Chương 302: Trận chiến đỉnh cao
Thư Sinh
01/12/2020
Chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão ẩn chứa một sức mạnh Tử Vong cực kỳ đặc biệt. Đây là sức mạnh Tịch Diệt có thể thiêu rụi vạn vật trong nháy mắt, còn mạnh mẽ hơn sức mạnh Tử Vong thông thường gấp mấy lần. Sức mạnh này thật sự có thể làm quỷ khóc thần gào.
Trong nháy mắt, Ngô Bách Tuế cảm nhận được hơi thở chết chóc mãnh liệt. Anh không dám chậm trễ, lập tức bộc phát ra chân nguyên ngập trời, cuồn cuộn như nước sông, hội tụ về phía Huyết Long Đao.
Khi Huyết Long Đao đã ngưng tụ đủ chân nguyên, Ngô Bách Tuế lập tức vung Huyết Long Đao bổ về phía chân nguyên Tịch Diệt đang phóng ra từ tay của Thái Thượng trưởng lão.
Ngay lập tức, từng lớp đao ảnh cuốn theo muôn vàn chân nguyên đánh ầm ầm, giống như Lôi Thần tức giận, sét đánh rung trời, khí thế kinh thiên động địa, bay về phía chân nguyên Tịch Diệt kia.
Rầm!
Chân nguyên đao ảnh của Ngô Bách Tuế va chạm với chân nguyên Tịch Diệt của Thái Thượng trưởng lão, phát ra tiếng nổ rung trời. Làn sóng khí dư âm mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, gió thốc cuộn lên càn quét tứ phương, che trời lấp đất.
Nhóm người trong trận pháp chỉ cảm thấy có một cơn cuồng phong ập đến, nếu không nhờ có sự ngăn cản và chống cự của Cửu Cung Pháp Trận thì chỉ e nhóm người đang ở hiện trường đã bị thương nặng. Nhưng cho dù là vậy thì những người ở gần vẫn cảm thấy suýt chút nữa là không thể đứng vững.
Bên ngoài trận pháp, trận cuồng phong vẫn đang gào thét, bầu trời như muốn nứt toạc ra, từng tiếng từng tiếng nổ không ngừng vang lên, rung động cả đất trời.
Nhưng Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão ở giữa trung tâm cơn bão lại vẫn đứng sừng sững, hiên ngang, khí thế của hai người vẫn liên tục tăng cao.
Thái Thượng trưởng lão híp mắt, lạnh lẽo nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm nghị nói: “Có thể đỡ được một chưởng của tôi, cậu cũng được xem như là có tư cách trở thành đối thủ của tôi”.
Nói câu này, hiển nhiên Thái Thượng trưởng lão vô cùng tự tin. Lúc trước, mặc dù lão biết Ngô Bách Tuế đã giết hai đứa con trai của lão, thậm chí còn dùng năng lực của bản thân để tiêu diệt toàn bộ hung thú, Thái Thượng trưởng lão vẫn chẳng thèm xem anh ra gì. Nhưng bây giờ Ngô Bách Tuế lại đỡ được một chưởng của lão, Thái Thượng trưởng lão đã bắt đầu phải nhìn lại Ngô Bách Tuế bằng con mắt khác.
Ngô Bách Tuế lạnh lùng trầm giọng trả lời: “Chỉ là một chưởng nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ ông muốn trực tiếp đánh bại tôi?”
Thái Thượng trưởng lão ngông cuồng nhưng Ngô Bách Tuế cũng chẳng kém, lời nói của anh sắc bén, khí thế kinh người.
Nghe vậy, ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng, độc ác nói: “Đúng là không biết sống chết!”
Dứt lời, khí thế của Thái Thượng trưởng lão lại tăng lên, hai tay của lão múa may trước ngực vài cái. Sau đó, hai tay của lão cùng xuất chưởng, ngay lập tức, hai luồng chân nguyên dồi dào bắn ra từ hai tay Thái Thượng trưởng lão, giống như hai tòa núi lớn, bay ầm ầm về phía Ngô Bách Tuế.
Chỉ một thoáng, toàn bộ hiện trường có thay đổi lớn, trời đất phai màu, gió giục mây vần, sấm rền chớp giật, như thể hai chưởng này được giáng từ trên trời xuống, oanh động cả đất trời. Hai luồng chân nguyên như toà núi lớn cuốn sạch mọi thứ đang không ngừng phóng đại trên không trung, hoá thành hai ngọn núi chọc trời, đè về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế thấy thế thì mặt khẽ biến sắc. Anh biết rõ hai ngọn núi chân nguyên hào hùng này sẽ khủng bố đến nhường nào, nếu anh không uống viên Kim Đan mà Dương Kim Dương đã tặng cho anh, chắc chắn anh sẽ không đỡ nổi hai chưởng này. Nhưng bây giờ, có sự hỗ trợ của Kim Đan, thực lực của Ngô Bách Tuế đã tăng lên gấp mấy lần, lòng tin của anh cũng vững chắc hơn. Anh không hề chần chờ, lập tức giơ Huyết Long Đao chém tới.
Ầm ầm ầm!
Anh chém liên tục năm đao, gần như chém cùng một lúc, đao sau nhanh và mạnh hơn đao trước. Cuối cùng năm đao hợp lại thành một, hoá thành một luồng đao khí động trời, chém về phía hai ngọn núi chân nguyên.
Rầm!
Hai đợt tấn công dữ dội chạm mạnh vào nhau, phát ra tiếng vang động trời làm tràn ra luồng sóng khí cuồn cuộn. Sóng khí vô hình càn quét tứ phía, tạo ra từng trận cuồng phong, cuồng phong sắc bén như đao, quét về phía những người đang vây xem.
Ầm!
Dư âm của sóng khí ập vào Cửu Cung Pháp Trận làm cả trận pháp run rẩy kịch liệt. Toàn bộ những người trong trận pháp đều thay đổi sắc mặt. Quả nhiên Thái Thượng trưởng lão này là lão quái vật, thực lực của lão quá mạnh mẽ! Ngô Bách Tuế uống Kim Đan, thực lực tăng mạnh, bộc phát vũ lực mới có thể giết chết Thú Vương và nhiều hung thú như vậy. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế lại không chiếm ưu thế, có thể thấy được Thái Thượng trưởng lão nghịch thiên đến cỡ nào.
Tình hình lại căng thẳng, lòng mọi người hết sức lo lắng. Ai ai cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm hai người đang trong chiến trường.
Chỉ thấy sau khi dư âm sóng khí tản ra, Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão đều lùi ra phía sau vài bước. Lực tấn công của hai người đều tan ra và biến mất.
Lúc này, hai người vẫn ngang tài ngang sức như cũ.
Trong phút chốc, ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão bắn ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Lão không hề nghĩ ngợi, lập tức chuyển động, bỗng dưng bay về phía Ngô Bách Tuế.
Thân hình của Thái Thượng trưởng lão thiên về gầy và nhỏ nhưng khi lão vừa chuyển động lại mang theo luồng khí thế kinh thiên động địa. Tốc độ của lão cực kỳ nhanh, giống như một tia chớp thoáng qua, mắt thường không thể tóm được thân hình của lão.
Ngô Bách Tuế thấy thế thì lập tức siết chặt Huyết Long Đao, phát ra khí thế mạnh mẽ. Ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng sắc bén, anh nhắm kĩ động tác của Thái Thượng trưởng lão.
Khi Thái Thượng trưởng lão tiến lại gần Ngô Bách Tuế thì lão đã chưởng một chưởng rất đặc biệt và kỳ lạ về phía Ngô Bách Tuế, lão bắt chéo tay, chân nguyên trong bàn tay điên cuồng trút xuống.
Giờ phút này, Thái Thượng trưởng lão giống như một con đại bàng màu vàng lửa, hai tay đan chéo giống như mỏ chim, dưới sự đột phá năng lượng, bay sang nuốt chửng cơ thể Ngô Bách Tuế.
Đại bàng đọ sức rồng, xem rồng là thức ăn.
Thái Thượng trưởng lão hoá thành đại bàng còn Ngô Bách Tuế là con rồng lão đang săn.
Ngô Bách Tuế đã gom góp sức mạnh chờ thời cơ hành động. Anh nhắm vào Thái Thượng trưởng lão đang xuất quyền, bỗng nhiên giơ đao bổ về phía Thái Thượng trưởng lão.
Nhát đao này cuốn theo khí thế thông thiên, sức mạnh Man Hoang và chân nguyên cuồn cuộn của Ngô Bách Tuế.
Đao khí cắt ngang không trung, chân nguyên cuồn cuộn như sóng pha trộn với sức mạnh Man Hoang công kích về phía miệng đại bàng của Thái Thượng trưởng lão.
Rầm!
Đợt tấn công của hai bên va chạm vào nhau, bộc phát uy lực kinh thiên động địa, sóng khí ngất trời nhưng Thái Thượng trưởng lão và Ngô Bách Tuế đều không có xu hướng lùi bước.
Không những thế, hai người vẫn tiếp tục ra tay, công phá tiêu diệt đối phương.
Trong chớp mắt, bóng dáng của hai người đã quấn vào nhau, khí thế mạnh mẽ không gì sánh bằng, chiến đấu kịch liệt với tốc độ sấm sét, ngay từ đầu cuộc đấu đã diễn ra rất quyết liệt.
Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, mỗi một đao đều mạnh mẽ và tàn nhẫn. Mà Thái Thượng trưởng lão tay không tấc sắt chống lại thần khí của Ngô Bách Tuế nhưng không hề tụt xuống thế yếu.
Rầm rầm rầm!
Hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng kịch liệt. Cú đấm của Thái Thượng trưởng lão vừa mạnh vừa tinh tế, không ngừng đấu với đao thế mãnh liệt của Ngô Bách Tuế. Không khí liên tục phát ra tiếng vang chói tai, từng luồng từng luồng dư âm chân nguyên cũng đang điên cuồng lan ra, càn quét bốn phương tám hướng.
Trời đất mênh mông ngập tràn khí thế vô tận, chân nguyên mênh mông không ngớt cuộn sạch không trung. Ánh sáng của Huyết Hồng Đao lấp lánh, quyết chiến, không ngừng.
Những người theo dõi trận chiến ngơ ngẩn tại chỗ, không dám nhúc nhích, nín thở tập trung, căng thẳng nhìn theo bóng dáng đang chém giết.
Người nhà họ Ngô hoàn toàn không hiểu trận tranh đấu của Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão, cũng có thể nói, bọn họ không hề thấy hai người đã xuất chiêu thế nào. Tốc độ của hai người quá nhanh, khí thế quá mạnh mẽ, cát bụi lại quá nhiều. Mọi người nhìn hoa cả mắt nhưng vẫn không kịp, dẫu thế vẫn không hề chớp mắt. Bọn họ mong chờ nhanh chóng có kết quả nhưng rồi lại sợ kết quả sẽ đến. Thái Thượng trưởng lão này mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào, lão là một yêu nghiệt. Nếu Ngô Bách Tuế muốn thắng được lão, chắc chắn sẽ cực kỳ gian nan nhưng Ngô Bách Tuế đã vượt qua nhiều cửa ải như vậy, nếu bây giờ anh thua trận này thì tất cả những thứ trước kia đều xem như uổng phí. Mọi người cũng rơi từ thiên đường vui vẻ hạnh phúc xuống mười tám tầng địa ngục. Đả kích như vậy, không ai muốn thấy.
Ngô Thanh Đế quan tâm đến sự tồn vong của nhà họ Ngô, cũng quan tâm đến sống chết của Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế là con trai của ông, là hi vọng duy nhất của mọi người. Chỉ khi Ngô Bách Tuế đánh bại Thái Thượng trưởng lão thì toàn bộ người ở đây mới có hi vọng tiếp tục tồn tại. Ngược lại, một khi Ngô Bách Tuế thua cuộc thì tất cả mọi người sẽ khó tránh khỏi cái chết, nhà họ Đường lại vùng dậy. Cho nên trận chiến này là trận chiến quan trọng nhất.
Đường Chấn Phong biết, võ công của Thái Thượng trưởng lão cái thế nhưng cuối cùng thực lực của lão đã đạt đến cảnh giới nào thì không ai biết được. Lão đã bế quan hơn bốn mươi năm, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, có lẽ cuộc đời lão chỉ biết tu luyện nên tất nhiên cảnh giới hiện tại của lão sẽ không hề tầm thường. Mặc dù Ngô Bách Tuế được truyền thụ tuyệt học cả cuộc đời Dương Kim Dương nhưng nếu anh muốn chiến thắng Thái Thượng trưởng lão, có lẽ là khó như lên trời. Lòng Đường Chấn Phong đã âm thầm sản sinh cảm xúc tiêu cực. Ông ta luôn cảm thấy, tất cả những chiến thắng chấn động lòng người của trước kia đều sẽ thất bại trong gang tấc, hoá thành hư vô. Tất cả bọn họ đều không thể thoát khỏi sự trừng phạt của nhà họ Đường.
Đường Dĩnh càng lo lắng cho tình trạng cơ thể của Ngô Bách Tuế hơn. Mặc dù Kim Đan có thể khôi phục lại vết thương trên người anh nhưng hôm nay Ngô Bách Tuế đã đánh nhiều trận như vậy. Ban nãy còn bị hung thú đánh bị thương nặng như vậy, chắc chắn cơ thể anh sẽ bị tổn hại, chỉ e thể lực và tinh nguyên cũng đã tiêu hao rất nhiều. Cuối cùng anh có thể kiên trì được hay không vẫn còn là một ẩn số. Huống chi, đối phương lại mạnh mẽ như vậy, tất nhiên tổn hại của Ngô Bách Tuế sẽ nhiều hơn nữa, Đường Dĩnh thật sự lo lắng Ngô Bách Tuế không chịu nổi.
Mà trên thực tế, bây giờ Ngô Bách Tuế có thể đánh nhau với Thái Thượng trưởng lão mạnh đến nghịch thiên là nhờ vào công dụng của Kim Đan. Kim Đan chữa trị vết thương trên cơ thể Ngô Bách Tuế, còn làm công lực của anh tăng mạnh, đồng thời công hiệu còn kéo dài. Nó không ngừng truyền thể lực và năng lượng cho Ngô Bách Tuế, chính vì thế, cho nên Ngô Bách Tuế mới có thể chống lại sự tấn công mãnh liệt của Thái Thượng trưởng lão, kiên trì không chịu thua cuộc.
Nhưng cho dù thuốc có tốt đến mức nào thì cũng sẽ có lúc hết công dụng. Viên Kim Đan này, công dụng của nó cũng được xem như là rất dài rồi, để Ngô Bách Tuế tiêu diệt nhiều hung thú như vậy, đánh chết Thú Vương, lại còn đấu với Thái Thượng trưởng lão một thời gian dài như thế.
Bây giờ Kim Đan đã sắp hết công dụng.
Ngô Bách Tuế cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Anh càng đánh càng lực bất tòng tâm, thậm chí uy lực trong cú đánh của anh cũng dần yếu đi nhưng rõ ràng Thái Thượng trưởng lão lại càng đánh càng hăng, giống như lão có một nguồn thể lực và năng lượng không bao giờ cạn.
Đối mặt với một Thái Thượng trưởng lão như vậy, Ngô Bách Tuế sâu sắc cảm nhận được sự khó khăn, lông mày của anh hơi nhíu lại, trán đã chảy mồ hôi, anh đã sắp không thể kiên trì nổi nữa.
Thái Thượng trưởng lão nhạy bén nhận ra được sự thay đổi của Ngô Bách Tuế, lão khẽ cười gằn.
“Đi chết đi!”
Bỗng nhiên, Thái Thượng trưởng lão quát lên, khí thế toàn thân lão chợt tăng mạnh, một luồng ma uy khổng lồ cuồn cuộn ngút trời, bao trùm toàn bộ không gian.
Ngay sau đó, tay phải của Thái Thượng trưởng lão nắm lại, chưởng ra một chưởng thật mạnh, trong đó bao gồm một luồng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Luồng chân nguyên này như tia chớp rạch ngang trời, trong thời gian ngắn, nó đã bay đến trước mặt Ngô Bách Tuế.
Thể lực của Ngô Bách Tuế đã bắt đầu không thể đỡ nổi, tốc độ phản ứng chậm đi một nhịp. Thái Thượng trưởng lão chợt xuất ra một chiêu mạnh mẽ như vậy, anh hoàn toàn không kịp phản kích, anh chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đặt Huyết Long Đao trước ngực, đồng thời dồn toàn bộ chân nguyên vào Huyết Long Đao.
Tính đến đây, công dụng của Kim Đan đã hoàn toàn biến mất, chân nguyên và sức mạnh của Ngô Bách Tuế không đủ mạnh mẽ nên làm sao có thể đỡ được cú đánh cực mạnh của Thái Thượng trưởng lão.
Ầm!
Chân nguyên bên trong cú đánh của Thái Thượng trưởng lão đánh trúng Huyết Long Đao trước ngực Ngô Bách Tuế, phát ra tiếng vang.
Sóng dư âm cực mạnh điên cuồng nổ tung, chân nguyên của Ngô Bách Tuế tán loạn trong nháy mắt.
Chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão thì lại thế như chẻ tre, tiếp tục công kích Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không đỡ nổi nữa, trong nháy mắt bị đánh bay, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Trong nháy mắt, Ngô Bách Tuế cảm nhận được hơi thở chết chóc mãnh liệt. Anh không dám chậm trễ, lập tức bộc phát ra chân nguyên ngập trời, cuồn cuộn như nước sông, hội tụ về phía Huyết Long Đao.
Khi Huyết Long Đao đã ngưng tụ đủ chân nguyên, Ngô Bách Tuế lập tức vung Huyết Long Đao bổ về phía chân nguyên Tịch Diệt đang phóng ra từ tay của Thái Thượng trưởng lão.
Ngay lập tức, từng lớp đao ảnh cuốn theo muôn vàn chân nguyên đánh ầm ầm, giống như Lôi Thần tức giận, sét đánh rung trời, khí thế kinh thiên động địa, bay về phía chân nguyên Tịch Diệt kia.
Rầm!
Chân nguyên đao ảnh của Ngô Bách Tuế va chạm với chân nguyên Tịch Diệt của Thái Thượng trưởng lão, phát ra tiếng nổ rung trời. Làn sóng khí dư âm mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, gió thốc cuộn lên càn quét tứ phương, che trời lấp đất.
Nhóm người trong trận pháp chỉ cảm thấy có một cơn cuồng phong ập đến, nếu không nhờ có sự ngăn cản và chống cự của Cửu Cung Pháp Trận thì chỉ e nhóm người đang ở hiện trường đã bị thương nặng. Nhưng cho dù là vậy thì những người ở gần vẫn cảm thấy suýt chút nữa là không thể đứng vững.
Bên ngoài trận pháp, trận cuồng phong vẫn đang gào thét, bầu trời như muốn nứt toạc ra, từng tiếng từng tiếng nổ không ngừng vang lên, rung động cả đất trời.
Nhưng Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão ở giữa trung tâm cơn bão lại vẫn đứng sừng sững, hiên ngang, khí thế của hai người vẫn liên tục tăng cao.
Thái Thượng trưởng lão híp mắt, lạnh lẽo nhìn Ngô Bách Tuế rồi nghiêm nghị nói: “Có thể đỡ được một chưởng của tôi, cậu cũng được xem như là có tư cách trở thành đối thủ của tôi”.
Nói câu này, hiển nhiên Thái Thượng trưởng lão vô cùng tự tin. Lúc trước, mặc dù lão biết Ngô Bách Tuế đã giết hai đứa con trai của lão, thậm chí còn dùng năng lực của bản thân để tiêu diệt toàn bộ hung thú, Thái Thượng trưởng lão vẫn chẳng thèm xem anh ra gì. Nhưng bây giờ Ngô Bách Tuế lại đỡ được một chưởng của lão, Thái Thượng trưởng lão đã bắt đầu phải nhìn lại Ngô Bách Tuế bằng con mắt khác.
Ngô Bách Tuế lạnh lùng trầm giọng trả lời: “Chỉ là một chưởng nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ ông muốn trực tiếp đánh bại tôi?”
Thái Thượng trưởng lão ngông cuồng nhưng Ngô Bách Tuế cũng chẳng kém, lời nói của anh sắc bén, khí thế kinh người.
Nghe vậy, ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng, độc ác nói: “Đúng là không biết sống chết!”
Dứt lời, khí thế của Thái Thượng trưởng lão lại tăng lên, hai tay của lão múa may trước ngực vài cái. Sau đó, hai tay của lão cùng xuất chưởng, ngay lập tức, hai luồng chân nguyên dồi dào bắn ra từ hai tay Thái Thượng trưởng lão, giống như hai tòa núi lớn, bay ầm ầm về phía Ngô Bách Tuế.
Chỉ một thoáng, toàn bộ hiện trường có thay đổi lớn, trời đất phai màu, gió giục mây vần, sấm rền chớp giật, như thể hai chưởng này được giáng từ trên trời xuống, oanh động cả đất trời. Hai luồng chân nguyên như toà núi lớn cuốn sạch mọi thứ đang không ngừng phóng đại trên không trung, hoá thành hai ngọn núi chọc trời, đè về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế thấy thế thì mặt khẽ biến sắc. Anh biết rõ hai ngọn núi chân nguyên hào hùng này sẽ khủng bố đến nhường nào, nếu anh không uống viên Kim Đan mà Dương Kim Dương đã tặng cho anh, chắc chắn anh sẽ không đỡ nổi hai chưởng này. Nhưng bây giờ, có sự hỗ trợ của Kim Đan, thực lực của Ngô Bách Tuế đã tăng lên gấp mấy lần, lòng tin của anh cũng vững chắc hơn. Anh không hề chần chờ, lập tức giơ Huyết Long Đao chém tới.
Ầm ầm ầm!
Anh chém liên tục năm đao, gần như chém cùng một lúc, đao sau nhanh và mạnh hơn đao trước. Cuối cùng năm đao hợp lại thành một, hoá thành một luồng đao khí động trời, chém về phía hai ngọn núi chân nguyên.
Rầm!
Hai đợt tấn công dữ dội chạm mạnh vào nhau, phát ra tiếng vang động trời làm tràn ra luồng sóng khí cuồn cuộn. Sóng khí vô hình càn quét tứ phía, tạo ra từng trận cuồng phong, cuồng phong sắc bén như đao, quét về phía những người đang vây xem.
Ầm!
Dư âm của sóng khí ập vào Cửu Cung Pháp Trận làm cả trận pháp run rẩy kịch liệt. Toàn bộ những người trong trận pháp đều thay đổi sắc mặt. Quả nhiên Thái Thượng trưởng lão này là lão quái vật, thực lực của lão quá mạnh mẽ! Ngô Bách Tuế uống Kim Đan, thực lực tăng mạnh, bộc phát vũ lực mới có thể giết chết Thú Vương và nhiều hung thú như vậy. Nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế lại không chiếm ưu thế, có thể thấy được Thái Thượng trưởng lão nghịch thiên đến cỡ nào.
Tình hình lại căng thẳng, lòng mọi người hết sức lo lắng. Ai ai cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm hai người đang trong chiến trường.
Chỉ thấy sau khi dư âm sóng khí tản ra, Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão đều lùi ra phía sau vài bước. Lực tấn công của hai người đều tan ra và biến mất.
Lúc này, hai người vẫn ngang tài ngang sức như cũ.
Trong phút chốc, ánh mắt của Thái Thượng trưởng lão bắn ra một luồng sát khí lạnh lẽo. Lão không hề nghĩ ngợi, lập tức chuyển động, bỗng dưng bay về phía Ngô Bách Tuế.
Thân hình của Thái Thượng trưởng lão thiên về gầy và nhỏ nhưng khi lão vừa chuyển động lại mang theo luồng khí thế kinh thiên động địa. Tốc độ của lão cực kỳ nhanh, giống như một tia chớp thoáng qua, mắt thường không thể tóm được thân hình của lão.
Ngô Bách Tuế thấy thế thì lập tức siết chặt Huyết Long Đao, phát ra khí thế mạnh mẽ. Ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng sắc bén, anh nhắm kĩ động tác của Thái Thượng trưởng lão.
Khi Thái Thượng trưởng lão tiến lại gần Ngô Bách Tuế thì lão đã chưởng một chưởng rất đặc biệt và kỳ lạ về phía Ngô Bách Tuế, lão bắt chéo tay, chân nguyên trong bàn tay điên cuồng trút xuống.
Giờ phút này, Thái Thượng trưởng lão giống như một con đại bàng màu vàng lửa, hai tay đan chéo giống như mỏ chim, dưới sự đột phá năng lượng, bay sang nuốt chửng cơ thể Ngô Bách Tuế.
Đại bàng đọ sức rồng, xem rồng là thức ăn.
Thái Thượng trưởng lão hoá thành đại bàng còn Ngô Bách Tuế là con rồng lão đang săn.
Ngô Bách Tuế đã gom góp sức mạnh chờ thời cơ hành động. Anh nhắm vào Thái Thượng trưởng lão đang xuất quyền, bỗng nhiên giơ đao bổ về phía Thái Thượng trưởng lão.
Nhát đao này cuốn theo khí thế thông thiên, sức mạnh Man Hoang và chân nguyên cuồn cuộn của Ngô Bách Tuế.
Đao khí cắt ngang không trung, chân nguyên cuồn cuộn như sóng pha trộn với sức mạnh Man Hoang công kích về phía miệng đại bàng của Thái Thượng trưởng lão.
Rầm!
Đợt tấn công của hai bên va chạm vào nhau, bộc phát uy lực kinh thiên động địa, sóng khí ngất trời nhưng Thái Thượng trưởng lão và Ngô Bách Tuế đều không có xu hướng lùi bước.
Không những thế, hai người vẫn tiếp tục ra tay, công phá tiêu diệt đối phương.
Trong chớp mắt, bóng dáng của hai người đã quấn vào nhau, khí thế mạnh mẽ không gì sánh bằng, chiến đấu kịch liệt với tốc độ sấm sét, ngay từ đầu cuộc đấu đã diễn ra rất quyết liệt.
Ngô Bách Tuế cầm Huyết Long Đao, mỗi một đao đều mạnh mẽ và tàn nhẫn. Mà Thái Thượng trưởng lão tay không tấc sắt chống lại thần khí của Ngô Bách Tuế nhưng không hề tụt xuống thế yếu.
Rầm rầm rầm!
Hai người càng đánh càng nhanh, càng đánh càng kịch liệt. Cú đấm của Thái Thượng trưởng lão vừa mạnh vừa tinh tế, không ngừng đấu với đao thế mãnh liệt của Ngô Bách Tuế. Không khí liên tục phát ra tiếng vang chói tai, từng luồng từng luồng dư âm chân nguyên cũng đang điên cuồng lan ra, càn quét bốn phương tám hướng.
Trời đất mênh mông ngập tràn khí thế vô tận, chân nguyên mênh mông không ngớt cuộn sạch không trung. Ánh sáng của Huyết Hồng Đao lấp lánh, quyết chiến, không ngừng.
Những người theo dõi trận chiến ngơ ngẩn tại chỗ, không dám nhúc nhích, nín thở tập trung, căng thẳng nhìn theo bóng dáng đang chém giết.
Người nhà họ Ngô hoàn toàn không hiểu trận tranh đấu của Ngô Bách Tuế và Thái Thượng trưởng lão, cũng có thể nói, bọn họ không hề thấy hai người đã xuất chiêu thế nào. Tốc độ của hai người quá nhanh, khí thế quá mạnh mẽ, cát bụi lại quá nhiều. Mọi người nhìn hoa cả mắt nhưng vẫn không kịp, dẫu thế vẫn không hề chớp mắt. Bọn họ mong chờ nhanh chóng có kết quả nhưng rồi lại sợ kết quả sẽ đến. Thái Thượng trưởng lão này mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào, lão là một yêu nghiệt. Nếu Ngô Bách Tuế muốn thắng được lão, chắc chắn sẽ cực kỳ gian nan nhưng Ngô Bách Tuế đã vượt qua nhiều cửa ải như vậy, nếu bây giờ anh thua trận này thì tất cả những thứ trước kia đều xem như uổng phí. Mọi người cũng rơi từ thiên đường vui vẻ hạnh phúc xuống mười tám tầng địa ngục. Đả kích như vậy, không ai muốn thấy.
Ngô Thanh Đế quan tâm đến sự tồn vong của nhà họ Ngô, cũng quan tâm đến sống chết của Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế là con trai của ông, là hi vọng duy nhất của mọi người. Chỉ khi Ngô Bách Tuế đánh bại Thái Thượng trưởng lão thì toàn bộ người ở đây mới có hi vọng tiếp tục tồn tại. Ngược lại, một khi Ngô Bách Tuế thua cuộc thì tất cả mọi người sẽ khó tránh khỏi cái chết, nhà họ Đường lại vùng dậy. Cho nên trận chiến này là trận chiến quan trọng nhất.
Đường Chấn Phong biết, võ công của Thái Thượng trưởng lão cái thế nhưng cuối cùng thực lực của lão đã đạt đến cảnh giới nào thì không ai biết được. Lão đã bế quan hơn bốn mươi năm, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, có lẽ cuộc đời lão chỉ biết tu luyện nên tất nhiên cảnh giới hiện tại của lão sẽ không hề tầm thường. Mặc dù Ngô Bách Tuế được truyền thụ tuyệt học cả cuộc đời Dương Kim Dương nhưng nếu anh muốn chiến thắng Thái Thượng trưởng lão, có lẽ là khó như lên trời. Lòng Đường Chấn Phong đã âm thầm sản sinh cảm xúc tiêu cực. Ông ta luôn cảm thấy, tất cả những chiến thắng chấn động lòng người của trước kia đều sẽ thất bại trong gang tấc, hoá thành hư vô. Tất cả bọn họ đều không thể thoát khỏi sự trừng phạt của nhà họ Đường.
Đường Dĩnh càng lo lắng cho tình trạng cơ thể của Ngô Bách Tuế hơn. Mặc dù Kim Đan có thể khôi phục lại vết thương trên người anh nhưng hôm nay Ngô Bách Tuế đã đánh nhiều trận như vậy. Ban nãy còn bị hung thú đánh bị thương nặng như vậy, chắc chắn cơ thể anh sẽ bị tổn hại, chỉ e thể lực và tinh nguyên cũng đã tiêu hao rất nhiều. Cuối cùng anh có thể kiên trì được hay không vẫn còn là một ẩn số. Huống chi, đối phương lại mạnh mẽ như vậy, tất nhiên tổn hại của Ngô Bách Tuế sẽ nhiều hơn nữa, Đường Dĩnh thật sự lo lắng Ngô Bách Tuế không chịu nổi.
Mà trên thực tế, bây giờ Ngô Bách Tuế có thể đánh nhau với Thái Thượng trưởng lão mạnh đến nghịch thiên là nhờ vào công dụng của Kim Đan. Kim Đan chữa trị vết thương trên cơ thể Ngô Bách Tuế, còn làm công lực của anh tăng mạnh, đồng thời công hiệu còn kéo dài. Nó không ngừng truyền thể lực và năng lượng cho Ngô Bách Tuế, chính vì thế, cho nên Ngô Bách Tuế mới có thể chống lại sự tấn công mãnh liệt của Thái Thượng trưởng lão, kiên trì không chịu thua cuộc.
Nhưng cho dù thuốc có tốt đến mức nào thì cũng sẽ có lúc hết công dụng. Viên Kim Đan này, công dụng của nó cũng được xem như là rất dài rồi, để Ngô Bách Tuế tiêu diệt nhiều hung thú như vậy, đánh chết Thú Vương, lại còn đấu với Thái Thượng trưởng lão một thời gian dài như thế.
Bây giờ Kim Đan đã sắp hết công dụng.
Ngô Bách Tuế cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể. Anh càng đánh càng lực bất tòng tâm, thậm chí uy lực trong cú đánh của anh cũng dần yếu đi nhưng rõ ràng Thái Thượng trưởng lão lại càng đánh càng hăng, giống như lão có một nguồn thể lực và năng lượng không bao giờ cạn.
Đối mặt với một Thái Thượng trưởng lão như vậy, Ngô Bách Tuế sâu sắc cảm nhận được sự khó khăn, lông mày của anh hơi nhíu lại, trán đã chảy mồ hôi, anh đã sắp không thể kiên trì nổi nữa.
Thái Thượng trưởng lão nhạy bén nhận ra được sự thay đổi của Ngô Bách Tuế, lão khẽ cười gằn.
“Đi chết đi!”
Bỗng nhiên, Thái Thượng trưởng lão quát lên, khí thế toàn thân lão chợt tăng mạnh, một luồng ma uy khổng lồ cuồn cuộn ngút trời, bao trùm toàn bộ không gian.
Ngay sau đó, tay phải của Thái Thượng trưởng lão nắm lại, chưởng ra một chưởng thật mạnh, trong đó bao gồm một luồng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Luồng chân nguyên này như tia chớp rạch ngang trời, trong thời gian ngắn, nó đã bay đến trước mặt Ngô Bách Tuế.
Thể lực của Ngô Bách Tuế đã bắt đầu không thể đỡ nổi, tốc độ phản ứng chậm đi một nhịp. Thái Thượng trưởng lão chợt xuất ra một chiêu mạnh mẽ như vậy, anh hoàn toàn không kịp phản kích, anh chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đặt Huyết Long Đao trước ngực, đồng thời dồn toàn bộ chân nguyên vào Huyết Long Đao.
Tính đến đây, công dụng của Kim Đan đã hoàn toàn biến mất, chân nguyên và sức mạnh của Ngô Bách Tuế không đủ mạnh mẽ nên làm sao có thể đỡ được cú đánh cực mạnh của Thái Thượng trưởng lão.
Ầm!
Chân nguyên bên trong cú đánh của Thái Thượng trưởng lão đánh trúng Huyết Long Đao trước ngực Ngô Bách Tuế, phát ra tiếng vang.
Sóng dư âm cực mạnh điên cuồng nổ tung, chân nguyên của Ngô Bách Tuế tán loạn trong nháy mắt.
Chân nguyên của Thái Thượng trưởng lão thì lại thế như chẻ tre, tiếp tục công kích Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không đỡ nổi nữa, trong nháy mắt bị đánh bay, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.