Chương 41: Xin lỗi cậu Ngô
Thư Sinh
26/11/2020
Phòng chữ Thiên nằm trên đỉnh Tòa nhà Ngọa Long, thang máy không lên thẳng
tới được, cũng không nối với cầu thang bộ nên con đường duy nhất dẫn tới phòng chữ Thiên là ngồi xe cáp chuyên dụng. Chiếc xe cáp có một không
hai này sẽ tới thẳng vườn hoa nằm giữa phòng chữ Thiên.
“Mọi người nhìn kia, người đó tới rồi!” Có người chỉ chiếc xe cáp trên không trung, kêu lên thật kích động.
Ngay sau đó, tất cả những người bên ngoài Tòa nhà Ngọa Long cùng vội ngẩng đầu nhìn chiếc xe cáp hệt như một chiếc phi thuyền vũ trụ.
“Nhìn kìa, có hai người ngồi trong xe cáp.”
“Đúng vậy, hình như là một nam một nữ.”
“Trời ạ, lãng mạn quá đi mất, phải quyền quý tới mức nào mới có thể hưởng thụ đãi ngộ thế này chứ?”
“Nếu đời này tôi có thể ở phòng chữ Thiên một đêm thì có chết cũng không còn gì hối tiếc!”
“Hâm mộ chết đi được!”
Cả Resort Ngọa Long sôi trào trong sự ngưỡng mộ. Đáy lòng mọi người đều tràn ngập sự khao khát ước ao.
“Ôi, đến bao giờ anh mới đưa em tới ở phòng chữ Thiên được?” Đổng Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn xe cáp, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô ta cất tiếng hỏi.
Hàn Phi lẳng lặng đáp: “Giờ thì không được, đợi anh phấn đấu thêm mấy chục năm nữa thì có lẽ còn có chút hy vọng.”
“Chồng à, người trên xe cáp trông có giống bạn em, Hạ Mạt Hàn không?” Từ lúc rời khỏi phiên đấu giá, Trần Vũ Hàm trở nên vô cùng ỉu xìu buồn bã, không có được sợi dây chuyền, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng gì, nhưng thấy bóng người ngồi xe cáp trên không trung, cô ta vẫn không nén nhịn được phải cất lời.
Du Chí Viễn lạnh giọng: “Em đang nghĩ gì vậy, chiếc xe cáp này thông thẳng tới phòng chữ Thiên đấy, người có thể ở trong căn phòng đấy chắc chắn phải là người máu mặt có quyền lực hô phong hoán vũ, em nghĩ bạn em và thằng chồng ngốc của cô ta có tư cách đó sao?”
“Cũng đúng.” Trần Vũ Hàm lẳng lặng cúi đầu không lên tiếng.
Xe cáp nằm trên cao tít, những kẻ bên dưới cùng lắm cũng chỉ có thể thấy rõ bóng người phía trên chứ hoàn toàn không nhìn được gương mặt họ.
Nhưng có vài người tai to mặt lớn rất để tâm tới chuyện này cũng biết rõ tuyến đường của xe cáp, nên họ đã tìm vị trí tốt nhất để quan sát từ trước rồi.
“Là cậu ta sao?” Kim Vinh ngồi trong căn phòng tại tầng hai mươi của Tòa nhà Ngọa Long, qua khung cửa sổ sát đất, ông ta có thể thấy rõ hai người trên xe cáp. Bắt gặp Ngô Bách Tuế, Kim Vinh chợt biến sắc, bật thốt nên lời với vẻ khó tin.
Bên cạnh Kim Vinh có vài vị sếp lớn của thành phố Giang Châu, nghe lời Kim Vinh, có người không khỏi đặt ra câu hỏi: “Ông biết cậu ta sao?”
Kim Vinh nhìn chiếc xe cáp chằm chằm, gằn từng chữ: “Cậu ta là Ngô Bách Tuế, đó chính là tên nhãi ranh không chịu đổi phòng mà tôi đã nói với các ông.”
“Bảo sao, xem ra không phải người ta không chịu nể mặt ông, mà là hoàn toàn chẳng coi ông ra gì!” Có người nói toạc ra lời thật lòng.
Kim Vinh cũng đồng tình với lời này, ông ta gật đầu, canh cánh sợ hãi: “Suýt nữa tôi đã gây họa lớn rồi.”
“Ông ơi, trông người đàn ông này cũng khá bình thường mà!” Cuối cùng cô gái trẻ trên tầng thượng của quán trà đợi cả buổi cũng đã thấy được Ngô Bách Tuế rồi. Nhưng người này chẳng giống với kỳ vọng của cô, khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.
“Không, cháu sai rồi, cậu ta không bình thường chút nào đâu, đời này ông cháu từng tiếp xúc với vô số người, dù là hạng người nào, ông liếc mắt thôi cũng có thể nhìn thấu ngay. Nhưng ông lại không thể nhìn thấu người này, chắc chắn chàng trai này chính là rồng trên mây xanh. Chỉ tiếc cậu ấy đã có người phụ nữ của mình rồi, còn không, nếu cháu có thể trở thành người phụ nữ của cậu ấy, đời ông cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.” Ông già tóc bạc cảm thán.
Cô gái trẻ chun mũi, nói: “Hừ, anh chàng này chẳng đặc biệt chút nào, cháu không thèm cưới anh ta đâu.”
Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đã trở thành tiêu điểm chú ý của vô số người.
Nhưng Hạ Mạt Hàn trên xe cáp lại hoàn toàn không biết mình đã trở thành người được vô số kẻ tôn trọng ngưỡng mộ. Cô chỉ chìm đắm trong sự hưởng thụ đặc biệt không có gì sánh bằng này. Lúc này cô đang ngả mình ra không trung, nhìn đám người đông kín bên dưới và bóng đêm tuyệt đẹp của Resort Ngọa Long. Cô cảm thấy vô cùng khoan khoái, hệt như đang sải cánh bay lượn, ngao du trên bầu trời mênh mông vậy.
Cảm giác này thật sự quá tuyệt!
“A!!!” Hạ Mạt Hàn thật sự không nén nhịn nổi mà phải vui mừng kêu lên, giây phút này đây, nỗi sầu não trong lòng cô đã được buông bỏ hoàn toàn.
Gương mặt cô hiển hiện nụ cười hạnh phúc.
“Em cười rất đẹp.” Ngô Bách Tuế ngồi cạnh chợt thốt lên câu này.
Đột nhiên nghe vậy, tim Hạ Mạt Hàn chợt đập thật mạnh, đây là một Ngô Bách Tuế bình thường khỏe mạnh, lời khen ngợi của Ngô Bách Tuế dành cho cô cũng là lời khen ngợi của người đàn ông với một người phụ nữ, Hạ Mạt Hàn thích nghe những lời này của Ngô Bách Tuế, đồng thời cô còn thoáng thấy xúc động.
Cảm giác này có phần xa lạ.
Chẳng mấy chốc, xe cáp đã tới vườn hoa trên không của căn phòng chữ Thiên.
Xuống xe cáp, bước vào phòng chữ Thiên, nhìn bầu trời đêm rực rỡ bao quanh bốn lớp kính thủy tinh cùng với thiết kế mơ mộng tuyệt đẹp của căn phòng, Hạ Mạt Hàn cảm thấy mình đang trên thiên đường, cô cất tiếng hỏi với vẻ khó tin: “Đêm nay chúng ta sẽ ở đây sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Mạt Hàn thật sự không dám tin vào mắt mình, cô quan sát thật cẩn thận rồi lẳng lặng nói: “Không phải đó chứ, chúng ta có thể ở trong căn phòng xa hoa thế này ư?”
Nơi lộng lẫy nhất mà Hạ Mạt Hàn từng ở khi trước chính là biệt thự nhà họ Hạ. Nhưng so với căn phòng chữ Thiên vách kính thì biệt thự nhà họ Hạ lại giống hệt một căn nhà tranh quê mùa.
Ngô Bách Tuế lại giải thích bằng lý do cũ: “Đây là phần thưởng may mắn mà, đương nhiên cũng phải có điểm đặc biệt.”
Hạ Mạt Hàn lẩm bẩm: “Đúng là không thể tưởng tượng nối.”
Sau đó, Hạ Mạt Hàn như một con chim non xổ lồng, cô mặc sức dạo quanh tầng hai mốt, thăm thú khắp nơi. Tầng hai mốt chỉ có một căn phòng, đây là không gian riêng tư của họ, hơn nữa còn nằm trên tầng thượng, cảm giác thật sự vô cùng kỳ diệu, sung sướng không gì sánh kịp.
Sau khi Hạ Mạt Hàn đã dạo khắp phòng chữ Thiên một vòng rồi, cô mới ngồi xuống chiếc sofa bằng da thật, thả mình xuống sofa: “Đúng là quá thoải mái, quá đã.”
Hạ Mạt Hàn cất lời cảm thán chân thực nhất từ tận sâu đáy lòng, cô thật sự cảm thấy rất vui sướng.
Nghỉ ngơi một lúc, Hạ Mạt Hàn chợt đứng dậy, quan sát cảnh đêm tuyệt đẹp của Resort Ngọa Long, cô cất lời: “Bách Tuế, không phải em đang nằm mơ đó chứ?”
Vô số những điều khó tưởng tượng nổi hôm nay khiến Hạ Mạt Hàn có ảo giác như vừa từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường.
Buổi sáng, cô tỉnh lại trong cơn hôn mê, giây phút ấy cô còn đang chìm trong nỗi tuyệt vọng tự sát, nhưng Ngô Bách Tuế lại trở lại như bình thường, anh dốc công dốc sức làm tan chảy tảng băng trong lòng cô, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, có một chỗ dựa thật vững chắc.
Không những vậy, Ngô Bách Tuế còn mua cho cô chiếc váy mà cô rất mực yêu thích, dạy cho Trương Cảnh Minh một bài học, thậm chí còn đưa cô tới Resort Ngọa Long đẹp như thiên đường, giúp cô mở mang tầm mắt, trải nghiệm được vẻ đẹp của chốn bồng lai trên mặt đất.
Cô được ngắm nhìn sợi dây chuyền Guardian Heart đẹp đẽ quý giá, được ngồi trên chiếc xe cáp chuyên dùng cho phòng chữ Thiên, lại còn được ở trong căn phòng vách kính lộng lẫy như lâu đài trên không trung nữa.
Tất cả mọi thứ dường như đều thiếu chân thực, như mộng, như ảo.
“Đây không phải giấc mơ.” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, nghiêm túc cất lời.
Hạ Mạt Hàn cảm thán: “Trước đó em thường nằm mơ, mơ thấy mình gặp nguy hiểm, còn anh thì luôn xuất hiện giúp đỡ em ở thời khắc quan trọng nhất. Trong mơ, anh rất nam tính, nhưng mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, em lại rất giận, vậy nên em sợ lần này em cũng đang nằm mơ.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Giờ mơ ước của em đã trở thành sự thật rồi.”
Cặp mắt Hạ Mạt Hàn lấp lánh, khóe môi cô cong lên, nở một nụ cười thật vui vẻ. Cô vui sướng nói: “Dù em biết hạnh phúc này rất ngắn ngủi, nhưng em đã được hưởng thụ nó rồi, em đã cảm thấy thỏa mãn.”
Biết đâu là đủ sẽ mãi yên vui, đây chính là châm ngôn đời người của Hạ Mạt Hàn, cô luôn là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng nhìn cô, anh không cất lời, nhưng lòng lại thầm nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, về sau anh sẽ khiến em còn hạnh phúc hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần.”
Mười giờ tối, Hạ Mạt Hàn tắm rửa, bước khỏi nhà vệ sinh, thấy Ngô Bách Tuế đứng một mình bất động trong vườn hoa trên không ngoài căn phòng, Hạ Mạt Hàn bước lại, hỏi anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bách Tuế đáp: “Pháo hoa.”
Hạ Mạt Hàn cạn lời: “Làm gì có pháo hoa?” Nơi Ngô Bách Tuế đang nhìn chăm chú tối đen như mực.
Ngô Bách Tuế dửng dưng cất lời: “Sắp rồi.”
Vừa dứt câu, chợt đã nghe tiếng tiếng “đùng đùng” nổ vang trong không khí.
Cùng lúc ấy, vô số những đợt pháo hoa rực rỡ đã nở rộ trên bầu trời cao.
Màn pháo hoa này giống như đèn hoa đăng lung linh sặc sỡ, khiến cả bầu trời đêm tối tăm tỏa ánh hào quang chói lòa.
Độ cao của đợt pháo hoa được bắn lên vừa khéo lại ngang bằng với chiều cao của vườn hoa trên không trung tầng hai mốt, vị trí của Hạ Mạt Hàn gần sát với màn pháo hoa, hiệu quả thị giác tuyệt vời gấp bội, vẻ đẹp chói lòa ấy đã lọt vào mắt cô, thậm chí in sâu vào lòng cô.
Trước giờ Hạ Mạt Hàn chưa từng được thưởng thức pháo hoa ở khoảng cách gần tới vậy, cô rất kích động, cảm xúc cuộn trào dâng lên.
Đây là lần đầu tiên Resort Ngọa Long có một màn pháo hoa đặc sắc thế này.
Vô số những du khách cùng đắm chìm trong đó.
“Đẹp quá.” Đây chính là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Màn pháo hoa gần kết thúc, chợt hoa lửa rực rỡ trong không trung lại tụ thành một hàng chữ: “Nắm tay nhau, bên nhau tới bạc đầu.”
Tám chữ rực rỡ tỏa sáng vừa khéo hiện lên ngay trước mắt Hạ Mạt Hàn, như thể đây là lời nói dành cho chính cô.
Nỗi vui mừng bất ngờ cùng sự lãng mạn khiến mắt Hạ Mạt Hàn rưng rưng.
Hồi lâu, Hạ Mạt Hàn mới bình tĩnh lại, cô ngạc nhiên nhìn Ngô Bách Tuế, cất tiếng hỏi: “Sao anh biết người ta sẽ bắn pháo hoa?”
Ngô Bác Tuế giải thích: “Anh thấy có người bày pháo hoa bên dưới.”
Nghe vậy, mắt Hạ Mạt Hàn hơi tối đi, cô còn tưởng Ngô Bách Tuế biết chuyện gì, nào ngờ là vì lý do này. Cô bĩu môi trở lại phòng.
Ngô Bách Tuế cũng bước vào theo.
Sau khi đóng rèm tự động lại, chuẩn bị đi ngủ, Hạ Mạt Hàn mới phát hiện căn phòng rộng lớn này chỉ có một chiếc giường, cô không khỏi đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế, hỏi anh: “Anh ngủ ở đâu?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Anh ngủ trên sofa là được rồi.” Nói rồi, anh tự bước lại gần tủ, lấy chăn dự phòng ra trải trên sofa.
Thấy vậy, lòng Hạ Mạt Hàn cũng thoáng lăn tăn, ban đầu lúc Ngô Bách Tuế vẫn là một gã khờ, Hạ Mạt Hàn rất yên tâm với anh, vì gã khờ Ngô Bách Tuế sẽ không có ý đồ gì với cô. Nhưng giờ Ngô Bách Tuế đã trở lại bình thường, Hạ Mạt Hàn còn tưởng ít nhiều gì anh cũng sẽ nảy sinh ý nghĩ bất chính với mình, nào ngờ Ngô Bách Tuế không hề nhiều lời mà lại tự giác ngủ trên sofa, anh đúng là một chính nhân quân tử thực thụ, Hạ Mạt Hàn cũng không khỏi xem trọng anh hơn phần nào.
Một đêm yên lặng trôi qua, sáng ngày hôm sau.
Sau khi Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn thức giấc rửa mặt xong xuôi, họ lại ngồi xe cáp rời khỏi phòng chữ Thiên.
Nhìn căn phòng chữ Thiên đang xa dần, Hạ Mạt Hàn không nén nổi cảm giác nuối tiếc, đây là nơi giống hệt như một giấc mộng, đối với Hạ Mạt Hàn mà nói, có thể cả đời này cô sẽ không được tới đây lần thứ hai.
Sau khi xuống xe cáp, Ngô Bách Tuế nói với Hạ Mạt Hàn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng nào!”
Hạ Mạt Hàn hỏi: “Hả, ăn ở đây sao?”
Ngô Bách Tuế biết Hạ Mạt Hàn lại tiếc tiền, anh bèn giải thích: “Ừ, bữa sáng không đắt đâu.”
Hạ Mạt Hàn do dự một lát rồi cũng đồng ý: “Được!”
Sau đó, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn cùng tới phòng ăn của Resort Ngọa Long.
Trên đường đi, trùng hợp họ lại gặp được Du Chí Viễn, Trần Vũ Hàm và hai đôi vợ chồng còn lại, sáu người này chính là những người đã dùng bữa cùng Ngô Bách Tuế tại phòng số tám của quán ăn, giờ bọn họ đang xách hành lý, chuẩn bị rời khỏi Resort Ngọa Long.
Vì không có được sợi dây chuyền nên Trần Vũ Hàm cứ mãi buồn bã âu sầu, lại thêm chuyện Du Chí Viễn đã dặn dò cô ta không được qua lại với Hạ Mạt Hàn nữa nên Trần Vũ Hàm ngại ngần không dám gọi Hạ Mạt Hàn, chỉ gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Nhưng Du Chí Viễn lại cố tình ngăn bước Ngô Bách Tuế, nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhãi ranh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu rời khỏi resort, ngài Kim có tới gây chuyện với cậu thì tốt nhất cậu hãy nói rõ với ngài Kim cậu với chúng tôi không có chút quan hệ nào cả.”
Những người khác cũng vội vã phụ họa: “Đúng vậy, tên điên cậu muốn chết thì cũng đừng liên lụy tới chúng tôi.”
“Nếu tôi biết trước cậu là một tên tâm thần thì đã chẳng ăn cơm với cậu.”
Nghe được những lời này, tim Hạ Mạt Hàn lại thắt lại, đêm qua ở lại trong căn phòng chữ Thiên, cô tạm quên đi những ân oán và phiền muộn này, giờ chúng lại chợt bị lôi lên khiến Hạ Mạt Hàn nhận ra thứ đợi mình và Ngô Bách Tuế ngoài kia là cuồng phong bão táp, Hạ Mạt Hàn lại thấy bất an, lòng tràn ngập nỗi lo âu.
Nhưng cô cũng biết mấy người phía Trần Vũ Hàm đều vô tội, Ngô Bách Tuế thật sự đã gây ra phiền phức cho họ, vậy nên cô lập tức nói với đám Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm: “Xin lỗi, chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người.”
Du Chí Viễn không chấp nhận lời xin lỗi của Hạ Mạt Hàn, ông ta nói với vẻ lạnh lùng: “Xin lỗi tôi cũng vô dụng, các người cần được ngài Kim tha thứ.”
“Ngài Kim tới rồi!” Du Chí Viễn vừa dứt lời thì bạn ông ta đã chợt kêu lên.
Bọn họ thấy ngài Kim đưa theo hai gã vệ sĩ nhanh nhẹn bước về phía Ngô Bách Tuế.
“Ngài Kim!”
“Ngài Kim!”
Thấy Kim Vinh, đám Du Chí Viễn lập tức tiến lại cung kính cất lời.
Kim Vinh hoàn toàn chẳng để ý tới họ, ông ta bước thẳng về phía Ngô Bách Tuế.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Kim Vinh khom người thật thấp trước Ngô Bách Tuế, chân thành cất lời: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, hôm qua tôi đã xúc phạm cậu, giờ tôi xin phép được xin lỗi cậu tại đây.”
“Mọi người nhìn kia, người đó tới rồi!” Có người chỉ chiếc xe cáp trên không trung, kêu lên thật kích động.
Ngay sau đó, tất cả những người bên ngoài Tòa nhà Ngọa Long cùng vội ngẩng đầu nhìn chiếc xe cáp hệt như một chiếc phi thuyền vũ trụ.
“Nhìn kìa, có hai người ngồi trong xe cáp.”
“Đúng vậy, hình như là một nam một nữ.”
“Trời ạ, lãng mạn quá đi mất, phải quyền quý tới mức nào mới có thể hưởng thụ đãi ngộ thế này chứ?”
“Nếu đời này tôi có thể ở phòng chữ Thiên một đêm thì có chết cũng không còn gì hối tiếc!”
“Hâm mộ chết đi được!”
Cả Resort Ngọa Long sôi trào trong sự ngưỡng mộ. Đáy lòng mọi người đều tràn ngập sự khao khát ước ao.
“Ôi, đến bao giờ anh mới đưa em tới ở phòng chữ Thiên được?” Đổng Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn xe cáp, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô ta cất tiếng hỏi.
Hàn Phi lẳng lặng đáp: “Giờ thì không được, đợi anh phấn đấu thêm mấy chục năm nữa thì có lẽ còn có chút hy vọng.”
“Chồng à, người trên xe cáp trông có giống bạn em, Hạ Mạt Hàn không?” Từ lúc rời khỏi phiên đấu giá, Trần Vũ Hàm trở nên vô cùng ỉu xìu buồn bã, không có được sợi dây chuyền, cô ta cũng chẳng còn tâm trạng gì, nhưng thấy bóng người ngồi xe cáp trên không trung, cô ta vẫn không nén nhịn được phải cất lời.
Du Chí Viễn lạnh giọng: “Em đang nghĩ gì vậy, chiếc xe cáp này thông thẳng tới phòng chữ Thiên đấy, người có thể ở trong căn phòng đấy chắc chắn phải là người máu mặt có quyền lực hô phong hoán vũ, em nghĩ bạn em và thằng chồng ngốc của cô ta có tư cách đó sao?”
“Cũng đúng.” Trần Vũ Hàm lẳng lặng cúi đầu không lên tiếng.
Xe cáp nằm trên cao tít, những kẻ bên dưới cùng lắm cũng chỉ có thể thấy rõ bóng người phía trên chứ hoàn toàn không nhìn được gương mặt họ.
Nhưng có vài người tai to mặt lớn rất để tâm tới chuyện này cũng biết rõ tuyến đường của xe cáp, nên họ đã tìm vị trí tốt nhất để quan sát từ trước rồi.
“Là cậu ta sao?” Kim Vinh ngồi trong căn phòng tại tầng hai mươi của Tòa nhà Ngọa Long, qua khung cửa sổ sát đất, ông ta có thể thấy rõ hai người trên xe cáp. Bắt gặp Ngô Bách Tuế, Kim Vinh chợt biến sắc, bật thốt nên lời với vẻ khó tin.
Bên cạnh Kim Vinh có vài vị sếp lớn của thành phố Giang Châu, nghe lời Kim Vinh, có người không khỏi đặt ra câu hỏi: “Ông biết cậu ta sao?”
Kim Vinh nhìn chiếc xe cáp chằm chằm, gằn từng chữ: “Cậu ta là Ngô Bách Tuế, đó chính là tên nhãi ranh không chịu đổi phòng mà tôi đã nói với các ông.”
“Bảo sao, xem ra không phải người ta không chịu nể mặt ông, mà là hoàn toàn chẳng coi ông ra gì!” Có người nói toạc ra lời thật lòng.
Kim Vinh cũng đồng tình với lời này, ông ta gật đầu, canh cánh sợ hãi: “Suýt nữa tôi đã gây họa lớn rồi.”
“Ông ơi, trông người đàn ông này cũng khá bình thường mà!” Cuối cùng cô gái trẻ trên tầng thượng của quán trà đợi cả buổi cũng đã thấy được Ngô Bách Tuế rồi. Nhưng người này chẳng giống với kỳ vọng của cô, khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.
“Không, cháu sai rồi, cậu ta không bình thường chút nào đâu, đời này ông cháu từng tiếp xúc với vô số người, dù là hạng người nào, ông liếc mắt thôi cũng có thể nhìn thấu ngay. Nhưng ông lại không thể nhìn thấu người này, chắc chắn chàng trai này chính là rồng trên mây xanh. Chỉ tiếc cậu ấy đã có người phụ nữ của mình rồi, còn không, nếu cháu có thể trở thành người phụ nữ của cậu ấy, đời ông cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.” Ông già tóc bạc cảm thán.
Cô gái trẻ chun mũi, nói: “Hừ, anh chàng này chẳng đặc biệt chút nào, cháu không thèm cưới anh ta đâu.”
Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn đã trở thành tiêu điểm chú ý của vô số người.
Nhưng Hạ Mạt Hàn trên xe cáp lại hoàn toàn không biết mình đã trở thành người được vô số kẻ tôn trọng ngưỡng mộ. Cô chỉ chìm đắm trong sự hưởng thụ đặc biệt không có gì sánh bằng này. Lúc này cô đang ngả mình ra không trung, nhìn đám người đông kín bên dưới và bóng đêm tuyệt đẹp của Resort Ngọa Long. Cô cảm thấy vô cùng khoan khoái, hệt như đang sải cánh bay lượn, ngao du trên bầu trời mênh mông vậy.
Cảm giác này thật sự quá tuyệt!
“A!!!” Hạ Mạt Hàn thật sự không nén nhịn nổi mà phải vui mừng kêu lên, giây phút này đây, nỗi sầu não trong lòng cô đã được buông bỏ hoàn toàn.
Gương mặt cô hiển hiện nụ cười hạnh phúc.
“Em cười rất đẹp.” Ngô Bách Tuế ngồi cạnh chợt thốt lên câu này.
Đột nhiên nghe vậy, tim Hạ Mạt Hàn chợt đập thật mạnh, đây là một Ngô Bách Tuế bình thường khỏe mạnh, lời khen ngợi của Ngô Bách Tuế dành cho cô cũng là lời khen ngợi của người đàn ông với một người phụ nữ, Hạ Mạt Hàn thích nghe những lời này của Ngô Bách Tuế, đồng thời cô còn thoáng thấy xúc động.
Cảm giác này có phần xa lạ.
Chẳng mấy chốc, xe cáp đã tới vườn hoa trên không của căn phòng chữ Thiên.
Xuống xe cáp, bước vào phòng chữ Thiên, nhìn bầu trời đêm rực rỡ bao quanh bốn lớp kính thủy tinh cùng với thiết kế mơ mộng tuyệt đẹp của căn phòng, Hạ Mạt Hàn cảm thấy mình đang trên thiên đường, cô cất tiếng hỏi với vẻ khó tin: “Đêm nay chúng ta sẽ ở đây sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu: “Đúng vậy.”
Hạ Mạt Hàn thật sự không dám tin vào mắt mình, cô quan sát thật cẩn thận rồi lẳng lặng nói: “Không phải đó chứ, chúng ta có thể ở trong căn phòng xa hoa thế này ư?”
Nơi lộng lẫy nhất mà Hạ Mạt Hàn từng ở khi trước chính là biệt thự nhà họ Hạ. Nhưng so với căn phòng chữ Thiên vách kính thì biệt thự nhà họ Hạ lại giống hệt một căn nhà tranh quê mùa.
Ngô Bách Tuế lại giải thích bằng lý do cũ: “Đây là phần thưởng may mắn mà, đương nhiên cũng phải có điểm đặc biệt.”
Hạ Mạt Hàn lẩm bẩm: “Đúng là không thể tưởng tượng nối.”
Sau đó, Hạ Mạt Hàn như một con chim non xổ lồng, cô mặc sức dạo quanh tầng hai mốt, thăm thú khắp nơi. Tầng hai mốt chỉ có một căn phòng, đây là không gian riêng tư của họ, hơn nữa còn nằm trên tầng thượng, cảm giác thật sự vô cùng kỳ diệu, sung sướng không gì sánh kịp.
Sau khi Hạ Mạt Hàn đã dạo khắp phòng chữ Thiên một vòng rồi, cô mới ngồi xuống chiếc sofa bằng da thật, thả mình xuống sofa: “Đúng là quá thoải mái, quá đã.”
Hạ Mạt Hàn cất lời cảm thán chân thực nhất từ tận sâu đáy lòng, cô thật sự cảm thấy rất vui sướng.
Nghỉ ngơi một lúc, Hạ Mạt Hàn chợt đứng dậy, quan sát cảnh đêm tuyệt đẹp của Resort Ngọa Long, cô cất lời: “Bách Tuế, không phải em đang nằm mơ đó chứ?”
Vô số những điều khó tưởng tượng nổi hôm nay khiến Hạ Mạt Hàn có ảo giác như vừa từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường.
Buổi sáng, cô tỉnh lại trong cơn hôn mê, giây phút ấy cô còn đang chìm trong nỗi tuyệt vọng tự sát, nhưng Ngô Bách Tuế lại trở lại như bình thường, anh dốc công dốc sức làm tan chảy tảng băng trong lòng cô, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, có một chỗ dựa thật vững chắc.
Không những vậy, Ngô Bách Tuế còn mua cho cô chiếc váy mà cô rất mực yêu thích, dạy cho Trương Cảnh Minh một bài học, thậm chí còn đưa cô tới Resort Ngọa Long đẹp như thiên đường, giúp cô mở mang tầm mắt, trải nghiệm được vẻ đẹp của chốn bồng lai trên mặt đất.
Cô được ngắm nhìn sợi dây chuyền Guardian Heart đẹp đẽ quý giá, được ngồi trên chiếc xe cáp chuyên dùng cho phòng chữ Thiên, lại còn được ở trong căn phòng vách kính lộng lẫy như lâu đài trên không trung nữa.
Tất cả mọi thứ dường như đều thiếu chân thực, như mộng, như ảo.
“Đây không phải giấc mơ.” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, nghiêm túc cất lời.
Hạ Mạt Hàn cảm thán: “Trước đó em thường nằm mơ, mơ thấy mình gặp nguy hiểm, còn anh thì luôn xuất hiện giúp đỡ em ở thời khắc quan trọng nhất. Trong mơ, anh rất nam tính, nhưng mỗi lần tỉnh dậy nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, em lại rất giận, vậy nên em sợ lần này em cũng đang nằm mơ.”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc trả lời: “Giờ mơ ước của em đã trở thành sự thật rồi.”
Cặp mắt Hạ Mạt Hàn lấp lánh, khóe môi cô cong lên, nở một nụ cười thật vui vẻ. Cô vui sướng nói: “Dù em biết hạnh phúc này rất ngắn ngủi, nhưng em đã được hưởng thụ nó rồi, em đã cảm thấy thỏa mãn.”
Biết đâu là đủ sẽ mãi yên vui, đây chính là châm ngôn đời người của Hạ Mạt Hàn, cô luôn là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng nhìn cô, anh không cất lời, nhưng lòng lại thầm nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, về sau anh sẽ khiến em còn hạnh phúc hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần.”
Mười giờ tối, Hạ Mạt Hàn tắm rửa, bước khỏi nhà vệ sinh, thấy Ngô Bách Tuế đứng một mình bất động trong vườn hoa trên không ngoài căn phòng, Hạ Mạt Hàn bước lại, hỏi anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bách Tuế đáp: “Pháo hoa.”
Hạ Mạt Hàn cạn lời: “Làm gì có pháo hoa?” Nơi Ngô Bách Tuế đang nhìn chăm chú tối đen như mực.
Ngô Bách Tuế dửng dưng cất lời: “Sắp rồi.”
Vừa dứt câu, chợt đã nghe tiếng tiếng “đùng đùng” nổ vang trong không khí.
Cùng lúc ấy, vô số những đợt pháo hoa rực rỡ đã nở rộ trên bầu trời cao.
Màn pháo hoa này giống như đèn hoa đăng lung linh sặc sỡ, khiến cả bầu trời đêm tối tăm tỏa ánh hào quang chói lòa.
Độ cao của đợt pháo hoa được bắn lên vừa khéo lại ngang bằng với chiều cao của vườn hoa trên không trung tầng hai mốt, vị trí của Hạ Mạt Hàn gần sát với màn pháo hoa, hiệu quả thị giác tuyệt vời gấp bội, vẻ đẹp chói lòa ấy đã lọt vào mắt cô, thậm chí in sâu vào lòng cô.
Trước giờ Hạ Mạt Hàn chưa từng được thưởng thức pháo hoa ở khoảng cách gần tới vậy, cô rất kích động, cảm xúc cuộn trào dâng lên.
Đây là lần đầu tiên Resort Ngọa Long có một màn pháo hoa đặc sắc thế này.
Vô số những du khách cùng đắm chìm trong đó.
“Đẹp quá.” Đây chính là ý nghĩ của tất cả mọi người.
Màn pháo hoa gần kết thúc, chợt hoa lửa rực rỡ trong không trung lại tụ thành một hàng chữ: “Nắm tay nhau, bên nhau tới bạc đầu.”
Tám chữ rực rỡ tỏa sáng vừa khéo hiện lên ngay trước mắt Hạ Mạt Hàn, như thể đây là lời nói dành cho chính cô.
Nỗi vui mừng bất ngờ cùng sự lãng mạn khiến mắt Hạ Mạt Hàn rưng rưng.
Hồi lâu, Hạ Mạt Hàn mới bình tĩnh lại, cô ngạc nhiên nhìn Ngô Bách Tuế, cất tiếng hỏi: “Sao anh biết người ta sẽ bắn pháo hoa?”
Ngô Bác Tuế giải thích: “Anh thấy có người bày pháo hoa bên dưới.”
Nghe vậy, mắt Hạ Mạt Hàn hơi tối đi, cô còn tưởng Ngô Bách Tuế biết chuyện gì, nào ngờ là vì lý do này. Cô bĩu môi trở lại phòng.
Ngô Bách Tuế cũng bước vào theo.
Sau khi đóng rèm tự động lại, chuẩn bị đi ngủ, Hạ Mạt Hàn mới phát hiện căn phòng rộng lớn này chỉ có một chiếc giường, cô không khỏi đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế, hỏi anh: “Anh ngủ ở đâu?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên nói: “Anh ngủ trên sofa là được rồi.” Nói rồi, anh tự bước lại gần tủ, lấy chăn dự phòng ra trải trên sofa.
Thấy vậy, lòng Hạ Mạt Hàn cũng thoáng lăn tăn, ban đầu lúc Ngô Bách Tuế vẫn là một gã khờ, Hạ Mạt Hàn rất yên tâm với anh, vì gã khờ Ngô Bách Tuế sẽ không có ý đồ gì với cô. Nhưng giờ Ngô Bách Tuế đã trở lại bình thường, Hạ Mạt Hàn còn tưởng ít nhiều gì anh cũng sẽ nảy sinh ý nghĩ bất chính với mình, nào ngờ Ngô Bách Tuế không hề nhiều lời mà lại tự giác ngủ trên sofa, anh đúng là một chính nhân quân tử thực thụ, Hạ Mạt Hàn cũng không khỏi xem trọng anh hơn phần nào.
Một đêm yên lặng trôi qua, sáng ngày hôm sau.
Sau khi Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn thức giấc rửa mặt xong xuôi, họ lại ngồi xe cáp rời khỏi phòng chữ Thiên.
Nhìn căn phòng chữ Thiên đang xa dần, Hạ Mạt Hàn không nén nổi cảm giác nuối tiếc, đây là nơi giống hệt như một giấc mộng, đối với Hạ Mạt Hàn mà nói, có thể cả đời này cô sẽ không được tới đây lần thứ hai.
Sau khi xuống xe cáp, Ngô Bách Tuế nói với Hạ Mạt Hàn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng nào!”
Hạ Mạt Hàn hỏi: “Hả, ăn ở đây sao?”
Ngô Bách Tuế biết Hạ Mạt Hàn lại tiếc tiền, anh bèn giải thích: “Ừ, bữa sáng không đắt đâu.”
Hạ Mạt Hàn do dự một lát rồi cũng đồng ý: “Được!”
Sau đó, Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn cùng tới phòng ăn của Resort Ngọa Long.
Trên đường đi, trùng hợp họ lại gặp được Du Chí Viễn, Trần Vũ Hàm và hai đôi vợ chồng còn lại, sáu người này chính là những người đã dùng bữa cùng Ngô Bách Tuế tại phòng số tám của quán ăn, giờ bọn họ đang xách hành lý, chuẩn bị rời khỏi Resort Ngọa Long.
Vì không có được sợi dây chuyền nên Trần Vũ Hàm cứ mãi buồn bã âu sầu, lại thêm chuyện Du Chí Viễn đã dặn dò cô ta không được qua lại với Hạ Mạt Hàn nữa nên Trần Vũ Hàm ngại ngần không dám gọi Hạ Mạt Hàn, chỉ gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Nhưng Du Chí Viễn lại cố tình ngăn bước Ngô Bách Tuế, nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhãi ranh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu rời khỏi resort, ngài Kim có tới gây chuyện với cậu thì tốt nhất cậu hãy nói rõ với ngài Kim cậu với chúng tôi không có chút quan hệ nào cả.”
Những người khác cũng vội vã phụ họa: “Đúng vậy, tên điên cậu muốn chết thì cũng đừng liên lụy tới chúng tôi.”
“Nếu tôi biết trước cậu là một tên tâm thần thì đã chẳng ăn cơm với cậu.”
Nghe được những lời này, tim Hạ Mạt Hàn lại thắt lại, đêm qua ở lại trong căn phòng chữ Thiên, cô tạm quên đi những ân oán và phiền muộn này, giờ chúng lại chợt bị lôi lên khiến Hạ Mạt Hàn nhận ra thứ đợi mình và Ngô Bách Tuế ngoài kia là cuồng phong bão táp, Hạ Mạt Hàn lại thấy bất an, lòng tràn ngập nỗi lo âu.
Nhưng cô cũng biết mấy người phía Trần Vũ Hàm đều vô tội, Ngô Bách Tuế thật sự đã gây ra phiền phức cho họ, vậy nên cô lập tức nói với đám Du Chí Viễn và Trần Vũ Hàm: “Xin lỗi, chúng tôi đã gây phiền phức cho mọi người.”
Du Chí Viễn không chấp nhận lời xin lỗi của Hạ Mạt Hàn, ông ta nói với vẻ lạnh lùng: “Xin lỗi tôi cũng vô dụng, các người cần được ngài Kim tha thứ.”
“Ngài Kim tới rồi!” Du Chí Viễn vừa dứt lời thì bạn ông ta đã chợt kêu lên.
Bọn họ thấy ngài Kim đưa theo hai gã vệ sĩ nhanh nhẹn bước về phía Ngô Bách Tuế.
“Ngài Kim!”
“Ngài Kim!”
Thấy Kim Vinh, đám Du Chí Viễn lập tức tiến lại cung kính cất lời.
Kim Vinh hoàn toàn chẳng để ý tới họ, ông ta bước thẳng về phía Ngô Bách Tuế.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Kim Vinh khom người thật thấp trước Ngô Bách Tuế, chân thành cất lời: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, hôm qua tôi đã xúc phạm cậu, giờ tôi xin phép được xin lỗi cậu tại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.