Chương 283: Xin lỗi, tôi về muộn!
Thư Sinh
01/12/2020
Ngô Bách Tuế từ không trung đáp xuống trang viên nhà họ Ngô hệt như thiên thạch rơi xuống khiến mặt đất rung chuyển.
Cả hiện trường kinh động.
Cách Ngô Bách Tuế xuất hiện quá bá đạo, cả người anh dường như được thay da đổi thịt, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác. Khí thế cuồng ngạo vô cùng toát ra quanh người anh, nét mặt anh lạnh như băng, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa ác liệt, dường như có ma lực hút hồn người, khiến người ta vừa nhìn đã thấy nơm nớp run sợ. Anh xuất hiện hệt như một vị thần cứu sống trần gian.
Mỗi người ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn Ngô Bách Tuế, bấy giờ anh mang theo hơi thở của bậc đế vương, chấn nhiếp hiện trường, ai cũng cảm nhận được sự thay đổi phi phàm của anh.
Đường Dĩnh nhìn Ngô Bách Tuế thế này thì mắt ngấn nước xúc động, vốn cô còn lo lắng Ngô Bách Tuế xuất hiện để chịu chết, nhưng giờ phút này, cô lại nhìn thấy khí khái khoáng đạt chưa từng có trên người Ngô Bách Tuế, khí khái này mạnh mẽ, dồi dào, dường như có uy lực trấn định bốn phương. Thế nên, trái tim của Đường Dĩnh cũng mơ hồ cảm thấy an toàn, cô đang được một năng lượng vô hình bao bọc lấy.
Đường Chấn Phong đang một lòng chờ đợi Dương Kim Dương xuất hiện, kết quả bây giờ chỉ có một mình Ngô Bách Tuế ra mặt. Nhưng điều khiến Đường Chấn Phong bất ngờ là dường như Ngô Bách Tuế đã lột xác thành người khác chỉ trong một ngày. Mặt mũi và thân hình của anh không thay đổi nhưng khí thế và uy lực của anh lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Khí thế của anh khiến Đường Chấn Phong cảm thấy ngột ngạt vô cùng, khá là đáng sợ. Đường Chấn Phong thật sự khó tin, sao Ngô Bách Tuế lại đột nhiên trở nên hùng mạnh thế này?
Ngô Thanh Đế thở gấp lấy hơi, bây giờ cũng vô cùng sửng sốt, cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong lòng ông, đứa con trai Ngô Bách Tuế của ông đột nhiên sở hữu khí thế vô địch không ai sánh bằng. Khí thế này quá đỗi mạnh mẽ và mênh mông khơi dậy lên sóng lòng ào ạt trong lòng Ngô Thanh Đế, thậm chí ông quên bẵng luôn sự tuyệt vọng và kinh hãi lúc tính mạng nguy cấp vừa nãy. Bây giờ ông chỉ cảm thấy kích động vì diện mạo mới của Ngô Bách Tuế.
Lúc toàn cảnh chấn động thì Huyết Long Đao đang lơ lửng trên không run rẩy kịch liệt lại chợt bất động, sau đó nó bay vèo về phía Ngô Bách Tuế.
Cuối cùng, nó uy nghiêm cắm thẳng xuống mặt đất bên cạnh Ngô Bách Tuế theo một cách vô cùng bá đạo.
Người và đao ăn ý với nhau, bá đạo vô song.
Hiện trường lại một lần nữa sửng sốt. Lòng mọi người đều chấn động khôn nguôi. Dường như Huyết Long Đao đã tìm được nơi mình thuộc về, chỉ nghe Ngô Bách Tuế điều khiển.
Bây giờ, mọi người đã xác định được, vừa nãy Huyết Long Đao có thể chống đỡ được đòn tấn công của Đại trưởng lão bảo vệ Ngô Thanh Đế hoàn toàn vì Ngô Bách Tuế đang âm thầm điều khiển.
Ngô Bách Tuế thật sự phi phàm!
Ánh mắt Đại trưởng lão sắc bén nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, lão ta trầm giọng hỏi: “Cậu chính là Ngô Bách Tuế à?”
Từ lúc Ngô Bách Tuế vừa mới xuất hiện, Đại trưởng lão đã luôn quan sát anh, rõ ràng lão ta đã nhận ra rằng chàng trai trẻ này không hề tầm thường. Bây giờ lão ta đã có thể xác định, giọng nói có lực xuyên thấu cực mạnh đó chính là của chàng trai trẻ này.
Ngô Bách Tuế không hề đếm xỉa đến Đại trưởng lão, mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú Quy Hư Đạo Nhân nằm trên đất, ánh mắt anh trở nên vô cùng trầm trọng và phức tạp, hơi thở anh đang lờ mờ thay đổi.
Qua một lúc lâu, Ngô Bách Tuế chậm rãi trầm giọng nói: “Quy Hư Đạo Nhân, xin lỗi, do tôi về muộn!”
Cái chết của Quy Hư Đạo Nhân khiến Ngô Bách Tuế cảm thấy nặng nề và day dứt.
Bắt đầu từ hôm qua, Ngô Bách Tuế vẫn luôn tiếp nhận sự truyền thụ võ công của Dương Kim Dương.
Mãi cho đến sáng sớm hôm nay, Dương Kim Dương mới truyền xong hết toàn bộ công lực cả đời cho Ngô Bách Tuế. Chỉ là công lực của Dương Kim Dương quá đỗi thâm hậu, vượt khỏi tầm chịu đựng của người thường. Nếu người thường tiếp nhận công lực cả đời của Dương Kim Dương thì chắc chắc sẽ tẩu hỏa nhập ma, phát nổ mà chết. May là chức năng cơ thể của Ngô Bách Tuế phi phàm nên mới có thể thuận lợi kế thừa được toàn bộ công lực của Dương Kim Dương. Nhưng cho dù như thế, Ngô Bách Tuế vẫn chưa thể vận dụng hết những công lực này được, việc này hệt như một con rắn nuốt chửng một con sư tử vậy, nếu không từ từ tiêu hóa thì sẽ bị chết nghẹn. Ngô Bách Tuế cần thời gian để tiêu hóa.
Tiêu hóa công phu khổng lồ này chắc chắn cần thời gian đủ lâu, nhưng Ngô Bách Tuế biết nhà họ Ngô đang nguy hiểm, anh không có nhiều thời gian để trễ nải. Thế nên, anh vẫn luôn dốc cạn sức để tiêu hóa hết công lực Dương Kim Dương truyền thụ cho mình trong thời gian ngắn nhất có thể.
Công lực dần dần được tiêu hóa thì thần thức của Ngô Bách Tuế cũng dần trở nên mạnh mẽ. Ngay lúc tính mạng Ngô Thanh Đế đang như mành chỉ treo chuông thì thần thức và cảm giác của anh bị kích động.
Thế nên, Ngô Bách Tuế vừa tiếp tục tiêu hóa công phu của Dương Kim Dương, vừa khống chế mọi thứ trong trang viên nhà họ Ngô bằng thần thức. Trước tiên anh dùng Thiên Lý Truyền Âm để giao tiếp với Đại trưởng lão, cố gắng kéo dài thời gian. Sau đó anh lại kích hoạt Huyết Long Đao, kiểm soát nó bằng thần thức mạnh mẽ của mình, cản trở Đại trưởng lão giết Ngô Thanh Đế.
Cuối cùng Ngô Bách Tuế cũng đã tiêu hóa thành công công lực trong cơ thể vào giây phút then chốt nhất. Vừa tiêu hóa xong thì anh lập tức chạy về trang viên. Anh đột phá sức mạnh cực hạn của mình, dùng tốc độ nhanh nhất, dường như chỉ trong chốc lát đã về tới trang viên nhà họ Ngô. Chỉ đáng tiếc, anh có nhanh đến mức nào cũng chỉ kịp gặp thi thể của Quy Hư Đạo Nhân mà thôi. Quy Hư Đạo Nhân chết vì nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế rất lấy làm tiếc nuối và áy náy.
Ngô Bách Tuế chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Đại trưởng lão.
Cơn tức giận của Đại trưởng lão bỗng chốc bùng phát, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chòng chọc rồi ác liệt nói: “Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc à?”
Bấy giờ, Ngô Bách Tuế mới rời mắt khỏi người Quy Hư Đạo Nhân, chậm rãi nhìn Đại trưởng lão, sắc mặt anh lạnh như băng, ánh mắt sắc bén sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Sao nhà họ Đường của các ông lại ép người quá đáng, đuổi cùng giết tận đến vậy!”
Tiếng nói của Ngô Bách Tuế cực kì lạnh, giọng điệu thâm trầm, anh căm thù nhà họ Đường đến tận xương tủy.
Đại trưởng lão vẫn còn chưa nguôi cơn giận, vẻ mặt lão ta hung hãn trợn Ngô Bách Tuế rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do các cậu không biết sống chết, luôn khiêu chiến giới hạn của nhà họ Đường. Chúng tôi chỉ là đang giúp cho thế giới này khôi phục lại trật tự và cân bằng vốn có của nó mà thôi”.
Nhà họ Đường nhiều năm thống trị thế giới, luôn đứng ở vị trí cao nhất, bọn họ quen với việc kiểm soát mọi thứ, bọn họ tuyệt đối không nhân nhượng kẻ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ. Nếu nhà họ Ngô yên phận nghe theo sắp xếp của nhà họ Đường thì đương nhiên nhà họ Đường sẽ không trừng phạt nhà họ Ngô, nhưng trước thì nhà họ Ngô sinh ra Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế, sau thì lại có Ngô Bách Tuế sở hữu năng lực hơn cả Vũ Thánh, hai người đều từng bước vào địa phận của nhà họ Đường. Theo giới luật của nhà họ Đường thì Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế đều phải bị diệt trừ, nhà họ Ngô cũng phải bị diệt tộc.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì sắc mặt càng lạnh lùng hơn, anh gằn từng chữ: “Thế giới này có quy luật phát triển riêng của nó, nhà họ Đường các người dựa vào đâu mà quyết định sự cân bằng của thế giới này?”
Nhà họ Đường độc đoán chuyên quyền, lãnh khốc ác độc khiến Ngô Bách Tuế vô cùng bất mãn, trong đáy mắt anh là sự tức giận dâng trào, khí tức tỏa ra quanh người anh uy nghiêm đáng sợ, khí tức này thăm thẳm khiến người ta không rét mà run.
Đại trưởng lão cảm nhận được luồng khí tức này của Ngô Bách Tuế, trong mắt lão ta không khỏi lóe lên tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, lão ta đã trở lại với dáng vẻ hung tàn âm độc. Lão ta nhìn chòng chọc Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng nói: “Dựa vào đâu? Dựa vào nhà họ Đường của chúng tôi là sự tồn tại hùng mạnh nhất trên thế giới này, dựa vào việc chúng tôi có bản lĩnh, có năng lực để kiểm soát tất cả mọi thứ của thế giới này, còn những người không có tài cán gì như các cậu buộc phải ngoan ngoãn phục tùng. Nếu không, các cậu chỉ có thể bốc hơi giữa thế giới này thôi!”
Tiếng nói của Đại trưởng lão hùng hồn vang dội, giọng điệu không cho phép bất kì ai nghi ngờ.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì khí tức quanh mình càng lạnh thấu xương hơn, anh nhìn Đại trưởng lão rồi nói rõ từng chữ một: “Có tôi ở đây, nhà họ Ngô sẽ không bao giờ bốc hơi khỏi thế giới này!”
Dứt lời, khí thế khủng bố của Ngô Bách Tuế chợt ào ạt tuôn ra, lấp đầy trời đất, miên man bất tận.
Đại trưởng lão hơi nhíu mày, lão ta thâm trầm nhìn Ngô Bách Tuế rồi lãnh đạm nói: “Ngô Bách Tuế, tôi biết thực lực của cậu có tiến bộ, nhưng cậu thật sự tưởng rằng chỉ mình cậu có thể đấu tranh lại nhà họ Đường được sao?”
Ngay ngày hôm qua, Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế kết hợp còn không đánh lại được Lục trưởng lão, nhưng bây giờ rõ ràng thực lực của Ngô Bách Tuế đã tăng vọt. Đại trưởng lão biết rõ, không thể xem thường lực lực của Ngô Bách Tuế bây giờ. Nhưng đối với Đại trưởng lão mà nói thì một nhân vật nhỏ thế này chẳng đáng để nhắc tới, Đại trưởng lão hoàn toàn không xem anh ra gì, càng không cho rằng Ngô Bách Tuế có tư cách đối đầu với nhà họ Đường.
Ngô Bách Tuế không hề cần chừ, hùng hồn nói: “Tôi thấy mình có thể!”
Từng chữ mạnh mẽ.
Nghe vậy, mắt Đại trưởng lão lóe lên tia lạnh lẽo, lão ta bất thình lình sẵng giọng quát lớn: “Nếu đã thế thì tôi sẽ giết cậu trước!”
Dứt lời, Đại trưởng lão dồn sức phát lực, một luồng khí tức lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng bung ra, dường như lão ta chợt biến thành Diêm La địa ngục, khí thế toàn thân khủng bố, nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, sắc mặt lão ta vô cảm, tay phải chợt phất lên.
Trong chốc lát, một luồng chân nguyên hung mãnh phóng ầm ầm về phía Ngô Bách Tuế.
Luồng chân nguyên này hệt như một cột nước cực lớn, mạnh mẽ thô bạo, điên cuồng vô song. Đồng thời, sát khí trong nó vô cùng ghê người, đánh thẳng vào linh hồn người ta.
Chân khí vừa phóng ra thì khí lạnh cũng mịt mù, trong tích tắc đó, không khí cả hiện trường đều trở nên lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy như mình rơi vào hố băng.
Tất cả mọi người có mặt không hẹn mà cùng nhau nhìn Ngô Bách Tuế, mọi người đều muốn xem Ngô Bách Tuế làm cách nào để hóa giải được sát chiêu vô địch này của Đại trưởng lão.
Nhưng điều khiến họ sửng sốt là Ngô Bách Tuế đứng im bất động trước chiêu tấn công này, đến tay cũng không thèm nhấc lên, dường như anh từ bỏ luôn việc chống đỡ.
Ầm!
Chân nguyên hình trụ cực kì hung mãnh của Đại trưởng lão đâm mạnh vào cơ thể của Ngô Bách Tuế.
Cả hiện trường kinh động.
Cách Ngô Bách Tuế xuất hiện quá bá đạo, cả người anh dường như được thay da đổi thịt, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác. Khí thế cuồng ngạo vô cùng toát ra quanh người anh, nét mặt anh lạnh như băng, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa ác liệt, dường như có ma lực hút hồn người, khiến người ta vừa nhìn đã thấy nơm nớp run sợ. Anh xuất hiện hệt như một vị thần cứu sống trần gian.
Mỗi người ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn Ngô Bách Tuế, bấy giờ anh mang theo hơi thở của bậc đế vương, chấn nhiếp hiện trường, ai cũng cảm nhận được sự thay đổi phi phàm của anh.
Đường Dĩnh nhìn Ngô Bách Tuế thế này thì mắt ngấn nước xúc động, vốn cô còn lo lắng Ngô Bách Tuế xuất hiện để chịu chết, nhưng giờ phút này, cô lại nhìn thấy khí khái khoáng đạt chưa từng có trên người Ngô Bách Tuế, khí khái này mạnh mẽ, dồi dào, dường như có uy lực trấn định bốn phương. Thế nên, trái tim của Đường Dĩnh cũng mơ hồ cảm thấy an toàn, cô đang được một năng lượng vô hình bao bọc lấy.
Đường Chấn Phong đang một lòng chờ đợi Dương Kim Dương xuất hiện, kết quả bây giờ chỉ có một mình Ngô Bách Tuế ra mặt. Nhưng điều khiến Đường Chấn Phong bất ngờ là dường như Ngô Bách Tuế đã lột xác thành người khác chỉ trong một ngày. Mặt mũi và thân hình của anh không thay đổi nhưng khí thế và uy lực của anh lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Khí thế của anh khiến Đường Chấn Phong cảm thấy ngột ngạt vô cùng, khá là đáng sợ. Đường Chấn Phong thật sự khó tin, sao Ngô Bách Tuế lại đột nhiên trở nên hùng mạnh thế này?
Ngô Thanh Đế thở gấp lấy hơi, bây giờ cũng vô cùng sửng sốt, cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong lòng ông, đứa con trai Ngô Bách Tuế của ông đột nhiên sở hữu khí thế vô địch không ai sánh bằng. Khí thế này quá đỗi mạnh mẽ và mênh mông khơi dậy lên sóng lòng ào ạt trong lòng Ngô Thanh Đế, thậm chí ông quên bẵng luôn sự tuyệt vọng và kinh hãi lúc tính mạng nguy cấp vừa nãy. Bây giờ ông chỉ cảm thấy kích động vì diện mạo mới của Ngô Bách Tuế.
Lúc toàn cảnh chấn động thì Huyết Long Đao đang lơ lửng trên không run rẩy kịch liệt lại chợt bất động, sau đó nó bay vèo về phía Ngô Bách Tuế.
Cuối cùng, nó uy nghiêm cắm thẳng xuống mặt đất bên cạnh Ngô Bách Tuế theo một cách vô cùng bá đạo.
Người và đao ăn ý với nhau, bá đạo vô song.
Hiện trường lại một lần nữa sửng sốt. Lòng mọi người đều chấn động khôn nguôi. Dường như Huyết Long Đao đã tìm được nơi mình thuộc về, chỉ nghe Ngô Bách Tuế điều khiển.
Bây giờ, mọi người đã xác định được, vừa nãy Huyết Long Đao có thể chống đỡ được đòn tấn công của Đại trưởng lão bảo vệ Ngô Thanh Đế hoàn toàn vì Ngô Bách Tuế đang âm thầm điều khiển.
Ngô Bách Tuế thật sự phi phàm!
Ánh mắt Đại trưởng lão sắc bén nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, lão ta trầm giọng hỏi: “Cậu chính là Ngô Bách Tuế à?”
Từ lúc Ngô Bách Tuế vừa mới xuất hiện, Đại trưởng lão đã luôn quan sát anh, rõ ràng lão ta đã nhận ra rằng chàng trai trẻ này không hề tầm thường. Bây giờ lão ta đã có thể xác định, giọng nói có lực xuyên thấu cực mạnh đó chính là của chàng trai trẻ này.
Ngô Bách Tuế không hề đếm xỉa đến Đại trưởng lão, mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú Quy Hư Đạo Nhân nằm trên đất, ánh mắt anh trở nên vô cùng trầm trọng và phức tạp, hơi thở anh đang lờ mờ thay đổi.
Qua một lúc lâu, Ngô Bách Tuế chậm rãi trầm giọng nói: “Quy Hư Đạo Nhân, xin lỗi, do tôi về muộn!”
Cái chết của Quy Hư Đạo Nhân khiến Ngô Bách Tuế cảm thấy nặng nề và day dứt.
Bắt đầu từ hôm qua, Ngô Bách Tuế vẫn luôn tiếp nhận sự truyền thụ võ công của Dương Kim Dương.
Mãi cho đến sáng sớm hôm nay, Dương Kim Dương mới truyền xong hết toàn bộ công lực cả đời cho Ngô Bách Tuế. Chỉ là công lực của Dương Kim Dương quá đỗi thâm hậu, vượt khỏi tầm chịu đựng của người thường. Nếu người thường tiếp nhận công lực cả đời của Dương Kim Dương thì chắc chắc sẽ tẩu hỏa nhập ma, phát nổ mà chết. May là chức năng cơ thể của Ngô Bách Tuế phi phàm nên mới có thể thuận lợi kế thừa được toàn bộ công lực của Dương Kim Dương. Nhưng cho dù như thế, Ngô Bách Tuế vẫn chưa thể vận dụng hết những công lực này được, việc này hệt như một con rắn nuốt chửng một con sư tử vậy, nếu không từ từ tiêu hóa thì sẽ bị chết nghẹn. Ngô Bách Tuế cần thời gian để tiêu hóa.
Tiêu hóa công phu khổng lồ này chắc chắn cần thời gian đủ lâu, nhưng Ngô Bách Tuế biết nhà họ Ngô đang nguy hiểm, anh không có nhiều thời gian để trễ nải. Thế nên, anh vẫn luôn dốc cạn sức để tiêu hóa hết công lực Dương Kim Dương truyền thụ cho mình trong thời gian ngắn nhất có thể.
Công lực dần dần được tiêu hóa thì thần thức của Ngô Bách Tuế cũng dần trở nên mạnh mẽ. Ngay lúc tính mạng Ngô Thanh Đế đang như mành chỉ treo chuông thì thần thức và cảm giác của anh bị kích động.
Thế nên, Ngô Bách Tuế vừa tiếp tục tiêu hóa công phu của Dương Kim Dương, vừa khống chế mọi thứ trong trang viên nhà họ Ngô bằng thần thức. Trước tiên anh dùng Thiên Lý Truyền Âm để giao tiếp với Đại trưởng lão, cố gắng kéo dài thời gian. Sau đó anh lại kích hoạt Huyết Long Đao, kiểm soát nó bằng thần thức mạnh mẽ của mình, cản trở Đại trưởng lão giết Ngô Thanh Đế.
Cuối cùng Ngô Bách Tuế cũng đã tiêu hóa thành công công lực trong cơ thể vào giây phút then chốt nhất. Vừa tiêu hóa xong thì anh lập tức chạy về trang viên. Anh đột phá sức mạnh cực hạn của mình, dùng tốc độ nhanh nhất, dường như chỉ trong chốc lát đã về tới trang viên nhà họ Ngô. Chỉ đáng tiếc, anh có nhanh đến mức nào cũng chỉ kịp gặp thi thể của Quy Hư Đạo Nhân mà thôi. Quy Hư Đạo Nhân chết vì nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế rất lấy làm tiếc nuối và áy náy.
Ngô Bách Tuế chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Đại trưởng lão.
Cơn tức giận của Đại trưởng lão bỗng chốc bùng phát, lão ta nhìn Ngô Bách Tuế chòng chọc rồi ác liệt nói: “Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu điếc à?”
Bấy giờ, Ngô Bách Tuế mới rời mắt khỏi người Quy Hư Đạo Nhân, chậm rãi nhìn Đại trưởng lão, sắc mặt anh lạnh như băng, ánh mắt sắc bén sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Sao nhà họ Đường của các ông lại ép người quá đáng, đuổi cùng giết tận đến vậy!”
Tiếng nói của Ngô Bách Tuế cực kì lạnh, giọng điệu thâm trầm, anh căm thù nhà họ Đường đến tận xương tủy.
Đại trưởng lão vẫn còn chưa nguôi cơn giận, vẻ mặt lão ta hung hãn trợn Ngô Bách Tuế rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do các cậu không biết sống chết, luôn khiêu chiến giới hạn của nhà họ Đường. Chúng tôi chỉ là đang giúp cho thế giới này khôi phục lại trật tự và cân bằng vốn có của nó mà thôi”.
Nhà họ Đường nhiều năm thống trị thế giới, luôn đứng ở vị trí cao nhất, bọn họ quen với việc kiểm soát mọi thứ, bọn họ tuyệt đối không nhân nhượng kẻ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ. Nếu nhà họ Ngô yên phận nghe theo sắp xếp của nhà họ Đường thì đương nhiên nhà họ Đường sẽ không trừng phạt nhà họ Ngô, nhưng trước thì nhà họ Ngô sinh ra Vũ Thánh là Ngô Thanh Đế, sau thì lại có Ngô Bách Tuế sở hữu năng lực hơn cả Vũ Thánh, hai người đều từng bước vào địa phận của nhà họ Đường. Theo giới luật của nhà họ Đường thì Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế đều phải bị diệt trừ, nhà họ Ngô cũng phải bị diệt tộc.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì sắc mặt càng lạnh lùng hơn, anh gằn từng chữ: “Thế giới này có quy luật phát triển riêng của nó, nhà họ Đường các người dựa vào đâu mà quyết định sự cân bằng của thế giới này?”
Nhà họ Đường độc đoán chuyên quyền, lãnh khốc ác độc khiến Ngô Bách Tuế vô cùng bất mãn, trong đáy mắt anh là sự tức giận dâng trào, khí tức tỏa ra quanh người anh uy nghiêm đáng sợ, khí tức này thăm thẳm khiến người ta không rét mà run.
Đại trưởng lão cảm nhận được luồng khí tức này của Ngô Bách Tuế, trong mắt lão ta không khỏi lóe lên tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, lão ta đã trở lại với dáng vẻ hung tàn âm độc. Lão ta nhìn chòng chọc Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng nói: “Dựa vào đâu? Dựa vào nhà họ Đường của chúng tôi là sự tồn tại hùng mạnh nhất trên thế giới này, dựa vào việc chúng tôi có bản lĩnh, có năng lực để kiểm soát tất cả mọi thứ của thế giới này, còn những người không có tài cán gì như các cậu buộc phải ngoan ngoãn phục tùng. Nếu không, các cậu chỉ có thể bốc hơi giữa thế giới này thôi!”
Tiếng nói của Đại trưởng lão hùng hồn vang dội, giọng điệu không cho phép bất kì ai nghi ngờ.
Ngô Bách Tuế nghe vậy thì khí tức quanh mình càng lạnh thấu xương hơn, anh nhìn Đại trưởng lão rồi nói rõ từng chữ một: “Có tôi ở đây, nhà họ Ngô sẽ không bao giờ bốc hơi khỏi thế giới này!”
Dứt lời, khí thế khủng bố của Ngô Bách Tuế chợt ào ạt tuôn ra, lấp đầy trời đất, miên man bất tận.
Đại trưởng lão hơi nhíu mày, lão ta thâm trầm nhìn Ngô Bách Tuế rồi lãnh đạm nói: “Ngô Bách Tuế, tôi biết thực lực của cậu có tiến bộ, nhưng cậu thật sự tưởng rằng chỉ mình cậu có thể đấu tranh lại nhà họ Đường được sao?”
Ngay ngày hôm qua, Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế kết hợp còn không đánh lại được Lục trưởng lão, nhưng bây giờ rõ ràng thực lực của Ngô Bách Tuế đã tăng vọt. Đại trưởng lão biết rõ, không thể xem thường lực lực của Ngô Bách Tuế bây giờ. Nhưng đối với Đại trưởng lão mà nói thì một nhân vật nhỏ thế này chẳng đáng để nhắc tới, Đại trưởng lão hoàn toàn không xem anh ra gì, càng không cho rằng Ngô Bách Tuế có tư cách đối đầu với nhà họ Đường.
Ngô Bách Tuế không hề cần chừ, hùng hồn nói: “Tôi thấy mình có thể!”
Từng chữ mạnh mẽ.
Nghe vậy, mắt Đại trưởng lão lóe lên tia lạnh lẽo, lão ta bất thình lình sẵng giọng quát lớn: “Nếu đã thế thì tôi sẽ giết cậu trước!”
Dứt lời, Đại trưởng lão dồn sức phát lực, một luồng khí tức lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng bung ra, dường như lão ta chợt biến thành Diêm La địa ngục, khí thế toàn thân khủng bố, nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, sắc mặt lão ta vô cảm, tay phải chợt phất lên.
Trong chốc lát, một luồng chân nguyên hung mãnh phóng ầm ầm về phía Ngô Bách Tuế.
Luồng chân nguyên này hệt như một cột nước cực lớn, mạnh mẽ thô bạo, điên cuồng vô song. Đồng thời, sát khí trong nó vô cùng ghê người, đánh thẳng vào linh hồn người ta.
Chân khí vừa phóng ra thì khí lạnh cũng mịt mù, trong tích tắc đó, không khí cả hiện trường đều trở nên lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy như mình rơi vào hố băng.
Tất cả mọi người có mặt không hẹn mà cùng nhau nhìn Ngô Bách Tuế, mọi người đều muốn xem Ngô Bách Tuế làm cách nào để hóa giải được sát chiêu vô địch này của Đại trưởng lão.
Nhưng điều khiến họ sửng sốt là Ngô Bách Tuế đứng im bất động trước chiêu tấn công này, đến tay cũng không thèm nhấc lên, dường như anh từ bỏ luôn việc chống đỡ.
Ầm!
Chân nguyên hình trụ cực kì hung mãnh của Đại trưởng lão đâm mạnh vào cơ thể của Ngô Bách Tuế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.