Chàng Ma Đẹp Trai Trong Phòng Tôi Lại Là Diêm Vương
Chương 8
Bạch Thần Tra
11/09/2024
"Vậy thì theo họ của ta nhé! Gọi là... Mạc Hoang Niên, năm tháng thuận hòa, mãi mãi không có năm hoang tàn, cậu thấy thế nào?"
"Tùy tiểu thư quyết định."
"Nè, Mạc Hoang Niên!" Cô ấy tươi cười tiến lại gần, "Ta tên là Mạc Thời Hòa, có nghĩa là vạn sự như ý, không có gì phải lo lắng."
Tôi chợt nhận ra, đây hẳn là quá khứ của Mạc Hoang Niên.
Một suy nghĩ còn chưa kịp xoay chuyển hết, thì ngọn nến xung quanh đột nhiên bùng lên, trước mắt hiện ra một khung cảnh như mặt nước gợn sóng.
Trên cây cầu cổ, một đoàn đưa dâu dài đang đi qua, trống chiêng vang dội, vô cùng náo nhiệt.
Có 18 chiếc kiệu cưới, dán đầy chữ "Hỷ" màu đen đỏ, nhưng tiếng khóc lóc lại vang khắp nơi.
Ngoài những cô gái nhỏ trong kiệu, còn có vô số bậc cha mẹ đuổi theo, ai nấy đều đau đớn đến tột cùng.
Cuối cùng, từng chiếc kiệu cưới lần lượt bị đánh ngang, đóng kín và nhấn chìm xuống hồ làm quan tài.
Như tuyên án tử hình.
Đột nhiên, một bóng dáng xinh đẹp xông vào giữa đám đông.
Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ áo đỏ rực, tay nắm chặt cây rìu lớn, chỉ thẳng vào gã trai lực lưỡng đang nhấn chìm kiệu:
“Mở kiệu ra!”
“Mạc Tiểu thư…” Gã trai ngập ngừng, không dám động đậy, do dự nhìn về phía trưởng làng.
Trưởng làng chỉ lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
“Rầm” một tiếng, gã trai buông tay, chiếc quan tài kiệu chìm xuống hồ.
Mạc Tiểu thư tức giận, giơ rìu bổ vào chiếc quan tài gần nhất.
Chiếc quan tài kiệu lập tức vỡ toác, cái đinh ghim hồn rơi ra, cô gái nhỏ bên trong lăn ra ngoài.
Cô ấy chặt từng chiếc một, Mạc Hoang Niên chăm sóc từng cô gái nhỏ, bôi thuốc trị thương.
Trưởng làng tức giận, ra lệnh cho đám người xông lên cản lại, nhưng Mạc Tiểu thư đã bổ đến chiếc cuối cùng.
Nó trống rỗng.
27
Mọi người c.h.ế.t lặng, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều quay sang nhìn trưởng làng.
Có người thắc mắc: “Trưởng làng, chuyện này là sao?”
Có người hoảng sợ: “Trưởng làng, sao kiệu lại trống rỗng?”
Lại có người chất vấn: “Trưởng làng, con gái ông đâu?”
“…”
Mọi người xôn xao, dần dần tiến lại gần, vây kín trưởng làng, bắt ông ta phải giải thích.
Trưởng làng vẫn im lặng, khiến đám đông càng thêm phẫn nộ, suýt nữa đã xông vào đánh nhau với người của ông ta.
Giữa lúc xô đẩy hỗn loạn, trưởng làng đột nhiên hét lớn: “Tất cả im đi!”
Ông ta nhìn quanh đám đông, lần lượt quét ánh mắt qua từng người, nghiêm nghị nói:
“Một khi lễ tế đã bắt đầu, tuyệt đối không được gián đoạn, nếu không sẽ gặp thiên phạt, cả làng chịu khổ. Các người ồn ào như vậy, muốn chọc giận thần linh sao?”
Một sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói gì.
Một lúc lâu sau, mới có một giọng nói rụt rè vang lên: “Nhưng chiếc quan tài này trống rỗng, vậy phải làm sao?”
Trưởng làng lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là tìm người khác thay thế cô ta.”
“Các tiểu cô nương trong làng đều ở đây rồi, còn có thể tìm ai được?”
Trưởng làng từ từ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người tôi: “Bắt cô ta lại!”
28
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đã ùa về phía tôi.
Vô số gương mặt càng lúc càng gần, mỗi gương mặt đều mang theo nụ cười kỳ quái và méo mó.
Họ chìa ra những móng vuốt dài, ánh mắt đầy tham lam và khát khao.
Sự kinh hoàng và sợ hãi quá lớn, gần như rút cạn không khí trong phổi tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi xoay người, điên cuồng chạy ra ngoài.
Bọn họ ùn ùn bám sát sau lưng, không buông tha, miệng phát ra những tiếng rít chói tai.
Màng tai tôi đau nhức, như sắp bị xuyên thủng, nhưng tôi không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Tôi liều mạng leo lên từng bậc cầu thang, nhưng cầu thang giống như một mê cung vô tận, cứ kéo dài mãi, tưởng chừng sẽ giam tôi lại đây mãi mãi.
Chạy không biết bao lâu, những bóng hồn phía sau ngày càng gần, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của chúng.
Chân tôi dường như bị đổ chì, nặng trĩu, đôi chân cũng dần mất sức, tôi vấp ngã, đập mạnh vào thanh cầu thang.
Cơn đau nhói truyền khắp cơ thể, mồ hôi lạnh túa ra, lăn xuống da thịt, như những con sâu xác c.h.ế.t chui vào từng lỗ chân lông.
Tôi nghiến chặt răng, dồn hết sức đứng dậy, vừa dùng tay vừa dùng chân bò lên.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn, một bàn tay lạnh lẽo khô khốc bám chặt lấy mắt cá chân tôi.
Tôi rùng mình, khát khao sinh tồn bùng lên từ sâu thẳm trong lòng, tôi co chân đạp mạnh.
Khuôn mặt của nó lập tức méo mó, miệng phát ra tiếng nổ chói tai, nhưng vẫn bám chặt không buông.
Móng tay sắc như d.a.o của nó cắm sâu vào da thịt tôi, đau đớn như thể đứt lìa.
Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng bên dưới, ngày càng nhiều bóng hồn ập lên, bao trùm lấy tôi, gần như che phủ cả người tôi.
Giữa vô số bóng đen, một móng vuốt sắc nhọn xuyên qua các chướng ngại, lao thẳng tới cổ tôi.
Tôi sợ đến mức hét lớn, cố gắng tránh né, nhưng không thể cử động.
Ngay giây sau, tiếng thét đau đớn của nó hòa lẫn với tiếng hét của tôi.
Xung quanh bỗng sáng rực.
Giọng nói của Mạc Hoang Niên vang lên như tiếng chuông lớn, uy nghiêm như thần linh, vọng khắp tháp: "Cút xuống!"
"Tùy tiểu thư quyết định."
"Nè, Mạc Hoang Niên!" Cô ấy tươi cười tiến lại gần, "Ta tên là Mạc Thời Hòa, có nghĩa là vạn sự như ý, không có gì phải lo lắng."
Tôi chợt nhận ra, đây hẳn là quá khứ của Mạc Hoang Niên.
Một suy nghĩ còn chưa kịp xoay chuyển hết, thì ngọn nến xung quanh đột nhiên bùng lên, trước mắt hiện ra một khung cảnh như mặt nước gợn sóng.
Trên cây cầu cổ, một đoàn đưa dâu dài đang đi qua, trống chiêng vang dội, vô cùng náo nhiệt.
Có 18 chiếc kiệu cưới, dán đầy chữ "Hỷ" màu đen đỏ, nhưng tiếng khóc lóc lại vang khắp nơi.
Ngoài những cô gái nhỏ trong kiệu, còn có vô số bậc cha mẹ đuổi theo, ai nấy đều đau đớn đến tột cùng.
Cuối cùng, từng chiếc kiệu cưới lần lượt bị đánh ngang, đóng kín và nhấn chìm xuống hồ làm quan tài.
Như tuyên án tử hình.
Đột nhiên, một bóng dáng xinh đẹp xông vào giữa đám đông.
Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ áo đỏ rực, tay nắm chặt cây rìu lớn, chỉ thẳng vào gã trai lực lưỡng đang nhấn chìm kiệu:
“Mở kiệu ra!”
“Mạc Tiểu thư…” Gã trai ngập ngừng, không dám động đậy, do dự nhìn về phía trưởng làng.
Trưởng làng chỉ lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
“Rầm” một tiếng, gã trai buông tay, chiếc quan tài kiệu chìm xuống hồ.
Mạc Tiểu thư tức giận, giơ rìu bổ vào chiếc quan tài gần nhất.
Chiếc quan tài kiệu lập tức vỡ toác, cái đinh ghim hồn rơi ra, cô gái nhỏ bên trong lăn ra ngoài.
Cô ấy chặt từng chiếc một, Mạc Hoang Niên chăm sóc từng cô gái nhỏ, bôi thuốc trị thương.
Trưởng làng tức giận, ra lệnh cho đám người xông lên cản lại, nhưng Mạc Tiểu thư đã bổ đến chiếc cuối cùng.
Nó trống rỗng.
27
Mọi người c.h.ế.t lặng, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều quay sang nhìn trưởng làng.
Có người thắc mắc: “Trưởng làng, chuyện này là sao?”
Có người hoảng sợ: “Trưởng làng, sao kiệu lại trống rỗng?”
Lại có người chất vấn: “Trưởng làng, con gái ông đâu?”
“…”
Mọi người xôn xao, dần dần tiến lại gần, vây kín trưởng làng, bắt ông ta phải giải thích.
Trưởng làng vẫn im lặng, khiến đám đông càng thêm phẫn nộ, suýt nữa đã xông vào đánh nhau với người của ông ta.
Giữa lúc xô đẩy hỗn loạn, trưởng làng đột nhiên hét lớn: “Tất cả im đi!”
Ông ta nhìn quanh đám đông, lần lượt quét ánh mắt qua từng người, nghiêm nghị nói:
“Một khi lễ tế đã bắt đầu, tuyệt đối không được gián đoạn, nếu không sẽ gặp thiên phạt, cả làng chịu khổ. Các người ồn ào như vậy, muốn chọc giận thần linh sao?”
Một sự im lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói gì.
Một lúc lâu sau, mới có một giọng nói rụt rè vang lên: “Nhưng chiếc quan tài này trống rỗng, vậy phải làm sao?”
Trưởng làng lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là tìm người khác thay thế cô ta.”
“Các tiểu cô nương trong làng đều ở đây rồi, còn có thể tìm ai được?”
Trưởng làng từ từ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người tôi: “Bắt cô ta lại!”
28
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đã ùa về phía tôi.
Vô số gương mặt càng lúc càng gần, mỗi gương mặt đều mang theo nụ cười kỳ quái và méo mó.
Họ chìa ra những móng vuốt dài, ánh mắt đầy tham lam và khát khao.
Sự kinh hoàng và sợ hãi quá lớn, gần như rút cạn không khí trong phổi tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Tôi xoay người, điên cuồng chạy ra ngoài.
Bọn họ ùn ùn bám sát sau lưng, không buông tha, miệng phát ra những tiếng rít chói tai.
Màng tai tôi đau nhức, như sắp bị xuyên thủng, nhưng tôi không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Tôi liều mạng leo lên từng bậc cầu thang, nhưng cầu thang giống như một mê cung vô tận, cứ kéo dài mãi, tưởng chừng sẽ giam tôi lại đây mãi mãi.
Chạy không biết bao lâu, những bóng hồn phía sau ngày càng gần, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của chúng.
Chân tôi dường như bị đổ chì, nặng trĩu, đôi chân cũng dần mất sức, tôi vấp ngã, đập mạnh vào thanh cầu thang.
Cơn đau nhói truyền khắp cơ thể, mồ hôi lạnh túa ra, lăn xuống da thịt, như những con sâu xác c.h.ế.t chui vào từng lỗ chân lông.
Tôi nghiến chặt răng, dồn hết sức đứng dậy, vừa dùng tay vừa dùng chân bò lên.
Nhưng cuối cùng vẫn muộn, một bàn tay lạnh lẽo khô khốc bám chặt lấy mắt cá chân tôi.
Tôi rùng mình, khát khao sinh tồn bùng lên từ sâu thẳm trong lòng, tôi co chân đạp mạnh.
Khuôn mặt của nó lập tức méo mó, miệng phát ra tiếng nổ chói tai, nhưng vẫn bám chặt không buông.
Móng tay sắc như d.a.o của nó cắm sâu vào da thịt tôi, đau đớn như thể đứt lìa.
Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng bên dưới, ngày càng nhiều bóng hồn ập lên, bao trùm lấy tôi, gần như che phủ cả người tôi.
Giữa vô số bóng đen, một móng vuốt sắc nhọn xuyên qua các chướng ngại, lao thẳng tới cổ tôi.
Tôi sợ đến mức hét lớn, cố gắng tránh né, nhưng không thể cử động.
Ngay giây sau, tiếng thét đau đớn của nó hòa lẫn với tiếng hét của tôi.
Xung quanh bỗng sáng rực.
Giọng nói của Mạc Hoang Niên vang lên như tiếng chuông lớn, uy nghiêm như thần linh, vọng khắp tháp: "Cút xuống!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.