Chương 41: Em mời anh ăn kẹo đậu nhé
Hoa Quyển
04/11/2021
Editor: Đờ
Quý Nghiêu đi từ Nội quan giám đến gặp Quý Hoàn.
Quý Hoàn ngồi xếp bằng ở thềm son loay hoay với một mảnh gỗ. Tay hắn ta cầm dao khắc gỗ, bên chân toàn mảnh vụn, tỉ mẩn khắc hồi lâu mảnh gỗ cũng ra hình cung điện.
Quý Nghiêu vừa đến Quý Hoàn đã cho cung nhân dâng nước ô mai lạnh lên. Nhìn Quý Nghiêu cầm chén ngọc, húp lấy húp để như đang khát khô, lại càu nhàu như con trẻ. Quý Hoàn mỉm cười, ôn hòa nói: "Trời nóng thế này không cần thường vào cung đâu."
Nước ô mai giải nóng, lục phủ ngũ tạng như mát lạnh. Quý Nghiêu lè chiếc lưỡi bị lạnh ra, cầm chén ngọc nói với Quý Hoàn: "Sao được ạ, không thể bỏ lễ nghi được, hơn nữa..."
"Hoàng huynh không nhớ em thì cũng không cho em nhớ Hoàng huynh, vào cung gặp người à?"
Y đáp lời đến là dí dỏm, Quý Hoàn mỉm cười, đáp: "Nhóc vô tâm, ai nói Trẫm không nhớ tới em."
"Trẫm mà không nhớ tới em thì vải năm nay Lĩnh Nam mới tiến cống đã đến chỗ em thế nào hả?"
Lúc này Quý Nghiêu mới nghiêm mặt lại thi lễ: "Thần đệ khấu tạ Bệ hạ thánh ân."
Nói xong tự phì cười, răng nanh lộ ra, đầy vẻ thiếu niên tuổi trẻ. Quý Hoàn cũng cười, cũng chẳng nề hà gì mà nói: "Nhóc tinh nghịch."
Quý Nghiêu vươn tới xem cung điện mà Quý Hoàn dựng, nói: "Hoàng huynh cũng thật khéo tay, nhìn giống y như thật vậy."
Vừa dứt lời, ánh mắt Quý Hoàn đã sáng lên, vẫy tay với Quý Nghiêu, nói: "Em lại đây với Trẫm."
Hắn ta phủi vụn gỗ trên long bào, cất dao khắc gỗ đi, hào hứng dắt Quý Nghiêu vào trong. Đi qua chiếc bình phong cảnh sơn thủy, Quý Nghiêu kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Quý Hoàn xếp những cung điện do mình điêu khắc lại với nhau san sát, lại tỉ mỉ đặt thêm núi giả, cây cỏ xung quanh, trông như bàn cát (1) vậy, cũng hệt như một phương trời.
Gỗ được dùng đều là gỗ trắc hiếm có, được tẩm hương thơm, cực kỳ quý giá.
Quý Hoàn nói: "Nhìn xem, đây là Dao Đài của Trẫm."
Ngữ điệu Quý Hoàn đắc ý, ánh mắt phấn khởi. Hắn ta trước sau vẫn điềm tĩnh ôn hòa mà giờ đây ánh mắt sáng lên trông lại có vẻ thật hơn tính hơn.
Quý Nghiêu nhìn hắn ta lát sau mới mỉm cười, nói: "Quả nhiên Hoàng huynh thích Dao Đài của tiền triều."
"Để xây dựng Dao Đài cần tụ tập những người thợ tay nghề giỏi nhất đương thời đương nhiên là thích rồi, chẳng qua cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn, kỳ cảnh như vậy mà hủy hoại chỉ cần có chốc lát, quá đáng tiếc." Quý Hoàn nói: "Thật ra Trẫm thích những điều đẹp đẽ, hiếm có trên đời thôi."
Quý Nghiêu không nhịn được mà giơ tay vuốt mái cong của cung điện. Quý Hoàn kích động kể cho y nghe chiếc mái cong này hắn ta và người thợ là truyền nhân của Lỗ Ban kia đã làm thế nào.
Hắn ta là đế vương, không có mấy người có thể thật sự chia sẻ niềm yêu thích cùng.
Quý Nghiêu rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu khiến Quý Hoàn mặt mày rạng rỡ hẳn.
Cuối cùng, hắn ta thở dài: "Nếu Trẫm không phải đế vương, nhất định Trẫm phải tự đi xem non sông tốt đẹp này."
Quý Nghiêu nói: "Thần đệ nghe nói có nhiều người đọc sách trước khi công thành danh toại cũng thích đi du lịch đó đây."
Quý Hoàn cười đáp: "Đúng vậy. Lão thái phó hồi trẻ đã đi khắp phía Nam, phía Bắc Trường Giang, cực Bắc biên cương, xuôi Nam vào cả các bộ tộc ở trong thâm sơn cùng cốc, gặp được rất nhiều điều mà có những người cả đời cũng chẳng gặp được."
Hắn ta ngẩn người, không biết là đang nhớ tới điều gì, vẻ mặt hững hờ lộ vẻ do dự.
Quý Nghiêu hỏi: "Lão thái phó là Trịnh Thái phó sao? Hiện giờ đã tuổi thất tuần rồi nhỉ?"
"Phải." Quý Hoàn thở dài: "Từ sau khi từ quan hắn đã thoái ẩn rồi, bao năm qua không tiến cung."
Ánh mắt Quý Nghiêu khẽ động, không đáp.
Đột nhiên Quý Hoàn nói: "A Nghiêu, em thấy..." Hắn ta ngập ngừng, nhìn quanh rồi mới tiếp tục: "Hạ Chi, Hạ Chi có phải kẻ gian nịnh không?"
Quý Nghiêu tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Sao Hoàng huynh lại hỏi vậy?"
Quý Hoàn đưa tay vuốt ve cung điện nho nhỏ, từ từ đáp: "Hôm nay Trịnh lão thái phó tiến cung."
"Hắn liệt kê mười tội lớn của Hạ Chi cho Trẫm, từng câu từng chữ đều tâm huyết, nói ra từ tận phế phủ, Trẫm nhất thời..." Quý Hoàn chưa dứt câu Quý Nghiêu đã hiểu rồi, Hoàng đế đã sinh lòng nghi ngờ với Dương Hạ.
Quý Nghiêu nhìn Quý Hoàn, vén áo quỳ xuống, đáp: "Hoàng huynh, nếu Dương đốc công nghe được những lời này thì không biết sẽ đau khổ nhường nào."
"Hắn trung thành với Hoàng huynh mà Hoàng huynh lại nghi ngờ hắn như vậy."
Quý Hoàn giật mình. Quý Nghiêu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn hắn ta, nói: "Trong triều, các thế gia mấy năm nay đều cùng một giuộc cả, mua quan bán tước, nhiễu loạn luật lệ, tội lỗi chồng chất, em tin rằng Hoàng huynh nhìn tỏ mọi việc."
"Hiện giờ đốc công vì diệt trừ họ ngoại không biết đã gây bao nhiêu thù hằn, bọn họ nói ác hãm hại đốc công, người khác không tin hắn, Hoàng huynh cũng không tin sao?"
Quý Nghiêu nói những lời này đến là khéo. Hoàng đế vốn có y dùng Dương Hạ như đao, thanh trừ họ ngoại mình, hiện giờ hắn ta bị nói như thế nghe như kẻ có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm.
Quý Nghiêu nối: "Trịnh thái phó một lòng vì nước, không ngại tuổi già mà vào cung quả là khiến người ta kính nể. Nhưng liệu Hoàng huynh đã quên là Trịnh thái phó cũng xuất thân từ thế gia sao. Dương đốc công là..." Y ngừng một chút: "Phải, hoạn quan, thế nhân xem thường hoạn quan, thế gia làm sao có thể tha thứ dễ dàng cho việc Hoàng huynh tin dùng một hoạn quan, để hoạn quan trèo lên đầu bọn họ."
"Đốc công tuy hơi ương ngạnh, khắc nghiệt nhưng những năm nay tận tâm tận lực vì Hoàng huynh, người khác không biết, Hoàng huynh lại cũng không biết sao?"
Quý Hoàn khẽ thở dài: "Đương nhiên là Trẫm tin Hạ Chi rồi."
Quý Nghiêu người, nhẹ giọng: "Hoàng huynh, hoạn quan khác với người thường."
Quý Hoàn nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu tiếp tục: "Hoàng huynh có thấy cây dây leo bám lên cây cổ thụ chưa? Hoạn quan chính là dây leo đó, chúng không thể đường đường chính chính là sống trước mặt thế nhân, phải đi nhờ cậy."
"Mất đi sự tín nhiệm của đế vương, chúng chẳng là gì cả."
Quý Hoàn suy tư một lúc, lâu sau mới nói: "A Nghiêu, thật ra em lại làm cho Trẫm ngạc nhiên."
Ngữ điệu Quý Nghiêu thong dong, bí ẩn khiến Quý Hoàn cảm thấy có một chút lạnh lùng, tàn nhẫn, như rắn độc vậy.
Quý Nghiêu nháy mắt, nghiêm trang đáp: "Hoàng huynh có phải thấy lúc nãy em quá sức thông minh không?"
Quý Hoàn ngẩn người, chỉ thấy Quý Nghiêu nói nhỏ: "Xem ra thái phó dạy cũng không phải vô dụng lắm, cũng khiến Hoàng huynh nhìn em với cặp mắt khác xưa."
Quý Hoàn mỉm cười nghĩ chắc cảm giác không rét mà run lúc nãy là nhầm lẫn.
Quý Nghiêu dụng nhẹ vai vào người hắn ta, thân thiết nói: "Được rồi, Hoàng huynh đừng buồn nữa."
"Em mời anh ăn kẹo đậu nhé?"
Quý Nghiêu đi từ Nội quan giám đến gặp Quý Hoàn.
Quý Hoàn ngồi xếp bằng ở thềm son loay hoay với một mảnh gỗ. Tay hắn ta cầm dao khắc gỗ, bên chân toàn mảnh vụn, tỉ mẩn khắc hồi lâu mảnh gỗ cũng ra hình cung điện.
Quý Nghiêu vừa đến Quý Hoàn đã cho cung nhân dâng nước ô mai lạnh lên. Nhìn Quý Nghiêu cầm chén ngọc, húp lấy húp để như đang khát khô, lại càu nhàu như con trẻ. Quý Hoàn mỉm cười, ôn hòa nói: "Trời nóng thế này không cần thường vào cung đâu."
Nước ô mai giải nóng, lục phủ ngũ tạng như mát lạnh. Quý Nghiêu lè chiếc lưỡi bị lạnh ra, cầm chén ngọc nói với Quý Hoàn: "Sao được ạ, không thể bỏ lễ nghi được, hơn nữa..."
"Hoàng huynh không nhớ em thì cũng không cho em nhớ Hoàng huynh, vào cung gặp người à?"
Y đáp lời đến là dí dỏm, Quý Hoàn mỉm cười, đáp: "Nhóc vô tâm, ai nói Trẫm không nhớ tới em."
"Trẫm mà không nhớ tới em thì vải năm nay Lĩnh Nam mới tiến cống đã đến chỗ em thế nào hả?"
Lúc này Quý Nghiêu mới nghiêm mặt lại thi lễ: "Thần đệ khấu tạ Bệ hạ thánh ân."
Nói xong tự phì cười, răng nanh lộ ra, đầy vẻ thiếu niên tuổi trẻ. Quý Hoàn cũng cười, cũng chẳng nề hà gì mà nói: "Nhóc tinh nghịch."
Quý Nghiêu vươn tới xem cung điện mà Quý Hoàn dựng, nói: "Hoàng huynh cũng thật khéo tay, nhìn giống y như thật vậy."
Vừa dứt lời, ánh mắt Quý Hoàn đã sáng lên, vẫy tay với Quý Nghiêu, nói: "Em lại đây với Trẫm."
Hắn ta phủi vụn gỗ trên long bào, cất dao khắc gỗ đi, hào hứng dắt Quý Nghiêu vào trong. Đi qua chiếc bình phong cảnh sơn thủy, Quý Nghiêu kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Quý Hoàn xếp những cung điện do mình điêu khắc lại với nhau san sát, lại tỉ mỉ đặt thêm núi giả, cây cỏ xung quanh, trông như bàn cát (1) vậy, cũng hệt như một phương trời.
Gỗ được dùng đều là gỗ trắc hiếm có, được tẩm hương thơm, cực kỳ quý giá.
Quý Hoàn nói: "Nhìn xem, đây là Dao Đài của Trẫm."
Ngữ điệu Quý Hoàn đắc ý, ánh mắt phấn khởi. Hắn ta trước sau vẫn điềm tĩnh ôn hòa mà giờ đây ánh mắt sáng lên trông lại có vẻ thật hơn tính hơn.
Quý Nghiêu nhìn hắn ta lát sau mới mỉm cười, nói: "Quả nhiên Hoàng huynh thích Dao Đài của tiền triều."
"Để xây dựng Dao Đài cần tụ tập những người thợ tay nghề giỏi nhất đương thời đương nhiên là thích rồi, chẳng qua cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn, kỳ cảnh như vậy mà hủy hoại chỉ cần có chốc lát, quá đáng tiếc." Quý Hoàn nói: "Thật ra Trẫm thích những điều đẹp đẽ, hiếm có trên đời thôi."
Quý Nghiêu không nhịn được mà giơ tay vuốt mái cong của cung điện. Quý Hoàn kích động kể cho y nghe chiếc mái cong này hắn ta và người thợ là truyền nhân của Lỗ Ban kia đã làm thế nào.
Hắn ta là đế vương, không có mấy người có thể thật sự chia sẻ niềm yêu thích cùng.
Quý Nghiêu rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu khiến Quý Hoàn mặt mày rạng rỡ hẳn.
Cuối cùng, hắn ta thở dài: "Nếu Trẫm không phải đế vương, nhất định Trẫm phải tự đi xem non sông tốt đẹp này."
Quý Nghiêu nói: "Thần đệ nghe nói có nhiều người đọc sách trước khi công thành danh toại cũng thích đi du lịch đó đây."
Quý Hoàn cười đáp: "Đúng vậy. Lão thái phó hồi trẻ đã đi khắp phía Nam, phía Bắc Trường Giang, cực Bắc biên cương, xuôi Nam vào cả các bộ tộc ở trong thâm sơn cùng cốc, gặp được rất nhiều điều mà có những người cả đời cũng chẳng gặp được."
Hắn ta ngẩn người, không biết là đang nhớ tới điều gì, vẻ mặt hững hờ lộ vẻ do dự.
Quý Nghiêu hỏi: "Lão thái phó là Trịnh Thái phó sao? Hiện giờ đã tuổi thất tuần rồi nhỉ?"
"Phải." Quý Hoàn thở dài: "Từ sau khi từ quan hắn đã thoái ẩn rồi, bao năm qua không tiến cung."
Ánh mắt Quý Nghiêu khẽ động, không đáp.
Đột nhiên Quý Hoàn nói: "A Nghiêu, em thấy..." Hắn ta ngập ngừng, nhìn quanh rồi mới tiếp tục: "Hạ Chi, Hạ Chi có phải kẻ gian nịnh không?"
Quý Nghiêu tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Sao Hoàng huynh lại hỏi vậy?"
Quý Hoàn đưa tay vuốt ve cung điện nho nhỏ, từ từ đáp: "Hôm nay Trịnh lão thái phó tiến cung."
"Hắn liệt kê mười tội lớn của Hạ Chi cho Trẫm, từng câu từng chữ đều tâm huyết, nói ra từ tận phế phủ, Trẫm nhất thời..." Quý Hoàn chưa dứt câu Quý Nghiêu đã hiểu rồi, Hoàng đế đã sinh lòng nghi ngờ với Dương Hạ.
Quý Nghiêu nhìn Quý Hoàn, vén áo quỳ xuống, đáp: "Hoàng huynh, nếu Dương đốc công nghe được những lời này thì không biết sẽ đau khổ nhường nào."
"Hắn trung thành với Hoàng huynh mà Hoàng huynh lại nghi ngờ hắn như vậy."
Quý Hoàn giật mình. Quý Nghiêu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn hắn ta, nói: "Trong triều, các thế gia mấy năm nay đều cùng một giuộc cả, mua quan bán tước, nhiễu loạn luật lệ, tội lỗi chồng chất, em tin rằng Hoàng huynh nhìn tỏ mọi việc."
"Hiện giờ đốc công vì diệt trừ họ ngoại không biết đã gây bao nhiêu thù hằn, bọn họ nói ác hãm hại đốc công, người khác không tin hắn, Hoàng huynh cũng không tin sao?"
Quý Nghiêu nói những lời này đến là khéo. Hoàng đế vốn có y dùng Dương Hạ như đao, thanh trừ họ ngoại mình, hiện giờ hắn ta bị nói như thế nghe như kẻ có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm.
Quý Nghiêu nối: "Trịnh thái phó một lòng vì nước, không ngại tuổi già mà vào cung quả là khiến người ta kính nể. Nhưng liệu Hoàng huynh đã quên là Trịnh thái phó cũng xuất thân từ thế gia sao. Dương đốc công là..." Y ngừng một chút: "Phải, hoạn quan, thế nhân xem thường hoạn quan, thế gia làm sao có thể tha thứ dễ dàng cho việc Hoàng huynh tin dùng một hoạn quan, để hoạn quan trèo lên đầu bọn họ."
"Đốc công tuy hơi ương ngạnh, khắc nghiệt nhưng những năm nay tận tâm tận lực vì Hoàng huynh, người khác không biết, Hoàng huynh lại cũng không biết sao?"
Quý Hoàn khẽ thở dài: "Đương nhiên là Trẫm tin Hạ Chi rồi."
Quý Nghiêu người, nhẹ giọng: "Hoàng huynh, hoạn quan khác với người thường."
Quý Hoàn nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu tiếp tục: "Hoàng huynh có thấy cây dây leo bám lên cây cổ thụ chưa? Hoạn quan chính là dây leo đó, chúng không thể đường đường chính chính là sống trước mặt thế nhân, phải đi nhờ cậy."
"Mất đi sự tín nhiệm của đế vương, chúng chẳng là gì cả."
Quý Hoàn suy tư một lúc, lâu sau mới nói: "A Nghiêu, thật ra em lại làm cho Trẫm ngạc nhiên."
Ngữ điệu Quý Nghiêu thong dong, bí ẩn khiến Quý Hoàn cảm thấy có một chút lạnh lùng, tàn nhẫn, như rắn độc vậy.
Quý Nghiêu nháy mắt, nghiêm trang đáp: "Hoàng huynh có phải thấy lúc nãy em quá sức thông minh không?"
Quý Hoàn ngẩn người, chỉ thấy Quý Nghiêu nói nhỏ: "Xem ra thái phó dạy cũng không phải vô dụng lắm, cũng khiến Hoàng huynh nhìn em với cặp mắt khác xưa."
Quý Hoàn mỉm cười nghĩ chắc cảm giác không rét mà run lúc nãy là nhầm lẫn.
Quý Nghiêu dụng nhẹ vai vào người hắn ta, thân thiết nói: "Được rồi, Hoàng huynh đừng buồn nữa."
"Em mời anh ăn kẹo đậu nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.