Chương 87: Hàn Chương
Hoa Quyển
29/09/2022
(1)
Năm Hàn Chương rơi đài, mùa đông bỗng trở nên dài hơn. Tuyết trắng bay đầy trời, trắng xóa cả Yên đô, sạch sẽ đến độ ảm đạm.
Ảm đạm.
Hàn Chương biết từ này. Yên đô trước nay nổi tiếng phồn hoa, liễu khói cầu tranh(1).Gã ở nơi cao trông về phía xa, Yên đô khi xưa náo nhiệt phồn hoa nay chìm trong tuyết trắng. Đất trời một màu tuyết rơi, trong phút chốc, danh lợi, quyền thế hóa hư vô.
(1) Bình thường em nhác chú thích nhưng câu này tâm đắc ghê. Nguyên gốc “烟柳画桥” (Hán Việt: Yên liễu họa kiều – Tạm dịch: Khói như liễu rủ, cầu như tranh vẽ) trích từ tác phẩm “望海潮·东南形胜” của tác giả 柳永
Ấy vậy mà gã lại nó mà toan tính cả một đời.
Hàn Chương nhớ tới khi còn nhỏ ở nhà chính của Hàn gia, khi ấy Hàn gia vẫn còn trong thập đại thế gia của Nam Yên nhưng thật ra đã xuống dốc, chỉ còn là cái xác không.
Người có tương lai nhất là con trưởng Hàn gia, anh cả của Hàn Chương cũng chỉ làm đến quan lục phẩm, chức sắc như vậy thò tay ra đường ở Yên Đô vớt cũng được một mớ. Cha coi trọng anh cả, ra mặt dọn đường cho anh gã, về phần con thứ như Hàn Chương thì nhìn không lọt mắt.
Từ nhỏ Hàn Chương ý chí cao, tự nhện văn thao võ lược không hề kém cạnh anh cả mình, nếu như cha chia cho gã cơ hội, Hàn Chương nghĩ, gã cũng sẽ thực hiện không thua kém anh mình.
Nhưng từ trên xuống dưới quý phủ đều cười gã ảo tưởng, chẳng qua là đứa con của gái bán hoa, làm gì có cái gọi là tiền đồ.
Mẹ của Hàn Chương là gái bán hoa, vô tình lọt mắt cha gã, qua một đêm xuân là có Hàn Chương.
Hàn Chương không cam lòng làm kẻ tầm thường cả đời, gã phải chứng minh mặc dù mình là thứ, mặc dù mẹ là gái bán hoa, Hàn Chương gã cũng không hề thua kém kẻ nào.
Vì suy nghĩ như vậy mà Hàn Chương nhận biết bao sự thờ ơ, lạnh nhạt, bị vùi dập tới đầu rơi máu chảy. Thế gia ngông nghênh, đấu đá đến tan tác, cuối cùng tự chặt đứt đường lui của mình. Gã ôm quyết tâm sống còn, xin đầu nhập dưới trướng hoạn quan to nhất đương triều Dương Hạ, quỳ xuống lạy, nhận hoạn quan làm cha.
Mới đầu Hàn Chương không nghĩ rằng Dương Hạ sẽ nhận mình, nhưng hoạn quan trẻ tuổi kia nhìn gã một lúc lại nhận lấy, nhấp môi uống trà gã dâng.
Từ đó về sau Hàn Chương trở thành con nuôi của Dương Hạ, trở thành Đại công tử ai cũng phải nể.
Thế gia coi gã là sự hổ thẹn, nhưng thế thì sao, Hàn Chương lật lật tờ công văn, lạnh lùng cười khẩy. Đây là công văn điều gã vào Hình bộ, ngay sau hôm nhận Dương Hạ làm cha nuôi, hôm sau đã được vào Hình bộ.
Chức cao hơn gã, ngày xưa từng xem thường gã, cười vào mặt gã, đều phải cười nhạt, gọi gã một tiếng Hàn đại nhân.
Hàn Chương cảm thấy cảm giác này thật sung sướng.
Quyền lực là thứ tốt.
Chẳng trách ai cũng đều nguyện sống nguyện chết vì nó.
Hàn Chương nghĩ, gã phải làm đến chức cao, phải nắm quyền thế trong tay, phải cho những kẻ khác không còn dám khinh miệt gã.
(2)
Dương Hạ nắm quyền mười mấy năm, con đường của Hàn Chương cũng bằng phẳng vô cùng, làm tới chức Hình bộ Thượng thư, sau lại được đề bạt lên làm Hữu tướng đương triều, hình thành thế chân vạc với Tả tướng Thẩm Bằng Lam.
Hàn Chương thông minh, cẩn thận, am hiểu lòng người, ở trong triều đình như cá gặp nước, tuy sau lưng vẫn có người chửi gã là ác quan đảng hoạn nhưng Hàn Chương chẳng quan tâm.
Chúng càng chửi càng chứng minh trừ mồm mép thì chúng chẳng có cách nào làm gì gã. Những người như vậy Hàn Chương có khi làm đối phương không thể mở miệng nữa, khi nào tâm trạng tốt thì không thèm so đo. Nhưng những lời này mà lọt vào tai Triệu Tiểu Đoạt thì thằng nhóc kia sẽ buồn bực mãi không thôi, cau mày mím môi.
Hàn Chương phát hiện, bao năm trôi qua nhưng gã vẫn nhớ như in vẻ mặt Triệu Tiểu Đoạt khi tức giận.
Chẳng những khi tức giận mà những khi cậu cười, khi thẹn thùng, khi hứng tình, khi sững sờ, khi buồn bã, biết bao điều nhỏ nhặt nhưng vẫn sinh động như ngày nào.
Rõ ràng Triệu Tiểu Đoạt đã rời khỏi Yên đô, canh giữ Hoàng lăng đã tám năm.
Tám năm trời.
Triệu Tiểu Đoạt như không trưởng thành nữa, ngang ngược, tựa như một con báo nhỏ vậy, mà rõ ràng là một hoạn quan không trọn vẹn.
Hàn Chương biết rằng Dương Hạ tin Triệu Tiểu Đoạt hơn gã, thích Triệu Tiểu Đoạt hơn gã, khiến đầu tiên gã còn có một chút bất bình.
Chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám cứng đầu cứng cổ, dựa vào đâu mà có thể cùng ăn cùng ngồi với gã, lại còn có được sự tín nhiệm của Dương Hạ. Mặc dù trong lòng Hàn Chương không hiểu rõ nhưng Dương Hạ lại hiểu gã, nếu là gã là Dương Hạ thì cũng sẽ tin một người chỉ vâng lời mình.
Triệu Tiểu Đoạt cứ thích gọi Hàn Chương là anh, anh ơi, anh à, giọng điệu lên xuống, vừa cất tiếng gọi đã thấy thân thiết biết bao.
Thằng nhóc kia bủn xỉn thật sự, tham tiền vô cùng.
Có một lần gã giả vờ nổi giận, ấy thế mà Triệu Tiểu Đoạt lại bỏ nhiều tiền làm quạt gỗ trầm hương, còn nói, để tiền về sau mua nhà to cho cha nuôi dưỡng già, phải mua một khu nhà thật lớn thật lớn, phải có thật nhiều thật nhiều người hầu hạ cha nuôi.
Hàn Chương cười nhạo cậu ngu xuẩn, Dương Hạ mà cần cậu dưỡng lão hộ? Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi, anh thì sao?
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, nói, anh, không phải anh có phủ rồi sao.
Hàn Chương nói, cậu cứ anh ơi anh à hóa ra chỉ là thuận miệng gọi thôi à, trong lòng làm gì có anh.
Triệu Tiểu Đoạt thở dài nói, làm gì có, anh nói bậy.
Cậu nhìn Hàn Chương, không tình nguyện nói, tôi để cho anh một gian, anh muốn đến ở cũng có chỗ.
Hàn Chương tức đến phì cười, bóp bóp mặt cậu đến đỏ cả lên. Triệu Tiểu Đoạt kêu lên hất tay gã ra, gã mới nói, tỉnh lại đi, tưởng là anh đây cần cái phòng rách của cậu.
Triệu Tiểu Đoạt xoa mặt mình, đáp, nhà tôi không phải phòng rách đâu.
Về sau Triệu Tiểu Đoạt đi thủ Hoàng lăng, trở thành thái giảm thủ lăng, cả đời canh giữ nơi đó. Thái giám thủ lăng giống như khổ sai vậy, phòng ở lâu năm không tu sửa cũng không ai quan tâm, rất đơn sơ, trên nóc bị dột, mưa rỉ nước tí tách, trước của có hai cây táo, nghiêng nghiêng ngả ngả có vẻ cũng có mấy năm tuổi.
Có một năm, Hàn Chương uống rượu, không hiểu sao lại phát điên, một mình cưỡi ngựa đi mấy chục dặm đến Hoàng lăng, say khướt, ngã xuống cửa của Triệu Tiểu Đoạt, gọi Triệu Tiểu Đoạt, mở cửa.
Triệu Tiểu Đoạt mặc quần áo. Cậu bị đánh thức, sắc mặt khó coi, nhíu mày nhìn Hàn Chương.
Hàn Chương nhìn Triệu Tiểu Đoạt, trong lòng hoảng hốt. Dường như thời gian đã quay lại rồi, thanh niên trước mặt vẫn là người nũng nịu mà gọi gã anh ơi, tràn đầy sự tin tưởng, bị gã dày vò không chịu nổi nhưng chỉ cần gã dỗ dành một chút là vẫn ôm bực tức mà lăn vào lòng gã mà cắn như con báo nhỏ.
Hàn Chương bị cảm xúc kích động, mất khống chế, cười với Triệu Tiểu Đoạt, nhẹ nhàng gọi, Tiểu Đoạt.
Hàn Chương nói, Tiểu Đoạt, anh… anh tới thăm em.
Gã vươn tay với Triệu Tiểu Đoạt, Triệu Tiểu Đoạt lại lùi từng bước lại, nói, Hàn Chương, muốn mượn rượu làm càn thì đi chỗ khác.
Cậu lạnh lùng nói, anh nhìn xem, đây là nơi nào!
Hàn Chương nghe hai chữ “Hàn Chương” trong miệng cậu, lồng ngực đau đớn, mờ mịt mà nhìn, nói, nơi này không tốt, Tiểu Đoạt, anh tới đón em về nhà.
Triệu Tiểu Đoạt hờ hững nói, nơi này chính là nhà tôi, anh say rồi, tôi cho người đưa anh về.
Hàn Chương hỏi lại, nhà em?
Gã nhìn quanh, dường như đã tỉnh lại mà như vẫn say, nói, Tiểu Đoạt, nhà của em sao lại không có phòng của anh.
Triệu Tiểu Đoạt sửng sốt, sắc mặt phức tạp, trầm mặc nhìn Hàn Chương chốc lát, nói, anh về đi.
Hàn Chương nhìn Triệu Tiểu Đoạt, hỏi, em không cần anh nữa sao?
Hai người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai nói chuyện. Một lúc lâu sau Triệu Tiểu Đoạt nói, không cần nữa.
Hàn Chương hỏi, không phải em thích anh sao?
Triệu Tiểu Đoạt đáp, không thích.
Cậu bình tĩnh nhìn Hàn Chương, nói, Hàn đại nhân, mời quay về, Hoàng lăng là trọng địa, đừng quấy rầy cha nuôi và Bệ hạ, nếu còn dây dưa đừng trách tôi ra tay.
Dứt lời, Triệu Tiểu Đoạt đóng cửa lại.
Hàn Chương đột nhiên tỉnh rượu.
Gã nhìn cánh cửa khép chặt kia trong giây lát, chẳng bao lâu ánh đèn bên trong cũng tắt, xung quanh tối sầm lại. Hàn Chương giơ tay đè ngực, nhắm mắt lại, đứng thẳng lưng, bước về phía bóng đêm, từng bước đi về.
(3)
Trong tám năm, số lần Hàn Chương gặp Triệu Tiểu Đoạt có thể đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng trước đây bọn họ gần gũi, thân thiết
Nhưng cả đời quá dài, dài đến khi Hàn Chương tỉnh lại từ ái tình, trở về với hiện thực, nhớ tới quyền thế mà gã truy đuổi, nhớ tới những chí nguyện to lớn mà gã đã định ra.
Cuối cùng Hàn Chương cũng buông tay Triệu Tiểu Đoạt.
Khi Hàn Chương ở bên thiên kim của Tương gia, nhớ tới Triệu Tiểu Đoạt, trong lòng trống rỗng, kháng cự, lại chần chờ, gã nghĩ, không bằng lại kéo dài thêm một chút, dù sao cũng đã nhiều năm rồi.
Nhưng hai năm nay thân thể Dương Hạ lại có vấn đề, Hoàng đế không có lòng dạ lo chuyện triều chính. Triều đình bên ngoài có vẻ sóng yên bể lặng nhưng bên trong lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt, Thẩm Bằng Lam và Hà Tiễu cũng không phải hạng người dễ sống chung. Bình thường có Quý Nghiêu thế cục vững vàng, một khi y buông tay thì sự cân bằng sẽ bị phá vỡ.
Hàn Chương không thể để cho mình rơi vào thế bị động.
Huống chi, Hàn Chương nghĩ, chẳng nhẽ bọn họ phải như vậy cả đời hay sao?
Hàn Chương vốn tưởng với tính tình của Triệu Tiểu Đoạt, nói không chừng sẽ đánh gã một trận, không ngờ cậu chỉ hỏi mấy câu, có câu trả lời rồi thì bình tĩnh mà đi.
Trong lòng Hàn Chương nhất thời thấy trống vắng, như bị mất đi thứ gì quý giá lắm, chẳng thể bù đắp nữa.
Mà ngay cả Dương Hạ cũng không hỏi trách.
Sau, gã thành thân với thiên kim họ Tương, đó là một cô gái dịu dàng, nhã nhặn. Cả Yên đô đều ca ngợi bọn họ là trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người đã bái đường rồi. Hàn Chương mở khăn đỏ của tân nương, nhìn gương mặt cô xấu hổ rồi lại thất thần nhớ tới Triệu Tiểu Đoạt.
Có một năm, bọn họ phụng mệnh đi Đông hải diệt phỉ, khi ấy cả hai vẫn còn đang ái muội. Địa phương có một tân nương tử xuất giá, mười dặm đỏ thắm, náo nhiệt vô cùng.
Suốt một đường đi đều tung hoa tươi, cả đầu Triệu Tiểu Đoạt đầy hồng hồng đỏ đỏ, đầu mũi còn dính một cánh hoa. Cậu ngửa mặt lên, không biết cô gái nào rơi mất chiếc khăn tay đỏ, phủ lên trên đầu Triệu Tiểu Đoạt.
Hàn Chương đè chiếc khăn đỏ lại, nói đùa, Tiểu Đoạt, hôm nay em cũng muốn làm tân nương một lần, hửm?
Triệu Tiểu Đoạt lắc đầu, lay lay tay gã, lầm bầm, ai muốn làm tân nương.
Hàn Chương nói, em đấy, khăn đỏ, tân tương.
Triệu Tiểu Đoạt nói, em là đàn ông, làm gì có đàn ông làm tân nương!
Hàn Chương cười cười, làm tân nương của anh, có chịu không?
Triệu Tiểu Đoạt nghẹn họng, cậy cậy đầu ngón tay của gã, nhỏ giọng, kệ anh, anh bắt nạt em.
Hàn Chương cười, khoát tay, khăn rơi xuống. Triệu Tiểu Đoạt cụp mắt, để ý kỹ lông mi còn chớp chớp. Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với Hàn Chương.
Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh ồn ào náo nhiệt, ánh mặt trời ấm áp, hương hoa quấn quýt đầu mũi, tim Hàn Chương đập nhanh mấy nhịp, đến khi phản ứng lại gã đã cúi đầu đôi môi đã tìm đến môi Triệu Tiểu Đoạt.
Triệu Tiểu Đoạt đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên một tiếng, che miệng, tai đỏ bừng, như con mèo bị giẫm phải đuôi, cậu hốt hoảng nhìn quanh.
Hàn Chương ho khan, hiếm khi lại thấy gã ngượng nghịu thế này. Gã mở quạt, liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Đoạt như không có gì xảy ra, nói, la lối cái gì.
Triệu Tiểu Đoạt còn che miệng, ậm ờ nói, giữa đường giữa chợ làm cái gì đấy, anh này.
Hàn Chương phản đòn, em cũng biết giữa đường giữa chợ mà còn kêu to vậy.
Triệu Tiểu Đoạt mặc kệ, đáp trả, rõ ràng anh hôn em trước!
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt từ xung quanh đã bắn đến. Hàn Chương im lặng, gõ gõ quạt lên thái dương, thở dài bất đắc dĩ.
Triệu Tiểu Đoạt bực tức, cầm tay Hàn Chương bỏ chạy, như thể làm chuyện gì mờ ám.
Gió Bắc như dao, cứa lên hai má, đưa tiếng bước chân mơ hồ tới, rầm rập rầm rập, Hàn Chương đã quá quen thuộc rồi, là tiếng bước chân của Cẩm y vệ.
Gã đã từng lệnh cho Cẩm y vệ đi bắt rất nhiều người, chẳng qua không ngờ có một ngày Cẩm y vệ sẽ xông vào nhà gã, chỉ Tú xuân đao vào mặt gã.
Lòng Hàn Chương bình tĩnh. Đột nhiên gã nhớ tới một năm kia, Dương Hạ nói, Hàn Chương, mấy năm nay ngươi có hối hận không?
Hàn Chương ngẩn người. Dương Hạ lạnh nhạt, hai người tuy là cha con nuôi nhưng lại có vẻ giống như cấp trên cấp dưới hơn.
Hàn Chương thông minh, đương nhiên là hiểu ý Dương Hạ.
Dương Hạ nhìn gã thật lâu, dựa vào giường, bàn tay đặt lên áo ngủ gấm. Ngón tay hắn dài nhỏ, gầy yếu, như dễ gãy mà lại nắm sinh tử của không biết bao nhiêu người. Dương Hạ nói, cả hai đời cha nắm quyền, mặc dù quyền thế tốt nhưng hôm nay lại thấy có thứ lại quan trọng hơn cả quyền thế.
Hàn Chương mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn Dương Hạ. Khuôn mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt bình thản, ánh mắt cũng thong dong.
Lời này không giống như những lời Dương Hạ sẽ nói. Hàn Chương rất kinh ngạc, trong nhất thời không chú ý tới từ “hai đời” của hắn. Gã khẽ gọi một tiếng: “Cha nuôi.”
Dương Hạ mỉm cười, nói, có câu quyền thế là nhất thời, có phải vậy không? Hàn Chương, ngươi gọi ta là cha nuôi nhiều năm như vậy, ta chỉ có một câu này, nghe hay không thì tùy.
Hắn nói: “Sau khi ta trăm tuổi, rời khỏi Yên đô đi. Nếu ngươi còn tiếc nuối, vậy sinh thời hãy chăm sóc Tiểu Đoạt, như ngươi nợ nó vậy.”
Trong lòng Hàn Chương giật giật, lại đáp lời: “Cha nuôi!” Gã lùi hai bước, trán nặng nề mà chạm đất, thấp giọng đáp: “Vâng, cha nuôi.”
Sau khi tân đế kế vị, Hàn Chương, Thẩm Bằng Lam, Hà Tiễu và Cố Hành Yến phụng chỉ đều trở thành đại thần phụ chính.
Tân đế là một vị Vương gia trong Hoàng thất Nam Yên, bình thường không có gì nổi bật, khi được Quý Nghiêu hạ chỉ đón từ đất phong nhập Hoàng thành thì nơm nớp lo sợ, liên tục dâng tấu chương rằng mình tư chất bình thường, không chịu nổi trọng trách như vậy. Nhưng Quý Nghiêu vừa hạ lệnh cũng không thèm để ý tới nữa.
Khi ấy, y chằng thiết tha gì, để lại bốn bị đại thần phụ trợ việc triều chính, đó là sự nhân từ cuối cùng của y dành cho vương triều.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, tân đế cũng chẳng phải Quý Nghiêu. Không có Dương Hạ, không khống chế được bè phái hoạn quan, đế vương không có dã tâm thủ đoạn, lại không có căn cơ, chỉ có Hà Tiễu và Thẩm Bằng Lam tận tâm giúp đỡ, còn lại đều như con rối. Quyền lực trong triều rơi vào trong tay bốn vị đại thần, khi đó hai phe phái cũng đấu đá ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tân đế vốn rất tin tưởng Hà Tiễu và Thẩm Bằng Lam. Hắn ta quen thói nhàn tản, không được dạy dỗ để trở thành Hoàng đế, lại vô cùng si mê con đường trường sinh, Hàn Chương làm tốt cái này, dần dần khiến hai người Thẩm Bằng Lam mất đi sự tin tưởng của Hoàng đế.
Vài năm ấy, đảng trong sạch và đảng hoạn quan càng đấu càng hăng, so với khi Quý Nghiêu mới đăng cơ chỉ hơn chứ không hề kém.
Khi ấy, Hàn Chương được đế vương tín nhiệm, quyền cao chức trọng, hiển hách vô cùng.
Đến năm thứ năm, bắt đầu có tiếng nói muốn lật lại án cũ, mũi giáo trong triều nhắm vào đảng hoạn quan, ý kiến đánh dẹp vang lên liên tiếp, trùng trùng điệp điệp như điềm báo tảng băng trên đỉnh núi tuyết sắp lăn xuống, lan thật xa mà ngay cả Triệu Tiểu Đoạt ở Hoàng lăng cũng bị nêu tên.
Hàn Chương giận không kìm được.
Gã biết, tất cả những điều này đã được mưu đồ từ lâu, tất cả đều nhắm vào gã.
Mấy năm nay Triệu Tiểu Đoạt không hề bước ra khỏi Hoàng lăng. Hàn Chương từng đi nhìn mấy lần, khi thì thấy Triệu Tiểu Đoạt hái táo ở hai cây trước cửa, khi thì thấy cậu quét lá trước cửa Hoàng lăng.
Triệu Tiểu Đoạt còn học chơi cờ. Tính cậu vốn rất thiếu kiên nhẫn, vội vội vàng vàng. Khi Hàn Chương đến xem, Triệu Tiểu Đoạt đang bày bàn cờ trong sân chơi một mình, tay cầm quân đen, tay cầm quân trắng, bên cạnh bàn cờ còn đặt đĩa mứt.
Đó là thói quen của Quý Nghiêu. Quý Nghiêu đã là đế vương những đam mê đồ ngọt. Trước kia, khi y chơi cờ cùng Dương Hạ vẫn hay bày mứt trái cây ở cạnh bàn cờ, ngón tay đầy đường dinh dính đút mứt cho Dương Hạ.
Dương Hạ đang nghĩ thế cờ, cau mày, vẻ ghét bỏ. Thời gian lâu sau, Quý Nghiêu cứ giơ tay Dương Hạ sẽ há miệng, mặc kệ rằng Dương Hạ vẫn kêu ngọt quá.
Có một đợt Quý Nghiêu đau răng, Dương Hạ cười nhạo y rất lâu. Thế nhưng, những chuyện này đều đã là quá khứ.
Trong thoáng chốc, Triệu Tiểu Đoạt dường như vẫn chưa lớn, vẫn cứ là thiếu niên khờ dại, ngay thẳng, thoải mái, tự tại, vui vẻ mà chạy quanh anh nuôi, cha nuôi.
Hàn Chương sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào Triệu Tiểu Đoạt, gã cũng đã đồng ý với Dương Hạ sẽ chăm sóc cậu.
Ai cũng không thể quấy rầy Triệu Tiểu Đoạt.
Trong triều có người liệt kê tội trạng của Triệu Tiểu Đoạt, nói, khi Dương Hạ còn tại thế, cậu giết người vô tội. Hàn Chương tức điên, ngồi trong thư phòng giận dữ.
Sau tìm được kế sách, phụ tá trong thư phòng lục tục đi ra ngoài, Hàn Chương vừa ngẩng đầu đã thấy phu nhân của mình bưng canh đứng ngoài cửa.
Bọn họ thành thân đã nhiều năm, cô gái năm nào đã trở thành thiếu phụ, tóc búi lên, đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng nói, phu quân, thiếp nấu canh cho ngươi.
Hàn Chương đè ấn đường, nói, phu nhân vất vả, việc này cứ giao cho hạ nhân đi làm là được.
Hai người cứ vậy, tôn trọng nhau như khách. Nàng đặt bát canh xuống, nhìn Hàn Chương, nhẹ nhàng nói, phu quân, hôm nay Đường Nhi học tập rất tiến bộ.
Hàn Chương lơ đãng đáp, thật ư?
Nàng nói, mấy hôm trước phu quân đáp ứng Đường Nhi, nếu con học tập tiến bộ sẽ dẫn đi cưỡi ngựa, hai hôm nay con vẫn nhớ.
Hàn Chương đáp, đợi ta bận xong mấy hôm này.
Phu nhân lại nhìn Hàn Chương, đột nhiên giơ tay định chạm lên đôi mày đang nhíu chặt của gã. Hàn Chương nhìn lên, nàng lại cúi đầu xuống, làm bộ như không có việc gì mà rụt tay lại, nói nhỏ: “Phu quân, thừa dịp canh còn nóng uống đi.”
Nàng đi tới cửa, Hàn Chương đột nhiên lại nghe thấy tiếng gọi: “Phu quân.” Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe nàng hỏi: “Phu quân, Triệu Tiểu Đoạt đó, là người mà ngươi đã gọi tên trong mộng sao?”
Hàn Chương sửng sốt. Phu nhân của gã đã lui xuống, dường như lúc ấy khóe mắt nàng rớm lệ.
(5)
Xưa nay Cẩm y vệ xét nhà bắt người nhanh chóng. Hàn Chương vừa xuống lầu, Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ đã mang người tới, nói: “Hàn đại nhân, đắc tội.”
Hàn Chương bình tĩnh, không sợ hãi. Gã nhìn gia quyến trong phủ, phu nhân đang ôm Hàn Đường, trấn an con nhỏ, tôi tớ phía sau sắc mặt kinh hoàng, sợ hãi.
Hàn Chương bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Hàn đường. Hàn Đường mới chỉ bảy, tám tuổi, tuổi còn nhỏ, gương mặt cực kỳ giống gã nhưng ánh mắt lại giống mẹ, dịu dàng thanh tú.
Cậu bé cố giữ bình tĩnh, vừa dựa sát vào mẹ, vừa ngẩng mặt, ngoan ngoãn gọi một tiếng phụ thân.
Hàn Chương giơ tay sờ đầu cậu bé, hỏi, có sợ không.
Hàn Đường lắc đầu, nhỏ giọng đáp, Đường Nhi không sợ.
Hàn Chương mỉm cười, ngón cái xoa xoa hai má đã lạnh của con nhỏ, nói, con ngoan.
Gã đứng thẳng dậy nhìn phu nhân của mình. Từ ba năm trước, khi nàng hỏi câu ấy, hai người đã trở nên xa lạ biết bao. Tháng trước, Hàn Chương biết núi tuyết đã sụp, chẳng còn cách nào xoay chuyển đã tự tay viết giấy hòa li cho nàng, để nàng đưa Hàn Đường rời đi.
Cha nàng là lão gia Tương gia, trước đây có rất nhiều môn sinh, đức cao vọng trọng, ngay cả khi đã từ quan quy ẩn thì che chở cho hai mẹ con họ cũng không hề khó khăn.
Hàn Chương tính toán kỹ càng rồi nhưng nàng chẳng nói chẳng rằng, xé giấy hòa ly, tự phụ nâng cằm, để lộ sự kiêu ngạo của quý tộc thế gia, ánh mắt có vẻ quật cường, yếu ớt nhưng lại kiên định.
Nàng nói nhỏ, phu quân, từ ngày được gả cho ngươi ta chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi.
Hàn Chương hỏi, Đường Nhi thì sao?
Ánh mắt nàng ửng đỏ, một lúc lâu sau mới đáp, Ta không thể để cho Đường Nhi lưng đeo tội danh mà tạm bợ cả đời.
Hàn Chương im lặng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, đưa tay lau nước mắt nàng rồi lúc lâu sau mới nói, xin lỗi.
Hàn Chương bước lên trên từ Hình bộ, gã vô cùng quen thuộc đại lao nơi đây, khi ngồi ở trong lao, lòng gã không hề gợn sóng.
Cả đời này Hàn Chương tính toán vì quyền thế, mưu kế đã tính kỹ, cuối cùng cũng thành công dã tràng.
Dương Hạ từng nói với gã, muốn gã rời khỏi Yên đô. Gã nghĩ rằng, có lẽ khi áy Dương Hạ đã dự liệu được có ngày hôm nay, muốn gã dừng cương trước bờ vực.
Ấy vậy mà gã vẫn khăng khăng một mực, cố chấp khăng khăng, vì quyền thế mà sinh, vì quyền thế mà chết.
Thật ra đời này của gã, quyền thế mà bản thân mong muốn đã đạt được rồi. Những kẻ làm nhục mình gã đều dẫm nát dưới chân, tự thân chấn hưng lại gia tộc, không ai không ca tụng.
Hàn Chương không có gì hối hận.
Ngày Hàn Chương bị xử trảm, tuyết vẫn chưa dừng, gió tuyết làm che mờ mắt người ta. Gã bị áp xuống đài hành hình, xung quanh có người che ô đứng xem. Gã ngẩng mặt lên, một bông tuyết đậu lên trên mắt, lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt Hàn Chương đảo trong đám người, từng gương mặt đều lạ lẫm. Gã nghĩ, cũng tốt, tốt nhất là Triệu Tiểu Đoạt đừng tới, gã sa sút như vậy, để cậu nhìn được trong lòng lại khó chịu hồi lâu.
Triệu Tiểu Đoạt này nhìn dứt khoát thế thôi nhưng lại nhớ tình cũ, đối với người trong lòng mình lại càng dịu dàng.
Hàn Chương ngày xưa lừng lẫy ngút trời, hiện giờ cả một ly rượu chặt đầu cũng không ai tiễn đưa. Trong lòng gã bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như không phải đang đi chịu chết, chỉ nghĩ là, thật ra cũng không phải không ai tiễn đưa.
Ít nhất còn có trận gió tuyết này.
Gió tuyết qua đi, thế giới lại khoác lên dáng vẻ mới.
Đời này gã bạc tình bạc nghĩa, nói cách khác, phụ người lương thiện chỉ để đạt được mục đích cá nhân.
Cầu gì được nấy, Hàn Chương không hối hận.
Còn đáng hay không, ai đúng ai sai, Hàn Chương không cần người khác bình luận.
Mặt trời lên cao, thẻ gỗ hành hình quăng xuống, Hàn Chương nhắm mắt lại, tuyết càng rơi nhiều.
Năm Hàn Chương rơi đài, mùa đông bỗng trở nên dài hơn. Tuyết trắng bay đầy trời, trắng xóa cả Yên đô, sạch sẽ đến độ ảm đạm.
Ảm đạm.
Hàn Chương biết từ này. Yên đô trước nay nổi tiếng phồn hoa, liễu khói cầu tranh(1).Gã ở nơi cao trông về phía xa, Yên đô khi xưa náo nhiệt phồn hoa nay chìm trong tuyết trắng. Đất trời một màu tuyết rơi, trong phút chốc, danh lợi, quyền thế hóa hư vô.
(1) Bình thường em nhác chú thích nhưng câu này tâm đắc ghê. Nguyên gốc “烟柳画桥” (Hán Việt: Yên liễu họa kiều – Tạm dịch: Khói như liễu rủ, cầu như tranh vẽ) trích từ tác phẩm “望海潮·东南形胜” của tác giả 柳永
Ấy vậy mà gã lại nó mà toan tính cả một đời.
Hàn Chương nhớ tới khi còn nhỏ ở nhà chính của Hàn gia, khi ấy Hàn gia vẫn còn trong thập đại thế gia của Nam Yên nhưng thật ra đã xuống dốc, chỉ còn là cái xác không.
Người có tương lai nhất là con trưởng Hàn gia, anh cả của Hàn Chương cũng chỉ làm đến quan lục phẩm, chức sắc như vậy thò tay ra đường ở Yên Đô vớt cũng được một mớ. Cha coi trọng anh cả, ra mặt dọn đường cho anh gã, về phần con thứ như Hàn Chương thì nhìn không lọt mắt.
Từ nhỏ Hàn Chương ý chí cao, tự nhện văn thao võ lược không hề kém cạnh anh cả mình, nếu như cha chia cho gã cơ hội, Hàn Chương nghĩ, gã cũng sẽ thực hiện không thua kém anh mình.
Nhưng từ trên xuống dưới quý phủ đều cười gã ảo tưởng, chẳng qua là đứa con của gái bán hoa, làm gì có cái gọi là tiền đồ.
Mẹ của Hàn Chương là gái bán hoa, vô tình lọt mắt cha gã, qua một đêm xuân là có Hàn Chương.
Hàn Chương không cam lòng làm kẻ tầm thường cả đời, gã phải chứng minh mặc dù mình là thứ, mặc dù mẹ là gái bán hoa, Hàn Chương gã cũng không hề thua kém kẻ nào.
Vì suy nghĩ như vậy mà Hàn Chương nhận biết bao sự thờ ơ, lạnh nhạt, bị vùi dập tới đầu rơi máu chảy. Thế gia ngông nghênh, đấu đá đến tan tác, cuối cùng tự chặt đứt đường lui của mình. Gã ôm quyết tâm sống còn, xin đầu nhập dưới trướng hoạn quan to nhất đương triều Dương Hạ, quỳ xuống lạy, nhận hoạn quan làm cha.
Mới đầu Hàn Chương không nghĩ rằng Dương Hạ sẽ nhận mình, nhưng hoạn quan trẻ tuổi kia nhìn gã một lúc lại nhận lấy, nhấp môi uống trà gã dâng.
Từ đó về sau Hàn Chương trở thành con nuôi của Dương Hạ, trở thành Đại công tử ai cũng phải nể.
Thế gia coi gã là sự hổ thẹn, nhưng thế thì sao, Hàn Chương lật lật tờ công văn, lạnh lùng cười khẩy. Đây là công văn điều gã vào Hình bộ, ngay sau hôm nhận Dương Hạ làm cha nuôi, hôm sau đã được vào Hình bộ.
Chức cao hơn gã, ngày xưa từng xem thường gã, cười vào mặt gã, đều phải cười nhạt, gọi gã một tiếng Hàn đại nhân.
Hàn Chương cảm thấy cảm giác này thật sung sướng.
Quyền lực là thứ tốt.
Chẳng trách ai cũng đều nguyện sống nguyện chết vì nó.
Hàn Chương nghĩ, gã phải làm đến chức cao, phải nắm quyền thế trong tay, phải cho những kẻ khác không còn dám khinh miệt gã.
(2)
Dương Hạ nắm quyền mười mấy năm, con đường của Hàn Chương cũng bằng phẳng vô cùng, làm tới chức Hình bộ Thượng thư, sau lại được đề bạt lên làm Hữu tướng đương triều, hình thành thế chân vạc với Tả tướng Thẩm Bằng Lam.
Hàn Chương thông minh, cẩn thận, am hiểu lòng người, ở trong triều đình như cá gặp nước, tuy sau lưng vẫn có người chửi gã là ác quan đảng hoạn nhưng Hàn Chương chẳng quan tâm.
Chúng càng chửi càng chứng minh trừ mồm mép thì chúng chẳng có cách nào làm gì gã. Những người như vậy Hàn Chương có khi làm đối phương không thể mở miệng nữa, khi nào tâm trạng tốt thì không thèm so đo. Nhưng những lời này mà lọt vào tai Triệu Tiểu Đoạt thì thằng nhóc kia sẽ buồn bực mãi không thôi, cau mày mím môi.
Hàn Chương phát hiện, bao năm trôi qua nhưng gã vẫn nhớ như in vẻ mặt Triệu Tiểu Đoạt khi tức giận.
Chẳng những khi tức giận mà những khi cậu cười, khi thẹn thùng, khi hứng tình, khi sững sờ, khi buồn bã, biết bao điều nhỏ nhặt nhưng vẫn sinh động như ngày nào.
Rõ ràng Triệu Tiểu Đoạt đã rời khỏi Yên đô, canh giữ Hoàng lăng đã tám năm.
Tám năm trời.
Triệu Tiểu Đoạt như không trưởng thành nữa, ngang ngược, tựa như một con báo nhỏ vậy, mà rõ ràng là một hoạn quan không trọn vẹn.
Hàn Chương biết rằng Dương Hạ tin Triệu Tiểu Đoạt hơn gã, thích Triệu Tiểu Đoạt hơn gã, khiến đầu tiên gã còn có một chút bất bình.
Chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám cứng đầu cứng cổ, dựa vào đâu mà có thể cùng ăn cùng ngồi với gã, lại còn có được sự tín nhiệm của Dương Hạ. Mặc dù trong lòng Hàn Chương không hiểu rõ nhưng Dương Hạ lại hiểu gã, nếu là gã là Dương Hạ thì cũng sẽ tin một người chỉ vâng lời mình.
Triệu Tiểu Đoạt cứ thích gọi Hàn Chương là anh, anh ơi, anh à, giọng điệu lên xuống, vừa cất tiếng gọi đã thấy thân thiết biết bao.
Thằng nhóc kia bủn xỉn thật sự, tham tiền vô cùng.
Có một lần gã giả vờ nổi giận, ấy thế mà Triệu Tiểu Đoạt lại bỏ nhiều tiền làm quạt gỗ trầm hương, còn nói, để tiền về sau mua nhà to cho cha nuôi dưỡng già, phải mua một khu nhà thật lớn thật lớn, phải có thật nhiều thật nhiều người hầu hạ cha nuôi.
Hàn Chương cười nhạo cậu ngu xuẩn, Dương Hạ mà cần cậu dưỡng lão hộ? Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi, anh thì sao?
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, nói, anh, không phải anh có phủ rồi sao.
Hàn Chương nói, cậu cứ anh ơi anh à hóa ra chỉ là thuận miệng gọi thôi à, trong lòng làm gì có anh.
Triệu Tiểu Đoạt thở dài nói, làm gì có, anh nói bậy.
Cậu nhìn Hàn Chương, không tình nguyện nói, tôi để cho anh một gian, anh muốn đến ở cũng có chỗ.
Hàn Chương tức đến phì cười, bóp bóp mặt cậu đến đỏ cả lên. Triệu Tiểu Đoạt kêu lên hất tay gã ra, gã mới nói, tỉnh lại đi, tưởng là anh đây cần cái phòng rách của cậu.
Triệu Tiểu Đoạt xoa mặt mình, đáp, nhà tôi không phải phòng rách đâu.
Về sau Triệu Tiểu Đoạt đi thủ Hoàng lăng, trở thành thái giảm thủ lăng, cả đời canh giữ nơi đó. Thái giám thủ lăng giống như khổ sai vậy, phòng ở lâu năm không tu sửa cũng không ai quan tâm, rất đơn sơ, trên nóc bị dột, mưa rỉ nước tí tách, trước của có hai cây táo, nghiêng nghiêng ngả ngả có vẻ cũng có mấy năm tuổi.
Có một năm, Hàn Chương uống rượu, không hiểu sao lại phát điên, một mình cưỡi ngựa đi mấy chục dặm đến Hoàng lăng, say khướt, ngã xuống cửa của Triệu Tiểu Đoạt, gọi Triệu Tiểu Đoạt, mở cửa.
Triệu Tiểu Đoạt mặc quần áo. Cậu bị đánh thức, sắc mặt khó coi, nhíu mày nhìn Hàn Chương.
Hàn Chương nhìn Triệu Tiểu Đoạt, trong lòng hoảng hốt. Dường như thời gian đã quay lại rồi, thanh niên trước mặt vẫn là người nũng nịu mà gọi gã anh ơi, tràn đầy sự tin tưởng, bị gã dày vò không chịu nổi nhưng chỉ cần gã dỗ dành một chút là vẫn ôm bực tức mà lăn vào lòng gã mà cắn như con báo nhỏ.
Hàn Chương bị cảm xúc kích động, mất khống chế, cười với Triệu Tiểu Đoạt, nhẹ nhàng gọi, Tiểu Đoạt.
Hàn Chương nói, Tiểu Đoạt, anh… anh tới thăm em.
Gã vươn tay với Triệu Tiểu Đoạt, Triệu Tiểu Đoạt lại lùi từng bước lại, nói, Hàn Chương, muốn mượn rượu làm càn thì đi chỗ khác.
Cậu lạnh lùng nói, anh nhìn xem, đây là nơi nào!
Hàn Chương nghe hai chữ “Hàn Chương” trong miệng cậu, lồng ngực đau đớn, mờ mịt mà nhìn, nói, nơi này không tốt, Tiểu Đoạt, anh tới đón em về nhà.
Triệu Tiểu Đoạt hờ hững nói, nơi này chính là nhà tôi, anh say rồi, tôi cho người đưa anh về.
Hàn Chương hỏi lại, nhà em?
Gã nhìn quanh, dường như đã tỉnh lại mà như vẫn say, nói, Tiểu Đoạt, nhà của em sao lại không có phòng của anh.
Triệu Tiểu Đoạt sửng sốt, sắc mặt phức tạp, trầm mặc nhìn Hàn Chương chốc lát, nói, anh về đi.
Hàn Chương nhìn Triệu Tiểu Đoạt, hỏi, em không cần anh nữa sao?
Hai người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai nói chuyện. Một lúc lâu sau Triệu Tiểu Đoạt nói, không cần nữa.
Hàn Chương hỏi, không phải em thích anh sao?
Triệu Tiểu Đoạt đáp, không thích.
Cậu bình tĩnh nhìn Hàn Chương, nói, Hàn đại nhân, mời quay về, Hoàng lăng là trọng địa, đừng quấy rầy cha nuôi và Bệ hạ, nếu còn dây dưa đừng trách tôi ra tay.
Dứt lời, Triệu Tiểu Đoạt đóng cửa lại.
Hàn Chương đột nhiên tỉnh rượu.
Gã nhìn cánh cửa khép chặt kia trong giây lát, chẳng bao lâu ánh đèn bên trong cũng tắt, xung quanh tối sầm lại. Hàn Chương giơ tay đè ngực, nhắm mắt lại, đứng thẳng lưng, bước về phía bóng đêm, từng bước đi về.
(3)
Trong tám năm, số lần Hàn Chương gặp Triệu Tiểu Đoạt có thể đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng trước đây bọn họ gần gũi, thân thiết
Nhưng cả đời quá dài, dài đến khi Hàn Chương tỉnh lại từ ái tình, trở về với hiện thực, nhớ tới quyền thế mà gã truy đuổi, nhớ tới những chí nguyện to lớn mà gã đã định ra.
Cuối cùng Hàn Chương cũng buông tay Triệu Tiểu Đoạt.
Khi Hàn Chương ở bên thiên kim của Tương gia, nhớ tới Triệu Tiểu Đoạt, trong lòng trống rỗng, kháng cự, lại chần chờ, gã nghĩ, không bằng lại kéo dài thêm một chút, dù sao cũng đã nhiều năm rồi.
Nhưng hai năm nay thân thể Dương Hạ lại có vấn đề, Hoàng đế không có lòng dạ lo chuyện triều chính. Triều đình bên ngoài có vẻ sóng yên bể lặng nhưng bên trong lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt, Thẩm Bằng Lam và Hà Tiễu cũng không phải hạng người dễ sống chung. Bình thường có Quý Nghiêu thế cục vững vàng, một khi y buông tay thì sự cân bằng sẽ bị phá vỡ.
Hàn Chương không thể để cho mình rơi vào thế bị động.
Huống chi, Hàn Chương nghĩ, chẳng nhẽ bọn họ phải như vậy cả đời hay sao?
Hàn Chương vốn tưởng với tính tình của Triệu Tiểu Đoạt, nói không chừng sẽ đánh gã một trận, không ngờ cậu chỉ hỏi mấy câu, có câu trả lời rồi thì bình tĩnh mà đi.
Trong lòng Hàn Chương nhất thời thấy trống vắng, như bị mất đi thứ gì quý giá lắm, chẳng thể bù đắp nữa.
Mà ngay cả Dương Hạ cũng không hỏi trách.
Sau, gã thành thân với thiên kim họ Tương, đó là một cô gái dịu dàng, nhã nhặn. Cả Yên đô đều ca ngợi bọn họ là trai tài gái sắc được ông trời tác hợp.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người đã bái đường rồi. Hàn Chương mở khăn đỏ của tân nương, nhìn gương mặt cô xấu hổ rồi lại thất thần nhớ tới Triệu Tiểu Đoạt.
Có một năm, bọn họ phụng mệnh đi Đông hải diệt phỉ, khi ấy cả hai vẫn còn đang ái muội. Địa phương có một tân nương tử xuất giá, mười dặm đỏ thắm, náo nhiệt vô cùng.
Suốt một đường đi đều tung hoa tươi, cả đầu Triệu Tiểu Đoạt đầy hồng hồng đỏ đỏ, đầu mũi còn dính một cánh hoa. Cậu ngửa mặt lên, không biết cô gái nào rơi mất chiếc khăn tay đỏ, phủ lên trên đầu Triệu Tiểu Đoạt.
Hàn Chương đè chiếc khăn đỏ lại, nói đùa, Tiểu Đoạt, hôm nay em cũng muốn làm tân nương một lần, hửm?
Triệu Tiểu Đoạt lắc đầu, lay lay tay gã, lầm bầm, ai muốn làm tân nương.
Hàn Chương nói, em đấy, khăn đỏ, tân tương.
Triệu Tiểu Đoạt nói, em là đàn ông, làm gì có đàn ông làm tân nương!
Hàn Chương cười cười, làm tân nương của anh, có chịu không?
Triệu Tiểu Đoạt nghẹn họng, cậy cậy đầu ngón tay của gã, nhỏ giọng, kệ anh, anh bắt nạt em.
Hàn Chương cười, khoát tay, khăn rơi xuống. Triệu Tiểu Đoạt cụp mắt, để ý kỹ lông mi còn chớp chớp. Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với Hàn Chương.
Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh ồn ào náo nhiệt, ánh mặt trời ấm áp, hương hoa quấn quýt đầu mũi, tim Hàn Chương đập nhanh mấy nhịp, đến khi phản ứng lại gã đã cúi đầu đôi môi đã tìm đến môi Triệu Tiểu Đoạt.
Triệu Tiểu Đoạt đột nhiên bừng tỉnh, kêu lên một tiếng, che miệng, tai đỏ bừng, như con mèo bị giẫm phải đuôi, cậu hốt hoảng nhìn quanh.
Hàn Chương ho khan, hiếm khi lại thấy gã ngượng nghịu thế này. Gã mở quạt, liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Đoạt như không có gì xảy ra, nói, la lối cái gì.
Triệu Tiểu Đoạt còn che miệng, ậm ờ nói, giữa đường giữa chợ làm cái gì đấy, anh này.
Hàn Chương phản đòn, em cũng biết giữa đường giữa chợ mà còn kêu to vậy.
Triệu Tiểu Đoạt mặc kệ, đáp trả, rõ ràng anh hôn em trước!
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt từ xung quanh đã bắn đến. Hàn Chương im lặng, gõ gõ quạt lên thái dương, thở dài bất đắc dĩ.
Triệu Tiểu Đoạt bực tức, cầm tay Hàn Chương bỏ chạy, như thể làm chuyện gì mờ ám.
Gió Bắc như dao, cứa lên hai má, đưa tiếng bước chân mơ hồ tới, rầm rập rầm rập, Hàn Chương đã quá quen thuộc rồi, là tiếng bước chân của Cẩm y vệ.
Gã đã từng lệnh cho Cẩm y vệ đi bắt rất nhiều người, chẳng qua không ngờ có một ngày Cẩm y vệ sẽ xông vào nhà gã, chỉ Tú xuân đao vào mặt gã.
Lòng Hàn Chương bình tĩnh. Đột nhiên gã nhớ tới một năm kia, Dương Hạ nói, Hàn Chương, mấy năm nay ngươi có hối hận không?
Hàn Chương ngẩn người. Dương Hạ lạnh nhạt, hai người tuy là cha con nuôi nhưng lại có vẻ giống như cấp trên cấp dưới hơn.
Hàn Chương thông minh, đương nhiên là hiểu ý Dương Hạ.
Dương Hạ nhìn gã thật lâu, dựa vào giường, bàn tay đặt lên áo ngủ gấm. Ngón tay hắn dài nhỏ, gầy yếu, như dễ gãy mà lại nắm sinh tử của không biết bao nhiêu người. Dương Hạ nói, cả hai đời cha nắm quyền, mặc dù quyền thế tốt nhưng hôm nay lại thấy có thứ lại quan trọng hơn cả quyền thế.
Hàn Chương mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn Dương Hạ. Khuôn mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt bình thản, ánh mắt cũng thong dong.
Lời này không giống như những lời Dương Hạ sẽ nói. Hàn Chương rất kinh ngạc, trong nhất thời không chú ý tới từ “hai đời” của hắn. Gã khẽ gọi một tiếng: “Cha nuôi.”
Dương Hạ mỉm cười, nói, có câu quyền thế là nhất thời, có phải vậy không? Hàn Chương, ngươi gọi ta là cha nuôi nhiều năm như vậy, ta chỉ có một câu này, nghe hay không thì tùy.
Hắn nói: “Sau khi ta trăm tuổi, rời khỏi Yên đô đi. Nếu ngươi còn tiếc nuối, vậy sinh thời hãy chăm sóc Tiểu Đoạt, như ngươi nợ nó vậy.”
Trong lòng Hàn Chương giật giật, lại đáp lời: “Cha nuôi!” Gã lùi hai bước, trán nặng nề mà chạm đất, thấp giọng đáp: “Vâng, cha nuôi.”
Sau khi tân đế kế vị, Hàn Chương, Thẩm Bằng Lam, Hà Tiễu và Cố Hành Yến phụng chỉ đều trở thành đại thần phụ chính.
Tân đế là một vị Vương gia trong Hoàng thất Nam Yên, bình thường không có gì nổi bật, khi được Quý Nghiêu hạ chỉ đón từ đất phong nhập Hoàng thành thì nơm nớp lo sợ, liên tục dâng tấu chương rằng mình tư chất bình thường, không chịu nổi trọng trách như vậy. Nhưng Quý Nghiêu vừa hạ lệnh cũng không thèm để ý tới nữa.
Khi ấy, y chằng thiết tha gì, để lại bốn bị đại thần phụ trợ việc triều chính, đó là sự nhân từ cuối cùng của y dành cho vương triều.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, tân đế cũng chẳng phải Quý Nghiêu. Không có Dương Hạ, không khống chế được bè phái hoạn quan, đế vương không có dã tâm thủ đoạn, lại không có căn cơ, chỉ có Hà Tiễu và Thẩm Bằng Lam tận tâm giúp đỡ, còn lại đều như con rối. Quyền lực trong triều rơi vào trong tay bốn vị đại thần, khi đó hai phe phái cũng đấu đá ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tân đế vốn rất tin tưởng Hà Tiễu và Thẩm Bằng Lam. Hắn ta quen thói nhàn tản, không được dạy dỗ để trở thành Hoàng đế, lại vô cùng si mê con đường trường sinh, Hàn Chương làm tốt cái này, dần dần khiến hai người Thẩm Bằng Lam mất đi sự tin tưởng của Hoàng đế.
Vài năm ấy, đảng trong sạch và đảng hoạn quan càng đấu càng hăng, so với khi Quý Nghiêu mới đăng cơ chỉ hơn chứ không hề kém.
Khi ấy, Hàn Chương được đế vương tín nhiệm, quyền cao chức trọng, hiển hách vô cùng.
Đến năm thứ năm, bắt đầu có tiếng nói muốn lật lại án cũ, mũi giáo trong triều nhắm vào đảng hoạn quan, ý kiến đánh dẹp vang lên liên tiếp, trùng trùng điệp điệp như điềm báo tảng băng trên đỉnh núi tuyết sắp lăn xuống, lan thật xa mà ngay cả Triệu Tiểu Đoạt ở Hoàng lăng cũng bị nêu tên.
Hàn Chương giận không kìm được.
Gã biết, tất cả những điều này đã được mưu đồ từ lâu, tất cả đều nhắm vào gã.
Mấy năm nay Triệu Tiểu Đoạt không hề bước ra khỏi Hoàng lăng. Hàn Chương từng đi nhìn mấy lần, khi thì thấy Triệu Tiểu Đoạt hái táo ở hai cây trước cửa, khi thì thấy cậu quét lá trước cửa Hoàng lăng.
Triệu Tiểu Đoạt còn học chơi cờ. Tính cậu vốn rất thiếu kiên nhẫn, vội vội vàng vàng. Khi Hàn Chương đến xem, Triệu Tiểu Đoạt đang bày bàn cờ trong sân chơi một mình, tay cầm quân đen, tay cầm quân trắng, bên cạnh bàn cờ còn đặt đĩa mứt.
Đó là thói quen của Quý Nghiêu. Quý Nghiêu đã là đế vương những đam mê đồ ngọt. Trước kia, khi y chơi cờ cùng Dương Hạ vẫn hay bày mứt trái cây ở cạnh bàn cờ, ngón tay đầy đường dinh dính đút mứt cho Dương Hạ.
Dương Hạ đang nghĩ thế cờ, cau mày, vẻ ghét bỏ. Thời gian lâu sau, Quý Nghiêu cứ giơ tay Dương Hạ sẽ há miệng, mặc kệ rằng Dương Hạ vẫn kêu ngọt quá.
Có một đợt Quý Nghiêu đau răng, Dương Hạ cười nhạo y rất lâu. Thế nhưng, những chuyện này đều đã là quá khứ.
Trong thoáng chốc, Triệu Tiểu Đoạt dường như vẫn chưa lớn, vẫn cứ là thiếu niên khờ dại, ngay thẳng, thoải mái, tự tại, vui vẻ mà chạy quanh anh nuôi, cha nuôi.
Hàn Chương sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào Triệu Tiểu Đoạt, gã cũng đã đồng ý với Dương Hạ sẽ chăm sóc cậu.
Ai cũng không thể quấy rầy Triệu Tiểu Đoạt.
Trong triều có người liệt kê tội trạng của Triệu Tiểu Đoạt, nói, khi Dương Hạ còn tại thế, cậu giết người vô tội. Hàn Chương tức điên, ngồi trong thư phòng giận dữ.
Sau tìm được kế sách, phụ tá trong thư phòng lục tục đi ra ngoài, Hàn Chương vừa ngẩng đầu đã thấy phu nhân của mình bưng canh đứng ngoài cửa.
Bọn họ thành thân đã nhiều năm, cô gái năm nào đã trở thành thiếu phụ, tóc búi lên, đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng nói, phu quân, thiếp nấu canh cho ngươi.
Hàn Chương đè ấn đường, nói, phu nhân vất vả, việc này cứ giao cho hạ nhân đi làm là được.
Hai người cứ vậy, tôn trọng nhau như khách. Nàng đặt bát canh xuống, nhìn Hàn Chương, nhẹ nhàng nói, phu quân, hôm nay Đường Nhi học tập rất tiến bộ.
Hàn Chương lơ đãng đáp, thật ư?
Nàng nói, mấy hôm trước phu quân đáp ứng Đường Nhi, nếu con học tập tiến bộ sẽ dẫn đi cưỡi ngựa, hai hôm nay con vẫn nhớ.
Hàn Chương đáp, đợi ta bận xong mấy hôm này.
Phu nhân lại nhìn Hàn Chương, đột nhiên giơ tay định chạm lên đôi mày đang nhíu chặt của gã. Hàn Chương nhìn lên, nàng lại cúi đầu xuống, làm bộ như không có việc gì mà rụt tay lại, nói nhỏ: “Phu quân, thừa dịp canh còn nóng uống đi.”
Nàng đi tới cửa, Hàn Chương đột nhiên lại nghe thấy tiếng gọi: “Phu quân.” Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe nàng hỏi: “Phu quân, Triệu Tiểu Đoạt đó, là người mà ngươi đã gọi tên trong mộng sao?”
Hàn Chương sửng sốt. Phu nhân của gã đã lui xuống, dường như lúc ấy khóe mắt nàng rớm lệ.
(5)
Xưa nay Cẩm y vệ xét nhà bắt người nhanh chóng. Hàn Chương vừa xuống lầu, Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ đã mang người tới, nói: “Hàn đại nhân, đắc tội.”
Hàn Chương bình tĩnh, không sợ hãi. Gã nhìn gia quyến trong phủ, phu nhân đang ôm Hàn Đường, trấn an con nhỏ, tôi tớ phía sau sắc mặt kinh hoàng, sợ hãi.
Hàn Chương bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Hàn đường. Hàn Đường mới chỉ bảy, tám tuổi, tuổi còn nhỏ, gương mặt cực kỳ giống gã nhưng ánh mắt lại giống mẹ, dịu dàng thanh tú.
Cậu bé cố giữ bình tĩnh, vừa dựa sát vào mẹ, vừa ngẩng mặt, ngoan ngoãn gọi một tiếng phụ thân.
Hàn Chương giơ tay sờ đầu cậu bé, hỏi, có sợ không.
Hàn Đường lắc đầu, nhỏ giọng đáp, Đường Nhi không sợ.
Hàn Chương mỉm cười, ngón cái xoa xoa hai má đã lạnh của con nhỏ, nói, con ngoan.
Gã đứng thẳng dậy nhìn phu nhân của mình. Từ ba năm trước, khi nàng hỏi câu ấy, hai người đã trở nên xa lạ biết bao. Tháng trước, Hàn Chương biết núi tuyết đã sụp, chẳng còn cách nào xoay chuyển đã tự tay viết giấy hòa li cho nàng, để nàng đưa Hàn Đường rời đi.
Cha nàng là lão gia Tương gia, trước đây có rất nhiều môn sinh, đức cao vọng trọng, ngay cả khi đã từ quan quy ẩn thì che chở cho hai mẹ con họ cũng không hề khó khăn.
Hàn Chương tính toán kỹ càng rồi nhưng nàng chẳng nói chẳng rằng, xé giấy hòa ly, tự phụ nâng cằm, để lộ sự kiêu ngạo của quý tộc thế gia, ánh mắt có vẻ quật cường, yếu ớt nhưng lại kiên định.
Nàng nói nhỏ, phu quân, từ ngày được gả cho ngươi ta chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi.
Hàn Chương hỏi, Đường Nhi thì sao?
Ánh mắt nàng ửng đỏ, một lúc lâu sau mới đáp, Ta không thể để cho Đường Nhi lưng đeo tội danh mà tạm bợ cả đời.
Hàn Chương im lặng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, đưa tay lau nước mắt nàng rồi lúc lâu sau mới nói, xin lỗi.
Hàn Chương bước lên trên từ Hình bộ, gã vô cùng quen thuộc đại lao nơi đây, khi ngồi ở trong lao, lòng gã không hề gợn sóng.
Cả đời này Hàn Chương tính toán vì quyền thế, mưu kế đã tính kỹ, cuối cùng cũng thành công dã tràng.
Dương Hạ từng nói với gã, muốn gã rời khỏi Yên đô. Gã nghĩ rằng, có lẽ khi áy Dương Hạ đã dự liệu được có ngày hôm nay, muốn gã dừng cương trước bờ vực.
Ấy vậy mà gã vẫn khăng khăng một mực, cố chấp khăng khăng, vì quyền thế mà sinh, vì quyền thế mà chết.
Thật ra đời này của gã, quyền thế mà bản thân mong muốn đã đạt được rồi. Những kẻ làm nhục mình gã đều dẫm nát dưới chân, tự thân chấn hưng lại gia tộc, không ai không ca tụng.
Hàn Chương không có gì hối hận.
Ngày Hàn Chương bị xử trảm, tuyết vẫn chưa dừng, gió tuyết làm che mờ mắt người ta. Gã bị áp xuống đài hành hình, xung quanh có người che ô đứng xem. Gã ngẩng mặt lên, một bông tuyết đậu lên trên mắt, lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt Hàn Chương đảo trong đám người, từng gương mặt đều lạ lẫm. Gã nghĩ, cũng tốt, tốt nhất là Triệu Tiểu Đoạt đừng tới, gã sa sút như vậy, để cậu nhìn được trong lòng lại khó chịu hồi lâu.
Triệu Tiểu Đoạt này nhìn dứt khoát thế thôi nhưng lại nhớ tình cũ, đối với người trong lòng mình lại càng dịu dàng.
Hàn Chương ngày xưa lừng lẫy ngút trời, hiện giờ cả một ly rượu chặt đầu cũng không ai tiễn đưa. Trong lòng gã bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như không phải đang đi chịu chết, chỉ nghĩ là, thật ra cũng không phải không ai tiễn đưa.
Ít nhất còn có trận gió tuyết này.
Gió tuyết qua đi, thế giới lại khoác lên dáng vẻ mới.
Đời này gã bạc tình bạc nghĩa, nói cách khác, phụ người lương thiện chỉ để đạt được mục đích cá nhân.
Cầu gì được nấy, Hàn Chương không hối hận.
Còn đáng hay không, ai đúng ai sai, Hàn Chương không cần người khác bình luận.
Mặt trời lên cao, thẻ gỗ hành hình quăng xuống, Hàn Chương nhắm mắt lại, tuyết càng rơi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.