Chương 64: Ngoại truyện 4: Con nuôi
Hoa Quyển
29/09/2022
Thái giám nhận con nuôi là chuyện thường thấy.
Kiếp trước dưới gối Dương Hạ cũng có hai người con nuôi, một người là thế tử của thế gia xuống dốc, có dã tâm, nham hiểm, rất trung thành với Dương Hạ, gọi cha nuôi đến là thân thiết, người còn lại là một hoạn quan, biết võ công, nhỏ tuổi, nói ít làm nhiều.
Kiếp trước, con lớn của hắn bị lăng trì, chết trong tay Tạ Hiên của Tạ gia, người nhỏ tuổi hơn che chở Dương Hạ, muốn đưa hắn trốn đi lại kiệt sức, ngã xuống nơi bậc thềm, bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt.
Dương Hạ tính tình lạnh nhạt, sống nhiều năm ở kiếp này rồi, cứ để mặc cho cuộc đời của người con là thế tử kia như vậy, tới khi bọn họ tự tới tiến cử mình mới nhớ ra.
Đời trước, Dương Hạ nhận bọn họ làm con nuôi chủ yếu là để lợi dụng làm lung lạc lòng người. Đời này sống lại, đối với hắn những người này có hay không cũng chẳng sao, nhưng nhìn gương mặt trẻ đang lo lắng kia hắn lại lần nữa thu người về dưới trướng.
Dương Hạ nhận hai người con nuôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chuyện này tới tai Quý Nghiêu, y mỉm cười bóp cằm Dương Hạ, nhìn chăm chú vào gương mặt trẻ trung của hắn, nói: “Công công nhận con nuôi làm gì, hử? Muốn làm cha đến thế sao?”
Hai bên sườn mặt Dương Hạ bị y nắm đỏ cả lên. Hắn đập mạnh lên cổ tay y. Quý Nghiêu thấy Dương Hạ giận thật thì sờ sờ gò má hắn rồi mới buông tay.
Dương Hạ mất hứng, xoa xoa gương mặt đang đỏ lên của mình, bình thản đáp: “Hoạn quan không trọn vẹn, cả đời cũng sẽ không có con nối dõi, dù sao cũng phải có người chăm sóc ta trước lúc lâm chung chứ.”
Quý Nghiêu chớp chớp mắt, nói: “Ta đây, ta chăm sóc công công trước lúc ra đi.”
Dương Hạ liếc y một cái.
Quý Nghiêu cười khẩy: “Chẳng nhẽ công công thấy hai đứa con nuôi kia của ngươi sống lâu hơn so với ta à?”
Chẳng thể nghi ngờ rằng chỉ cần Dương Hạ hôm nay gật đầu thì ngày mai đầu của hai người kia sẽ xuất hiện trước mặt hắn: “Hoàng đế chăm sóc cho nội thị trước khi chết thì ra cái thể thống gì?”
Quý Nghiêu hồn nhiên đáp: “Nói thẳng ra… Công công à, ta và ngươi chung chăn gối còn ít sao, chỉ chưa phong hậu thôi mà. Chẳng nhẽ tình nghĩa đôi ta còn không so được với hai đứa con nuôi không biết từ đâu ra kia của ngươi?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Y vừa cười vừa sờ bụng Dương Hạ, lười biếng nói: “Nếu công công sinh con được thì không biết là bị ta làm lớn bụng bao nhiêu lần rồi. Nói không chừng không phải là làm cha nuôi nữa mà làm mẹ nhỉ.”
Y nói đến là hùng hồn làm mặt Dương Hạ trắng bệch, nhưng hắn lại đáp lời y một cách đầy mỉa mai: “Đáng tiếc Bệ hạ không làm được, ta cũng không.”
Quý Nghiêu cắn tai hắn: “Được hay không thì công công thử xem?”
Quý Nghiêu dùng cớ đó mà “hành hạ” Dương Hạ mấy hôm, “làm” người ta đến mụ mị cả người, còn cầm cả váy của phụ nữ cho Dương Hạ mặc.
Khung xương Dương Hạ nhỏ, da lại trắng, mặc chiếc quần đỏ rực rỡ kia khiến cả toàn thân tỏa ra hơi thở tình d*c, đẹp đến mức chẳng phân biệt được giới tính.
Quý Nghiêu nhìn mà đỏ cả mắt. Sau khi Dương Hạ tỉnh lại thì vừa xấu hổ vừa giận, kéo chiếc váy trên người, định cởi ngay ra trên long sàng. Nhưng dưới lớp váy đó trống trơn, làn da trắng như tuyết. Quý Nghiêu nắm lấy chân hắn, chui vào trong váy, hôn dọc lên trên tới bộ phận tanh nồng, k1ch thích đến mức Dương Hạ run run r3n rỉ, kiệt sức mà ngã ngồi xuống, chỉ có thể nức nở mà gọi Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu hôn lên chiếc bụng mềm mại của hắn, không chịu cho Dương Hạ cởi váy, đè người xuống long sàng mà đâm chọc, bắn t1nh vào sâu bên trong. Thứ to lớn kia đâm như sắp lên đến bụng Dương Hạ, khiến nó chỉ có thể run run mà chịu hung khí kia “bắt nạt”. Quy đ@u to lớn, nóng bỏng khiến hắn vừa sướng vừa sợ, trên rơi nước mắt, dưới mất kiểm soát.
Quý Nghiêu chê cười Dương Hạ, vừa li3m nước mắt Dương Hạ vừa đùa cợt. Y đã qua nhược quán(1), giọng nói trầm khàn lại có vẻ tự phụ khi ở địa vị cao đã lâu, cộng thêm mấy phần gợi cảm, hoang dã khi đang làm chuyện giường chiếu. Quý Nghiêu nói: “Sao công công lại nhiều nước thế nhỉ? Trên rơi, dưới cũng chảy không ngừng, mất nước quá thì ta lại đút cho công công được không?”
(1)Nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành (tuổi hai mươi) của người con trai thời cổ đại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Toàn thân Dương Hạ ướt sũng. Giờ trông hắn như một cô gái bị bắt nạt thảm thương, làn váy ướt đẫm bao bọc cơ thể hoạn quan mềm mại, giống như một đóa hoa diêm dúa, lẳng lơ, thối nát nhưng lại tỏa hương thơm nồng nàn khiến người ta sa đọa.
Lúc sau, Quý Nghiêu gặp con nuôi Dương Hạ ngay ở quý phủ ngoài cung của hắn.
Phía sau bức bình phong, trên giường, Quý Nghiêu ôm Dương Hạ mà gần gũi. Người tới cũng do Quý Nghiêu gọi chứ bọn họ thân là vị trí thấp, làm sao đủ để gặp mặt đế vương. Nay đột nhiên bị Hoàng đế truyền đến thì sợ tới mức quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu.
Dương Hạ nghe thấy tiếng vang, gương mặt ửng hồng đầy tình sắc lộ vẻ hoảng sợ, khàn giọng bảo bọn họ ra ngoài.
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị Quý Nghiêu biến thành tiếng thở d0"c, nói không nên câu, âm cuối còn khiến cho người ta đỏ mặt.
Quý Nghiêu nhìn từ trên cao xuống, cười với hắn để lộ răng nanh nhỏ, ghé lại hỏi Dương Hạ, con nuôi công công thì gọi ta là gì.
Đôi mắt Dương Hạ long lanh, lườm Quý Nghiêu không đáp.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, thúc giục hắn, công công nói đi.
Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới thở d0"c đáp, Quý Nghiêu là hoàng đế, bọn chúng thân phận đê hèn không xứng làm người thân của y.
Dường như Quý Nghiêu được dỗ dành, cười vui vẻ, ghé vào tai Dương Hạ nói: “Không cần người khác chăm sóc công công lúc lâm chung.”
Quý Nghiêu nói tiếp: “Công công yên tâm, ngươi sống thì có ta ở bên, sau khi ngươi chết sẽ an táng trong Hoàng lăng cùng ta, không cần người ngoài nhúng tay, hiểu chưa?”
Dương Hạ giật mình nhìn Quý Nghiêu. Ánh mắt Quý Nghiêu kiên định, đen thăm thẳm, cố chấp mà điên cuồng khiến Dương Hạ run sợ, một lúc lâu sau mới “À” lên một tiếng.
Kiếp trước dưới gối Dương Hạ cũng có hai người con nuôi, một người là thế tử của thế gia xuống dốc, có dã tâm, nham hiểm, rất trung thành với Dương Hạ, gọi cha nuôi đến là thân thiết, người còn lại là một hoạn quan, biết võ công, nhỏ tuổi, nói ít làm nhiều.
Kiếp trước, con lớn của hắn bị lăng trì, chết trong tay Tạ Hiên của Tạ gia, người nhỏ tuổi hơn che chở Dương Hạ, muốn đưa hắn trốn đi lại kiệt sức, ngã xuống nơi bậc thềm, bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt.
Dương Hạ tính tình lạnh nhạt, sống nhiều năm ở kiếp này rồi, cứ để mặc cho cuộc đời của người con là thế tử kia như vậy, tới khi bọn họ tự tới tiến cử mình mới nhớ ra.
Đời trước, Dương Hạ nhận bọn họ làm con nuôi chủ yếu là để lợi dụng làm lung lạc lòng người. Đời này sống lại, đối với hắn những người này có hay không cũng chẳng sao, nhưng nhìn gương mặt trẻ đang lo lắng kia hắn lại lần nữa thu người về dưới trướng.
Dương Hạ nhận hai người con nuôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chuyện này tới tai Quý Nghiêu, y mỉm cười bóp cằm Dương Hạ, nhìn chăm chú vào gương mặt trẻ trung của hắn, nói: “Công công nhận con nuôi làm gì, hử? Muốn làm cha đến thế sao?”
Hai bên sườn mặt Dương Hạ bị y nắm đỏ cả lên. Hắn đập mạnh lên cổ tay y. Quý Nghiêu thấy Dương Hạ giận thật thì sờ sờ gò má hắn rồi mới buông tay.
Dương Hạ mất hứng, xoa xoa gương mặt đang đỏ lên của mình, bình thản đáp: “Hoạn quan không trọn vẹn, cả đời cũng sẽ không có con nối dõi, dù sao cũng phải có người chăm sóc ta trước lúc lâm chung chứ.”
Quý Nghiêu chớp chớp mắt, nói: “Ta đây, ta chăm sóc công công trước lúc ra đi.”
Dương Hạ liếc y một cái.
Quý Nghiêu cười khẩy: “Chẳng nhẽ công công thấy hai đứa con nuôi kia của ngươi sống lâu hơn so với ta à?”
Chẳng thể nghi ngờ rằng chỉ cần Dương Hạ hôm nay gật đầu thì ngày mai đầu của hai người kia sẽ xuất hiện trước mặt hắn: “Hoàng đế chăm sóc cho nội thị trước khi chết thì ra cái thể thống gì?”
Quý Nghiêu hồn nhiên đáp: “Nói thẳng ra… Công công à, ta và ngươi chung chăn gối còn ít sao, chỉ chưa phong hậu thôi mà. Chẳng nhẽ tình nghĩa đôi ta còn không so được với hai đứa con nuôi không biết từ đâu ra kia của ngươi?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Y vừa cười vừa sờ bụng Dương Hạ, lười biếng nói: “Nếu công công sinh con được thì không biết là bị ta làm lớn bụng bao nhiêu lần rồi. Nói không chừng không phải là làm cha nuôi nữa mà làm mẹ nhỉ.”
Y nói đến là hùng hồn làm mặt Dương Hạ trắng bệch, nhưng hắn lại đáp lời y một cách đầy mỉa mai: “Đáng tiếc Bệ hạ không làm được, ta cũng không.”
Quý Nghiêu cắn tai hắn: “Được hay không thì công công thử xem?”
Quý Nghiêu dùng cớ đó mà “hành hạ” Dương Hạ mấy hôm, “làm” người ta đến mụ mị cả người, còn cầm cả váy của phụ nữ cho Dương Hạ mặc.
Khung xương Dương Hạ nhỏ, da lại trắng, mặc chiếc quần đỏ rực rỡ kia khiến cả toàn thân tỏa ra hơi thở tình d*c, đẹp đến mức chẳng phân biệt được giới tính.
Quý Nghiêu nhìn mà đỏ cả mắt. Sau khi Dương Hạ tỉnh lại thì vừa xấu hổ vừa giận, kéo chiếc váy trên người, định cởi ngay ra trên long sàng. Nhưng dưới lớp váy đó trống trơn, làn da trắng như tuyết. Quý Nghiêu nắm lấy chân hắn, chui vào trong váy, hôn dọc lên trên tới bộ phận tanh nồng, k1ch thích đến mức Dương Hạ run run r3n rỉ, kiệt sức mà ngã ngồi xuống, chỉ có thể nức nở mà gọi Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu hôn lên chiếc bụng mềm mại của hắn, không chịu cho Dương Hạ cởi váy, đè người xuống long sàng mà đâm chọc, bắn t1nh vào sâu bên trong. Thứ to lớn kia đâm như sắp lên đến bụng Dương Hạ, khiến nó chỉ có thể run run mà chịu hung khí kia “bắt nạt”. Quy đ@u to lớn, nóng bỏng khiến hắn vừa sướng vừa sợ, trên rơi nước mắt, dưới mất kiểm soát.
Quý Nghiêu chê cười Dương Hạ, vừa li3m nước mắt Dương Hạ vừa đùa cợt. Y đã qua nhược quán(1), giọng nói trầm khàn lại có vẻ tự phụ khi ở địa vị cao đã lâu, cộng thêm mấy phần gợi cảm, hoang dã khi đang làm chuyện giường chiếu. Quý Nghiêu nói: “Sao công công lại nhiều nước thế nhỉ? Trên rơi, dưới cũng chảy không ngừng, mất nước quá thì ta lại đút cho công công được không?”
(1)Nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành (tuổi hai mươi) của người con trai thời cổ đại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Toàn thân Dương Hạ ướt sũng. Giờ trông hắn như một cô gái bị bắt nạt thảm thương, làn váy ướt đẫm bao bọc cơ thể hoạn quan mềm mại, giống như một đóa hoa diêm dúa, lẳng lơ, thối nát nhưng lại tỏa hương thơm nồng nàn khiến người ta sa đọa.
Lúc sau, Quý Nghiêu gặp con nuôi Dương Hạ ngay ở quý phủ ngoài cung của hắn.
Phía sau bức bình phong, trên giường, Quý Nghiêu ôm Dương Hạ mà gần gũi. Người tới cũng do Quý Nghiêu gọi chứ bọn họ thân là vị trí thấp, làm sao đủ để gặp mặt đế vương. Nay đột nhiên bị Hoàng đế truyền đến thì sợ tới mức quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu.
Dương Hạ nghe thấy tiếng vang, gương mặt ửng hồng đầy tình sắc lộ vẻ hoảng sợ, khàn giọng bảo bọn họ ra ngoài.
Nhưng lời còn chưa dứt đã bị Quý Nghiêu biến thành tiếng thở d0"c, nói không nên câu, âm cuối còn khiến cho người ta đỏ mặt.
Quý Nghiêu nhìn từ trên cao xuống, cười với hắn để lộ răng nanh nhỏ, ghé lại hỏi Dương Hạ, con nuôi công công thì gọi ta là gì.
Đôi mắt Dương Hạ long lanh, lườm Quý Nghiêu không đáp.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, thúc giục hắn, công công nói đi.
Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới thở d0"c đáp, Quý Nghiêu là hoàng đế, bọn chúng thân phận đê hèn không xứng làm người thân của y.
Dường như Quý Nghiêu được dỗ dành, cười vui vẻ, ghé vào tai Dương Hạ nói: “Không cần người khác chăm sóc công công lúc lâm chung.”
Quý Nghiêu nói tiếp: “Công công yên tâm, ngươi sống thì có ta ở bên, sau khi ngươi chết sẽ an táng trong Hoàng lăng cùng ta, không cần người ngoài nhúng tay, hiểu chưa?”
Dương Hạ giật mình nhìn Quý Nghiêu. Ánh mắt Quý Nghiêu kiên định, đen thăm thẳm, cố chấp mà điên cuồng khiến Dương Hạ run sợ, một lúc lâu sau mới “À” lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.