Chương 27: Thằng ranh
Hoa Quyển
04/11/2021
Editor: Đờ
Quý Nghiêu gây sức ép với Dương Hạ cả đêm. Dương Hạ quay lưng về phía Quý Nghiêu, không chịu quay lại, không chịu lõa lồ nửa người dưới tàn tật, xấu xí của mình.
Quý Nghiêu đang tuổi lớn, mới nếm mùi tình dục, tâm tính lại cố chấp, điên cuồng, nửa đêm rồi cũng không tiết chế lại. Y cưỡi lên người Dương Hạ, nắm eo hắn cắm thứ tai họa kia vào khe đùi hắn, khiến Dương Hạ kinh hồn táng đảm, mím chặt môi không kêu, chỉ thỉnh thoảng bật ra mấy tiếng nức nở hết sức yếu đuối.
Quý Nghiêu nắm mông hắn, hết bóp lại nắn như đang nhào bột, chốc lại nói mông công công sao mà mềm quá, lát lại bảo công công rên hay thật, như là kẹo mật vậy.
Dương Hạ mê man đi. Trong cơn hốt hoảng như bị nước đường và sóng tình nhấn chìm, mọi hành động trở nên chậm chạp, chỉ cảm thấy "nước đường" sau lưng là một hung khí sắc nhọn, là răng nanh sắc bén muốn cắn xé hắn.
Thật hoang đường.
Dương Hạ nằm áp má vào chăn đệm, mồ hôi chảy ròng ròng, không biết là đang đau hay xấu hổ - Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao... Dương Hạ mơ hồ nghĩ, ấy thế mà hắn lại cho Quý Nghiêu chơi chân hắn như một con đàn bà.
Da đùi trong Dương Hạ bị thô bạo mà ma sát rách. Không biết là vô tình hay cố ý, thứ kia đột hiên chạm đến đáy chậu khiến Dương Hạ khép chân càng chặt, vươn tay xuống, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ mà che đi nơi không trọn vẹn của mình.
Quý Nghiêu sướng đến mức rên khẽ, thở dốc bên tai Dương Hạ, ngây ngô lại lỗ mãng tựa dã thú, khi phát tình có tính chiếm hữu rất mạnh, hai tay nắm lấy cổ hắn như giữ lấy thú cái dưới thân.
Trước mũi Dương Hạ toàn là hương vị của Quý Nghiêu, sau lưng là lồng ngực của thiếu niên gầy gò, không có chỗ trốn.
Không biết qua bao lâu, Quý Nghiêu thở gấp hơn, nặng nề gọi Dương Hạ một tiếng, cúi đầu cắn gáy hắn, bắn tinh trên mông Dương Hạ.
Khi răng khảm vào da thịt, Dương Hạ đau đến mức kêu lên, ngửa chiếc cổ thon, nước mắt tuôn rơi. Bóng ma của cái chết như bao phủ Dương Hạ, hắn không kiềm được mà run rẩy toàn thân.
Quý Nghiêu thỏa mãn ghé vào người Dương Hạ, quyến luyến sờ bờ lưng hắn. Một lát sau, y phát hiện Dương Hạ còn run mới cau mày lại: "... Công công ơi?"
Lông mi Dương Hạ run run, đôi mắt thất thần từ từ nhìn y, nhìn một hồi lâu mới hạ một cái tát thật mạnh lên mặt Quý Nghiêu, tay kia che lại gáy mình, khàn giọng nói: "Đồ chó chết!"
Quý Nghiêu lãnh trọn cái tát, liếm môi, ánh mắt tối đi nhìn chằm chằm Dương Hạ. Dương Hạ hung hăng nhìn y nhưng vành mắt đỏ au, chóp mũi cũng hồng, miệng sưng lên, bị y cắn rách da.
Quý Nghiêu bình tĩnh nói: "Cái tát thứ hai rồi, công công."
Dương Hạ không rời mắt, chỉ thấy Quý Nghiêu cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Sau này công công đánh ta một cái, ta chơi công công hai lần. Công công cứ việc đánh."
Dương Hạ cười khẩy: "Sau này? Ngươi còn muốn sau này?"
Quý Nghiêu cười với Dương Hạ, lộ ra đôi răng nanh đầy tính trẻ con: "Ta thích công công, đương nhiên là muốn sau này. Huống gì,..."
"Công công còn đáng yêu như vậy cơ mà."
Dương Hạ giận dữ, ánh mắt nhìn Quý Nghiêu u ám.
Quý Nghiêu chớp mắt, ngồi dậy, chồm lên thơm Dương Hạ, ngọt ngào nói: "Ta sai rồi, công công bớt giận."
"Tại ta cắn mạnh quá làm công công đau, nếu tát chưa hả giận thì công công cắn trả."
Y nghiêng đầu nhìn Dương Hạ, khóe miệng mỉm cười, thân thiết ghé vào Dương Hạ, giọng nói có ý chờ mong vô cùng có tố chất thần kinh.
Dương Hạ không nói, nhìn y, một lúc lâu sau, lạnh lùng nói: "Muốn chơi trò gì?"
Quý Nghiêu thất vọng bĩu môi, than thở: "Không chơi mà, ta có muốn đùa giỡn bao giờ." Y cầm xiêm y sạch sẽ bên cạnh lên, nói với Dương Hạ: "Công công không lau đi à?"
Y nhắc tới Dương Hạ mới nhớ ra bên dưới thân người dính dớp không chịu nổi. Hắn lườm Quý Nghiêu, Quý Nghiêu cười cười nhìn hắn, vẻ mặt rất vô tội, nhất thời mặt hắn đỏ lên, trong lòng không chịu được.
"Quay ra chỗ khác!" Dương Hạ cả giận nói.
Quý Nghiêu ngoan ngoãn mà "A" một tiếng, đưa lưng về phía Dương Hạ, đi loanh quanh, có vẻ ngây thơ tò mò của thiếu niên, hỏi: "Phòng công công đốt hương gì vậy?"
Dương Hạ không nói gì, nhếch môi, khuôn mặt trở nên hung ác, nham hiểm hơn, ánh mắt dừng ở tấm lưng Quý Nghiêu.
Đột nhiên, Quý Nghiêu nói: "Thật ra hôm nay ta đến tìm công công là có chuyện tốt muốn nói."
Dương Hạ bình tĩnh nói: "Hả?"
Quý Nghiêu không để ý, tiếp tục: "Lý Thừa Đức của Ty lễ giám mất lòng Hoàng đế rồi nhưng công công đoán xem, làm sao vẫn sừng sững không ngã mà hai nhà Thích, Tiết cũng có điều kiêng kị ông ta?"
Lòng Dương Hạ gợn sóng. Hắn híp mắt, đăm chiêu nói: "Ngự mã giám."
Ngự mã giám chưởng quản bảy ngàn cấm quân, phòng thủ cung đình, bảo vệ Hoàng thất. Mà nay thái giám chưởng ấn của Ngự mã giám là đồng hương của Lý Thừa Đức, hai kẻ cùng một giuộc, qua lại nhiều năm nay. Túc Thành không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, trong tay lại có cấm quân, gã ta không động đến mình Dương Hạ cũng không quan tâm, huống chi mạng gã ngắn ngủi, đời trước, lúc đang luyện cưỡi ngựa, ngựa của gã nổi điên, Túc Thành cũng ngã xuống, vài ngày sau sẽ chết.
Một kẻ đoản mệnh.
Quý Nghiêu quay người lại, cười khanh khách nói: "Công công không rung động với Ngự mã giám ư?"
Dương Hạ: "Có phải Tạ gia nói như vậy?"
Quý Nghiêu cười nói: "Ông ngoại nói, công công trung thành, thay Thánh thượng dẹp họ ngoại, Tạ gia nguyện dâng một thanh kiếm lên công công, bày tỏ thành ý."
Quý Nghiêu nhìn y trong chống lát, cười khẩy: "Đây là cách bày tỏ thành ý của ngươi?"
Quý Nghiêu nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không, chuyện đêm nay mới là tâm ý của Quý Nghiêu, ta thích công công."
Mặt Dương Hạ không đổi sắc, quay đi, Quý Nghiêu lại dán lên Dương Hạ, trước khi hắn tức giận thì lên tiếng: "Công công không muốn nghe tiếp à?"
Dương Hạ dừng lại, cuối cùng cũng nhịn.
Quý Nghiêu nói: "Năm ngoái Ngự mã giám nói mất một số vũ khí, điều tra không có kết quả nhưng thật ra số vũ khí đó về trong tay Thích gia."
Dương Hạ hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Quý Nghiêu cười, đáp: "Tạ gia có cách của Tạ gia, nếu không đã uổng mất mấy năm nén giận."
Dương Hạ suy nghĩ một lúc, trào phúng: "Tạ gia mấy trăm nay là gia tộc cao quý, luôn thanh cao nhưng giờ người đứng đầu lại nhân nhượng một kẻ có địa vị thấp muốn kết liên minh với hoạn quan là ta đây. Thật buồn cười làm sao."
Quý Nghiêu nâng cằm, cười nói: "Quả thật buồn cười, quá dối trá."
Hắn hờn giận nói: "Mỗi lần giao tiếp, nhìn bọn họ cười giả tạo ta thấy ghê chết được."
Dương Hạ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Nghiêu, không khỏi hốt hoảng, đời trước sau khi Quý Nghiêu làm Hoàng đế sẽ xảy ra chuyện gì? Một kẻ điên như vậy, không phải nhà họ Tạ sẽ nuôi hổ lớn tai họa về sau đấy chứ?
Hai người trao đổi trên giường trong chốc lát, trao đổi xong Dương Hạ đuổi Quý Nghiêu về nhưng y cứ dán hắn, rầm rì nói đốc công không thể qua cầu rút ván thế được.
Tối nay khiến Dương Hạ cảm thấy lao tâm lao lực quá độ, lại cả mấy phần bất lực, mệt đến không mở được mắt nên kệ Quý Nghiêu ngủ trên giường hắn. Trong cơn lơ mơ buồn ngủ, Dương Hạ không cam lòng nghĩ rõ ràng là Quý Nghiêu đã sắp đặt trước rồi.
Thằng ranh!
Quý Nghiêu gây sức ép với Dương Hạ cả đêm. Dương Hạ quay lưng về phía Quý Nghiêu, không chịu quay lại, không chịu lõa lồ nửa người dưới tàn tật, xấu xí của mình.
Quý Nghiêu đang tuổi lớn, mới nếm mùi tình dục, tâm tính lại cố chấp, điên cuồng, nửa đêm rồi cũng không tiết chế lại. Y cưỡi lên người Dương Hạ, nắm eo hắn cắm thứ tai họa kia vào khe đùi hắn, khiến Dương Hạ kinh hồn táng đảm, mím chặt môi không kêu, chỉ thỉnh thoảng bật ra mấy tiếng nức nở hết sức yếu đuối.
Quý Nghiêu nắm mông hắn, hết bóp lại nắn như đang nhào bột, chốc lại nói mông công công sao mà mềm quá, lát lại bảo công công rên hay thật, như là kẹo mật vậy.
Dương Hạ mê man đi. Trong cơn hốt hoảng như bị nước đường và sóng tình nhấn chìm, mọi hành động trở nên chậm chạp, chỉ cảm thấy "nước đường" sau lưng là một hung khí sắc nhọn, là răng nanh sắc bén muốn cắn xé hắn.
Thật hoang đường.
Dương Hạ nằm áp má vào chăn đệm, mồ hôi chảy ròng ròng, không biết là đang đau hay xấu hổ - Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao... Dương Hạ mơ hồ nghĩ, ấy thế mà hắn lại cho Quý Nghiêu chơi chân hắn như một con đàn bà.
Da đùi trong Dương Hạ bị thô bạo mà ma sát rách. Không biết là vô tình hay cố ý, thứ kia đột hiên chạm đến đáy chậu khiến Dương Hạ khép chân càng chặt, vươn tay xuống, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ mà che đi nơi không trọn vẹn của mình.
Quý Nghiêu sướng đến mức rên khẽ, thở dốc bên tai Dương Hạ, ngây ngô lại lỗ mãng tựa dã thú, khi phát tình có tính chiếm hữu rất mạnh, hai tay nắm lấy cổ hắn như giữ lấy thú cái dưới thân.
Trước mũi Dương Hạ toàn là hương vị của Quý Nghiêu, sau lưng là lồng ngực của thiếu niên gầy gò, không có chỗ trốn.
Không biết qua bao lâu, Quý Nghiêu thở gấp hơn, nặng nề gọi Dương Hạ một tiếng, cúi đầu cắn gáy hắn, bắn tinh trên mông Dương Hạ.
Khi răng khảm vào da thịt, Dương Hạ đau đến mức kêu lên, ngửa chiếc cổ thon, nước mắt tuôn rơi. Bóng ma của cái chết như bao phủ Dương Hạ, hắn không kiềm được mà run rẩy toàn thân.
Quý Nghiêu thỏa mãn ghé vào người Dương Hạ, quyến luyến sờ bờ lưng hắn. Một lát sau, y phát hiện Dương Hạ còn run mới cau mày lại: "... Công công ơi?"
Lông mi Dương Hạ run run, đôi mắt thất thần từ từ nhìn y, nhìn một hồi lâu mới hạ một cái tát thật mạnh lên mặt Quý Nghiêu, tay kia che lại gáy mình, khàn giọng nói: "Đồ chó chết!"
Quý Nghiêu lãnh trọn cái tát, liếm môi, ánh mắt tối đi nhìn chằm chằm Dương Hạ. Dương Hạ hung hăng nhìn y nhưng vành mắt đỏ au, chóp mũi cũng hồng, miệng sưng lên, bị y cắn rách da.
Quý Nghiêu bình tĩnh nói: "Cái tát thứ hai rồi, công công."
Dương Hạ không rời mắt, chỉ thấy Quý Nghiêu cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Sau này công công đánh ta một cái, ta chơi công công hai lần. Công công cứ việc đánh."
Dương Hạ cười khẩy: "Sau này? Ngươi còn muốn sau này?"
Quý Nghiêu cười với Dương Hạ, lộ ra đôi răng nanh đầy tính trẻ con: "Ta thích công công, đương nhiên là muốn sau này. Huống gì,..."
"Công công còn đáng yêu như vậy cơ mà."
Dương Hạ giận dữ, ánh mắt nhìn Quý Nghiêu u ám.
Quý Nghiêu chớp mắt, ngồi dậy, chồm lên thơm Dương Hạ, ngọt ngào nói: "Ta sai rồi, công công bớt giận."
"Tại ta cắn mạnh quá làm công công đau, nếu tát chưa hả giận thì công công cắn trả."
Y nghiêng đầu nhìn Dương Hạ, khóe miệng mỉm cười, thân thiết ghé vào Dương Hạ, giọng nói có ý chờ mong vô cùng có tố chất thần kinh.
Dương Hạ không nói, nhìn y, một lúc lâu sau, lạnh lùng nói: "Muốn chơi trò gì?"
Quý Nghiêu thất vọng bĩu môi, than thở: "Không chơi mà, ta có muốn đùa giỡn bao giờ." Y cầm xiêm y sạch sẽ bên cạnh lên, nói với Dương Hạ: "Công công không lau đi à?"
Y nhắc tới Dương Hạ mới nhớ ra bên dưới thân người dính dớp không chịu nổi. Hắn lườm Quý Nghiêu, Quý Nghiêu cười cười nhìn hắn, vẻ mặt rất vô tội, nhất thời mặt hắn đỏ lên, trong lòng không chịu được.
"Quay ra chỗ khác!" Dương Hạ cả giận nói.
Quý Nghiêu ngoan ngoãn mà "A" một tiếng, đưa lưng về phía Dương Hạ, đi loanh quanh, có vẻ ngây thơ tò mò của thiếu niên, hỏi: "Phòng công công đốt hương gì vậy?"
Dương Hạ không nói gì, nhếch môi, khuôn mặt trở nên hung ác, nham hiểm hơn, ánh mắt dừng ở tấm lưng Quý Nghiêu.
Đột nhiên, Quý Nghiêu nói: "Thật ra hôm nay ta đến tìm công công là có chuyện tốt muốn nói."
Dương Hạ bình tĩnh nói: "Hả?"
Quý Nghiêu không để ý, tiếp tục: "Lý Thừa Đức của Ty lễ giám mất lòng Hoàng đế rồi nhưng công công đoán xem, làm sao vẫn sừng sững không ngã mà hai nhà Thích, Tiết cũng có điều kiêng kị ông ta?"
Lòng Dương Hạ gợn sóng. Hắn híp mắt, đăm chiêu nói: "Ngự mã giám."
Ngự mã giám chưởng quản bảy ngàn cấm quân, phòng thủ cung đình, bảo vệ Hoàng thất. Mà nay thái giám chưởng ấn của Ngự mã giám là đồng hương của Lý Thừa Đức, hai kẻ cùng một giuộc, qua lại nhiều năm nay. Túc Thành không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, trong tay lại có cấm quân, gã ta không động đến mình Dương Hạ cũng không quan tâm, huống chi mạng gã ngắn ngủi, đời trước, lúc đang luyện cưỡi ngựa, ngựa của gã nổi điên, Túc Thành cũng ngã xuống, vài ngày sau sẽ chết.
Một kẻ đoản mệnh.
Quý Nghiêu quay người lại, cười khanh khách nói: "Công công không rung động với Ngự mã giám ư?"
Dương Hạ: "Có phải Tạ gia nói như vậy?"
Quý Nghiêu cười nói: "Ông ngoại nói, công công trung thành, thay Thánh thượng dẹp họ ngoại, Tạ gia nguyện dâng một thanh kiếm lên công công, bày tỏ thành ý."
Quý Nghiêu nhìn y trong chống lát, cười khẩy: "Đây là cách bày tỏ thành ý của ngươi?"
Quý Nghiêu nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không, chuyện đêm nay mới là tâm ý của Quý Nghiêu, ta thích công công."
Mặt Dương Hạ không đổi sắc, quay đi, Quý Nghiêu lại dán lên Dương Hạ, trước khi hắn tức giận thì lên tiếng: "Công công không muốn nghe tiếp à?"
Dương Hạ dừng lại, cuối cùng cũng nhịn.
Quý Nghiêu nói: "Năm ngoái Ngự mã giám nói mất một số vũ khí, điều tra không có kết quả nhưng thật ra số vũ khí đó về trong tay Thích gia."
Dương Hạ hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Quý Nghiêu cười, đáp: "Tạ gia có cách của Tạ gia, nếu không đã uổng mất mấy năm nén giận."
Dương Hạ suy nghĩ một lúc, trào phúng: "Tạ gia mấy trăm nay là gia tộc cao quý, luôn thanh cao nhưng giờ người đứng đầu lại nhân nhượng một kẻ có địa vị thấp muốn kết liên minh với hoạn quan là ta đây. Thật buồn cười làm sao."
Quý Nghiêu nâng cằm, cười nói: "Quả thật buồn cười, quá dối trá."
Hắn hờn giận nói: "Mỗi lần giao tiếp, nhìn bọn họ cười giả tạo ta thấy ghê chết được."
Dương Hạ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Nghiêu, không khỏi hốt hoảng, đời trước sau khi Quý Nghiêu làm Hoàng đế sẽ xảy ra chuyện gì? Một kẻ điên như vậy, không phải nhà họ Tạ sẽ nuôi hổ lớn tai họa về sau đấy chứ?
Hai người trao đổi trên giường trong chốc lát, trao đổi xong Dương Hạ đuổi Quý Nghiêu về nhưng y cứ dán hắn, rầm rì nói đốc công không thể qua cầu rút ván thế được.
Tối nay khiến Dương Hạ cảm thấy lao tâm lao lực quá độ, lại cả mấy phần bất lực, mệt đến không mở được mắt nên kệ Quý Nghiêu ngủ trên giường hắn. Trong cơn lơ mơ buồn ngủ, Dương Hạ không cam lòng nghĩ rõ ràng là Quý Nghiêu đã sắp đặt trước rồi.
Thằng ranh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.