Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
Chương 25
Mộc Phù Sinh
24/06/2015
Sau nhiều ngày ở chung, Tang Vô Yên phát hiện Tô Niệm Khâm hình như không có thói quen xấu nào cả. Điểm này làm cho Tang Vô Yên cảm thấy áp lực.
“Anh nên làm một tour diễn.”
“Hả?”
“Loại người được giáo dục tốt như anh không nên phí phạm.”
Vừa mới dứt lời, Tang Vô Yên liền bị Tô Niệm Khâm gõ đầu, “Tập trung nào, chỗ này rất quan trọng!”
“Bình thường tốn mấy ngày có thể đàn được bài “Chiếc đũa vũ”?”
“Mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày.”
“Còn em?”
“Không biết.”
Tang Vô Yên uể oải, “Em không học nữa.”
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý nói: Anh bị em ép buộc hai ngày, cuối cùng cũng chờ được những lời này của em.
“Có vẻ anh dạy rất cực khổ.” Tang Vô Yên càng thêm uể oải.
“Đâu có, đâu có. Cô Tang học cực khổ hơn.” Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên chán nản.
“Vì sao trước kia anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
“Mẹ anh cho rằng, một người mù nếu muốn không bị tiệt đường sống, cho dù lưu lạc ăn xin trên đường thì cũng có chút tôn nghiêm.” (_ _)!
Nghe thấy lời anh nói, tâm Tang Vô Yên bắt đầu co rút đau đớn. Tô Niệm Khâm một chữ cũng không kể tiếp, cô cũng không muốn hỏi tuổi thơ của Tô Niệm Khâm, cô sợ hãi nếu nhắc tới chuyện đó cô sẽ khiếm anh đau lòng hơn.
“Chẳng lẽ ý của tên ‘Niệm Khâm’ ?” Bị Trình Nhân đoán trúng?
“Không sai. Em trước kia nói rất đúng, niệm tình. Mẹ anh là người miền nam, hai từ phát âm giống nhau”
“Mẹ anh đâu?”
“Bà đã chết.”
Mặt Tô Niệm Khâm không chút thay đổi phun ra ba chữ rồi im bặt.
Đêm ấy, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Vô Yên, hình dáng em như thế nào vậy?”
“Khuynh quốc khuynh thành.” Tang Vô Yên trừng mắt, nghịch ngợm nói.
Tô Niệm Khâm bất đắc dĩ cười yếu ớt.
Tang Vô Yên nói xong cười khanh khách, “Dù sao trong lòng anh cũng nghĩ, chắc chắn em là người đẹp nhất trên thế giới.”
“Không phải đẹp nhất, cũng là đáng yêu nhất, cho dù không đáng yêu, cũng là báu vật của anh.”
Tang Vô Yên bắt lấy hai tay của anh, đưa lên mặt mình.
“Đây là lông mi, có điểm loạn, không cần để ý.” Cô chỉ dẫn anh.
“Đây là ánh mắt, lông mi thưa thớt. Rất nhiều nước mắt, thị lực cũng rất tốt.”
“Cái mũi hơi nhỏ.”
Tô Niệm Khâm không cần cô giải thích, trực tiếp sờ soạng.
Chậm rãi, không buông tha một tấc da thịt trên mặt cô.
Chỉ cần chỗ bị anh chạm qua đều nóng lên.
Tiếp tục đi xuống.
“Uy–” Tang Vô Yên kháng nghị.
“Anh muốn kiểm tra toàn diện một lần, coi thử có vết sẹo nào không.”
“Làm gì có vết sẹo.” Tang Vô Yên hét lớn.
“Hư–” Tô Niệm Khâm ý bảo cô chớ có lên tiếng.
Tiếp theo anh từ từ cởi bỏ áo ngủ của cô.
“Sao em cứ thích mặc áo có nhiều nút vậy.” Tô Niệm Khâm nói thầm, cố gắng khắc chế cảm xúc, ngón tay có điểm run run.
“Đây là áo ngủ của anh.”
Cởi xong quần áo, Tô Niệm Khâm hôn xuống.
“Chúng ta làm một chuyện có lợi cho thể xác lẫn tinh thần đi.” Tô Niệm Khâm nói.
“Anh không phải đang làm sao.”
Anh không phải là một hàng xóm tốt để ở chung, có đôi khi cố chấp giống như trẻ con. Loại cá tính này, không người bình thường nào có thể chịu được. Nhưng lại có lúc có thể sủng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không cần Tang Vô Yên hy sinh hết thảy để chăm sóc mình. Ngoại trừ không nấu cơm, các chuyện khác anh đều làm hết mình.
Giống như lúc này Tang Vô Yên ngồi ở một chỗ nhìn Tô Niệm Khâm một mình dọn dẹp phòng khách. Anh không hề vội vàng, vì chỉ cần đem những vật Tang Vô Yên chạm qua trở về chỗ cũ. Mỗi vật có một vị trí cố định, nếu không anh rất khó chịu.
“Anh không thích em đụng vào vật dụng của anh sao?”
“Hoàn hảo.” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu mỗi lần em nhớ để lại vị trí cũ thì tốt hơn.”
“Em cảm thấy cái kia để qua bên trái sẽ đẹp hơn nên để qua bên đó.” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm không nói.
“Hình trong ảnh là ai vậy?” Tang Vô Yên nói tiếp.
“Cái gì?” Rốt cục cũng có chuyện khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Cái anh đang cầm đó.”
Tay Tô Niệm Khâm dừng lại, nói: “Tang Vô Yên, em qua đây.”
Cô thấy sắc mặt anh không tốt, cũng đành không tình nguyện đi qua “ Sao?”
“Trong hình là ai?”
“Em biết thì hỏi anh làm gì?” cô muốn nói như vậy lắm, nhưng nhìn thấy mặt Tô Niệm Khâm, đành phải ấp úng nói: “một tấm ảnh cũ, rất nhiều người, có già, có trẻ, hơi giống hình gia đình. Ách—người này hơi giống Dư tiểu thư, bất quá tóc ngắn ngủn, khác cô ấy hiện nay. Bên cạnh có một cô gái, hai người nắm tay nhau.”
“Có phải xung quanh có một hồ lớn.”
“Nga, đúng. Chỗ này có hồ phun nước.”
Tô Niệm Khâm sau khi nghe Tang Vô Yên khẳng định, liền xoay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy anh giận dữ, kinh ngạc há miệng.
“Em nói sai cái gì sao?”
“Không có, tốt lắm. Cám ơn.” Ngữ khí cũng rất kém. Một lát sau, anh lại nhặt khung ảnh trong thùng rác lên.
Tô Niệm Khâm sa sầm mặt cầm khung ảnh đến bàn ăn.
Dư Tiểu Lộ vừa vào cửa liền ngửi được không khí có chút căng thẳng, nhìn Tang Vô Yên dò hỏi.
Dư Tiểu Lộ làm động tác: “Hai người cãi nhau?”
Tang Vô Yên lắc đầu, chớp mắt, ý bảo không biết.
Suy nghĩ một chút? Dư Tiểu Lộ buồn bực.
Tang Vô Yên lại chỉ chỉ vật trong tay Tô Niệm Khâm.
“Hai người cũng đừng dùng ám hiệu.” Tô Niệm Khâm đem tấm hình trong tay giơ lên, “ Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“Ách–” Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết giải thích thế nào nữa.
“Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười lạnh.
“Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lập lại một lần, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
“Niệm Khâm, anh hãy nghe tôi nói……”
“Tấm hình này đã ở đây bao đâu rồi, cô nói coi. Cô lại nói với tôi đây là tranh phong cảnh đơn thuần.” anh thản nhiên hỏi
“Muốn nói rõ cái gì? Nói một nhà chúng ta tương thân tương ái? Cô có biết tôi phiền nhất là những người đó, lại còn đặt ở trước mặt tôi. Vì tôi mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao!” Thay vì giận anh lại dùng cách nói châm chọc tự giễu, người bên ngoài nghe được càng khó chịu.
Anh đứng lên xé nát tấm ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ. Này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi vì quyết định sau khi tốt nghiệp không đi học tiếp, nên cô làm việc ở đài càng thêm cần cù.
Đề tài về Nhất Kim cũng bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí chính là như vậy, khó trách Tô Niệm Khâm cật lực tránh xa. Bất quá, một khi bài hát mới của anh ra thị trường, lại sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi chuyện của Nhất Kim. Vô luận là thư điện tử hay là điện thoại trong văn phòng đều bị gọi hỏi hết.
Dù sao Nhất Kim cũng từng lộ mặt ở chỗ họ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đúng là shock thật, không biết dùng từ gì để miêu tả nữa.” ở căn tin ăn trưa Vương Lam nói vì biết Nhiếp Hi vẫn ở phòng thu.
“Nếu lúc ấy có mang theo máy ảnh chỉ cần chụp một tấm rồi bán cho tạp chí là được.” Diệp Lệ cảm thán.
Hai cô đều gặp qua Tô Niệm Khâm cũng vì đạo đức nghề nghiệp, hai cô sẽ không lộ tin tức gì.
“Cậui điên rồi, nếu là chủ nhiệm hoặc là chị Hi biết chúng ta đừng mong còn sống.”
Diệp Lệ quay đầu đến đối Tang Vô Yên nói: “Cậu chưa gặp qua anh ta, rất đáng tiếc.”
Tang Vô Yên cuối đầu, âm thầm cười trộm.
“Vô Yên, sao cậu không nói gì mà ngồi đó cười ngây ngô vậy?” Vương Lam hỏi.
“Vì hôm nay đầu bếp Phương múc cho tớ nhiều bò viên hơn ngày thường, ăn đã nghiền.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
“Nghe nói cậu chuyển nhà đến bên hồ Tây thành ở phải không? Tìm được một bạn trai như vậy đúng là sướng ah. Bên trong đều là biệt thự với xe xịn.”
“Hình như không phải nhà anh ấy.”Cô nhớ Tô Niệm Khâm từng nói như vậy.
“Ai nha– vậy cậu phải để ý một chút. Tin tức thường xuyên nói có một ít đàn ông mượn nhà ở rộng rãi để lừa gạt.” Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi qua.
“Ăn cơm chưa?”
“Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nè.”
“Nói chuyện phiếm?” Tô Niệm Khâm vẫn không thể hiểu được, sao lại có người thích nói chuyện trong lúc ăn.
“Nói về Nhất Kim ah, nghe nói hình của anh ta bán rất có giá.” Tang Vô Yên cười hì hì nhìn nhìn hai đồng sự bên cạnh.
“Em ăn thịt bò.” Tô Niệm Khâm hỏi.
“Sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ mùi thịt có thể bay qua điện thoại?
Cô này đúng là dạng chưa đánh đã khai.
“Bác sĩ nói như thế nào, em vừa ra khỏi cửa là quên rồi!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.
Mấy ngày trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng, sau khi kiểm tra bác sĩ muốn cô kiêng ăn anbumin và thịt bò.
Không ăn thịt bò đối với Tang Vô Yên mà nói là chuyện khổ sở nhất. Cô nói: “cuộc đời em đã mất đi một nửa lạc thú rồi aiz.” Tô Niệm Khâm nói: “Chỉ nhịn trong mất ngày ra ban thôi, có cần khoa trương như vậy không.”
Bây giờ Tô Niệm Khâm gọi điện nhắc về chuyện này.
“Sao anh biết em đang ăn?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“Nhìn cách em nói chuyện giống một tiểu nhân đắc chí liền đoán ra thôi.”
Cô lè lưỡi, ra vẻ anh biết thì làm được gì.
“Về sau giờ trưa phải về nhà ăn cơm.” Tô Niệm Khâm tuyên bố mức xử phạt.
“Hai nơi cách nhau rất xa, em lười chạy về.”
“Vậy giữa trưa một mình anh qua căn tin ăn cơm với em!” Người nào đó lại khôi phục bản sắc bạo quân.
“Không cần!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy cô gái này biết anh là bạn trai cô, chắc chắn sẽ bị bức cung đến chết.
Sau khi Tang Vô Yên về nhà đã gần đến xế chiều.
Cô cởi giày, vô tình thở dài.
Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi chậm lại, anh biết cô ở bên ngoài bôn ba, thật sự mệt chết.
Tan học ở trường rồi lại đến đài, sợ Trình Nhân ở một mình, lo lắng nên thường trở về xem, và cuối cùng về chỗ này.
Anh thường xuyên tự hỏi, có phải hay không rất ích kỷ. Trong lòng một giọng khác nói, không, tình yêu chính là ích kỷ.
Nhưng muốn một người hy sinh lý tưởng để chấp nhận một người khác luôn là chuyện tàn nhẫn nhất.
Tô Niệm Khâm hỏi: “Bệnh sởi đỡ hơn chưa, còn ngứa không.”
“Phải về ăn trưa sao?”
“Không cần.”
“Chẳng lẽ thật sự anh muốn tới đó?” Tang Vô Yên càng thêm khẩn trương.
“Anh làm qua chuyện xấu sao, vì sao không thể đi?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
“Anh có biết em không phải ý này.” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.
“Anh có thể không đi. Chỉ cần em nghe lời.”
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp, “ Dạ.”
“Đúng rồi,” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Còn một nửa lạc thú kia là cái gì?”
Tang Vô Yên cười thần bí.
“Ăn thịt heo.”
“Anh nên làm một tour diễn.”
“Hả?”
“Loại người được giáo dục tốt như anh không nên phí phạm.”
Vừa mới dứt lời, Tang Vô Yên liền bị Tô Niệm Khâm gõ đầu, “Tập trung nào, chỗ này rất quan trọng!”
“Bình thường tốn mấy ngày có thể đàn được bài “Chiếc đũa vũ”?”
“Mỗi người mỗi khác, có người ba năm có người vài ngày.”
“Còn em?”
“Không biết.”
Tang Vô Yên uể oải, “Em không học nữa.”
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý nói: Anh bị em ép buộc hai ngày, cuối cùng cũng chờ được những lời này của em.
“Có vẻ anh dạy rất cực khổ.” Tang Vô Yên càng thêm uể oải.
“Đâu có, đâu có. Cô Tang học cực khổ hơn.” Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên chán nản.
“Vì sao trước kia anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
“Mẹ anh cho rằng, một người mù nếu muốn không bị tiệt đường sống, cho dù lưu lạc ăn xin trên đường thì cũng có chút tôn nghiêm.” (_ _)!
Nghe thấy lời anh nói, tâm Tang Vô Yên bắt đầu co rút đau đớn. Tô Niệm Khâm một chữ cũng không kể tiếp, cô cũng không muốn hỏi tuổi thơ của Tô Niệm Khâm, cô sợ hãi nếu nhắc tới chuyện đó cô sẽ khiếm anh đau lòng hơn.
“Chẳng lẽ ý của tên ‘Niệm Khâm’ ?” Bị Trình Nhân đoán trúng?
“Không sai. Em trước kia nói rất đúng, niệm tình. Mẹ anh là người miền nam, hai từ phát âm giống nhau”
“Mẹ anh đâu?”
“Bà đã chết.”
Mặt Tô Niệm Khâm không chút thay đổi phun ra ba chữ rồi im bặt.
Đêm ấy, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Vô Yên, hình dáng em như thế nào vậy?”
“Khuynh quốc khuynh thành.” Tang Vô Yên trừng mắt, nghịch ngợm nói.
Tô Niệm Khâm bất đắc dĩ cười yếu ớt.
Tang Vô Yên nói xong cười khanh khách, “Dù sao trong lòng anh cũng nghĩ, chắc chắn em là người đẹp nhất trên thế giới.”
“Không phải đẹp nhất, cũng là đáng yêu nhất, cho dù không đáng yêu, cũng là báu vật của anh.”
Tang Vô Yên bắt lấy hai tay của anh, đưa lên mặt mình.
“Đây là lông mi, có điểm loạn, không cần để ý.” Cô chỉ dẫn anh.
“Đây là ánh mắt, lông mi thưa thớt. Rất nhiều nước mắt, thị lực cũng rất tốt.”
“Cái mũi hơi nhỏ.”
Tô Niệm Khâm không cần cô giải thích, trực tiếp sờ soạng.
Chậm rãi, không buông tha một tấc da thịt trên mặt cô.
Chỉ cần chỗ bị anh chạm qua đều nóng lên.
Tiếp tục đi xuống.
“Uy–” Tang Vô Yên kháng nghị.
“Anh muốn kiểm tra toàn diện một lần, coi thử có vết sẹo nào không.”
“Làm gì có vết sẹo.” Tang Vô Yên hét lớn.
“Hư–” Tô Niệm Khâm ý bảo cô chớ có lên tiếng.
Tiếp theo anh từ từ cởi bỏ áo ngủ của cô.
“Sao em cứ thích mặc áo có nhiều nút vậy.” Tô Niệm Khâm nói thầm, cố gắng khắc chế cảm xúc, ngón tay có điểm run run.
“Đây là áo ngủ của anh.”
Cởi xong quần áo, Tô Niệm Khâm hôn xuống.
“Chúng ta làm một chuyện có lợi cho thể xác lẫn tinh thần đi.” Tô Niệm Khâm nói.
“Anh không phải đang làm sao.”
Anh không phải là một hàng xóm tốt để ở chung, có đôi khi cố chấp giống như trẻ con. Loại cá tính này, không người bình thường nào có thể chịu được. Nhưng lại có lúc có thể sủng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không cần Tang Vô Yên hy sinh hết thảy để chăm sóc mình. Ngoại trừ không nấu cơm, các chuyện khác anh đều làm hết mình.
Giống như lúc này Tang Vô Yên ngồi ở một chỗ nhìn Tô Niệm Khâm một mình dọn dẹp phòng khách. Anh không hề vội vàng, vì chỉ cần đem những vật Tang Vô Yên chạm qua trở về chỗ cũ. Mỗi vật có một vị trí cố định, nếu không anh rất khó chịu.
“Anh không thích em đụng vào vật dụng của anh sao?”
“Hoàn hảo.” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu mỗi lần em nhớ để lại vị trí cũ thì tốt hơn.”
“Em cảm thấy cái kia để qua bên trái sẽ đẹp hơn nên để qua bên đó.” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm không nói.
“Hình trong ảnh là ai vậy?” Tang Vô Yên nói tiếp.
“Cái gì?” Rốt cục cũng có chuyện khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Cái anh đang cầm đó.”
Tay Tô Niệm Khâm dừng lại, nói: “Tang Vô Yên, em qua đây.”
Cô thấy sắc mặt anh không tốt, cũng đành không tình nguyện đi qua “ Sao?”
“Trong hình là ai?”
“Em biết thì hỏi anh làm gì?” cô muốn nói như vậy lắm, nhưng nhìn thấy mặt Tô Niệm Khâm, đành phải ấp úng nói: “một tấm ảnh cũ, rất nhiều người, có già, có trẻ, hơi giống hình gia đình. Ách—người này hơi giống Dư tiểu thư, bất quá tóc ngắn ngủn, khác cô ấy hiện nay. Bên cạnh có một cô gái, hai người nắm tay nhau.”
“Có phải xung quanh có một hồ lớn.”
“Nga, đúng. Chỗ này có hồ phun nước.”
Tô Niệm Khâm sau khi nghe Tang Vô Yên khẳng định, liền xoay người ném khung ảnh vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy anh giận dữ, kinh ngạc há miệng.
“Em nói sai cái gì sao?”
“Không có, tốt lắm. Cám ơn.” Ngữ khí cũng rất kém. Một lát sau, anh lại nhặt khung ảnh trong thùng rác lên.
Tô Niệm Khâm sa sầm mặt cầm khung ảnh đến bàn ăn.
Dư Tiểu Lộ vừa vào cửa liền ngửi được không khí có chút căng thẳng, nhìn Tang Vô Yên dò hỏi.
Dư Tiểu Lộ làm động tác: “Hai người cãi nhau?”
Tang Vô Yên lắc đầu, chớp mắt, ý bảo không biết.
Suy nghĩ một chút? Dư Tiểu Lộ buồn bực.
Tang Vô Yên lại chỉ chỉ vật trong tay Tô Niệm Khâm.
“Hai người cũng đừng dùng ám hiệu.” Tô Niệm Khâm đem tấm hình trong tay giơ lên, “ Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“Ách–” Dư Tiểu Lộ nhất thời không biết giải thích thế nào nữa.
“Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười lạnh.
“Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lập lại một lần, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
“Niệm Khâm, anh hãy nghe tôi nói……”
“Tấm hình này đã ở đây bao đâu rồi, cô nói coi. Cô lại nói với tôi đây là tranh phong cảnh đơn thuần.” anh thản nhiên hỏi
“Muốn nói rõ cái gì? Nói một nhà chúng ta tương thân tương ái? Cô có biết tôi phiền nhất là những người đó, lại còn đặt ở trước mặt tôi. Vì tôi mù, cái gì cũng nhìn không thấy sao!” Thay vì giận anh lại dùng cách nói châm chọc tự giễu, người bên ngoài nghe được càng khó chịu.
Anh đứng lên xé nát tấm ảnh.
Tang Vô Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ. Này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi vì quyết định sau khi tốt nghiệp không đi học tiếp, nên cô làm việc ở đài càng thêm cần cù.
Đề tài về Nhất Kim cũng bị tin tức khác thay thế. Giới giải trí chính là như vậy, khó trách Tô Niệm Khâm cật lực tránh xa. Bất quá, một khi bài hát mới của anh ra thị trường, lại sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi chuyện của Nhất Kim. Vô luận là thư điện tử hay là điện thoại trong văn phòng đều bị gọi hỏi hết.
Dù sao Nhất Kim cũng từng lộ mặt ở chỗ họ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đúng là shock thật, không biết dùng từ gì để miêu tả nữa.” ở căn tin ăn trưa Vương Lam nói vì biết Nhiếp Hi vẫn ở phòng thu.
“Nếu lúc ấy có mang theo máy ảnh chỉ cần chụp một tấm rồi bán cho tạp chí là được.” Diệp Lệ cảm thán.
Hai cô đều gặp qua Tô Niệm Khâm cũng vì đạo đức nghề nghiệp, hai cô sẽ không lộ tin tức gì.
“Cậui điên rồi, nếu là chủ nhiệm hoặc là chị Hi biết chúng ta đừng mong còn sống.”
Diệp Lệ quay đầu đến đối Tang Vô Yên nói: “Cậu chưa gặp qua anh ta, rất đáng tiếc.”
Tang Vô Yên cuối đầu, âm thầm cười trộm.
“Vô Yên, sao cậu không nói gì mà ngồi đó cười ngây ngô vậy?” Vương Lam hỏi.
“Vì hôm nay đầu bếp Phương múc cho tớ nhiều bò viên hơn ngày thường, ăn đã nghiền.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ và Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói gì.
“Nghe nói cậu chuyển nhà đến bên hồ Tây thành ở phải không? Tìm được một bạn trai như vậy đúng là sướng ah. Bên trong đều là biệt thự với xe xịn.”
“Hình như không phải nhà anh ấy.”Cô nhớ Tô Niệm Khâm từng nói như vậy.
“Ai nha– vậy cậu phải để ý một chút. Tin tức thường xuyên nói có một ít đàn ông mượn nhà ở rộng rãi để lừa gạt.” Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Yên cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi qua.
“Ăn cơm chưa?”
“Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nè.”
“Nói chuyện phiếm?” Tô Niệm Khâm vẫn không thể hiểu được, sao lại có người thích nói chuyện trong lúc ăn.
“Nói về Nhất Kim ah, nghe nói hình của anh ta bán rất có giá.” Tang Vô Yên cười hì hì nhìn nhìn hai đồng sự bên cạnh.
“Em ăn thịt bò.” Tô Niệm Khâm hỏi.
“Sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ mùi thịt có thể bay qua điện thoại?
Cô này đúng là dạng chưa đánh đã khai.
“Bác sĩ nói như thế nào, em vừa ra khỏi cửa là quên rồi!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.
Mấy ngày trước, da Tang Vô Yên lại dị ứng, sau khi kiểm tra bác sĩ muốn cô kiêng ăn anbumin và thịt bò.
Không ăn thịt bò đối với Tang Vô Yên mà nói là chuyện khổ sở nhất. Cô nói: “cuộc đời em đã mất đi một nửa lạc thú rồi aiz.” Tô Niệm Khâm nói: “Chỉ nhịn trong mất ngày ra ban thôi, có cần khoa trương như vậy không.”
Bây giờ Tô Niệm Khâm gọi điện nhắc về chuyện này.
“Sao anh biết em đang ăn?” Tang Vô Yên lại hỏi.
“Nhìn cách em nói chuyện giống một tiểu nhân đắc chí liền đoán ra thôi.”
Cô lè lưỡi, ra vẻ anh biết thì làm được gì.
“Về sau giờ trưa phải về nhà ăn cơm.” Tô Niệm Khâm tuyên bố mức xử phạt.
“Hai nơi cách nhau rất xa, em lười chạy về.”
“Vậy giữa trưa một mình anh qua căn tin ăn cơm với em!” Người nào đó lại khôi phục bản sắc bạo quân.
“Không cần!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu mấy cô gái này biết anh là bạn trai cô, chắc chắn sẽ bị bức cung đến chết.
Sau khi Tang Vô Yên về nhà đã gần đến xế chiều.
Cô cởi giày, vô tình thở dài.
Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi chậm lại, anh biết cô ở bên ngoài bôn ba, thật sự mệt chết.
Tan học ở trường rồi lại đến đài, sợ Trình Nhân ở một mình, lo lắng nên thường trở về xem, và cuối cùng về chỗ này.
Anh thường xuyên tự hỏi, có phải hay không rất ích kỷ. Trong lòng một giọng khác nói, không, tình yêu chính là ích kỷ.
Nhưng muốn một người hy sinh lý tưởng để chấp nhận một người khác luôn là chuyện tàn nhẫn nhất.
Tô Niệm Khâm hỏi: “Bệnh sởi đỡ hơn chưa, còn ngứa không.”
“Phải về ăn trưa sao?”
“Không cần.”
“Chẳng lẽ thật sự anh muốn tới đó?” Tang Vô Yên càng thêm khẩn trương.
“Anh làm qua chuyện xấu sao, vì sao không thể đi?” Tô Niệm Khâm nhíu mày.
“Anh có biết em không phải ý này.” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.
“Anh có thể không đi. Chỉ cần em nghe lời.”
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp, “ Dạ.”
“Đúng rồi,” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Còn một nửa lạc thú kia là cái gì?”
Tang Vô Yên cười thần bí.
“Ăn thịt heo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.