Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
Chương 32
Mộc Phù Sinh
24/06/2015
Trình Nhân nói: “Tớ vẫn nghĩ hai người rất yêu nhau.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Tính tình anh ta luôn luôn không tốt, cậu cũng biết.”
“Sao lúc nào anh ấy cũng đối với tớ tệ nhất?”
“Có lẽ bởi vì anh ấy yêu cậu nhất.”
“Thật?”
Trình Nhân không có trả lời, nhưng trong lòng Tang Vô Yên đã tự nói với mình: Là thật, Tang Vô Yên, mình có thể hoài nghi Địa Cầu này toàn là biển, cũng không thể phủ nhận cảm tình Tô Niệm Khâm.
Tang Vô Yên tự hỏi: Mình sai rồi sao?
Cô có chút hối hận.
Sau khi lần trước cãi nhau hợp lại, thật vất vả hai người bọn họ mới có thể cùng một chỗ, Tô Niệm Khâm liền khẩn cấp cúi đầu hung hăng hôn cô, ôm chặt cánh tay của cô, hoảng cách càng thu càng nhỏ, giống như muốn cho mình trở thành một cái bộ phận trong cơ thể anh. Nụ hôn đó như dài một thế kỷ vậy, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm kinh hoảng bất an như vậy, cho nên anh thiếu chút nữa làm cho cô hít thở không thông.
Hồi sau, Tô Niệm Khâm mới buông môi Tang Vô Yên ra, đem mặt vùi vào gáy cô, hút sâu hương thơm của cô, nói: “Vô Yên, em có biết anh rất sợ không?”
Tang Vô Yên chậm rãi bắt tay anh đang rung, đau lòng vô cùng,“ không phải em đã trở lại rồi sao.” Trong đầu lại nhớ đến lời chế nhạo của anh, những lời chất vấn của anh. lại không có gì để nói.
Sau đó Dư Tiểu Lộ nói;“Cô Tang, cô có thể trở về thật tốt.”
Dư Tiểu Lộ vẫn đối cô lễ phép, nhưng là một câu kia, Tang Vô Yên cảm giác được cô là thật tình.
“Tiểu Lộ, cô cứ gọi tôi là Vô Yên.”
“Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ gọi một lần, mỉm cười, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới: “Vô Yên, cô rất thích ăn bò viên?”
“Uhm.”
“Đi qua phố thịt bò chưa?”
Tang Vô Yên cười: “Tôi chưa đi, nhưng tôi biết chỗ đó quả thật là thế gian mỹ vị làm cho tôi thèm nhỏ dãi.” Cô lại hỏi: “Làm sao cô biết?”
Dư Tiểu Lộ như hiểu ra, “ Ngày đó, bởi vì tôi đi ngang qua trùng hợp mua chút, Tô Niệm Khâm mới từ bên ngoài về, nghe thấy mùi liền cười, “Vô Yên, em xem em thích… nói đến một nửa mới giật mình nhớ tới căn bản cô không ở đây.”
“Mấy ngày nay anh cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở trên sô pha sững sờ. Vẻ mặt thất hồn lạc phách thật sự là làm cho người ta khó chịu.”
Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng đi, hốc mắt một mảnh hơi nước.
Trên đường ra sân bay, cảm thấy mình quá xúc động, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng bấm xong dãy số, lại do dự, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ,“ Tiểu Lộ, bệnh tình ba tôi rất nguy kịch, tôi về nhà xem, nhờ cô nói với anh ấy.”
Chuyến bay đến thành B không phải rất nhiều, gần nhất có một chuyến vào 7h30 tối. Cô ngoại trừ tiền sinh hoạt không còn lại bao nhiêu.
Tang Vô Yên đứng ở ngân hàng ngây người: Cô không có tiền mua vé máy bay.
Sau khi rút ra kết luận, Tang Vô Yên bất đắc dĩ, liếc đồng hồ, gọi cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy tới sân bay, thay Tang Vô Yên mua vé.
Cách thời gian kiểm vé còn có năm giờ, Ngụy Hạo và Tang Vô Yên đến quán cà phê nghỉ ngơi.
“Em đừng sốt ruột, tình huống của chú Tang cũng đã ổn định, anh vừa gọi điện cho ba anh, ông cũng đang tới bệnh viện. ông ấy cũng đi công tác mới về, mới nghe người ta nói, cũng không nói anh biết.” Ngụy Hạo nói.
Tang Vô Yên gật đầu.
Ngụy Hạo chọn xong đồ uống, phục vụ đem menu hỏi Tang Vô Yên: “Xin hỏi cô muốn chọn món gì?”
Hỏi hai lần, cũng không thấy Tang Vô Yên trả lời.
Đến lần thứ ba, vẻ mặt phục vụ đã có chút cứng ngắc, liền thay đổi loại phương thức hỏi: “Muốn chọn một ly nước chanh không?”
“Trà sữa đi. Em chưa ăn gì phải không.” Ngụy Hạo nói,“ Vô Yên?”
“Được.” Tang Vô Yên phục hồi tinh thần lại gật đầu.
“Thêm đá không cần trân châu.” Ngụy Hạo thay cô bổ sung,“ Đúng hay không?”
“Uh.” Tang Vô Yên miễn cưỡng cười cười,“ Anh còn nhớ rõ.”
“Sao không nhớ rõ. Em trước đây đều uống trà sữa, chỉ uống nước loại này, sau khi uồng hết nước, thừa lại trân châu cho anh ăn.” Ngụy Hạo dở khóc dở cười.
Cô từ nhỏ không ăn đồ chua, mua kẹo hồ lô ăn, cắn lớp đường trên mặt, còn lại đều ném cho Ngụy Hạo ăn.
Nhớ lại việc này, hai người đều nở nụ cười, cười xong lại có chút xấu hổ.
Tang Vô Yên quay đầu, cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến cư nhiên là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, giác thấy hơi thê lương.
Có lẽ ngay cả cô thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay dâu tây, thích uống canh trước khi ăn hay là sau khi ăn, chắc một cái Tô Niệm Khâm cũng không biết.
Mà trong lòng lại có một giọng phản bác; không phải như thế. Mình vừa cùng anh ấy cãi nhau, hiện tại lại muốn mượn tiến anh ấy, khẳng định làm không được, cho nên mới không nghĩ tới anh ấy thôi.
Nhưng là, cô và Ngụy Hạo chẳng phải đang thời kỳ đóng băng sao?
“Anh và Hứa Thiến quá vài ngày cũng trở về, đến lúc đó đi thăm ba em.”
“Em nghe Hứa Thiến nói, các người đều ký hợp đồng ở quê nhà?”
“Đúng vậy. Hai chúng ta đều là con một, không về cũng không được. Dù sao ở quê nhà cũng tìm được việc nên quyết định trở về.”
“Em cũng con một, lại không nghĩ tới chuyện này. Em đúng là rất bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.
“Kia không giống, ba Hứa Thiến đã hơn sáu mươi, mẹ cô ấy gặp chuyện đó. Ba mẹ em luôn sống đơn giản, lại có tiền về hưu, đến già cũng có nhà nước nuôi. Còn nhà họ có làm mới có ăn, không có gì bảo đảm cho cuộc sống.”
Tang Vô Yên nói với Ngụy Hạo: “Em đột nhiên hiểu được sao mẹ em lại nói anh là con rể tốt.”
Nghe được câu này của cô, Ngụy Hạo nhất thời đỏ mặt.
“Kỳ thật…… Anh rất thích Hứa Thiến àh?”
Ngụy Hạo nói: “Đúng vậy. Một năm sau khi tốt nghiệp, liền cầu hôn cô ấy.”
“Vì sao phải đợi một năm?”
“Lúc ấy, Anh có thể độc lập về kinh tế, nếu người nhà phản đối anh cũng có thể nuôi cô ấy.”
“Cô ấy cũng không cần anh nuôi.” Tang Vô Yên cười cười, nhớ tới lễ hội nghề nghiệp năm trước, lúc ấy Hứa Thiến rất được yêu thích.
Ngụy Hạo ngây ngô cười.
“Còn một năm mới cầu hôn, sao nói với em sớm như vậy?”
“Anh muốn nhận được lời chúc của em.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.
“A Hạo, em kể một chuyện xưa cho anh nghe.” Trà sữa bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm. “ Một cô bé có con búp bê. Búp bê này đã cùng cô lớn lên. Nhưng đến một ngày, búp bê lại đi theo người khác. Cô gái thương tâm muốn chết, cô bé mới phát hiện, nguyên lai món vật mình thích nhất liền bị người khác cướp như vậy, đúng là thương tâm đến chết mà. Cô bé khóc rất lâu, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rõ ràng rất thương tâm, lại muốn làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra. Và cô bé quyết định phải lấy lại búp bê của mình . Vì vậy sau đó cô bé đã làm rất nhiều chuyện hoang đường.”
“Anh hiểu.” Ngụy Hạo nói.
“Anh không hiểu. Ví dụ đó không chính xác lắm, anh và Hứa Thiến đều là người em yêu thương nhất. Cô ấy là bạn thân nhất của em, anh là anh trai em yêu nhất. Ngày hôm ấy, hai người đều bị đoạt đi, quá đột nhiên, em rất khó chấp nhận.”
Ngụy Hạo đứng lên, đứng trước mặt Tang Vô Yên, cúi xuống ôm lấy cô,“ Vô Yên.” Anh rốt cục cũng đợi được cô suy nghĩ thông suốt rồi.
“Anh biết em nghĩ như vậy còn cùng em hồ nháo.” Thậm chí hại cô nghĩ rắng mình đã cướp anh lại từ tay Hứa Thiến.
“Đó không phải là hồ nháo. Lúc ấy anh chỉ nghĩ nếu làm như vậy trong lòng em sẽ dễ chịu hơn, thì anh làm cái gì đều không sao cả. Anh phải nói chuyện của anh và Hứa Thiến cho em nghe trước, đúng là anh không đúng.”
Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười,“ Nếu anh thích cô ấy, sao muốn nói cho em biết trước, anh phải nói cho cô ấy trước mới đúng.”
“Em và cô ấy vĩnh viễn quan trọng giống nhau.”
“Đừng dỗ em, chắc chắn có chênh lệch. Một người không có khả năng trong lòng có hai vị trí vĩnh viễn giống nhau.”
Ngụy Hạo nghĩ nghĩ, thận trọng nói: “Hình như là cô ấy quan trọng hơn một chút.”
“Được được.” Tang Vô Yên đẩy anh ra,“ Thật sự có là như vậy thì anh cũng cần nói thẳng ra.”
Một lát sau, Tang Vô Yên ra cửa sổ thấy có một máy bay vừa hạ cánh: “Kỳ thật, em cũng vậy. Sau khi yêu người đó, em cũng từng cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề này. Cái gì là không muốn xa rời, cái gì là yêu, hai cảm giác này hơi giống nhau, nhưng có lúc lại thấy hoàn toàn khác nhau.”
Lúc lên máy bay thì trời đã tối, Tô Niệm Khâm vẫn không có gọi lại. Lúc đăng ký, Tang Vô Yên nhìn màn hình, lẳng lặng nhấn nút tắt máy.
“Tớ cũng nghĩ như vậy.”
“Tính tình anh ta luôn luôn không tốt, cậu cũng biết.”
“Sao lúc nào anh ấy cũng đối với tớ tệ nhất?”
“Có lẽ bởi vì anh ấy yêu cậu nhất.”
“Thật?”
Trình Nhân không có trả lời, nhưng trong lòng Tang Vô Yên đã tự nói với mình: Là thật, Tang Vô Yên, mình có thể hoài nghi Địa Cầu này toàn là biển, cũng không thể phủ nhận cảm tình Tô Niệm Khâm.
Tang Vô Yên tự hỏi: Mình sai rồi sao?
Cô có chút hối hận.
Sau khi lần trước cãi nhau hợp lại, thật vất vả hai người bọn họ mới có thể cùng một chỗ, Tô Niệm Khâm liền khẩn cấp cúi đầu hung hăng hôn cô, ôm chặt cánh tay của cô, hoảng cách càng thu càng nhỏ, giống như muốn cho mình trở thành một cái bộ phận trong cơ thể anh. Nụ hôn đó như dài một thế kỷ vậy, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm kinh hoảng bất an như vậy, cho nên anh thiếu chút nữa làm cho cô hít thở không thông.
Hồi sau, Tô Niệm Khâm mới buông môi Tang Vô Yên ra, đem mặt vùi vào gáy cô, hút sâu hương thơm của cô, nói: “Vô Yên, em có biết anh rất sợ không?”
Tang Vô Yên chậm rãi bắt tay anh đang rung, đau lòng vô cùng,“ không phải em đã trở lại rồi sao.” Trong đầu lại nhớ đến lời chế nhạo của anh, những lời chất vấn của anh. lại không có gì để nói.
Sau đó Dư Tiểu Lộ nói;“Cô Tang, cô có thể trở về thật tốt.”
Dư Tiểu Lộ vẫn đối cô lễ phép, nhưng là một câu kia, Tang Vô Yên cảm giác được cô là thật tình.
“Tiểu Lộ, cô cứ gọi tôi là Vô Yên.”
“Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ gọi một lần, mỉm cười, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới: “Vô Yên, cô rất thích ăn bò viên?”
“Uhm.”
“Đi qua phố thịt bò chưa?”
Tang Vô Yên cười: “Tôi chưa đi, nhưng tôi biết chỗ đó quả thật là thế gian mỹ vị làm cho tôi thèm nhỏ dãi.” Cô lại hỏi: “Làm sao cô biết?”
Dư Tiểu Lộ như hiểu ra, “ Ngày đó, bởi vì tôi đi ngang qua trùng hợp mua chút, Tô Niệm Khâm mới từ bên ngoài về, nghe thấy mùi liền cười, “Vô Yên, em xem em thích… nói đến một nửa mới giật mình nhớ tới căn bản cô không ở đây.”
“Mấy ngày nay anh cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở trên sô pha sững sờ. Vẻ mặt thất hồn lạc phách thật sự là làm cho người ta khó chịu.”
Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng đi, hốc mắt một mảnh hơi nước.
Trên đường ra sân bay, cảm thấy mình quá xúc động, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng bấm xong dãy số, lại do dự, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ,“ Tiểu Lộ, bệnh tình ba tôi rất nguy kịch, tôi về nhà xem, nhờ cô nói với anh ấy.”
Chuyến bay đến thành B không phải rất nhiều, gần nhất có một chuyến vào 7h30 tối. Cô ngoại trừ tiền sinh hoạt không còn lại bao nhiêu.
Tang Vô Yên đứng ở ngân hàng ngây người: Cô không có tiền mua vé máy bay.
Sau khi rút ra kết luận, Tang Vô Yên bất đắc dĩ, liếc đồng hồ, gọi cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy tới sân bay, thay Tang Vô Yên mua vé.
Cách thời gian kiểm vé còn có năm giờ, Ngụy Hạo và Tang Vô Yên đến quán cà phê nghỉ ngơi.
“Em đừng sốt ruột, tình huống của chú Tang cũng đã ổn định, anh vừa gọi điện cho ba anh, ông cũng đang tới bệnh viện. ông ấy cũng đi công tác mới về, mới nghe người ta nói, cũng không nói anh biết.” Ngụy Hạo nói.
Tang Vô Yên gật đầu.
Ngụy Hạo chọn xong đồ uống, phục vụ đem menu hỏi Tang Vô Yên: “Xin hỏi cô muốn chọn món gì?”
Hỏi hai lần, cũng không thấy Tang Vô Yên trả lời.
Đến lần thứ ba, vẻ mặt phục vụ đã có chút cứng ngắc, liền thay đổi loại phương thức hỏi: “Muốn chọn một ly nước chanh không?”
“Trà sữa đi. Em chưa ăn gì phải không.” Ngụy Hạo nói,“ Vô Yên?”
“Được.” Tang Vô Yên phục hồi tinh thần lại gật đầu.
“Thêm đá không cần trân châu.” Ngụy Hạo thay cô bổ sung,“ Đúng hay không?”
“Uh.” Tang Vô Yên miễn cưỡng cười cười,“ Anh còn nhớ rõ.”
“Sao không nhớ rõ. Em trước đây đều uống trà sữa, chỉ uống nước loại này, sau khi uồng hết nước, thừa lại trân châu cho anh ăn.” Ngụy Hạo dở khóc dở cười.
Cô từ nhỏ không ăn đồ chua, mua kẹo hồ lô ăn, cắn lớp đường trên mặt, còn lại đều ném cho Ngụy Hạo ăn.
Nhớ lại việc này, hai người đều nở nụ cười, cười xong lại có chút xấu hổ.
Tang Vô Yên quay đầu, cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến cư nhiên là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, giác thấy hơi thê lương.
Có lẽ ngay cả cô thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay dâu tây, thích uống canh trước khi ăn hay là sau khi ăn, chắc một cái Tô Niệm Khâm cũng không biết.
Mà trong lòng lại có một giọng phản bác; không phải như thế. Mình vừa cùng anh ấy cãi nhau, hiện tại lại muốn mượn tiến anh ấy, khẳng định làm không được, cho nên mới không nghĩ tới anh ấy thôi.
Nhưng là, cô và Ngụy Hạo chẳng phải đang thời kỳ đóng băng sao?
“Anh và Hứa Thiến quá vài ngày cũng trở về, đến lúc đó đi thăm ba em.”
“Em nghe Hứa Thiến nói, các người đều ký hợp đồng ở quê nhà?”
“Đúng vậy. Hai chúng ta đều là con một, không về cũng không được. Dù sao ở quê nhà cũng tìm được việc nên quyết định trở về.”
“Em cũng con một, lại không nghĩ tới chuyện này. Em đúng là rất bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.
“Kia không giống, ba Hứa Thiến đã hơn sáu mươi, mẹ cô ấy gặp chuyện đó. Ba mẹ em luôn sống đơn giản, lại có tiền về hưu, đến già cũng có nhà nước nuôi. Còn nhà họ có làm mới có ăn, không có gì bảo đảm cho cuộc sống.”
Tang Vô Yên nói với Ngụy Hạo: “Em đột nhiên hiểu được sao mẹ em lại nói anh là con rể tốt.”
Nghe được câu này của cô, Ngụy Hạo nhất thời đỏ mặt.
“Kỳ thật…… Anh rất thích Hứa Thiến àh?”
Ngụy Hạo nói: “Đúng vậy. Một năm sau khi tốt nghiệp, liền cầu hôn cô ấy.”
“Vì sao phải đợi một năm?”
“Lúc ấy, Anh có thể độc lập về kinh tế, nếu người nhà phản đối anh cũng có thể nuôi cô ấy.”
“Cô ấy cũng không cần anh nuôi.” Tang Vô Yên cười cười, nhớ tới lễ hội nghề nghiệp năm trước, lúc ấy Hứa Thiến rất được yêu thích.
Ngụy Hạo ngây ngô cười.
“Còn một năm mới cầu hôn, sao nói với em sớm như vậy?”
“Anh muốn nhận được lời chúc của em.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.
“A Hạo, em kể một chuyện xưa cho anh nghe.” Trà sữa bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm. “ Một cô bé có con búp bê. Búp bê này đã cùng cô lớn lên. Nhưng đến một ngày, búp bê lại đi theo người khác. Cô gái thương tâm muốn chết, cô bé mới phát hiện, nguyên lai món vật mình thích nhất liền bị người khác cướp như vậy, đúng là thương tâm đến chết mà. Cô bé khóc rất lâu, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rõ ràng rất thương tâm, lại muốn làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra. Và cô bé quyết định phải lấy lại búp bê của mình . Vì vậy sau đó cô bé đã làm rất nhiều chuyện hoang đường.”
“Anh hiểu.” Ngụy Hạo nói.
“Anh không hiểu. Ví dụ đó không chính xác lắm, anh và Hứa Thiến đều là người em yêu thương nhất. Cô ấy là bạn thân nhất của em, anh là anh trai em yêu nhất. Ngày hôm ấy, hai người đều bị đoạt đi, quá đột nhiên, em rất khó chấp nhận.”
Ngụy Hạo đứng lên, đứng trước mặt Tang Vô Yên, cúi xuống ôm lấy cô,“ Vô Yên.” Anh rốt cục cũng đợi được cô suy nghĩ thông suốt rồi.
“Anh biết em nghĩ như vậy còn cùng em hồ nháo.” Thậm chí hại cô nghĩ rắng mình đã cướp anh lại từ tay Hứa Thiến.
“Đó không phải là hồ nháo. Lúc ấy anh chỉ nghĩ nếu làm như vậy trong lòng em sẽ dễ chịu hơn, thì anh làm cái gì đều không sao cả. Anh phải nói chuyện của anh và Hứa Thiến cho em nghe trước, đúng là anh không đúng.”
Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười,“ Nếu anh thích cô ấy, sao muốn nói cho em biết trước, anh phải nói cho cô ấy trước mới đúng.”
“Em và cô ấy vĩnh viễn quan trọng giống nhau.”
“Đừng dỗ em, chắc chắn có chênh lệch. Một người không có khả năng trong lòng có hai vị trí vĩnh viễn giống nhau.”
Ngụy Hạo nghĩ nghĩ, thận trọng nói: “Hình như là cô ấy quan trọng hơn một chút.”
“Được được.” Tang Vô Yên đẩy anh ra,“ Thật sự có là như vậy thì anh cũng cần nói thẳng ra.”
Một lát sau, Tang Vô Yên ra cửa sổ thấy có một máy bay vừa hạ cánh: “Kỳ thật, em cũng vậy. Sau khi yêu người đó, em cũng từng cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề này. Cái gì là không muốn xa rời, cái gì là yêu, hai cảm giác này hơi giống nhau, nhưng có lúc lại thấy hoàn toàn khác nhau.”
Lúc lên máy bay thì trời đã tối, Tô Niệm Khâm vẫn không có gọi lại. Lúc đăng ký, Tang Vô Yên nhìn màn hình, lẳng lặng nhấn nút tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.