Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
Chương 37
Mộc Phù Sinh
24/06/2015
Lúc này, di động vang.
Cô cầm lên xem, trong lòng đang ôm một tia hi vọng, hy vọng là Tô Niệm Khâm gọi qua.
Kết quả là bà Tang gọi. Cô quệt nước mắt, đi tới ghế trước cửa phòng khám bệnh, hít thật sâu chờ giọng hồi phục bình thường mới nghe điện thoại.
“Vô Yên, đến chưa?” Bà Tang thân thiết hỏi.
“Vừa tới.”
“Ông ấy có sao không?”
“Mẹ đừng lo, lo ba con cho tốt là được. Trong nhà anh ta có rất nhiều người.” Tang Vô Yên trả lời vài câu có lệ, cúp điện thoại.
“Cậu lúc ấy chưa cho anh một cái tát là may cho anh rồi.” Trình Nhân cảm thán.
“Tớ không giống cậu, không thể ra tay được.” Tang Vô Yên nói.
“Không có việc gì, sau này luyện tập nhiều một chút liền quen thôi.”
“Cậu mau cút đi!”
Buổi tối, cô một mình đi ăn món cay Tứ Xuyên, lại gặp Nhiếp Hi ở cửa.
“Món ăn tiệm này cũng tốt lắm. Trước kia chị thường xuyên tới, hôm nay thuận đường đi ngang qua lại muốn vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp em ở đây.” Nhiếp Hi cười.
“Nhà em ở khu nhà đối diện.” Tang Vô Yên chỉ chỉ.
“Em không phải về nhà rồi àh?”
“Uh. Có chút việc, phải trở lại gấp.”
“Em phát hiện chuyện tình của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi cùng nhau, thấy mặt Tang Vô Yên không ngừng vùi đầu ăn cơm, Nhiếp Hi liền hỏi.
“Ách? Dư Vi Lan?”
“Chị của Dư Tiểu Lộ.” Nhiếp Hi bổ sung.
Nghe câu này, Tang Vô Yên mới nhớ tới Dư Tiểu Lộ nói qua, cô ấy lớn lên cùng Tô Niệm Khâm, còn có một mối quan hệ, cô cũng là Tô Niệm Khâm em gái của mẹ kế.
Chị của mẹ kế? Chị Dư Tiểu Lộ ?
“Mẹ kế?” Tang Vô Yên hỏi.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa thành vụ tai tiếng nhất thành A. Dư Vi Lan là con gái người hầu trong Tô gia, gia cảnh không tốt. Nhưng với Tô thiếu gia lại rất hợp. Tuy chưa bàn tới chuyện cưới xin, nhưng hai người ở chung rất thân mật, người sáng suốt liếc mắt một cái liều nhìn được Tô Niệm Khâm thích cô ấy. Đáng tiếc, Dư Vi Lan sau lại gả cho Tô Hoài Sam.”
Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc nói không ra lời.
“Sao chị biết.”
“Chị là bạn học của Dư Vi Lan. Lúc ấy cô ta bỏ học gả vào hào môn, là tin oanh động toàn bộ trường.”
Cô còn nghĩ rằng tình yêu của bọn họ là không thể phá vỡ, nhưng hiện tại, xem ra thật sự là tự mình đa tình. Cô mỗi lần đều đảm đương loại nhân vật này, mỗi lần đều làm chuyện ngu xuẩn này.
Tang Vô Yên cũng không biết mình như thế nào ăn xong, cáo biệt chị Nhiếp Hi, sau đó liền vừa rơi lệ vừa mua bia. Thu ngân dùng ánh mắt quái dị vụng trộm nhìn cô vài lần, cô một chút cũng không ngại.
Cô ngồi trên tầng cao nhất trong tòa nhà chọc trời, bia một ngụm lại một ngụm uống vào.
Di động trong túi xách rung, làm cho đồ vật trong túi đều rung theo “ Ô ô ô” , cô đưa tay vào túi một lúc lâu mới tìm được đi động, nhìn vào màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên híp mắt say lờ đờ cười khổ, cũng không tiếp, quăng di động trên ghế.
Một lát sau, di động rung nữa. cô cầm lấy xem vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, liền bỏ xuống, để mặc cho nó tiếp tục rung. Cuối cùng di động rung đến cạnh bàn, loảng xoảng rơi xuống dưới ghế.
Hai mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhiếp Hi.
“Có người nào nói cho cậu biết, giọng cười của cậu rất giống Dư Vi Lan?”
Cô rốt cục hiểu được sao Tô Niệm Khâm lại cổ quái như vậy, thì ra không chỉ vì anh là cô nhi bị lưu lạc bên ngoài suốt bảy năm, vì anh bị khiếm thị hay do chuyện năm xưa mẹ anh qua đời, mà còn do Dư Vi Lan.
Tang Vô Yên uống rượu đến trời sáng, sau đó không biết như thế nào bò được về nhà, mở cửa ngã vào sô pha ngủ quên. Buổi sáng, đau đầu muốn chết tìm di động, tìm nửa ngày cuối cùng mới phát hiện ở trên ghế, mở ra, màn hình có mấy chục cuộc gọi chưa tiếp, đa số là bà Tang gọi.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, dự cảm thấy như có điềm xấu.
“Vô Yên,” Tiếp điện thoại lại là Ngụy Hạo.
“Sao lại là anh?”
“Anh và mẹ anh nhận được tin mới tới.”
“Tin gì? Mẹ em đâu, ba em đâu?” giọng cô run hỏi.
Ngụy Hạo dừng chút, chậm rãi nói: “Vô Yên, em bình tĩnh nghe anh nói.”
“Ba em đâu?” Cô sốt ruột, tay run rẩy.
“Nửa đêm ba em đã qua đời.”
Chỉ một câu ngắn ngủn lại như ngàn mũi kim đâm vào tim Tang Vô Yên, sau đó lại chậm rãi rút từng mũi ra, từng mũi kim mang theo máu tươi và thịt của cô.
Nhớ lại lúc đi nhà trẻ, bà Tang từng có thời gian điều đi công tác, không thời gian chăm sóc cô. Đặc biệt là buổi sáng sẽ không có ai chải đầu cho cô, mẹ nghĩ vậy nên mang cô đi cắt thành tóc ngắn. Không nghĩ tới ba không đồng ý, nói bé gái phải để tóc dài mới đáng yêu. Vì thế ông học thắt bím tóc cho con, qua nhiều ngày mới học được.
Còn có một lần, trường tổ chức học sinh đi xem phim “Mẹ lại yêu tôi một lần”, xem xong Tang Vô Yên liền thích hát theo bài hát đó, nhưng là ngũ âm của cô không được đầy đủ, thường bị bạn học cười. Ba biết được sau đó tìm nhạc phổ về dạy cô hát, một lần lại một lần. Kết quả má Tang về nhìn thấy chỉ biết lắc đầu: “Hai ba con đúng là tám lạng nửa cân, được được, đừng hát nữa. Người bên cạnh nghe được đúng là chịu tội.”. Sau này bài hát đó bị Tang Vô Yên đổi thành “ Trên đời chỉ có ba tốt”.
Một người ba tốt như vậy, sao có thể sớm rời bỏ cô.
“Anh đừng nói bừa!” Cô hét lên, “ A Hạo, anh nói bừa!”
Cô quăng di động, cầm túi xách đi xuống lầu, nước mắt mơ hồ che hết tầm mắt, không nhìn rõ đường, thấy taxi liền ngoắc.
Lúc này đang là giờ cao điểm, hầu như không có xe trống. Cô càng sốt ruột lại càng không biết làm gì, càng không biết làm gì thì lại càng sốt ruột. Hơn 20 phút, dần dần tỉnh táo lại, mới nhớ được qua dãy phố kia, đối diện ngã tư còn có một sân bay công cộng.
Vì thế cô lau nước mắt, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tiệm ăn đi ra, phía sau còn có Tô Niệm Khâm đang chống gậy đi tới.
Theo bản năng, cô định cúi đầu, vòng qua. Cũng không ngờ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô, còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“Này không phải Tang Vô Yên sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đến gần, một khắc kia lòng cô bắt đầu co rút đau đớn.
“Thật khéo, Tô Niệm Khâm.” Cô nói.
“Không phải khéo, anh vốn là tới tìm em.”
“Tìm tôi?” Tang Vô Yên cười lạnh,“ Dư Vi Lan đâu?”
Sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.
“Tô Niệm Khâm, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Anh không nói lời nào, cô liền nói tiếp.
“Trên thế giới này, Dư Vi Lan và tôi, ai quan trọng hơn?” cô lắc lắc đầu, nói: “Hay là, tôi nên hỏi như vậy: Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai?”
(chị này hỏi ngây thơ gê. Anh ấy thấy ai đâu mà cứu. đúng là pó tay)
Trước kia, Hứa Thiến cũng đem vấn đề này ra hỏi Ngụy Hạo, cô lúc ấy nghe được chỉ cảm thấy buồn cười. Không ngờ, nay cô cũng thành loại nữ nhân buồn cười như vậy.
“Em cảm thấy hỏi loại vấn đề ngu ngốc này có ý nghĩa sao?” mặt anh nhìn thẳng cô.
“Có ý nghĩa sao? Quả thật không có ý nghĩa.” Cô rơi lệ, cười thê lương: “Mẹ tôi nói đúng, một người , bất luận làm chuyện ngu ngốc gì thì chưa tới phút cuối cùng cũng không thấy hối hận.”
Nếu cô không trở về tìm anh, có lẽ ba sẽ không có việc gì; nếu cô không vì anh uống say, thì một câu cuối cùng cô cũng không thể nói với ba.
Ông trời khẳng định đang trừng phạt cô, cô đúng là đứa con bất hiếu.
Vì một người đàn ông không thương cô, không quý trọng cô, cô lại có thể dễ dàng bỏ quên ba yêu của mình.
Tang Vô Yên nhìn mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Niệm Khâm, tôi cả đời này thực sự không muốn gặp anh nữa.”
Cô cầm lên xem, trong lòng đang ôm một tia hi vọng, hy vọng là Tô Niệm Khâm gọi qua.
Kết quả là bà Tang gọi. Cô quệt nước mắt, đi tới ghế trước cửa phòng khám bệnh, hít thật sâu chờ giọng hồi phục bình thường mới nghe điện thoại.
“Vô Yên, đến chưa?” Bà Tang thân thiết hỏi.
“Vừa tới.”
“Ông ấy có sao không?”
“Mẹ đừng lo, lo ba con cho tốt là được. Trong nhà anh ta có rất nhiều người.” Tang Vô Yên trả lời vài câu có lệ, cúp điện thoại.
“Cậu lúc ấy chưa cho anh một cái tát là may cho anh rồi.” Trình Nhân cảm thán.
“Tớ không giống cậu, không thể ra tay được.” Tang Vô Yên nói.
“Không có việc gì, sau này luyện tập nhiều một chút liền quen thôi.”
“Cậu mau cút đi!”
Buổi tối, cô một mình đi ăn món cay Tứ Xuyên, lại gặp Nhiếp Hi ở cửa.
“Món ăn tiệm này cũng tốt lắm. Trước kia chị thường xuyên tới, hôm nay thuận đường đi ngang qua lại muốn vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp em ở đây.” Nhiếp Hi cười.
“Nhà em ở khu nhà đối diện.” Tang Vô Yên chỉ chỉ.
“Em không phải về nhà rồi àh?”
“Uh. Có chút việc, phải trở lại gấp.”
“Em phát hiện chuyện tình của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi cùng nhau, thấy mặt Tang Vô Yên không ngừng vùi đầu ăn cơm, Nhiếp Hi liền hỏi.
“Ách? Dư Vi Lan?”
“Chị của Dư Tiểu Lộ.” Nhiếp Hi bổ sung.
Nghe câu này, Tang Vô Yên mới nhớ tới Dư Tiểu Lộ nói qua, cô ấy lớn lên cùng Tô Niệm Khâm, còn có một mối quan hệ, cô cũng là Tô Niệm Khâm em gái của mẹ kế.
Chị của mẹ kế? Chị Dư Tiểu Lộ ?
“Mẹ kế?” Tang Vô Yên hỏi.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa thành vụ tai tiếng nhất thành A. Dư Vi Lan là con gái người hầu trong Tô gia, gia cảnh không tốt. Nhưng với Tô thiếu gia lại rất hợp. Tuy chưa bàn tới chuyện cưới xin, nhưng hai người ở chung rất thân mật, người sáng suốt liếc mắt một cái liều nhìn được Tô Niệm Khâm thích cô ấy. Đáng tiếc, Dư Vi Lan sau lại gả cho Tô Hoài Sam.”
Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc nói không ra lời.
“Sao chị biết.”
“Chị là bạn học của Dư Vi Lan. Lúc ấy cô ta bỏ học gả vào hào môn, là tin oanh động toàn bộ trường.”
Cô còn nghĩ rằng tình yêu của bọn họ là không thể phá vỡ, nhưng hiện tại, xem ra thật sự là tự mình đa tình. Cô mỗi lần đều đảm đương loại nhân vật này, mỗi lần đều làm chuyện ngu xuẩn này.
Tang Vô Yên cũng không biết mình như thế nào ăn xong, cáo biệt chị Nhiếp Hi, sau đó liền vừa rơi lệ vừa mua bia. Thu ngân dùng ánh mắt quái dị vụng trộm nhìn cô vài lần, cô một chút cũng không ngại.
Cô ngồi trên tầng cao nhất trong tòa nhà chọc trời, bia một ngụm lại một ngụm uống vào.
Di động trong túi xách rung, làm cho đồ vật trong túi đều rung theo “ Ô ô ô” , cô đưa tay vào túi một lúc lâu mới tìm được đi động, nhìn vào màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên híp mắt say lờ đờ cười khổ, cũng không tiếp, quăng di động trên ghế.
Một lát sau, di động rung nữa. cô cầm lấy xem vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, liền bỏ xuống, để mặc cho nó tiếp tục rung. Cuối cùng di động rung đến cạnh bàn, loảng xoảng rơi xuống dưới ghế.
Hai mắt mờ mịt nhìn bầu trời đêm, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhiếp Hi.
“Có người nào nói cho cậu biết, giọng cười của cậu rất giống Dư Vi Lan?”
Cô rốt cục hiểu được sao Tô Niệm Khâm lại cổ quái như vậy, thì ra không chỉ vì anh là cô nhi bị lưu lạc bên ngoài suốt bảy năm, vì anh bị khiếm thị hay do chuyện năm xưa mẹ anh qua đời, mà còn do Dư Vi Lan.
Tang Vô Yên uống rượu đến trời sáng, sau đó không biết như thế nào bò được về nhà, mở cửa ngã vào sô pha ngủ quên. Buổi sáng, đau đầu muốn chết tìm di động, tìm nửa ngày cuối cùng mới phát hiện ở trên ghế, mở ra, màn hình có mấy chục cuộc gọi chưa tiếp, đa số là bà Tang gọi.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, dự cảm thấy như có điềm xấu.
“Vô Yên,” Tiếp điện thoại lại là Ngụy Hạo.
“Sao lại là anh?”
“Anh và mẹ anh nhận được tin mới tới.”
“Tin gì? Mẹ em đâu, ba em đâu?” giọng cô run hỏi.
Ngụy Hạo dừng chút, chậm rãi nói: “Vô Yên, em bình tĩnh nghe anh nói.”
“Ba em đâu?” Cô sốt ruột, tay run rẩy.
“Nửa đêm ba em đã qua đời.”
Chỉ một câu ngắn ngủn lại như ngàn mũi kim đâm vào tim Tang Vô Yên, sau đó lại chậm rãi rút từng mũi ra, từng mũi kim mang theo máu tươi và thịt của cô.
Nhớ lại lúc đi nhà trẻ, bà Tang từng có thời gian điều đi công tác, không thời gian chăm sóc cô. Đặc biệt là buổi sáng sẽ không có ai chải đầu cho cô, mẹ nghĩ vậy nên mang cô đi cắt thành tóc ngắn. Không nghĩ tới ba không đồng ý, nói bé gái phải để tóc dài mới đáng yêu. Vì thế ông học thắt bím tóc cho con, qua nhiều ngày mới học được.
Còn có một lần, trường tổ chức học sinh đi xem phim “Mẹ lại yêu tôi một lần”, xem xong Tang Vô Yên liền thích hát theo bài hát đó, nhưng là ngũ âm của cô không được đầy đủ, thường bị bạn học cười. Ba biết được sau đó tìm nhạc phổ về dạy cô hát, một lần lại một lần. Kết quả má Tang về nhìn thấy chỉ biết lắc đầu: “Hai ba con đúng là tám lạng nửa cân, được được, đừng hát nữa. Người bên cạnh nghe được đúng là chịu tội.”. Sau này bài hát đó bị Tang Vô Yên đổi thành “ Trên đời chỉ có ba tốt”.
Một người ba tốt như vậy, sao có thể sớm rời bỏ cô.
“Anh đừng nói bừa!” Cô hét lên, “ A Hạo, anh nói bừa!”
Cô quăng di động, cầm túi xách đi xuống lầu, nước mắt mơ hồ che hết tầm mắt, không nhìn rõ đường, thấy taxi liền ngoắc.
Lúc này đang là giờ cao điểm, hầu như không có xe trống. Cô càng sốt ruột lại càng không biết làm gì, càng không biết làm gì thì lại càng sốt ruột. Hơn 20 phút, dần dần tỉnh táo lại, mới nhớ được qua dãy phố kia, đối diện ngã tư còn có một sân bay công cộng.
Vì thế cô lau nước mắt, vừa nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tiệm ăn đi ra, phía sau còn có Tô Niệm Khâm đang chống gậy đi tới.
Theo bản năng, cô định cúi đầu, vòng qua. Cũng không ngờ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô, còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“Này không phải Tang Vô Yên sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đến gần, một khắc kia lòng cô bắt đầu co rút đau đớn.
“Thật khéo, Tô Niệm Khâm.” Cô nói.
“Không phải khéo, anh vốn là tới tìm em.”
“Tìm tôi?” Tang Vô Yên cười lạnh,“ Dư Vi Lan đâu?”
Sắc mặt anh đột nhiên trắng bệch.
“Tô Niệm Khâm, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Anh không nói lời nào, cô liền nói tiếp.
“Trên thế giới này, Dư Vi Lan và tôi, ai quan trọng hơn?” cô lắc lắc đầu, nói: “Hay là, tôi nên hỏi như vậy: Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai?”
(chị này hỏi ngây thơ gê. Anh ấy thấy ai đâu mà cứu. đúng là pó tay)
Trước kia, Hứa Thiến cũng đem vấn đề này ra hỏi Ngụy Hạo, cô lúc ấy nghe được chỉ cảm thấy buồn cười. Không ngờ, nay cô cũng thành loại nữ nhân buồn cười như vậy.
“Em cảm thấy hỏi loại vấn đề ngu ngốc này có ý nghĩa sao?” mặt anh nhìn thẳng cô.
“Có ý nghĩa sao? Quả thật không có ý nghĩa.” Cô rơi lệ, cười thê lương: “Mẹ tôi nói đúng, một người , bất luận làm chuyện ngu ngốc gì thì chưa tới phút cuối cùng cũng không thấy hối hận.”
Nếu cô không trở về tìm anh, có lẽ ba sẽ không có việc gì; nếu cô không vì anh uống say, thì một câu cuối cùng cô cũng không thể nói với ba.
Ông trời khẳng định đang trừng phạt cô, cô đúng là đứa con bất hiếu.
Vì một người đàn ông không thương cô, không quý trọng cô, cô lại có thể dễ dàng bỏ quên ba yêu của mình.
Tang Vô Yên nhìn mặt anh, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Niệm Khâm, tôi cả đời này thực sự không muốn gặp anh nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.