Chẳng Ngừng

Chương 66: Phiên ngoại

A Nguyễn Hữu Tửu

15/11/2022

Lễ Giáng Sinh năm nay rơi vào cuối tuần.

Một ngày trước đêm Giáng sinh, Thẩm Tùy gọi điện thoại rủ Nhiếp Tĩnh Trạch và Túc Tức đến sơn trang suối nước nóng dưới trướng của nhà họ Thẩm để đón Giáng Sinh. Nhiếp Tĩnh Trạch trả lời là đi hay không đi, chỉ hỏi anh ta có gọi thêm ai nữa không.

Thẩm Tùy biết hắn không muốn Túc Tức tham dự vào buổi tụ họp của nhóm bạn bè xấu nên cũng hiểu ý mà nói: "Tôi không có gọi mấy người đó, đến cả Tần Lịch cũng không luôn, chỉ hú cho Dương Tập thôi. Gần đây công ty con của nhà tôi đang bàn chuyện làm ăn với công ty của cậu ta, không phải Túc Tức có quan hệ tốt với cậu ta à?"

Nhiếp Tĩnh Trạch không phủ nhận, "Để tôi gọi điện hỏi tên đó."

Giọng điệu của Thẩm Tùy đặc biệt thiếu đòn, còn chậc một tiếng: "Hai người các cậu yêu đương mà cậu còn không làm chủ được chút chuyện này thay cậu ấy hả?"

Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch khóe môi, trả lời một cách bâng quơ: "Đương nhiên là tôi không làm chủ được, người làm chủ trong nhà chúng tôi là em ấy."

Thẩm Tùy lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Nhiếp Tĩnh Trạch bỏ điện thoại ra, đoạn cúi đầu cầm túi khoai tây chiên trong tay Túc Tức rồi ước lượng. Sau đó, hắn ném đồ ăn vặt lên bàn trà rồi nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình. "Đã nói chỉ ăn một ít, trong thời gian anh nói chuyện điện thoại mà em đã ăn gần hết rồi."

Túc Tức giơ tay lau mảnh vụn dính trên khóe miệng, trên mặt đong đầy ý cười. Kế đó cậu bò dậy từ trong lồng ngực hắn. "Anh nói em là người làm chủ trong nhà chúng mình, sao em chỉ ăn một ít khoai tây chiên mà cũng bị anh quản thế hở?"

Nhiếp Tĩnh Trạch cúi người rút một tờ khăn giấy bên cạnh bàn, cẩn thận giúp cậu lau sạch ngón tay cầm khoai tây chiên. "Bây giờ em ăn quá nhiều, buổi tối rồi lại không chịu ăn cơm." Người đàn ông vo khăn giấy thành một cục ném vào trong thùng rác. Hắn cúi đầu cắn vành tai của cậu, không vui bổ sung. "Em làm vậy sẽ khiến anh cảm thấy cơm anh nấu không bằng một túi khoai tây chiên đấy."

Túc Tức quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo chứa đầy ý cười.

Cuối cùng, Thẩm Tùy ở đầu dây bên kia không nghe nổi nữa. Sắc mặt đen thui nâng cao âm lượng: "Hai người các cậu coi tôi là người chết à?"

Lúc này, Nhiếp Tĩnh Trạch mới nói hai câu đơn giản về việc đi tắm suối nước nóng hôm Giáng Sinh với Túc Tức.

Túc Tức gật đầu nói: " Được chứ."

Nhiếp Tĩnh Trạch lại nhấc điện thoại lên sát bên tai lần nữa: "Đi chơi thì có thể nhưng lúc cậu và Dương Tập bàn chuyện làm ăn thì không cần phải kêu Túc Tức lên."

Thẩm Tùy vừa lên tiếng đáp vừa cúp điện thoại, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Mình còn chưa tệ đến nỗi muốn tìm người khác giúp mình bàn chuyện làm ăn đâu."

Anh ta kêu trợ lý gọi điện đặt phòng ở sơn trang suối nước nóng. Trợ lý dò hỏi bao nhiêu người thì Thẩm Tùy nói là năm người. Chờ trợ lý rời đi, Thẩm Tùy lại buồn bực gọi người ta lại, bấy giờ anh ta mới nhớ bên Nhiếp Tĩnh Trạch có hai người, bên Dương Tập cũng là hai người, chỉ có mình anh ta là bị kẹt ở chính giữa, sao mà thê thảm hết sức.

Anh ta vội sửa miệng: "Không đúng, là sáu người."

Thẩm Tùy hẹn Nhiếp Tĩnh Trạch lúc 9 giờ sáng thứ bảy, hai người sẽ gặp nhau dưới hầm gara. Bọn họ sẽ lái xe đi ăn sáng trước rồi mới đi về hướng sơn trang suối nước nóng.

Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên lúc 8 giờ đúng.

Túc Tức xoay người trong ổ chăn, nhắm mắt với tay sờ đồng hồ báo thức ở đầu giường đang phá giấc ngủ của mình. Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi dậy, vươn người qua rồi ấn cánh tay trần của cậu xuống dưới chăn bòng. Sau đó, hắn tắt đồng hồ báo thức rồi vỗ gương mặt của cậu nói: "Rời giường nào."

Lông mi Túc Tức hơi run lên, môi khẽ mở, ậm ừ đáp lại. Kế đó cậu kéo chăn phủ lên đầu mình, làm nửa gương mặt của mình và cái tay đang sờ lên má mình của Nhiếp Tĩnh Trạch bị nhét vào trong chăn rồi hít thở đều đều.

Nhiếp Tĩnh Trạch cong ngón tay khẽ bẹo má của cậu dưới cái chăn, sau đó cúi người ghé sát vào mặt cậu. Khi hắn nói chuyện thì hơi thở ướt nóng phả vào mặt cậu: "Anh đánh răng xong thì em phải bắt đầu đánh răng đấy."

Túc Tức nửa mơ nửa tỉnh nhíu mày.

Nhiếp Tĩnh Trạch hé môi cạp chóp mũi của cậu, nói từng câu từng chữ rõ ràng: "Nghe không hử?"

Nếp nhăn giữa hai lông mày Túc Tức càng tăng, tiếp lời trong trạng thái không có ý thức: "... Nghe rồi mà."

Lúc này Nhiếp Tĩnh Trạch mới rút tay về, lúc xuống giường còn quay đầu lại nhìn một cái. Hắn lại thấy người trên giường bọc chăn lại lẳng lặng xoay người trong vô thức, như là tiến sâu vào giấc mộng. Động tác bước đi của Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại, đoạn quay người giúp cậu vén chăn che kín cằm.

Mười phút sau, Nhiếp Tĩnh Trạch rửa mặt xong rồi quay lại thay quần áo. Người trên giường vẫn đang quấn chăn ngủ ngon lành không hề nhúc nhích. Hắn nhấc chân quỳ lên mép giường, nhỏ giọng gọi tên Túc Tức. Mắt Túc Tức vẫn nhắm chặt, làm như không nghe thấy tiếng gọi của hắn.



Nhiếp Tĩnh Trạch lại thản nhiên nói: "Nếu em không dậy nổi thì anh sẽ xốc chăn lên đó."

Môi Túc Tức khẽ động nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thành gì. Cả người vô thức rụt vào trong, chôn cả gương mặt vào trong chăn, chỉ để lại nửa cái trán trơn bóng và đỉnh đầu màu đen xù lông.

Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi ở mép giường nhấc bổng Túc Tức và chăn rời khỏi gối. Hắn kéo chăn đang che mũi cậu xuống, vừa vươn hai ngón tay mảnh khảnh nắm chóp mũi cậu vừa cạy môi và răng cậu ra để hôn lên.

Sau một lúc, gương mặt Túc Tức đỏ bừng lên vì bị nghẹt thở. Cậu đẩy hắn ra, mở to mắt hít thở sâu mấy hơi. Nhiếp Tĩnh Trạch thuận tay kéo chăn quấn trên người cậu xuống rồi nhặt quần áo trên tủ đầu giường đưa cho cậu.

Túc Tức mặc quần áo xong thì cau mày nhìn hắn, vẻ buồn ngủ vẫn chưa biến mất.

Nhiếp Tĩnh Trạch lại mở miệng trước, giả bộ không vui mà nói: "Vừa mới đánh răng sạch sẽ xong này."

Túc Tức không nói gì, cậu đứng dậy nhấc chân giả bộ muốn xuống giường. Giây tiếp theo, cậu đột ngột xoay người ôm lấy gương mặt của người đàn ông ấy, áp mặt và trán lên mặt hắn rồi cọ vào cái. Cuối cùng, cậu buông tay lui về phía sau khẽ cười lên, "Lần này mặt cũng được lau sạch rồi nè."

Nhiếp Tĩnh Trạch không tức cũng không giận, chỉ cười hừ một tiếng rồi túm cậu đang ngồi trên mép giường lên đẩy vào nhà vệ sinh.

Hai người soi gương đánh răng trước bồn rửa tay, Túc Tức quệt một vòng màu trắng của kem đánh răng quanh môi, cố ý tiến lại gần muốn hôn lên cằm Nhiếp Tĩnh Trạch nhưng bị đối phương nghiêng đầu né tránh. Túc Tức xoay đầu nhìn vào trong gương, cậu buông ly súc miệng trong tay xuống, tìm được vị trí sườn mặt Nhiếp Tĩnh Trạch trong gương rồi hôn lên tấm gương, lưu lại một vết son màu trắng trên gương.

Cậu càng chơi càng thấy thú vị, còn kêu Nhiếp Tĩnh Trạch đứng yên tại chỗ không được cử động. Sau đó cậu xoay người đi vào phòng ngủ lấy điện thoại của mình ra muốn chụp dấu hôn của kem đánh răng trên gương.

Khi đi tới thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã đánh răng xong đang đứng yên chờ cậu. Túc Tức đứng bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch, giơ điện thoại lên rồi mở camera nhắm vào gương và nhấn nút chụp.

Má bên trái bỗng có xúc cảm mềm mại rơi xuống.

Túc Tức sửng sốt một giây, nhìn vào trong gương thì Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn đứng yên tại chỗ cũ, giơ tay lau bọt kem đánh răng trên gương.

Sắc mặt cậu hơi khó chịu nên chỉ có thể cúi đầu nhìn album ảnh của mình. Đúng vậy, cậu không chụp được hình ảnh kem đánh răng dính trên mặt Nhiếp Tĩnh Trạch trong gương. Ngược lại, nó lại dừng tại khoảnh khắc Nhiếp Tĩnh Trạch nghiêng đầu khom lưng hôn lên mặt cậu kia.

Túc Tức khẽ mím môi, sau vừa quay đầu là đã đặt bức ảnh làm hình nền điện thoại.

Hai người chậm rãi xuống tầng hầm gara, Thẩm Tùy đã ngồi trong xe của mình chờ hai người. Nhiếp Tĩnh Trạch đi qua nói chuyện với đối phương, Túc Tức ngồi vào xe. Khi xe cậu vòng lên trước xe Thẩm Tùy. cậu nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi lạ mặt đang ngồi trên ghế lái phụ, có vẻ là người bạn mới mà Thẩm Tùy tạm thời dẫn theo.

Bốn người lái xe đi ăn bữa sáng xong mới đi về hướng suối nước nóng sơn trang.

Dương Tập và Thẩm Thanh Y đợi sẵn trong sơn trang, bốn người còn lại vào phòng mở hành lý ra trước rồi thay đồ, sau đó mới giải trí bằng việc chơi bowling ở sảnh lớn. Buổi sáng là thời gian giải trí trong nhà, đến chiều thì từng người chia nhau chọn khu vực suối nước nóng để ngâm mình.

Thẩm Thanh Y và cô gái mà Thẩm Tùy dẫn theo tắm trong một ao, Thẩm Tùy và Dương Tập cũng tắm trong một ao, chỉ còn lại Túc Tức và Nhiếp Tĩnh Trạch tắm ở suối nước nóng tư nhân khác. Độ ấm trong nhà cũng không thấp, Nhiếp Tĩnh Trạch gọi người đưa dâu tây tới, rồi ngồi cạnh ao đút Túc Tức đang ngâm trong nước ăn.

Túc Tức nâng tay gác lên thành bể, ngửa đầu ngậm dâu tây trên đầu ngón tay Nhiếp Tĩnh Trạch. Nhiếp Tĩnh Trạch không rút ngón tay lại mà đưa dâu tây vào sâu trong khoang miệng ấm áp của cậu. Sau đấy Nhiếp Tĩnh Trạch mới chậm rãi lấy ngón tay ra, đầu ngón tay chà nhẹ vào môi cậu, trên đó có dính một chút nước dâu tây.

Túc Tức giơ tay nắm lấy tay đối phương, cậu thò miệng cậu lại gần rồi thè lưỡi cẩn thận liếm sạch nước dâu tây trên đầu ngón tay Nhiếp Tĩnh Trạch.

Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch hơi tối lại, kế đến chọn quả dâu tây to nhất đưa tới bên môi Túc Tức. Túc Tức hơi hé miệng, hàm răng cắn nhẹ đầu quả dâu, cánh tay đặt trên thành bể rơi xuống đùi Nhiếp Tĩnh Trạch, hơi ngưỡng cổ muốn ngậm dâu tây trong tay đối phương.

Nhiếp Tĩnh Trạch lại không buông tay.

Túc Tức ngước mắt nhìn hắn, tăng thêm lực giữa hai hàm răng.

Nhiếp Tĩnh Trạch thả lỏng tay trong nước, đỡ cậu dựa vào vách tường cạnh thành bể. Hắn mở miệng cắn đầu còn lại của dâu tây, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Mắt thấy dâu tây nhiều thịt mọng nước bị Nhiếp Tĩnh Trạch cướp đi, Túc Tức ôm cổ đối phương, không ngừng hôn lên môi đối phương.

Dâu tây bị hai người họ cắn xé rồi ăn sạch, Túc Tức nuốt miếng thịt cuối cùng của dâu tây. miệng cậu chạm vào môi Nhiếp Tĩnh Trạch. Hai người gần gũi thân mật, hương vị ngọt ngào của dâu tây còn đọng lại trên đầu lưỡi họ.

Lòng bàn tay di chuyển từ xương bướm xuống dưới nách cậu, Nhiếp Tĩnh Trạch nhấc cậu ra khỏi mặt nước rồi đặt cậu ngồi lên thành bể. Thả từng nụ hôn ấm áp dọc xuống khắp ngực cậu.



Cậu cảm thấy làn da có hơi ngứa, Túc Tức chống tay phía sau, không kìm được mà thẳng người, ngửa ra đằng sau. Vòng eo thon nhỏ xinh đẹp trong ánh nhìn dần căng chặt làm Nhiếp Tĩnh Trạch híp mắt. Hắn như một con sư tử uy phong lẫm liệt, cuối cùng cũng tìm được chỗ ưng ý để ra tay, hắn cúi người hôn lên sườn eo cậu.

Cơm chiều là ăn món Hồ Nam.

Nửa giờ trước là ăn cơm, nửa giờ còn lại là uống rượu. Thẩm Tùy uống không lại Túc Tức, chỉ có thể lùi xuống rót rượu cho Dương Tập. Dương Tập luống cuống tay chân vội quay đầu kêu Túc Tức hỗ trợ. Sau khi ăn một bữa cơm xong, chỉ có Nhiếp Tĩnh Trạch là không uống được bao nhiêu.

Ăn cơm xong, những người khác đi tham gia party trước đêm Giáng sinh ở sơn trang, Nhiếp Tĩnh Trạch dẫn Túc Tức về phòng nghỉ ngơi. Lúc đi, Thẩm Tùy lại nói thêm hai câu với Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức bèn ra khỏi nhà ăn trước để đợi hắn.

Lúc Nhiếp Tĩnh Trạch đi ra thì thấy Túc Tức ngồi trên hành lang dài dưới mái hiên, ngửa đầu ngắm sao trên trời.

Hắn ngồi xuống cạnh Túc Tức, hơi nhướng mày nói: "Hôm nay anh mới biết được thì ra tửu lượng của em tốt như vậy."

Túc Tức gục đầu xuống, liếc nửa bên mặt của hắn rồi nhếch khóe môi: "Em lừa anh đó."

Nhiếp Tĩnh Trạch quay đầu, trong ánh mắt nhìn còn sâu lắng hơn bầu trời đêm: "Lừa anh cái gì?"

Túc Tức cười nói: "Lừa anh việc tửu lượng của em không tốt, lừa anh chuyện —— trong mắt em có ngôi sao."

Nhiếp Tĩnh Trạch hơi giật mình, sau đó mới chậm rãi cong khóe môi: "Em đúng là đã lừa anh, còn lừa anh lâu như vậy."

Hắn giơ tay nắm cằm dưới Túc Tức rồi xoay mặt Túc Tức lại, ánh mắt không chớp ngắm gương mặt cậu vài giây.

Túc Tức cực kỳ phối hợp hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

Trong mắt Nhiếp Tĩnh Trạch nhiễm ý như cười như không, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Anh xem trong đôi mắt em có ngôi sao hay không?"

Túc Tức cười trong bóng tối: "Vậy anh thấy gì không?"

Nhiếp Tĩnh Trạch không trả lời cậu mà dán sát lại gần hôn cậu.

Túc Tức cũng không quan tâm đáp án của đối phương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả mình đắm chìm trong nụ hôn của hắn.

Nhiếp Tĩnh Trạch bỗng gọi tên cậu: "Túc Tức."

Môi hai người kề sát vào nhau, lúc nói chuyện thì hơi thở thuộc về riêng đối phương len qua khe hở từ từ xâm nhập vào.

Túc Tức ngẩn người ừ một tiếng.

Như không hài lòng, Nhiếp Tĩnh Trạch lại chậm rãi thay đổi cách gọi: "Tức Tức."

Túc Tức hơi sợ sệt trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu nghe Nhiếp Tĩnh Trạch gọi mình như vậy.

Thấy người kia không trả lời, đối phương lại kêu: "Tức Tức."

Túc Tức tỉnh táo lại, lúc này mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nhiếp Tĩnh Trạch rời khỏi môi cậu, dán lên tai nói một câu.

"Anh thấy rồi."

"Tức Tức."

"Trong mắt em có ngôi sao."

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Ngừng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook