Chương 6: Đấu giá
Dẫn Lộ Tinh
03/08/2021
Lúc Úc Hòe trở lại sảnh đấu giá thì mọi thứ đã khôi phục trật tự.
Hứa nguyện cơ biến mất không thấy bóng dáng trước mặt mọi người, vì để trấn an khách khứa nên chủ sự đành phải tạm thời tăng thêm một vài sản phẩm đấu giá. Theo tiếng xích đinh đinh đang đang, hai gã người hầu áp giải một người từ trong bóng tối đi ra.
MC mới lên sân khấu cất giọng giới thiệu, muốn thu hút sự chú ý của khách khứa lần nữa, "Từ lúc tổ chức hội đấu giá yêu giới đến này, có đủ các loại châu báu, nhưng sản phẩm đấu giá tiếp theo đây là sản phẩm lần đầu tiên được lên sân khấu —— một thầy trừ yêu trẻ tuổi diện mạo xuất chúng!"
Khách khứa bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Úc Hòe nhìn về phía sân khấu.
"Trước đây chưa từng có tiền lệ bán đấu giá thầy trừ yêu. Dựa theo năng lực tổng hợp, tuổi tác, tướng mạo, chúng tôi mới tuyển chọn kỹ lưỡng ra được sản phẩm đấu giá hiếm có này: Cho đến hôm nay, cô gái này đã giết chết mười bốn con yêu quái, hoàn thành trên một trăm nhiệm vụ trừ yêu. Quan trọng hơn là cô ấy thuộc hệ dị năng chữa lành hiếm có, không những có thể trị liệu cho người khác mà còn có thể tự trị liệu cho chính mình. Chỉ cần cô ấy còn giữ lại một hơi tàn thì đó chính là túi máu di động vĩnh cửu, tùy ý để ngài sử dụng..."
Bị đẩy lên sân khấu là một cô gái mỏng manh mà xinh đẹp, mái tóc che lấp bờ vai gầy yếu.
Úc Hòe không có hứng thú nên liền thu tầm mắt lại. Nam Chi đợi hầu đã lâu bên cạnh ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tươi phảng phất, khẽ nói: "Sau khi ngài rời khỏi, những cửa ra vào khác không phát hiện bóng dáng của hứa nguyện cơ, chủ sự cũng không có hành động khác lạ nào."
"Đám cháu chắt này..." Úc Hòe nắm lấy lan can, gân xanh trên mu bàn tay dần dần nổi lên.
Kẽo kẹt.
Lan can bị đứt thành hai đoạn. Hắn châm biếm nói: "Tay chân cũng nhanh gọn đấy."
Trong sảnh bắt đầu đấu giá, sắc mặt cô gái trên sân khấu tái nhợt, mắt toát ra sự sợ hãi. Đám yêu quái tham lam nhìn cô. Cô càng khiếp sợ thì bọn chúng càng hưng phấn, tăng giá càng cao, cứ như là hận không thể xé rách cô ngay tại chỗ.
"Đúng rồi, cái người trước kia ngài phái đi giám sát Từ thiếu chủ, hắn nói bên đó đã xảy ra vài chuyện thú vị."
"..." Lệ khí của Úc Hòe vơi bớt, ý bảo cô nói tiếp.
"Cậu ấy và cậu bạn học kia vốn đều bị bắt nhốt vào trong lồng, chẳng ngờ cậu ấy không chỉ giết lính gác mà còn thả hết tất cả yêu quái trong đó ra, lúc này chắc là đang trốn ở đâu đấy." Nam Chi không khỏi mỉm cười.
"Em ấy vẫn luôn rất có khả năng dày vò người ta." Úc Hòe nhàn nhạt bảo, "Không biết nặng nhẹ, làm việc không có đầu óc."
Nam Chi nghe hắn đánh giá Từ Dĩ Niên như vậy, nghĩ rằng trong lòng hắn không vui nên chuyển đề tài: "Tiếp theo phải làm gì đây?"
"Đương nhiên là ở lại xem kịch vui rồi." Úc Hòe khẽ cong khóe môi, lộ ra vẻ mặt không chê lớn chuyện.
"..."
Bên ngoài sảnh đấu giá.
Thần Nhiên lo lắng vỗ Từ Dĩ Niên, khẽ hỏi: "Mấy lời vừa rồi đã nhớ kỹ hết chưa? Tí nữa tìm cơ hội cứu Tô Đường và Cố Tiểu Đông, nhất định phải tránh xung động trực tiếp. Đợi tôi phát tín hiệu rồi mới được hành động, yêu quái ẩn nấp ở các chỗ khác cũng sẽ giúp chúng ta."
Từ Dĩ Niên thấy y phiền phức muốn chết: "Cậu đã lặp lại ba lần rồi, không mệt hở?"
"Cứu người xong là rút ngay." Thần Nhiên cảnh cáo cậu, "Đừng có ham chiến."
"Biết rồi, tôi đúng mực lắm đấy." Từ Dĩ Niên đẩy nhẹ cửa ra.
Đèn đuốc huy hoàng của hội đấu giá chiếu vào mắt cậu. Cùng với âm thanh vang vọng khắp sảnh của MC, các vị khách mũ áo chỉnh tề cũng đang lớn tiếng ra giá. Giá càng ngày càng cao, có yêu quái không thể hiểu nổi nói: "Đây chẳng qua chỉ là một cô gái có diện mạo không tồi thôi mà, không đáng bằng đấy tiền đâu."
"Chưa nghe nói sao? Cô ta có dị năng hệ chữa lành. Chỉ cần cẩn thận một chút đừng giết chết thì cả đời này chúng ta đều thể ăn thịt uống máu cô ta."
"Ăn tươi nuốt sống thì phí quá, đẹp như vậy, mua về làm việc khác không tốt à?"
"Năm trăm năm mươi vạn!" MC vui sướng báo giá, "Năm trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, năm trăm năm mươi vạn lần thứ... Sáu trăm vạn! Vị khách khu D ra giá sáu trăm vạn!"
Thần kinh của cô gái trên sân khấu căng thẳng đến cực hạn, sau khi nghe thấy con số càng ngày càng cao, cô cắn chặt môi, cuối cùng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt.
"...Súc sinh."
Thần Nhiên mắng một câu thô tục, đỏ mắt nhìn cảnh tượng trên sân khấu. Cô gái bật khóc khiến MC quay đầu, gã cười cười: "Sản phẩm đấu giá của chúng ta tạm thời xảy ra chút đột xuất. Tuy cô cũng xinh đẹp đấy, nhưng đứng trên sân khấu khóc sướt mướt thì không phù hợp lắm."
"Đúng đấy, làm cho cô ta cười một cái đi."
"Buồn như đưa đám vậy làm cái gì? Nhìn phát ngán."
"Nào, cười một cái đi." MC hướng dẫn từng bước, "Các khách mua cô đều muốn nhìn thấy cô cười."
Cô gái không ngừng lắc đầu rồi lui về phía sau, hai gã người hầu canh giữ bên cạnh thấy vậy liền cất bước lên phía trước. Lúc hai cổ tay bị tóm lấy, cô hét chói tai ——
Dòng điện chói mắt phá vỡ âm thanh ồn ào trong phòng, sấm sét từ trên trời giáng xuống đầu hai tên người hầu, khiến chúng trắng dã mắt quỳ rạp xuống đất. Một dáng người như sao chổi đáp xuống sân khấu, Từ Dĩ Niên dùng một tay giữ lấy cổ người hầu, đầu ngón tay phóng ra dòng điện khiến hai tên đó mất đi ý thức trong giây lát.
Một loạt động tác này của cậu có thể nói là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, Thần Nhiên sửng sốt một lát mới ý thức được bên cạnh mình không còn ai nữa rồi.
Bên này, đám yêu quái từ những cửa ra vào khác của sảnh đấu giá cũng hai mắt nhìn nhau, không hiểu tình hình hiện tại là thế nào.
"Từ Dĩ Niên?"
"Làm cái gì đấy, chưa phát tín hiệu mà? Chúng ta có nên chạy ra không?"
...
"Đi!" Từ Dĩ Niên cầm lấy cánh tay Tô Đường, muốn dắt cô xuống sân khấu. Nhưng đúng lúc này đám khách khứa lại bừng tỉnh, chỉ vào cậu lớn tiếng nói: "Tôi muốn người này! Tôi ra sáu trăm vạn! Không, bảy trăm! Bắt lấy cậu ta cho tôi."
Từ Dĩ Niên trợn mắt, quay đầu hung tợn nhìn vị khách kia. Người đó bị cậu nhìn đến run rẩy, vị khách bên cạnh gã ta chẳng biết bị cái gì kích thích, càng hưng phấn vỗ tay hét chói tai: "Bảy trăm năm mươi vạn! Bắt lấy cậu ta!"
"Tám trăm vạn! Bắt sống! Đừng làm mặt cậu ta bị thương."
"Chín trăm vạn! Đánh gãy tay gãy chân đều được, đừng để cậu ta chạy là được."
"Một ngàn—— á!!!"
Vị khách vừa phấn khởi kêu đột nhiên im bặt, không chỉ mình gã ta mà cổ của tất cả những người từng ra giá đều lệch về một hướng, như một đám bông lúa mạch bị gió to thổi.
"...Chết rồi?" Người bên cạnh thì thào, "Chết như thế nào vậy?"
Hiện trường hỗn loạn, giọng MC quanh quẩn ở sảnh đấu giá: "Bắt lấy bọn họ! Đội tuần tra đâu? Liên hệ trưởng lão mau lên, chặn kín cửa vào."
Lúc này Thần Nhiên bừng tỉnh, y từ bỏ cách gửi thư bằng dị năng, bay thẳng đến trước mặt đám yêu quái đang canh cửa: "Đi ra hỗ trợ hết đi."
"Xông lên!", "Cuối cùng cũng chờ được đến giây phút này!", "Giết! Mẹ nó giết hắn!"...
Đám yêu quái như ngựa hoang đứt cương, vọt vào đánh nhau với đội tuần tra. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Từ Dĩ Niên!" Tô Đường không biết tại sao lúc này cậu lại không động đậy gì, lo lắng thúc giục: "Mau thừa dịp này chạy đi."
Người bị cô gọi tên như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngơ ngác gật đầu nhưng tầm mắt vẫn dừng ở tầng hai.
Úc Hòe dựa bên cửa sổ, mí mắt rũ xuống. Bên cạnh hắn có một linh thể nho nhỏ đang lơ lửng, cách quá xa nên Từ Dĩ Niên không thể thấy rõ linh thể đó đại diện cho năng lực nào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Úc Hòe chớp mắt, tầm mắt xẹt qua mặt cậu, giống như là thần linh từ trên cao thoáng nhìn xuống.
Là hắn giết.
Từ Dĩ Niên nghĩ như vậy.
Những vị khách đã ra giá này, tất cả đều là Úc Hòe giết.
Hứa nguyện cơ biến mất không thấy bóng dáng trước mặt mọi người, vì để trấn an khách khứa nên chủ sự đành phải tạm thời tăng thêm một vài sản phẩm đấu giá. Theo tiếng xích đinh đinh đang đang, hai gã người hầu áp giải một người từ trong bóng tối đi ra.
MC mới lên sân khấu cất giọng giới thiệu, muốn thu hút sự chú ý của khách khứa lần nữa, "Từ lúc tổ chức hội đấu giá yêu giới đến này, có đủ các loại châu báu, nhưng sản phẩm đấu giá tiếp theo đây là sản phẩm lần đầu tiên được lên sân khấu —— một thầy trừ yêu trẻ tuổi diện mạo xuất chúng!"
Khách khứa bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Úc Hòe nhìn về phía sân khấu.
"Trước đây chưa từng có tiền lệ bán đấu giá thầy trừ yêu. Dựa theo năng lực tổng hợp, tuổi tác, tướng mạo, chúng tôi mới tuyển chọn kỹ lưỡng ra được sản phẩm đấu giá hiếm có này: Cho đến hôm nay, cô gái này đã giết chết mười bốn con yêu quái, hoàn thành trên một trăm nhiệm vụ trừ yêu. Quan trọng hơn là cô ấy thuộc hệ dị năng chữa lành hiếm có, không những có thể trị liệu cho người khác mà còn có thể tự trị liệu cho chính mình. Chỉ cần cô ấy còn giữ lại một hơi tàn thì đó chính là túi máu di động vĩnh cửu, tùy ý để ngài sử dụng..."
Bị đẩy lên sân khấu là một cô gái mỏng manh mà xinh đẹp, mái tóc che lấp bờ vai gầy yếu.
Úc Hòe không có hứng thú nên liền thu tầm mắt lại. Nam Chi đợi hầu đã lâu bên cạnh ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tươi phảng phất, khẽ nói: "Sau khi ngài rời khỏi, những cửa ra vào khác không phát hiện bóng dáng của hứa nguyện cơ, chủ sự cũng không có hành động khác lạ nào."
"Đám cháu chắt này..." Úc Hòe nắm lấy lan can, gân xanh trên mu bàn tay dần dần nổi lên.
Kẽo kẹt.
Lan can bị đứt thành hai đoạn. Hắn châm biếm nói: "Tay chân cũng nhanh gọn đấy."
Trong sảnh bắt đầu đấu giá, sắc mặt cô gái trên sân khấu tái nhợt, mắt toát ra sự sợ hãi. Đám yêu quái tham lam nhìn cô. Cô càng khiếp sợ thì bọn chúng càng hưng phấn, tăng giá càng cao, cứ như là hận không thể xé rách cô ngay tại chỗ.
"Đúng rồi, cái người trước kia ngài phái đi giám sát Từ thiếu chủ, hắn nói bên đó đã xảy ra vài chuyện thú vị."
"..." Lệ khí của Úc Hòe vơi bớt, ý bảo cô nói tiếp.
"Cậu ấy và cậu bạn học kia vốn đều bị bắt nhốt vào trong lồng, chẳng ngờ cậu ấy không chỉ giết lính gác mà còn thả hết tất cả yêu quái trong đó ra, lúc này chắc là đang trốn ở đâu đấy." Nam Chi không khỏi mỉm cười.
"Em ấy vẫn luôn rất có khả năng dày vò người ta." Úc Hòe nhàn nhạt bảo, "Không biết nặng nhẹ, làm việc không có đầu óc."
Nam Chi nghe hắn đánh giá Từ Dĩ Niên như vậy, nghĩ rằng trong lòng hắn không vui nên chuyển đề tài: "Tiếp theo phải làm gì đây?"
"Đương nhiên là ở lại xem kịch vui rồi." Úc Hòe khẽ cong khóe môi, lộ ra vẻ mặt không chê lớn chuyện.
"..."
Bên ngoài sảnh đấu giá.
Thần Nhiên lo lắng vỗ Từ Dĩ Niên, khẽ hỏi: "Mấy lời vừa rồi đã nhớ kỹ hết chưa? Tí nữa tìm cơ hội cứu Tô Đường và Cố Tiểu Đông, nhất định phải tránh xung động trực tiếp. Đợi tôi phát tín hiệu rồi mới được hành động, yêu quái ẩn nấp ở các chỗ khác cũng sẽ giúp chúng ta."
Từ Dĩ Niên thấy y phiền phức muốn chết: "Cậu đã lặp lại ba lần rồi, không mệt hở?"
"Cứu người xong là rút ngay." Thần Nhiên cảnh cáo cậu, "Đừng có ham chiến."
"Biết rồi, tôi đúng mực lắm đấy." Từ Dĩ Niên đẩy nhẹ cửa ra.
Đèn đuốc huy hoàng của hội đấu giá chiếu vào mắt cậu. Cùng với âm thanh vang vọng khắp sảnh của MC, các vị khách mũ áo chỉnh tề cũng đang lớn tiếng ra giá. Giá càng ngày càng cao, có yêu quái không thể hiểu nổi nói: "Đây chẳng qua chỉ là một cô gái có diện mạo không tồi thôi mà, không đáng bằng đấy tiền đâu."
"Chưa nghe nói sao? Cô ta có dị năng hệ chữa lành. Chỉ cần cẩn thận một chút đừng giết chết thì cả đời này chúng ta đều thể ăn thịt uống máu cô ta."
"Ăn tươi nuốt sống thì phí quá, đẹp như vậy, mua về làm việc khác không tốt à?"
"Năm trăm năm mươi vạn!" MC vui sướng báo giá, "Năm trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, năm trăm năm mươi vạn lần thứ... Sáu trăm vạn! Vị khách khu D ra giá sáu trăm vạn!"
Thần kinh của cô gái trên sân khấu căng thẳng đến cực hạn, sau khi nghe thấy con số càng ngày càng cao, cô cắn chặt môi, cuối cùng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt.
"...Súc sinh."
Thần Nhiên mắng một câu thô tục, đỏ mắt nhìn cảnh tượng trên sân khấu. Cô gái bật khóc khiến MC quay đầu, gã cười cười: "Sản phẩm đấu giá của chúng ta tạm thời xảy ra chút đột xuất. Tuy cô cũng xinh đẹp đấy, nhưng đứng trên sân khấu khóc sướt mướt thì không phù hợp lắm."
"Đúng đấy, làm cho cô ta cười một cái đi."
"Buồn như đưa đám vậy làm cái gì? Nhìn phát ngán."
"Nào, cười một cái đi." MC hướng dẫn từng bước, "Các khách mua cô đều muốn nhìn thấy cô cười."
Cô gái không ngừng lắc đầu rồi lui về phía sau, hai gã người hầu canh giữ bên cạnh thấy vậy liền cất bước lên phía trước. Lúc hai cổ tay bị tóm lấy, cô hét chói tai ——
Dòng điện chói mắt phá vỡ âm thanh ồn ào trong phòng, sấm sét từ trên trời giáng xuống đầu hai tên người hầu, khiến chúng trắng dã mắt quỳ rạp xuống đất. Một dáng người như sao chổi đáp xuống sân khấu, Từ Dĩ Niên dùng một tay giữ lấy cổ người hầu, đầu ngón tay phóng ra dòng điện khiến hai tên đó mất đi ý thức trong giây lát.
Một loạt động tác này của cậu có thể nói là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, Thần Nhiên sửng sốt một lát mới ý thức được bên cạnh mình không còn ai nữa rồi.
Bên này, đám yêu quái từ những cửa ra vào khác của sảnh đấu giá cũng hai mắt nhìn nhau, không hiểu tình hình hiện tại là thế nào.
"Từ Dĩ Niên?"
"Làm cái gì đấy, chưa phát tín hiệu mà? Chúng ta có nên chạy ra không?"
...
"Đi!" Từ Dĩ Niên cầm lấy cánh tay Tô Đường, muốn dắt cô xuống sân khấu. Nhưng đúng lúc này đám khách khứa lại bừng tỉnh, chỉ vào cậu lớn tiếng nói: "Tôi muốn người này! Tôi ra sáu trăm vạn! Không, bảy trăm! Bắt lấy cậu ta cho tôi."
Từ Dĩ Niên trợn mắt, quay đầu hung tợn nhìn vị khách kia. Người đó bị cậu nhìn đến run rẩy, vị khách bên cạnh gã ta chẳng biết bị cái gì kích thích, càng hưng phấn vỗ tay hét chói tai: "Bảy trăm năm mươi vạn! Bắt lấy cậu ta!"
"Tám trăm vạn! Bắt sống! Đừng làm mặt cậu ta bị thương."
"Chín trăm vạn! Đánh gãy tay gãy chân đều được, đừng để cậu ta chạy là được."
"Một ngàn—— á!!!"
Vị khách vừa phấn khởi kêu đột nhiên im bặt, không chỉ mình gã ta mà cổ của tất cả những người từng ra giá đều lệch về một hướng, như một đám bông lúa mạch bị gió to thổi.
"...Chết rồi?" Người bên cạnh thì thào, "Chết như thế nào vậy?"
Hiện trường hỗn loạn, giọng MC quanh quẩn ở sảnh đấu giá: "Bắt lấy bọn họ! Đội tuần tra đâu? Liên hệ trưởng lão mau lên, chặn kín cửa vào."
Lúc này Thần Nhiên bừng tỉnh, y từ bỏ cách gửi thư bằng dị năng, bay thẳng đến trước mặt đám yêu quái đang canh cửa: "Đi ra hỗ trợ hết đi."
"Xông lên!", "Cuối cùng cũng chờ được đến giây phút này!", "Giết! Mẹ nó giết hắn!"...
Đám yêu quái như ngựa hoang đứt cương, vọt vào đánh nhau với đội tuần tra. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Từ Dĩ Niên!" Tô Đường không biết tại sao lúc này cậu lại không động đậy gì, lo lắng thúc giục: "Mau thừa dịp này chạy đi."
Người bị cô gọi tên như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngơ ngác gật đầu nhưng tầm mắt vẫn dừng ở tầng hai.
Úc Hòe dựa bên cửa sổ, mí mắt rũ xuống. Bên cạnh hắn có một linh thể nho nhỏ đang lơ lửng, cách quá xa nên Từ Dĩ Niên không thể thấy rõ linh thể đó đại diện cho năng lực nào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Úc Hòe chớp mắt, tầm mắt xẹt qua mặt cậu, giống như là thần linh từ trên cao thoáng nhìn xuống.
Là hắn giết.
Từ Dĩ Niên nghĩ như vậy.
Những vị khách đã ra giá này, tất cả đều là Úc Hòe giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.