Chương 86: Kết Thúc
Dẫn Lộ Tinh
19/12/2021
Chương 86: Kết Thúc
"Em sợ anh cô đơn"
-
Thấy Từ Dĩ Niên ngã xuống đất bất tỉnh, Úc Hòe biến sắc, loạng choạng đi đến chính giữa quảng trường, anh đi quá nhanh, lúc đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, vết thương trên người anh lại vỡ ra, trào máu thêm lần nữa.
Úc Hòe cúi người ngồi xổm xuống, trên người bị thương nghiêm trọng khiến anh lập tức nửa quỳ xuống đất, anh duỗi ngón tay da thịt lẫn lộn kiểm tra nhịp thở cậu, xác định hô hấp của Từ Dĩ Niên nhẹ nhàng, động mạnh cổ cũng đập ổn định, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nam Chi đi phía sau anh, thấy vậy vội vàng nói: "Ông chủ, đã thông báo cho ông chủ Hoa dẫn theo người cá ở lâu đài tới đây, rất nhanh sẽ được chữa trị. Bây giờ ngài...."
Tầm mắt cô lướt qua cơ thể chồng chất vết thương của Úc Hòe, tổn thương nghiêm trọng khiến khả năng tự lành của ma tộc cũng giảm xuống rất nhiều, có vài chỗ sâu đến mức thấy được cả xương. Nét mặt Nam Chi vô cùng lo lắng.
"Còn bao lâu nữa thì Hoa Hành Cảnh đến?"
Trên tai Nam Chi quấn một dây hoa màu vàng, trong dây truyền đến thanh âm rất nhỏ. Cô trả lời: "Tinh linh bản đồ nói, bọn họ đã tới đại lộ Đá Trắng, nhiều nhất là 10 phút nữa."
Úc Hòe gật đầu: "Để ý cậu ấy giúp tôi."
Anh nói xong chậm rãi đứng lên, đi từng bước về phía Úc Sóc. Nam Chi nhịn không được nói: "Ngài bị thương nặng như vậy, tốt nhất đừng...."
Úc Hòe phất tay, đi thẳng về phía Úc Sóc. Cơ thể cháy thành than của hắn chẳng còn chút sức sống nào, thế mà lúc Úc Hòe dừng bước, ngón tay Úc Sóc vẫn khẽ nhúc nhích.
Dần dần, lồng ngực Úc Sóc bắt đầu run lên nhè nhẹ. Da thịt cả người hắn bị ánh sáng mạnh thiêu đốt thành tro, chỉ còn dư lại khung xương cháy đen tàn tạ, một tiếng cười khàn đáng sợ phát ra từ cơ thể bị thiêu cháy.
Vẻ mặt Úc Hòe không thay đổi, cũng không bất ngờ chuyện Úc Sóc chưa chết hoàn toàn.
"...Nếu không có mặt trời....Bọn mày tính là cái gì....!" Úc Sóc hỗn loạn nói, "Chỉ bằng đấy bản lĩnh cũng đòi gϊếŧ tao?...Ha....!"
Hắn nói chuyện câu đầu không khớp câu cuối, tiếng cười kì lạ chói tai lại chưa từng ngừng lại, vẫn mang theo tất cả ác ý mạnh mẽ. Úc Hòe lạnh lùng nhìn Úc Sóc, anh phất tay, một cái bóng nhỏ dâng lên từ mặt đất, che đi ánh mặt trời sắp chiếu đến hắn.
Úc Sóc thấy vậy, được đằng chân lân đằng đầu cười quái dị: "Con đúng là một đứa trẻ ngoan...Làm sao, con là không nỡ để ba biến mất à?"
Bên cạnh Úc Hòe xuất hiện một linh thể màu tím sẫm. Dáng vẻ của nó không khác với đa số linh thể khác, nhưng cảm khác nó mang đến lại hoàn toàn bất đồng, nó im lặng lơ lửng trên không trung, tiếng cười quái dị của Úc Sóc lại bỗng im bặt, hắn như nhận ra được gì đó, trầm mặc nhìn nó chằm chằm.
"Ông vẫn còn ít tác dụng," Trong mắt Úc Hòe xẹt qua ý hận sâu sắc, giọng điệu lạnh như băng, "Tôi sẽ dùng linh hồn của ông để bà ấy được đầu thai."
Trận pháp màu xanh lam dần thành hình dưới chân Úc Sóc, màu sắc nhẹ nhàng tươi đẹp tựa như mặt biển được ánh mặt trời chiếu rọi, hình như có ánh sáng lóe ra từ trong trận pháp. Dù mang vẻ ngoài mềm mại đẹp đẽ như thế, nhưng tác dụng của trận pháp này có thể gọi là tà ác___Hiến tế linh hồn. Trận hiến tế linh hồn không cần thân xác, chỉ cần tác động giữa hai linh hồn, người nhận hiến tế tiến vào luân hồi, còn kẻ hiến tế sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Úc Sóc sững sờ chốc lát, phản ứng lại bắt đầu điên cuồng chửi bới, thấy Úc Hòe không một tiếng động tiến hành trận pháp, càng không lựa lời nói: "Sao? Mày tự tay gϊếŧ chết mẹ mày, bây giờ còn muốn gϊếŧ tao đấy à! ?...."
Ánh sáng xanh thẳm như màu đại dương quanh quẩn trên người Úc Sóc, Úc Hòe không cảm xúc nhìn thân hình Úc Sóc bị ánh sáng trận hiến tế bao trùm, cuối cùng hướng ánh nhìn vào linh thể màu tím sẫm thuộc về Tuyên Đàn. Hình ảnh như cơn ác mộng lại chầm chậm hiện về trong não.
Trên con trấn nhỏ nhuộm đẫm máu tươi, sau khi màn đêm buông xuống, đám yêu quái che giấu diện mạo châm lên ngọn đuốc, anh cùng mấy ma tộc trẻ tuổi khác bị trận pháp và xiềng xích trói chặt dưới tán cây cổ thụ. Ánh đèn cách đó không xa sáng như ban ngày, anh tận mắt trông thấy Tuyên Đàn bị lột da róc xương, tay chân bà bị đinh dài đâm thủng, đóng đinh trên cây thập giá.
Mắt Úc Hòe trợn như muốn nứt ra, gần như sắp mất lý trí, vùng vẫy kịch liệt khiến anh bị trận trói buộc làm bị thương. Cũng ngay trong lúc này, một giọng nữ vừa yếu ớt vừa nhẹ nhàng kiên định vang lên trong lòng anh: "A Hòe, con hãy nghe mẹ nói."
Anh ngẩng phắt đầu lên, cách đám người trùng điệp đối diện với ánh mắt Tuyên Đàn.
Lúc anh còn rất nhỏ, Tuyên Đàn làm gia chủ bề bộn công việc, để nói chuyện cùng anh nhiều hơn, Tuyên Đàn dùng huyết thống làm sợi dây gắn bó, kết một loại chú truyền tin đặc biệt lên người mình và anh, qua đi nhiều năm, anh đã không còn là trẻ con nữa, nhưng chú truyền tin giữa hai người vẫn không hề gỡ bỏ.
"Mẹ không còn sức nữa, rất vất vả mới điều động được chú truyền tin, nó không duy trì được lâu, con nghe mẹ nói xong trước đã."
"Mẹ không chịu nổi qua đêm nay, nhưng nếu mẹ cứ chết như vậy, thì không có ý nghĩa." Tuyên Đàn nhấn từng chữ, "Gϊếŧ mẹ đi, lấy năng lực của mẹ, sống cho thật tốt."
Rất ít người biết năng lực của ma tộc là có thể kế thừa. Nếu một ma tộc cam tâm tình nguyện để một ma tộc khác gϊếŧ chết, tất cả linh thể của người chết sẽ được ma tộc kia kế thừa, tránh cho có ma tộc bị lợi ích làm mê muội tâm can xui khiến gϊếŧ hại đồng tộc, ngoại trừ người cực kì thân với các gia chủ đương nhiệm, đây là bí mật rất ít người trong ma tộc biết.
Tuyên Đàn bồi dưỡng Úc Hòe làm người thừa kế, ở năm anh trưởng thành, bà nói bí mật này cho anh biết.
"Không...." Úc Hòe không cần suy nghĩ, run giọng từ chối, "Mẹ sẽ không thể đầu thai. Chắc chắn còn có cách khác, con không thể làm như vậy....!"
"Không còn cách nào khác, nếu chỉ có một người có thể sống tiếp, vậy người đó sẽ chỉ là con." Tuyên Đàn nhẹ giọng nói, "Sau khi ngắt liên lạc lập tức động thủ, mẹ không phản kháng công kích của con, khi kế thừa năng lực con sẽ vì yêu lực bạo động mà phá tan trói buộc. Trốn đến phía Bắc, đó là nơi bọn họ canh phòng yếu nhất. Sau khi rời khỏi đây tìm đến Nam Chi, cô ấy sẽ dốc toàn lực giúp đỡ con."
"Nếu không thể nhẫn tâm....Vậy báo thù cho mẹ____báo thù cho ma tộc! Lấy sức mạnh của mẹ, để một ngày nào đó khiến cho những kẻ xuất hiện trên trấn đêm nay nợ máu phải trả bằng máu!"
Tuyên Đàn nói xong lập tức cắt đứt truyền tin, Úc Hòe run rẩy nhìn về phía nữ yêu bị trói trên cây thập giá. Trên mặt Tuyên Đàn đẫm máu, dường như để ý thấy ánh mắt của anh, vẫn yếu ớt mỉm cười.
Úc Hòe cắn răng, ngón tay nắm chặt thành quyền, siết bàn tay mình chảy máu. Anh tận lực đè xuống bi thương tuyệt vọng, dùng yêu lực còn sót lại âm thầm triệu hồi linh thể___
Sức mạnh vô hình tức khắc xuyên qua lồng ngực Tuyên Đàn, yêu tộc xung quanh sững sờ chốc lát, sau đó vỡ òa một trận hoan hô: Ròng rã ba ngày, cuối cùng bọn họ cũng gϊếŧ được gia chủ ma tộc!
Trong một góc, Khởi La và một yêu quái đeo mặt nạ khác hơi thay đổi nét mặt. Bọn họ nhìn về phía dưới tàng cây đầu tiên, nháy mắt tiếp theo, yêu lực bạo động mãnh liệt khiến mọi người cùng quay đầu qua, vầng sáng màu tím sẫm phóng lên tận trời, bao trùm Úc Hòe trong đó.
Hình như Khởi La muốn tiến lên, yêu quái đeo mặt nạ lại duỗi tay ngăn Khởi La lại, hắn nhìn chằm chằm dưới tàng cây, trong mắt toát lên vẻ hưng phấn và vui mừng bất ngờ.
....
....
Tiếng chửi bới của Úc Sóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Úc Hòe, kéo anh về lại hiện thực: "....Nói thật tao nghe xem, thật ra cô ta chết mày vui lắm phải không, nhiều loại năng lực như thế, tất cả lợi hết cho mày....Làm gì có cách nào dễ dàng hơn cách này!....Ha ha....Đừng có không dám thừa nhận!...Dừng lại! Đáng chết, dừng lại cho tao! !"
Cơ thể cháy đen của Úc Sóc bị vầng sáng ngày sáng to lớn bao trùm hoàn toàn, như là hải triều nhấn chìm cả người. Tiếng mắng khó nghe dần trở nên mờ nhạt, thân hình hắn hòa thành cát bụi, trong vầng sáng rực rỡ ấy, lớp bụi đó cũng biến mất không còn nữa____
Hồn phách của Úc Sóc bị trận hiến tế hấp thu toàn bộ, trận pháp màu xanh lam dần biến thành xanh đậm tĩnh lặng, ánh sáng này càng lúc càng chói mắt, tựa như sao trời rơi vào biển sâu, dần dần, tất cả ánh sáng trong trận pháp cùng tập trung hướng về phía linh thể màu tím sẫm, dịu dàng ôm bà vào trong. Linh thể của Tuyên Đàn dần trở nên trong suốt, từng bước thoát khỏi trói buộc với linh hồn của ma tộc, một lần nữa được bước vào sinh tử luân hồi bình thường.
"Cảm ơn mẹ cho con tất cả." Úc Hòe nhẹ giọng nói, "Tạm biệt."
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú bóng dáng Tuyên Đàn rời đi, cơn ác mộng dài đến năm năm cuối cùng cũng kết thúc.
Trận hiến tế linh hồn hoàn thành sứ mệnh, hóa thành lấm tấm bụi sao. Úc Sóc hoàn toàn biến mất, quyền kiểm soát Cảng Tự Do lại về tay Úc Hòe lần nữa. Sử dụng trận pháp tiêu tốn yêu lực cuối cùng của anh, ngay khi toàn bộ trận pháp tan biến, máu trào ra từ miệng Úc Hòe, anh cố gắng dùng chút sức còn lại giải trừ hạn chế ra vào Cảng Tự Do.
Từ lúc Úc Sóc ngã xuống, quyền kiểm soát Cảng Tự Do đã về lại tay Úc Hòe. Làm xong mọi thứ, thần kinh căng chặt của Úc Hòe cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, anh không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã mạnh xuống đất.
Trong cơn mơ màng, tán cây xanh biếc che lấp mặt trời ánh vào trong tầm mắt anh, cây đại thụ cao lớn bỗng nhiên xuất hiện bên trên quảng trường đổ nát, cành lá đan chen vào nhau cắm sâu bên trong đá vụn, như thể đã sừng sững ở đây cả ngàn năm.
Đóa hoa hồng nhạt nở rộ trong gió, từng chùm từng chùm, tựa như tuyết mới đọng lại trên khắp cành cây.
Đây là....Cây Thế Giới.
Úc Hòe hơi mở to mắt, muốn thấy rõ hơn, lại thật sự không còn sức.
Hình ảnh cuối cùng trong ánh nhìn là cánh hoa hồng nhạt rơi xuống từ đầu ngọn cây, nó nhẹ nhàng xoay tròn, như vu vơ tản mạn, lại như kiên định chậm rãi hướng đến một nơi nào đó, tựa như tinh linh theo đuổi ánh nắng ngày xuân.
-
Trụ sở y tế.
Ngoài cửa sổ mưa phùn liên miên, phong đỏ ướt đẫm đung đưa trong gió. Cơn mưa nắng hiếm hoi khiến không khí ẩm ướt trong lành, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng bệnh qua ô cửa kính.
Nam sinh trên giường bệnh hô hấp nhẹ nhàng, hơn nửa gương mặt quấn trong băng vải, vì vết thương chưa khỏi hẳn mà phần da lộ ra bên ngoài tái nhợt yếu ớt. Thế nhưng dù cho như vậy, cũng không khó nhìn ra ngoại hình nổi bật của cậu. Đường nét xương mày sống mũi mượt mà đẹp đẽ, lông mi đen dày để lại một cái bóng hình quạt bên dưới viền mắt.
Mẹ Từ hơi lo lắng nhìn Từ Dĩ Niên nằm trên giường bệnh. Đã qua nửa tháng kể từ ngày tai nạn ở Cảng Tự Do. Khi đó Nguyên Mộ vừa nhận được tin tức của Úc Hòe, dùng hết cách cũng không thể tiến vào Cảng Tự Do được, chỉ đành kết hợp với tổng cục trừ yêu chuẩn bị cho mọi tình huống. Ngay khi kết giới vừa mở ra, các đội trừ yêu sư ở tổng cục và các bác sĩ lập tức chạy vào Cảng Tự Do.
Mặc dù tất cả Tử Linh đã tan thành tro dưới ánh mặt trời, nhưng cũng có không biết bao nhiêu yêu tộc chết trong kiếp nạn này. Càng khiến người ta kinh ngạc nói không nên lời hơn, người đứng sau mọi thứ vậy mà là người ai cũng cho rằng đã chết nhiều năm trước, gia chủ của ma tộc, Úc Sóc.
Biến cố ở Cảng Tử Do khiến hai giới không ngừng xôn xao, sự thật nổi lên mặt nước càng khiến mọi người hết sức bàng hoàng.
Để tiện cho quá trình điều trị về sau, người cá ở Cảng Tự Do xử lý đơn giản vết thương trí mạng cho tất cả người bị thương trước, sau đó mới chuyển người còn ở trạng thái bất tỉnh về trụ sở y tế. Mẹ Từ nhận được thông báo vội vàng chạy tới, bác sĩ nói trong lúc chiến đấu Từ Dĩ Niên tiêu hao dị năng quá độ, gây tổn thương nghiêm trọng đối với thân thể, trong quá trình điều trị có một lần tính mạng ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. May mà nhờ tộc người cá đi theo giúp đỡ mới nhặt về được một mạng.
Lẽ ra mấy ngày nay Từ Dĩ Niên phải tỉnh lại rồi, nhưng mãi vẫn chưa thấy cậu tỉnh.
Nghĩ đến đây, mẹ Từ nhẹ nhàng nắm bàn tay hơi lạnh của cậu.
....
....
Ý thức của Từ Dĩ Niên như bị vùi trong sương mù u tối, vô số hình ảnh lướt như bay qua đầu cậu, nụ cười âm u quái dị của đám xương khô, dây rối liên kết với trái tim, ánh điện màu vàng cắt ngang màn đêm, mặt trời chói chang từ trời rơi xuống.
Từ Dĩ Niên vươn tay, muốn bắt lại ánh sáng lấp lánh trong màn đêm theo bản năng, nhưng nó quá xa xôi, dù có thế nào cũng không thể chạm tới được, cậu chỉ đành duỗi tay càng cao hơn, cảm giác mất trọng lực lại chợt ập đến___
Từ Dĩ Niên mở bừng mắt, lọt vào ánh nhìn là mặt tường màu trắng quen thuộc của trụ sở y tế, cậu hít thở từng hơi, cổ họng rất khô, có người vỗ nhẹ lưng cậu, đưa một ly nước ấm cắm ống hút đến bên môi cậu.
Dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng khô khốc, lúc này Từ Dĩ Niên mới dần tỉnh lại từ cơn khát bỏng rát. Mẹ Từ lo lắng hỏi: "Làm sao đấy? Có chỗ nào khó chịu không?"
Từ Dĩ Niên lắc đầu, ý bảo mình không sao, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn: "Mẹ? Sao mẹ lại ở đây...." Cậu chợt nhớ tới gì đó, lo lắng hỏi: "....Úc Hòe đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Sau khi ý thức trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Cảng Tự Do dần trở nên rõ nét. Cậu còn nhớ rõ Úc Hoè thiêu đốt tính mạng làm cái giá, dùng sợi dây rối chọc thủng trái tim khống chế Úc Sóc, lúc đó mới cho cậu cơ hội đánh bại Úc Sóc.
Mẹ Từ còn chưa kịp trả lời, Từ Dĩ Niên vậy mà bày ra dáng vẻ đòi rút kim truyền dịch đứng lên, bà vội vàng cản lại động tác hoảng loạn của con mình: "Con làm gì thế? Bây giờ con như vậy còn muốn ra ngoài tìm ai?"
Từ Dĩ Niên lại không để ý được nhiều như thế, cánh tay có thể cử động dùng sức nắm tay áo mẹ Từ: "Anh ấy bị thương còn nặng hơn con...Rốt cuộc anh ấy sao rồi? Mẹ đừng gạt con."
Từ Dĩ Niên nói chuyện đứt quãng còn mang theo âm gió, mẹ Từ thấy thế cười lắc đầu, dịu dàng nói: "Con yên tâm, Úc Hòe không sao."
Từ Dĩ Niên nghe đến đây mới thở phào, cậu bình tĩnh lại, dần buông lỏng tay ra, mẹ Từ tiếp tục nói: "Nó tỉnh trước con hai ngày, sau khi bác sĩ cho phép đi lại nó còn đến nhìn con mấy lần. Ngược lại là con ấy, bộ dạng thế này còn dám lộn xộn...."
Còn chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Mẹ Từ không nói nữa, thuận thế liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường: "Con xem, chẳng phải là đến đây rồi à."
Tay nắm cửa xoay một vòng, có người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào. Ánh mắt người nọ lướt nhìn Từ Dĩ Niên trên giường bệnh trước, thấy cậu đã tỉnh dậy, trên mặt toát ra vẻ vui mừng rõ ràng, sau đó mới gật đầu chào hỏi mẹ Từ: "Dì ạ."
Mẹ Từ tự nhiên qua đón, nhẹ nhàng nắm cánh tay Úc Hòe, đưa anh ngồi xuống bên giường bệnh: "Sao không bảo ai đi theo con, nhỡ ngã thì phải làm sao bây giờ."
Úc Hòe hiếm thấy biểu hiện rất nghe lời: "Không sao đâu, bác sĩ cũng nói con thử đi một mình xem."
Bắt đầu từ lúc Úc Hòe bước vào, tất cả lực chú ý của Từ Dĩ Niên đều đặt hết lên người anh, không phát hiện ra thái độ của mẹ mình với Úc Hòe đã thân mật vượt qua phạm trù đối xử với bạn của con trai.
"Tiểu Niên vừa tỉnh dậy là hỏi tình hình của con ngay, đúng lúc, các con nói chuyện đi." Mẹ Từ cười nói, "Dì đến gặp bác sĩ phụ trách tiểu Niên xác định một ít phương án điều dưỡng về sau."
Trước khi mẹ Từ rời đi còn tri kỉ đóng lại cửa phòng bệnh, Úc Hòe ngồi xuống, nặn nặn tay Từ Dĩ Niên. Lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện trên tay anh quấn đầy băng vải.
"Anh sao rồi?" Từ Dĩ Niên không đứng dậy được, chỉ có thể học theo dáng vẻ của Úc Hòe nắm tay anh, "Lúc đó sử dụng dây rối để khống chế Úc Sóc, có phải ảnh hưởng nhiều lắm không?"
Úc Hòe cẩn thận tránh đi chỗ bị thương xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, biết cậu đang lo lắng cái gì, cố ý cà lơ phất phơ nói: "Nhọc lòng vớ vẩn, anh là ma tộc đó."
Từ Dĩ Niên biết anh nói vậy nghĩa là không có gì đáng ngại, lại thêm giọng điệu hời hợt của anh, không nhịn được bật cười: "Có một lúc, em còn tưởng là lần này xong đời rồi cơ."
Úc Hòe thuận theo lời cậu nói đùa: "Không chỉ em thấy thế, Tạ Kì Hàn còn nghĩ xong cả di thư nên viết thế nào rồi."
"Thật á?" Từ Dĩ Niên cười lại động đau đến vết thương, nhưng mà vẫn không ngừng được, "Vậy còn anh, lúc đó anh nghĩ gì?"
Úc Hòe vừa xoa ngực thuận khí cho Từ Dĩ Niên, vừa nhớ lại nói: "Lúc đó hình như không rảnh lo tới cái này, chỉ liên tục nghĩ làm sao để đối phó với ông ta." Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hòe nói tiếp, "Cuối cùng lúc ánh điện đó rơi xuống, anh biết chúng ta thắng rồi."
"Đáng tiếc sau này không còn nữa. Màu vàng đó, ngầu thật luôn...." Nhớ lại ánh điện màu vàng bùng lên trên đầu ngón tay, Từ Dĩ Niên vẫn chưa đã thèm, trong lúc nói chuyện, ánh mắt cậu vô tình nhìn lướt qua cổ Úc Hòe, vết thương vốn máu thịt lẫn lộn đã khép về như ban đầu.
Cũng là bị thương nặng, thậm chí thương tích của Úc Hòe còn nghiêm trọng hơn cậu, mà dù ngực Úc Hòe vẫn đang quấn một vòng băng vải, nhưng đã có thể tự do hoạt động.
Chênh lệch về các mặt giữa nhân loại và yêu tộc thật sự quá lớn....Từ Dĩ Niên không nhịn xuống được, mặc cho suy nghĩ bay đi vô hạn.
Úc Hòe rất nhạy cảm với biến hóa cảm xúc của Từ Dĩ Niên, chợt hỏi cậu: "Em lại nghĩ linh tinh cái gì đó?"
Từ Dĩ Niên bị anh bất ngờ cắt ngang, nhớ lại mấy suy nghĩ không thể hiểu nổi trong đầu vừa nãy, mặt hơi nóng lên. Cậu thoáng do dự, đối diện với đôi mắt tím sẫm quen thuộc, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ, tuổi thọ của ma tộc dài như vậy, tuy rằng em là trừ yêu sư, nhưng mà...."
"Chính xác." Úc Hòe tiếp lời cậu, trông cứ như nghiêm túc thảo luận với cậu thật, "Tuổi thọ của nhân loại ngắn như vậy, sau này anh phải làm sao bây giờ?"
Từ Dĩ Niên không trả lời được, trong phòng bệnh nhất thời lâm vào yên tĩnh. Cánh tay thon dài mạnh mẽ của Úc Hòe ôm lấy vai cậu, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai Từ Dĩ Niên: "Chia một nửa tuổi thọ của anh cho em, em thấy được không?"
Từ Dĩ Niên mở to mắt: "Anh nói cái gì đó! ?"
Cuối cùng Úc Hòe không nhịn được bật cười: "Đồ ngốc, em không biết hả? Một khi kết thành hôn khế ma tộc, tuổi thọ của chúng ta sẽ cộng hưởng, không thể tách biệt được nữa."
Từ Dĩ Niên phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Vậy chẳng phải là rất bất công với anh à...Tại sao anh không nói cho em biết?"
"Anh tưởng là em biết lâu rồi." Úc Hòe vô tội nói, "Với lại chúng ta cũng kết hôn khế cả rồi, còn nói cái gì mà công bằng hay không công bằng, em làm người ta đau lòng quá đó."
Từ Dĩ Niên trợn mắt liếc anh một cái, những gì cậu biết về hôn khế ma tộc là nghe hết từ Đường Phỉ, hắn cũng không thể tốt bụng nói hết việc lớn việc nhỏ cho cậu được. Từ Dĩ Niên sợ còn để sót gì đó: "Còn cái gì em không biết nữa không?"
"Dùng chung năng lực, cho đến chết mới có thể giải trừ....Ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì nữa." Úc Hòe thấy cậu không bất ngờ, biết chắc là cậu đã hiểu cái này rồi. Úc Hòe nắm chặt vai Từ Dĩ Niên, cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Mặc dù có tuổi thọ dài hơn, nhưng em phải nhìn bạn bè người thân sinh lão bệnh tử, em sẽ phải trải qua nhiều lần biệt ly hơn người bình thường." Úc Hòe nhẹ giọng nói, "Em có hối hận không?"
Từ Dĩ Niên không trả lời ngay, cậu như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Nói thật, đột nhiên biết chuyện này khiến em không quen lắm."
Từ Dĩ Niên thấy Úc Hòe không nói lời nào, trong mắt ngập tràn hình bóng mình, biết thật ra anh vẫn hơi căng thẳng, chuyển chủ đề đi, nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng dù cho là thế nào cũng bất lợi với anh mà, nếu chuyện này đặt trên nhiều người khác chắc nằm mơ cũng phải cười tỉnh."
Úc Hòe không tỏ rõ ý kiến nhìn cậu, cũng không tiếp lời. Từ Dĩ Niên thu lại vẻ bông đùa, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: "Huống chi tuổi thọ của ma tộc quá dài, còn dài hơn những yêu quái khác nữa, em sợ anh cô đơn."
Cậu không dám nghĩ, nếu mấy trăm năm sau, không chỉ cậu rời đi, mà Nam Chi, Nguyên Mộ, Hoa Hành Cảnh, Tạ Kì Hàn....Tất cả những người Úc Hòe quen dần đi vào luân hồi, chỉ còn một mình anh ở lại nhân thế, là cảm giác dài đằng đẵng thế nào.
Là ma tộc cuối cùng trên đời này, rõ ràng Úc Hòe cô đơn hơn rất nhiều người khác.
Từ Dĩ Niên khẽ nắm bàn tay quấn băng vải của Úc Hòe: "Được ở cùng anh như thế, em thật sự rất vui."
Không biết có ai thấy tui cập nhập số chương ở phần giới thiệu chưa, còn 2 chap nữa thôi là hoàn chính văn đó hí hí
"Em sợ anh cô đơn"
-
Thấy Từ Dĩ Niên ngã xuống đất bất tỉnh, Úc Hòe biến sắc, loạng choạng đi đến chính giữa quảng trường, anh đi quá nhanh, lúc đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, vết thương trên người anh lại vỡ ra, trào máu thêm lần nữa.
Úc Hòe cúi người ngồi xổm xuống, trên người bị thương nghiêm trọng khiến anh lập tức nửa quỳ xuống đất, anh duỗi ngón tay da thịt lẫn lộn kiểm tra nhịp thở cậu, xác định hô hấp của Từ Dĩ Niên nhẹ nhàng, động mạnh cổ cũng đập ổn định, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nam Chi đi phía sau anh, thấy vậy vội vàng nói: "Ông chủ, đã thông báo cho ông chủ Hoa dẫn theo người cá ở lâu đài tới đây, rất nhanh sẽ được chữa trị. Bây giờ ngài...."
Tầm mắt cô lướt qua cơ thể chồng chất vết thương của Úc Hòe, tổn thương nghiêm trọng khiến khả năng tự lành của ma tộc cũng giảm xuống rất nhiều, có vài chỗ sâu đến mức thấy được cả xương. Nét mặt Nam Chi vô cùng lo lắng.
"Còn bao lâu nữa thì Hoa Hành Cảnh đến?"
Trên tai Nam Chi quấn một dây hoa màu vàng, trong dây truyền đến thanh âm rất nhỏ. Cô trả lời: "Tinh linh bản đồ nói, bọn họ đã tới đại lộ Đá Trắng, nhiều nhất là 10 phút nữa."
Úc Hòe gật đầu: "Để ý cậu ấy giúp tôi."
Anh nói xong chậm rãi đứng lên, đi từng bước về phía Úc Sóc. Nam Chi nhịn không được nói: "Ngài bị thương nặng như vậy, tốt nhất đừng...."
Úc Hòe phất tay, đi thẳng về phía Úc Sóc. Cơ thể cháy thành than của hắn chẳng còn chút sức sống nào, thế mà lúc Úc Hòe dừng bước, ngón tay Úc Sóc vẫn khẽ nhúc nhích.
Dần dần, lồng ngực Úc Sóc bắt đầu run lên nhè nhẹ. Da thịt cả người hắn bị ánh sáng mạnh thiêu đốt thành tro, chỉ còn dư lại khung xương cháy đen tàn tạ, một tiếng cười khàn đáng sợ phát ra từ cơ thể bị thiêu cháy.
Vẻ mặt Úc Hòe không thay đổi, cũng không bất ngờ chuyện Úc Sóc chưa chết hoàn toàn.
"...Nếu không có mặt trời....Bọn mày tính là cái gì....!" Úc Sóc hỗn loạn nói, "Chỉ bằng đấy bản lĩnh cũng đòi gϊếŧ tao?...Ha....!"
Hắn nói chuyện câu đầu không khớp câu cuối, tiếng cười kì lạ chói tai lại chưa từng ngừng lại, vẫn mang theo tất cả ác ý mạnh mẽ. Úc Hòe lạnh lùng nhìn Úc Sóc, anh phất tay, một cái bóng nhỏ dâng lên từ mặt đất, che đi ánh mặt trời sắp chiếu đến hắn.
Úc Sóc thấy vậy, được đằng chân lân đằng đầu cười quái dị: "Con đúng là một đứa trẻ ngoan...Làm sao, con là không nỡ để ba biến mất à?"
Bên cạnh Úc Hòe xuất hiện một linh thể màu tím sẫm. Dáng vẻ của nó không khác với đa số linh thể khác, nhưng cảm khác nó mang đến lại hoàn toàn bất đồng, nó im lặng lơ lửng trên không trung, tiếng cười quái dị của Úc Sóc lại bỗng im bặt, hắn như nhận ra được gì đó, trầm mặc nhìn nó chằm chằm.
"Ông vẫn còn ít tác dụng," Trong mắt Úc Hòe xẹt qua ý hận sâu sắc, giọng điệu lạnh như băng, "Tôi sẽ dùng linh hồn của ông để bà ấy được đầu thai."
Trận pháp màu xanh lam dần thành hình dưới chân Úc Sóc, màu sắc nhẹ nhàng tươi đẹp tựa như mặt biển được ánh mặt trời chiếu rọi, hình như có ánh sáng lóe ra từ trong trận pháp. Dù mang vẻ ngoài mềm mại đẹp đẽ như thế, nhưng tác dụng của trận pháp này có thể gọi là tà ác___Hiến tế linh hồn. Trận hiến tế linh hồn không cần thân xác, chỉ cần tác động giữa hai linh hồn, người nhận hiến tế tiến vào luân hồi, còn kẻ hiến tế sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Úc Sóc sững sờ chốc lát, phản ứng lại bắt đầu điên cuồng chửi bới, thấy Úc Hòe không một tiếng động tiến hành trận pháp, càng không lựa lời nói: "Sao? Mày tự tay gϊếŧ chết mẹ mày, bây giờ còn muốn gϊếŧ tao đấy à! ?...."
Ánh sáng xanh thẳm như màu đại dương quanh quẩn trên người Úc Sóc, Úc Hòe không cảm xúc nhìn thân hình Úc Sóc bị ánh sáng trận hiến tế bao trùm, cuối cùng hướng ánh nhìn vào linh thể màu tím sẫm thuộc về Tuyên Đàn. Hình ảnh như cơn ác mộng lại chầm chậm hiện về trong não.
Trên con trấn nhỏ nhuộm đẫm máu tươi, sau khi màn đêm buông xuống, đám yêu quái che giấu diện mạo châm lên ngọn đuốc, anh cùng mấy ma tộc trẻ tuổi khác bị trận pháp và xiềng xích trói chặt dưới tán cây cổ thụ. Ánh đèn cách đó không xa sáng như ban ngày, anh tận mắt trông thấy Tuyên Đàn bị lột da róc xương, tay chân bà bị đinh dài đâm thủng, đóng đinh trên cây thập giá.
Mắt Úc Hòe trợn như muốn nứt ra, gần như sắp mất lý trí, vùng vẫy kịch liệt khiến anh bị trận trói buộc làm bị thương. Cũng ngay trong lúc này, một giọng nữ vừa yếu ớt vừa nhẹ nhàng kiên định vang lên trong lòng anh: "A Hòe, con hãy nghe mẹ nói."
Anh ngẩng phắt đầu lên, cách đám người trùng điệp đối diện với ánh mắt Tuyên Đàn.
Lúc anh còn rất nhỏ, Tuyên Đàn làm gia chủ bề bộn công việc, để nói chuyện cùng anh nhiều hơn, Tuyên Đàn dùng huyết thống làm sợi dây gắn bó, kết một loại chú truyền tin đặc biệt lên người mình và anh, qua đi nhiều năm, anh đã không còn là trẻ con nữa, nhưng chú truyền tin giữa hai người vẫn không hề gỡ bỏ.
"Mẹ không còn sức nữa, rất vất vả mới điều động được chú truyền tin, nó không duy trì được lâu, con nghe mẹ nói xong trước đã."
"Mẹ không chịu nổi qua đêm nay, nhưng nếu mẹ cứ chết như vậy, thì không có ý nghĩa." Tuyên Đàn nhấn từng chữ, "Gϊếŧ mẹ đi, lấy năng lực của mẹ, sống cho thật tốt."
Rất ít người biết năng lực của ma tộc là có thể kế thừa. Nếu một ma tộc cam tâm tình nguyện để một ma tộc khác gϊếŧ chết, tất cả linh thể của người chết sẽ được ma tộc kia kế thừa, tránh cho có ma tộc bị lợi ích làm mê muội tâm can xui khiến gϊếŧ hại đồng tộc, ngoại trừ người cực kì thân với các gia chủ đương nhiệm, đây là bí mật rất ít người trong ma tộc biết.
Tuyên Đàn bồi dưỡng Úc Hòe làm người thừa kế, ở năm anh trưởng thành, bà nói bí mật này cho anh biết.
"Không...." Úc Hòe không cần suy nghĩ, run giọng từ chối, "Mẹ sẽ không thể đầu thai. Chắc chắn còn có cách khác, con không thể làm như vậy....!"
"Không còn cách nào khác, nếu chỉ có một người có thể sống tiếp, vậy người đó sẽ chỉ là con." Tuyên Đàn nhẹ giọng nói, "Sau khi ngắt liên lạc lập tức động thủ, mẹ không phản kháng công kích của con, khi kế thừa năng lực con sẽ vì yêu lực bạo động mà phá tan trói buộc. Trốn đến phía Bắc, đó là nơi bọn họ canh phòng yếu nhất. Sau khi rời khỏi đây tìm đến Nam Chi, cô ấy sẽ dốc toàn lực giúp đỡ con."
"Nếu không thể nhẫn tâm....Vậy báo thù cho mẹ____báo thù cho ma tộc! Lấy sức mạnh của mẹ, để một ngày nào đó khiến cho những kẻ xuất hiện trên trấn đêm nay nợ máu phải trả bằng máu!"
Tuyên Đàn nói xong lập tức cắt đứt truyền tin, Úc Hòe run rẩy nhìn về phía nữ yêu bị trói trên cây thập giá. Trên mặt Tuyên Đàn đẫm máu, dường như để ý thấy ánh mắt của anh, vẫn yếu ớt mỉm cười.
Úc Hòe cắn răng, ngón tay nắm chặt thành quyền, siết bàn tay mình chảy máu. Anh tận lực đè xuống bi thương tuyệt vọng, dùng yêu lực còn sót lại âm thầm triệu hồi linh thể___
Sức mạnh vô hình tức khắc xuyên qua lồng ngực Tuyên Đàn, yêu tộc xung quanh sững sờ chốc lát, sau đó vỡ òa một trận hoan hô: Ròng rã ba ngày, cuối cùng bọn họ cũng gϊếŧ được gia chủ ma tộc!
Trong một góc, Khởi La và một yêu quái đeo mặt nạ khác hơi thay đổi nét mặt. Bọn họ nhìn về phía dưới tàng cây đầu tiên, nháy mắt tiếp theo, yêu lực bạo động mãnh liệt khiến mọi người cùng quay đầu qua, vầng sáng màu tím sẫm phóng lên tận trời, bao trùm Úc Hòe trong đó.
Hình như Khởi La muốn tiến lên, yêu quái đeo mặt nạ lại duỗi tay ngăn Khởi La lại, hắn nhìn chằm chằm dưới tàng cây, trong mắt toát lên vẻ hưng phấn và vui mừng bất ngờ.
....
....
Tiếng chửi bới của Úc Sóc cắt ngang dòng suy nghĩ của Úc Hòe, kéo anh về lại hiện thực: "....Nói thật tao nghe xem, thật ra cô ta chết mày vui lắm phải không, nhiều loại năng lực như thế, tất cả lợi hết cho mày....Làm gì có cách nào dễ dàng hơn cách này!....Ha ha....Đừng có không dám thừa nhận!...Dừng lại! Đáng chết, dừng lại cho tao! !"
Cơ thể cháy đen của Úc Sóc bị vầng sáng ngày sáng to lớn bao trùm hoàn toàn, như là hải triều nhấn chìm cả người. Tiếng mắng khó nghe dần trở nên mờ nhạt, thân hình hắn hòa thành cát bụi, trong vầng sáng rực rỡ ấy, lớp bụi đó cũng biến mất không còn nữa____
Hồn phách của Úc Sóc bị trận hiến tế hấp thu toàn bộ, trận pháp màu xanh lam dần biến thành xanh đậm tĩnh lặng, ánh sáng này càng lúc càng chói mắt, tựa như sao trời rơi vào biển sâu, dần dần, tất cả ánh sáng trong trận pháp cùng tập trung hướng về phía linh thể màu tím sẫm, dịu dàng ôm bà vào trong. Linh thể của Tuyên Đàn dần trở nên trong suốt, từng bước thoát khỏi trói buộc với linh hồn của ma tộc, một lần nữa được bước vào sinh tử luân hồi bình thường.
"Cảm ơn mẹ cho con tất cả." Úc Hòe nhẹ giọng nói, "Tạm biệt."
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú bóng dáng Tuyên Đàn rời đi, cơn ác mộng dài đến năm năm cuối cùng cũng kết thúc.
Trận hiến tế linh hồn hoàn thành sứ mệnh, hóa thành lấm tấm bụi sao. Úc Sóc hoàn toàn biến mất, quyền kiểm soát Cảng Tự Do lại về tay Úc Hòe lần nữa. Sử dụng trận pháp tiêu tốn yêu lực cuối cùng của anh, ngay khi toàn bộ trận pháp tan biến, máu trào ra từ miệng Úc Hòe, anh cố gắng dùng chút sức còn lại giải trừ hạn chế ra vào Cảng Tự Do.
Từ lúc Úc Sóc ngã xuống, quyền kiểm soát Cảng Tự Do đã về lại tay Úc Hòe. Làm xong mọi thứ, thần kinh căng chặt của Úc Hòe cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, anh không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã mạnh xuống đất.
Trong cơn mơ màng, tán cây xanh biếc che lấp mặt trời ánh vào trong tầm mắt anh, cây đại thụ cao lớn bỗng nhiên xuất hiện bên trên quảng trường đổ nát, cành lá đan chen vào nhau cắm sâu bên trong đá vụn, như thể đã sừng sững ở đây cả ngàn năm.
Đóa hoa hồng nhạt nở rộ trong gió, từng chùm từng chùm, tựa như tuyết mới đọng lại trên khắp cành cây.
Đây là....Cây Thế Giới.
Úc Hòe hơi mở to mắt, muốn thấy rõ hơn, lại thật sự không còn sức.
Hình ảnh cuối cùng trong ánh nhìn là cánh hoa hồng nhạt rơi xuống từ đầu ngọn cây, nó nhẹ nhàng xoay tròn, như vu vơ tản mạn, lại như kiên định chậm rãi hướng đến một nơi nào đó, tựa như tinh linh theo đuổi ánh nắng ngày xuân.
-
Trụ sở y tế.
Ngoài cửa sổ mưa phùn liên miên, phong đỏ ướt đẫm đung đưa trong gió. Cơn mưa nắng hiếm hoi khiến không khí ẩm ướt trong lành, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng bệnh qua ô cửa kính.
Nam sinh trên giường bệnh hô hấp nhẹ nhàng, hơn nửa gương mặt quấn trong băng vải, vì vết thương chưa khỏi hẳn mà phần da lộ ra bên ngoài tái nhợt yếu ớt. Thế nhưng dù cho như vậy, cũng không khó nhìn ra ngoại hình nổi bật của cậu. Đường nét xương mày sống mũi mượt mà đẹp đẽ, lông mi đen dày để lại một cái bóng hình quạt bên dưới viền mắt.
Mẹ Từ hơi lo lắng nhìn Từ Dĩ Niên nằm trên giường bệnh. Đã qua nửa tháng kể từ ngày tai nạn ở Cảng Tự Do. Khi đó Nguyên Mộ vừa nhận được tin tức của Úc Hòe, dùng hết cách cũng không thể tiến vào Cảng Tự Do được, chỉ đành kết hợp với tổng cục trừ yêu chuẩn bị cho mọi tình huống. Ngay khi kết giới vừa mở ra, các đội trừ yêu sư ở tổng cục và các bác sĩ lập tức chạy vào Cảng Tự Do.
Mặc dù tất cả Tử Linh đã tan thành tro dưới ánh mặt trời, nhưng cũng có không biết bao nhiêu yêu tộc chết trong kiếp nạn này. Càng khiến người ta kinh ngạc nói không nên lời hơn, người đứng sau mọi thứ vậy mà là người ai cũng cho rằng đã chết nhiều năm trước, gia chủ của ma tộc, Úc Sóc.
Biến cố ở Cảng Tử Do khiến hai giới không ngừng xôn xao, sự thật nổi lên mặt nước càng khiến mọi người hết sức bàng hoàng.
Để tiện cho quá trình điều trị về sau, người cá ở Cảng Tự Do xử lý đơn giản vết thương trí mạng cho tất cả người bị thương trước, sau đó mới chuyển người còn ở trạng thái bất tỉnh về trụ sở y tế. Mẹ Từ nhận được thông báo vội vàng chạy tới, bác sĩ nói trong lúc chiến đấu Từ Dĩ Niên tiêu hao dị năng quá độ, gây tổn thương nghiêm trọng đối với thân thể, trong quá trình điều trị có một lần tính mạng ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. May mà nhờ tộc người cá đi theo giúp đỡ mới nhặt về được một mạng.
Lẽ ra mấy ngày nay Từ Dĩ Niên phải tỉnh lại rồi, nhưng mãi vẫn chưa thấy cậu tỉnh.
Nghĩ đến đây, mẹ Từ nhẹ nhàng nắm bàn tay hơi lạnh của cậu.
....
....
Ý thức của Từ Dĩ Niên như bị vùi trong sương mù u tối, vô số hình ảnh lướt như bay qua đầu cậu, nụ cười âm u quái dị của đám xương khô, dây rối liên kết với trái tim, ánh điện màu vàng cắt ngang màn đêm, mặt trời chói chang từ trời rơi xuống.
Từ Dĩ Niên vươn tay, muốn bắt lại ánh sáng lấp lánh trong màn đêm theo bản năng, nhưng nó quá xa xôi, dù có thế nào cũng không thể chạm tới được, cậu chỉ đành duỗi tay càng cao hơn, cảm giác mất trọng lực lại chợt ập đến___
Từ Dĩ Niên mở bừng mắt, lọt vào ánh nhìn là mặt tường màu trắng quen thuộc của trụ sở y tế, cậu hít thở từng hơi, cổ họng rất khô, có người vỗ nhẹ lưng cậu, đưa một ly nước ấm cắm ống hút đến bên môi cậu.
Dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng khô khốc, lúc này Từ Dĩ Niên mới dần tỉnh lại từ cơn khát bỏng rát. Mẹ Từ lo lắng hỏi: "Làm sao đấy? Có chỗ nào khó chịu không?"
Từ Dĩ Niên lắc đầu, ý bảo mình không sao, lúc mở miệng giọng nói hơi khàn: "Mẹ? Sao mẹ lại ở đây...." Cậu chợt nhớ tới gì đó, lo lắng hỏi: "....Úc Hòe đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Sau khi ý thức trở lại, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Cảng Tự Do dần trở nên rõ nét. Cậu còn nhớ rõ Úc Hoè thiêu đốt tính mạng làm cái giá, dùng sợi dây rối chọc thủng trái tim khống chế Úc Sóc, lúc đó mới cho cậu cơ hội đánh bại Úc Sóc.
Mẹ Từ còn chưa kịp trả lời, Từ Dĩ Niên vậy mà bày ra dáng vẻ đòi rút kim truyền dịch đứng lên, bà vội vàng cản lại động tác hoảng loạn của con mình: "Con làm gì thế? Bây giờ con như vậy còn muốn ra ngoài tìm ai?"
Từ Dĩ Niên lại không để ý được nhiều như thế, cánh tay có thể cử động dùng sức nắm tay áo mẹ Từ: "Anh ấy bị thương còn nặng hơn con...Rốt cuộc anh ấy sao rồi? Mẹ đừng gạt con."
Từ Dĩ Niên nói chuyện đứt quãng còn mang theo âm gió, mẹ Từ thấy thế cười lắc đầu, dịu dàng nói: "Con yên tâm, Úc Hòe không sao."
Từ Dĩ Niên nghe đến đây mới thở phào, cậu bình tĩnh lại, dần buông lỏng tay ra, mẹ Từ tiếp tục nói: "Nó tỉnh trước con hai ngày, sau khi bác sĩ cho phép đi lại nó còn đến nhìn con mấy lần. Ngược lại là con ấy, bộ dạng thế này còn dám lộn xộn...."
Còn chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Mẹ Từ không nói nữa, thuận thế liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường: "Con xem, chẳng phải là đến đây rồi à."
Tay nắm cửa xoay một vòng, có người ở bên ngoài đẩy cửa bước vào. Ánh mắt người nọ lướt nhìn Từ Dĩ Niên trên giường bệnh trước, thấy cậu đã tỉnh dậy, trên mặt toát ra vẻ vui mừng rõ ràng, sau đó mới gật đầu chào hỏi mẹ Từ: "Dì ạ."
Mẹ Từ tự nhiên qua đón, nhẹ nhàng nắm cánh tay Úc Hòe, đưa anh ngồi xuống bên giường bệnh: "Sao không bảo ai đi theo con, nhỡ ngã thì phải làm sao bây giờ."
Úc Hòe hiếm thấy biểu hiện rất nghe lời: "Không sao đâu, bác sĩ cũng nói con thử đi một mình xem."
Bắt đầu từ lúc Úc Hòe bước vào, tất cả lực chú ý của Từ Dĩ Niên đều đặt hết lên người anh, không phát hiện ra thái độ của mẹ mình với Úc Hòe đã thân mật vượt qua phạm trù đối xử với bạn của con trai.
"Tiểu Niên vừa tỉnh dậy là hỏi tình hình của con ngay, đúng lúc, các con nói chuyện đi." Mẹ Từ cười nói, "Dì đến gặp bác sĩ phụ trách tiểu Niên xác định một ít phương án điều dưỡng về sau."
Trước khi mẹ Từ rời đi còn tri kỉ đóng lại cửa phòng bệnh, Úc Hòe ngồi xuống, nặn nặn tay Từ Dĩ Niên. Lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện trên tay anh quấn đầy băng vải.
"Anh sao rồi?" Từ Dĩ Niên không đứng dậy được, chỉ có thể học theo dáng vẻ của Úc Hòe nắm tay anh, "Lúc đó sử dụng dây rối để khống chế Úc Sóc, có phải ảnh hưởng nhiều lắm không?"
Úc Hòe cẩn thận tránh đi chỗ bị thương xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, biết cậu đang lo lắng cái gì, cố ý cà lơ phất phơ nói: "Nhọc lòng vớ vẩn, anh là ma tộc đó."
Từ Dĩ Niên biết anh nói vậy nghĩa là không có gì đáng ngại, lại thêm giọng điệu hời hợt của anh, không nhịn được bật cười: "Có một lúc, em còn tưởng là lần này xong đời rồi cơ."
Úc Hòe thuận theo lời cậu nói đùa: "Không chỉ em thấy thế, Tạ Kì Hàn còn nghĩ xong cả di thư nên viết thế nào rồi."
"Thật á?" Từ Dĩ Niên cười lại động đau đến vết thương, nhưng mà vẫn không ngừng được, "Vậy còn anh, lúc đó anh nghĩ gì?"
Úc Hòe vừa xoa ngực thuận khí cho Từ Dĩ Niên, vừa nhớ lại nói: "Lúc đó hình như không rảnh lo tới cái này, chỉ liên tục nghĩ làm sao để đối phó với ông ta." Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hòe nói tiếp, "Cuối cùng lúc ánh điện đó rơi xuống, anh biết chúng ta thắng rồi."
"Đáng tiếc sau này không còn nữa. Màu vàng đó, ngầu thật luôn...." Nhớ lại ánh điện màu vàng bùng lên trên đầu ngón tay, Từ Dĩ Niên vẫn chưa đã thèm, trong lúc nói chuyện, ánh mắt cậu vô tình nhìn lướt qua cổ Úc Hòe, vết thương vốn máu thịt lẫn lộn đã khép về như ban đầu.
Cũng là bị thương nặng, thậm chí thương tích của Úc Hòe còn nghiêm trọng hơn cậu, mà dù ngực Úc Hòe vẫn đang quấn một vòng băng vải, nhưng đã có thể tự do hoạt động.
Chênh lệch về các mặt giữa nhân loại và yêu tộc thật sự quá lớn....Từ Dĩ Niên không nhịn xuống được, mặc cho suy nghĩ bay đi vô hạn.
Úc Hòe rất nhạy cảm với biến hóa cảm xúc của Từ Dĩ Niên, chợt hỏi cậu: "Em lại nghĩ linh tinh cái gì đó?"
Từ Dĩ Niên bị anh bất ngờ cắt ngang, nhớ lại mấy suy nghĩ không thể hiểu nổi trong đầu vừa nãy, mặt hơi nóng lên. Cậu thoáng do dự, đối diện với đôi mắt tím sẫm quen thuộc, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ, tuổi thọ của ma tộc dài như vậy, tuy rằng em là trừ yêu sư, nhưng mà...."
"Chính xác." Úc Hòe tiếp lời cậu, trông cứ như nghiêm túc thảo luận với cậu thật, "Tuổi thọ của nhân loại ngắn như vậy, sau này anh phải làm sao bây giờ?"
Từ Dĩ Niên không trả lời được, trong phòng bệnh nhất thời lâm vào yên tĩnh. Cánh tay thon dài mạnh mẽ của Úc Hòe ôm lấy vai cậu, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai Từ Dĩ Niên: "Chia một nửa tuổi thọ của anh cho em, em thấy được không?"
Từ Dĩ Niên mở to mắt: "Anh nói cái gì đó! ?"
Cuối cùng Úc Hòe không nhịn được bật cười: "Đồ ngốc, em không biết hả? Một khi kết thành hôn khế ma tộc, tuổi thọ của chúng ta sẽ cộng hưởng, không thể tách biệt được nữa."
Từ Dĩ Niên phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Vậy chẳng phải là rất bất công với anh à...Tại sao anh không nói cho em biết?"
"Anh tưởng là em biết lâu rồi." Úc Hòe vô tội nói, "Với lại chúng ta cũng kết hôn khế cả rồi, còn nói cái gì mà công bằng hay không công bằng, em làm người ta đau lòng quá đó."
Từ Dĩ Niên trợn mắt liếc anh một cái, những gì cậu biết về hôn khế ma tộc là nghe hết từ Đường Phỉ, hắn cũng không thể tốt bụng nói hết việc lớn việc nhỏ cho cậu được. Từ Dĩ Niên sợ còn để sót gì đó: "Còn cái gì em không biết nữa không?"
"Dùng chung năng lực, cho đến chết mới có thể giải trừ....Ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì nữa." Úc Hòe thấy cậu không bất ngờ, biết chắc là cậu đã hiểu cái này rồi. Úc Hòe nắm chặt vai Từ Dĩ Niên, cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Mặc dù có tuổi thọ dài hơn, nhưng em phải nhìn bạn bè người thân sinh lão bệnh tử, em sẽ phải trải qua nhiều lần biệt ly hơn người bình thường." Úc Hòe nhẹ giọng nói, "Em có hối hận không?"
Từ Dĩ Niên không trả lời ngay, cậu như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Nói thật, đột nhiên biết chuyện này khiến em không quen lắm."
Từ Dĩ Niên thấy Úc Hòe không nói lời nào, trong mắt ngập tràn hình bóng mình, biết thật ra anh vẫn hơi căng thẳng, chuyển chủ đề đi, nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng dù cho là thế nào cũng bất lợi với anh mà, nếu chuyện này đặt trên nhiều người khác chắc nằm mơ cũng phải cười tỉnh."
Úc Hòe không tỏ rõ ý kiến nhìn cậu, cũng không tiếp lời. Từ Dĩ Niên thu lại vẻ bông đùa, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: "Huống chi tuổi thọ của ma tộc quá dài, còn dài hơn những yêu quái khác nữa, em sợ anh cô đơn."
Cậu không dám nghĩ, nếu mấy trăm năm sau, không chỉ cậu rời đi, mà Nam Chi, Nguyên Mộ, Hoa Hành Cảnh, Tạ Kì Hàn....Tất cả những người Úc Hòe quen dần đi vào luân hồi, chỉ còn một mình anh ở lại nhân thế, là cảm giác dài đằng đẵng thế nào.
Là ma tộc cuối cùng trên đời này, rõ ràng Úc Hòe cô đơn hơn rất nhiều người khác.
Từ Dĩ Niên khẽ nắm bàn tay quấn băng vải của Úc Hòe: "Được ở cùng anh như thế, em thật sự rất vui."
Không biết có ai thấy tui cập nhập số chương ở phần giới thiệu chưa, còn 2 chap nữa thôi là hoàn chính văn đó hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.