Chương 55: Quyết tâm
Dẫn Lộ Tinh
01/10/2021
Những ký ức man mác xẹt qua đầu, sự đau khổ dằn vặt khi biết mệnh của mình và Úc Hòe tương khắc, vô số đêm không ngủ được và tuyết chồng chất dưới tàng cây thế giới... Từ Dĩ Niên kiềm nén những tình cảm dư thừa, câu được câu chăng kể lại lý do của Lam, ngoài ra không nói thêm gì nữa. Nghe cậu nói tiền căn hậu quả xong, Úc Hòe càng bóp mạnh cổ tay cậu hơn, gần như là muốn bóp nát xương cậu.
Sắc mặt của yêu tộc u ám đáng sợ, đôi mắt tím sẫm lóe lên ánh sáng đỏ hung bạo, Từ Dĩ Niên chưa từng trông thấy bộ dạng tức giận thật sự của hắn, cảm giác áp bách đập vào mặt khiến kẻ khác không chống đỡ được. Úc Hòe hơi nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm đến cực điểm: "Năm đó vì một câu của thầy tướng số mà em đá tôi?"
Từ Dĩ Niên mở miệng, có giải thích thế nào thì cũng như đang bao biện nên chỉ đành cụp mắt không nói.
Úc Hòe thấy cậu cam chịu, bỗng nhiên lạnh lùng bảo: "Dù khắc nhau thì sao?"
Sự tàn nhẫn và cố chấp của hắn đã chạm tới nỗi sợ ở sâu trong tim Từ Dĩ Niên, giọng nam sinh run lên: ".... Em sẽ hại chết anh!"
"Thế nên em liền quyết định thay tôi luôn?" Úc Hòe nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng nói một câu không rõ ý tứ: "Từ Dĩ Niên, em ác thật đấy."
Từ Dĩ Niên hoang mang vô cùng, cảm xúc lên xuống kịch liệt khiến huyệt thái dương ẩn ẩn đau, mặt cậu khổ sở lạ thường, chẳng biết Úc Hòe nghĩ đến cái gì, mắt dần dần hiện lên sát ý: "Tỉ lệ mệnh khắc mệnh là bao nhiêu? Đừng nói em bị người ta lừa mà không biết đấy nhé!"
Từ Dĩ Niên ngơ ra.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, theo bản năng nói: "Người tính mệnh cho em là Lam, anh ta không thể nào tính sai..."
Là tổ sư gia đương nhiệm của tính mệnh, Lam đã từng xem qua vô số mệnh. Có rất ít mệnh khắc nhau, trên đời chỉ vài người là nhìn ra được dị tượng này, trong những thầy tướng số mà Từ Dĩ Niên quen thì chỉ có mình Lam là xem được.
"Bất kể y tính đúng hay sai, tốt nhất lần này em đừng gạt tôi."
Úc Hòe nhặt cài áo kim cương tím bị vứt trên mặt đất lên, nắm chặt nó trong tay, thậm chí lòng bàn tay còn chảy máu.
Hóa ra hai năm trước, Từ Dĩ Niên rời bỏ hắn không phải bởi vì hắn gặp bất trắc mà là cậu chọn một cách tự cho là tốt để bảo vệ hắn....
Chuyện tương khắc khiến hắn vẫn còn nghi vấn, một khi điều tra rõ chân tướng, hắn sẽ không bỏ qua cho những người đã gây khó dễ, cũng sẽ không thả Từ Dĩ Niên đi.
Úc Hòe ổn định cảm xúc lại, sau đó nhìn Từ Dĩ Niên một cái rồi lập tức đi ngay.
Bóng yêu tộc biến mất trong rừng phong sâu hút, Từ Dĩ Niên mất hồn mất vía đứng yên tại chỗ, giọng điệu của đối phương khiến đầu óc rối tung cả lên, thậm chí Từ Dĩ Niên còn không dám nghĩ lại.
Nếu mệnh của cậu và Úc Hòe không như Lam nói, vậy rốt cuộc cậu đã làm cái gì...!
Đầu Từ Dĩ Niên đau như búa bổ, phải vịn vào cây phong bên cạnh mới không té ngã. Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác choáng váng mãnh liệt dần dần biến mất, Từ Dĩ Niên hít sâu mấy cái liên tiếp, gắng gượng bình tĩnh lại.
Ngay cả vũ hội tốt nghiệp cũng không tham gia, cậu cứ thế đờ đẫn đi về ký túc xá.
Dường như cậu nhớ lại năm năm trước, thời gian ban ngày trở nên lâu dài khác thường, từng cảnh tượng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, không thể dừng được.
Từ Dĩ Niên gần như không ăn không uống, chỉ vùi đầu ngủ. Mấy ngày liên tiếp, cả gian ký túc xá trống vắng thỉnh thoảng vang lên những tiếng động do cậu gây ra. Cho đến buổi chiều hôm nào đó, một cuộc điện thoại đã phá vỡ bầu không khí bế tắc này.
"Anh Tiểu Từ!" Giọng nói kích động của Hạ Tử Hoành vang lên ở đầu bên kia, "Anh thấy tin nhắn trong nhóm chưa? Mãi không thấy anh trả lời nên em mới hỏi xem."
"... Gì cơ?" Giọng nói của Từ Dĩ Niên mang theo âm mũi chưa tỉnh ngủ, cậu lật mình trên giường, chậm rì rì bấm vào nhóm chat.
Đêm qua Thần Nhiên gửi vào nhóm chat thông báo mới của cục trừ yêu: [Ba giờ chiều mai, phòng số 2 viện thẩm phán tiến hành xét xử Hắc Tháp. Những thầy trừ yêu tham dự sự kiện này gần như đều được mời, chúng tôi cũng tham gia, nhận được tin thì trả lời cái nha.]
Từ Dĩ Niên nhìn thời gian, nhận ra còn chưa đến năm tiếng nữa là bắt đầu xét xử, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo hơn vài phần.
"Bây giờ nhận được rồi, đến lúc đó gặp."
Học viện Phong Kiều cách viện thẩm phán cả trăm kilomet, lúc Từ Dĩ Niên đẩy cửa vào thì đã có đầy người ngồi trong phòng xét xử, cậu tìm kiếm Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành theo thói quen nhưng lại phát hiện bên bọn họ không có chỗ trống. Đang định ngồi bừa xuống đâu đó thì có người đột nhiên gọi cậu.
"Ê, Từ Dĩ Niên? Bên này."
Từ Dĩ Niên trông thấy một thanh niên có đôi mắt giống hồ ly.
Bùi Tô.
Cậu kinh ngạc: "Sao anh..."
Cậu không ngờ Bùi Tô sẽ xuất hiện ở đây, lúc ra khỏi Hắc Tháp cậu có hỏi tình hình của Bùi Tô, nghe nói đã ra tù rồi. Mới thoát khỏi ác mộng kéo dài nhiều năm, trạng thái của Bùi Tô không tệ lắm.
Thanh niên cười với cậu, sau khi cậu ngồi xuống liền thân thiết ôm lấy vai cậu: "Vẫn chưa cảm ơn cậu nữa, bạn nhỏ, vậy mà cậu nói được làm được."
"Không phải mình tôi, rất nhiều người góp sức." Từ Dĩ Niên do dự, "Cứ tưởng anh sẽ không muốn trông thấy mấy người Hắc Tháp nữa."
Bùi Tô dựa lưng vào ghế, thờ ơ nói: "Hôm nay là ngày đám súc sinh kia chịu phán xét. Mấy năm qua bọn họ dung túng tù nhân hành hạ tôi, còn tự tiện tăng hình phạt cho tôi, tôi phải chính mắt nhìn thấy bọn họ bị báo ứng."
Thấy mặt Từ Dĩ Niên tái nhợt, Bùi Tô hỏi thêm: "Không nghỉ ngơi tốt à? Dạo này bận quá chăng?"
Từ Dĩ Niên lắc đầu, Bùi Tô liền không hỏi nữa, bỗng nhiên y chọc tay Từ Dĩ Niên, đổi đề tài: "Bồi thẩm đoàn trước mặt chúng ta ấy, hàng đầu tiên bên phải là ai vậy?"
"Hạ Nghiên." Từ Dĩ Niên nhìn lướt qua, nơi đó toàn là những nhân vật lớn của cục trừ yêu, "Nhiệm vụ Hắc Tháp lần này là anh ấy dẫn đội."
"Đẹp trai phết." Bùi Tô nói xong lại hỏi tiếp: "Thế bên trái thì sao? Tôi vừa tới liền thấy hắn."
Giữa một đám thầy trừ yêu, khí chất của người nọ khác biệt lạ thường, đôi mắt màu tím sẫm không thuộc về nhân loại, Bùi Tô ở Hắc Tháp vài năm mà chưa từng thấy yêu quái nào đẹp đến vậy.
Úc Hòe dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu. Bên cạnh hắn là cục trưởng Tống của phân cục Nam Hải, vừa cười vừa nói chuyện với Úc Hòe. Từ Dĩ Niên vẫn nhớ cục trưởng Tống có quan hệ rất tốt với Tuyên Đàn, lúc đầu Úc Hòe tốt nghiệp xong cũng vào phân cục Nam Hải. Trông thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của yêu tộc, ánh mắt của Từ Dĩ Niên dừng lại, một lúc lâu sau, cậu cất giọng khàn khàn bảo: "Úc Hòe."
Bùi Tô không để ý đến cảm xúc của cậu, tuy rằng có rất ít hiểu biết về yêu giới nhưng Bùi Tô cũng từng nghe đến cái tên này, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc: "Là hắn à."
Chẳng biết cục trưởng Tống đã nói gì mà Úc Hòe nở nụ cười. Bùi Tô cảm thán từ tận đáy lòng: "Nếu hắn là con người, cục trừ yêu chỉ cần tung ảnh của hắn lên diễn đàn kết nối, bằng khuôn mặt này thôi thì cần quái gì luật lệ chung sống hòa bình nữa?"
Cửa chính của phòng xét xử vang lên tiếng động, người khoan thai đến muộn đã hấp dẫn không ít sự chú ý, Đường Phỉ đi thẳng về phía bồi thẩm đoàn, khuôn mặt của y lạnh lùng, mắt như một ngôi sao mờ, nhóm thầy trừ yêu nhường vị trí trung tâm cho y.
Từ Dĩ Niên nghĩ đến Úc Hòe, trong lòng bất an, không chú ý thấy Bùi Tô bên cạnh đã bất giác ngồi thẳng người, ánh mắt dần dần đông cứng lại. Y vỗ vai Từ Dĩ Niên, hỏi một câu không được tự nhiên: "Đó là ai? Thầy cậu à?"
"Ừ."
Bùi Tô chần chừ: "Quan hệ của cậu với thầy cậu... tốt chứ?"
"Rất tốt." Từ Dĩ Niên trả lời, "Thầy dạy tôi mười năm rồi."
Lúc đi qua Úc Hòe, Đường Phỉ dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng chăm chú nhìn quỷ tộc từ trên xuống dưới.
Úc Hòe nhếch mắt, không hề khách sáo nhìn lại y.
Tuy rằng hai người chỉ nhìn nhau mấy giây nhưng có không ít thầy trừ yêu nhạy bén đã nhận ra có gì đó không đúng. Sau khi Đường Phỉ ngồi xuống, cục trưởng Tống liền nhẹ giọng hỏi: "Cháu và Đường tiên sinh không có hiểu lầm gì chứ?"
"Không có." Úc Hòe thu tầm mắt lại, thản nhiên bảo: "Không hợp thôi."
"Đường tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lão cục trưởng đã cao tuổi, vài năm nữa có lẽ vị trí tổng cục sẽ do y tiếp nhận." Cục trưởng Tống có lòng tốt khuyên nhủ, "Tốt nhất là đừng gây chuyện với y."
Úc Hòe không tỏ rõ ý kiến, cục trưởng Tống lắc đầu, nghĩ thầm rằng tính tình của thằng nhóc này còn giống yêu tộc hơn cả Tuyên Đàn.
Chuyện của Hắc Tháp và phòng thí nghiệm liên lụy tới rất nhiều yêu tộc, thủ phạm của hai bên bị áp giải ra phòng xét xử. Hơn mười phạm nhân đeo gông xiềng nặng nề lần lượt được tra khảo trên đài phán quyết. Cho dù lúc nãy có tỏ ra thoải mái đến cỡ nào thì khi nhìn thấy kẻ đầu sỏ đã khiến mình đau khổ mấy năm trời, mắt Bùi Tô dần dần toát lên sự căm hận.
Biểu cảm của những người bị hại trong sảnh cũng không khác Bùi Tô lắm, bốn phía vang lên tiếng xì xào, có người còn quá kích động mà chửi ầm lên.
Buổi xét xử hôm nay khác với bình thường, không chỉ cấp cao của tổng cục trừ yêu có mặt mà những nhân vật của yêu giới tới đây đều hết sức quan trọng. Lão viện trưởng của viện thẩm phán tự đảm nhiệm chánh án, thấy trong phòng ầm ĩ quá mức, ông không thể không gõ búa thật mạnh: "Im lặng."
Giọng của lão viện trưởng hùng hồn, không giận tự uy, hiện trường chốc lát liền yên tĩnh trở lại. Thư ký tiến lên từng bước, cao giọng tuyên bố quy tắc xét xử.
Trong tiếng chuông trang nghiêm, buổi xét xử ngục giam Hắc Tháp chính thức bắt đầu.
"Mấy năm nay Hắc Tháp âm mưu xóa bỏ luật lệ, làm giả chứng nhận tử vong của tù nhân để biến người đó thành 'không hộ khẩu', chẳng những âm thầm sai khiến bọn họ gây ra nhiều hành vi phạm tội mà đồng thời cũng nuôi dưỡng bọn họ như quân riêng." Chánh án trên đài phán quyết nhìn chăm chú vào đông đảo những cấp cao của Hắc Tháp, đôi mắt già nua sắc bén, "Nhận tội hay không?"
Vài tên yêu tộc ngậm miệng không nói, trong lúc giằng co, quản ngục trưởng của Hắc Tháp đã lên tiếng trước: "Nhận tội." Có gã dẫn đầu, phạm nhân bên cạnh cũng không im lặng nữa mà đều nhận tội hết. Thư ký phiên tòa ghi chép như bay, chánh án tiếp tục: "Năm năm trước, phòng thí nghiệm bí mật dời từ Vân Dao đến Hắc Tháp, hai bên hợp tác với nhau, Hắc Tháp cung cấp tài chính và che chở, phòng thí nghiệm trợ giúp những tù nhân kể trên nâng cao năng lực, tiến hành cải tạo huyết thống..."
...
Từng quyển từng quyển tài liệu ghi chép tội ác được chánh án lần lượt lật qua, ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng bàn tán khe khẽ xung quanh, sau đó vô số những hành vi phạm tội ấy đã khiến mọi người lặng ngắt như tờ.
Bằng chứng phơi bày trước mặt, cấp cao Hắc Tháp đành cúi đầu nhận tội. Sau khi tiến sĩ chết, phòng thí nghiệm chỉ còn lại một nghiên cứu viên, giờ phút này người đó đang cúi đầu ủ rũ, sắc mặt ảm đạm.
Quá trình hỏi tội dài dòng kết thúc, sau khi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng đến lúc đưa ra kết quả phán quyết. Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng, nhìn vị chánh án trên đài xét xử không chớp mắt giống như đại đa số người ở đây.
Chánh án cao giọng: "Hắc Tháp và phòng thí nghiệm cấu kết mưu phản, vi phạm điều lệ một, kết quả xét xử như sau——"
"Đợi đã." Một giọng nói vang lên từ phía bồi thẩm đoàn, ngắt lời tuyên án. Úc Hòe thong dong đứng dậy, thân hình cao lớn chốc lát liền hấp dẫn ánh nhìn. Trong lòng Từ Dĩ Niên có dự cảm, cậu nắm chặt tay vịn ghế, trái tim đập thình thịch, dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Chánh án hơi sững người, sau đó gật đầu với hắn: "Bồi thẩm viên số 1, cậu có gì cần bổ sung?"
Đối diện với vô số ánh mắt ở đây, Úc Hòe không nhanh không chậm: "Chưa đến lúc để tuyên án đâu. Người lãnh đạo của phòng thí nghiệm không chỉ có một vị, trừ tên tiến sĩ đã chết kia thì vị còn lại đúng lúc đang ngồi trong hàng ngũ bồi thẩm đoàn."
Một viên đá tạo nên ngàn tầng sóng, phòng xét xử bùng nổ! Những tiếng bàn tán tựa thủy triều gần như đã bao phủ toàn bộ hiện trường, vô số ánh mắt nhìn về phía bồi thẩm đoàn—— Ngoại trừ Úc Hòe ra thì nơi đó toàn là cấp cao của cục trừ yêu.
Chánh án không thể không gõ vài phát búa liên tiếp: "Im lặng! Im lặng!"
Giọng điệu của ông uy nghiêm, mặt mày khó nén sự kinh ngạc: "Bồi thẩm viên số 1, tố cáo nghiêm trọng như vậy cần kèm theo minh chứng chính xác, cậu phải chịu trách nhiệm cho mỗi lời nói của mình."
Úc Hòe mặc kệ cục trưởng Tống đang dùng mắt ra hiệu bảo hắn đừng làm xằng làm bậy, hắn bước thong thả ra khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt bồi thẩm đoàn.
"Mười năm trước, người này và tiến sĩ quen biết, hai người cấu kết với nhau, cùng nhau thành lập phòng thí nghiệm. Mới đầu thực lực của tiến sĩ còn nhỏ yếu, là một tuyết yêu không tên không tuổi, nhưng y lại vô cùng tán thưởng tài hoa của tiến sĩ, tài chính của phòng thí nghiệm đều do mình y cung cấp. Cho dù là sau khi phòng thí nghiệm di dời đến Hắc Tháp, mỗi mùa đông hàng năm vẫn nhận được một khoản tiền kếch xù mà y gửi cho." Vài tên cấp cao Hắc Tháp trên đài xét xử kinh ngạc ngẩng đầu.
Úc Hòe nói tiếp, "Ngay cả Hắc Tháp cũng chẳng biết rằng phòng thí nghiệm vẫn luôn không ngừng nhận được sự giúp đỡ từ ông chủ cũ."
"Được tiến sĩ cải tạo, thực lực của người đó tăng cao. Tiến sĩ cố tình lựa chọn dị năng có liên quan tới năng lực của chính y, cho dù y có tùy ý sử dụng năng lực thì người ngoài cũng không thể nào thấy được sự khác thường." Khóe môi Úc Hòe hơi cong lên, nói hàm ý, "Tuổi trẻ mà đã đi lên đến vị trí này, ngoại trừ thiên phú trác tuyệt thì cũng chỉ có thể dựa vào tà môn ngoại đạo thôi."
Nghe đến đó, vẻ mặt của chánh án khẽ thay đổi.
Thầy trừ yêu trẻ tuổi trong bồi thẩm đoàn đếm được trên đầu ngón tay, không ai không phải là nhân vật có chiến công hiển hách, "Nói nhiều như vậy cũng chưa nhắc tới người đó là ai." Giọng điệu của Đường Phỉ bình thản nhưng lời nói lại như đang gây sự, "Hình như Úc tiên sinh không tìm được bằng chứng."
"Gấp cái gì." Úc Hòe liếc mắt nhìn Đường Phỉ, "Vạch lớp ngụy trang của y trước mặt mọi người không phải càng thú vị hơn sao?"
Úc Hòe nói xong liền ấn vào máy khống chế đã chuẩn bị từ lâu trong tay.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh đã hoàn toàn làm phòng xét xử hỗn loạn, máu tươi vẩy lên mặt tường. Cảnh tượng quen thuộc khiến đồng tử của Từ Dĩ Niên co lại, không chỉ có cậu mà cả Thần Nhiên cũng phải đỡ lấy cái bàn, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm, riêng Hạ Tử Hoành thì đứng phắt dậy, hiện trường lộn xộn vô cùng, "Chuyện gì vậy?", "Tại sao đột nhiên lại nổ?", "Mau liên hệ tổng cục điều trị đi!"
Trong lúc rối loạn, Úc Hòe nhìn về phía thầy trừ yêu đang che một con mắt: "Năm năm trước, lão gia chủ của nhà họ Hạ bị điều tra ra là cấu kết với phòng thí nghiệm, nhưng ông ta chỉ là con rối thế mạng cho anh. Anh và tiến sĩ ký khế ước không thể phản bội lẫn nhau. Nhưng anh phát hiện càng ngày càng không khống chế nổi tiến sĩ, không chỉ trợ giúp Hắc Tháp làm phản mà còn cố tình dẫn Diệp Thiểu quay về, thậm chí bởi vậy mà làm em trai của anh bị thương ở dinh thự Bạch Lộc. Anh muốn mượn tay cục trừ yêu để hoàn toàn diệt trừ phòng thí nghiệm."
"Anh đề phòng gã, gã cũng đề phòng anh. Lúc tiến hành phẫu thuật cải tạo, tiến sĩ đã lén chôn bom trong hai mắt anh, máy khống chế trên tay tôi được gã giấu vào gian đựng tài liệu của phòng thí nghiệm. Chỉ cần bom không nổ thì sẽ không tính là vi phạm khế ước." Úc Hòe nhìn mặt Hạ Nghiên đẫm máu, châm chọc: "Quan chỉ huy tác chiến trẻ tuổi nhất của tổng cục trừ yêu? Không có thí nghiệm cải tạo, chỉ e anh không ngồi lên được vị trí này."
Sau lưng Từ Dĩ Niên đã bất giác thấm mồ hôi lạnh.
Năm năm trước, Hạ Nghiên tự mình dẫn đội tới niêm phong phòng thí nghiệm Vân Dao, lập được công lao hiển hách, đi thẳng tới vị trí ngày hôm nay. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Hạ Nghiên là kẻ đầu sỏ đứng sau, lão gia chủ của nhà họ Hạ bị bắt nhận tất cả hành vi phạm tội thay cho y, trở thành bàn đạp cho người ta một bước lên mây.
Vậy mà Hạ Nghiên lại chính là người đầu tư ban đầu của phòng thí nghiệm.
Hạ Tử Hoành bị kích thích quá lớn, mắt nhìn chằm chằm bồi thẩm đoàn. Thần Nhiên túm chặt y, đột nhiên Hạ Tử Hoành bộc phát sức mạnh, đẩy Thần Nhiên ra mà chạy về phía hàng ghế kia. Con mắt của Hạ Nghiên đã bị nổ tung, máu tươi đầm đìa không ngừng chảy ra từ hốc mắt, Hạ Tử Hoành vừa vội vừa sợ: "Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?"
Cho dù vì đau đớn mà không tránh khỏi run rẩy nhưng cảm xúc của Hạ Nghiên vẫn vô cùng bình tĩnh, y không ngẩng đầu đẩy Hạ Tử Hoành: "A Hoành, quay về chỗ của em đi."
"Tôi để lại cho anh một con mắt." Úc Hòe đùa nghịch máy khống chế trong tay, giống như có thể ấn xuống bất cứ lúc nào, "Nói đi, ngoại trừ phòng thí nghiệm, năm năm trước anh còn làm cái gì?"
Thầy điều trị bị triệu tập khẩn cấp đứng ở cửa, không biết có nên tiến lên hay không. Hạ Nghiên nhếch miệng, con mắt lại nhìn chằm chằm quỷ tộc cách đó mấy mét.
Úc Hòe cố ý.
Hắn đã sớm biết rõ chân tướng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ tới hôm nay. Hai giới đều quan tâm đến buổi xét xử này. Úc Hòe phải khiến cho y thân bại danh liệt dưới ánh mắt dõi theo của đông đảo mọi người, khiến y không còn đường lui.
Hạ Nghiên nhìn lướt qua khuôn mặt hoảng hốt của Hạ Tử Hoành, cuối cùng trầm giọng: "Mục đích thí nghiệm của tiến sĩ quá rõ ràng, tên Khởi La đó đến tìm chúng tôi, hỏi chúng tôi có hứng thú đạt được quỷ tộc chân chính hay không."
Hiểu được câu nói này có nghĩa là gì, mặt Hạ Tử Hoành cắt không còn giọt máu.
"Lúc Khởi La tìm tới cửa, chúng tôi mới chuyển từ Vân Dao đến Hắc Tháp. Năm đó dường như Tuyên Đàn quyết tâm phải thực hiện luật lệ, thật kỳ lạ, bà ta là một yêu quái, vậy mà lại bằng lòng phí sức vì con người... So với việc để người ngoài đến kiểm tra phòng thí nghiệm, chẳng bằng tôi tự xử lý, nhưng nhà họ Hạ và phòng thí nghiệm có quá nhiều dính líu, tôi chỉ có thể để lão gia chủ thay tôi nhận tôi."
"Hiển nhiên là chúng tôi đồng ý với kế hoạch của Khởi La."
Đại trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu từng ở trong phòng xét xử lấy cái chết làng chứng, tố cáo có con người tham dự giết hại quỷ tộc, giới trừ yêu vẫn luôn bàn tán xôn xao chuyện này. Bồi thẩm đoàn cũng có không ít người là bạn cũ của lão gia chủ, giờ phút này khiếp sợ không thôi: "Lòng lang dạ thú! Không chỉ vừa ăn cướp vừa la làng, mưu hại gia chủ mà còn điên cuồng tham gia tàn sát! Thân là quan chỉ huy của tổng cục mà hoàn toàn không coi luật lệ ra gì."
"Kẻ điên! Quả thật là hung ác vô cùng! Không biết xấu hổ!"
Hạ Nghiên ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng mắng chửi: "Nhiệm vụ Tuyên Đàn nhận được là do tôi thông báo. Số lượng quỷ tộc vốn ít ỏi, trừ bà ta ra thì hôm ấy tôi đã thông báo nhiệm vụ cho tất cả quỷ tộc. Đúng như lời đại trưởng lão nói, cuối cùng bọn họ đều bị dịch chuyển tới một thị trấn nhỏ."
"Chúng tôi tưởng quỷ tộc sẽ bị giết sạch tại đó, mà biến số duy nhất chính là cậu." Hạ Nghiên nhìn Úc Hòe, "Hẳn là chính cậu biết rõ, sau khi cậu chạy trốn khỏi cái chết, có người dùng danh nghĩa viện trợ để phái rất nhiều thầy trừ yêu."
Mặt Úc Hòe lạnh lùng, không tiếp lời.
Đương nhiên hắn sẽ không quên.
Lúc hắn bị thương nặng hấp hối, vất vả lắm mới chạy khỏi vòng vây, trông thấy đồng phục màu trắng của cục trừ yêu ở đằng xa, hắn cứ tưởng cuối cùng mình đã được cứu, nhưng những thầy trừ yêu ấy không nói hai lời liền công kích hắn, mưu đồ muốn lấy mạng hắn.
"Cậu giết bọn họ, trốn vào Mai Cốt tràng."
Lòng bàn tay Từ Dĩ Niên đột nhiên phóng điện, rầm một tiếng đập nát cái bàn trước mặt.
Bùi Tô hoảng sợ, lại nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của nam sinh, oán hận sắp tràn ra khỏi mắt.
Quả nhiên, sự thật không như bên ngoài đồn thổi! Rõ ràng bọn họ muốn giết người diệt khẩu, lại vu oan cho Úc Hòe điên cuồng thái quá nên mới giết chết những thầy trừ yêu đến chi viện.
Đã tới nước này, Hạ Nghiên thẳng thắn thừa nhận: "Thầy trừ yêu là do tôi phái. Tôi dùng chút mánh khóe để làm sai lệch cuộc điều tra sau đó, biến quỷ tộc diệt tộc trở thành việc ngoài ý muốn. Lúc đại trưởng lão lấy cái chết làm chứng trước đài xét xử, tổng cục vốn định điều tra rõ chân tướng lại lần nữa, cũng là tôi đã âm thầm kéo dài tiến độ điều tra."
Vài vị thầy trừ yêu của tổng cục liên tục lắc đầu, ngay cả Đường Phỉ cũng nhíu mày.
"Nhiệm vụ liên quan tới Hắc Tháp đều phải qua tay tôi phê duyệt, để ra sức xóa bỏ hiềm nghi của tôi, lúc A Hoành xin nhận nhiệm vụ thì tôi liền đồng ý cho bọn họ tiến vào Hắc Tháp." Dù thẳng thắn nói rằng mình đã tính kế với người thân nhưng biểu cảm của Hạ Nghiên lại bình tĩnh lạ thường: "Ai cũng biết tôi thương em trai, chẳng ai tin rằng tôi sẽ đẩy nó vào nguy hiểm."
Hạ Tử Hoành giật mình: "Anh...?"
Hạ Nghiên không trả lời y: "A Hoành không biết gì cả, ba mẹ tôi cũng thế."
Khóe miệng Úc Hòe cong lên, giống như cảm thấy bộ dạng này của y vô cùng nực cười: "Anh phạm tội thì đương nhiên chính anh phải đền tội."
Ầm!
Lại một tiếng nổ mạnh, con mắt còn lại của Hạ Nghiên chợt vỡ tung ra. Hai dòng máu tuôn trào, dù Hạ Nghiên có kiềm nén cũng không thể không kêu lên thảm thiết. Mặt Hạ Tử Hoành trắng bệch: "Anh!!!"
Nếu chữa trị chậm trễ thì rất có thể Hạ Nghiên sẽ chết ngay tại chỗ, thầy điều trị vội vàng chạy về phía bồi thẩm đoàn. Chánh án không thể không gõ búa, lớn tiếng cảnh cáo: "Bồi thẩm viên số 1! Cậu không có quyền tổn thương người tình nghi."
"Ngại quá, không có lần sau." Úc Hòe trả lời không hề có thành ý, tiện tay ném máy khống chế đã vô dụng đi. Chánh án nghẹn lời nhìn hắn, nghĩ đến sự thật mà Hạ Nghiên thẳng thắn thừa nhận, cuối cùng lòng ông thấy thương xót hắn nên không truy cứu nữa.
Chuyện này đã khiến buổi xét xử hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo. Sau khi đơn giản xử lý vết thương, vài thầy trừ yêu liền áp giải Hạ Nghiên đi. Hai đầu gối Hạ Tử Hoành nhũn ra, giống như hoàn toàn mất điểm tựa, được Thần Nhiên đúng lúc chạy xuống đài đỡ lấy.
Vẻ mặt của Tử Dĩ Niên phức tạp, thoáng nhìn qua Hạ Nghiên chật vật, Hạ Tử Hoành đang ngỡ ngàng và những thầy trừ yêu thì phẫn nộ...
Cậu còn nhớ Hạ Tử Hoành từng nói với cậu rằng may mà có Hạ Nghiên ở đây, đời này y có thể yên tâm hưởng thụ. Gia nghiệp của nhà họ Hạ lớn, ba Hạ mẹ Hạ đều là người lương thiện, nhưng cũng chẳng thể gánh vác nổi một thầy trừ yêu tâm cơ.
Từ Dĩ Niên hoàn toàn không dám tưởng tượng đến tột cùng sau này Hạ Tử Hoành phải làm cái gì bây giờ.
...
...
Trong sảnh ồn ào huyên náo, ánh mắt của Từ Dĩ Niên vẫn luôn nhìn Úc Hòe.
Hắn đứng một mình ở đó, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hạ Nghiên bị đưa đi, đám đông bồi thẩm viên lúc nãy còn hưng chí giờ lại tỏ vẻ trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt hắn.
Khiếp sợ, hối hận, áy náy và hổ thẹn...
Các thầy trừ yêu nhìn hắn, không khỏi nhớ tới những lời gièm pha vài năm trước, nhớ tới chính mình đã từng trắng trợn đánh dẹp hắn.
Từ Dĩ Niên rơi vào hỗn loạn tận cùng. Hóa ra mấy năm nay, Úc Hòe vẫn luôn chống chọi lại với những kẻ điên đó. Quỷ tộc bị diệt, mệnh hung của cậu và mệnh đêm trắng của Úc Hòe... Những chuyện tưởng chừng không hề liên quan lại kết nối với nhau một cách phức tạp, âm mưu to lớn dần dần lộ ra như mây đen bao phủ đỉnh đầu.
Đủ loại suy nghĩ ập tới, mãi đến khi Úc Hòe xoay người rời đi, Từ Dĩ Niên mới tỉnh lại từ trong mộng.
Ngón tay cậu từ từ co lại, nắm chặt thành đấm, cuối cùng hạ quyết tâm đuổi theo hắn. Cậu chạy quá nhanh, quanh thân bất giác lóe lên ánh chớp.
Bóng dáng Úc Hòe vẫn chưa khuất sau khoảng sân trăm hoa nở rộ, Từ Dĩ Niên lập tức chạy về phía hắn.
Khác với năm năm trước, lúc này cậu không muốn cũng sẽ không để Úc Hòe một mình gánh vác lần nữa.
Bất kể tiếp theo đối phương định làm gì, cậu đều muốn ở bên hắn, mặc kệ sống chết.
"Úc Hòe!" Từ Dĩ Niên chặn trước mặt hắn.
Quỷ tộc bị gọi tên thấy bộ dạng hùng hổ này của cậu, thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Từ Dĩ Niên vội vã bảo: "Cho em một cơ hội nữa có được không, để em và anh cùng nhau điều tra?"
Úc Hòe không trả lời ngay. Diện mạo của hắn vốn tuấn mỹ sắc bén, cộng thêm khí chất lạnh lùng, lúc im lặng khó tránh lộ vẻ không dễ tiếp cận.
Nhớ tới lần ra về chẳng vui vẻ gì hôm lễ tốt nghiệp, Từ Dĩ Niên lặng lẽ tiếp thêm dũng khí cho mình, nhìn thẳng vào mắt Úc Hòe: "Em xin lỗi, năm năm trước em không nên bỏ qua cảm nhận của anh, tự tiện quyết định thay anh. Lúc trước em rất vô dụng, để anh một mình gánh vác tất cả, bây giờ em muốn cùng anh điều tra rõ sự thật của năm đó... Được không anh?"
Lời bộc bạch này hoàn toàn phát ra từ nội tâm, cảm xúc của Từ Dĩ Niên dâng trào, nói xong liền cảm thấy xấu hổ.
Ngay cả như vậy, cậu vẫn không tránh ánh mắt của Úc Hòe. Bầu không khí trong khoảng sân dường như chậm lại, mỗi giây mỗi phút đều bị kéo dài ra, lòng Từ Dĩ Niên dần dần chùng xuống.
Úc Hòe sẽ không... hoàn toàn thất vọng rồi chứ?
"Lần cuối cùng Lam xuất hiện là ở Mai Cốt tràng."
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, chậm chạp hiểu ra ý của Úc Hòe.
Thế mà Úc Hòe bằng lòng rồi.
Nghe hắn nhắc tới Lam và Mai Cốt tràng, Từ Dĩ Niên ý thức được Úc Hòe đang muốn tra cái gì, không khỏi hơi mở to hai mắt.
Úc Hòe ngắm nhìn tất cả vẻ mặt biến hóa của cậu, "Ba ngày sau tới cảng Tự Do tìm tôi."
Sắc mặt của yêu tộc u ám đáng sợ, đôi mắt tím sẫm lóe lên ánh sáng đỏ hung bạo, Từ Dĩ Niên chưa từng trông thấy bộ dạng tức giận thật sự của hắn, cảm giác áp bách đập vào mặt khiến kẻ khác không chống đỡ được. Úc Hòe hơi nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm đến cực điểm: "Năm đó vì một câu của thầy tướng số mà em đá tôi?"
Từ Dĩ Niên mở miệng, có giải thích thế nào thì cũng như đang bao biện nên chỉ đành cụp mắt không nói.
Úc Hòe thấy cậu cam chịu, bỗng nhiên lạnh lùng bảo: "Dù khắc nhau thì sao?"
Sự tàn nhẫn và cố chấp của hắn đã chạm tới nỗi sợ ở sâu trong tim Từ Dĩ Niên, giọng nam sinh run lên: ".... Em sẽ hại chết anh!"
"Thế nên em liền quyết định thay tôi luôn?" Úc Hòe nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng nói một câu không rõ ý tứ: "Từ Dĩ Niên, em ác thật đấy."
Từ Dĩ Niên hoang mang vô cùng, cảm xúc lên xuống kịch liệt khiến huyệt thái dương ẩn ẩn đau, mặt cậu khổ sở lạ thường, chẳng biết Úc Hòe nghĩ đến cái gì, mắt dần dần hiện lên sát ý: "Tỉ lệ mệnh khắc mệnh là bao nhiêu? Đừng nói em bị người ta lừa mà không biết đấy nhé!"
Từ Dĩ Niên ngơ ra.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, theo bản năng nói: "Người tính mệnh cho em là Lam, anh ta không thể nào tính sai..."
Là tổ sư gia đương nhiệm của tính mệnh, Lam đã từng xem qua vô số mệnh. Có rất ít mệnh khắc nhau, trên đời chỉ vài người là nhìn ra được dị tượng này, trong những thầy tướng số mà Từ Dĩ Niên quen thì chỉ có mình Lam là xem được.
"Bất kể y tính đúng hay sai, tốt nhất lần này em đừng gạt tôi."
Úc Hòe nhặt cài áo kim cương tím bị vứt trên mặt đất lên, nắm chặt nó trong tay, thậm chí lòng bàn tay còn chảy máu.
Hóa ra hai năm trước, Từ Dĩ Niên rời bỏ hắn không phải bởi vì hắn gặp bất trắc mà là cậu chọn một cách tự cho là tốt để bảo vệ hắn....
Chuyện tương khắc khiến hắn vẫn còn nghi vấn, một khi điều tra rõ chân tướng, hắn sẽ không bỏ qua cho những người đã gây khó dễ, cũng sẽ không thả Từ Dĩ Niên đi.
Úc Hòe ổn định cảm xúc lại, sau đó nhìn Từ Dĩ Niên một cái rồi lập tức đi ngay.
Bóng yêu tộc biến mất trong rừng phong sâu hút, Từ Dĩ Niên mất hồn mất vía đứng yên tại chỗ, giọng điệu của đối phương khiến đầu óc rối tung cả lên, thậm chí Từ Dĩ Niên còn không dám nghĩ lại.
Nếu mệnh của cậu và Úc Hòe không như Lam nói, vậy rốt cuộc cậu đã làm cái gì...!
Đầu Từ Dĩ Niên đau như búa bổ, phải vịn vào cây phong bên cạnh mới không té ngã. Chẳng biết qua bao lâu, cảm giác choáng váng mãnh liệt dần dần biến mất, Từ Dĩ Niên hít sâu mấy cái liên tiếp, gắng gượng bình tĩnh lại.
Ngay cả vũ hội tốt nghiệp cũng không tham gia, cậu cứ thế đờ đẫn đi về ký túc xá.
Dường như cậu nhớ lại năm năm trước, thời gian ban ngày trở nên lâu dài khác thường, từng cảnh tượng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, không thể dừng được.
Từ Dĩ Niên gần như không ăn không uống, chỉ vùi đầu ngủ. Mấy ngày liên tiếp, cả gian ký túc xá trống vắng thỉnh thoảng vang lên những tiếng động do cậu gây ra. Cho đến buổi chiều hôm nào đó, một cuộc điện thoại đã phá vỡ bầu không khí bế tắc này.
"Anh Tiểu Từ!" Giọng nói kích động của Hạ Tử Hoành vang lên ở đầu bên kia, "Anh thấy tin nhắn trong nhóm chưa? Mãi không thấy anh trả lời nên em mới hỏi xem."
"... Gì cơ?" Giọng nói của Từ Dĩ Niên mang theo âm mũi chưa tỉnh ngủ, cậu lật mình trên giường, chậm rì rì bấm vào nhóm chat.
Đêm qua Thần Nhiên gửi vào nhóm chat thông báo mới của cục trừ yêu: [Ba giờ chiều mai, phòng số 2 viện thẩm phán tiến hành xét xử Hắc Tháp. Những thầy trừ yêu tham dự sự kiện này gần như đều được mời, chúng tôi cũng tham gia, nhận được tin thì trả lời cái nha.]
Từ Dĩ Niên nhìn thời gian, nhận ra còn chưa đến năm tiếng nữa là bắt đầu xét xử, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo hơn vài phần.
"Bây giờ nhận được rồi, đến lúc đó gặp."
Học viện Phong Kiều cách viện thẩm phán cả trăm kilomet, lúc Từ Dĩ Niên đẩy cửa vào thì đã có đầy người ngồi trong phòng xét xử, cậu tìm kiếm Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành theo thói quen nhưng lại phát hiện bên bọn họ không có chỗ trống. Đang định ngồi bừa xuống đâu đó thì có người đột nhiên gọi cậu.
"Ê, Từ Dĩ Niên? Bên này."
Từ Dĩ Niên trông thấy một thanh niên có đôi mắt giống hồ ly.
Bùi Tô.
Cậu kinh ngạc: "Sao anh..."
Cậu không ngờ Bùi Tô sẽ xuất hiện ở đây, lúc ra khỏi Hắc Tháp cậu có hỏi tình hình của Bùi Tô, nghe nói đã ra tù rồi. Mới thoát khỏi ác mộng kéo dài nhiều năm, trạng thái của Bùi Tô không tệ lắm.
Thanh niên cười với cậu, sau khi cậu ngồi xuống liền thân thiết ôm lấy vai cậu: "Vẫn chưa cảm ơn cậu nữa, bạn nhỏ, vậy mà cậu nói được làm được."
"Không phải mình tôi, rất nhiều người góp sức." Từ Dĩ Niên do dự, "Cứ tưởng anh sẽ không muốn trông thấy mấy người Hắc Tháp nữa."
Bùi Tô dựa lưng vào ghế, thờ ơ nói: "Hôm nay là ngày đám súc sinh kia chịu phán xét. Mấy năm qua bọn họ dung túng tù nhân hành hạ tôi, còn tự tiện tăng hình phạt cho tôi, tôi phải chính mắt nhìn thấy bọn họ bị báo ứng."
Thấy mặt Từ Dĩ Niên tái nhợt, Bùi Tô hỏi thêm: "Không nghỉ ngơi tốt à? Dạo này bận quá chăng?"
Từ Dĩ Niên lắc đầu, Bùi Tô liền không hỏi nữa, bỗng nhiên y chọc tay Từ Dĩ Niên, đổi đề tài: "Bồi thẩm đoàn trước mặt chúng ta ấy, hàng đầu tiên bên phải là ai vậy?"
"Hạ Nghiên." Từ Dĩ Niên nhìn lướt qua, nơi đó toàn là những nhân vật lớn của cục trừ yêu, "Nhiệm vụ Hắc Tháp lần này là anh ấy dẫn đội."
"Đẹp trai phết." Bùi Tô nói xong lại hỏi tiếp: "Thế bên trái thì sao? Tôi vừa tới liền thấy hắn."
Giữa một đám thầy trừ yêu, khí chất của người nọ khác biệt lạ thường, đôi mắt màu tím sẫm không thuộc về nhân loại, Bùi Tô ở Hắc Tháp vài năm mà chưa từng thấy yêu quái nào đẹp đến vậy.
Úc Hòe dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu. Bên cạnh hắn là cục trưởng Tống của phân cục Nam Hải, vừa cười vừa nói chuyện với Úc Hòe. Từ Dĩ Niên vẫn nhớ cục trưởng Tống có quan hệ rất tốt với Tuyên Đàn, lúc đầu Úc Hòe tốt nghiệp xong cũng vào phân cục Nam Hải. Trông thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của yêu tộc, ánh mắt của Từ Dĩ Niên dừng lại, một lúc lâu sau, cậu cất giọng khàn khàn bảo: "Úc Hòe."
Bùi Tô không để ý đến cảm xúc của cậu, tuy rằng có rất ít hiểu biết về yêu giới nhưng Bùi Tô cũng từng nghe đến cái tên này, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc: "Là hắn à."
Chẳng biết cục trưởng Tống đã nói gì mà Úc Hòe nở nụ cười. Bùi Tô cảm thán từ tận đáy lòng: "Nếu hắn là con người, cục trừ yêu chỉ cần tung ảnh của hắn lên diễn đàn kết nối, bằng khuôn mặt này thôi thì cần quái gì luật lệ chung sống hòa bình nữa?"
Cửa chính của phòng xét xử vang lên tiếng động, người khoan thai đến muộn đã hấp dẫn không ít sự chú ý, Đường Phỉ đi thẳng về phía bồi thẩm đoàn, khuôn mặt của y lạnh lùng, mắt như một ngôi sao mờ, nhóm thầy trừ yêu nhường vị trí trung tâm cho y.
Từ Dĩ Niên nghĩ đến Úc Hòe, trong lòng bất an, không chú ý thấy Bùi Tô bên cạnh đã bất giác ngồi thẳng người, ánh mắt dần dần đông cứng lại. Y vỗ vai Từ Dĩ Niên, hỏi một câu không được tự nhiên: "Đó là ai? Thầy cậu à?"
"Ừ."
Bùi Tô chần chừ: "Quan hệ của cậu với thầy cậu... tốt chứ?"
"Rất tốt." Từ Dĩ Niên trả lời, "Thầy dạy tôi mười năm rồi."
Lúc đi qua Úc Hòe, Đường Phỉ dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng chăm chú nhìn quỷ tộc từ trên xuống dưới.
Úc Hòe nhếch mắt, không hề khách sáo nhìn lại y.
Tuy rằng hai người chỉ nhìn nhau mấy giây nhưng có không ít thầy trừ yêu nhạy bén đã nhận ra có gì đó không đúng. Sau khi Đường Phỉ ngồi xuống, cục trưởng Tống liền nhẹ giọng hỏi: "Cháu và Đường tiên sinh không có hiểu lầm gì chứ?"
"Không có." Úc Hòe thu tầm mắt lại, thản nhiên bảo: "Không hợp thôi."
"Đường tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lão cục trưởng đã cao tuổi, vài năm nữa có lẽ vị trí tổng cục sẽ do y tiếp nhận." Cục trưởng Tống có lòng tốt khuyên nhủ, "Tốt nhất là đừng gây chuyện với y."
Úc Hòe không tỏ rõ ý kiến, cục trưởng Tống lắc đầu, nghĩ thầm rằng tính tình của thằng nhóc này còn giống yêu tộc hơn cả Tuyên Đàn.
Chuyện của Hắc Tháp và phòng thí nghiệm liên lụy tới rất nhiều yêu tộc, thủ phạm của hai bên bị áp giải ra phòng xét xử. Hơn mười phạm nhân đeo gông xiềng nặng nề lần lượt được tra khảo trên đài phán quyết. Cho dù lúc nãy có tỏ ra thoải mái đến cỡ nào thì khi nhìn thấy kẻ đầu sỏ đã khiến mình đau khổ mấy năm trời, mắt Bùi Tô dần dần toát lên sự căm hận.
Biểu cảm của những người bị hại trong sảnh cũng không khác Bùi Tô lắm, bốn phía vang lên tiếng xì xào, có người còn quá kích động mà chửi ầm lên.
Buổi xét xử hôm nay khác với bình thường, không chỉ cấp cao của tổng cục trừ yêu có mặt mà những nhân vật của yêu giới tới đây đều hết sức quan trọng. Lão viện trưởng của viện thẩm phán tự đảm nhiệm chánh án, thấy trong phòng ầm ĩ quá mức, ông không thể không gõ búa thật mạnh: "Im lặng."
Giọng của lão viện trưởng hùng hồn, không giận tự uy, hiện trường chốc lát liền yên tĩnh trở lại. Thư ký tiến lên từng bước, cao giọng tuyên bố quy tắc xét xử.
Trong tiếng chuông trang nghiêm, buổi xét xử ngục giam Hắc Tháp chính thức bắt đầu.
"Mấy năm nay Hắc Tháp âm mưu xóa bỏ luật lệ, làm giả chứng nhận tử vong của tù nhân để biến người đó thành 'không hộ khẩu', chẳng những âm thầm sai khiến bọn họ gây ra nhiều hành vi phạm tội mà đồng thời cũng nuôi dưỡng bọn họ như quân riêng." Chánh án trên đài phán quyết nhìn chăm chú vào đông đảo những cấp cao của Hắc Tháp, đôi mắt già nua sắc bén, "Nhận tội hay không?"
Vài tên yêu tộc ngậm miệng không nói, trong lúc giằng co, quản ngục trưởng của Hắc Tháp đã lên tiếng trước: "Nhận tội." Có gã dẫn đầu, phạm nhân bên cạnh cũng không im lặng nữa mà đều nhận tội hết. Thư ký phiên tòa ghi chép như bay, chánh án tiếp tục: "Năm năm trước, phòng thí nghiệm bí mật dời từ Vân Dao đến Hắc Tháp, hai bên hợp tác với nhau, Hắc Tháp cung cấp tài chính và che chở, phòng thí nghiệm trợ giúp những tù nhân kể trên nâng cao năng lực, tiến hành cải tạo huyết thống..."
...
Từng quyển từng quyển tài liệu ghi chép tội ác được chánh án lần lượt lật qua, ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng bàn tán khe khẽ xung quanh, sau đó vô số những hành vi phạm tội ấy đã khiến mọi người lặng ngắt như tờ.
Bằng chứng phơi bày trước mặt, cấp cao Hắc Tháp đành cúi đầu nhận tội. Sau khi tiến sĩ chết, phòng thí nghiệm chỉ còn lại một nghiên cứu viên, giờ phút này người đó đang cúi đầu ủ rũ, sắc mặt ảm đạm.
Quá trình hỏi tội dài dòng kết thúc, sau khi nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng đến lúc đưa ra kết quả phán quyết. Từ Dĩ Niên không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng, nhìn vị chánh án trên đài xét xử không chớp mắt giống như đại đa số người ở đây.
Chánh án cao giọng: "Hắc Tháp và phòng thí nghiệm cấu kết mưu phản, vi phạm điều lệ một, kết quả xét xử như sau——"
"Đợi đã." Một giọng nói vang lên từ phía bồi thẩm đoàn, ngắt lời tuyên án. Úc Hòe thong dong đứng dậy, thân hình cao lớn chốc lát liền hấp dẫn ánh nhìn. Trong lòng Từ Dĩ Niên có dự cảm, cậu nắm chặt tay vịn ghế, trái tim đập thình thịch, dường như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Chánh án hơi sững người, sau đó gật đầu với hắn: "Bồi thẩm viên số 1, cậu có gì cần bổ sung?"
Đối diện với vô số ánh mắt ở đây, Úc Hòe không nhanh không chậm: "Chưa đến lúc để tuyên án đâu. Người lãnh đạo của phòng thí nghiệm không chỉ có một vị, trừ tên tiến sĩ đã chết kia thì vị còn lại đúng lúc đang ngồi trong hàng ngũ bồi thẩm đoàn."
Một viên đá tạo nên ngàn tầng sóng, phòng xét xử bùng nổ! Những tiếng bàn tán tựa thủy triều gần như đã bao phủ toàn bộ hiện trường, vô số ánh mắt nhìn về phía bồi thẩm đoàn—— Ngoại trừ Úc Hòe ra thì nơi đó toàn là cấp cao của cục trừ yêu.
Chánh án không thể không gõ vài phát búa liên tiếp: "Im lặng! Im lặng!"
Giọng điệu của ông uy nghiêm, mặt mày khó nén sự kinh ngạc: "Bồi thẩm viên số 1, tố cáo nghiêm trọng như vậy cần kèm theo minh chứng chính xác, cậu phải chịu trách nhiệm cho mỗi lời nói của mình."
Úc Hòe mặc kệ cục trưởng Tống đang dùng mắt ra hiệu bảo hắn đừng làm xằng làm bậy, hắn bước thong thả ra khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt bồi thẩm đoàn.
"Mười năm trước, người này và tiến sĩ quen biết, hai người cấu kết với nhau, cùng nhau thành lập phòng thí nghiệm. Mới đầu thực lực của tiến sĩ còn nhỏ yếu, là một tuyết yêu không tên không tuổi, nhưng y lại vô cùng tán thưởng tài hoa của tiến sĩ, tài chính của phòng thí nghiệm đều do mình y cung cấp. Cho dù là sau khi phòng thí nghiệm di dời đến Hắc Tháp, mỗi mùa đông hàng năm vẫn nhận được một khoản tiền kếch xù mà y gửi cho." Vài tên cấp cao Hắc Tháp trên đài xét xử kinh ngạc ngẩng đầu.
Úc Hòe nói tiếp, "Ngay cả Hắc Tháp cũng chẳng biết rằng phòng thí nghiệm vẫn luôn không ngừng nhận được sự giúp đỡ từ ông chủ cũ."
"Được tiến sĩ cải tạo, thực lực của người đó tăng cao. Tiến sĩ cố tình lựa chọn dị năng có liên quan tới năng lực của chính y, cho dù y có tùy ý sử dụng năng lực thì người ngoài cũng không thể nào thấy được sự khác thường." Khóe môi Úc Hòe hơi cong lên, nói hàm ý, "Tuổi trẻ mà đã đi lên đến vị trí này, ngoại trừ thiên phú trác tuyệt thì cũng chỉ có thể dựa vào tà môn ngoại đạo thôi."
Nghe đến đó, vẻ mặt của chánh án khẽ thay đổi.
Thầy trừ yêu trẻ tuổi trong bồi thẩm đoàn đếm được trên đầu ngón tay, không ai không phải là nhân vật có chiến công hiển hách, "Nói nhiều như vậy cũng chưa nhắc tới người đó là ai." Giọng điệu của Đường Phỉ bình thản nhưng lời nói lại như đang gây sự, "Hình như Úc tiên sinh không tìm được bằng chứng."
"Gấp cái gì." Úc Hòe liếc mắt nhìn Đường Phỉ, "Vạch lớp ngụy trang của y trước mặt mọi người không phải càng thú vị hơn sao?"
Úc Hòe nói xong liền ấn vào máy khống chế đã chuẩn bị từ lâu trong tay.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh đã hoàn toàn làm phòng xét xử hỗn loạn, máu tươi vẩy lên mặt tường. Cảnh tượng quen thuộc khiến đồng tử của Từ Dĩ Niên co lại, không chỉ có cậu mà cả Thần Nhiên cũng phải đỡ lấy cái bàn, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm, riêng Hạ Tử Hoành thì đứng phắt dậy, hiện trường lộn xộn vô cùng, "Chuyện gì vậy?", "Tại sao đột nhiên lại nổ?", "Mau liên hệ tổng cục điều trị đi!"
Trong lúc rối loạn, Úc Hòe nhìn về phía thầy trừ yêu đang che một con mắt: "Năm năm trước, lão gia chủ của nhà họ Hạ bị điều tra ra là cấu kết với phòng thí nghiệm, nhưng ông ta chỉ là con rối thế mạng cho anh. Anh và tiến sĩ ký khế ước không thể phản bội lẫn nhau. Nhưng anh phát hiện càng ngày càng không khống chế nổi tiến sĩ, không chỉ trợ giúp Hắc Tháp làm phản mà còn cố tình dẫn Diệp Thiểu quay về, thậm chí bởi vậy mà làm em trai của anh bị thương ở dinh thự Bạch Lộc. Anh muốn mượn tay cục trừ yêu để hoàn toàn diệt trừ phòng thí nghiệm."
"Anh đề phòng gã, gã cũng đề phòng anh. Lúc tiến hành phẫu thuật cải tạo, tiến sĩ đã lén chôn bom trong hai mắt anh, máy khống chế trên tay tôi được gã giấu vào gian đựng tài liệu của phòng thí nghiệm. Chỉ cần bom không nổ thì sẽ không tính là vi phạm khế ước." Úc Hòe nhìn mặt Hạ Nghiên đẫm máu, châm chọc: "Quan chỉ huy tác chiến trẻ tuổi nhất của tổng cục trừ yêu? Không có thí nghiệm cải tạo, chỉ e anh không ngồi lên được vị trí này."
Sau lưng Từ Dĩ Niên đã bất giác thấm mồ hôi lạnh.
Năm năm trước, Hạ Nghiên tự mình dẫn đội tới niêm phong phòng thí nghiệm Vân Dao, lập được công lao hiển hách, đi thẳng tới vị trí ngày hôm nay. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Hạ Nghiên là kẻ đầu sỏ đứng sau, lão gia chủ của nhà họ Hạ bị bắt nhận tất cả hành vi phạm tội thay cho y, trở thành bàn đạp cho người ta một bước lên mây.
Vậy mà Hạ Nghiên lại chính là người đầu tư ban đầu của phòng thí nghiệm.
Hạ Tử Hoành bị kích thích quá lớn, mắt nhìn chằm chằm bồi thẩm đoàn. Thần Nhiên túm chặt y, đột nhiên Hạ Tử Hoành bộc phát sức mạnh, đẩy Thần Nhiên ra mà chạy về phía hàng ghế kia. Con mắt của Hạ Nghiên đã bị nổ tung, máu tươi đầm đìa không ngừng chảy ra từ hốc mắt, Hạ Tử Hoành vừa vội vừa sợ: "Anh ơi, anh vẫn ổn chứ?"
Cho dù vì đau đớn mà không tránh khỏi run rẩy nhưng cảm xúc của Hạ Nghiên vẫn vô cùng bình tĩnh, y không ngẩng đầu đẩy Hạ Tử Hoành: "A Hoành, quay về chỗ của em đi."
"Tôi để lại cho anh một con mắt." Úc Hòe đùa nghịch máy khống chế trong tay, giống như có thể ấn xuống bất cứ lúc nào, "Nói đi, ngoại trừ phòng thí nghiệm, năm năm trước anh còn làm cái gì?"
Thầy điều trị bị triệu tập khẩn cấp đứng ở cửa, không biết có nên tiến lên hay không. Hạ Nghiên nhếch miệng, con mắt lại nhìn chằm chằm quỷ tộc cách đó mấy mét.
Úc Hòe cố ý.
Hắn đã sớm biết rõ chân tướng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ tới hôm nay. Hai giới đều quan tâm đến buổi xét xử này. Úc Hòe phải khiến cho y thân bại danh liệt dưới ánh mắt dõi theo của đông đảo mọi người, khiến y không còn đường lui.
Hạ Nghiên nhìn lướt qua khuôn mặt hoảng hốt của Hạ Tử Hoành, cuối cùng trầm giọng: "Mục đích thí nghiệm của tiến sĩ quá rõ ràng, tên Khởi La đó đến tìm chúng tôi, hỏi chúng tôi có hứng thú đạt được quỷ tộc chân chính hay không."
Hiểu được câu nói này có nghĩa là gì, mặt Hạ Tử Hoành cắt không còn giọt máu.
"Lúc Khởi La tìm tới cửa, chúng tôi mới chuyển từ Vân Dao đến Hắc Tháp. Năm đó dường như Tuyên Đàn quyết tâm phải thực hiện luật lệ, thật kỳ lạ, bà ta là một yêu quái, vậy mà lại bằng lòng phí sức vì con người... So với việc để người ngoài đến kiểm tra phòng thí nghiệm, chẳng bằng tôi tự xử lý, nhưng nhà họ Hạ và phòng thí nghiệm có quá nhiều dính líu, tôi chỉ có thể để lão gia chủ thay tôi nhận tôi."
"Hiển nhiên là chúng tôi đồng ý với kế hoạch của Khởi La."
Đại trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu từng ở trong phòng xét xử lấy cái chết làng chứng, tố cáo có con người tham dự giết hại quỷ tộc, giới trừ yêu vẫn luôn bàn tán xôn xao chuyện này. Bồi thẩm đoàn cũng có không ít người là bạn cũ của lão gia chủ, giờ phút này khiếp sợ không thôi: "Lòng lang dạ thú! Không chỉ vừa ăn cướp vừa la làng, mưu hại gia chủ mà còn điên cuồng tham gia tàn sát! Thân là quan chỉ huy của tổng cục mà hoàn toàn không coi luật lệ ra gì."
"Kẻ điên! Quả thật là hung ác vô cùng! Không biết xấu hổ!"
Hạ Nghiên ngoảnh mặt làm ngơ với những tiếng mắng chửi: "Nhiệm vụ Tuyên Đàn nhận được là do tôi thông báo. Số lượng quỷ tộc vốn ít ỏi, trừ bà ta ra thì hôm ấy tôi đã thông báo nhiệm vụ cho tất cả quỷ tộc. Đúng như lời đại trưởng lão nói, cuối cùng bọn họ đều bị dịch chuyển tới một thị trấn nhỏ."
"Chúng tôi tưởng quỷ tộc sẽ bị giết sạch tại đó, mà biến số duy nhất chính là cậu." Hạ Nghiên nhìn Úc Hòe, "Hẳn là chính cậu biết rõ, sau khi cậu chạy trốn khỏi cái chết, có người dùng danh nghĩa viện trợ để phái rất nhiều thầy trừ yêu."
Mặt Úc Hòe lạnh lùng, không tiếp lời.
Đương nhiên hắn sẽ không quên.
Lúc hắn bị thương nặng hấp hối, vất vả lắm mới chạy khỏi vòng vây, trông thấy đồng phục màu trắng của cục trừ yêu ở đằng xa, hắn cứ tưởng cuối cùng mình đã được cứu, nhưng những thầy trừ yêu ấy không nói hai lời liền công kích hắn, mưu đồ muốn lấy mạng hắn.
"Cậu giết bọn họ, trốn vào Mai Cốt tràng."
Lòng bàn tay Từ Dĩ Niên đột nhiên phóng điện, rầm một tiếng đập nát cái bàn trước mặt.
Bùi Tô hoảng sợ, lại nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh của nam sinh, oán hận sắp tràn ra khỏi mắt.
Quả nhiên, sự thật không như bên ngoài đồn thổi! Rõ ràng bọn họ muốn giết người diệt khẩu, lại vu oan cho Úc Hòe điên cuồng thái quá nên mới giết chết những thầy trừ yêu đến chi viện.
Đã tới nước này, Hạ Nghiên thẳng thắn thừa nhận: "Thầy trừ yêu là do tôi phái. Tôi dùng chút mánh khóe để làm sai lệch cuộc điều tra sau đó, biến quỷ tộc diệt tộc trở thành việc ngoài ý muốn. Lúc đại trưởng lão lấy cái chết làm chứng trước đài xét xử, tổng cục vốn định điều tra rõ chân tướng lại lần nữa, cũng là tôi đã âm thầm kéo dài tiến độ điều tra."
Vài vị thầy trừ yêu của tổng cục liên tục lắc đầu, ngay cả Đường Phỉ cũng nhíu mày.
"Nhiệm vụ liên quan tới Hắc Tháp đều phải qua tay tôi phê duyệt, để ra sức xóa bỏ hiềm nghi của tôi, lúc A Hoành xin nhận nhiệm vụ thì tôi liền đồng ý cho bọn họ tiến vào Hắc Tháp." Dù thẳng thắn nói rằng mình đã tính kế với người thân nhưng biểu cảm của Hạ Nghiên lại bình tĩnh lạ thường: "Ai cũng biết tôi thương em trai, chẳng ai tin rằng tôi sẽ đẩy nó vào nguy hiểm."
Hạ Tử Hoành giật mình: "Anh...?"
Hạ Nghiên không trả lời y: "A Hoành không biết gì cả, ba mẹ tôi cũng thế."
Khóe miệng Úc Hòe cong lên, giống như cảm thấy bộ dạng này của y vô cùng nực cười: "Anh phạm tội thì đương nhiên chính anh phải đền tội."
Ầm!
Lại một tiếng nổ mạnh, con mắt còn lại của Hạ Nghiên chợt vỡ tung ra. Hai dòng máu tuôn trào, dù Hạ Nghiên có kiềm nén cũng không thể không kêu lên thảm thiết. Mặt Hạ Tử Hoành trắng bệch: "Anh!!!"
Nếu chữa trị chậm trễ thì rất có thể Hạ Nghiên sẽ chết ngay tại chỗ, thầy điều trị vội vàng chạy về phía bồi thẩm đoàn. Chánh án không thể không gõ búa, lớn tiếng cảnh cáo: "Bồi thẩm viên số 1! Cậu không có quyền tổn thương người tình nghi."
"Ngại quá, không có lần sau." Úc Hòe trả lời không hề có thành ý, tiện tay ném máy khống chế đã vô dụng đi. Chánh án nghẹn lời nhìn hắn, nghĩ đến sự thật mà Hạ Nghiên thẳng thắn thừa nhận, cuối cùng lòng ông thấy thương xót hắn nên không truy cứu nữa.
Chuyện này đã khiến buổi xét xử hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo. Sau khi đơn giản xử lý vết thương, vài thầy trừ yêu liền áp giải Hạ Nghiên đi. Hai đầu gối Hạ Tử Hoành nhũn ra, giống như hoàn toàn mất điểm tựa, được Thần Nhiên đúng lúc chạy xuống đài đỡ lấy.
Vẻ mặt của Tử Dĩ Niên phức tạp, thoáng nhìn qua Hạ Nghiên chật vật, Hạ Tử Hoành đang ngỡ ngàng và những thầy trừ yêu thì phẫn nộ...
Cậu còn nhớ Hạ Tử Hoành từng nói với cậu rằng may mà có Hạ Nghiên ở đây, đời này y có thể yên tâm hưởng thụ. Gia nghiệp của nhà họ Hạ lớn, ba Hạ mẹ Hạ đều là người lương thiện, nhưng cũng chẳng thể gánh vác nổi một thầy trừ yêu tâm cơ.
Từ Dĩ Niên hoàn toàn không dám tưởng tượng đến tột cùng sau này Hạ Tử Hoành phải làm cái gì bây giờ.
...
...
Trong sảnh ồn ào huyên náo, ánh mắt của Từ Dĩ Niên vẫn luôn nhìn Úc Hòe.
Hắn đứng một mình ở đó, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hạ Nghiên bị đưa đi, đám đông bồi thẩm viên lúc nãy còn hưng chí giờ lại tỏ vẻ trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt hắn.
Khiếp sợ, hối hận, áy náy và hổ thẹn...
Các thầy trừ yêu nhìn hắn, không khỏi nhớ tới những lời gièm pha vài năm trước, nhớ tới chính mình đã từng trắng trợn đánh dẹp hắn.
Từ Dĩ Niên rơi vào hỗn loạn tận cùng. Hóa ra mấy năm nay, Úc Hòe vẫn luôn chống chọi lại với những kẻ điên đó. Quỷ tộc bị diệt, mệnh hung của cậu và mệnh đêm trắng của Úc Hòe... Những chuyện tưởng chừng không hề liên quan lại kết nối với nhau một cách phức tạp, âm mưu to lớn dần dần lộ ra như mây đen bao phủ đỉnh đầu.
Đủ loại suy nghĩ ập tới, mãi đến khi Úc Hòe xoay người rời đi, Từ Dĩ Niên mới tỉnh lại từ trong mộng.
Ngón tay cậu từ từ co lại, nắm chặt thành đấm, cuối cùng hạ quyết tâm đuổi theo hắn. Cậu chạy quá nhanh, quanh thân bất giác lóe lên ánh chớp.
Bóng dáng Úc Hòe vẫn chưa khuất sau khoảng sân trăm hoa nở rộ, Từ Dĩ Niên lập tức chạy về phía hắn.
Khác với năm năm trước, lúc này cậu không muốn cũng sẽ không để Úc Hòe một mình gánh vác lần nữa.
Bất kể tiếp theo đối phương định làm gì, cậu đều muốn ở bên hắn, mặc kệ sống chết.
"Úc Hòe!" Từ Dĩ Niên chặn trước mặt hắn.
Quỷ tộc bị gọi tên thấy bộ dạng hùng hổ này của cậu, thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"
Từ Dĩ Niên vội vã bảo: "Cho em một cơ hội nữa có được không, để em và anh cùng nhau điều tra?"
Úc Hòe không trả lời ngay. Diện mạo của hắn vốn tuấn mỹ sắc bén, cộng thêm khí chất lạnh lùng, lúc im lặng khó tránh lộ vẻ không dễ tiếp cận.
Nhớ tới lần ra về chẳng vui vẻ gì hôm lễ tốt nghiệp, Từ Dĩ Niên lặng lẽ tiếp thêm dũng khí cho mình, nhìn thẳng vào mắt Úc Hòe: "Em xin lỗi, năm năm trước em không nên bỏ qua cảm nhận của anh, tự tiện quyết định thay anh. Lúc trước em rất vô dụng, để anh một mình gánh vác tất cả, bây giờ em muốn cùng anh điều tra rõ sự thật của năm đó... Được không anh?"
Lời bộc bạch này hoàn toàn phát ra từ nội tâm, cảm xúc của Từ Dĩ Niên dâng trào, nói xong liền cảm thấy xấu hổ.
Ngay cả như vậy, cậu vẫn không tránh ánh mắt của Úc Hòe. Bầu không khí trong khoảng sân dường như chậm lại, mỗi giây mỗi phút đều bị kéo dài ra, lòng Từ Dĩ Niên dần dần chùng xuống.
Úc Hòe sẽ không... hoàn toàn thất vọng rồi chứ?
"Lần cuối cùng Lam xuất hiện là ở Mai Cốt tràng."
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, chậm chạp hiểu ra ý của Úc Hòe.
Thế mà Úc Hòe bằng lòng rồi.
Nghe hắn nhắc tới Lam và Mai Cốt tràng, Từ Dĩ Niên ý thức được Úc Hòe đang muốn tra cái gì, không khỏi hơi mở to hai mắt.
Úc Hòe ngắm nhìn tất cả vẻ mặt biến hóa của cậu, "Ba ngày sau tới cảng Tự Do tìm tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.