Chương 46: Rừng rậm trắng xóa
Dẫn Lộ Tinh
15/09/2021
"Đây không phải kỳ tích, mà là dũng mãnh, sức mạnh đè ép hết thảy."
Biên tập: Lebt Wohl
Lời chưa nói hết thì hai mắt Diệp Thiểu đã hoàn toàn dại ra.
Cả người Từ Dĩ Niên mất sức quỳ trên mặt đất, vết thương do công kích và lửa nổ khiến hai mắt cậu gần như không nhìn thấy gì, thế giới trước mắt mơ hồ lẫn lộn. Hạ Tử Hoành đằng xa cũng ngã ngồi xuống đất, Thần Nhiên khó có thể tin nổi, y ngơ ngác nhìn chăm chú thi thể của Diệp Thiểu.
Phẫn nộ điên cuồng gào thét trong lòng cậu, Từ Dĩ Niên nhìn từng khuôn mặt mờ nhạt của yêu quái xung quanh, giọng nói tràn đầy căm phẫn: "Tất cả các người đều phải chết."
Vòng xoáy khổng lồ u ám chợt xuất hiện bên người Từ Dĩ Niên, những yêu quái trong kho lớn đều thay đổi sắc mặt.
Lốc xoáy là một trong những năng lực mang tính biểu tượng của vũ tộc, năng lực mà bộ tộc này có được vô cùng đặc biệt, cho dù yêu quái mạnh mẽ đến đâu cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Một khi lốc xoáy thành hình, không chỉ có tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị cắn nuốt mà rất có thể chính bản thân vũ tộc cũng sẽ bởi vì không thể khống chế nổi rồi chết theo.
Thằng nhóc này điên rồi?! Không muốn sống nữa?
"Giết nó, mau giết nó!" Trong đám yêu quái vang lên tiếng hét lớn, những yêu quái xông lên đều bị luồng khí tràn đầy đánh bay. Vòng xoáy cuồn cuộn gió lốc màu trắng, cơn gió dời núi lấp biển cứ như có thể xẻ đôi trời đất.
Tuyết yêu làm như không thấy hết thảy chuyện này, sắc mặt gã tái nhợt, lảo đảo chạy từ tầng hai của kho lớn xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vết thương trên ngực Diệp Thiểu: "Trả lại cho tôi... trả cậu ấy lại cho tôi."
"Tiến sĩ!" Ảnh linh lo lắng ngăn gã lại, "Rất nguy hiểm, ngài không thể tiến gần thêm nữa!"
"Cút ngay, cút!" Bỗng nhiên Giang Thừa Tuyết hét ầm lên, ảnh linh cắn răng không đi, kiên trì ngăn trước mặt gã.
Mắt thấy lốc xoáy càng lúc càng lớn, mặt Thần Nhiên trắng bệch, y túm lấy Hạ Tử Hoành đang kinh hồn bạt vía: "Mau đứng lên! Hình như Từ Dĩ Niên mất lý trí rồi."
"..." Hạ Tử Hoành hoàn hồn, chấn động nhìn lốc xoáy khủng bố kia, y vội vã đứng dậy: "Phải khiến anh ấy dừng lại!" Bằng không rất có thể Từ Dĩ Niên sẽ bị phản tác dụng rồi mất mạng.
Ánh mặt trời le lói chiếu xuống, rọi trên đỉnh của lốc xoáy. Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên chặn gió lốc đang điên cuồng lao về phía trước lại, bọn họ không ngừng gọi tên Từ Dĩ Niên, thế nhưng người ở giữa trung tâm gió lốc lại không động đậy gì, cứ như chẳng hề nghe thấy tất cả âm thanh bên ngoài.
Giữa trận gió lớn như đao cắt, Hạ Tử Hoành khó khăn lắm mới nhìn rõ được mặt của Từ Dĩ Niên, nhất thời họng y như bị đá chặn, cuối cùng không hét ra câu nào.
Gió lớn đầy trời cuốn sỏi đá thổi qua hai má tràn đầy vết máu của Từ Dĩ Niên, cậu quỳ gối bên thi thể của Diệp Thiểu, nước mắt không ngừng chảy xuống. Rõ ràng yêu lực quanh thân cậu đủ mạnh để hủy diệt cả cái kho lớn nhưng bộ dạng của cậu lại yếu ớt lạ thường, giống như chạm một cái là sẽ vỡ tan.
Hạ Tử Hoành không đành lòng nhìn cậu, nức nở quát lên: "Anh Tiểu Từ! Anh tỉnh lại đi!"
Thần Nhiên gấp đến mức rống to: "Từ Dĩ Niên!"
Ánh mặt trời xuyên qua bốn bề bị tàn phá của kho lớn, chiếu lên mặt tường nứt vỡ. Yêu lực bị thuốc làm ức chế của Úc Hòe lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể chằng chịt vết thương của hắn, trời sinh quỷ tộc có năng lực tự chữa lành thế nên phát huy tác dụng càng mạnh. Đầu ngón tay của Úc Hòe giật giật, một tay hắn đè bả vai của mình lại, điều chỉnh vị trí xương khớp bị lệch ra. Cùng với linh thể được triệu hồi, vết thương to nhỏ trên người hắn đều nhanh chóng khép miệng giống như ảnh hưởng của thuốc chưa từng tồn tại. Úc Hòe cử động cánh tay cứng đơ một lát, cuối cùng chậm rãi đứng lên, đi vào trung tâm gió lốc.
Nương theo ánh mặt trời buổi sớm, một dáng người nhẹ nhàng ôm lấy Từ Dĩ Niên từ phía sau.
"Được rồi, không sao nữa đâu." Ngón tay thon dài vòng lên bả vai của Từ Dĩ Niên, dịu dàng ôm cậu vào lòng, "Em làm tốt lắm."
"Bất kể em muốn giết ai, tôi đều giúp em." Úc Hòe thì thầm, dùng một cách có thể nói là hoang đường để dỗ cậu: "Dừng lại nhé, em sẽ bị thương."
Từ Dĩ Niên nghe thấy lời vỗ về êm dịu bên tai, loáng thoáng trông thấy linh thể bay lượn trên không trung, cậu ngơ ngác nhìn về phía chúng nó, không hề nhúc nhích.
Ngón tay của Úc Hòe vuốt từ bả vai đến cái gáy bóng loáng, cuối cùng nhéo một phát không nhẹ không nặng giống như đang vuốt ve một con mèo cáu kỉnh.
"Ngoan, đừng khiến tôi lo lắng."
Từ Dĩ Niên chậm chạp nhận ra Úc Hòe đã khôi phục năng lực.
Sau lưng có nhiệt độ cơ thể của một người khác, thân hình rắn chắc bao bọc lấy cậu, hơi thở quen thuộc khiến cậu cảm thấy an toàn mà không gì có thể sánh bằng, cậu kìm lòng không được mà ỷ lại vào hắn.
Mệt quá.
Một khi thả lỏng, thần kinh căng thẳng của cậu giống như bị kéo xuống đầm lầy, Từ Dĩ Niên chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê trong lòng Úc Hòe.
Tiếng gió rít gào trong phòng ngừng lại, lốc xoáy mịt mù cũng tiêu tan. Một tay Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên, tay kia thì quấn vài dây rối, ngón tay hắn động đậy, sợi dây nhỏ như tơ nhện liên tiếp đâm vào cổ đám yêu quái, yêu quái trong sảnh phút chốc trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau. Vì bảo vệ tiến sĩ mà ảnh linh không thể không dốc sức giết chết những yêu quái đánh úp bất ngờ, tuy tình cảnh hỗn loạn nhưng tuyết yêu không hề quan tâm, gã lập tức chạy về phía Diệp Thiểu.
"Tiến sĩ!" Ảnh linh dùng một đao chặt đứt đầu yêu quái, vội vàng đi theo.
"Đưa tôi, đưa cậu ấy cho tôi..." Thi thể của Diệp Thiểu gần trong gang tấc, Giang Thừa Tuyết không ngừng lặp đi lặp lại, khuôn mặt thanh lệ lộ vẻ cố chấp bất thường. Bỗng nhiên có yêu lực lướt qua người gã, tuyết yêu dừng chân lại, ảnh linh phía sau bị một sức mạnh vô hình chém đứt, trước khi chết, vẻ mặt của gã kinh ngạc giống như không thể ngờ được mình sẽ bị giết dễ dàng đến vậy.
Bản năng khiến Giang Thừa Tuyết đứng bất động tại chỗ, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, gã không khống chế nổi mà run rẩy, đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm.
Lúc còn rất nhỏ thì gã đã biết quỷ tộc là yêu quái mạnh nhất thế giới.
Bộ tộc tuyết yêu giỏi khống chế tinh thần, tuyết yêu có thể vận dụng năng lực đến mức tuyệt đối vốn dĩ là ngàn dặm mới tìm được một người, so với những đồng tộc khác thì năng lực của gã yếu hơn. Khi ấy gã vô cùng chán ghét sự yếu đuối của mình, theo đó mà hận luôn cả huyết thống bình thường của mình, sùng bái ghen tỵ với quỷ tộc, cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp khiến gã bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ tự tay sáng tạo quỷ tộc.
Nhiều năm qua đi, thí nghiệm của gã sắp đạt đến độ hoàn mỹ, năm năm trước quỷ tộc gần như bị giết sạch, gã tưởng rằng bản thân đã làm ra vật thí nghiệm mạnh mẽ hơn, dẫm nát quỷ tộc dưới chân.
Nhưng trong khoảnh khắc này, gã đột nhiên ý thức được ánh mắt ấy vẫn xa xăm như trước.
Hàng trăm đốt xương tứ chi đột nhiên đau đớn kịch liệt, hai mắt Giang Thừa Tuyết muốn nứt ra, cả người ngã rạp xuống đất. Sự thống khổ thấu tận tim gan khiến gã gần như không thể suy nghĩ được gì, gã miễn cưỡng ngẩng đầu, hoảng hốt trông thấy đôi mắt che đậy ác ý của Úc Hòe.
Đây là trả thù.
Giang Thừa Tuyết bỗng nhiên nhận ra.
Gã dùng huyết khế để tổn thương Từ Dĩ Niên, cho nên bây giờ đến lượt gã.
Đau đớn xuyên qua cơ thể chỉ tăng chứ không giảm, Giang Thừa Tuyết cảm giác như mình bị lột da rút gân, kim châm muối xát, gã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cổ họng bộc phát tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.
Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên vọt tới, Hạ Tử Hoành ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Diệp Thiểu, căm hận nhìn về phía tuyết yêu đang kêu gào ở đằng xa. Tuy rằng vô cùng ghê tởm gã nhưng Thần Nhiên cũng không khỏi chần chờ: "Cứ vậy... không có vấn đề gì chứ?"
"Không chết được." Úc Hòe liếc nhìn tuyết yêu nước mắt giàn giụa, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn vật chết. Trong kho lớn gió tanh mưa máu, sau khi yêu quái bị dây rối thao túng giết sạch những yêu quái khác xong liền xách đao tự vẫn, máu phun ra nhanh chóng hòa vào núi xác biển máu, cảnh tượng bốn phía giống như địa ngục.
Úc Hòe cụp mắt nhìn ký hiệu màu máu tươi đẹp bên gáy Từ Dĩ Niên.
Một vết ký hiệu nhỏ xíu trên da thịt trắng nõn, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện nhưng khi huyết khế phát tác, ký hiệu sẽ lan từ cổ ra toàn thân khiến Từ Dĩ Niên đau khổ không chịu nổi.
Ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve hoa văn đỏ tươi, mắt Úc Hòe tối sầm lại.
Rầm!
Âm thanh đánh giết kịch liệt vang lên từ trên đỉnh đầu, mặt đất dưới chân cũng theo đó mà rung chuyển. Hạ Tử Hoành ngẩn người: "Tiếng gì vậy?"
Úc Hòe: "Bên trên đánh nhau rồi."
Thần Nhiên kinh ngạc nói: "Sao lại thế này, không phải cục trừ yêu tới rồi à?"
Theo lý mà nói, từ lúc truyền tin đến giờ đã qua một đêm, cục trừ yêu sớm nên khống chế hiện trường rồi nhưng tình hình trước mắt dường như không phải vậy. Rõ ràng đa số vật thí nghiệm đều ở kho lớn, lẽ nào...!
"Hắc Tháp vẫn luôn bất mãn với luật lệ." Úc Hòe lạnh lùng nói, "Bọn họ từng bị dồn vào tình thế không thể không phục sự quản lý, nhưng mấy năm nay dã tâm lại không nhỏ, những tù nhân đặc biệt bị vạch trần thân phận lần này là quân đội mà Hắc Tháp bí mật bồi dưỡng."
Nếu như vậy thì có thể hiểu được tại sao Hắc Tháp lại dung túng tù nhân đặc biệt một cách bất thường đến thế.
Sau khi hai giới phân quyền, Hắc Tháp thuộc về yêu giới. Luật lệ chung sống hòa bình khiến Hắc Tháp phải chịu rất nhiều ràng buộc. Cái chết của Tuyên Đàn làm quan hệ của hai giới một lần nữa rơi vào bế tắc, những năm gần đây thường hay có va chạm lớn nhỏ, đương nhiên Hắc tháp cũng không cam lòng bị luật lệ kiềm chế, ngay cả khi Tuyên Đàn còn sống thì ngục giam này cũng đã không phục sự quản giáo rồi.
Úc Hòe nói xong, nhìn về phía hai thầy trừ yêu đang khiếp sợ không thôi: "Chăm sóc Từ Dĩ Niên giúp tôi."
Thần Nhiên có dự cảm trong lòng: "Anh..."
Lời còn chưa dứt thì sau lưng Úc Hòe đã mọc ra một đôi cánh màu đen khổng lồ, hắn bày ra kết giới, cẩn thận đưa Từ Dĩ Niên đã hôn mê vào trong đó. Hắn vỗ cánh khiến gió cuốn bụi mù, sau khi bụi tan hết thì vị trí ban đầu của hắn đã không một bóng người.
"Đội trưởng Hạ, tình hình gay go hơn so với dự đoán của chúng ta, Hắc Tháp đã thả gần hết tù nhân trong hàng trăm tầng ra ngoài! Dường như đại đa số tù nhân đã bị cải tạo nên không chỉ sở hữu một loại năng lực." Cả người thầy trừ yêu đang nói chuyện nhuốm đầy máu, nghiến răng nghiến lợi bảo, "Hắc Tháp và phòng thí nghiệm cấu kết đã lâu, hoàn toàn không quan tâm đến luật lệ... Đám vô liêm sỉ này!"
Hiếm có nhiệm vụ nào làm Hạ Nghiên chật vật đến vậy, dị năng của y khiến nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo, tuy rằng trần nhà bằng băng tạm thời ngăn trở công kích nhưng bên ngoài không ngừng có tù nhân gào thét thử phá hỏng tường băng, trốn trong góc không phải cách lâu dài.
Hạ Nghiên lạnh lùng cười: "Nuôi quân riêng, thật đúng là đã muốn phản từ lâu rồi."
Nhiệm vụ lần này chỉ là để điều tra phòng thí nghiệm, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Hạ Nghiên cố ý điều thêm người, chẳng ngờ nhiều năm qua Hắc Tháp lại luôn có âm mưu hủy bỏ luật lệ, vừa trông thấy lệnh điều tra của tổng cục liền trở mặt, bọn họ ít người không địch nổi đông người nên bị đánh cho phải rút lui.
Trận pháp liên lạc liên tục truyền đến tin dữ, lòng thầy trừ yêu dần dần tuyệt vọng: "Những anh em trong đội khác đều sắp không chống đỡ được nữa. Chúng ta không đủ người, nếu còn tiếp tục..."
Hạ Nghiên trầm giọng: "Kiên trì đi! Tổng cục sẽ đến nhanh thôi."
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, mưa rền gió dữ ngăn cách Hắc Tháp với bên ngoài. Thầy trừ yêu không nói gì, cho dù tổng cục vừa nhận được tín hiệu cầu cứu liền xuất phát ngay thì muốn đến được đây giữa trời mưa bão thế này cũng phải tốn không ít thời gian.
Ngoại trừ đội mà Hạ Nghiên tự dẫn đầu ra thì mấy đội nhỏ khác đều có người hy sinh. Thầy trừ yêu bất chấp: "Đội trưởng Hạ, giải trừ dị năng đi, một mình anh vẫn có thể sống sót."
"Đúng vậy!" Những thầy trừ yêu cùng đội lần lượt hưởng ứng, "Kéo dài thêm nữa thì không ai sống được."
Cũng có người nửa đùa nửa thật: "Đội trưởng Hạ, anh phải có lòng tin với chúng em chứ, chúng em chưa yếu đến mức để anh phải mất công bảo vệ đâu."
"Không được." Hạ Nghiên chẳng nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, y còn định nói thêm gì đó thì chợt thay đổi sắc mặt.
Sức mạnh khủng khiếp giống như thủy triều mênh mông mãnh liệt, không cần nhìn thấy người, chỉ bằng tính xâm lược che trời lấp đất này là đã có thể chắc chắn rằng người tới là một yêu quái thực lực siêu phàm.
Một giây trước đó các thầy trừ yêu đã sẵn sàng đón địch, bọn họ đều tích góp từng chút dị năng. Bãi cỏ màu trắng lan rộng trên nền gạch đen, vô số những cây cối thuần trắng mọc lên từ dưới đất, trong nháy mắt, cả tầng lầu giống như rừng rậm tích đầy tuyết.
"Cái gì đấy?" Có tù nhân tò mò đưa tay đụng vào cây, gã đâm một phát không nhẹ không nặng, tán cây đó lập tức tan thành vô số bột trắng.
Không ít người ngỡ ngàng: "Năng lực của ai vậy? Trải một thảm cây cối làm gì?"
"Không đúng, mấy thứ này..." Tù nhân lúc nãy chạm vào cây lập tức nhận ra, cẩn thận ngửi ngón tay của mình, "Đây là tro cốt."
Tiếng chim hót lanh lảnh vang lên từ trong rừng cây, vô số những con chim bằng xương có hình thù kỳ quái phóng về phía đám tù nhân như mũi tên. Rất nhiều tù nhân không đề phòng nên đã bị cái cánh sắc bén của loài chim này cứa bị thương, miệng vết thương nhanh chóng nhiễm một màu trắng, sau đó không ngừng lan ra toàn thân. Nhận thấy cả cánh tay bị hóa thành màu trắng đều không thể nhúc nhích, có tù nhân hoảng sợ nói: "Chuyện gì thế này...! Đây là cái thứ gì?"
Sự hóa xương lan đến tận yết hầu của gã, cuối cùng tù nhân không phát ra âm thanh nào nữa, nếu không nhìn hình dạng thì gã gần như hòa vào trong khu rừng. Cả người tù nhân trắng như tuyết, bất động như cục đá, người bên cạnh đưa tay đụng vào gã theo bản năng, cả cánh tay của tù nhân thoáng chốc liền biến thành bụi tuyết.
"... Gã chết rồi à?" Tù nhân khó tin, nói: "Chỉ bị con chim lạ cào một cái mà gã liền hóa đá, chết rồi?"
Tù nhân lớn tuổi nhận ra đây là cái gì: "Đừng chạm vào bọn họ! Bọn họ bị hóa xương đấy! Nếu bây giờ khiến bọn họ mất tay mất chân thì sau khi giải trừ hóa xương, người đó sẽ thiếu chính cái bộ phận ấy."
Mặt đám tù nhân trắng bệch, lập tức hiểu được năng lực này đáng sợ ở chỗ nào: Mất tay chân coi như còn tốt, nếu bị chặt đầu hay xuyên thủng tim thì sau khi giải trừ hóa xương, người đó sẽ mất mạng ngay tức khắc
Mà yêu quái bị hóa xương lại yếu ớt như pho tượng làm bằng cát, rất dễ dàng bị phá nát.
Cỏ cây thuần trắng dừng ngay ở bên ngoài bức tường băng, loài chim chỉ quanh quẩn qua lại trong rừng rậm như con thoi, tuy đám yêu quái dùng trăm phương nghìn kế để giết chết nó nhưng nó vẫn ùn ùn xông ra từ trong tán cây, quả thực là vô cùng vô tận. Đám yêu quái lúc trước dồn ép các thầy trừ yêu vào đường chết liên tiếp bị hóa xương, chưa được bao lâu mà cả tầng lầu chỉ có bên trong tường băng là còn hô hấp.
"Đây hình như là..." Nhìn thấy chim xương vô hại với bọn họ, có thầy trừ yêu tỏ vẻ do dự.
"Năng lực của người đứng đầu khu Tây ở Mai Cốt tràng, rừng rậm trắng xóa." Hạ Nghiên chắc chắn với suy đoán của mình, "Lão quái vật đã sống cả ngàn năm ấy rất có năng lực, gã khai phá sức mạnh của cốt yêu tới cực hạn."
Mai Cốt tràng ngăn cách với thế giới, tự tạo thành hệ thống riêng, người ngoài không biết nhiều về tình hình bên trong, ngay cả cục trừ yêu cũng chỉ hiểu biết phần nào năng lực của vài vị cầm đầu.
Người đứng đầu khu Tây không thể xuất hiện ở đây, vậy thì...
Hạ Nghiên nhạy bén cảm nhận được yêu lực chuyển động, y quay đầu trông thấy một đám rêu trắng ở ngoài bệ cửa sổ.
Có thầy trừ yêu to gan nhìn ra ngoài, đám rêu này mọc men theo bệ cửa sổ, hơn một nửa tòa Hắc Tháp đều bị bao trùm bởi cây cỏ màu trắng tựa như gió tuyết rít gào quét qua. Trên đỉnh Hắc Tháp, quỷ tộc cao cao tại thượng vươn đôi cánh đen khổng lồ, điểm sáng màu trắng từ đầu ngón tay của hắn hóa thành rừng rậm vô hạn, đảo ngược tình thế trong Hắc Tháp như một kỳ tích.
Không... Đây không phải kỳ tích.
Mà là dũng mãnh, sức mạnh đè ép hết thảy.
"Đệt mợ." Thầy trừ yêu kia nuốt nước miếng, không biết tại sao đột nhiên mình lại kích động: "Đội trưởng Hạ, tổng cục trừ yêu mời Úc Hòe đến!"
Người bên cạnh nghe vậy, khó tin hỏi: "Nói thế thì trước khi rời khỏi Mai Cốt tràng, hắn đã giết người cầm đầu khu Tây?"
"Cậu chưa nghe nói à? Cách thoát ra của Úc Hòe không giống bình thường, có người đoán là hắn đã giết hết thủ lĩnh của bốn khu rồi."
"Sao có thể? Bịa chuyện chắc! Tâng bốc cũng vừa vừa thôi chứ!... Chẳng qua nhìn tình hình bây giờ, nói không chừng đến một ngày nào đó hắn thật sự có thể vượt qua Tuyên phu nhân."
Nhóm thầy trừ yêu bất ngờ được cứu sống hưng phấn bàn tán về vị cứu tinh ngoài dự đoán này. Tác phong làm việc của Úc Hòe luôn không kiêng nể gì, khó mà nói trước, không chỉ yêu giới mà chính cục trừ yêu cũng có không ít người cảm thấy hứng thú.
Chỉ riêng Hạ Nghiên nhìn chăm chú vào bóng người kia, vẻ mặt phức tạp.
Biên tập: Lebt Wohl
Lời chưa nói hết thì hai mắt Diệp Thiểu đã hoàn toàn dại ra.
Cả người Từ Dĩ Niên mất sức quỳ trên mặt đất, vết thương do công kích và lửa nổ khiến hai mắt cậu gần như không nhìn thấy gì, thế giới trước mắt mơ hồ lẫn lộn. Hạ Tử Hoành đằng xa cũng ngã ngồi xuống đất, Thần Nhiên khó có thể tin nổi, y ngơ ngác nhìn chăm chú thi thể của Diệp Thiểu.
Phẫn nộ điên cuồng gào thét trong lòng cậu, Từ Dĩ Niên nhìn từng khuôn mặt mờ nhạt của yêu quái xung quanh, giọng nói tràn đầy căm phẫn: "Tất cả các người đều phải chết."
Vòng xoáy khổng lồ u ám chợt xuất hiện bên người Từ Dĩ Niên, những yêu quái trong kho lớn đều thay đổi sắc mặt.
Lốc xoáy là một trong những năng lực mang tính biểu tượng của vũ tộc, năng lực mà bộ tộc này có được vô cùng đặc biệt, cho dù yêu quái mạnh mẽ đến đâu cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Một khi lốc xoáy thành hình, không chỉ có tất cả mọi người ở đây đều sẽ bị cắn nuốt mà rất có thể chính bản thân vũ tộc cũng sẽ bởi vì không thể khống chế nổi rồi chết theo.
Thằng nhóc này điên rồi?! Không muốn sống nữa?
"Giết nó, mau giết nó!" Trong đám yêu quái vang lên tiếng hét lớn, những yêu quái xông lên đều bị luồng khí tràn đầy đánh bay. Vòng xoáy cuồn cuộn gió lốc màu trắng, cơn gió dời núi lấp biển cứ như có thể xẻ đôi trời đất.
Tuyết yêu làm như không thấy hết thảy chuyện này, sắc mặt gã tái nhợt, lảo đảo chạy từ tầng hai của kho lớn xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vết thương trên ngực Diệp Thiểu: "Trả lại cho tôi... trả cậu ấy lại cho tôi."
"Tiến sĩ!" Ảnh linh lo lắng ngăn gã lại, "Rất nguy hiểm, ngài không thể tiến gần thêm nữa!"
"Cút ngay, cút!" Bỗng nhiên Giang Thừa Tuyết hét ầm lên, ảnh linh cắn răng không đi, kiên trì ngăn trước mặt gã.
Mắt thấy lốc xoáy càng lúc càng lớn, mặt Thần Nhiên trắng bệch, y túm lấy Hạ Tử Hoành đang kinh hồn bạt vía: "Mau đứng lên! Hình như Từ Dĩ Niên mất lý trí rồi."
"..." Hạ Tử Hoành hoàn hồn, chấn động nhìn lốc xoáy khủng bố kia, y vội vã đứng dậy: "Phải khiến anh ấy dừng lại!" Bằng không rất có thể Từ Dĩ Niên sẽ bị phản tác dụng rồi mất mạng.
Ánh mặt trời le lói chiếu xuống, rọi trên đỉnh của lốc xoáy. Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên chặn gió lốc đang điên cuồng lao về phía trước lại, bọn họ không ngừng gọi tên Từ Dĩ Niên, thế nhưng người ở giữa trung tâm gió lốc lại không động đậy gì, cứ như chẳng hề nghe thấy tất cả âm thanh bên ngoài.
Giữa trận gió lớn như đao cắt, Hạ Tử Hoành khó khăn lắm mới nhìn rõ được mặt của Từ Dĩ Niên, nhất thời họng y như bị đá chặn, cuối cùng không hét ra câu nào.
Gió lớn đầy trời cuốn sỏi đá thổi qua hai má tràn đầy vết máu của Từ Dĩ Niên, cậu quỳ gối bên thi thể của Diệp Thiểu, nước mắt không ngừng chảy xuống. Rõ ràng yêu lực quanh thân cậu đủ mạnh để hủy diệt cả cái kho lớn nhưng bộ dạng của cậu lại yếu ớt lạ thường, giống như chạm một cái là sẽ vỡ tan.
Hạ Tử Hoành không đành lòng nhìn cậu, nức nở quát lên: "Anh Tiểu Từ! Anh tỉnh lại đi!"
Thần Nhiên gấp đến mức rống to: "Từ Dĩ Niên!"
Ánh mặt trời xuyên qua bốn bề bị tàn phá của kho lớn, chiếu lên mặt tường nứt vỡ. Yêu lực bị thuốc làm ức chế của Úc Hòe lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể chằng chịt vết thương của hắn, trời sinh quỷ tộc có năng lực tự chữa lành thế nên phát huy tác dụng càng mạnh. Đầu ngón tay của Úc Hòe giật giật, một tay hắn đè bả vai của mình lại, điều chỉnh vị trí xương khớp bị lệch ra. Cùng với linh thể được triệu hồi, vết thương to nhỏ trên người hắn đều nhanh chóng khép miệng giống như ảnh hưởng của thuốc chưa từng tồn tại. Úc Hòe cử động cánh tay cứng đơ một lát, cuối cùng chậm rãi đứng lên, đi vào trung tâm gió lốc.
Nương theo ánh mặt trời buổi sớm, một dáng người nhẹ nhàng ôm lấy Từ Dĩ Niên từ phía sau.
"Được rồi, không sao nữa đâu." Ngón tay thon dài vòng lên bả vai của Từ Dĩ Niên, dịu dàng ôm cậu vào lòng, "Em làm tốt lắm."
"Bất kể em muốn giết ai, tôi đều giúp em." Úc Hòe thì thầm, dùng một cách có thể nói là hoang đường để dỗ cậu: "Dừng lại nhé, em sẽ bị thương."
Từ Dĩ Niên nghe thấy lời vỗ về êm dịu bên tai, loáng thoáng trông thấy linh thể bay lượn trên không trung, cậu ngơ ngác nhìn về phía chúng nó, không hề nhúc nhích.
Ngón tay của Úc Hòe vuốt từ bả vai đến cái gáy bóng loáng, cuối cùng nhéo một phát không nhẹ không nặng giống như đang vuốt ve một con mèo cáu kỉnh.
"Ngoan, đừng khiến tôi lo lắng."
Từ Dĩ Niên chậm chạp nhận ra Úc Hòe đã khôi phục năng lực.
Sau lưng có nhiệt độ cơ thể của một người khác, thân hình rắn chắc bao bọc lấy cậu, hơi thở quen thuộc khiến cậu cảm thấy an toàn mà không gì có thể sánh bằng, cậu kìm lòng không được mà ỷ lại vào hắn.
Mệt quá.
Một khi thả lỏng, thần kinh căng thẳng của cậu giống như bị kéo xuống đầm lầy, Từ Dĩ Niên chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê trong lòng Úc Hòe.
Tiếng gió rít gào trong phòng ngừng lại, lốc xoáy mịt mù cũng tiêu tan. Một tay Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên, tay kia thì quấn vài dây rối, ngón tay hắn động đậy, sợi dây nhỏ như tơ nhện liên tiếp đâm vào cổ đám yêu quái, yêu quái trong sảnh phút chốc trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau. Vì bảo vệ tiến sĩ mà ảnh linh không thể không dốc sức giết chết những yêu quái đánh úp bất ngờ, tuy tình cảnh hỗn loạn nhưng tuyết yêu không hề quan tâm, gã lập tức chạy về phía Diệp Thiểu.
"Tiến sĩ!" Ảnh linh dùng một đao chặt đứt đầu yêu quái, vội vàng đi theo.
"Đưa tôi, đưa cậu ấy cho tôi..." Thi thể của Diệp Thiểu gần trong gang tấc, Giang Thừa Tuyết không ngừng lặp đi lặp lại, khuôn mặt thanh lệ lộ vẻ cố chấp bất thường. Bỗng nhiên có yêu lực lướt qua người gã, tuyết yêu dừng chân lại, ảnh linh phía sau bị một sức mạnh vô hình chém đứt, trước khi chết, vẻ mặt của gã kinh ngạc giống như không thể ngờ được mình sẽ bị giết dễ dàng đến vậy.
Bản năng khiến Giang Thừa Tuyết đứng bất động tại chỗ, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, gã không khống chế nổi mà run rẩy, đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm.
Lúc còn rất nhỏ thì gã đã biết quỷ tộc là yêu quái mạnh nhất thế giới.
Bộ tộc tuyết yêu giỏi khống chế tinh thần, tuyết yêu có thể vận dụng năng lực đến mức tuyệt đối vốn dĩ là ngàn dặm mới tìm được một người, so với những đồng tộc khác thì năng lực của gã yếu hơn. Khi ấy gã vô cùng chán ghét sự yếu đuối của mình, theo đó mà hận luôn cả huyết thống bình thường của mình, sùng bái ghen tỵ với quỷ tộc, cảm xúc mâu thuẫn và phức tạp khiến gã bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ tự tay sáng tạo quỷ tộc.
Nhiều năm qua đi, thí nghiệm của gã sắp đạt đến độ hoàn mỹ, năm năm trước quỷ tộc gần như bị giết sạch, gã tưởng rằng bản thân đã làm ra vật thí nghiệm mạnh mẽ hơn, dẫm nát quỷ tộc dưới chân.
Nhưng trong khoảnh khắc này, gã đột nhiên ý thức được ánh mắt ấy vẫn xa xăm như trước.
Hàng trăm đốt xương tứ chi đột nhiên đau đớn kịch liệt, hai mắt Giang Thừa Tuyết muốn nứt ra, cả người ngã rạp xuống đất. Sự thống khổ thấu tận tim gan khiến gã gần như không thể suy nghĩ được gì, gã miễn cưỡng ngẩng đầu, hoảng hốt trông thấy đôi mắt che đậy ác ý của Úc Hòe.
Đây là trả thù.
Giang Thừa Tuyết bỗng nhiên nhận ra.
Gã dùng huyết khế để tổn thương Từ Dĩ Niên, cho nên bây giờ đến lượt gã.
Đau đớn xuyên qua cơ thể chỉ tăng chứ không giảm, Giang Thừa Tuyết cảm giác như mình bị lột da rút gân, kim châm muối xát, gã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, cổ họng bộc phát tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.
Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên vọt tới, Hạ Tử Hoành ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Diệp Thiểu, căm hận nhìn về phía tuyết yêu đang kêu gào ở đằng xa. Tuy rằng vô cùng ghê tởm gã nhưng Thần Nhiên cũng không khỏi chần chờ: "Cứ vậy... không có vấn đề gì chứ?"
"Không chết được." Úc Hòe liếc nhìn tuyết yêu nước mắt giàn giụa, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn vật chết. Trong kho lớn gió tanh mưa máu, sau khi yêu quái bị dây rối thao túng giết sạch những yêu quái khác xong liền xách đao tự vẫn, máu phun ra nhanh chóng hòa vào núi xác biển máu, cảnh tượng bốn phía giống như địa ngục.
Úc Hòe cụp mắt nhìn ký hiệu màu máu tươi đẹp bên gáy Từ Dĩ Niên.
Một vết ký hiệu nhỏ xíu trên da thịt trắng nõn, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện nhưng khi huyết khế phát tác, ký hiệu sẽ lan từ cổ ra toàn thân khiến Từ Dĩ Niên đau khổ không chịu nổi.
Ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve hoa văn đỏ tươi, mắt Úc Hòe tối sầm lại.
Rầm!
Âm thanh đánh giết kịch liệt vang lên từ trên đỉnh đầu, mặt đất dưới chân cũng theo đó mà rung chuyển. Hạ Tử Hoành ngẩn người: "Tiếng gì vậy?"
Úc Hòe: "Bên trên đánh nhau rồi."
Thần Nhiên kinh ngạc nói: "Sao lại thế này, không phải cục trừ yêu tới rồi à?"
Theo lý mà nói, từ lúc truyền tin đến giờ đã qua một đêm, cục trừ yêu sớm nên khống chế hiện trường rồi nhưng tình hình trước mắt dường như không phải vậy. Rõ ràng đa số vật thí nghiệm đều ở kho lớn, lẽ nào...!
"Hắc Tháp vẫn luôn bất mãn với luật lệ." Úc Hòe lạnh lùng nói, "Bọn họ từng bị dồn vào tình thế không thể không phục sự quản lý, nhưng mấy năm nay dã tâm lại không nhỏ, những tù nhân đặc biệt bị vạch trần thân phận lần này là quân đội mà Hắc Tháp bí mật bồi dưỡng."
Nếu như vậy thì có thể hiểu được tại sao Hắc Tháp lại dung túng tù nhân đặc biệt một cách bất thường đến thế.
Sau khi hai giới phân quyền, Hắc Tháp thuộc về yêu giới. Luật lệ chung sống hòa bình khiến Hắc Tháp phải chịu rất nhiều ràng buộc. Cái chết của Tuyên Đàn làm quan hệ của hai giới một lần nữa rơi vào bế tắc, những năm gần đây thường hay có va chạm lớn nhỏ, đương nhiên Hắc tháp cũng không cam lòng bị luật lệ kiềm chế, ngay cả khi Tuyên Đàn còn sống thì ngục giam này cũng đã không phục sự quản giáo rồi.
Úc Hòe nói xong, nhìn về phía hai thầy trừ yêu đang khiếp sợ không thôi: "Chăm sóc Từ Dĩ Niên giúp tôi."
Thần Nhiên có dự cảm trong lòng: "Anh..."
Lời còn chưa dứt thì sau lưng Úc Hòe đã mọc ra một đôi cánh màu đen khổng lồ, hắn bày ra kết giới, cẩn thận đưa Từ Dĩ Niên đã hôn mê vào trong đó. Hắn vỗ cánh khiến gió cuốn bụi mù, sau khi bụi tan hết thì vị trí ban đầu của hắn đã không một bóng người.
"Đội trưởng Hạ, tình hình gay go hơn so với dự đoán của chúng ta, Hắc Tháp đã thả gần hết tù nhân trong hàng trăm tầng ra ngoài! Dường như đại đa số tù nhân đã bị cải tạo nên không chỉ sở hữu một loại năng lực." Cả người thầy trừ yêu đang nói chuyện nhuốm đầy máu, nghiến răng nghiến lợi bảo, "Hắc Tháp và phòng thí nghiệm cấu kết đã lâu, hoàn toàn không quan tâm đến luật lệ... Đám vô liêm sỉ này!"
Hiếm có nhiệm vụ nào làm Hạ Nghiên chật vật đến vậy, dị năng của y khiến nhiệt độ xung quanh lạnh lẽo, tuy rằng trần nhà bằng băng tạm thời ngăn trở công kích nhưng bên ngoài không ngừng có tù nhân gào thét thử phá hỏng tường băng, trốn trong góc không phải cách lâu dài.
Hạ Nghiên lạnh lùng cười: "Nuôi quân riêng, thật đúng là đã muốn phản từ lâu rồi."
Nhiệm vụ lần này chỉ là để điều tra phòng thí nghiệm, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Hạ Nghiên cố ý điều thêm người, chẳng ngờ nhiều năm qua Hắc Tháp lại luôn có âm mưu hủy bỏ luật lệ, vừa trông thấy lệnh điều tra của tổng cục liền trở mặt, bọn họ ít người không địch nổi đông người nên bị đánh cho phải rút lui.
Trận pháp liên lạc liên tục truyền đến tin dữ, lòng thầy trừ yêu dần dần tuyệt vọng: "Những anh em trong đội khác đều sắp không chống đỡ được nữa. Chúng ta không đủ người, nếu còn tiếp tục..."
Hạ Nghiên trầm giọng: "Kiên trì đi! Tổng cục sẽ đến nhanh thôi."
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, mưa rền gió dữ ngăn cách Hắc Tháp với bên ngoài. Thầy trừ yêu không nói gì, cho dù tổng cục vừa nhận được tín hiệu cầu cứu liền xuất phát ngay thì muốn đến được đây giữa trời mưa bão thế này cũng phải tốn không ít thời gian.
Ngoại trừ đội mà Hạ Nghiên tự dẫn đầu ra thì mấy đội nhỏ khác đều có người hy sinh. Thầy trừ yêu bất chấp: "Đội trưởng Hạ, giải trừ dị năng đi, một mình anh vẫn có thể sống sót."
"Đúng vậy!" Những thầy trừ yêu cùng đội lần lượt hưởng ứng, "Kéo dài thêm nữa thì không ai sống được."
Cũng có người nửa đùa nửa thật: "Đội trưởng Hạ, anh phải có lòng tin với chúng em chứ, chúng em chưa yếu đến mức để anh phải mất công bảo vệ đâu."
"Không được." Hạ Nghiên chẳng nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, y còn định nói thêm gì đó thì chợt thay đổi sắc mặt.
Sức mạnh khủng khiếp giống như thủy triều mênh mông mãnh liệt, không cần nhìn thấy người, chỉ bằng tính xâm lược che trời lấp đất này là đã có thể chắc chắn rằng người tới là một yêu quái thực lực siêu phàm.
Một giây trước đó các thầy trừ yêu đã sẵn sàng đón địch, bọn họ đều tích góp từng chút dị năng. Bãi cỏ màu trắng lan rộng trên nền gạch đen, vô số những cây cối thuần trắng mọc lên từ dưới đất, trong nháy mắt, cả tầng lầu giống như rừng rậm tích đầy tuyết.
"Cái gì đấy?" Có tù nhân tò mò đưa tay đụng vào cây, gã đâm một phát không nhẹ không nặng, tán cây đó lập tức tan thành vô số bột trắng.
Không ít người ngỡ ngàng: "Năng lực của ai vậy? Trải một thảm cây cối làm gì?"
"Không đúng, mấy thứ này..." Tù nhân lúc nãy chạm vào cây lập tức nhận ra, cẩn thận ngửi ngón tay của mình, "Đây là tro cốt."
Tiếng chim hót lanh lảnh vang lên từ trong rừng cây, vô số những con chim bằng xương có hình thù kỳ quái phóng về phía đám tù nhân như mũi tên. Rất nhiều tù nhân không đề phòng nên đã bị cái cánh sắc bén của loài chim này cứa bị thương, miệng vết thương nhanh chóng nhiễm một màu trắng, sau đó không ngừng lan ra toàn thân. Nhận thấy cả cánh tay bị hóa thành màu trắng đều không thể nhúc nhích, có tù nhân hoảng sợ nói: "Chuyện gì thế này...! Đây là cái thứ gì?"
Sự hóa xương lan đến tận yết hầu của gã, cuối cùng tù nhân không phát ra âm thanh nào nữa, nếu không nhìn hình dạng thì gã gần như hòa vào trong khu rừng. Cả người tù nhân trắng như tuyết, bất động như cục đá, người bên cạnh đưa tay đụng vào gã theo bản năng, cả cánh tay của tù nhân thoáng chốc liền biến thành bụi tuyết.
"... Gã chết rồi à?" Tù nhân khó tin, nói: "Chỉ bị con chim lạ cào một cái mà gã liền hóa đá, chết rồi?"
Tù nhân lớn tuổi nhận ra đây là cái gì: "Đừng chạm vào bọn họ! Bọn họ bị hóa xương đấy! Nếu bây giờ khiến bọn họ mất tay mất chân thì sau khi giải trừ hóa xương, người đó sẽ thiếu chính cái bộ phận ấy."
Mặt đám tù nhân trắng bệch, lập tức hiểu được năng lực này đáng sợ ở chỗ nào: Mất tay chân coi như còn tốt, nếu bị chặt đầu hay xuyên thủng tim thì sau khi giải trừ hóa xương, người đó sẽ mất mạng ngay tức khắc
Mà yêu quái bị hóa xương lại yếu ớt như pho tượng làm bằng cát, rất dễ dàng bị phá nát.
Cỏ cây thuần trắng dừng ngay ở bên ngoài bức tường băng, loài chim chỉ quanh quẩn qua lại trong rừng rậm như con thoi, tuy đám yêu quái dùng trăm phương nghìn kế để giết chết nó nhưng nó vẫn ùn ùn xông ra từ trong tán cây, quả thực là vô cùng vô tận. Đám yêu quái lúc trước dồn ép các thầy trừ yêu vào đường chết liên tiếp bị hóa xương, chưa được bao lâu mà cả tầng lầu chỉ có bên trong tường băng là còn hô hấp.
"Đây hình như là..." Nhìn thấy chim xương vô hại với bọn họ, có thầy trừ yêu tỏ vẻ do dự.
"Năng lực của người đứng đầu khu Tây ở Mai Cốt tràng, rừng rậm trắng xóa." Hạ Nghiên chắc chắn với suy đoán của mình, "Lão quái vật đã sống cả ngàn năm ấy rất có năng lực, gã khai phá sức mạnh của cốt yêu tới cực hạn."
Mai Cốt tràng ngăn cách với thế giới, tự tạo thành hệ thống riêng, người ngoài không biết nhiều về tình hình bên trong, ngay cả cục trừ yêu cũng chỉ hiểu biết phần nào năng lực của vài vị cầm đầu.
Người đứng đầu khu Tây không thể xuất hiện ở đây, vậy thì...
Hạ Nghiên nhạy bén cảm nhận được yêu lực chuyển động, y quay đầu trông thấy một đám rêu trắng ở ngoài bệ cửa sổ.
Có thầy trừ yêu to gan nhìn ra ngoài, đám rêu này mọc men theo bệ cửa sổ, hơn một nửa tòa Hắc Tháp đều bị bao trùm bởi cây cỏ màu trắng tựa như gió tuyết rít gào quét qua. Trên đỉnh Hắc Tháp, quỷ tộc cao cao tại thượng vươn đôi cánh đen khổng lồ, điểm sáng màu trắng từ đầu ngón tay của hắn hóa thành rừng rậm vô hạn, đảo ngược tình thế trong Hắc Tháp như một kỳ tích.
Không... Đây không phải kỳ tích.
Mà là dũng mãnh, sức mạnh đè ép hết thảy.
"Đệt mợ." Thầy trừ yêu kia nuốt nước miếng, không biết tại sao đột nhiên mình lại kích động: "Đội trưởng Hạ, tổng cục trừ yêu mời Úc Hòe đến!"
Người bên cạnh nghe vậy, khó tin hỏi: "Nói thế thì trước khi rời khỏi Mai Cốt tràng, hắn đã giết người cầm đầu khu Tây?"
"Cậu chưa nghe nói à? Cách thoát ra của Úc Hòe không giống bình thường, có người đoán là hắn đã giết hết thủ lĩnh của bốn khu rồi."
"Sao có thể? Bịa chuyện chắc! Tâng bốc cũng vừa vừa thôi chứ!... Chẳng qua nhìn tình hình bây giờ, nói không chừng đến một ngày nào đó hắn thật sự có thể vượt qua Tuyên phu nhân."
Nhóm thầy trừ yêu bất ngờ được cứu sống hưng phấn bàn tán về vị cứu tinh ngoài dự đoán này. Tác phong làm việc của Úc Hòe luôn không kiêng nể gì, khó mà nói trước, không chỉ yêu giới mà chính cục trừ yêu cũng có không ít người cảm thấy hứng thú.
Chỉ riêng Hạ Nghiên nhìn chăm chú vào bóng người kia, vẻ mặt phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.