Chương 32: Tống Ngọc Thanh bị thương
Triệu Hùng Cường
27/01/2024
Nghe Triệu Hùng Cường nói xong, mọi người đều tập trung chú ý vào Triệu Hùng Cường. Đa phần người trong thôn chẳng có tình cảm gì mấy với Tống Ngọc Thanh, chưa nói đến việc cô khắc chết chồng mình, riêng chuyện cô xui xẻo thôi đã chẳng ai thích rồi.
E rằng trong thôn chỉ có Triệu Hùng Cường là thực sự thích Tống Ngọc Thanh, dù vậy cũng chẳng ai đoái hoài.
"Tiểu Cường, có lẽ chị dâu cháu bị Vương Bá Thiên bắt đi rồi. Chú bị Vương Bá Thiên đánh gãy chân, đau quá nên ngất đi, tỉnh lại đã ở đây."
Thấy Trương Phú Quý không có vẻ như đang nói dối, Triệu Hùng Cường cảm thấy bối rối trong lòng, không nói hai lời đã chạy đến trấn trên.
Nhìn ánh mắt điên cuồng cùng dáng vẻ bỏ đi không hề do dự của anh, những người đứng đây đều âm thầm cảm khái.
"Thúy Hoa, cô chạy về lấy ít tiền, sau đó tôi xếp vài người đi cùng Phú Quý lên bệnh viện huyện xem sao. Cái chân này của anh ta không thể bị hủy hoại như thế được, nếu không sau này hai người sống kiểu gì."
Lúc này, Lý Thúy Hoa không còn hung dữ như xưa nữa, cô †a ngoan ngoãn nghe lời Triệu Vũ chạy về nhà lấy tiền, còn Trương Phú Quý thì được Triệu Vũ sắp xếp vài người đưa đến chỗ thầy thuốc trong thôn nối lại xương.
Dọc đường đi, Triệu Hùng Cường chạy tới đâu thì bụi bay mù mịt tới đó. Nhìn con đường đất gập ghềnh dẫn vào thị trấn, Triệu Hùng Cường cảm thấy Tống Ngọc Thanh càng ngày càng xa mình.
Chạy hơn nửa tiếng, Triệu Hùng Cường kiệt sức thở hổn hển nhưng vẫn không thấy gì, không nhịn được ngồi xuống.
"Tiểu Cường, Tiểu Cường..." Một tiếng kêu cứu yếu ớt đột nhiên đánh thức Triệu Hùng
Cường, giọng nói đó không phải là ai khác, chính là chị dâu anh.
Nhìn theo tiếng âm thanh truyền tới, Tống Ngọc Thanh đang nằm trên một đống cỏ dại ven đường, máu tươi trên trán vẫn còn chảy, miệng mũi cũng đổ máu, chiếc áo thun trắng bóc cũng lấm tấm chỗ đỏ chỗ xanh. Cô yếu ớt vươn tay ra khỏi đống cỏ, sau đó là kiệt sức rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng Cường như phát điên, lập tức không thèm để ý gì nữa lao xuống, sau đó bế Tống Ngọc Thanh từ trên bãi cỏ bừa bộn lên.
"Chị dâu, chị không sao chứ? Chị đợi em một chút, em đưa chị về tìm thầy thuốc trị thương cho chị."
Nghe Triệu Hùng Cường nói, Tống Ngọc Thanh yếu ớt đáp: "Chị không sao, không cần phải vậy đâu."
Vừa dứt lời, cô đã ngất đi.
Triệu Hùng Cường ôm lấy Tống Ngọc Thanh, điên cuồng chạy về phía nhà bác sĩ Ngưu trong thôn, dọc đường đi, giày của ông đã biến mất nhưng ông không biết, lòng bàn chân bị đá cắt trúng, ông cũng không để ý.
"Ông Ngưu ơi, cứu mạng."
"Mau đặt lên giường để tôi xem nào."
Ngưu Căn Sinh đang đứng ở cửa, vừa tiễn Trương Phú Quý đi xong, đang định quay người đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng hét của Triệu Hùng Cường, đồng thời cũng nhìn thấy Tống Ngọc Thanh người toàn máu trong lòng anh.
Triệu Hùng Cường cẩn thận đặt Tống Ngọc Thanh xuống, sau đó cả người anh xụi lơ không dậy nổi. Chạy như điên suốt quãng đường đã lấy hết sức lực của anh.
Chẳng bao lâu sau, Ngưu Căn Sinh đã rửa sạch hết vết thương trên người Tống Ngọc Thanh, sau đó cầm máu.
"Cũng may tên nhóc cậu đưa tới kịp, nếu không chị dâu cậu có khả năng đi đời vì mất máu nhiều quá đấy."
"Ông Ngưu ơi, chị dâu cháu bây giờ sao rồi?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Hùng Cường, Ngưu Căn Sinh khế mỉm cười, vuốt râu nói: “Cơ bản là không sao, chú ý kiếm ít đồ bổ máu về cho chị dâu cậu ăn mười ngày nửa tháng là được. Cô ấy bị thương ngoài da thôi, tuy mất nhiều máu nhưng không phải vết thương nặng, cậu không cần lo. Ôm cô ấy về đi, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là được."
Triệu Hùng Cường lo lăng hỏi hết câu này đến câu khác, cuối cùng bị Ngưu Căn Sinh đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến bộ dạng Ngưu Căn Sinh trợn mắt thổi râu, anh biết Tống Ngọc Thanh không còn vấn đề gì nữa, nếu không Ngưu Căn Sinh sẽ không giận dõi khi bị nghi ngờ khả năng chữa trị như thế.
Suốt quãng đường, Triệu Hùng Cường chẳng đoái hoài đến những ánh nhìn khác thường của người trong thôn, ôm Tống Ngọc Thanh về thằng nhà, sau đó lấy chìa khóa trên người cô mở cửa, nhẹ nhàng đặt Tống Ngọc Thanh lên giường.
Dù vết thương trên người Tống Ngọc Thanh đã được Ngưu Căn Sinh xử lý hết, nhưng vẫn còn rất nhiều vết máu.
Nhìn Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang hôn mê, Triệu Hùng Cường dịu dàng đi lấy một chậu nước ấm về lau cho cô.
Anh lau từ khuôn mặt trắng nõn đến cái cổ tinh tế, thậm chí đến cả bàn chân xinh xắn bị bụi gai cào xước kia, Triệu Hùng Cường cũng không hề lau cẩu thả. Có điều, Triệu Hùng Cường không cời quần áo Tống Ngọc Thanh ra, cũng không lau, anh sợ mình không kìm lòng nổi khi nhìn cơ thể hoàn mỹ ấy.
Nhưng nhìn bộ ngực phập phồng của chị, Triệu Hùng Cường lại không kìm được lòng mình định đưa tay cởi bỏ nút áo trên ngực.
Ư...
Tống Ngọc Thanh phát ra một thanh âm yếu ớt, sau đó chậm rãi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là nụ cười vui vẻ của Triệu Hùng Cường.
Cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm trong mắt Triệu Hùng Cường, đồng thời cô cũng có thể nhìn thấy nỗi đau trong lòng của anh.
"Chị dâu, chị tỉnh rồi ư. Có muốn ăn gì không, để em làm cho. "Không cần đâu, rót cho chị cốc nước."
Nghe vậy, Triệu Hùng Cường lập tức bưng nước đã được chuẩn bị sẵn tới, nhẹ nhàng đỡ cô dậy uống nước.
Chẳng bao lâu sau, ly nước đã cạn sạch, Triệu Hùng Cường đi lấy thêm ly nữa.
"Chị dâu, chị có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Triệu Hùng Cường vắt khô khăn trong tay, sau đó lại lau mu bàn chân cho Tống Ngọc Thanh, thậm chí còn lau kĩ càng cả kẽ ngón chân.
Nhìn động tác cẩn thận tỉ mỉ của anh, trái tim Tống Ngọc Thanh run rẩy.
Nhớ lại những lời Vương Bá Thiên dùng để đe dọa mình, cô phân vân không biết có nên nói hay không, nếu nói ra rồi không biết có hại đến Triệu Hùng Cường.
"Tiểu Cường, đừng hỏi nữa, chị sợ sẽ hại em."
Giọng nói của Tống Ngọc Tình càng ngày càng nhỏ, đến cuối thì chính bản thân cô cũng không nghe rõ nữa, nhưng Triệu Hùng Cường thì có.
"Chị dâu, chị nói đi, dù có hại em thì em cũng cam lòng. Thậm chí dù có phải chết..."
Chữ chết còn chưa nói ra, ngón tay tái nhợt của Tống Ngọc Thanh đã chắn trước mặt Triệu Hùng Cường, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
"Sau này không được nói như vậy, từ kia cũng không được nói, nghe chưa?”
Nhìn thấy chị dâu tức giận vì quan tâm đến mình, Triệu Hùng Cường nhếch môi, sau đó ngậm lấy ngón tay bên môi mình mút nhẹ.
Động tác đột ngột này khiến Tống Ngọc Thanh vô cùng bối rối.
Cô vội rút ngón tay về, đang định mắng anh vài câu, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Triệu Hùng Cường, trong đôi mắt chỉ có mình cô ấy, cô lại không đành lòng.
"Hì hì, chị dâu à, sau này lời chị nói sẽ là thành chỉ, em chắc chăn sẽ nghe lời. Có điều chị phải nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?"
E rằng trong thôn chỉ có Triệu Hùng Cường là thực sự thích Tống Ngọc Thanh, dù vậy cũng chẳng ai đoái hoài.
"Tiểu Cường, có lẽ chị dâu cháu bị Vương Bá Thiên bắt đi rồi. Chú bị Vương Bá Thiên đánh gãy chân, đau quá nên ngất đi, tỉnh lại đã ở đây."
Thấy Trương Phú Quý không có vẻ như đang nói dối, Triệu Hùng Cường cảm thấy bối rối trong lòng, không nói hai lời đã chạy đến trấn trên.
Nhìn ánh mắt điên cuồng cùng dáng vẻ bỏ đi không hề do dự của anh, những người đứng đây đều âm thầm cảm khái.
"Thúy Hoa, cô chạy về lấy ít tiền, sau đó tôi xếp vài người đi cùng Phú Quý lên bệnh viện huyện xem sao. Cái chân này của anh ta không thể bị hủy hoại như thế được, nếu không sau này hai người sống kiểu gì."
Lúc này, Lý Thúy Hoa không còn hung dữ như xưa nữa, cô †a ngoan ngoãn nghe lời Triệu Vũ chạy về nhà lấy tiền, còn Trương Phú Quý thì được Triệu Vũ sắp xếp vài người đưa đến chỗ thầy thuốc trong thôn nối lại xương.
Dọc đường đi, Triệu Hùng Cường chạy tới đâu thì bụi bay mù mịt tới đó. Nhìn con đường đất gập ghềnh dẫn vào thị trấn, Triệu Hùng Cường cảm thấy Tống Ngọc Thanh càng ngày càng xa mình.
Chạy hơn nửa tiếng, Triệu Hùng Cường kiệt sức thở hổn hển nhưng vẫn không thấy gì, không nhịn được ngồi xuống.
"Tiểu Cường, Tiểu Cường..." Một tiếng kêu cứu yếu ớt đột nhiên đánh thức Triệu Hùng
Cường, giọng nói đó không phải là ai khác, chính là chị dâu anh.
Nhìn theo tiếng âm thanh truyền tới, Tống Ngọc Thanh đang nằm trên một đống cỏ dại ven đường, máu tươi trên trán vẫn còn chảy, miệng mũi cũng đổ máu, chiếc áo thun trắng bóc cũng lấm tấm chỗ đỏ chỗ xanh. Cô yếu ớt vươn tay ra khỏi đống cỏ, sau đó là kiệt sức rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng Cường như phát điên, lập tức không thèm để ý gì nữa lao xuống, sau đó bế Tống Ngọc Thanh từ trên bãi cỏ bừa bộn lên.
"Chị dâu, chị không sao chứ? Chị đợi em một chút, em đưa chị về tìm thầy thuốc trị thương cho chị."
Nghe Triệu Hùng Cường nói, Tống Ngọc Thanh yếu ớt đáp: "Chị không sao, không cần phải vậy đâu."
Vừa dứt lời, cô đã ngất đi.
Triệu Hùng Cường ôm lấy Tống Ngọc Thanh, điên cuồng chạy về phía nhà bác sĩ Ngưu trong thôn, dọc đường đi, giày của ông đã biến mất nhưng ông không biết, lòng bàn chân bị đá cắt trúng, ông cũng không để ý.
"Ông Ngưu ơi, cứu mạng."
"Mau đặt lên giường để tôi xem nào."
Ngưu Căn Sinh đang đứng ở cửa, vừa tiễn Trương Phú Quý đi xong, đang định quay người đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng hét của Triệu Hùng Cường, đồng thời cũng nhìn thấy Tống Ngọc Thanh người toàn máu trong lòng anh.
Triệu Hùng Cường cẩn thận đặt Tống Ngọc Thanh xuống, sau đó cả người anh xụi lơ không dậy nổi. Chạy như điên suốt quãng đường đã lấy hết sức lực của anh.
Chẳng bao lâu sau, Ngưu Căn Sinh đã rửa sạch hết vết thương trên người Tống Ngọc Thanh, sau đó cầm máu.
"Cũng may tên nhóc cậu đưa tới kịp, nếu không chị dâu cậu có khả năng đi đời vì mất máu nhiều quá đấy."
"Ông Ngưu ơi, chị dâu cháu bây giờ sao rồi?"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Hùng Cường, Ngưu Căn Sinh khế mỉm cười, vuốt râu nói: “Cơ bản là không sao, chú ý kiếm ít đồ bổ máu về cho chị dâu cậu ăn mười ngày nửa tháng là được. Cô ấy bị thương ngoài da thôi, tuy mất nhiều máu nhưng không phải vết thương nặng, cậu không cần lo. Ôm cô ấy về đi, nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là được."
Triệu Hùng Cường lo lăng hỏi hết câu này đến câu khác, cuối cùng bị Ngưu Căn Sinh đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến bộ dạng Ngưu Căn Sinh trợn mắt thổi râu, anh biết Tống Ngọc Thanh không còn vấn đề gì nữa, nếu không Ngưu Căn Sinh sẽ không giận dõi khi bị nghi ngờ khả năng chữa trị như thế.
Suốt quãng đường, Triệu Hùng Cường chẳng đoái hoài đến những ánh nhìn khác thường của người trong thôn, ôm Tống Ngọc Thanh về thằng nhà, sau đó lấy chìa khóa trên người cô mở cửa, nhẹ nhàng đặt Tống Ngọc Thanh lên giường.
Dù vết thương trên người Tống Ngọc Thanh đã được Ngưu Căn Sinh xử lý hết, nhưng vẫn còn rất nhiều vết máu.
Nhìn Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang hôn mê, Triệu Hùng Cường dịu dàng đi lấy một chậu nước ấm về lau cho cô.
Anh lau từ khuôn mặt trắng nõn đến cái cổ tinh tế, thậm chí đến cả bàn chân xinh xắn bị bụi gai cào xước kia, Triệu Hùng Cường cũng không hề lau cẩu thả. Có điều, Triệu Hùng Cường không cời quần áo Tống Ngọc Thanh ra, cũng không lau, anh sợ mình không kìm lòng nổi khi nhìn cơ thể hoàn mỹ ấy.
Nhưng nhìn bộ ngực phập phồng của chị, Triệu Hùng Cường lại không kìm được lòng mình định đưa tay cởi bỏ nút áo trên ngực.
Ư...
Tống Ngọc Thanh phát ra một thanh âm yếu ớt, sau đó chậm rãi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là nụ cười vui vẻ của Triệu Hùng Cường.
Cô có thể nhìn thấy sự dịu dàng và quan tâm trong mắt Triệu Hùng Cường, đồng thời cô cũng có thể nhìn thấy nỗi đau trong lòng của anh.
"Chị dâu, chị tỉnh rồi ư. Có muốn ăn gì không, để em làm cho. "Không cần đâu, rót cho chị cốc nước."
Nghe vậy, Triệu Hùng Cường lập tức bưng nước đã được chuẩn bị sẵn tới, nhẹ nhàng đỡ cô dậy uống nước.
Chẳng bao lâu sau, ly nước đã cạn sạch, Triệu Hùng Cường đi lấy thêm ly nữa.
"Chị dâu, chị có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Triệu Hùng Cường vắt khô khăn trong tay, sau đó lại lau mu bàn chân cho Tống Ngọc Thanh, thậm chí còn lau kĩ càng cả kẽ ngón chân.
Nhìn động tác cẩn thận tỉ mỉ của anh, trái tim Tống Ngọc Thanh run rẩy.
Nhớ lại những lời Vương Bá Thiên dùng để đe dọa mình, cô phân vân không biết có nên nói hay không, nếu nói ra rồi không biết có hại đến Triệu Hùng Cường.
"Tiểu Cường, đừng hỏi nữa, chị sợ sẽ hại em."
Giọng nói của Tống Ngọc Tình càng ngày càng nhỏ, đến cuối thì chính bản thân cô cũng không nghe rõ nữa, nhưng Triệu Hùng Cường thì có.
"Chị dâu, chị nói đi, dù có hại em thì em cũng cam lòng. Thậm chí dù có phải chết..."
Chữ chết còn chưa nói ra, ngón tay tái nhợt của Tống Ngọc Thanh đã chắn trước mặt Triệu Hùng Cường, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
"Sau này không được nói như vậy, từ kia cũng không được nói, nghe chưa?”
Nhìn thấy chị dâu tức giận vì quan tâm đến mình, Triệu Hùng Cường nhếch môi, sau đó ngậm lấy ngón tay bên môi mình mút nhẹ.
Động tác đột ngột này khiến Tống Ngọc Thanh vô cùng bối rối.
Cô vội rút ngón tay về, đang định mắng anh vài câu, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Triệu Hùng Cường, trong đôi mắt chỉ có mình cô ấy, cô lại không đành lòng.
"Hì hì, chị dâu à, sau này lời chị nói sẽ là thành chỉ, em chắc chăn sẽ nghe lời. Có điều chị phải nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.