Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chương 39: Bị ăn không còn một mảnh

Lâm Phong Nhi

08/07/2013

Trên giường cô có một người đang nằm!

Không chỉ là một người, lại còn là một người đàn ông!

Không chỉ là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông không mặc gì!

Ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn, đường cong từ lưng kéo dài, ở cái mông vẽ một độ cong hoàn mỹ, sau đó quay trở về chân dài thẳng tắp.

Làn da ngày thường vẫn được giấu sau lớp quần áo nay hiện ra mịn màng giống hệt làn da trên khuôn mặt hắn, màu lúa mạch khỏe mạnh.

Anh nằm nghiêng trên giường, nghiêng mặt nhìn về phía Bối Bối, tóc có chút hỗn độn, đưa tay che ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt.

Sau khi xoa nhẹ vài cái, con ngươi đen như ngọc của anh nhìn quanh, khởi động thân thể chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ.

Người đàn ông này là Tỉ yêu nghiệt!

Tỉ yêu nghiệt ở nhà cô?!

Được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao hắn lại trần truồng a a a a a……

Bối Bối chân nhuyễn, ôm lấy chăn từ cửa sổ liền ngồi phịch xuống……

Tỉ Hà Di bị ánh mặt trời chiếu đến ánh mắt, anh cử động thân thể xuống giường, đi đến cửa sổ, lướt qua Bối Bối đem bức màn kéo lại.

Hơn nữa, tuy rằng nơi này là tầng 7, anh cũng không muốn làm cho người ta thưởng thức mình không mặc gì.

Đương nhiên, ngoại trừ người nào đó!

Mà người nào đó đang trừng lớn hai mắt, nhìn thân hình như điêu khắc đang đến gần, trọng điểm bộ vị cũng đi theo động tác của hắn — hoảng a hoảng a!

Cô, đã thấy được vật thô to gì đó trong truyền thuyết!

Mà vật này nọ hiện tại cách ngực của cô rất gần, có xu thế chậm rãi hướng về phía cô chào hỏi……

Bối Bối khóc không ra nước mắt, sao cô vẫn còn ở lại Địa Cầu này?!

Vì sao lãnh đạo của các hành tinh nhỏ còn chưa đến cứu cô? Hãy cứu thoát, cách ly cô khỏi Địa Cầu toàn sấm sét này đi!

┬┬_┬┬

Tỉ Hà Di kéo bức màn xong, cúi đầu xem Bối Bối.

Tiểu nữ nhân này đang ở trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ, ôm một đống chăn lui ở chân tường run rẩy, mái tóc dài hỗn độn ở trên vai, khẩn trương đến mức có thể thấy được xương quai xanh của cô nổi lên những mạch máu.

Theo ánh mắt dại ra của cô, anh cúi xuống chút nữa, thấp mấy độ, phát hiện chính mình đang cương……

Góc độ chỉ thẳng vào bộ ngực đang được che lấp của người nào đó, trong lúc nhất thời, anh cảm thấy cái chăn kia thật sự rất chướng mắt!

……

“Làm gì, làm gì, cứu mạng a……” Cả chăn cùng người Bối Bối đều bị ôm lên trên giường, phát ra một tiếng hét thảm.

Mỗ yêu nghiệt mắt điếc tai ngơ: “Kêu tiếp đi, ngày hôm qua đã thử qua, dù có kêu đến mức hỏng yết hầu cũng không có người để ý nha.”

Bối Bối khóc không ra nước mắt, người ta chỉ nói thôi mà?!

Trơ mắt nhìn chính mình bị vứt lên giường của mình, hai tay Bối Bối nắm chặt lấy chiếc chăn, không thể phản kháng, ý đồ muốn đánh tan sự chú ý: “Tôi còn phải đi làm, còn chưa xin phép!”

Mỗ yêu nghiệt đẩy mái tóc dài của cô qua một bên, kéo chăn: “Đã dặn Mardi xin nghỉ bệnh cho em!”

Cô ôm chăn lăn đến đầu giường bên kia, nguyền rủa nói: “Mardi, con nhóc xấu xa này, cô chết chắc rồi!”

Vùi đầu vào gối đầu, cô sống chết ôm sát chăn, thề sống chết cùng chăn đồng sinh cộng tử!

Mỗ yêu nghiệt cười khanh khách, tiếng cười trầm thấp ngay sát bên tai cô: “Bảo bối, chẳng lẽ anh không bằng chiếc chăn này?! Ngày hôm qua, dọc đường từ Phúc Lâm Môn về đây, em đều số chết ôm lấy anh!”

╔囧╝╚囧╝╚囧╗╔囧╗

Bối Bối hoàn toàn hỗn độn, liều mạng lắc đầu: “Không có khả năng, ngày hôm qua tôi ngã vào người Mardi!”

“Em là ngã vào người Mardi, nhưng là anh đi đến đỡ lấy em, em liền bổ nhào vào người anh — hôn anh!”

Orz

Loại sự tình có máu chảy đầm đìa này, cô có cảm giác sự việc đã xảy ra đúng theo lời của hắn!

Bối Bối đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu kêu: “Anh bảo tôi ở trước mặt mọi người hôn anh?!”

Mỗ yêu nghiệt liếc mắt, rõ ràng phun ra một chữ: “Đúng!”

Bối Bối hóa thạch……

Sau đó trì độn phát hiện ở thời điểm tim cô đang đập rất nhanh và loạn nhịp, chăn đã bị kéo, mà trên người không có một mảnh vải!

Cả người cô run run, học đà điểu lại lần nữa vùi vào gối đầu, không dám quay đầu nhìn biểu tình của hắn.

Mái tóc đen dài phủ xuống lưng trắng như tuyết, không có một mảnh vải che lấp, nhất thời làm cho thanh ấm của Tỉ Hà Di thấp xuống tám độ.

“Quay lại đây.”

Anh đem mái tóc dài của cô hất qua một bên, bị tấm lưng trắng như tuyết ở trước mắt kích thích, dục vọng không ngừng kéo lên.

Mỗ đà điểu như trước chôn ở gối đầu, tự thôi miên bản thân : Ngươi đang nằm mơ, đang nằm mơ, đang nằm mơ……

Tỉ Hà Di đem thân thể của mình bao trùm lên tấm lưng trắng như tuyết, một tay vuốt ve bả vai của cô, một tay trượt dọc theo đường cong của thân thể cô.

Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, hơi thở ấm áp phả vào tai: “Bảo bối, những chuyện cần làm ngày hôm qua chúng ta đều đã làm. Em còn nhớ rõ không?!”

Thân thân thể mềm mại ở bên dưới người anh trở nên cứng ngắc, mỗ đà điểu thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Không nhớ rõ! Hoàn toàn đã quên!”

“Vậy để cho anh giúp em nhớ lại một chút!” Mỗ yêu nghiệt hôn lên cổ của cô, chế tạo ra rất nhiều dấu hôn, tràn ngập dụ hoặc nói: “Quay lại đây!”

Đùa gì chứ?! Quay lại mà không bị ăn không còn một mảnh có quỷ mới tin!

Bối Bối như trước làm đà điểu……

Lửa giận cùng dục hỏa trong người Tỉ Hà Di dâng lên, tiểu nữ nhân đã bức điên anh rồi!

Con ngươi anh trầm trầm, cắn một ngụm thật mạnh vào cổ cô làm cho thân thể của cô run rẩy, tay cũng không nhàn rỗi, xoa nắn cánh mông tròn trịa trắng như tuyết, ngón tay tà ác vuốt ve chỗ lõm xuống ở giữa.

“Nói một lần cuối cùng, quay lại đây.” Ngón tay hướng vào trong, lại bị kẹp chặt, anh nói rõ từng chữ một, uy hiếp: “Nếu không quay lại đây, anh cường bạo cúc hoa của em!”

( ̄口 ̄)!

Ông trời ơi, ngươi trực tiếp đánh chết ta đi! Không cần đem ta sống dở chết dở như thế này đâu!

Khí thế áp bức, cộng thêm vật thể gì đó đang nóng rực dán ở giữa hai đùi của cô, đều tỏ vẻ mỗ yêu nghiệt không hề nói đùa.

Khí phách?!



Hay là cúc hoa?!

Đó là một vấn đề!

Bối Bối càng ra sức kẹp chặt cúc hoa, hàm chứa nước mắt, không tiền đồ oán hận xoay người, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, không dám nhìn hắn.

Không có người nào lại bị bắt buộc như vậy……

┬ o ┬

Hai tay cô ngượng ngùng che ở trước ngực, bên hông bởi vì hai chân kẹp chặt mà càng hiện rõ đường cong yểu điệu.

Mái tóc dài hỗn độn được hất sang một bên, còn có mấy dúm tóc bởi vì cô xoay người mà phất qua gương mặt cô.

Anh chậm rãi đem hai tay cô mở ra, khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng, còn có bộ ngực đẫy đà cũng phập phồng……

Lần đầu tiên từ phía trên nhìn xuống, trong nháy mắt Tỉ Hà Di ngừng hô hấp.

Cảnh đẹp trước mắt làm cho cổ họng anh khô cứng, không tự chủ được cúi người ngậm lấy nụ anh đào hồng hồng, cảm thụ được thân thể cô run rẩy.

Mùi hương quen thuộc tiến vào chóp mũi, anh ngửi hương vị thân quen trong trí nhớ.

Mạnh liệt ôm lấy cô, hạ thân bỗng dưng trở nên thực cứng rắn, ở một bên ngực tuyết trắng đẫy đà liều mạng mút vào, một tay trượt xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ ướt át.

Trong người cô nóng rực, không ngừng vặn vẹo, ma sát dục vọng, cơ hồ muốn nổ tung.

Anh có chút khống chế không được, tách đùi của cô ra, làm cho chính mình để ở non mềm của cô……

Bối Bối căn bản không có biện pháp phản kháng, thân thể mềm nhũn như bị rút hết xương cốt, chỉ có thể mặc anh mở ra hai chân của cô.

Đầu lưỡi của anh cuốn ngực có điểm đau đớn, nhưng cũng thực kích thích, hô hấp nóng rực phun ở trên làn da, giống như đem cô thiêu đốt.

Mà cái tay của anh đang vuốt ve thân thể cô thật đáng giận, kệ cho cô lắc lư eo như thế nào, vẫn cứ để nguyên tại chỗ, áp bức linh hồn.

Tiếp theo có vật thể cứng rắn gì đó để ở giữa hai đùi của cô, toàn thân kích động, xuân triều ướt át chảy ra ngoài……

Ý thức được để ở giữa hai đùi của mình là vật thể này nọ, thân thể của cô trở nên cứng ngắc, nhắm chặt hai tròng mắt, ưm ra tiếng:

“A…… Em sợ……”

Tỉ Hà Di miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy khóe mắt đáng thương hề hề nước mắt của cô, đáy mắt hiện lên một mảnh yêu thương dịu dàng.

Đây mới tính là lần đầu tiên cô thực sự tỉnh táo, khó trách lại sợ hãi như vậy……

Giúp đỡ hai chân mềm mại của cô đặt lên thắt lưng anh, anh cúi người hôn lên đôi môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve dụ dỗ cô mở miệng.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng tham nhập, nhẹ nhàng ngấy nhiễu dây dưa, làm cho cô bối rối, duyện ra chất lỏng ngọt ngào nuốt vào trong bụng, cảm giác được non mềm càng chảy ra nhiều ướt át.

Bối Bối đang bị hôn đến mất hồn, đột nhiên cái lưỡi kích thích ở khoang miệng lại rút ra, hại cô nhịn không được lại lần nữa ưm, chủ động ngậm lấy cánh môi của anh, thử thăm dò hôn trả lại.

Anh khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên môi của cô, dịu dàng gọi: “Bảo bối, mở to mắt nhìn anh!”

Sau khi liên tiếp không đạt được mục tiêu, cô chỉ có thể mở hai mắt mù mịt.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như ở sâu tận bên trong, hai linh hồn chạm vào nhau……

Một khắc long trời lở đất kia, anh vùi thật sâu vào mềm mại của cô, lợi dụng nhiệt độ ấm áp cơ thể, cùng ẩm ướt do chính mình gắt gao vờn quanh.

Đẩy ra những sợi tóc ở trên trán của cô, nuốt vào những tiếng rên rỉ của cô, hắn rút ra rồi lại nhập vào, một chút lại một chút, một lần nữa cảm nhận hạnh phúc dâng trào.

Nhìn ánh mắt của cô dần dần trở nên mơ hồ, trong chớp mắt, hốc mắt của anh nóng lên……

Khoái cảm mãnh liệt cùng những cảm xúc phức tạp hỗn thành một đoàn, anh giống như đang chìm trong mật ngọt, thà rằng chết chìm cũng muốn trầm luân.

Tốc độ nhanh hơn, càng thêm dùng sức tiến sâu vào thân thể của cô, mỗi một lần đều tiến thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, anh có chút lâm vào điên cuồng.

Bối Bối trong nháy mắt không chống đỡ kịp, có cảm giác hoảng sợ, cũng may lúc trước dây dưa cùng anh hôn, làm cho cô đã trở nên trơn ướt, không quá đau.

Những động tác của anh tiến vào trong thân thể cô giống như một ngọn lửa, đốt cháy cô, cô nhịn không được liên tiếp rên rỉ.

Mà cô vừa phát ra tiếng, liền bị anh lấy môi ngăn chặn, dùng động tác kịch liệt phụ giúp chính mình chậm rãi trôi giữa không trung.

Con ngươi đen như ngọc của anh đã không còn vẻ lạnh như băng như lúc bình thường, mà là tầng hơi nước, như đám sương mù bao phủ quanh cô, giống như đang kêu gọi cô.

Bối Bối đặt tay lên bả vai rộng rãi, vuốt ve những giọt mồ hôi chảy xuống cổ anh.

Những sợi tóc trên trán anh bị kích tình ướt đẫm, mồ hôi theo đó chảy xuống mặt, nghe được tiếng tim đập theo va chạm đập dồn dập……

Bộ ngực cường tráng cùng với bộ ngực tuyết trắng đẫy đà ép sát lấy nhau, liều chết triền miên, kích tình mồ hôi liên tục bốc hơi……

Cô đến cực hạn, thét chói tai: “Dừng lại, dừng lại…… A……”

“Đến đây đi, bảo bối, đến đây đi!” Anh dừng không được, ngược lại càng tiến nhanh hơn, đem cô đưa đến đỉnh.

Nhìn cô hưởng thụ cao triều mà khuôn mặt ửng hồng, anh thăm dò một lần nữa, sau đó ở sâu tận trong thân thể cô, phóng ra chính mình.

~( ̄▽ ̄)~( ̄▽ ̄)~

Chờ hai người khôi phục hô hấp bình thường, Bối Bối uể oải nằm ở trên giường……

Vì sao lại như vậy?!

Vì sao lại cùng Tỉ yêu nghiệt làm?!

Vì sao lúc cô tỉnh táo, vẫn là cùng Tỉ yêu nghiệt làm?!

Ông trời a, việc này rốt cuộc là vì sao a a a?! (Vây xem toàn quá trình mỗ Lâm đáng khinh lặng lẽ thổi qua = =)

Cô ảo não cắn chăn……

“Vừa rồi không thoải mái sao?” Tỉ Hà Di khẽ vuốt ve tấm lưng trắng như tuyết ở trước mắt, cảm nhận được làn da mềm mại như tơ, ánh mắt lại trầm trầm.

Cô bỗng dưng xoay người, ngăn cản người nào đó đang không ngừng chế tạo những dấu hôn ở trên lưng của cô, không tiền đồ trả lời: “Không có, không không hề thoải mái.”

Anh nhẹ nhàng cười: “Vậy phải là rất thoải mái……”

= =

Nhìn thấy cô xoay người, bộ ngực đẫy đà trắng như tuyết cũng trở nên phập phồng, Tỉ Hà Di quét mắt nhìn qua, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bộ ngực của cô.

Bối Bối đem chăn bọc quanh người, run run hướng mép giường xê dịch, lại xê dịch, ý đồ rời xa khí thế cường đại của mỗ yêu nghiệt.

Người này thật sự rất yêu nghiệt, không mặc gì mà bị nhìn như vậy, cô cảm thấy dù cho có quấn mấy cái chăn cũng không đủ!

Thật đáng sợ……

Mỗ yêu nghiệt nhìn trên người mình dần dần bị tiểu nữ nhân chậm rãi kéo hết chăn, nhíu mày nói: “Em kéo chăn như vậy, là muốn nhìn thân thể không mặc gì của anh sao?!”

Mỗ tiểu nữ nhân điên cuồng lắc đầu, anh trầm thấp cười, đẩy chiếc chăn dư thừa ra khỏi người : “Hoan nghênh xem xét!”

Bối Bối rơi lệ đầy mặt……



Cô, lại nhìn thấy vật thô to cứng rắng gì đó trong truyền thuyết!

Bất quá dáng người của Tỉ yêu nghiệt thật không sai, eo là eo, mông là mông, cơ bắp đầy đủ, cường tráng rắn chắc, bụng bằng phẳng, hai chân thon dài.

Bối Bối có chút tò mò nhìn một đường từ khuôn mặt tuấn mỹ thẳng đến tận ngón chân của anh, sau đó lại quay trở lại nhìn cái vật thô to cứng rắn gì đó, vụng trộm, lén nhìn.

Mặt cô đỏ bừng lên, trong lòng tưởng: 419 ngày đó, cũng là thứ này tiến vào thân thể của chính mình sao?!

Nghĩ đến lúc ân ái yêu thương, Bối Bối nhịn không được đỏ mặt thẹn thùng……

Tỉ Hà Di nhìn theo ánh mắt đánh giá của cô quét qua thân thể của anh, sau đó ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó rất khiêu khích, làm anh có chút rục rịch.

Con ngươi đen như ngọc của anh trầm trầm, đưa tay kéo lấy tay cô đặt ở hạ thân của anh……

Dọa! Bối Bối giãy dụa kêu: “Sao chứ? Anh định làm gì vậy?!”

Anh bất vi sở động, vẫn kéo lấy tay của cô thanh âm dụ hoặc : “Sờ nó! Chẳng phải em rất thích sờ của anh sao?!”

Bối Bối khóc không ra nước mắt: “Nói bậy, em khi nào thì thích sờ của anh?!”

Mỗ yêu nghiệt chỉ vào một dấu răng ở bên đùi: “Em không chỉ có thích sờ, còn thích hôn, thích cắn!”

Mỗ Bối bị lôi đến trong gió hỗn độn, không còn đi để bắt bẻ liền đưa tay ra sờ nó……

┬ o ┬

Ngày mai tay của cô có thể bị nát vụn không?!

Địa Cầu quá gian nan, để cho cô trở lại hành tinh bé nhỏ đi……

Tỉ Hà Di dẫn đường cho cô vuốt ve chính mình, thoải mái ôm chầm lấy cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thanh âm càng thêm mê hoặc: “Bảo bối, sau khi em uống say có điểm bạo lực.”

= =

“Lần đầu tiên làm xong, trên người anh đều là dấu vết do em lưu lại!”

@_@

“A…… Đúng, cứ như vậy.”

_

“Bất quá, anh rất thích!”

┬ o ┬

Dục vọng của hắn ở trong lòng bàn tay của cô trở nên bành trướng, Bối Bối cảm thấy nơi đó có điểm ẩm ướt còn có điểm trơn dính.

Ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt có lớp sương mù của anh, hưởng thụ vẻ mặt yêu mỵ, cô không kìm lòng được hôn lên đôi môi xinh đẹp của anh, tốc độ trên tay nhanh hơn.

Lần này cô xong rồi, giống như ném một quả bon lên người Tỉ Hà Di, cái gì cũng có thể thổi bay, chỉ giữ lại dục vọng.

Anh kéo chăn trên người của cô xuống, xoay người cô lại……

“Làm gì, làm gì, cứu mạng a……” Bối Bối phát điên.

Sau khi thế cục thay đổi, cô hoảng sợ phát hiện mình đang cưỡi ở trên người anh, nước mắt phụt ra: “Không cần a……”

“Anh bất động, em động!” Mỗ yêu nghiệt mắt như tơ bàn nhìn nàng, trên đầu dương, hầu kết sự trượt.

o(>﹏<)o

“Em, em sẽ không……” Bối Bối càng phát điên.

“Em sẽ không sao?! Lúc em uống say, đều là em ở mặt trên a!” Tỉ Hà Di một tay giúp đỡ vòng eo của cô, một tay nâng cánh mông, tìm được vị trí đối ứng, chậm rãi buông cô xuống.

Nhìn thấy biểu tình hỗn độn của cô, anh vừa hưởng thụ cảm giác ấm áp trong thân thể, vừa tà ác tiếp tục dùng ngôn ngữ tra tấn nữ nhân ngu ngốc này.

“Đến nhớ lại một chút!”

……

┬ o ┬

Không ai lại bắt buộc người khác như vậy!

Trong lòng Bối Bối chua xót, bị bắt làm vận động yêu quá độ, còn một lần nữa bị bắt tập cưỡi ngựa.

Chỉ biết là cả ngày cũng chưa rời khỏi giường, bữa sáng và bữa trưa đều chưa ăn.

***

Sau đó cô dập máy điện thoại……

Cô lấy điện thoại di động của Tỉ yêu nghiệt, gọi nhà hàng đưa cơm tối đến đây!

Không cần phải chờ lâu, chuông cửa vang lên.

Trời đã tối, đại khái là nhà hàng đem cơm đưa tới đi……

Bối Bối nhảy xuống giường, lung tung bắt lấy chiếc áo sơmi mặc vào người, còn có chiếc váy của cô đang ở góc tường.

Mở cửa……

Đầu tiên là một bó hoa rực rỡ đập vào mắt, ngay sau đó là khuôn mặt tuấn tú đầy ánh mặt trời hiện ra.

“Không nghĩ tới đi?! Biết cô xin nghỉ bệnh, cho nên tôi hỏi người khác địa chỉ đến thăm cô! Ngay cả làm thêm cũng bỏ qua……” Đôi mắt to tròn của Đoàn Huy lộ ra hưng phấn, lại nhìn thấy quần áo trên người Bối Bối, nhất thời thanh âm trở nên trầm thấp.

Bối Bối 囧tl, phát hiện cậu ta nhìn chằm chằm vào chính mình, cúi đầu vừa thấy, phát hiện cô đem áo sơmi của Tỉ yêu nghiệt mặc đi ra!

Áo sơmi tùng tiện mặc ở trên người, vừa thấy chỉ biết là kiểu nam……

( ̄▽ ̄#)

Bối Bối xấu hổ ở cửa ngăn cậu ta lại, lắp bắp nói: “Cám ơn cậu tới thăm, tôi không sao, không có việc gì cậu trở về nhà trước đi!”

Đoàn Huy bình tĩnh ánh mắt, nhìn khắp phòng khách một vòng, đẩy cô vào: “Không mời tôi vào ngồi chơi sao?!”

囧tl

Ngồi chơi a! Gặp mặt yêu nghiệt phải làm sao bây giờ?!

Cô cố gắng ngăn cậu ta lại……

“Bảo bối, đồ ăn đã đưa tới chưa?” Giọng nam dụ hoặc từ phòng ngủ vang lên.

Hai người ở ngoài cửa giương mắt nhìn lên……

Tỉ Hà Di cũng không nghĩ đến lại có một màn như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ kinh ngạc, thân thể tựa vào phòng ngủ, trừ bỏ trọng điểm bộ vị đang có một chiếc khăn tắm hình con mèo vây quanh, còn đâu cái gì anh cũng chưa mặc……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook