Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chương 47: Chênh lệch tuổi tác

Lâm Phong Nhi

08/07/2013

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy học tỷ là tại một nhà hàng cao cấp. Khi đó hắn vừa nhận được thông báo trúng tuyển Đại học J.

Bởi vì giành được giải thưởng trò chơi lớn trong cả nước nên thầy giáo cùng các vị học trưởng đều rất vui vẻ, cùng nhau mở một buổi tiệc chúc mừng.

“Tiểu Huy, phòng riêng tầng dưới nha. Mau tới! Bốn mắt và Răng khểnh đầu đã đến.”

Khi nhận được điện thoại của học trưởng, hắn vừa mới bước vào cổng đại học J.

Đại học J là một đại học nổi tiếng trong lĩnh vực kỹ thuật, công nghệ thông tin, nam sinh có vẻ nhiều, nữ sinh thì ít hơn.

Dù vậy, nam sinh đại học J thà rằng mỗi ngày bắt vài trạm xe bus cũng phải chạy ra đại học ngoài theo đuổi bạn gái.

Tại sao lại như vậy?!

Đoàn Huy nhìn một nữ sinh đang đi về phía hắn nở nụ cười quyến rũ, toàn thân thẳng run, gió lạnh lùa tóc gáy.

Các học trưởng từng nói a….

“Nữ sinh đại học J bộ dáng đúng là như Lâm Đại Ngọc từ trên trời rơi xuống, nhìn mặt mới thấy, má ơi, hóa ra là mặt trước! Mặt trước không phải cực phẩm, đó là đãi ngộ không thể cầu!”

(Pup: ý mấy vị học trưởng này là nữ sinh trường J chị nào cũng gầy yếu tong teo như Lâm Đại Ngọc, nếu không nhìn thấy mặt mũi thì vẫn tưởng đấy là sau lưng, trước sau phẳng lì như một.)

Từ chối người phục vụ dẫn đường, một mình hắn đi về phòng riêng ở nhà ăn phía sau hành lang. Đi qua hành lang còn có một vườn hoa nhỏ, cây cối được xếp thành hàng rất có phong cách nghệ thuật, giống như một hàng rào ngăn cách với hành lang.

Có một người lắc lắc lư lư đi ra từ toilet nữ, đi ngang qua trước mặt hắn, sau đó lại lắc lắc lắc đi thêm hai bước nữa, ôm lấy trụ lớn trên hành lang mà cọ cọ.

Đoàn Huy vừa đánh giá, vừa đi đến cạnh cô.

Nữ sinh kia tóc vừa dài vừa thẳng, buông thõng tùy ý xõa trên áo phông. Áo phông là quà kỉ niệm tốt nghiệp của đại học J, bên trên còn có thật nhiều chữ ký.

Hắn nghĩ rằng người này có lẽ là sinh viên năm cuối đã tốt nghiệp, ở tiệc tối uống quá nhiều, nhưng là cứ đứng cọ cọ bên cây cột cỏ vẻ cũng không tốt lắm.

Đoàn Huy thở dài một hơi, xoay người đập nhẹ vào vai nữ sinh: “Học tỷ, cô không sao chứ?! Phòng tiệc của cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô đến đó a!”

“Nhiều chuyện! Đưa tôi trở về!” Nữ sinh kia than thở ngẩng đầu.

Gương mặt xinh đẹp ửng hồng, nhất thời làm cho tim hắn đập rất nhanh, cư nhiên gặp phải từ trên trời rơi xuống không giống Lâm Đại Ngọc!

Hắn đưa tay đỡ lấy cánh tay lắc lắc lắc lắc của cô, đỏ mặt nói: “Học tỷ, phòng tiệc của cô ở nơi nào a? Cô không nói cho tôi biết, tôi làm sao đưa cô trở về? Dù sao cô cũng phải nói cho tôi biết là ở phòng nào a, học tỷ….”

“Ồn ào, cậu thật ồn ào!” Nữ sinh cau mày, xoay người đưa tay bóp cổ hắn: “Còn ồn ào, còn ồn ào tôi liền……”

Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự, đột nhiên hôn lên môi hắn: “Ngăn chặn cậu!”

Một hương thơm ngọt ngào bao phủ lấy hắn, đôi môi ẩm ướt lại nóng rực, bị hút hơi đau.

“Học tỷ……”

Ưm ra tiếng lại bị cô lấy lưỡi tiến vào ngăn chặn, cổ bị giữ lấy, cũng không có thể hô hấp.

Đoàn Huy đưa tay gỡ tay cô ra, cố gắng tránh thoát, hoảng sợ kêu to: “Học tỷ, đừng như vậy!”

Cô có gắng bắt lấy đầu của hắn, tìm về đồ ăn mềm mềm rất dễ ăn vừa rồi, hung hăng cắn lấy nó, túm lấy áo sơ mi của hắn đẩy hắn vào lùm cây.

Đoàn Huy khóc, chỉ là tham gia một bữa tiệc liên hoan mà thôi, sao lại gặp phải một nữ lưu manh háo sắc như thế này?!

Nhưng nữ lưu manh này rất mềm mại, đầu lưỡi thật linh hoạt, bị hôn rất thoải mái, rất thích……

Hơn nữa tay của nữ lưu manh sờ vào hắn khiến hắn rất thoải mái, toàn thân nóng như lửa, nóng bỏng nóng bỏng……

Bộ dạng của nữ lưu manh rất xinh đẹp, ngực của cô áp lên lồng ngực của hắn cũng rất mềm mại, còn có động tác cởi cúc áo của cô làm cho suy nghĩ của hắn trở nên trống rỗng.

Đoàn Huy có chút hỗn loạn mở mắt ra, nhìn thấy khóa quần của mình cũng sắp bị kéo xuống dưới, trong lúc nhất thời, hắn không biết phải làm gì để ngăn cản hành động lưu manh của cô, vẫn để mặc cô đưa tay sờ loạn xuống quần hắn……

= =

“Biện Bối Bối, cậu đang làm gì thế này?!”

Tối hôm đó về nhà, trong tâm trí hắn đều là nụ hôn kia, đều là cô gái đó, một người tránh ở trong phòng phá hỏng mấy chiếc máy bay* mới mệt đến ngã vào trên giường.

(Pup: Chắc ảnh chơi game _ _!)



Nếu không phải Long Lưu Ly kịp thời xuất hiện, có phải hay không ngày đó học tỷ sẽ tiếp tục làm xong?!

Có thể hay không học tỷ sẽ là của hắn, mà không có một màn khiến cho hắn tan nát cõi lòng kia?!

Hắn đều thực tâm như vậy, vì sao cô còn muốn giãy dụa chạy trốn đâu?!

Trong lòng trồi lên chua xót, Đoàn Huy cưỡng chế Bối Bối phản kháng, liều chết muốn hôn cô, một tay đè nặng bả vai cô, một tay tiến vào trong áo của cô.

“Học tỷ, tôi rất thích chị!”

Rất thích cô, còn cường bạo cô?!

Bối Bối tức giận, lật nhà……

┴┴ ︵╰(‵□′)╯︵ ┴┴

Cô đá vào ngực cậu ta, đẩy cậu ta sang một phân.

Đoàn Huy đau ngực, phẫn nộ chỉ: “Chị đạp tôi?!”

“Sao tôi không dám đạp cậu?! Ai dám cường bạo tôi, tôi sẽ đạp chết người ấy! TM! Ngay cả Tỉ Hà Di tôi cũng dám đạp, vì sao tôi không dám đạp cậu?!”

(Pup: TM = Con mẹ nó!)

Bối Bối nổi giận, câu nói thô tục cũng văng ra, nhảy từ trên giường xuống đất, chỉnh lại áo, sửa lại váy!

Sau đó bước tới trước mặt hắn, tát cho cậu ta hai cái.

“Ba ba” Hai tiếng rất vang……

Đoàn Huy nghẹn họng nhìn trân trối, những giọt nước mắt thoáng ẩn thoáng hiện: “Chị đánh tôi?!”

Bối Bối vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Tôi đánh cậu! Thứ nhất, vì một chút chuyện cỏn con mà cậu buồn chán uống rượu còn học quỷ kế lừa tôi tới đây, tôi phải đánh cậu! Thứ hai, chính là để chỉ rõ cho cậu, cậu không xin phép đã tự ý nghỉ làm, tôi phải đánh cậu! Cậu là học đệ cùng tốt nghiệp đại học J với tôi, cậu làm tôi thật mất mặt!!”

Đoàn Huy cũng nổi giận, bắt lấy cổ tay của cô bóp chặt: “Tôi thích chị! Chẳng lẽ khiến cho tôi nằm mơ cũng không được sao?!”

Bối Bối buông tay cậu ta ra, sờ sờ đầu của cậu ta, cười nói: “Nằm mơ cũng phải do hai người cùng mơ, như vậy mới gọi là mộng đẹp. Nếu chỉ có một người nằm mơ thấy mộng đẹp, đối với người khác điều đó sẽ trở thành ác mộng?! Thích tôi, thích đến mức muốn cho tôi gặp phải ác mộng sao?”

Hắn sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô cầm chăn mỏng bọc thân thể lõa lồ của hắn lại, khuôn mặt thanh lệ, vẻ mặt dịu dàng.

Đó là người mà hắn vẫn mơ ước có được trong bốn năm qua, rất giống với ảnh chụp, nhưng lại có vẻ gì đó rất khác.

Thất bại rồi…… Mối tình đầu của hắn……

Hắn ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, học tỷ. Thực xin lỗi! Tôi chỉ là, chính là rất thích chị!”

“Tôi biết, không trách cậu a!” Bối Bối vuốt mái tóc mềm mại của hắn, thành thật nói xin lỗi: “Tốt nghiệp ngày đó tôi uống quá rượu, giống như đã dùng cường với cậu, đây là lỗi của tôi. Cậu ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được người so với tôi tốt hơn.”

Đoàn Huy nghe vậy càng nghẹn ngào, ôm chặt lấy cô nức nở một hồi, sau đó ngẩng đầu:

“Không ai có thể tốt hơn chị! Nhất định tôi sẽ có rất nhiều tiền, nhất định sẽ có sự nghiệp của chính mình! Tôi còn trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian! Lúc tôi ba mươi tuổi, Tỉ Hà Di đã hơn bốn mươi, đến lúc đó chúng ta hãy lựa chọn lại!”

Phốc……

( ̄口 ̄)!!

(Pup: Cái này Đoàn Huy ca! Em muốn nói là… người ta dù sao cũng là yêu nghiệt đại nhân a!~ Cho dù đã bốn mươi tuổi thì chưa chắc cũng sẽ mất đi hương vị đàn ông a. Đàn ông trung niên có cái vị riêng của trung niên nha. Có tuổi trẻ thực tốt, nhưng cũng có những người giống như muội đây thích người đàn ông chín chắn, trưởng thành hơn mình nha!~ *Trên đây là cảm xúc của em Pup về Tỉ yêu nghiệt mười năm sau*)

“Rốt cục đã biết đường trở về sao?!”

Bối Bối vừa mở cửa ra đã thấy Tỉ Hà Di ở phòng khách ôm lấy máy tính ngồi lên mạng.

“Ách…. Đã trở lại…..” Bối Bối che che miệng, lẩn trốn vào phòng bếp, giả bộ rót nước uống.

Tỉ Hà Di mẫn cảm, cảm thấy không đúng, ném máy tính sang một bên, rồi như hình với bóng dính chặt lấy tiểu nữ nhân đang chột dạ.

“Đều giải quyết?!”

Bối Bối vò đầu ngẫm lại, không biết định nghĩa thế nào về việc giải quyết với Đoàn Huy, chỉ có thể do dự trả lời: “Đại khái đều giải quyết đi…..”

Quay người lại, phát hiện có người ngay phía sau, bị dọa nhảy lên, la hét: “Anh làm gì vậy? Đi được lại không có tiếng động!”



Tỉ Hà Di liếc mắt nhìn đến vết thương trên môi cô, ánh mắt bỗng dưng hóa hàn băng, một tay giữ lấy cằm cô, nâng lên nhìn thật kỹ.

Bối Bối = =

Nửa ngày sau, hắn từ trên cao nhìn xuống tà nghễ trông cô, trong lời nói lộ ra băng giá khiến cho người ta có cảm giác phát lạnh: “Đây là chuyện gì? Đừng nói với anh là bị mèo cắn!”

Thật là khủng khiếp, thực dọa người a, sẽ dọa đứa nhỏ khóc thét…..

Bối Bối như một quả bóng bị xì hơi, không biết bay đến góc nào để trốn, chỉ có thể cả người run run trả lời: “Là Ryan cắn, cắn……”

Ánh mắt của Tỉ Hà Di càng thêm lạnh như băng, cũng càng thêm sắc bén.

Bối Bối tiến lên ôm lấy anh, giải thích: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì, chỉ là đụng phải một chút, cho nên xước da. Hắn tuổi còn nhỏ a, là một đứa nhỏ a, cho nên mới không biết nặng nhẹ! Đã bị em đánh cho một trận!”

“Vậy đã giải quyết xong hết rồi?!” Ánh mắt của anh nguy hiểm nheo lại.

Bối Bối ̄﹏ ̄, không dám đem ý tưởng so sánh tuổi tác của Đoàn Huy nói ra, chỉ có thể giơ tay lên trời thề: “Đều giải quyết, cam đoan giải quyết ổn thỏa!”

“Cam đoan về sau đi theo anh?”

“Cam đoan……” Bối Bối┬_┬

Tỉ Hà Di vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Một mình anh ở nhà rất nhàm chán!”

Bối Bối không rõ ý tứ của anh.

“Mà em lại ở ngoài cùng tiểu tình nhân hẹn hò cả một ngày, chơi đùa rất vui vẻ, em nói anh phải trừng phạt em như thế nào?”

Bối Bối囧, phản bác: “Em đâu có chơi đùa vui vẻ?!”

Ngón trỏ của anh lướt qua mắt của cô, hai má, sau đó dừng lại ở vết thương trên miệng, rồi ấn ấn: “Đây chính là chứng cứ phạm tội!”

Bối Bối囧tl, không biết là do sợ tới mức rơi lệ, hay là đau đến mức rơi lệ.

” A……” Đột nhiên bị ôm lấy, Bối Bối hoảng sợ kêu to: “Anh làm gì vậy?!”

“Anh muốn đi tắm rửa!”

“Tắm rửa sao còn ôm lấy em?!”

“Để trừng phạt em, em phải giúp anh đấm bóp lưng?!”

Vì sao nam nhân đều hẹp hòi như vậy?! Ngay cả đứa nhỏ mà cũng muốn so?!

Cô nhìn anh xem thường, đúng lúc bị bắt gặp.

Anh tà mị cười bổ sung: “Giống như hầu gái, quỳ đấm bóp lưng cho anh!”

Phốc……

“Có quỷ mới quỳ đấm bóp lưng cho anh!” Bối Bối phun máu, cô tức giận đến mức không kịp lựa lời để nói: “Em sẽ quay về với Đoàn Huy, người ta rất đẹp trai, quan trọng là tuổi trẻ, thể lực lại dư thừa!”

Hỗn loạn……

Cô đang nói cái gì vậy?! Cô muốn giết chết chính mình!

\(“▔□▔)/

Tỉ Hà Di đứng ở trước bồn tắm lớn, đem cô ném vào bồn tắm, ánh mắt như tên bắn về phía cô.

Bối Bối run run, không tiền đồ nhào tới ôm lấy thắt lưng anh, khóc nói: “Em sai rồi, em sẽ đấm bóp lưng cho anh, giống như hầu gái quỳ đấm bóp lưng cho anh! Ô……”

“Không còn kịp nữa rồi, anh thay đổi chủ ý!” Anh cười đến phong tình vạn chủng, từng chữ từng chữ một nói: “Anh quyết định phải chứng minh thể lực của mình trước, sau đó mới để em quỳ như hầu gái đấm bóp lưng cho anh!”

Gồm cả công việc của hầu gái, 囧tl n lần…..

Bối Bối lại lần nữa kéo thân thể mệt mỏi đi ra khỏi phòng tắm đến phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy máy tính của Tỉ yêu nghiệt đặt ở trên bàn trà, màn hình hiện ra một diễn đàn quen thuộc.

Cô tò mò đi đến phía trước, dùng nick “Ta là Giroro” đăng nhập vào “Bát quái thoại Thánh Thế”, vừa mới đăng nhập, “Ta là Giroro” bị kéo vào một khung đối thoại.

[Ta là Keroro]: Hà Di ca, em nói cho anh a! Lúc sếp Bối nhìn thấy đóa hoa đó, cô ấy vừa cười vừa khóc, rất giống một con chó nhỏ! o(∩_∩)o ha ha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook