Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Chương 7: Bất ngờ
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Trên đường di quân gặp phải bao nhiêu trở ngại vì địa hình núi hiểm trở. Có người đã hy sinh, có người bị thương nặng, nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến việc đó dù trong lòng chất chứa nhiều đau thương.. Họ ngày đêm tác chiến cho đồng đội, báo tin khẩn cấp khi có việc cần.
Cơ Châu Kiệt - đội trưởng và là trung tướng của một đại đội lớn. Tuy nhiệm vụ lần này không phải anh nhận trách nhiệm, nhưng anh vẫn quyết đi cùng với Lã Phi Hồng. Lúc đầu, thấy ý định đó, mọi người hết sức ngăn cản nhưng anh vẫn một mực phải thực hiện.
Nghe tin Lã Phi Hồng đi theo cánh quân phía Tây bị quân giặc mai phục rồi giết, Cơ Châu Kiệt không khỏi bàng hoàng dẫn các đồng đội của mình rẻ hướng khác nhằm tránh sự chú ý của địch. Đúng như anh dự đoán, bọn Nhật lùng sục những lối mòn mà đoàn quân đã đi qua, nhưng may thay vừa kịp lúc thay đổi.
"Trung tướng, khuya thế này rồi cậu nên vào nghĩ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường"
Lục Cẩm Tiêu - người đứng đầu doanh trại và là người khởi xướng ra nhiều cuộc biểu tình vì dân tộc. Thấy Châu Kiệt ngồi một mình dưới đốm lửa trại cắm dở, anh thì thào.
"chỉ huy, anh cũng chưa ngủ sao?"
Tay phải Cẩm Tiêu vỗ nhẹ lên vai anh rồi thong thả ngồi xuống.
"cậu đang tự trách về cái chết của Lã Phi Hồng đúng chứ?"
Anh không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa đang cháy rực trước mắt mình. Rõ là có thể cứu nguy cho cả hai, nhưng anh không nghĩ rằng quân địch lại lanh trí hơn anh tưởng. Mất đi một cánh tay đắc lực, một người bạn tốt, một đồng đội bao năm, lẽ nào anh không đau lòng sao?
"cậu vẫn thường xuyên biết tin về cha mình? Mọi người truyền tay nhau rằng ông ấy đang cấu kết với bọn Nhật..."
Thật ra, Lục Cẩm Tiêu không muốn nhắc đến việc này dù biết bao nhiêu người hằng ngày vẫn rỉ tai nhau rằng Cơ Châu Kiệt là một phần của bọn phản quốc trà trộn vào quân đội nhằm lật đổ từ bên trong.
"ông ấy đã từ mặt tôi lâu rồi" - anh cười như không.
Hai chữ "từ mặt" này nghe thì có vẻ đơn giản, nói ra bao nhiêu lần vẫn không sao, nhưng thật chất, nó như vết dao cứa nhẹ đi nấm ruột của mình. Đây là một trong những minh chứng cho việc phải chọn cái nào giữa những lựa chọn nào.
Tiếng nổ bụp bụp của gỗ cháy trong ngọn lửa kia như làm không gian bớt sự yên ắng, có thể nghe cả tiếng dế kêu rinh rích trong những bụi cây xung quanh. Cẩm Tiêu không biết phải nói gì, đành buông lời an ủi.
"miễn là bản thân cậu thấy việc mình làm là đúng"
"ông ấy không chấp nhận việc gia đình có một người *ngoại tộc*"
"Ngoại tộc?"
Vẻ mặt Cẩm Tiêu khá ngạc nhiên khi nghe anh nói 2 chữ này
"chẳng biết phải nói như thế nào nhưng trong mắt của ông ấy, tôi chính là đứa trẻ ngoại tộc đó, dù làm cách nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào so sánh được với anh hai của mình"
Cả hai người đàn ông đều im lặng trong màn sương lạnh giữa bầu trời đêm đầy sao. Có lẽ, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng của chính mình, chẳng qua là họ không thể biết cách giải tỏa nó bằng lời mà thôi.
**
Hôm nay đã là ngày thứ 3 trong tổng 60 ngày mọi người được về phép. Đây là một kì nghĩ dài, rất dài đối với Hà Nhiêm Ấn. Vì thế, hầu hết thời gian anh đều đến trụ sở cảnh sát hoặc các phòng pháp y để thăm dò tình hình.
Phong cách ăn mặc không thua kém gì những quý ông thành đạt: lịch lãm, chỉnh chu. Anh ngồi trên xe để đến nơi mình cần đến. Nhìn cảnh quang xung quanh, ngày đẹp trời thế này mà vẫn làm việc? Thì đã sao? Thì rất bình thường thôi!
Những chi tiết chấp vá nhỏ nhặt vào nhau khiến cho anh ngày càng đặt nghi vấn về cô hơn. Trương Lệ Tường, cô gái bí ẩn từ mọi thứ. Nếu như tốn thời gian để tìm hiểu từ xa, vậy tại sao anh không dùng cách nào khác để tiếp cận?
"Aaaaaaaa...."
Tiếng hét thất thanh ở phía trước mui xe. Không biết là chuyện gì mà tài xế mặt mày xanh ngắt, liền mở cửa xe chạy ra xem tình hình.
"cô có sao không?" - ông hỏi
"các người chạy xe không nhìn đường à? Có mắt không vậy?"
Cô gái dáng dấp đôi mươi đang nhăn nhó mặt mày vì bị xây xác trên cơ thể. Một lúc lâu, cô gào lên
"gọi ông chủ anh xuống xe nói chuyện với tôi. Tôi cần gặp ông ấy"
"nhưng mà....chuyện này...thưa cô...."
"nhanh lên, tôi muốn gặp ông chủ anh!"
Không cần phản hồi lại, bước xuống xe là một vẻ ngoài lạnh lùng không kém phần thu hút. Cô hơi mất tập trung vài giây khi thấy hình ảnh này trước mặt. . truyện tiên hiệp hay
"cô cần gặp tôi?"
"thiếu gia.... vị tiểu thư này cần gặp cậu"
"này anh" - nghênh mặt - "anh có biết mình vừa làm việc gì không?"
Anh nhìn ngang dọc, thấy trên tay cô đang bị trầy vì sự cố vừa rồi, không đợi cô chờ lâu, đúng theo cách anh sống ở quân đội. Lập tức lấy trong túi áo ra một chiếc khăn rồi quấn vết thương ấy lại. Trong khi cô còn ngơ người ra không biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đã kéo cô đi đến một cửa hiệu thuốc gần đó và yêu cầu y tá xử lý vết thương nhanh chóng.
"anh...." - cô không biết nói gì hơn nữa khi quá bất ngờ trước một người....có cách hành xử....chu đáo thế này.
"tôi sẽ thanh toán cho cô. Xin lỗi vì việc vừa rồi"
Lần đầu tiên trong đời một tiểu thư ngang bướng như cô bị trúng tiếng sét ái tình từ một người đàn ông lạ mặt. Cô không nghĩ mình sẽ được đối đãi như vậy. Cô chỉ định ra tay trừng trị người làm cô bị như thế một bài học thích đáng thôi, nào ngờ....
"xong rồi" - y tá nói
"cám ơn chị"
Cô bước ra ngoài, nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng không, người đàn ông "có trách nhiệm" ấy vẫn đứng bên ngoài. Dáng vẻ như chờ đợi điều gì đó, nhưng sự tập trung lại đổ dồn vào tờ báo trên tay.
"Cám ơn anh"
Cơ Châu Kiệt - đội trưởng và là trung tướng của một đại đội lớn. Tuy nhiệm vụ lần này không phải anh nhận trách nhiệm, nhưng anh vẫn quyết đi cùng với Lã Phi Hồng. Lúc đầu, thấy ý định đó, mọi người hết sức ngăn cản nhưng anh vẫn một mực phải thực hiện.
Nghe tin Lã Phi Hồng đi theo cánh quân phía Tây bị quân giặc mai phục rồi giết, Cơ Châu Kiệt không khỏi bàng hoàng dẫn các đồng đội của mình rẻ hướng khác nhằm tránh sự chú ý của địch. Đúng như anh dự đoán, bọn Nhật lùng sục những lối mòn mà đoàn quân đã đi qua, nhưng may thay vừa kịp lúc thay đổi.
"Trung tướng, khuya thế này rồi cậu nên vào nghĩ ngơi đi, ngày mai còn tiếp tục lên đường"
Lục Cẩm Tiêu - người đứng đầu doanh trại và là người khởi xướng ra nhiều cuộc biểu tình vì dân tộc. Thấy Châu Kiệt ngồi một mình dưới đốm lửa trại cắm dở, anh thì thào.
"chỉ huy, anh cũng chưa ngủ sao?"
Tay phải Cẩm Tiêu vỗ nhẹ lên vai anh rồi thong thả ngồi xuống.
"cậu đang tự trách về cái chết của Lã Phi Hồng đúng chứ?"
Anh không nói gì, chỉ nhìn vào ngọn lửa đang cháy rực trước mắt mình. Rõ là có thể cứu nguy cho cả hai, nhưng anh không nghĩ rằng quân địch lại lanh trí hơn anh tưởng. Mất đi một cánh tay đắc lực, một người bạn tốt, một đồng đội bao năm, lẽ nào anh không đau lòng sao?
"cậu vẫn thường xuyên biết tin về cha mình? Mọi người truyền tay nhau rằng ông ấy đang cấu kết với bọn Nhật..."
Thật ra, Lục Cẩm Tiêu không muốn nhắc đến việc này dù biết bao nhiêu người hằng ngày vẫn rỉ tai nhau rằng Cơ Châu Kiệt là một phần của bọn phản quốc trà trộn vào quân đội nhằm lật đổ từ bên trong.
"ông ấy đã từ mặt tôi lâu rồi" - anh cười như không.
Hai chữ "từ mặt" này nghe thì có vẻ đơn giản, nói ra bao nhiêu lần vẫn không sao, nhưng thật chất, nó như vết dao cứa nhẹ đi nấm ruột của mình. Đây là một trong những minh chứng cho việc phải chọn cái nào giữa những lựa chọn nào.
Tiếng nổ bụp bụp của gỗ cháy trong ngọn lửa kia như làm không gian bớt sự yên ắng, có thể nghe cả tiếng dế kêu rinh rích trong những bụi cây xung quanh. Cẩm Tiêu không biết phải nói gì, đành buông lời an ủi.
"miễn là bản thân cậu thấy việc mình làm là đúng"
"ông ấy không chấp nhận việc gia đình có một người *ngoại tộc*"
"Ngoại tộc?"
Vẻ mặt Cẩm Tiêu khá ngạc nhiên khi nghe anh nói 2 chữ này
"chẳng biết phải nói như thế nào nhưng trong mắt của ông ấy, tôi chính là đứa trẻ ngoại tộc đó, dù làm cách nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào so sánh được với anh hai của mình"
Cả hai người đàn ông đều im lặng trong màn sương lạnh giữa bầu trời đêm đầy sao. Có lẽ, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng của chính mình, chẳng qua là họ không thể biết cách giải tỏa nó bằng lời mà thôi.
**
Hôm nay đã là ngày thứ 3 trong tổng 60 ngày mọi người được về phép. Đây là một kì nghĩ dài, rất dài đối với Hà Nhiêm Ấn. Vì thế, hầu hết thời gian anh đều đến trụ sở cảnh sát hoặc các phòng pháp y để thăm dò tình hình.
Phong cách ăn mặc không thua kém gì những quý ông thành đạt: lịch lãm, chỉnh chu. Anh ngồi trên xe để đến nơi mình cần đến. Nhìn cảnh quang xung quanh, ngày đẹp trời thế này mà vẫn làm việc? Thì đã sao? Thì rất bình thường thôi!
Những chi tiết chấp vá nhỏ nhặt vào nhau khiến cho anh ngày càng đặt nghi vấn về cô hơn. Trương Lệ Tường, cô gái bí ẩn từ mọi thứ. Nếu như tốn thời gian để tìm hiểu từ xa, vậy tại sao anh không dùng cách nào khác để tiếp cận?
"Aaaaaaaa...."
Tiếng hét thất thanh ở phía trước mui xe. Không biết là chuyện gì mà tài xế mặt mày xanh ngắt, liền mở cửa xe chạy ra xem tình hình.
"cô có sao không?" - ông hỏi
"các người chạy xe không nhìn đường à? Có mắt không vậy?"
Cô gái dáng dấp đôi mươi đang nhăn nhó mặt mày vì bị xây xác trên cơ thể. Một lúc lâu, cô gào lên
"gọi ông chủ anh xuống xe nói chuyện với tôi. Tôi cần gặp ông ấy"
"nhưng mà....chuyện này...thưa cô...."
"nhanh lên, tôi muốn gặp ông chủ anh!"
Không cần phản hồi lại, bước xuống xe là một vẻ ngoài lạnh lùng không kém phần thu hút. Cô hơi mất tập trung vài giây khi thấy hình ảnh này trước mặt. . truyện tiên hiệp hay
"cô cần gặp tôi?"
"thiếu gia.... vị tiểu thư này cần gặp cậu"
"này anh" - nghênh mặt - "anh có biết mình vừa làm việc gì không?"
Anh nhìn ngang dọc, thấy trên tay cô đang bị trầy vì sự cố vừa rồi, không đợi cô chờ lâu, đúng theo cách anh sống ở quân đội. Lập tức lấy trong túi áo ra một chiếc khăn rồi quấn vết thương ấy lại. Trong khi cô còn ngơ người ra không biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đã kéo cô đi đến một cửa hiệu thuốc gần đó và yêu cầu y tá xử lý vết thương nhanh chóng.
"anh...." - cô không biết nói gì hơn nữa khi quá bất ngờ trước một người....có cách hành xử....chu đáo thế này.
"tôi sẽ thanh toán cho cô. Xin lỗi vì việc vừa rồi"
Lần đầu tiên trong đời một tiểu thư ngang bướng như cô bị trúng tiếng sét ái tình từ một người đàn ông lạ mặt. Cô không nghĩ mình sẽ được đối đãi như vậy. Cô chỉ định ra tay trừng trị người làm cô bị như thế một bài học thích đáng thôi, nào ngờ....
"xong rồi" - y tá nói
"cám ơn chị"
Cô bước ra ngoài, nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng không, người đàn ông "có trách nhiệm" ấy vẫn đứng bên ngoài. Dáng vẻ như chờ đợi điều gì đó, nhưng sự tập trung lại đổ dồn vào tờ báo trên tay.
"Cám ơn anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.