Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Chương 46: Cuộc sống bình thường (3)
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Mặc cho tiếng hét thất thanh của Từ Lộ Hà, nhất quyết không ai dám "mở đường" cho cô sang dãy nhà này lần nào nữa. Cô đã quá đủ ồn ào cho một ngày rồi.
Đến khi trở lại phòng, anh phát hiện hình như cơ thể mình đang có biểu hiện khác lạ. Hơi nóng bừng bừng khắp người, đầu óc không bình tĩnh được. Trong nước cam có vấn đề. Vội vàng đi vào phòng tắm xối nước ướt hết cả người nhưng vẫn không ngừng được hơi thở đang gấp rút.
Anh đặt tay mình chống vào tường, nước còn động trên người khiến những cơ bắp cuồn cuồn nổi lên sau lớp áo. Anh xoay xoay ly tâm, mở cửa trở về phòng mình trong tiềm thức không tỉnh táo hoàn toàn.
Lần mò mãi mới chạm tay được vào cửa phòng để mở. Ngạc nhiên thay, có cảm giác hôm nay căn phòng thơm chút rượu nồng nàn. Anh mặc kệ, suýt nữa thì trúng phải kế hoạch của Từ Lộ Hà rồi.
Anh nằm lên giường, tay chạm trán mình, dòng mơ hồ mãi không dứt, thuốc được cho vào nước cam quá mạnh đến mức anh hiểu mình nhưng không ý thức được hành động mình làm.
Cạnh bên là hơi thở nhẹ nhàng của một-ai-đó. ANh vào nhầm phòng rồi! Trong cơn mê này, có trời biết được một người đàn ông như anh sẽ phải làm gì. Anh hơi nghiêng người, nhận ra người nằm đây chính là Trương Lệ Tường.
Anh không thể làm gì cô được, mặc dù thuốc đã hoàn toàn ngấm vào suy nghĩ của anh. Vừa chạm vào người cô, cả cơ thể anh như có luồn điện chạy qua. Hơi thở cô như thuốc phiện kéo anh vào mãi thoát không được. Mùi hương trên cơ thể cô là tác nhân khiến anh quyến luyến mãi chẳng rời.
Anh cố gắng thoát thân, ý định không thể nào làm chuyện này được. Nhưng bất chợt bàn tay cô nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ như mê hoặc. . truyện kiếm hiệp hay
"đừng đi mà, đừng đi..."
Cô say không biết trời trăng là gì. Tửu lượng cô còn thua xa một người mới tập uống lần đầu. Cô không còn biết mình ở đâu, đang làm gì nữa...cảm giác cứ lâng lâng bay bổng do tác dụng của rượu.
Anh bị lời nói ấy cuốn vào tiềm thức. Anh không phải là người say nhưng....làm sao kiềm chế con thú vốn dĩ nằm trong sâu thẳm của mình?
Cô chủ động nhướng người trong khi anh đang cố chống hai tay bên hai bên vai cô để "chạy trốn". Cô đặt cánh môi mỏng của mình lên đôi môi kia, từ từ tiến vào trong hơn. Anh bị đối phương "cầm lái" nên càng không thể thoát ra cơn mê ấy được.
Đáp lại nụ hôn ấy bằng nụ hôn mãnh liệt hơn. Lưỡi hai người chạm nhau, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh như thể không cho anh đi đâu.
Miệng cô đôi lúc rên lên vài tiếng vì sự kích động này mà không có ý thức. Cả người anh ướt sũng như càng kích thêm tình cho màn dạo chơi này.
Chiếc váy cô mặc hôm nay đơn giản, họa tiết và kiểu may không quá cầu kì, chỉ cần một động tác nhỏ là có thể giật phanh cả bộ ra sàn. Hà Nhiêm Ấn dường như quên mất bản thân mình, nụ hôn từ môi di chuyển xuống cổ, vai rồi đến chiếc eo nhỏ nhắn của cô. Đến lúc cả người cô không còn mảnh vải che thân nào thì cũng là lúc "con thú" trong người anh được tung hoành ngang dọc.
"ưm...ư..."
Cô cảm thấy cả người mê dại, đôi lúc co lại vì chạm phải những vùng nhạy cảm, có lúc lại muốn nhiều hơn thế.
Một bàn tay anh xoa nắn quả bồng đào hồng hào trên người cô, khiến cô không kiềm được mà ôm càng xiết anh. Tay còn lại đưa cái của mình để lắp đầy khoảng trống còn thiếu trong cô.
Ban đầu có hơi khó khăn, cô cắn môi, vẻ mặt khá đau đớn. Chật vật một lúc thì cả hai người hòa vào nhau. Mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể cả hai, cô ôm lấy tấm lưng trần to lớn đang vồ lấy mình.
Hơi đau nhói, có vẻ như lần đầu tiên cô biết đến cảm giác chân thật đến xúc cảm như vậy. Anh càng lúc càng tăng tốc độ lên, cô càng gì chặt vào người anh. Sự đau nhói thay vào là cơn mê bất tận. Hai chân cô níu chặt lấy cả người anh mà không ngại ngùng vì lúc này cô còn tỉnh táo để nhận ra sai lầm của chính mình đâu.
Anh từ từ nhịp nhàng hơn, nụ hôn lại đặt trên môi nhỏ nhắn của cô. Lần đầu tiên anh mới biết cảm giác ở cùng một người phụ nữ cùng trải qua chuyện này là như thế nào.
Cả hai dằn vặt nhau đến khi cả người cô lã ra, nằm nhoài trên người anh. Bàn tay dịu dàng vẫn không quên vòng qua eo anh mà ôm thật xiết. Lúc sau, cảm thấy sự lấp đầy tan biến mất, cô dường như trở về trạng thái ban đầu. Cô lần đến thứ của anh rồi ngồi thẳng xuống. Như có thêm một sự thúc đẩy kích tình, anh chạm vào người cô, từ thế bị động lật đổ tình huống thành thế chủ động. Con như con mèo nhỏ nằm dưới thân người to lớn của anh mà nũng nịu.
Đến khi cả hai người run lên, cô có chút co lại, làn nước ấm chảy vào trong người cô khiến cho hai người mệt lừ đi. Không ai còn ý thức được việc mình làm là gì nữa, chỉ ôm lấy nhau mà ngủ thiếp sau cơ mê vừa rồi.
[CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM, CÓ CẢNH BÁO "ĐÃ TRƯỞNG THÀNH" Ở MỤC NỘI DUNG] MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, ĐỪNG QUÁ BÀNG HOÀNG KHI ANH TRAI NHÀ TA VỚI CHỊ DÂU CÓ MỘT ĐÊM ĐỘNG PHÒNG HẠNH PHÚC ĐẾN THẾ NHÉ ><.
Đến khi trở lại phòng, anh phát hiện hình như cơ thể mình đang có biểu hiện khác lạ. Hơi nóng bừng bừng khắp người, đầu óc không bình tĩnh được. Trong nước cam có vấn đề. Vội vàng đi vào phòng tắm xối nước ướt hết cả người nhưng vẫn không ngừng được hơi thở đang gấp rút.
Anh đặt tay mình chống vào tường, nước còn động trên người khiến những cơ bắp cuồn cuồn nổi lên sau lớp áo. Anh xoay xoay ly tâm, mở cửa trở về phòng mình trong tiềm thức không tỉnh táo hoàn toàn.
Lần mò mãi mới chạm tay được vào cửa phòng để mở. Ngạc nhiên thay, có cảm giác hôm nay căn phòng thơm chút rượu nồng nàn. Anh mặc kệ, suýt nữa thì trúng phải kế hoạch của Từ Lộ Hà rồi.
Anh nằm lên giường, tay chạm trán mình, dòng mơ hồ mãi không dứt, thuốc được cho vào nước cam quá mạnh đến mức anh hiểu mình nhưng không ý thức được hành động mình làm.
Cạnh bên là hơi thở nhẹ nhàng của một-ai-đó. ANh vào nhầm phòng rồi! Trong cơn mê này, có trời biết được một người đàn ông như anh sẽ phải làm gì. Anh hơi nghiêng người, nhận ra người nằm đây chính là Trương Lệ Tường.
Anh không thể làm gì cô được, mặc dù thuốc đã hoàn toàn ngấm vào suy nghĩ của anh. Vừa chạm vào người cô, cả cơ thể anh như có luồn điện chạy qua. Hơi thở cô như thuốc phiện kéo anh vào mãi thoát không được. Mùi hương trên cơ thể cô là tác nhân khiến anh quyến luyến mãi chẳng rời.
Anh cố gắng thoát thân, ý định không thể nào làm chuyện này được. Nhưng bất chợt bàn tay cô nắm lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ như mê hoặc. . truyện kiếm hiệp hay
"đừng đi mà, đừng đi..."
Cô say không biết trời trăng là gì. Tửu lượng cô còn thua xa một người mới tập uống lần đầu. Cô không còn biết mình ở đâu, đang làm gì nữa...cảm giác cứ lâng lâng bay bổng do tác dụng của rượu.
Anh bị lời nói ấy cuốn vào tiềm thức. Anh không phải là người say nhưng....làm sao kiềm chế con thú vốn dĩ nằm trong sâu thẳm của mình?
Cô chủ động nhướng người trong khi anh đang cố chống hai tay bên hai bên vai cô để "chạy trốn". Cô đặt cánh môi mỏng của mình lên đôi môi kia, từ từ tiến vào trong hơn. Anh bị đối phương "cầm lái" nên càng không thể thoát ra cơn mê ấy được.
Đáp lại nụ hôn ấy bằng nụ hôn mãnh liệt hơn. Lưỡi hai người chạm nhau, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh như thể không cho anh đi đâu.
Miệng cô đôi lúc rên lên vài tiếng vì sự kích động này mà không có ý thức. Cả người anh ướt sũng như càng kích thêm tình cho màn dạo chơi này.
Chiếc váy cô mặc hôm nay đơn giản, họa tiết và kiểu may không quá cầu kì, chỉ cần một động tác nhỏ là có thể giật phanh cả bộ ra sàn. Hà Nhiêm Ấn dường như quên mất bản thân mình, nụ hôn từ môi di chuyển xuống cổ, vai rồi đến chiếc eo nhỏ nhắn của cô. Đến lúc cả người cô không còn mảnh vải che thân nào thì cũng là lúc "con thú" trong người anh được tung hoành ngang dọc.
"ưm...ư..."
Cô cảm thấy cả người mê dại, đôi lúc co lại vì chạm phải những vùng nhạy cảm, có lúc lại muốn nhiều hơn thế.
Một bàn tay anh xoa nắn quả bồng đào hồng hào trên người cô, khiến cô không kiềm được mà ôm càng xiết anh. Tay còn lại đưa cái của mình để lắp đầy khoảng trống còn thiếu trong cô.
Ban đầu có hơi khó khăn, cô cắn môi, vẻ mặt khá đau đớn. Chật vật một lúc thì cả hai người hòa vào nhau. Mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể cả hai, cô ôm lấy tấm lưng trần to lớn đang vồ lấy mình.
Hơi đau nhói, có vẻ như lần đầu tiên cô biết đến cảm giác chân thật đến xúc cảm như vậy. Anh càng lúc càng tăng tốc độ lên, cô càng gì chặt vào người anh. Sự đau nhói thay vào là cơn mê bất tận. Hai chân cô níu chặt lấy cả người anh mà không ngại ngùng vì lúc này cô còn tỉnh táo để nhận ra sai lầm của chính mình đâu.
Anh từ từ nhịp nhàng hơn, nụ hôn lại đặt trên môi nhỏ nhắn của cô. Lần đầu tiên anh mới biết cảm giác ở cùng một người phụ nữ cùng trải qua chuyện này là như thế nào.
Cả hai dằn vặt nhau đến khi cả người cô lã ra, nằm nhoài trên người anh. Bàn tay dịu dàng vẫn không quên vòng qua eo anh mà ôm thật xiết. Lúc sau, cảm thấy sự lấp đầy tan biến mất, cô dường như trở về trạng thái ban đầu. Cô lần đến thứ của anh rồi ngồi thẳng xuống. Như có thêm một sự thúc đẩy kích tình, anh chạm vào người cô, từ thế bị động lật đổ tình huống thành thế chủ động. Con như con mèo nhỏ nằm dưới thân người to lớn của anh mà nũng nịu.
Đến khi cả hai người run lên, cô có chút co lại, làn nước ấm chảy vào trong người cô khiến cho hai người mệt lừ đi. Không ai còn ý thức được việc mình làm là gì nữa, chỉ ôm lấy nhau mà ngủ thiếp sau cơ mê vừa rồi.
[CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM, CÓ CẢNH BÁO "ĐÃ TRƯỞNG THÀNH" Ở MỤC NỘI DUNG] MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, ĐỪNG QUÁ BÀNG HOÀNG KHI ANH TRAI NHÀ TA VỚI CHỊ DÂU CÓ MỘT ĐÊM ĐỘNG PHÒNG HẠNH PHÚC ĐẾN THẾ NHÉ ><.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.