Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ
Chương 63: Định mệnh (3)
Hảo Diệp Ân
14/12/2021
Nói xong, lão búng ta đã có hai tên to con đứng sau ôm ngược lấy cô. Mặc cho cô vùng vẫy vẫn vo tác dụng.
Cô dùng cán súng đánh thẳng mặt chúng, thân hình to lớn này quả nhiên không dễ bị thương mà. Cô cắn môi, giữ cân bằng thân mình, dùng sức giữ của bọn chúng rồi xoay ngược người dùng chân đá thẳng vào mặt hai tên đó.
Do tác động bất ngờ, hai tên ôm mặt nheo mắt, quên luôn cả việc giữ tay cô.
[Dùng tiếng Pháp]
"Bọn tồi" - cô nói.
Không ngờ cô biết tiếng Pháp. Đến cả Chu Tam cũng khá bất ngờ với việc này vì thời điểm lúc này không dễ dàng gì để một người nghe và hiểu được tiếng Pháp.
Nhưng họ đâu biết rằng cô xuất thân là một cô đào hát nổi tiếng nhất phòng trà ở bến cảng. Từng tiếp xúc bao nhiêu người, đủ mọi tầng lớp thì những chuyện cỏn con này sao làm khó được cô.
Ở phía khác, boom thả ra rất nhiều. Vừa phát hiện tên thủ lĩnh nhắm định bắn mình thì Cầm Tiêu đã nhanh chân biến ứng đáp lại kịp thời. Làm cho hắn ta bị một viên đạn đâm thẳng vào vai trái.
"Định đấu với chỉ huy huấn luyện súng ư? Còn khuya!"
Nghe mùi thuốc của boom đang cháy đâu đó, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy tên đại sứ đang cầm lựu đạn ném gần chỗ Châu Kiệt.
"Cẩn thận!!!!!!" - anh hét lớn.
Hình như lời nói không đủ lớn trong đám người chen nhau. Anh liền chạy thục mạng sang đó, trong lúc Châu Kiệt đang giằng co với những tên tay sai khác.
Boa nhiêu lớp người, bao nhiêu lớp súng đạn bao trùm lấy giữa biển người mênh mông này làm sao biến đến chổ Châu Kiệt nhanh đây?
Vừa chạy, anh vừa thầm momg đừng có tình huống nào xấu nhất xảy ra.
"Cẩn thận, Châu Kiệt... cẩn thậnnnn"
Không mảy may nghe tiếng gọi của anh, Châu Kiệt vẫn tiếp tục dùng sức đánh trả bọn chúng. Vừa hạ gục được 5 tên, bất ngờ... Tiếng boom phát nổ vang một góc trời.
Cầm Tiêu phải lấy tay che mặt mình lài vì khói thuốc từ quả boom vừa phát nổ đó.
Tay chân anh bủn rủn, có lẽ ông trời không nghe lời anh thỉnh cầu rồi.... Anh vội vàng, mặc kệ mọi thứ mà chạy đến bên dáng người đang nằm gần đó.
"Châu Kiệt, cậu không sao chứ? Châu Kiệt...này...này...cậu đừng doạ tôi như vậy....đừng mà..."
Giọng anh run run, lo sợ.
"Chẳng phải đã hứa là sẽ cùng nhau trở về hay sao? Đừng...đừng doạ tôi có được không hả?" - kéo cả người anh ấy dậy, ôm chầm - "Châu Kiệt, cậu không nghe thấy tiếng tôi gọi cậu sao?"
Tiếng súng vang bên tai ầm ĩ, không một ai dừng lại quan tâm anh đang trong tình trạng gì. Mùi khói, mùi máu tanh trộn vào nhau...lại thêm mùi đau thương này...
Không thể chịu đựng được, Cầm Tiêu lay người.
"Chẳng phải cậu muốn trở về, xây dựng mái ấm cho mình sao? Chẳng phải cậu nói rằng cậu sẽ không sao mà khoe chiến tích với mọi người à? Cậu tỉnh lại được không?" -ôm xiết hơn, dụi đầu vào đầu Châu Kiệt - "đừng xa tôi có được không? Tôi không nỡ nhìn cậu bị thế này, cậu đừng chơi trò này nữa....xin cậu đấy...tôi...tôi...tôi thương một người, tôi chỉ muốn người đó được hạnh phúc...và cậu chính là người...người đó....cho nên...đừng..."
Cơ thể Châu Kiệt động đậy, bàn tay phẩy phẩy trước mặt. Khuôn mặt nhăn nhó.
"Tôi...tôi...có bị làm sao đâu"
Anh bật ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cầm Tiêu hơi đứng người, nhưng lòng vui mừng vì anh không sao.
Nhấc người lấy súng, Châu Kiệt trước khi xoay người cũng không quên nói.
"Nhất định phải chiến thắng"
Tuy không nhìn trực diện nhau, nhưng Cầm Tiêu vẫn còn nghe văng vẳng lời mình vừa nói lúc nãy. Chẳng phải là bày tỏ rồi sao? Nhưng...
"Ờ...Được... Cậu ổn là được."
Anh vội đáp lời rồi cùng Châu Kiệt phục kích bên trong căn cứ. Hai tên "chơi lén" khi nãy đã phát hiện ra 2 người bọn họ đã vào tận ổ.
"Chạy nữa đi, chạy tiếp đi"
Cầm Tiêu đi về trước, miệng nhếch môi bật cười.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của bọn chúng làm anh không khỏi tức cười mà chết.
"Bọn bây không thoát được đâu! Nghĩ sao lại đùa với chúng tao? Không cân xứng chút nào cả!"
"Chúng mày câm miệng cho tao! Chúng mày sẽ hối hận trước những lời vừa rồi!"
Cầm Tiêu không giỏi tiếng Pháp, dù cố học cũng chẳng thấm là bao. Liền đưa vẻ mặt cầu cứu với Châu Kiệt.
"Hối hận? Dù có hối hận cũng không đánh lén như bọn chúng mày"
Quả nhiên là không hổ danh Trung Tướng uy phong. Những chuyện nhỏ này không thể làm khó được anh mà.
Mặc khác ở bên ngoài, Lệ Tường chẳng may bị lưới của giặc giăng ra tóm trọn. Không ngờ, bọn chúng lại sử dụng chiêu thức mưu mô này.
"Chu Tam! Ông điên à? Ông...ông..."
"Sao? Không thích à? Ta lại thấy cô có vẻ phù hợp với chiếc lưới này khi bị kéo lên đó."
"Thả cô ấy ra!"
Lại một lời đề nghị khác. Chuyện gì thế? Đại soái uy vũ lại ra tay cứu mỹ nhân ư? Chuyện lạ có thật.
"Chà...đại soái cũng muốn..."
"Đừng nhiều lời..thả cô ấy ra ngay!"
"Nói thả là ta sẽ thả sao? Đừng mơ, bỏ súng của ngươi xuống nhanh lên!"
Đây là sự trao đổi? Không! Chu Tam ranh ma vậy, không thể nào thoát khỏi cách lừa bịp.
"Đừng...đừng...anh đừng nghe theo lão ta....đừng...lão ta đang nói dối...lão ta....."
"Câm đi! Có tin là ta thả cô xuống đất đến chết không?"
Cô dùng cán súng đánh thẳng mặt chúng, thân hình to lớn này quả nhiên không dễ bị thương mà. Cô cắn môi, giữ cân bằng thân mình, dùng sức giữ của bọn chúng rồi xoay ngược người dùng chân đá thẳng vào mặt hai tên đó.
Do tác động bất ngờ, hai tên ôm mặt nheo mắt, quên luôn cả việc giữ tay cô.
[Dùng tiếng Pháp]
"Bọn tồi" - cô nói.
Không ngờ cô biết tiếng Pháp. Đến cả Chu Tam cũng khá bất ngờ với việc này vì thời điểm lúc này không dễ dàng gì để một người nghe và hiểu được tiếng Pháp.
Nhưng họ đâu biết rằng cô xuất thân là một cô đào hát nổi tiếng nhất phòng trà ở bến cảng. Từng tiếp xúc bao nhiêu người, đủ mọi tầng lớp thì những chuyện cỏn con này sao làm khó được cô.
Ở phía khác, boom thả ra rất nhiều. Vừa phát hiện tên thủ lĩnh nhắm định bắn mình thì Cầm Tiêu đã nhanh chân biến ứng đáp lại kịp thời. Làm cho hắn ta bị một viên đạn đâm thẳng vào vai trái.
"Định đấu với chỉ huy huấn luyện súng ư? Còn khuya!"
Nghe mùi thuốc của boom đang cháy đâu đó, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy tên đại sứ đang cầm lựu đạn ném gần chỗ Châu Kiệt.
"Cẩn thận!!!!!!" - anh hét lớn.
Hình như lời nói không đủ lớn trong đám người chen nhau. Anh liền chạy thục mạng sang đó, trong lúc Châu Kiệt đang giằng co với những tên tay sai khác.
Boa nhiêu lớp người, bao nhiêu lớp súng đạn bao trùm lấy giữa biển người mênh mông này làm sao biến đến chổ Châu Kiệt nhanh đây?
Vừa chạy, anh vừa thầm momg đừng có tình huống nào xấu nhất xảy ra.
"Cẩn thận, Châu Kiệt... cẩn thậnnnn"
Không mảy may nghe tiếng gọi của anh, Châu Kiệt vẫn tiếp tục dùng sức đánh trả bọn chúng. Vừa hạ gục được 5 tên, bất ngờ... Tiếng boom phát nổ vang một góc trời.
Cầm Tiêu phải lấy tay che mặt mình lài vì khói thuốc từ quả boom vừa phát nổ đó.
Tay chân anh bủn rủn, có lẽ ông trời không nghe lời anh thỉnh cầu rồi.... Anh vội vàng, mặc kệ mọi thứ mà chạy đến bên dáng người đang nằm gần đó.
"Châu Kiệt, cậu không sao chứ? Châu Kiệt...này...này...cậu đừng doạ tôi như vậy....đừng mà..."
Giọng anh run run, lo sợ.
"Chẳng phải đã hứa là sẽ cùng nhau trở về hay sao? Đừng...đừng doạ tôi có được không hả?" - kéo cả người anh ấy dậy, ôm chầm - "Châu Kiệt, cậu không nghe thấy tiếng tôi gọi cậu sao?"
Tiếng súng vang bên tai ầm ĩ, không một ai dừng lại quan tâm anh đang trong tình trạng gì. Mùi khói, mùi máu tanh trộn vào nhau...lại thêm mùi đau thương này...
Không thể chịu đựng được, Cầm Tiêu lay người.
"Chẳng phải cậu muốn trở về, xây dựng mái ấm cho mình sao? Chẳng phải cậu nói rằng cậu sẽ không sao mà khoe chiến tích với mọi người à? Cậu tỉnh lại được không?" -ôm xiết hơn, dụi đầu vào đầu Châu Kiệt - "đừng xa tôi có được không? Tôi không nỡ nhìn cậu bị thế này, cậu đừng chơi trò này nữa....xin cậu đấy...tôi...tôi...tôi thương một người, tôi chỉ muốn người đó được hạnh phúc...và cậu chính là người...người đó....cho nên...đừng..."
Cơ thể Châu Kiệt động đậy, bàn tay phẩy phẩy trước mặt. Khuôn mặt nhăn nhó.
"Tôi...tôi...có bị làm sao đâu"
Anh bật ngồi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cầm Tiêu hơi đứng người, nhưng lòng vui mừng vì anh không sao.
Nhấc người lấy súng, Châu Kiệt trước khi xoay người cũng không quên nói.
"Nhất định phải chiến thắng"
Tuy không nhìn trực diện nhau, nhưng Cầm Tiêu vẫn còn nghe văng vẳng lời mình vừa nói lúc nãy. Chẳng phải là bày tỏ rồi sao? Nhưng...
"Ờ...Được... Cậu ổn là được."
Anh vội đáp lời rồi cùng Châu Kiệt phục kích bên trong căn cứ. Hai tên "chơi lén" khi nãy đã phát hiện ra 2 người bọn họ đã vào tận ổ.
"Chạy nữa đi, chạy tiếp đi"
Cầm Tiêu đi về trước, miệng nhếch môi bật cười.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của bọn chúng làm anh không khỏi tức cười mà chết.
"Bọn bây không thoát được đâu! Nghĩ sao lại đùa với chúng tao? Không cân xứng chút nào cả!"
"Chúng mày câm miệng cho tao! Chúng mày sẽ hối hận trước những lời vừa rồi!"
Cầm Tiêu không giỏi tiếng Pháp, dù cố học cũng chẳng thấm là bao. Liền đưa vẻ mặt cầu cứu với Châu Kiệt.
"Hối hận? Dù có hối hận cũng không đánh lén như bọn chúng mày"
Quả nhiên là không hổ danh Trung Tướng uy phong. Những chuyện nhỏ này không thể làm khó được anh mà.
Mặc khác ở bên ngoài, Lệ Tường chẳng may bị lưới của giặc giăng ra tóm trọn. Không ngờ, bọn chúng lại sử dụng chiêu thức mưu mô này.
"Chu Tam! Ông điên à? Ông...ông..."
"Sao? Không thích à? Ta lại thấy cô có vẻ phù hợp với chiếc lưới này khi bị kéo lên đó."
"Thả cô ấy ra!"
Lại một lời đề nghị khác. Chuyện gì thế? Đại soái uy vũ lại ra tay cứu mỹ nhân ư? Chuyện lạ có thật.
"Chà...đại soái cũng muốn..."
"Đừng nhiều lời..thả cô ấy ra ngay!"
"Nói thả là ta sẽ thả sao? Đừng mơ, bỏ súng của ngươi xuống nhanh lên!"
Đây là sự trao đổi? Không! Chu Tam ranh ma vậy, không thể nào thoát khỏi cách lừa bịp.
"Đừng...đừng...anh đừng nghe theo lão ta....đừng...lão ta đang nói dối...lão ta....."
"Câm đi! Có tin là ta thả cô xuống đất đến chết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.