Chương 65
Bắc Dã
18/01/2019
Có một loại cảm giác rất vi diệu mang tên sau khi sự việc xảy ra.
Ví dụ như hiện tại, Lâm Triệt đã thức dậy, còn rất tỉnh táo, tỉnh đến độ có thể giải đề toán cấp ba.
"Dậy rồi?" Quý Thừa Tiêu cọ cằm lên cần cổ che kín dấu hôn của cậu, "Phía sau đau không?"
Lâm Triệt quay lưng với Quý Thừa Tiêu cứng đơ người, tai ửng đỏ, rụt người vào trong tấm chăn: "...Không, không đau."
Đây là thật.
Lâm Triệt cũng khá bất ngờ, cậu đoán chắc vì trước đây mình vận động nhiều, người quá khỏe mạnh, thân thể cường tráng xương cốt chắc nịch nên bây giờ thật sự không thấy đau mấy, chỉ là eo hơi xót.
Đương nhiên Quý Thừa Tiêu biết Lâm Triệt xấu hổ, anh cong khóe môi, véo má cậu.
Có vật lạnh sượt lên mặt, Lâm Triệt kéo tay Quý Thừa Tiêu ra nhìn, thấy trên ngón trỏ tay trái anh đeo chiếc nhẫn tối hôm qua cậu tặng, trông rất hoàn mỹ, cực kỳ thích hợp.
Lâm Triệt xoa chiếc nhẫn, đắc ý nói: "Ánh mắt của em cũng không tệ lắm."
Không uổng phí số tiền dành dụm của cậu.
Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt lại, cười khẽ nhìn cậu: "Ừ, nên mới ở bên anh."
Lâm Triệt bị nghẹn, cậu trề môi.
Thân thể rất dễ chịu, không có cảm giác dính nhớp, áo ngủ cũng được thay, hiển nhiên đã được tắm rửa. Hai người dây dưa trên giường một hồi mới ngồi dậy, đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu.
"Thừa Tiêu, Triệt, nhanh lại ăn, xuống đúng lúc lắm, vừa nấu xong." Tiêu Thục và bảo mẫu dọn bữa sáng lên bàn, gọi hai người vừa trải qua đêm đầu đến ăn.
Lâm Triệt bị Quý Thừa Tiêu nắm tay, cậu ngượng ngùng véo tay anh, ra hiệu thả ra. Gia trưởng còn ngồi đây...
Quý Thừa Tiêu nhướng mày, không buông tay trái lại nắm chặt hơn.
Quý Gia Hồng bỏ báo xuống, tháo kính ra, nhìn hai người đang dính lấy nhau, mắt ông hiện lên ý cười. Con Husky nằm trên sofa ở gần bên liếc sang Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt, nó vui vẻ đứng dậy chạy đến.
Có người yêu, cảm giác không giống với trước.
Bữa sáng rất phong phú, nhưng không nhiều dầu mỡ, vừa thích hợp để Lâm Triệt ăn. Tiêu Thục hài lòng nhìn bộ dạng ăn ngon miệng của Lâm Triệt, người lớn luôn thích đứa nhỏ ăn ngon lành say sưa mà.
"Triệt, hôm nào mời cha mẹ con đến ăn bữa cơm đi." Tiêu Thục uống một ngụm sữa, rồi nói.
Lâm Triệt sửng sốt, hơi bối rối nuốt đống trong miệng xuống, hành động vội vàng ấy làm cổ họng không kịp nuốt trôi bị sặc.
Quý Thừa Tiêu cầm ly sữa đưa cho Lâm Triệt: "Tết nhé."
Lâm Triệt uống hớp sữa mới thuận hơi lại, ngạc nhiên nhìn anh.
Hình như cha mẹ cậu... còn chưa biết cậu còn sống. Không mấy ngày nữa là Tết rồi, này không thực tế cho lắm.
Biết nỗi nghi hoặc trong lòng Lâm Triệt, Quý Thừa Tiêu nắm siết tay cậu cho cậu ánh mắt yên tâm.
Tiêu Thục khá bất ngờ, vốn nghĩ người thân Lâm Triệt còn chưa biết chuyện, vì bà đoán con trai mình mạnh mẽ bẻ cong con trai nhà người ta, cần phải bồi thường cho nhà người ta. Nhưng mà... xem ra, có vẻ như đã nói ra rồi.
Lâm Triệt nhìn ánh mắt của Quý Thừa Tiêu thì bất giác yên lòng. Cậu cảm thấy, Quý Thừa Tiêu sẽ xử lý tất cả mọi chuyện thật tốt.
Ăn sáng xong, Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt về phòng xem phim, là một phim đồng tính cực kỳ kinh điển —— Brokeback Mountain.
Lâm Triệt tựa vào vai Quý Thừa Tiêu, ôm bao khoai chiên, Husky theo lên lầu nằm sấp dưới sofa, tựa phần cằm toàn là mỡ của mình trên dép Lâm Triệt thiêu thiểu ngủ.
Bộ phim này là Lâm Triệt tự chọn, nghe nói trước đây còn nhận được giải Oscar. Nhưng cậu... từng là trai thẳng, phim đồng tính từng xem ngoại trừ Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám ra thì chỉ có bộ The Love of Siam trong trẻo thanh xuân.
Tình cảm dịu dàng tinh tế, về cuối bi thương quạnh quẽ.
Khi xem đến cảnh cuối phim, áo sơ mi cả hai đã mặc trong thời gian đầu mới quen được một trong hai người đã chết treo lồng vào nhau ngay ngắn dịu dàng, Lâm Triệt không thể cầm lòng nổi nữa, nước mắt kìm nén hồi lâu cuối cùng vẫn chảy ra.
Khi chúng ta yêu một người, phải chăng tình yêu ấy đã mở ra cánh cửa dẫn đến hạnh phúc.
Quý Thừa Tiêu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Triệt, ôm chặt cậu.
Đây là lần thứ hai Quý Thừa Tiêu xem bộ phim này, lần đầu xem là 7 năm trước, một mình anh đến Mỹ không bao lâu thì ngồi xem nó, xung quanh không mấy ai quen biết, càng không có bạn bè.
Dù Quý Thừa Tiêu có kiên cường thế nào độc lập thế nào, xem đến cuối cũng đỏ mắt.
Khi ấy anh đã nghĩ, nếu có thể gặp được người đáng giá để anh yêu như thế, thì đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Thời gian 7 năm là rất dài, cuối cùng cũng tìm được, anh thật sự hạnh phúc.
"Quý Thừa Tiêu... Em thấy chúng ta rất may mắn được ở bên nhau..." Lâm Triệt lung tung lau nước mắt khụt khịt mũi nói.
Quý Thừa Tiêu gật đầu: "Rất may mắn."
May là không lỡ mất em.
Ví dụ như hiện tại, Lâm Triệt đã thức dậy, còn rất tỉnh táo, tỉnh đến độ có thể giải đề toán cấp ba.
"Dậy rồi?" Quý Thừa Tiêu cọ cằm lên cần cổ che kín dấu hôn của cậu, "Phía sau đau không?"
Lâm Triệt quay lưng với Quý Thừa Tiêu cứng đơ người, tai ửng đỏ, rụt người vào trong tấm chăn: "...Không, không đau."
Đây là thật.
Lâm Triệt cũng khá bất ngờ, cậu đoán chắc vì trước đây mình vận động nhiều, người quá khỏe mạnh, thân thể cường tráng xương cốt chắc nịch nên bây giờ thật sự không thấy đau mấy, chỉ là eo hơi xót.
Đương nhiên Quý Thừa Tiêu biết Lâm Triệt xấu hổ, anh cong khóe môi, véo má cậu.
Có vật lạnh sượt lên mặt, Lâm Triệt kéo tay Quý Thừa Tiêu ra nhìn, thấy trên ngón trỏ tay trái anh đeo chiếc nhẫn tối hôm qua cậu tặng, trông rất hoàn mỹ, cực kỳ thích hợp.
Lâm Triệt xoa chiếc nhẫn, đắc ý nói: "Ánh mắt của em cũng không tệ lắm."
Không uổng phí số tiền dành dụm của cậu.
Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt lại, cười khẽ nhìn cậu: "Ừ, nên mới ở bên anh."
Lâm Triệt bị nghẹn, cậu trề môi.
Thân thể rất dễ chịu, không có cảm giác dính nhớp, áo ngủ cũng được thay, hiển nhiên đã được tắm rửa. Hai người dây dưa trên giường một hồi mới ngồi dậy, đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu.
"Thừa Tiêu, Triệt, nhanh lại ăn, xuống đúng lúc lắm, vừa nấu xong." Tiêu Thục và bảo mẫu dọn bữa sáng lên bàn, gọi hai người vừa trải qua đêm đầu đến ăn.
Lâm Triệt bị Quý Thừa Tiêu nắm tay, cậu ngượng ngùng véo tay anh, ra hiệu thả ra. Gia trưởng còn ngồi đây...
Quý Thừa Tiêu nhướng mày, không buông tay trái lại nắm chặt hơn.
Quý Gia Hồng bỏ báo xuống, tháo kính ra, nhìn hai người đang dính lấy nhau, mắt ông hiện lên ý cười. Con Husky nằm trên sofa ở gần bên liếc sang Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt, nó vui vẻ đứng dậy chạy đến.
Có người yêu, cảm giác không giống với trước.
Bữa sáng rất phong phú, nhưng không nhiều dầu mỡ, vừa thích hợp để Lâm Triệt ăn. Tiêu Thục hài lòng nhìn bộ dạng ăn ngon miệng của Lâm Triệt, người lớn luôn thích đứa nhỏ ăn ngon lành say sưa mà.
"Triệt, hôm nào mời cha mẹ con đến ăn bữa cơm đi." Tiêu Thục uống một ngụm sữa, rồi nói.
Lâm Triệt sửng sốt, hơi bối rối nuốt đống trong miệng xuống, hành động vội vàng ấy làm cổ họng không kịp nuốt trôi bị sặc.
Quý Thừa Tiêu cầm ly sữa đưa cho Lâm Triệt: "Tết nhé."
Lâm Triệt uống hớp sữa mới thuận hơi lại, ngạc nhiên nhìn anh.
Hình như cha mẹ cậu... còn chưa biết cậu còn sống. Không mấy ngày nữa là Tết rồi, này không thực tế cho lắm.
Biết nỗi nghi hoặc trong lòng Lâm Triệt, Quý Thừa Tiêu nắm siết tay cậu cho cậu ánh mắt yên tâm.
Tiêu Thục khá bất ngờ, vốn nghĩ người thân Lâm Triệt còn chưa biết chuyện, vì bà đoán con trai mình mạnh mẽ bẻ cong con trai nhà người ta, cần phải bồi thường cho nhà người ta. Nhưng mà... xem ra, có vẻ như đã nói ra rồi.
Lâm Triệt nhìn ánh mắt của Quý Thừa Tiêu thì bất giác yên lòng. Cậu cảm thấy, Quý Thừa Tiêu sẽ xử lý tất cả mọi chuyện thật tốt.
Ăn sáng xong, Quý Thừa Tiêu và Lâm Triệt về phòng xem phim, là một phim đồng tính cực kỳ kinh điển —— Brokeback Mountain.
Lâm Triệt tựa vào vai Quý Thừa Tiêu, ôm bao khoai chiên, Husky theo lên lầu nằm sấp dưới sofa, tựa phần cằm toàn là mỡ của mình trên dép Lâm Triệt thiêu thiểu ngủ.
Bộ phim này là Lâm Triệt tự chọn, nghe nói trước đây còn nhận được giải Oscar. Nhưng cậu... từng là trai thẳng, phim đồng tính từng xem ngoại trừ Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám ra thì chỉ có bộ The Love of Siam trong trẻo thanh xuân.
Tình cảm dịu dàng tinh tế, về cuối bi thương quạnh quẽ.
Khi xem đến cảnh cuối phim, áo sơ mi cả hai đã mặc trong thời gian đầu mới quen được một trong hai người đã chết treo lồng vào nhau ngay ngắn dịu dàng, Lâm Triệt không thể cầm lòng nổi nữa, nước mắt kìm nén hồi lâu cuối cùng vẫn chảy ra.
Khi chúng ta yêu một người, phải chăng tình yêu ấy đã mở ra cánh cửa dẫn đến hạnh phúc.
Quý Thừa Tiêu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Triệt, ôm chặt cậu.
Đây là lần thứ hai Quý Thừa Tiêu xem bộ phim này, lần đầu xem là 7 năm trước, một mình anh đến Mỹ không bao lâu thì ngồi xem nó, xung quanh không mấy ai quen biết, càng không có bạn bè.
Dù Quý Thừa Tiêu có kiên cường thế nào độc lập thế nào, xem đến cuối cũng đỏ mắt.
Khi ấy anh đã nghĩ, nếu có thể gặp được người đáng giá để anh yêu như thế, thì đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Thời gian 7 năm là rất dài, cuối cùng cũng tìm được, anh thật sự hạnh phúc.
"Quý Thừa Tiêu... Em thấy chúng ta rất may mắn được ở bên nhau..." Lâm Triệt lung tung lau nước mắt khụt khịt mũi nói.
Quý Thừa Tiêu gật đầu: "Rất may mắn."
May là không lỡ mất em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.