Chương 119
Diệp Phàm
13/08/2021
“Tên khốn khiếp! Nói như thế hả?”
Lúc này đây, trên hành lang gầm lên một tiếng hét tràn đầy.
giận giữ, sau đó Tôn Thánh Thủ mang theo người sải bước tiền vào.
“Bếp…” Không đợi nhóm Công Tôn Uyên nói, Tôn Thánh Thủ đã cho cháu trai một cái bạt tai.
Tôn Bất Phàm bưng mặt kêu to một tiếng: “Ông, sao ông lại đánh cháu? Cậu ta là người đã học trộm bí quyết độc môn của chúng ta.”
“Tao đánh chết thằng khốn khiếp mày, mới học được một chút tài mọn vậy mà lại dám ra ngoài chữa bệnh cho người ta à, lại còn dám ở trước mặt Diệp đại sư khoe hoang Cửu Cung Hoàn Dương sao?”
Tôn Thánh Thủ vô cùng tức giận: “Ngay cả ông mày đây còn phải cụp đuôi để mà làm người nữa là.”
“Bếp, bốp…” Tôn Thánh Thủ lại cho anh ta thêm hai cái bạt tai nữa, đánh tới khi Tôn Bất Phàm trực tiếp kêu oa oa mới thôi, sau đó mới kéo tới trước mặt Công Tôn Uyên và Diệp Phi bụp một tiếng quỳ xuống: “Sư phụ, thành thật xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm khiến cho tiểu súc sinh này đi khắp nơi khoe khoang, lại còn mạo phạm tới cậu nữa.”
Sư phụ?
Vô luận là Công Tôn Uyên hay là đám Tôn Bất Phàm bọn họ khi nghe được những lời như vậy cũng khó mà có thể tin được.
Viên Tĩnh che miệng lại thiếu chút nữa là đã hét lên.
Ai cũng đều không ngờ được, đệ nhất thần y Trung Hải lại gọi Diệp Phi là sư phụ, điều này truyền ra ngoài không phải là sẽ dọa chết người ta hay sao.
“Vương bát đản, tao nói cho mày biết, Cửu Cung Hoàn Dương Châm mà tao học được chính là Diệp đại sư đã dạy cho tao đấy.”
Tôn Thánh Thủ ra sức đánh cháu trai: “Cậu ấy chính là sự phụ của tao và cũng chính là tiểu sư tổ của mày đấy.”
“Mày ngông cuồng tự cao tự đại, ngôn từ kiêu ngạo, còn không mau quỳ xuống xin lỗi tiểu sư tổ đi?”
Ông nghe được tin Tôn Bất Phàm ở đây chữa bệnh cho Công Tôn Thiền liền lập tức chạy qua, lo lắng cho thằng cháu y thuật không thông lại gây ra đại sự.
Kết quả không chỉ phát hiện ra cháu trai mình tự cho là đúng lại còn nói xấu Diệp Phi là học trộm Cửu Cung Hoàn Dương Châm, Tôn Thánh Thủ tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Đứa cháu này của ông vẫn luôn tự cao tự đại một tay che trời, lẽ nào nó không biết như vậy sẽ chặt đứt con đường sự nghiệp của Tôn gia sao?
Công Tôn Uyên cuối cùng cũng đã kịp phản ứng trở lại, ánh mắt tha thiết mà kích động, Diệp Phi quả nhiên là một người tài giỏi mà.
Ông nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội trời cho này mới được.
“Được rồi, Tôn lão à, bớt giận đi, đừng đánh nhiều quá…”
Thấy Tôn Thánh Thủ đùng đùng tức giận như vậy Diệp Phi cũng tốt bụng mà đứng ra giảng hòa: “Đánh ba năm cái là được rồi, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy…”
Tôn Thánh Thủ vốn muốn dừng tay thế nhưng sau khi nghe xong lại không ngừng giáng những cái bạt tai tựa như vũ bão xuống, đánh tới khi mặt của Tôn Bất Phàm sưng vù hết cả lên.
“Tiểu sư tổ… xin lỗi…” Tôn Bất Phàm né tránh sang một bên, vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Phi, quỳ đến bịch xuống một tiếng: “Là tôi có mắt không tròng, thật xin lỗ Anh ta vừa sợ lại vừa ủy khuất, không thể nào mà ngờ.
được mới ra ngoài huênh có một tí vậy mà lại đụng phải tiểu sư tổ, bản thân còn chưa lấy được Cửu Cung Hoàn Dương thì lại đi chọc tức người ta mắt rồi.
Anh ta biết nếu như anh ta không cúi đầu nhận sai thì ông nội nhất định sẽ đánh anh ta thành cái đầu heo mát.
Viên Tĩnh căn bản không thể nào mà tin được một màn này, một người đàn ông bị mình vứt bỏ đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy.
Cô ta tự lầm bẩm: “Không thể nào, không có khả năng…”
“Đứng lên đi, không biết không có tội.” Diệp Phi đỡ Tôn Bất Phàm lên: “Chỉ là sau này phải nhớ kỹ, học y không phải là vì để khoa khoang, néu không sẽ làm hại đến tính mạng của người khác.”
Hôm nay nếu như không có anh ở đây vậy thì với y thuật của Tôn Bất Phàm chỉ sợ là Công Tôn Thiến sẽ phải chịu không ít đau khổ rồi.
Tôn Bất Phàm vội vàng gật đầu: “Đã rõ, tôi đã hiểu rồi, cảm on tiểu sư tổ đã dạy bảo.”
Diệp Phi không để ý tới Tôn Bất Phàm nữa: “Cửu Cung Hoàn Dương Châm có thể khôi phục cơ bắp của Công Tôn Thiến thế nhưng lại không đả thông được huyết mạch.”
“Giống như một cái mương nước, hai bên bị xây lại rồi trồng những loại cây xinh đẹp, cho dù có đẹp thì đẹp thật đấy, thế nhưng bùn ở trong rãnh lại bị tắc, cho dù có đổ nước vào thì nó cũng không thể lưu thông được.”
Diệp Phi xoay người nhìn Tôn Thánh Thủ với Công Tôn Uyên: “Vậy nên nó có thể ngăn cản bệnh tình của Công Tôn Thiến, thế nhưng không có cách nào có thể giúp cho Công Tôn Thiền từ trên xe lăn đứng lên được.”
*Ô, Cửu Cung Hoàn Dương không trị được sao?”
Vẻ mặt của Tôn Thánh Thủ hiện lên vẻ tiếc nuối: “Tôi còn muốn dùng nó để chữa bệnh cho Công Tôn Thiền nữa.”
Diệp Phi thong dong nở nụ cười: “Cửu Cung Hoàn Dương có thể dùng, thế nhưng phải thêm một bộ châm để phụ trợ nữa.”
Công Tôn Uyên bụp một tiếng quỳ xuống: “Công Tôn Uyên mời Diệp thần y ra tay.”
Lúc này đây, trên hành lang gầm lên một tiếng hét tràn đầy.
giận giữ, sau đó Tôn Thánh Thủ mang theo người sải bước tiền vào.
“Bếp…” Không đợi nhóm Công Tôn Uyên nói, Tôn Thánh Thủ đã cho cháu trai một cái bạt tai.
Tôn Bất Phàm bưng mặt kêu to một tiếng: “Ông, sao ông lại đánh cháu? Cậu ta là người đã học trộm bí quyết độc môn của chúng ta.”
“Tao đánh chết thằng khốn khiếp mày, mới học được một chút tài mọn vậy mà lại dám ra ngoài chữa bệnh cho người ta à, lại còn dám ở trước mặt Diệp đại sư khoe hoang Cửu Cung Hoàn Dương sao?”
Tôn Thánh Thủ vô cùng tức giận: “Ngay cả ông mày đây còn phải cụp đuôi để mà làm người nữa là.”
“Bếp, bốp…” Tôn Thánh Thủ lại cho anh ta thêm hai cái bạt tai nữa, đánh tới khi Tôn Bất Phàm trực tiếp kêu oa oa mới thôi, sau đó mới kéo tới trước mặt Công Tôn Uyên và Diệp Phi bụp một tiếng quỳ xuống: “Sư phụ, thành thật xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm khiến cho tiểu súc sinh này đi khắp nơi khoe khoang, lại còn mạo phạm tới cậu nữa.”
Sư phụ?
Vô luận là Công Tôn Uyên hay là đám Tôn Bất Phàm bọn họ khi nghe được những lời như vậy cũng khó mà có thể tin được.
Viên Tĩnh che miệng lại thiếu chút nữa là đã hét lên.
Ai cũng đều không ngờ được, đệ nhất thần y Trung Hải lại gọi Diệp Phi là sư phụ, điều này truyền ra ngoài không phải là sẽ dọa chết người ta hay sao.
“Vương bát đản, tao nói cho mày biết, Cửu Cung Hoàn Dương Châm mà tao học được chính là Diệp đại sư đã dạy cho tao đấy.”
Tôn Thánh Thủ ra sức đánh cháu trai: “Cậu ấy chính là sự phụ của tao và cũng chính là tiểu sư tổ của mày đấy.”
“Mày ngông cuồng tự cao tự đại, ngôn từ kiêu ngạo, còn không mau quỳ xuống xin lỗi tiểu sư tổ đi?”
Ông nghe được tin Tôn Bất Phàm ở đây chữa bệnh cho Công Tôn Thiền liền lập tức chạy qua, lo lắng cho thằng cháu y thuật không thông lại gây ra đại sự.
Kết quả không chỉ phát hiện ra cháu trai mình tự cho là đúng lại còn nói xấu Diệp Phi là học trộm Cửu Cung Hoàn Dương Châm, Tôn Thánh Thủ tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Đứa cháu này của ông vẫn luôn tự cao tự đại một tay che trời, lẽ nào nó không biết như vậy sẽ chặt đứt con đường sự nghiệp của Tôn gia sao?
Công Tôn Uyên cuối cùng cũng đã kịp phản ứng trở lại, ánh mắt tha thiết mà kích động, Diệp Phi quả nhiên là một người tài giỏi mà.
Ông nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội trời cho này mới được.
“Được rồi, Tôn lão à, bớt giận đi, đừng đánh nhiều quá…”
Thấy Tôn Thánh Thủ đùng đùng tức giận như vậy Diệp Phi cũng tốt bụng mà đứng ra giảng hòa: “Đánh ba năm cái là được rồi, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy…”
Tôn Thánh Thủ vốn muốn dừng tay thế nhưng sau khi nghe xong lại không ngừng giáng những cái bạt tai tựa như vũ bão xuống, đánh tới khi mặt của Tôn Bất Phàm sưng vù hết cả lên.
“Tiểu sư tổ… xin lỗi…” Tôn Bất Phàm né tránh sang một bên, vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Phi, quỳ đến bịch xuống một tiếng: “Là tôi có mắt không tròng, thật xin lỗ Anh ta vừa sợ lại vừa ủy khuất, không thể nào mà ngờ.
được mới ra ngoài huênh có một tí vậy mà lại đụng phải tiểu sư tổ, bản thân còn chưa lấy được Cửu Cung Hoàn Dương thì lại đi chọc tức người ta mắt rồi.
Anh ta biết nếu như anh ta không cúi đầu nhận sai thì ông nội nhất định sẽ đánh anh ta thành cái đầu heo mát.
Viên Tĩnh căn bản không thể nào mà tin được một màn này, một người đàn ông bị mình vứt bỏ đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy.
Cô ta tự lầm bẩm: “Không thể nào, không có khả năng…”
“Đứng lên đi, không biết không có tội.” Diệp Phi đỡ Tôn Bất Phàm lên: “Chỉ là sau này phải nhớ kỹ, học y không phải là vì để khoa khoang, néu không sẽ làm hại đến tính mạng của người khác.”
Hôm nay nếu như không có anh ở đây vậy thì với y thuật của Tôn Bất Phàm chỉ sợ là Công Tôn Thiến sẽ phải chịu không ít đau khổ rồi.
Tôn Bất Phàm vội vàng gật đầu: “Đã rõ, tôi đã hiểu rồi, cảm on tiểu sư tổ đã dạy bảo.”
Diệp Phi không để ý tới Tôn Bất Phàm nữa: “Cửu Cung Hoàn Dương Châm có thể khôi phục cơ bắp của Công Tôn Thiến thế nhưng lại không đả thông được huyết mạch.”
“Giống như một cái mương nước, hai bên bị xây lại rồi trồng những loại cây xinh đẹp, cho dù có đẹp thì đẹp thật đấy, thế nhưng bùn ở trong rãnh lại bị tắc, cho dù có đổ nước vào thì nó cũng không thể lưu thông được.”
Diệp Phi xoay người nhìn Tôn Thánh Thủ với Công Tôn Uyên: “Vậy nên nó có thể ngăn cản bệnh tình của Công Tôn Thiến, thế nhưng không có cách nào có thể giúp cho Công Tôn Thiền từ trên xe lăn đứng lên được.”
*Ô, Cửu Cung Hoàn Dương không trị được sao?”
Vẻ mặt của Tôn Thánh Thủ hiện lên vẻ tiếc nuối: “Tôi còn muốn dùng nó để chữa bệnh cho Công Tôn Thiền nữa.”
Diệp Phi thong dong nở nụ cười: “Cửu Cung Hoàn Dương có thể dùng, thế nhưng phải thêm một bộ châm để phụ trợ nữa.”
Công Tôn Uyên bụp một tiếng quỳ xuống: “Công Tôn Uyên mời Diệp thần y ra tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.