Chương 151
Diệp Phàm
14/08/2021
“Đúng, Phi ca, phòng bệnh được như hôm nay “không thể bỏ qua công lao” của Triệu Đông Dương.”
Tôn Bất Phàm sợ rằng thế giới chưa đủ loạn: “Nếu chúng ta không trả ơn anh ta cho tốt, có phải sẽ rất có lỗi với tâm ý của anh ta không?”
“Mẹ kiếp, tên khón, hại chúng ta.”
Thẩm Vân Phong vỗ bàn: “Phi ca, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ phái người đến trốn gần công ty của anh ta, đợi thời cơ đánh cho anh ta một trận nhừ đòn.”
Lâm Bách Thuận ra một ý tưởng: “Nhân tiện thiến mịa nó đi”
Chương Đại Cường theo thói quen nhìn lại máy xúc: “Sao không trực tiếp chôn luôn ở thao trường đi.”
“Không, chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý.”
Diệp Phi trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Anh ta tính toán ta hèn hạ không biết xấu hổ, tôi có thể quang minh chính đại xử anh ta.”
“Hàn Nguyệt, giúp tôi tìm một thứ: …” Anh lấy điện thoại ra gọi…
5h30 chiều, ô tô ra vào cổng công ty Thiên Đường.
Mặc dù đã gần chạng vạng nhưng toàn bộ Trung Hải vẫn còn nóng bức bối.
Dưới bóng cây đại thụ cách công ty ba mươi mét, Diệp Phi đang ngồi trên chiếc mô tô của mình, vừa ăn kem vừa hóng mát.
Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn thời gian và đèn giao thông.
Anh ăn kem từng ngụm từng ngụm, miệng vừa đưa xuống đã ăn mắt một miếng lớn, lộ ra hàm răng tuyệt đẹp.
Vào lúc 5h45, một chiếc Mercedes màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Phi.
Biển số: A16888 Trung Quốc.
Diệp Phi nheo mắt nhìn, đó là xe của Triệu Đông Dương.
Trong xe, ngoài trừ lái xe còn anh em nhà Triệu Đông Dương, cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi ánh mắt lạnh lẽo, sau khi ăn một miếng kem còn lại, thì hất giấy gói vào thùng rác.
Sau đó anh nhặt một túi ni lông màu đen dưới chân, trong túi có một hộp đen, nhưng không rõ đựng cái gì.
Diệp Phi treo túi nilon trước xe máy, rồi đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ mới mua hôm qua.
Lúc này, chiếc Mercedes-Benz đang rẽ sang trái, chuẩn bị lái vào công ty Thiên Đường.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm …” Diệp Phi không nhanh không chậm đếm thời gian, khi đếm đến con số không, đèn đỏ trước mặt đã biến thành đèn xanh.
Chiếc Mercedes-Benz cũng chuẩn bị di chuyển.
“Woo…” Gần như cùng một lúc, Diệp Phi nhấn chân ga, chiếc xe máy cũ lao vút đi.
Ngay giây tiếp theo, anh va vào thùng xe Mercedes Benz ầm một tiếng.
Chiếc Mercedes-Benz ngay lập tức bị lõm máy lỗ, thùng xe cũng bật ra, để lộ một số phụ tùng.
Chiếc xe máy xảy ra va chạm cũng dựng ngược trên không, đèn pha phía trước vỡ tan, két sắt cũng bị vỡ và chiếc túi ni lông đen treo trên hông cũng vỡ tan tành.
Một đống mảnh sứ rơi từ trong cái túi đen.
Khung cảnh lộn xộn.
Diệp Phi vẫn ổn, khi chiếc xe máy tông vào chiếc Mercedes-Benz, anh bật khỏi ghế và hạ cánh bên phải chiếc xe.
Anh làm ra vẻ như bị hù dọa vỗ ngực.
“Thằng khón, mày lái xe kiểu gì vậy?”
Triệu Tiểu Nguyệt là người đầu tiên nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi Diệp Phi chửi bới: “Một khoảng cách dài như vậy mà anh cũng đụng trúng cho bằng được?”
Triệu Đông Dương và Đường Nhược Tuyết cũng bước xuống xe.
“Diệp Phi?”
Khi Diệp Phi cởi mũ bảo hiểm xuống, Đường Nhược Tuyết rất ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Tôn Bất Phàm sợ rằng thế giới chưa đủ loạn: “Nếu chúng ta không trả ơn anh ta cho tốt, có phải sẽ rất có lỗi với tâm ý của anh ta không?”
“Mẹ kiếp, tên khón, hại chúng ta.”
Thẩm Vân Phong vỗ bàn: “Phi ca, cứ giao cho tôi. Tôi sẽ phái người đến trốn gần công ty của anh ta, đợi thời cơ đánh cho anh ta một trận nhừ đòn.”
Lâm Bách Thuận ra một ý tưởng: “Nhân tiện thiến mịa nó đi”
Chương Đại Cường theo thói quen nhìn lại máy xúc: “Sao không trực tiếp chôn luôn ở thao trường đi.”
“Không, chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý.”
Diệp Phi trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Anh ta tính toán ta hèn hạ không biết xấu hổ, tôi có thể quang minh chính đại xử anh ta.”
“Hàn Nguyệt, giúp tôi tìm một thứ: …” Anh lấy điện thoại ra gọi…
5h30 chiều, ô tô ra vào cổng công ty Thiên Đường.
Mặc dù đã gần chạng vạng nhưng toàn bộ Trung Hải vẫn còn nóng bức bối.
Dưới bóng cây đại thụ cách công ty ba mươi mét, Diệp Phi đang ngồi trên chiếc mô tô của mình, vừa ăn kem vừa hóng mát.
Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn thời gian và đèn giao thông.
Anh ăn kem từng ngụm từng ngụm, miệng vừa đưa xuống đã ăn mắt một miếng lớn, lộ ra hàm răng tuyệt đẹp.
Vào lúc 5h45, một chiếc Mercedes màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Phi.
Biển số: A16888 Trung Quốc.
Diệp Phi nheo mắt nhìn, đó là xe của Triệu Đông Dương.
Trong xe, ngoài trừ lái xe còn anh em nhà Triệu Đông Dương, cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi ánh mắt lạnh lẽo, sau khi ăn một miếng kem còn lại, thì hất giấy gói vào thùng rác.
Sau đó anh nhặt một túi ni lông màu đen dưới chân, trong túi có một hộp đen, nhưng không rõ đựng cái gì.
Diệp Phi treo túi nilon trước xe máy, rồi đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ mới mua hôm qua.
Lúc này, chiếc Mercedes-Benz đang rẽ sang trái, chuẩn bị lái vào công ty Thiên Đường.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm …” Diệp Phi không nhanh không chậm đếm thời gian, khi đếm đến con số không, đèn đỏ trước mặt đã biến thành đèn xanh.
Chiếc Mercedes-Benz cũng chuẩn bị di chuyển.
“Woo…” Gần như cùng một lúc, Diệp Phi nhấn chân ga, chiếc xe máy cũ lao vút đi.
Ngay giây tiếp theo, anh va vào thùng xe Mercedes Benz ầm một tiếng.
Chiếc Mercedes-Benz ngay lập tức bị lõm máy lỗ, thùng xe cũng bật ra, để lộ một số phụ tùng.
Chiếc xe máy xảy ra va chạm cũng dựng ngược trên không, đèn pha phía trước vỡ tan, két sắt cũng bị vỡ và chiếc túi ni lông đen treo trên hông cũng vỡ tan tành.
Một đống mảnh sứ rơi từ trong cái túi đen.
Khung cảnh lộn xộn.
Diệp Phi vẫn ổn, khi chiếc xe máy tông vào chiếc Mercedes-Benz, anh bật khỏi ghế và hạ cánh bên phải chiếc xe.
Anh làm ra vẻ như bị hù dọa vỗ ngực.
“Thằng khón, mày lái xe kiểu gì vậy?”
Triệu Tiểu Nguyệt là người đầu tiên nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi Diệp Phi chửi bới: “Một khoảng cách dài như vậy mà anh cũng đụng trúng cho bằng được?”
Triệu Đông Dương và Đường Nhược Tuyết cũng bước xuống xe.
“Diệp Phi?”
Khi Diệp Phi cởi mũ bảo hiểm xuống, Đường Nhược Tuyết rất ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.