Chương 166
Diệp Phàm
20/08/2021
“Vèo vèo vèo…” Lúc này đây, kim quang lóe lên, chỉ thấy ba tên vệ sĩ của Trần thị hét thảm lên một tiếng, cổ tay bị một cái phi tiêu ném tới.
Máu tươi trực tiếp tuôn ra, súng rơi trên mặt đất.
“Đứa nào động vào vệ sĩ của tao?”
Trần Lệ Dương liên tiếp bị người ta ném đá ở nơi công cộng, anh ta đã triệt để nổi cơn thịnh nộ: “Ông đây phải giết cả nhà mày.”
*Giết cả nhà tôi?”
“Hừ, uy phong của Trân gia thật là to nha.”
“Ngay cả Hàn Nam Hoa tôi mà cũng muốn giết sao, không biết còn tưởng rằng Trần gia làm vương ở Trung Hải nữa đây.
Một âm thanh lạnh lẽo mà bá đạo từ cửa truyền vào, sau đó nhìn thấy Hàn Nguyệt cùng một đám người vây quanh Hàn Nam Hoa xuất hiện.
Đám người vây xung quanh nhìn thấy Hàn Nam Hoa đều tôn kính cúi chào: “Anh Hàn!”
Sắc mặt Trần Lệ Dương thay đổi rõ ràng.
Tập đoàn Thiên Bảo mặc dù chỉ là chỉ nhánh hợp pháp của tập đoàn Cổ Ngoạn thế nhưng Trần Lệ Dương biết chỉ cần nó tức giận lên thì có thể nghiền nát Trần gia mười lần.
Ban đầu Hàn Nam Hoa là dựa vào việc buôn lậu đồ cổ mà làm giàu, trong tay nhiễm máu tươi còn nhiều hơn cả Hoàng Đông Cường.
Hơn nữa, tập đoàn Thiên Bảo có thể trở thành chùm trong giới đồ cổ, mua bán hàng ngàn hàng vạn bảo bối thì làm sao có thể là một người tốt ở trong mắt quần chúng được chứ?
Nghe đâu vì muốn đảm bảo cho việc khai thác mỏ ngọc và vận chuyển nguyên thạch, Hàn Nam Hoa đã ở bên ngoài biên giới đào tạo ra không ít đội quân tư nhân.
Vậy nên Trân Lệ Dương mới không trêu trọc được vị tôn đại thần này.
*Tắm máu cả nhà Hàn Nam Hoa tôi sao?”
Hàn Nam Hoa chống gậy nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Dương: “Tôi gọi điện hỏi cha cậu một chút xem ông ta có dám nói những lời này không?”
“Hàn lão, thật xin lỗi, là tôi thát tín, là tôi thất tín.”
Trần Lệ Dương đã thay đổi bộ dáng vênh mặt tự đắc ban nãy thành bộ dáng khom người nhận lỗi.
Hàn Nam Hoa lãnh đạm nói: “Qùy xuống xin lỗi Diệp Phi.”
Trần Thiên Thiên bọn họ trợn mắt lên, Diệp Phi không phải chỉ là một tên ở rễ thôi sao?
Làm sao có thể lôi Hoàng Chấn Đông với Hàn Nam Hoa tới như vậy chứ?
Viên Tĩnh thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn xử Diệp Phi một chút thôi mà sao lại phiền phức vậy chứ?
Sắc mặt Trần Lệ Dương thay đổi: “Tôi…”
“Bốp…” Hàn Nam Hoa cho anh ta một cái bạt tai: “Xin lỗi.”
Gò má Trần Lệ Dương trở nên đau nhức không chịu nỗi: “Hàn lão, đây là hiểu lầm…”
“Bốp…” Hàn Nam Hoa lại cho anh ta một cái bạt tai nữa: *Xin lỗi.”
Điều này quá mức gượng gạo rồi.
Ban nãy còn dương võ diêu oai, một Trần Lệ Dương muốn phế đi Diệp Phi giờ này đây lại bị người ta đánh cho như chó trả tiền rồi.
Trần Lệ Dương cắn khóe môi: “Nể cha tôi…” “Bốp…” Lại thêm một cái bạt tai nữa. *Xin lỗi.” Mặt anh ta sưng vù lên. Trần Lệ Dương cắn răng xin lỗi Diệp Phi: “Diệp thiếu, xin lỗi.
Đồng thời, nội tâm thầm oán hận đến cực điểm.
Anh ta sẽ nhớ kỹ mối thù ngày hôm nay, sẽ có một ngày.
anh phải đòi lại cả vón lẫn lãi từ Diệp Phi.
Máu tươi trực tiếp tuôn ra, súng rơi trên mặt đất.
“Đứa nào động vào vệ sĩ của tao?”
Trần Lệ Dương liên tiếp bị người ta ném đá ở nơi công cộng, anh ta đã triệt để nổi cơn thịnh nộ: “Ông đây phải giết cả nhà mày.”
*Giết cả nhà tôi?”
“Hừ, uy phong của Trân gia thật là to nha.”
“Ngay cả Hàn Nam Hoa tôi mà cũng muốn giết sao, không biết còn tưởng rằng Trần gia làm vương ở Trung Hải nữa đây.
Một âm thanh lạnh lẽo mà bá đạo từ cửa truyền vào, sau đó nhìn thấy Hàn Nguyệt cùng một đám người vây quanh Hàn Nam Hoa xuất hiện.
Đám người vây xung quanh nhìn thấy Hàn Nam Hoa đều tôn kính cúi chào: “Anh Hàn!”
Sắc mặt Trần Lệ Dương thay đổi rõ ràng.
Tập đoàn Thiên Bảo mặc dù chỉ là chỉ nhánh hợp pháp của tập đoàn Cổ Ngoạn thế nhưng Trần Lệ Dương biết chỉ cần nó tức giận lên thì có thể nghiền nát Trần gia mười lần.
Ban đầu Hàn Nam Hoa là dựa vào việc buôn lậu đồ cổ mà làm giàu, trong tay nhiễm máu tươi còn nhiều hơn cả Hoàng Đông Cường.
Hơn nữa, tập đoàn Thiên Bảo có thể trở thành chùm trong giới đồ cổ, mua bán hàng ngàn hàng vạn bảo bối thì làm sao có thể là một người tốt ở trong mắt quần chúng được chứ?
Nghe đâu vì muốn đảm bảo cho việc khai thác mỏ ngọc và vận chuyển nguyên thạch, Hàn Nam Hoa đã ở bên ngoài biên giới đào tạo ra không ít đội quân tư nhân.
Vậy nên Trân Lệ Dương mới không trêu trọc được vị tôn đại thần này.
*Tắm máu cả nhà Hàn Nam Hoa tôi sao?”
Hàn Nam Hoa chống gậy nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Dương: “Tôi gọi điện hỏi cha cậu một chút xem ông ta có dám nói những lời này không?”
“Hàn lão, thật xin lỗi, là tôi thát tín, là tôi thất tín.”
Trần Lệ Dương đã thay đổi bộ dáng vênh mặt tự đắc ban nãy thành bộ dáng khom người nhận lỗi.
Hàn Nam Hoa lãnh đạm nói: “Qùy xuống xin lỗi Diệp Phi.”
Trần Thiên Thiên bọn họ trợn mắt lên, Diệp Phi không phải chỉ là một tên ở rễ thôi sao?
Làm sao có thể lôi Hoàng Chấn Đông với Hàn Nam Hoa tới như vậy chứ?
Viên Tĩnh thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn xử Diệp Phi một chút thôi mà sao lại phiền phức vậy chứ?
Sắc mặt Trần Lệ Dương thay đổi: “Tôi…”
“Bốp…” Hàn Nam Hoa cho anh ta một cái bạt tai: “Xin lỗi.”
Gò má Trần Lệ Dương trở nên đau nhức không chịu nỗi: “Hàn lão, đây là hiểu lầm…”
“Bốp…” Hàn Nam Hoa lại cho anh ta một cái bạt tai nữa: *Xin lỗi.”
Điều này quá mức gượng gạo rồi.
Ban nãy còn dương võ diêu oai, một Trần Lệ Dương muốn phế đi Diệp Phi giờ này đây lại bị người ta đánh cho như chó trả tiền rồi.
Trần Lệ Dương cắn khóe môi: “Nể cha tôi…” “Bốp…” Lại thêm một cái bạt tai nữa. *Xin lỗi.” Mặt anh ta sưng vù lên. Trần Lệ Dương cắn răng xin lỗi Diệp Phi: “Diệp thiếu, xin lỗi.
Đồng thời, nội tâm thầm oán hận đến cực điểm.
Anh ta sẽ nhớ kỹ mối thù ngày hôm nay, sẽ có một ngày.
anh phải đòi lại cả vón lẫn lãi từ Diệp Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.