Chương 188
Diệp Phàm
26/08/2021
Sự hững hờ ấy khiến người xem không khỏi rùng mình.
“Không liên quan đến chuyện của tôi, không liên quan đến tôi.
Tâm trạng của Mạnh Giang Nam suy sụp hoàn toàn, anh ta hét lên một cách cuồng loạn: “Trần Lệ Dương yêu cầu tôi làm điều đó. Anh ta muốn tôi lấy bí phương kia dụ dỗ Đường Nhược Tuyết, muốn tôi chiếm lấy cô ta bằng mọi giá.”
“Chỉ cần tôi làm được, anh ta sẽ cho tôi một ngàn vạn, còn cho thêm ba mươi phần trăm cổ phần sản phẩm mới.”
“Trần Lệ Dương là hung thủ, anh ta mới là người hại Đường Nhược Tuyết.”
Mạnh Giang Nam đổ đậu trong ống trúc, đổ đủ mọi tình tiết: “Oan có đầu, nợ có chủ, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.”
Bán đứng, rất mất mặt, rất đáng phỉ nhổ, nhưng Mạnh Giang Nam biết rằng néu không cầu xin lòng thương xót có lẽ anh ta thực sự không sống sót qua đêm nay.
“Trần Lệ Dương?”
Diệp Phi hơi híp mắt, rút con dao gọt hoa quả dính máu: “Không ngờ tên khốn kiếp này lại nhúng tay vào. Xem ra, tối hôm qua đã quá tốt bụng.”
“Được rồi, tối nay tha mạng cho anh.”
Nghe vậy, Mạnh Giang Nam lập tức thả lỏng người, không tự chủ được mà nằm liệt trên mặt đất, khóc như một đứa trẻ ba tuổi.
Sau đó, Diệp Phi lại chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đồ Tĩnh.
Bảy tám nhân viên bảo vệ tiến lên.
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cút!”
Mí mắt của mấy tên bảo vệ nháy nháy, muốn nói nhưng miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng rút đi như chim sợ cành cong.
Người luôn cao cao tại thượng như Tư Đồ Tĩnh bây giờ nét mặt cũng trông rất khó coi không muốn mắt đi sự kiêu ngạo của mình trước đây, nhưng không đầu lại ánh mắt của Diệp Phi.
Cô lùi lại một bước: “Cậu trai trẻ, cậu còn muốn làm gì nữa?”
Diệp Phi nhìn chằm chằm cô ta: “Mạnh Giang Nam ÿ nam hiếp nữ, cô là chủ của hội quán này, không ngăn cản còn tiếp tay?”
Tư Đồ Tĩnh mí mắt nhảy lên: “Là do tôi quản lý…”
Trần Tiểu Nguyệt tức giận nói: “Cô ta chính là kẻ cho người hạ dược vào rượu, đánh em tát em, còn sai bảo vệ lôi em ra cửa.”
“Vậy thì sao?” Tư Đồ Tĩnh thẹn quá hóa giận: “Tôi cho anh biết, tôi là người mà mấy người không động nỗi..”
“Xoẹt.” Lời còn chưa dứt, Diệp Phi đã đâm một nhát.
Máu bắn tung tóe dưới bụng.
Cơ thể Tư Đồ Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái đi ngay lập tức.
Cô ta lập tức sợ hãi… Diệp Phi hững hờ rút con dao về: “Để tôi xem, thế nào là người tôi không đắc tội được.”
Những kẻ ra tay với Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi sẽ khiến họ phải trả giá đắt.
Tư Đồ Tĩnh loạng choạng ngã xuống đất, tất cả sự kiêu ngạo sụp đỗ.
“Cho cô một tuần, đóng cửa nơi này đi.”
Diệp Phi nắm mái tóc dài của Tư Đồ Tĩnh, lau con dao gọt hoa quả dính máu: “Nếu như lúc đó cô chưa đóng, tôi sẽ nhốt cô lại.”
Tư Đồ Tĩnh tuyệt vọng.
Diệp Phi hơi quay đầu lại đối với Lưu Phú Quý và Trần Tiểu Nguyệt: “Đi, đến bệnh viện.”
Lưu Phú Quý lập tức đỡ Đường Nhược Tuyết rời đi.
Diệp Phi vuốt vuốt con dao rồi bước ra ngoài.
Nửa giờ sau, bệnh viện chữ thập đỏ, cách hội quán 500 mét, có sáu chiếc xe tải tương tự như xe chở tiền, tất cả đều chắn ngang lối vào bệnh viện.
Cánh cửa mở ra, hơn hai mươi người chui ra, tất cả đều mặc quân phục, quân trang, dao găm và mũ bảo hiểm. Ba người trong số họ vẫn cầm súng ngắn trên tay.
Thoạt nhìn, giống như họ đang vận chuyển tiền mặt vậy.
“Không liên quan đến chuyện của tôi, không liên quan đến tôi.
Tâm trạng của Mạnh Giang Nam suy sụp hoàn toàn, anh ta hét lên một cách cuồng loạn: “Trần Lệ Dương yêu cầu tôi làm điều đó. Anh ta muốn tôi lấy bí phương kia dụ dỗ Đường Nhược Tuyết, muốn tôi chiếm lấy cô ta bằng mọi giá.”
“Chỉ cần tôi làm được, anh ta sẽ cho tôi một ngàn vạn, còn cho thêm ba mươi phần trăm cổ phần sản phẩm mới.”
“Trần Lệ Dương là hung thủ, anh ta mới là người hại Đường Nhược Tuyết.”
Mạnh Giang Nam đổ đậu trong ống trúc, đổ đủ mọi tình tiết: “Oan có đầu, nợ có chủ, cậu tha cho tôi đi, tôi không dám nữa.”
Bán đứng, rất mất mặt, rất đáng phỉ nhổ, nhưng Mạnh Giang Nam biết rằng néu không cầu xin lòng thương xót có lẽ anh ta thực sự không sống sót qua đêm nay.
“Trần Lệ Dương?”
Diệp Phi hơi híp mắt, rút con dao gọt hoa quả dính máu: “Không ngờ tên khốn kiếp này lại nhúng tay vào. Xem ra, tối hôm qua đã quá tốt bụng.”
“Được rồi, tối nay tha mạng cho anh.”
Nghe vậy, Mạnh Giang Nam lập tức thả lỏng người, không tự chủ được mà nằm liệt trên mặt đất, khóc như một đứa trẻ ba tuổi.
Sau đó, Diệp Phi lại chậm rãi đi đến trước mặt Tư Đồ Tĩnh.
Bảy tám nhân viên bảo vệ tiến lên.
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cút!”
Mí mắt của mấy tên bảo vệ nháy nháy, muốn nói nhưng miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng rút đi như chim sợ cành cong.
Người luôn cao cao tại thượng như Tư Đồ Tĩnh bây giờ nét mặt cũng trông rất khó coi không muốn mắt đi sự kiêu ngạo của mình trước đây, nhưng không đầu lại ánh mắt của Diệp Phi.
Cô lùi lại một bước: “Cậu trai trẻ, cậu còn muốn làm gì nữa?”
Diệp Phi nhìn chằm chằm cô ta: “Mạnh Giang Nam ÿ nam hiếp nữ, cô là chủ của hội quán này, không ngăn cản còn tiếp tay?”
Tư Đồ Tĩnh mí mắt nhảy lên: “Là do tôi quản lý…”
Trần Tiểu Nguyệt tức giận nói: “Cô ta chính là kẻ cho người hạ dược vào rượu, đánh em tát em, còn sai bảo vệ lôi em ra cửa.”
“Vậy thì sao?” Tư Đồ Tĩnh thẹn quá hóa giận: “Tôi cho anh biết, tôi là người mà mấy người không động nỗi..”
“Xoẹt.” Lời còn chưa dứt, Diệp Phi đã đâm một nhát.
Máu bắn tung tóe dưới bụng.
Cơ thể Tư Đồ Tĩnh khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái đi ngay lập tức.
Cô ta lập tức sợ hãi… Diệp Phi hững hờ rút con dao về: “Để tôi xem, thế nào là người tôi không đắc tội được.”
Những kẻ ra tay với Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi sẽ khiến họ phải trả giá đắt.
Tư Đồ Tĩnh loạng choạng ngã xuống đất, tất cả sự kiêu ngạo sụp đỗ.
“Cho cô một tuần, đóng cửa nơi này đi.”
Diệp Phi nắm mái tóc dài của Tư Đồ Tĩnh, lau con dao gọt hoa quả dính máu: “Nếu như lúc đó cô chưa đóng, tôi sẽ nhốt cô lại.”
Tư Đồ Tĩnh tuyệt vọng.
Diệp Phi hơi quay đầu lại đối với Lưu Phú Quý và Trần Tiểu Nguyệt: “Đi, đến bệnh viện.”
Lưu Phú Quý lập tức đỡ Đường Nhược Tuyết rời đi.
Diệp Phi vuốt vuốt con dao rồi bước ra ngoài.
Nửa giờ sau, bệnh viện chữ thập đỏ, cách hội quán 500 mét, có sáu chiếc xe tải tương tự như xe chở tiền, tất cả đều chắn ngang lối vào bệnh viện.
Cánh cửa mở ra, hơn hai mươi người chui ra, tất cả đều mặc quân phục, quân trang, dao găm và mũ bảo hiểm. Ba người trong số họ vẫn cầm súng ngắn trên tay.
Thoạt nhìn, giống như họ đang vận chuyển tiền mặt vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.