Chương 206
Diệp Phàm
01/09/2021
Không một tiếng động! Lầu bố có không ít người, ngoại trừ Trần Lệ Dương ra thì còn có mười mấy người nữa ăn mặc sa hoa, còn có cả Viên Tĩnh với Dương Thiên Thiên nữa.
Một nhóm người đang thảo luận cao trào lúc này đây tựa như bị định cách vậy, chén trà Viên Tĩnh đưa tới miệng rồi mà cũng quên uống.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Phi tiền vào.
Bọn họ rất ngạc nhiên Diệp Phi vậy mà lại không hề thiếu một cọng tóc nào từ đồn cảnh sát đi ra, lại càng kinh ngạc hơn anh ta lại có thể xông vào buổi tụ hội này, thể hiện thái độ cường hãn mà đối đầu với Trần Lệ Dương.
Diệp Phi chấp hai tay ra sau lưng đi tới chỗ Trần Lệ Dương, một thanh niên đeo khuyên tai ngông cuồng đứng lên quát: “Thằng khốn! Đây là nơi mày có thể tới sao?”
“Cút ra ngoài!”
“Bụp…” Không đợi Diệp Phi phân phó Hắc Cầu đã trực tiếp xông lên đâm một nhát vào bụng đối phương.
Hơi dừng lại một chút, đợi đôi nam nữ đi qua lại mạnh mẽ xoay đao một dòng máu ám nóng từ trong bụng người thiếu niên đeo khuyên ta bắn ra.
Tàn nhẫn, máu lạnh.
Người thanh niên đeo khuyên tai đó kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, phần bụng bị cắt nát bét, sắc mặt như tro tàn.
Con dao nhỏ rút ra thân thể ầm một tiếng ngã xuống đắt.
Mấy cô gái ở hiện trường theo bản năng mà hét lên.
Năm sáu người thanh niên trẻ tuổi cầm ghế lên phòng bị.
Ai cũng không ngờ tới Diệp Phi lại dám dẫn người tới đây liều mạng.
Viên Tĩnh với Trần Thiên Thiên theo bản năng mà nhích lại gần Trần Lệ Dương, tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Diệp Phi, có chút năng lực đấy.”
Trần Lệ Dương vẫy tay ngăn đám đồng bọn định xông lên: “Tâm huyết hơn so với tưởng tượng của tao đấy, thế nhưng đáng tiếc chúng mày đã quá kích động rồi.”
“Vượt ngục là tội lớn, đâm người thì phải ngồi tù, nếu để bị bắt được, bọn mày ít nhất cũng phải ở trong nhà lao hơn mười năm.”
Anh ta lấy điện thoại đưa cho Viên Tĩnh báo cảnh sát: “Nói với chú cảnh sát là ở đây có người hành hung.”
Trong lúc nói chuyện Trần Lệ Dương nhắc một ly trà nóng lên, sau đó cảm thấy vô cùng hứng thú mà nhìn Diệp Phi, cười lạnh, chậm rãi uống trà bộ dáng ngạo mạn mà ngông cuồng.
Dưới sự cổ vũ ngông cuồng của anh ta đám đồng bọn của anh ta liền đi tới uy hiếp Hắc Cẩu kẻ đã đâm người ban nấy, ánh mắt dần trở nên ngoan lệ, thể hiện trạng thái có thể đánh nhau bắt cứ lúc nào.
“Bót phí lời đi, Mạnh Giang Nam nói là anh xui anh ta ra tay với Đường Nhược Tuyết.”
Diệp Phi không hề khách sáo với Trần Lệ Dương: “Trả lời tôi có phải không?”
*Phải, là tao.”
Trần Lệ Dương cũng không nói nhiều, dứt khoát thừa nhận: “Ở nhà hàng Apolo, mày đánh lên mặt tao, tao khó chịu vậy nên tao muốn trả thù mày đấy.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy thì anh cứ nhằm vào tôi này ra tay với phụ nữ thì tính là cái gì chứ?”
“Chỉ giày vò mày thôi thì nó không có ý nghĩa gì cả.”
Trần Lệ Dương rất thẳng thắn: “Xé nát Đường Nhược Tuyết cho mày xem, đó mới thú vị, mới thấu tình đạt lý, hơn nữa đây chỉ mới là bắt đầu.”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Có những lời này của anh là được rồi.”
“Làm sao? Không phục à? Tính thách đấu với tao sao?”
Trần Lệ Dương cười to: “Diệp Phi mày đúng là không biết tự lượng sức mình mà.”
“Hơn nữa tao và Trần gia càng là sự tồn tại mà mày không có cách nào để chạm tới được.”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy kiêu ngạo, rút một điều xì gà ra, thờ ơ châm lên, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn Diệp Phi.
Không có Hàn Nam Hoa áp bức anh ta, thì một thằng lưu manh như Diệp Phi anh ta có thể giẫãm nát cả trăm làn.
Một nhóm người đang thảo luận cao trào lúc này đây tựa như bị định cách vậy, chén trà Viên Tĩnh đưa tới miệng rồi mà cũng quên uống.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Phi tiền vào.
Bọn họ rất ngạc nhiên Diệp Phi vậy mà lại không hề thiếu một cọng tóc nào từ đồn cảnh sát đi ra, lại càng kinh ngạc hơn anh ta lại có thể xông vào buổi tụ hội này, thể hiện thái độ cường hãn mà đối đầu với Trần Lệ Dương.
Diệp Phi chấp hai tay ra sau lưng đi tới chỗ Trần Lệ Dương, một thanh niên đeo khuyên tai ngông cuồng đứng lên quát: “Thằng khốn! Đây là nơi mày có thể tới sao?”
“Cút ra ngoài!”
“Bụp…” Không đợi Diệp Phi phân phó Hắc Cầu đã trực tiếp xông lên đâm một nhát vào bụng đối phương.
Hơi dừng lại một chút, đợi đôi nam nữ đi qua lại mạnh mẽ xoay đao một dòng máu ám nóng từ trong bụng người thiếu niên đeo khuyên ta bắn ra.
Tàn nhẫn, máu lạnh.
Người thanh niên đeo khuyên tai đó kêu thảm một tiếng ngắn ngủi, phần bụng bị cắt nát bét, sắc mặt như tro tàn.
Con dao nhỏ rút ra thân thể ầm một tiếng ngã xuống đắt.
Mấy cô gái ở hiện trường theo bản năng mà hét lên.
Năm sáu người thanh niên trẻ tuổi cầm ghế lên phòng bị.
Ai cũng không ngờ tới Diệp Phi lại dám dẫn người tới đây liều mạng.
Viên Tĩnh với Trần Thiên Thiên theo bản năng mà nhích lại gần Trần Lệ Dương, tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Diệp Phi, có chút năng lực đấy.”
Trần Lệ Dương vẫy tay ngăn đám đồng bọn định xông lên: “Tâm huyết hơn so với tưởng tượng của tao đấy, thế nhưng đáng tiếc chúng mày đã quá kích động rồi.”
“Vượt ngục là tội lớn, đâm người thì phải ngồi tù, nếu để bị bắt được, bọn mày ít nhất cũng phải ở trong nhà lao hơn mười năm.”
Anh ta lấy điện thoại đưa cho Viên Tĩnh báo cảnh sát: “Nói với chú cảnh sát là ở đây có người hành hung.”
Trong lúc nói chuyện Trần Lệ Dương nhắc một ly trà nóng lên, sau đó cảm thấy vô cùng hứng thú mà nhìn Diệp Phi, cười lạnh, chậm rãi uống trà bộ dáng ngạo mạn mà ngông cuồng.
Dưới sự cổ vũ ngông cuồng của anh ta đám đồng bọn của anh ta liền đi tới uy hiếp Hắc Cẩu kẻ đã đâm người ban nấy, ánh mắt dần trở nên ngoan lệ, thể hiện trạng thái có thể đánh nhau bắt cứ lúc nào.
“Bót phí lời đi, Mạnh Giang Nam nói là anh xui anh ta ra tay với Đường Nhược Tuyết.”
Diệp Phi không hề khách sáo với Trần Lệ Dương: “Trả lời tôi có phải không?”
*Phải, là tao.”
Trần Lệ Dương cũng không nói nhiều, dứt khoát thừa nhận: “Ở nhà hàng Apolo, mày đánh lên mặt tao, tao khó chịu vậy nên tao muốn trả thù mày đấy.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy thì anh cứ nhằm vào tôi này ra tay với phụ nữ thì tính là cái gì chứ?”
“Chỉ giày vò mày thôi thì nó không có ý nghĩa gì cả.”
Trần Lệ Dương rất thẳng thắn: “Xé nát Đường Nhược Tuyết cho mày xem, đó mới thú vị, mới thấu tình đạt lý, hơn nữa đây chỉ mới là bắt đầu.”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Có những lời này của anh là được rồi.”
“Làm sao? Không phục à? Tính thách đấu với tao sao?”
Trần Lệ Dương cười to: “Diệp Phi mày đúng là không biết tự lượng sức mình mà.”
“Hơn nữa tao và Trần gia càng là sự tồn tại mà mày không có cách nào để chạm tới được.”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy kiêu ngạo, rút một điều xì gà ra, thờ ơ châm lên, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn Diệp Phi.
Không có Hàn Nam Hoa áp bức anh ta, thì một thằng lưu manh như Diệp Phi anh ta có thể giẫãm nát cả trăm làn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.