Chương 229
Diệp Phàm
08/10/2021
Mã phu nhân tức giận và nói rất cứng rắn: “Giáo huấn Lâm Tiểu Nhan còn chưa đủ sâu sắc sao?”
“Cô không thích con gái của tôi sao?”
“Tôi muốn báo cáo với sở trưởng Dương, mấy cô mấy cậu là lũ ngồi không ăn bám.”
Kim Ngưng Băng vội vàng xua tay: “Thưa phu nhân, tôi không có ý đó….”
“Viện trưởng Kim, tôi biết cô không có ác ý, cũng biết cô đang muốn đền bù, nhưng cô không thể làm mọi thứ rồi tung lên như vậy.”
Mã Gia Thành duy trì hai phần lý trí: “Với lại bây giờ chúng tôi cũng đã quá thất vọng với bệnh viện các cô rồi, tôi không tin bác sĩ cô dẫn đến.”
Mọi người cùng nhau gật đầu, đúng vậy, thiết bị đều chỉ ra Bạch Như Ca đã khá lên, Nam Cung Xuân sao lại có vấn đề được?
Mã Gia Thành không nói, nhưng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ra hiệu Kim Ngưng Băng đưa Diệp Phi đi.
“Lão Mã, nu không tin tôi thì lão phu liền mặc kệ!”
Nam Cung Xuân rất tự hào: “Lão phu muốn xem, ngoài lão phu còn có thể khiến Mã tiểu thư tỉnh lại.”
“Mã gia không chào đón cậu, mời đi ra ngoài!”
Mã phu nhân nghiêm nghị quát Diệp Phi: “Cút ngay.”
<ặt Nam Cung Xuân rất đắc ý.
Kim Ngưng Băng lên tiếng: “Phu nhân!”
“Viện trưởng Kim, cô đã làm chúng tôi thất vọng cả hai lần, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cô sau.”
Mã phu nhân lạnh giọng quát lớn, thấy Diệp Phi còn đứng yên thì quát: “Cậu điếc à?”
“Tôi nói, Mã gia không chào đón cậu, cút đỉ.”
Kim Ngưng Băng cười khổ, rất bất lực, nhưng không thể làm gì được, ai bảo Lâm Tiểu Nhan đã đào một cái hố quá lớn.
“Bây giờ tôi đi đây, nhưng trước khi đi, tôi muốn nói vài lời.”
Diệp Phi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào mặt Mã Gia Thành và vợ ông ta: “Nam Cung Xuân đang thi triển không phải là châm pháp cứu người mà là châm pháp lấy mạng người.”
“Dùng châm pháp này trên người Bạch Như Ca, cô ấy sẽ thực sự tỉnh lại sau 30 phút.”
“Ngoài ra, các người có thể giữ Nam Cung Xuân lại hai ngày xem ông ta có nguyện ý bảo đảm tính mạng không?”
“Nói trắng ra, ông ta thừa biết Bạch Như Ca không cứu được, muốn kiếm một vồ rồi rời đi.”
Tiếp đó, Diệp Phi nhìn về phía Nam Cung Xuân mở miệng: “Nam Cung Xuân, tôi biết ông muốn ăn bánh ngon bằng máu người khác nhưng tôi muốn nói với ông là Mã gia không phải là một doanh nhân giàu có bình thường, họ là ông trùm Trung Hải.”
“Cô không thích con gái của tôi sao?”
“Tôi muốn báo cáo với sở trưởng Dương, mấy cô mấy cậu là lũ ngồi không ăn bám.”
Kim Ngưng Băng vội vàng xua tay: “Thưa phu nhân, tôi không có ý đó….”
“Viện trưởng Kim, tôi biết cô không có ác ý, cũng biết cô đang muốn đền bù, nhưng cô không thể làm mọi thứ rồi tung lên như vậy.”
Mã Gia Thành duy trì hai phần lý trí: “Với lại bây giờ chúng tôi cũng đã quá thất vọng với bệnh viện các cô rồi, tôi không tin bác sĩ cô dẫn đến.”
Mọi người cùng nhau gật đầu, đúng vậy, thiết bị đều chỉ ra Bạch Như Ca đã khá lên, Nam Cung Xuân sao lại có vấn đề được?
Mã Gia Thành không nói, nhưng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ra hiệu Kim Ngưng Băng đưa Diệp Phi đi.
“Lão Mã, nu không tin tôi thì lão phu liền mặc kệ!”
Nam Cung Xuân rất tự hào: “Lão phu muốn xem, ngoài lão phu còn có thể khiến Mã tiểu thư tỉnh lại.”
“Mã gia không chào đón cậu, mời đi ra ngoài!”
Mã phu nhân nghiêm nghị quát Diệp Phi: “Cút ngay.”
<ặt Nam Cung Xuân rất đắc ý.
Kim Ngưng Băng lên tiếng: “Phu nhân!”
“Viện trưởng Kim, cô đã làm chúng tôi thất vọng cả hai lần, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cô sau.”
Mã phu nhân lạnh giọng quát lớn, thấy Diệp Phi còn đứng yên thì quát: “Cậu điếc à?”
“Tôi nói, Mã gia không chào đón cậu, cút đỉ.”
Kim Ngưng Băng cười khổ, rất bất lực, nhưng không thể làm gì được, ai bảo Lâm Tiểu Nhan đã đào một cái hố quá lớn.
“Bây giờ tôi đi đây, nhưng trước khi đi, tôi muốn nói vài lời.”
Diệp Phi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào mặt Mã Gia Thành và vợ ông ta: “Nam Cung Xuân đang thi triển không phải là châm pháp cứu người mà là châm pháp lấy mạng người.”
“Dùng châm pháp này trên người Bạch Như Ca, cô ấy sẽ thực sự tỉnh lại sau 30 phút.”
“Ngoài ra, các người có thể giữ Nam Cung Xuân lại hai ngày xem ông ta có nguyện ý bảo đảm tính mạng không?”
“Nói trắng ra, ông ta thừa biết Bạch Như Ca không cứu được, muốn kiếm một vồ rồi rời đi.”
Tiếp đó, Diệp Phi nhìn về phía Nam Cung Xuân mở miệng: “Nam Cung Xuân, tôi biết ông muốn ăn bánh ngon bằng máu người khác nhưng tôi muốn nói với ông là Mã gia không phải là một doanh nhân giàu có bình thường, họ là ông trùm Trung Hải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.