Chương 232
Diệp Phàm
26/09/2021
Chết lặng.
Ba tên vệ sĩ còn lại trừng mắt lớn.
Thân thể Mã phu nhân cũng cứng nhắc.
Quá khốc liệt, quá tàn nhẫn.
Bà ta không ngờ rằng Diệp Phi lại hung dữ như vậy.
Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh và cười mỉa mai: “Cậu nhóc, không ngờ cậu lại có tài như vậy, nhưng tiệc quá hai tay không địch lại bôn người.”
“Nào, cùng nhau tới, đánh gục cậu ta.”
Mã phu nhân không tin không trị được Diệp Phi.
Ba tên vệ sĩ Mã gia thần sắc lạnh lùng, cầm côn xông đến chỗ Diệp Phi.
Chỉ là còn chưa đụng được Diệp Phi, bố người mặc thường phục đã lao ra khỏi phòng bệnh của Dương Diệu Đông xử đẹp bó tên bảo vệ.
Không cho phép nhúc nhích!
Sau đó, bố đặc vụ quỳ gối và đập vào bụng vệ sĩ Mã gia khiến họ đau đớn tột cùng.
Ba tên vệ sĩ ngồi xỗm xuống.
Ba họng súng chĩa thẳng vào đầu.
Nhìn thấy khẩu súng, sắc mặt Mã phu nhân thay đổi: “Các người là ai?”
“Tôi là Chu Hoa Kiệt, nhân viên của cục trinh thám Triều Dương.”
Một đặc vụ hét lên: “Thứ trưởng Dương có lệnh, ai dám động đến Diệp thần y, đánh chết.”
“Thứ trưởng Dương?”
“Dương Kiếm Hùng?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã phu nhân thay đổi: “Diệp Phi người Dương gia?”
Chu Hoa Kiệt lạnh lùng lên tiếng: “Diệp thần y là khách quý của Dương gia.”
“Mã phu nhân, tôi biết bà, cũng biết năng lực nhà bà nhưng tôi khuyên bà nên tôn trọng Diệp thần y.”
“Nêu không, đừng trách sao tôi không cho Mã gia chút mặt mũi.”
Anh ta nói một cách thô lỗ nhưng rất dứt khoát.
Lúc Diệp Phi đang cười nhạt, Kim Ngưng Băng giải thích với Mã phu nhân: “Tối qua Diệp Phi cứu mạng sở trưởng Dương.”
Không phải là một tên thầy lang biết chút ít y thuật sao?
Tại sao đột nhiên trở thành cao thủ võ lâm?
Còn là khách quý tôn kính của Dương gia?
Điều này khiến Mã phu nhân không tiếp thu được.
Chỉ là bà ta nhận ra Chu Hoa Kiệt đúng là một thân tín của Dương Kiếm Hùng, ở một mức độ nào đó đại diện cho ý kiến của Dương Kiếm Hùng.
Thô bạo không được, Mã phu nhân chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, cắn môi mở miệng: “Cậu ra giá đi, cứu Như Ca bao nhiêu tiền?” “Bà nghĩ tiền có thể giải quyết mọi thứ trên đời này?” Diệp Phi hai tay chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm Mã phu nhân: “Hừ, bà ra một cái giá tôi tát bà một cái.” “Khốn nạn, cậu dám làm thế với tôi?” Mã phu nhân không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt tức giận, còn có một tia sợ hãi, bà ta chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.
Mọi người xung quanh, kể cả người thân và bạn bè đều tâng bốc bà ta, nhưng bây giờ Diệp Phi thực sự khiến bà ta bị áp lực và sỉ nhục mà trước đây bà ta chưa trải qua.
“Đừng có lải nhải, quanh co…” Diệp Phi không tự chủ được đã kích Mã phu nhân: “Để tôi tát bà một cái, tôi lập tức cứu Như Ca.”
Mã phu nhân tức giận: “Cậu… khốn nạn.”
Ba tên vệ sĩ còn lại trừng mắt lớn.
Thân thể Mã phu nhân cũng cứng nhắc.
Quá khốc liệt, quá tàn nhẫn.
Bà ta không ngờ rằng Diệp Phi lại hung dữ như vậy.
Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh và cười mỉa mai: “Cậu nhóc, không ngờ cậu lại có tài như vậy, nhưng tiệc quá hai tay không địch lại bôn người.”
“Nào, cùng nhau tới, đánh gục cậu ta.”
Mã phu nhân không tin không trị được Diệp Phi.
Ba tên vệ sĩ Mã gia thần sắc lạnh lùng, cầm côn xông đến chỗ Diệp Phi.
Chỉ là còn chưa đụng được Diệp Phi, bố người mặc thường phục đã lao ra khỏi phòng bệnh của Dương Diệu Đông xử đẹp bó tên bảo vệ.
Không cho phép nhúc nhích!
Sau đó, bố đặc vụ quỳ gối và đập vào bụng vệ sĩ Mã gia khiến họ đau đớn tột cùng.
Ba tên vệ sĩ ngồi xỗm xuống.
Ba họng súng chĩa thẳng vào đầu.
Nhìn thấy khẩu súng, sắc mặt Mã phu nhân thay đổi: “Các người là ai?”
“Tôi là Chu Hoa Kiệt, nhân viên của cục trinh thám Triều Dương.”
Một đặc vụ hét lên: “Thứ trưởng Dương có lệnh, ai dám động đến Diệp thần y, đánh chết.”
“Thứ trưởng Dương?”
“Dương Kiếm Hùng?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mã phu nhân thay đổi: “Diệp Phi người Dương gia?”
Chu Hoa Kiệt lạnh lùng lên tiếng: “Diệp thần y là khách quý của Dương gia.”
“Mã phu nhân, tôi biết bà, cũng biết năng lực nhà bà nhưng tôi khuyên bà nên tôn trọng Diệp thần y.”
“Nêu không, đừng trách sao tôi không cho Mã gia chút mặt mũi.”
Anh ta nói một cách thô lỗ nhưng rất dứt khoát.
Lúc Diệp Phi đang cười nhạt, Kim Ngưng Băng giải thích với Mã phu nhân: “Tối qua Diệp Phi cứu mạng sở trưởng Dương.”
Không phải là một tên thầy lang biết chút ít y thuật sao?
Tại sao đột nhiên trở thành cao thủ võ lâm?
Còn là khách quý tôn kính của Dương gia?
Điều này khiến Mã phu nhân không tiếp thu được.
Chỉ là bà ta nhận ra Chu Hoa Kiệt đúng là một thân tín của Dương Kiếm Hùng, ở một mức độ nào đó đại diện cho ý kiến của Dương Kiếm Hùng.
Thô bạo không được, Mã phu nhân chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, cắn môi mở miệng: “Cậu ra giá đi, cứu Như Ca bao nhiêu tiền?” “Bà nghĩ tiền có thể giải quyết mọi thứ trên đời này?” Diệp Phi hai tay chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm Mã phu nhân: “Hừ, bà ra một cái giá tôi tát bà một cái.” “Khốn nạn, cậu dám làm thế với tôi?” Mã phu nhân không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt tức giận, còn có một tia sợ hãi, bà ta chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.
Mọi người xung quanh, kể cả người thân và bạn bè đều tâng bốc bà ta, nhưng bây giờ Diệp Phi thực sự khiến bà ta bị áp lực và sỉ nhục mà trước đây bà ta chưa trải qua.
“Đừng có lải nhải, quanh co…” Diệp Phi không tự chủ được đã kích Mã phu nhân: “Để tôi tát bà một cái, tôi lập tức cứu Như Ca.”
Mã phu nhân tức giận: “Cậu… khốn nạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.