Chương 413
Diệp Phàm
27/03/2022
“Diệp Phi, tên vô dụng này, tại sao anh lại ở chỗ đây hả?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể nâng bố mình dậy, đôi mắt lại rơi vào người Diệp Phi, lập tức gào lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Tuy rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to não phẳng, nhưng mà bây giờ cô ta cũng có thể nhìn ra manh mối, hiện trường chỉ có hai người, nếu không phải Diệp Phi thì là ai chứ?
“Thằng khốn, anh đã làm gì bố tôi?”
Triệu Hiểu Nguyệt giật mình một cái, đứng lên đi đến chỗ đối diện với kêu Diệp Phi kêu lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Phi này không xứng để xách giày cho bố cô ta nữa, sở dĩ bố cô ta quỳ xuống tất cả là bởi vì Diệp Phi này đã giở trò bẩn thỉu.
Diệp Phi một ngụm uống cạn ly trà, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng, chậm rãi đi về phía Triệu Hiểu Nguyệt.
Mỗi bước đi đều khiến tim của Triệu Hồng Quang đập dữ dội.
Mà Triệu Hiểu Nguyệt người trước đây luôn khinh thường Diệp Phi, căn bản không nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
“Diệp Phi, nhà họ Triệu không phải thứ anh có thể trêu chọc”.
Vẻ mặt cô ta hung ác quát: “Tôi mặc kệ anh làm gì, đỡ bố tôi dậy ngay lập tức, có nghe hay không?”
Diệp Phi cười nhạt: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao lại có lòng dạ như rắn rết vậy chứ?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể kiềm chế cơn giận: “Đồ khốn kiếp, một người ăn cơm mềm như anh, có tư cách gì dạy tôi?”
“Bốp…” Diệp Phi đi tới chỗ Triệu Hiểu Nguyệt, không có dấu hiệu báo trước giơ tay phải lên tát Triệu Hiểu Nguyệt một cái thật mạnh.
“Aaaa…” Triệu Hiểu Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng, cả người bị hất văng ra ngoài.
Da thịt bong tróc, miệng mồm chảy máu.
“Thằng khốn, mày dám đánh tao?”
Triệu Hiểu Nguyệt bụm má, điên cuồng hét lên: “Mày lấy đâu ra can đảm để đánh tao…” “Bốp!”
Không đợi Triệu Hiểu Nguyệt nói xong, Diệp Phi lại tát lên một cái, đánh cho Triệu Hiểu Nguyệt rối tung rối mù, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Triệu Hiểu Nguyệt chật vật ngã xuống đất, miệng đây máu tươi, cực kỳ tức giận, cực kỳ nghẹn khuất, sau đó cô ta nhìn về phía Triệu Hồng Quang: “Bố, cho dù con có xấu xa như thế nào thì con vẫn là con gái của bố. Bố có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị người ngoài đánh mà không có lý do sao?”
Cô ta không hiểu, không thể nhìn thấu: “Nhà họ Triệu trở nên vô dụng từ khi nào vậy?”
Triệu Hồng Quang rất khó chịu, nhưng vẫn im lặng.
Tối hôm qua ông ta quỳ cả một đêm, bây giờ cái lưng như muốn gãy đôi, nên bây giờ ông ta không dám múa may trước mặt Diệp Phi nữa.
“Không có lý do?”
Diệp Phi khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt: “Tối hôm qua cô giả bộ đáng thương và bất lực, gọi Đường Nhược Tuyết đi quán bar Huy Hoàng uống rượu…”
“Người ta coi cô như em gái, nhưng cô lại dùng Nhược Tuyết làm con bài mặc cả, còn liên thủ với Triệu Đông Dương làm trò”.
“Bỏ thuốc vào rượu còn chưa đủ, cô còn lấy mất điện thoại của Nhược Tuyết khiến cô ấy không thể cầu cứu người khác”
“Cô nhiều điều ác như vậy mà còn dám nói tôi gây sự vô lý sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm, giống như một hố đen vũ trụ không ngừng xoáy sâu, khiến người ta sợ hãi.
Đường Nhược Tuyết?
Đường Nhược Tuyết?
Triệu Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hóa ra Diệp Phi đến đây là vì Đường Nhược Tuyết, chẳng trách lại hùng hổ và lại còn đầy tự tin như vậy.
Hóa ra là do có nhà họ Đường chống lưng.
Nhưng mà Diệp Phi đã ly hôn với Đường Nhược Tuyết rồi mà?
Tại sao lại có thể bị người nhà họ Đường xúi giục đến đây để đối phó với chính mình?
Hắn là nhà họ Đường không tiện xé rách mặt mũi với nhà họ Triệu cho mới để cho con chó điên Diệp này cắn bọn họ.
Từ chuyện này cũng có thể đoán ra, anh trai và Đường Nhược Tuyết đã gạo nấu thành cơm, nếu không nhà họ Đường sẽ không lợi dụng Diệp Phi kiếm chuyện với bọn họ.
Chỉ là trong lòng cô biết rõ, nhà họ Đường chỉ nhất thời tức giận mà thôi, qua mấy ngày nữa cũng sẽ thỏa hiệp với nhà họ Triệu.
Đến lúc đó chuyện xấu biến thành chuyện tốt, anh trai cô †a cưới Đường Nhược Tuyết, cô ta cũng được nhận 7.5 triệu đô la Mỹ.
“Tao nói tại sao mày lại hung hăng như vậy, còn bắt bố tao quỳ xuống, lại còn ra tay đánh tao, hóa ra là dựa vào bối cảnh của nhà họ Đường”.
Cuối cùng Triệu Hiểu Nguyệt cũng có phản ứng: “Diệp Phi, đừng trách tao luôn khinh thường mày, thật sự mày là đồ vô dụng”.
“Bản thân mày không có năng lực, cho nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Đường để sủa mà thôi”.
“Ha hả, đồ vô dụng chỉ biết ỷ thế hiếp người, mày cũng chỉ dựa hơi nhà họ Đường để bắt nạt một người yếu đuối như tao thôi… “Cô ta cho răng sở dĩ Diệp Phi tự tin như thế có lẽ là vì có nhà họ Đường chống lưng, nếu không cho mười lá gan anh †a cũng sẽ không dám đối đầu với nhà họ Triệu.
Diệp Phi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ châm biếm.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi”.
Sau khi phán đoán xong, Triệu Hiểu Nguyệt lấy lại tự tin, dừng một chút, nhìn Diệp Phi một cái, kiêu ngạo quát lớn: “Chờ đến khi tao gọi điện thoại cho Nhược Tuyết và giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhà họ Đường sẽ tha thứ cho tao, Nhược Tuyết cũng nhất định sẽ ra mặt giúp tao”.
“Mày dám đánh bạn thân nhất của cô ấy, còn dùng người nhà họ Đường trấn áp bố tao!”
“Đến lúc đó, tao sẽ kêu cô ấy hoàn toàn đuổi mày ra khỏi nhà họ Đường, xem mày còn dám cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác như thế nào được nữa…” Theo ý cô ta, cho dù cô †a có làm gì, khi cô ta cầu xin thì Đường Nhược Tuyết cũng sế tha thứ cho cô ta, ít nhất cô ta còn có trọng lượng hơn Diệp Phi.
Cô cầm điện thoại di động lên rồi bấm số gọi cho Đường Nhược Tuyết, nhưng dù thế nào cô ta cũng không thể gọi được cho cô ấy, điều này làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
“Đừng tự cho mình là đúng!”
Triệu Hồng Quang không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói với Triệu Hiểu Nguyệt: “Quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi ngay lập tức”.
“Mày đã gặp phải một tai họa lớn!”
Ông ta hận không thể đánh chết đứa con gái ngu ngốc này của minh.
“Xin lỗi? Tại sao chứ?”
Mặc dù Triệu Hiểu Nguyệt luôn kiêng ky bố của cô ta, nhưng lại càng xem thường Diệp Phi hơn, yêu cầu cô ta xin lỗi Diệp Phi còn khó chịu hơn là giết cô.
“Cha, đừng lo lắng, tên Diệp Phi này chỉ dựa hơi nhà họ Đường để lên mặt với chúng ta thôi”.
“Chỉ cần con gọi được cho Nhược Tuyết, yêu cầu cô ấy thu lại chỗ dựa này, Diệp Phi cũng chẳng là cái thá gì cả”.
Cô ta hung hăng nhìn chăm chằm vào mặt Diệp Phi: “Chúng ta không cần phải sợ tên vô dụng này, người nhà họ Đường chỉ lợi dụng anh ta thôi”.
Hơn nữa, cô ta nghĩ rằng cô ta đang giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, đó chính là một điều tốt.
Trong khi nói chuyện, Triệu Hiểu Nguyệt lại gọi cho Đường Nhược Tuyết một lần nữa.
Tuy nhiên, chuông liên tục kêu nhưng không có ai trả lời.
Cô ta gọi thêm một vài lần nữ, còn gửi tin nhắn, nhưng Đường Nhược Tuyết không trả lời.
Sao vậy chứ?
Rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra?
Đường Nhược Tuyết, người từng coi cô ta là bạn thân, tại sao lại không nghe điện thoại của cô ta?
“Là do mày”.
Triệu Hiểu Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phi, hiểu ra mọi chuyện quát lên: “Chắc chắn là do mày đổi trắng thay đen, còn cố ý làm cho Đường Nhược Tuyết không nghe điện thoại của tao”.
“Đồ tiểu nhân, mày dám châm ngòi ly gián cho bọn tao”.
“Hơn nữa, dù tôi và Nhược Tuyết có ân oán gì đi chăng nữa, thì sẽ không đến lượt một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà như mày xen vào”.
Cô ta tin rằng Diệp Phi đã ly gián cô ta và Đường Nhược Tuyết: “Nếu biết điều thì tốt hơn hết là mày nên cút đi thật xa, chuyện của gia đình bọn tao không phải là thứ mày có thể chen vào”.
Diệp Phi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta, mà chỉ nhìn Triệu Hồng Quang: “Ông đã nghĩ kỹ chưa, giữ lại người lớn hay giữ lại con gái?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể nâng bố mình dậy, đôi mắt lại rơi vào người Diệp Phi, lập tức gào lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Tuy rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to não phẳng, nhưng mà bây giờ cô ta cũng có thể nhìn ra manh mối, hiện trường chỉ có hai người, nếu không phải Diệp Phi thì là ai chứ?
“Thằng khốn, anh đã làm gì bố tôi?”
Triệu Hiểu Nguyệt giật mình một cái, đứng lên đi đến chỗ đối diện với kêu Diệp Phi kêu lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Phi này không xứng để xách giày cho bố cô ta nữa, sở dĩ bố cô ta quỳ xuống tất cả là bởi vì Diệp Phi này đã giở trò bẩn thỉu.
Diệp Phi một ngụm uống cạn ly trà, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng, chậm rãi đi về phía Triệu Hiểu Nguyệt.
Mỗi bước đi đều khiến tim của Triệu Hồng Quang đập dữ dội.
Mà Triệu Hiểu Nguyệt người trước đây luôn khinh thường Diệp Phi, căn bản không nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
“Diệp Phi, nhà họ Triệu không phải thứ anh có thể trêu chọc”.
Vẻ mặt cô ta hung ác quát: “Tôi mặc kệ anh làm gì, đỡ bố tôi dậy ngay lập tức, có nghe hay không?”
Diệp Phi cười nhạt: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao lại có lòng dạ như rắn rết vậy chứ?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể kiềm chế cơn giận: “Đồ khốn kiếp, một người ăn cơm mềm như anh, có tư cách gì dạy tôi?”
“Bốp…” Diệp Phi đi tới chỗ Triệu Hiểu Nguyệt, không có dấu hiệu báo trước giơ tay phải lên tát Triệu Hiểu Nguyệt một cái thật mạnh.
“Aaaa…” Triệu Hiểu Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng, cả người bị hất văng ra ngoài.
Da thịt bong tróc, miệng mồm chảy máu.
“Thằng khốn, mày dám đánh tao?”
Triệu Hiểu Nguyệt bụm má, điên cuồng hét lên: “Mày lấy đâu ra can đảm để đánh tao…” “Bốp!”
Không đợi Triệu Hiểu Nguyệt nói xong, Diệp Phi lại tát lên một cái, đánh cho Triệu Hiểu Nguyệt rối tung rối mù, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Triệu Hiểu Nguyệt chật vật ngã xuống đất, miệng đây máu tươi, cực kỳ tức giận, cực kỳ nghẹn khuất, sau đó cô ta nhìn về phía Triệu Hồng Quang: “Bố, cho dù con có xấu xa như thế nào thì con vẫn là con gái của bố. Bố có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị người ngoài đánh mà không có lý do sao?”
Cô ta không hiểu, không thể nhìn thấu: “Nhà họ Triệu trở nên vô dụng từ khi nào vậy?”
Triệu Hồng Quang rất khó chịu, nhưng vẫn im lặng.
Tối hôm qua ông ta quỳ cả một đêm, bây giờ cái lưng như muốn gãy đôi, nên bây giờ ông ta không dám múa may trước mặt Diệp Phi nữa.
“Không có lý do?”
Diệp Phi khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt: “Tối hôm qua cô giả bộ đáng thương và bất lực, gọi Đường Nhược Tuyết đi quán bar Huy Hoàng uống rượu…”
“Người ta coi cô như em gái, nhưng cô lại dùng Nhược Tuyết làm con bài mặc cả, còn liên thủ với Triệu Đông Dương làm trò”.
“Bỏ thuốc vào rượu còn chưa đủ, cô còn lấy mất điện thoại của Nhược Tuyết khiến cô ấy không thể cầu cứu người khác”
“Cô nhiều điều ác như vậy mà còn dám nói tôi gây sự vô lý sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm, giống như một hố đen vũ trụ không ngừng xoáy sâu, khiến người ta sợ hãi.
Đường Nhược Tuyết?
Đường Nhược Tuyết?
Triệu Hiểu Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hóa ra Diệp Phi đến đây là vì Đường Nhược Tuyết, chẳng trách lại hùng hổ và lại còn đầy tự tin như vậy.
Hóa ra là do có nhà họ Đường chống lưng.
Nhưng mà Diệp Phi đã ly hôn với Đường Nhược Tuyết rồi mà?
Tại sao lại có thể bị người nhà họ Đường xúi giục đến đây để đối phó với chính mình?
Hắn là nhà họ Đường không tiện xé rách mặt mũi với nhà họ Triệu cho mới để cho con chó điên Diệp này cắn bọn họ.
Từ chuyện này cũng có thể đoán ra, anh trai và Đường Nhược Tuyết đã gạo nấu thành cơm, nếu không nhà họ Đường sẽ không lợi dụng Diệp Phi kiếm chuyện với bọn họ.
Chỉ là trong lòng cô biết rõ, nhà họ Đường chỉ nhất thời tức giận mà thôi, qua mấy ngày nữa cũng sẽ thỏa hiệp với nhà họ Triệu.
Đến lúc đó chuyện xấu biến thành chuyện tốt, anh trai cô †a cưới Đường Nhược Tuyết, cô ta cũng được nhận 7.5 triệu đô la Mỹ.
“Tao nói tại sao mày lại hung hăng như vậy, còn bắt bố tao quỳ xuống, lại còn ra tay đánh tao, hóa ra là dựa vào bối cảnh của nhà họ Đường”.
Cuối cùng Triệu Hiểu Nguyệt cũng có phản ứng: “Diệp Phi, đừng trách tao luôn khinh thường mày, thật sự mày là đồ vô dụng”.
“Bản thân mày không có năng lực, cho nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Đường để sủa mà thôi”.
“Ha hả, đồ vô dụng chỉ biết ỷ thế hiếp người, mày cũng chỉ dựa hơi nhà họ Đường để bắt nạt một người yếu đuối như tao thôi… “Cô ta cho răng sở dĩ Diệp Phi tự tin như thế có lẽ là vì có nhà họ Đường chống lưng, nếu không cho mười lá gan anh †a cũng sẽ không dám đối đầu với nhà họ Triệu.
Diệp Phi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ châm biếm.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi”.
Sau khi phán đoán xong, Triệu Hiểu Nguyệt lấy lại tự tin, dừng một chút, nhìn Diệp Phi một cái, kiêu ngạo quát lớn: “Chờ đến khi tao gọi điện thoại cho Nhược Tuyết và giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhà họ Đường sẽ tha thứ cho tao, Nhược Tuyết cũng nhất định sẽ ra mặt giúp tao”.
“Mày dám đánh bạn thân nhất của cô ấy, còn dùng người nhà họ Đường trấn áp bố tao!”
“Đến lúc đó, tao sẽ kêu cô ấy hoàn toàn đuổi mày ra khỏi nhà họ Đường, xem mày còn dám cáo mượn oai hùm bắt nạt người khác như thế nào được nữa…” Theo ý cô ta, cho dù cô †a có làm gì, khi cô ta cầu xin thì Đường Nhược Tuyết cũng sế tha thứ cho cô ta, ít nhất cô ta còn có trọng lượng hơn Diệp Phi.
Cô cầm điện thoại di động lên rồi bấm số gọi cho Đường Nhược Tuyết, nhưng dù thế nào cô ta cũng không thể gọi được cho cô ấy, điều này làm khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
“Đừng tự cho mình là đúng!”
Triệu Hồng Quang không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói với Triệu Hiểu Nguyệt: “Quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi ngay lập tức”.
“Mày đã gặp phải một tai họa lớn!”
Ông ta hận không thể đánh chết đứa con gái ngu ngốc này của minh.
“Xin lỗi? Tại sao chứ?”
Mặc dù Triệu Hiểu Nguyệt luôn kiêng ky bố của cô ta, nhưng lại càng xem thường Diệp Phi hơn, yêu cầu cô ta xin lỗi Diệp Phi còn khó chịu hơn là giết cô.
“Cha, đừng lo lắng, tên Diệp Phi này chỉ dựa hơi nhà họ Đường để lên mặt với chúng ta thôi”.
“Chỉ cần con gọi được cho Nhược Tuyết, yêu cầu cô ấy thu lại chỗ dựa này, Diệp Phi cũng chẳng là cái thá gì cả”.
Cô ta hung hăng nhìn chăm chằm vào mặt Diệp Phi: “Chúng ta không cần phải sợ tên vô dụng này, người nhà họ Đường chỉ lợi dụng anh ta thôi”.
Hơn nữa, cô ta nghĩ rằng cô ta đang giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, đó chính là một điều tốt.
Trong khi nói chuyện, Triệu Hiểu Nguyệt lại gọi cho Đường Nhược Tuyết một lần nữa.
Tuy nhiên, chuông liên tục kêu nhưng không có ai trả lời.
Cô ta gọi thêm một vài lần nữ, còn gửi tin nhắn, nhưng Đường Nhược Tuyết không trả lời.
Sao vậy chứ?
Rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra?
Đường Nhược Tuyết, người từng coi cô ta là bạn thân, tại sao lại không nghe điện thoại của cô ta?
“Là do mày”.
Triệu Hiểu Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phi, hiểu ra mọi chuyện quát lên: “Chắc chắn là do mày đổi trắng thay đen, còn cố ý làm cho Đường Nhược Tuyết không nghe điện thoại của tao”.
“Đồ tiểu nhân, mày dám châm ngòi ly gián cho bọn tao”.
“Hơn nữa, dù tôi và Nhược Tuyết có ân oán gì đi chăng nữa, thì sẽ không đến lượt một tên rác rưởi bị đuổi ra khỏi nhà như mày xen vào”.
Cô ta tin rằng Diệp Phi đã ly gián cô ta và Đường Nhược Tuyết: “Nếu biết điều thì tốt hơn hết là mày nên cút đi thật xa, chuyện của gia đình bọn tao không phải là thứ mày có thể chen vào”.
Diệp Phi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô ta, mà chỉ nhìn Triệu Hồng Quang: “Ông đã nghĩ kỹ chưa, giữ lại người lớn hay giữ lại con gái?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.