Chương 19: Tôi Sẽ Không Đồng Ý
Diệp Phàm
01/08/2021
Hai vợ chồng Hàn Kiểm Phong xanh mặt rời khỏi nhà họ Đường. Câu nói hời hợt của Diệp Phi không chỉ làm mất hứng của
Đường Tam Quốc mà còn làm cho vợ chồng Hàn Kiếm
Phong mất hết thể diện.
Trước mặt chủ nhân thực sự của chiếc Rolex mà chém gió là do mình mua tặng bố vợ, vừa nghĩ đến Hàn Kiếm Phong đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là kết quả của việc Diệp Phi vả mặt đó là bị Lâm Thu Linh bắt anh làm việc nhà một ngày, còn mắng anh bởi là tìm vết mắng anh nửa ngày trời.
Gần chạng vạng tối, Đường Nhược Tuyết chuẩn bị đi dự tiệc thì Lâm Thu Linh lấy lý do an toàn mà bảo Diệp Phi đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi trong lòng hiểu rõ, Lâm Thu Linh bên ngoài thì nói là muốn tốt cho Đường Nhược Tuyết nhưng thực chất là một trả thù anh, muốn anh bị sỉ nhục.
Ban đầu Đường Nhược Tuyết từ chối cho Diệp Phi đi theo, nhưng Lâm Thủ Linh quyết tâm khiến Diệp Phi phải khó xử nên cuối cùng Diệp Phi phải đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Sáu giờ tối, chiếc BMW màu đỏ đang chạy trên đại lộ Trung
Hải.
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng lái xe, không nói với Diệp Phi một cầu, có vẻ cổ vẫn tức giận vì yêu cầu ly hôn của Diệp Phi.
Diệp Phi cũng không chủ động lên tiếng, chỉ quan sát bùa chủ trên người Đường Nhược Tuyết.
Anh phát hiện sát khí trên người cô lại lan rộng thêm vài chỗ, quấn lấy chân và eo của cô, với tốc độ này thì một tuần sau là sẽ phủ kín đầu.
Đến lúc đó, đối mặt với Đường Nhược Tuyết là cái chết.
Trong lúc Đường Nhược Tuyết dừng xe lấy bánh kem, Diệp Phi lấy ra mấy tẩm Tiêu Sát phù” và đặt ở sau lưng ghế, túi sách và dưới ốp điện thoại. Hiện tại anh không thể lấy được bùa hộ mệnh kia của cô, nên chỉ có thể cố gắng hết sức làm ngưng trệ sắt khi kia tự tập lại.
Đường Nhược Tuyết rất nhanh đã trở lại, lái xe đi đến chỗ dụ tiệc, Diệp Phi thấy rõ ràng sát khí kia đã lui lại hơn một nửa.
“Định…”
Lúc anh thở phào nhẹ nhõm thì một tin nhắn gửi đên.
Anh mở ra xem, là Hoàng Chấn Đông gửi.
Hoàng Chấn Đông đã vứt đại đao Quan Công, còn đeo tấm bùa của Diệp Phì nhưng hôm nay vẫn liên tục gặp xui xẻo.
Anh ta còn suýt bị sặc chết khi uống nước lúc trưa.
Hoàng Chẩn Đông hi vọng được gặp Diệp Phi ngay lập tức.
Diệp Phi vốn dĩ ngày mai mới gặp Hoàng Chấn Đông, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng của anh ta cùng với ấn đường tối đen trong những tấm ảnh mà anh gửi đến thì Diệp Phi quyết định gửi vị trí gặp mặt cho Hoàng Chân Đông.
“Gửi tin nhắn cho Tổng Hồng Nhan sao?”
Nhìn thấy Diệp Phi không nói lời nào, lại còn đang nhắn tin vui vẻ như vậy, Đường Nhược Tuyết không kìm được hỏi: “Nếu như anh muốn cùng cô ấy hẹn hò ăn tối, thì anh trực tiếp đi đi, không cần cùng tôi đến câu lạc bộ Hạ Phong.”
“Cải kia mà mẹ giao phó bảo vệ tôi, tôi tự biết bảo vệ mình,
Tay cầm tay lái của cô hơi nổi gân lên.
“Không phải như vậy.”
Diệp Phi không ngờ Đường Nhược Tuyết lại nhắc đến Tổng
Hồng Nhan, hơi giật mình rồi lắc đầu: “Là Hoàng Chấn Đông tìm tôi, gần đây vận khí của ông ta… Ả, không, ông ta là hỏi tôi xem mẹ có chịu kí hợp đồng hay không.
Diệp Phi đưa ra lời giải thích: “Tôi nói với ông ta nên liên hệ trực tiếp với mẹ.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dịu đi khi nghe anh nói như vậy, sau đó nói: “Hôm qua anh có thể đòi nợ của Thương hội Tứ Hải chắc là do Tổng Hồng Nhan giúp đỡ không ít, đúng không?”
Diệp Phi nhẹ nhàng trả lời: “Chính là tôi tự mình đòi.”
Đường Nhược Tuyết lại sắp tức giận: “Làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy?”
Đến bây giờ cô vẫn không tin Diệp Phi có thể tự mình đi đòi lại hai trăm vạn.
“Chuyện là nhự thế này, lúc tôi đến Thương hội Tứ Hải thì gặp Hoàng Chấn Đông đang sang đường.
Không còn cách nào khác, Diệp Phi đành phải nói dối: “Ông ta không nhìn đường nên suýt chút nữa bị xe đụng, cũng may là tối kịp thời giữ lại nên không có tai nạn xảy ra.”
“Ông ta vô cùng biết ơn tôi, hơn nữa một ngàn vạn đối với ông ta cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, thể là vui vẻ kí hợp đồng cùng trả tiền nợ.
“Tất nhiên, Tổng Hồng Nhan cũng gọi điện tới giúp.”
Đường Nhược Tuyết sẽ không tin anh sẽ lấy một đánh một trăm nền Diệp Phi đành bìa một lý do dễ chấp nhận hơn.
“Thì ra là thế!”
Đường Nhược Tuyết hiểu ra vì sao Diệp Phi có thể đòi nợ thành công và còn kí được một đồng ba năm, lấy được một ngàn vạn trả trước.
Hóa ra vẫn là chó ngáp phải ruồi mà cứu được Hoàng Chấn Đồng một mạng.
“Về sau thì ít nhờ Tống Hồng Nhan giúp đỡ.”
Đường Nhược Tuyết mặt lạnh nói: “Mặc dù anh đã cứu được Thiến Thiến, nhưng cũng không thể cầu báo đáp.” Không hiểu tại sao, mỗi lần nghĩ đến Tống Hồng Nhan, bản năng cô muốn nổ tung.
Diệp Phi khẽ nhíu mày: “Cô quản nhiều như vậy làm gì?”
Đường Nhược Tuyết nhưởng mày: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, anh nói xem anh có nghe hay không?”
“Được, được, nghe cô.”
Diệp Phi vội vàng gật đầu đồng ý: “Sau này tôi sẽ ít làm phiền Tống Hồng Nhan…”
Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Nhân tiện, cái đồng hồ Rolex mấy chục vạn, là do Tổng Hồng Nhan mua cho anh?”
“Không phải.”
Diệp Phi lắc đầu: “Cái này là Hoàng Chấn Đông đưa.
Không đợi Đường Nhược Tuyết chất vấn, Diệp Phi liền lấy ra chiếc Rolex ném lên xe: “Nếu không tin thì cô có thể lấy số hiệu để tra xem ai mua nó.”
Thấy như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết cuối cùng cũng tiêu tan lạnh lùng, hừ một tiếng: “Tôi không có thời gian mà lo chuyện xấu của anh.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe BMW màu đỏ đã tới gần hội quán lộng lẫy.
Đèn điện mới bật, xe tới xe đi, rất người mỹ nam, mỹ nữ đến lui.
Chiếc xe dừng lại trước cửa, Diệp Phi đi theo Đường Nhược Tuyết ra ngoài, sau đó nhìn thấy một chiếc Maserati đang tiến đến gần rồi dừng lại.
Hai người phụ nữ cao gầy đi ra.
Đó là hai người bạn thân của Đường Nhược Tuyết, Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan.
Cả hai đều mặc áo ngắn hở bụng cúp ngực, bên dưới thì mặc một chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn.
Làn da trắng nõn cùng hai chân thon dài, lại thêm gương mặt xinh đẹp khiến không ít người đi qua phải ngoái lại nhìn. Nhưng biểu hiện lạnh lùng, cao ngạo của họ lại khiến không ít người phải cúi đầu xuống.
“Nhược Tuyết, cậu đến chưa?”
Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan đi tới.
Đường Nhược Tuyết cười và ôm hai người họ “Tĩnh Tiêu, Hoạn Hoan, buổi tối tốt lành.”
“Nhược Tuyết, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”
Lâm Hoan Hoạn cả người đều dùng Chanel cười, sau đó nhìn từ trên xuống dưới người Diệp Phi: “Anh chính là Diệp Phi?”
Một mặt ghét bỏ.
Cô ta ăn mặc một trăm vạn, mà Diệp Phi chỉ mặc mấy đồ hàng chợ, cả người chắc cũng chỉ hai trăm tệ.
Cả hai đúng chung một chỗ đúng là khác biệt quá lớn.
Dương Tĩnh Tiêu lạnh lùng không thèm nhìn Diệp Phi lấy một cái, một bộ dạng người sống chở quấy rầy của nữ thần cao lãnh.
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Xin chào.”
“Nhược Tuyết, chúng ta mau vào thôi, rất nhiều chị em cũng đến.”
Lâm Hoan Hoan trợn mắt nhìn Diệp Phi một lúc rồi lôi kéo Đường Nhược Tuyết vào câu lạc bộ trước.
Diệp Phi đang định đi theo, thì Dương Tĩnh Tiêu lạnh lùng ngăn trước mặt Diệp Phi.
“Diệp Phi, tôi hi vọng anh với Nhược Tuyết sớm ly hôn một chút.”
Giọng điệu Dương Tĩnh Tiêu rất lạnh lùng: “Giá trị của việc xung hỉ đã hết, anh thức thời mà chủ động cút đi.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Ly hôn hay không cũng không liên quan đến cô.”
“Cô ấy là bạn thân của tôi, đương nhiên là có liên quan tới tôi.”
Dương Tỉnh Tiêu giương cằm lên: “Muốn tiền thì anh không có, nếu không phải cô ấy có thể nhẫn nhịn, thì anh không xứng ở cùng Nhược Tuyết “Vòng tròn của chúng tôi, cả đời này anh cũng không bước vào được.
Nhìn Dương Tĩnh Tiêu đang cao cao tại thượng, Diệp Phi nhếch miệng một cái nói một câu trêu tức.
“Dương tiểu thư, cô lại nghĩ mình ở trên cao quá, làm tôi thấy mình thật nhỏ bé.
“Hiện tại mặc dù tôi không có thành tích gì, nhưng tôi tin rằng cùng lắm là nửa năm thì tôi sẽ có chỗ đứng tại Trung Hải này.”
Giờ khắc này, khí thế của Diệp Phi thay đổi, như một vị thần cao cao tại thượng, áp lực đè ép núi sông, bao phủ tứ phía khiến Dương Tỉnh Tiểu khó thở.
“Về phần cái gọi là vòng tròn của cô, ở trong mắt tôi cũng không có gì đáng nhắc tới.”
“Hôm nay nếu không phải do mẹ vợ yêu cầu thì tôi cũng không thèm tới cuộc tụ tập này của các cô.”
“Đừng nói tôi có xứng với Nhược Tuyết hay không, cho dù không xứng thì như thế nào?”
“Cô nghĩ cô là ai? Có tư cách gì mà khoa tay múa chân?”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Phi bước vào hội quán, để lại Dương Tĩnh Tiêu sững sở tại chỗ.
Sau đó, cô ta thẹn quá hóa giận cười lạnh một tiếng: “Diệp Phi, tôi không biết anh lấy tự tin đầu ra… Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ để hai người ở cùng một chỗ.”
Nói xong, trong mắt cô ta lộ vẻ kiên định…
Đường Tam Quốc mà còn làm cho vợ chồng Hàn Kiếm
Phong mất hết thể diện.
Trước mặt chủ nhân thực sự của chiếc Rolex mà chém gió là do mình mua tặng bố vợ, vừa nghĩ đến Hàn Kiếm Phong đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là kết quả của việc Diệp Phi vả mặt đó là bị Lâm Thu Linh bắt anh làm việc nhà một ngày, còn mắng anh bởi là tìm vết mắng anh nửa ngày trời.
Gần chạng vạng tối, Đường Nhược Tuyết chuẩn bị đi dự tiệc thì Lâm Thu Linh lấy lý do an toàn mà bảo Diệp Phi đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi trong lòng hiểu rõ, Lâm Thu Linh bên ngoài thì nói là muốn tốt cho Đường Nhược Tuyết nhưng thực chất là một trả thù anh, muốn anh bị sỉ nhục.
Ban đầu Đường Nhược Tuyết từ chối cho Diệp Phi đi theo, nhưng Lâm Thủ Linh quyết tâm khiến Diệp Phi phải khó xử nên cuối cùng Diệp Phi phải đi cùng Đường Nhược Tuyết.
Sáu giờ tối, chiếc BMW màu đỏ đang chạy trên đại lộ Trung
Hải.
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng lái xe, không nói với Diệp Phi một cầu, có vẻ cổ vẫn tức giận vì yêu cầu ly hôn của Diệp Phi.
Diệp Phi cũng không chủ động lên tiếng, chỉ quan sát bùa chủ trên người Đường Nhược Tuyết.
Anh phát hiện sát khí trên người cô lại lan rộng thêm vài chỗ, quấn lấy chân và eo của cô, với tốc độ này thì một tuần sau là sẽ phủ kín đầu.
Đến lúc đó, đối mặt với Đường Nhược Tuyết là cái chết.
Trong lúc Đường Nhược Tuyết dừng xe lấy bánh kem, Diệp Phi lấy ra mấy tẩm Tiêu Sát phù” và đặt ở sau lưng ghế, túi sách và dưới ốp điện thoại. Hiện tại anh không thể lấy được bùa hộ mệnh kia của cô, nên chỉ có thể cố gắng hết sức làm ngưng trệ sắt khi kia tự tập lại.
Đường Nhược Tuyết rất nhanh đã trở lại, lái xe đi đến chỗ dụ tiệc, Diệp Phi thấy rõ ràng sát khí kia đã lui lại hơn một nửa.
“Định…”
Lúc anh thở phào nhẹ nhõm thì một tin nhắn gửi đên.
Anh mở ra xem, là Hoàng Chấn Đông gửi.
Hoàng Chấn Đông đã vứt đại đao Quan Công, còn đeo tấm bùa của Diệp Phì nhưng hôm nay vẫn liên tục gặp xui xẻo.
Anh ta còn suýt bị sặc chết khi uống nước lúc trưa.
Hoàng Chẩn Đông hi vọng được gặp Diệp Phi ngay lập tức.
Diệp Phi vốn dĩ ngày mai mới gặp Hoàng Chấn Đông, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng của anh ta cùng với ấn đường tối đen trong những tấm ảnh mà anh gửi đến thì Diệp Phi quyết định gửi vị trí gặp mặt cho Hoàng Chân Đông.
“Gửi tin nhắn cho Tổng Hồng Nhan sao?”
Nhìn thấy Diệp Phi không nói lời nào, lại còn đang nhắn tin vui vẻ như vậy, Đường Nhược Tuyết không kìm được hỏi: “Nếu như anh muốn cùng cô ấy hẹn hò ăn tối, thì anh trực tiếp đi đi, không cần cùng tôi đến câu lạc bộ Hạ Phong.”
“Cải kia mà mẹ giao phó bảo vệ tôi, tôi tự biết bảo vệ mình,
Tay cầm tay lái của cô hơi nổi gân lên.
“Không phải như vậy.”
Diệp Phi không ngờ Đường Nhược Tuyết lại nhắc đến Tổng
Hồng Nhan, hơi giật mình rồi lắc đầu: “Là Hoàng Chấn Đông tìm tôi, gần đây vận khí của ông ta… Ả, không, ông ta là hỏi tôi xem mẹ có chịu kí hợp đồng hay không.
Diệp Phi đưa ra lời giải thích: “Tôi nói với ông ta nên liên hệ trực tiếp với mẹ.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dịu đi khi nghe anh nói như vậy, sau đó nói: “Hôm qua anh có thể đòi nợ của Thương hội Tứ Hải chắc là do Tổng Hồng Nhan giúp đỡ không ít, đúng không?”
Diệp Phi nhẹ nhàng trả lời: “Chính là tôi tự mình đòi.”
Đường Nhược Tuyết lại sắp tức giận: “Làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy?”
Đến bây giờ cô vẫn không tin Diệp Phi có thể tự mình đi đòi lại hai trăm vạn.
“Chuyện là nhự thế này, lúc tôi đến Thương hội Tứ Hải thì gặp Hoàng Chấn Đông đang sang đường.
Không còn cách nào khác, Diệp Phi đành phải nói dối: “Ông ta không nhìn đường nên suýt chút nữa bị xe đụng, cũng may là tối kịp thời giữ lại nên không có tai nạn xảy ra.”
“Ông ta vô cùng biết ơn tôi, hơn nữa một ngàn vạn đối với ông ta cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, thể là vui vẻ kí hợp đồng cùng trả tiền nợ.
“Tất nhiên, Tổng Hồng Nhan cũng gọi điện tới giúp.”
Đường Nhược Tuyết sẽ không tin anh sẽ lấy một đánh một trăm nền Diệp Phi đành bìa một lý do dễ chấp nhận hơn.
“Thì ra là thế!”
Đường Nhược Tuyết hiểu ra vì sao Diệp Phi có thể đòi nợ thành công và còn kí được một đồng ba năm, lấy được một ngàn vạn trả trước.
Hóa ra vẫn là chó ngáp phải ruồi mà cứu được Hoàng Chấn Đồng một mạng.
“Về sau thì ít nhờ Tống Hồng Nhan giúp đỡ.”
Đường Nhược Tuyết mặt lạnh nói: “Mặc dù anh đã cứu được Thiến Thiến, nhưng cũng không thể cầu báo đáp.” Không hiểu tại sao, mỗi lần nghĩ đến Tống Hồng Nhan, bản năng cô muốn nổ tung.
Diệp Phi khẽ nhíu mày: “Cô quản nhiều như vậy làm gì?”
Đường Nhược Tuyết nhưởng mày: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, anh nói xem anh có nghe hay không?”
“Được, được, nghe cô.”
Diệp Phi vội vàng gật đầu đồng ý: “Sau này tôi sẽ ít làm phiền Tống Hồng Nhan…”
Đường Nhược Tuyết lại hỏi: “Nhân tiện, cái đồng hồ Rolex mấy chục vạn, là do Tổng Hồng Nhan mua cho anh?”
“Không phải.”
Diệp Phi lắc đầu: “Cái này là Hoàng Chấn Đông đưa.
Không đợi Đường Nhược Tuyết chất vấn, Diệp Phi liền lấy ra chiếc Rolex ném lên xe: “Nếu không tin thì cô có thể lấy số hiệu để tra xem ai mua nó.”
Thấy như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết cuối cùng cũng tiêu tan lạnh lùng, hừ một tiếng: “Tôi không có thời gian mà lo chuyện xấu của anh.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe BMW màu đỏ đã tới gần hội quán lộng lẫy.
Đèn điện mới bật, xe tới xe đi, rất người mỹ nam, mỹ nữ đến lui.
Chiếc xe dừng lại trước cửa, Diệp Phi đi theo Đường Nhược Tuyết ra ngoài, sau đó nhìn thấy một chiếc Maserati đang tiến đến gần rồi dừng lại.
Hai người phụ nữ cao gầy đi ra.
Đó là hai người bạn thân của Đường Nhược Tuyết, Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan.
Cả hai đều mặc áo ngắn hở bụng cúp ngực, bên dưới thì mặc một chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn.
Làn da trắng nõn cùng hai chân thon dài, lại thêm gương mặt xinh đẹp khiến không ít người đi qua phải ngoái lại nhìn. Nhưng biểu hiện lạnh lùng, cao ngạo của họ lại khiến không ít người phải cúi đầu xuống.
“Nhược Tuyết, cậu đến chưa?”
Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan đi tới.
Đường Nhược Tuyết cười và ôm hai người họ “Tĩnh Tiêu, Hoạn Hoan, buổi tối tốt lành.”
“Nhược Tuyết, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”
Lâm Hoan Hoạn cả người đều dùng Chanel cười, sau đó nhìn từ trên xuống dưới người Diệp Phi: “Anh chính là Diệp Phi?”
Một mặt ghét bỏ.
Cô ta ăn mặc một trăm vạn, mà Diệp Phi chỉ mặc mấy đồ hàng chợ, cả người chắc cũng chỉ hai trăm tệ.
Cả hai đúng chung một chỗ đúng là khác biệt quá lớn.
Dương Tĩnh Tiêu lạnh lùng không thèm nhìn Diệp Phi lấy một cái, một bộ dạng người sống chở quấy rầy của nữ thần cao lãnh.
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Xin chào.”
“Nhược Tuyết, chúng ta mau vào thôi, rất nhiều chị em cũng đến.”
Lâm Hoan Hoan trợn mắt nhìn Diệp Phi một lúc rồi lôi kéo Đường Nhược Tuyết vào câu lạc bộ trước.
Diệp Phi đang định đi theo, thì Dương Tĩnh Tiêu lạnh lùng ngăn trước mặt Diệp Phi.
“Diệp Phi, tôi hi vọng anh với Nhược Tuyết sớm ly hôn một chút.”
Giọng điệu Dương Tĩnh Tiêu rất lạnh lùng: “Giá trị của việc xung hỉ đã hết, anh thức thời mà chủ động cút đi.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Ly hôn hay không cũng không liên quan đến cô.”
“Cô ấy là bạn thân của tôi, đương nhiên là có liên quan tới tôi.”
Dương Tỉnh Tiêu giương cằm lên: “Muốn tiền thì anh không có, nếu không phải cô ấy có thể nhẫn nhịn, thì anh không xứng ở cùng Nhược Tuyết “Vòng tròn của chúng tôi, cả đời này anh cũng không bước vào được.
Nhìn Dương Tĩnh Tiêu đang cao cao tại thượng, Diệp Phi nhếch miệng một cái nói một câu trêu tức.
“Dương tiểu thư, cô lại nghĩ mình ở trên cao quá, làm tôi thấy mình thật nhỏ bé.
“Hiện tại mặc dù tôi không có thành tích gì, nhưng tôi tin rằng cùng lắm là nửa năm thì tôi sẽ có chỗ đứng tại Trung Hải này.”
Giờ khắc này, khí thế của Diệp Phi thay đổi, như một vị thần cao cao tại thượng, áp lực đè ép núi sông, bao phủ tứ phía khiến Dương Tỉnh Tiểu khó thở.
“Về phần cái gọi là vòng tròn của cô, ở trong mắt tôi cũng không có gì đáng nhắc tới.”
“Hôm nay nếu không phải do mẹ vợ yêu cầu thì tôi cũng không thèm tới cuộc tụ tập này của các cô.”
“Đừng nói tôi có xứng với Nhược Tuyết hay không, cho dù không xứng thì như thế nào?”
“Cô nghĩ cô là ai? Có tư cách gì mà khoa tay múa chân?”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Phi bước vào hội quán, để lại Dương Tĩnh Tiêu sững sở tại chỗ.
Sau đó, cô ta thẹn quá hóa giận cười lạnh một tiếng: “Diệp Phi, tôi không biết anh lấy tự tin đầu ra… Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ để hai người ở cùng một chỗ.”
Nói xong, trong mắt cô ta lộ vẻ kiên định…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.