Chương 102: Bị tấn công
Kent Lee
31/05/2023
Càng về đêm, không gian càng trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết. Bầu trời đã bị một bức màn đen giăng kín gần như hoàn toàn. Những vì sao sáng lấp lánh cùng ánh trăng cô độc tỏa ra thứ ảnh sáng mờ mờ ảo ảo hắt vào phòng qua ô cửa sổ sát sàn.
Cả căn phòng không mở lấy một ngọn đèn nên trông càng âm u hơn bao giờ hết.
Cơn gió đêm mang theo chút hơi lạnh cuốn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ phía trên đang mở.
Sau khi Trịnh Thu Cúc giận dỗi rời đi thì hầu như và nói chính xác hơn là không có thêm bất kỳ ai đến đây gặp Lý Thế Kiệt nữa. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình anh.
Lý Thế Kiệt chỉ sinh hoạt một mình, quanh quẩn trong khuôn viên bệnh viện. Thỉnh thoảng anh đi ra con đường quốc lộ lớn bên ngoài bệnh viện, nhìn xem dòng xe ô tô, xe tải lao vùn vụt trên đường với tốc độ cực nhanh.
Tuyến đường này là con đường huyết mạch dẫn đến các tỉnh thành khác nên cũng có không ít xe máy chạy đường dài về quê của mình.
Quê? Quê hương? Lý Thế Kiệt không thể biết rõ quê hương của mình nằm chính xác ở đâu, nói chính xác hơn là quê hương ba mẹ. Anh được sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, nhưng ba mẹ anh đã qua đời trước khi anh biết được quê hương của họ và khi ấy anh cũng còn quá nhỏ để tò mò đến mấy vấn đề đó. Còn người chú của anh, cả hai hầu như không đề cập đến mấy chuyện này vì ông luôn muốn anh trở thành một sát thủ toàn diện để có thể tự bảo vệ chính bản thân của mình.
Còn lại người bác Lý Hữu Bằng thì anh không muốn nói đến. Căn bản bởi vì cả hai không tiếp xúc với nhau quá nhiều, cộng thêm việc trước khi gặp được Trịnh Thu Cúc, anh đã gần như tê liệt tất cả cảm xúc để công việc sát thủ của mình có thể thuận lợi hơn bao giờ hết. Có như vậy mới không có thứ gì có thể ngăn cản anh trở thành sát thủ giỏi nhất được.
Nhưng kể cả dù đã tiếp xúc với Trịnh Thu Cúc và cô đã giúp Lý Thế Kiệt gần như khôi phục lại tất cả những cảm xúc nên có của một con người ra thì anh cũng gần như không có cảm giác muốn nói chuyện với Lý Hữu Bằng dù đó mới thật sự là người bác ruột của anh. Đối với anh hiện tại, anh chỉ có một người nhà duy nhất, đó chính là Trịnh Thu Cúc.
Không gian nhà vệ sinh bên trong phòng không quá nhỏ so với những bệnh viện bình thường. Nhưng nó cũng không khác gì so với môi trường bên ngoài khi nó không sáng đèn, chỉ tối đen như mực.
Ngọn gió đêm bên ngoài thổi liên tục vào cửa kính khiến nó phát ra một âm thanh rất khẽ, không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng nên lúc này âm thanh này càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vừa tắt vòi nước, Lý Thế Kiệt xoay người lấy khăn giấy lau khô tay của mình.
Đúng lúc này, Lý Thế Kiệt liền khựng vài giây khi nghe được tiếng cửa phòng mình mở ra. Lúc xoay người, một bóng người màu trắng xuất hiện lồ lộ trước mặt anh, đang đi hướng về phía giường bệnh.
Không phải những thứ tâm linh, chắc chắn cũng không phải bác sĩ vì vào khung giờ đêm như thế này, hầu như không một bác sĩ nào ở lại bệnh viện ngoại trừ những bác sĩ ở phòng ban cấp cứu. Nên bây giờ một người mặc trang phục bác sĩ xuất hiện trước mặt, Lý Thế Kiệt liền có cảm giác chẳng lành.
Một người giả dạng bác sĩ xuất hiện ở phòng bệnh của một bệnh nhân với lý do gì? Không cần nói cũng có thể nhận ra mục đích của người này chắc chắn muốn hạ sát bệnh nhân đó.
Bước đi của người bác sĩ này quá chậm và cố không để bản thân không phát ra tiếng động khi đến gần chiếc giường.
Xung quanh không gian nhà vệ sinh đều không có thứ gì để anh làm vũ khí cả. Chưa kể đến con dao gọt trái cây cũng đã để trên bàn đối diện với ghế sô pha bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Lý Thế Kiệt quyết định chiến đấu trực diện với đối phương. Chi dù bản thân hiện tại đang bị thương nên anh muốn bắt sống tên đột nhập này để xem hắn là người như thế nào và là người của ai cử đến.
Di chuyển trên mũi chân để không phát ra tiếng động, chỉ trong chớp nhoáng anh đã đi cửa ra vào, đưa tay vặn lấy chốt cửa.
Tiếng chốt cửa vang lên một tiếng cạch rất khẽ. Nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tên bác sĩ giả dạng kia. Hắn ta giật mình quay phắt lại nhìn phía sau.
"Ai cử mày đến đây?" Lý Thế Kiệt lạnh lùng hỏi. Anh đứng ở cửa, một chân trước một chân sau, tư thế và tâm lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu.
Bắt sống được tên bác sĩ giả dạng này, nếu là người của nhóm Rồng Đen thì bây giờ anh sẽ có thêm manh mối để điều tra về mối liên quan của băng nhóm này với gia đình của Trịnh Thu Cúc. Còn nếu không phải người của tổ chức Rồng Đen thì cũng có thể để anh biết được ngoài băng nhóm kia ra thì còn những ai muốn giết mình.
Tên bác sĩ giả dạng quay người lại, trên tay cầm theo ống tiêm. Hắn ta đeo khẩu trang y tế nên anh không tài nào có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn được..
Chỉ vài giây sau, hắn ta liền lao về phía Lý Thế Kiệt, ống kiêm tiêm nhắm thẳng vào anh.
Vừa định di chuyển lách người né đi thì cơn đau trên thể xác liền truyền đến khiến tốc độ của Lý Thế Kiệt lập tức chậm lại. Không kịp né đòn, anh chỉ giơ tay lên đỡ, chặn lại ống tiêm không cho nó đâm vào người mình.
Với tốc độ lao đến và sức mạnh của hắn ta khiến cả người anh không giữ được thăng bằng liền bước lùi về sau, cả người đập vào cửa phòng bệnh rầm một tiếng vang vọng khắp cả hành lang.
Để tránh tên sát thủ giả bác sĩ này có thể hạ sát mình, Lý Thế Kiệt giơ một chân, dùng đầu gối cản ngay bụng của hắn để hắn ta không thể áp sát quá nhiều về mình.
Anh quyết định đánh cược.
Lý Thế Kiệt hất tay, đầy ống tiêm lệch sang một bên, đồng thời để tạo khoảng trống cho một bên tay còn lại. Ngay lập tức mũi kiêm tiêm đâm vào cánh cửa phía sau, chỉ cách cổ anh một đoạn vô cùng ngắn, gãy ngay lập tức. Chớp lấy thời cơ, anh dùng tay còn lại đấm một phát vào thẳng mặt tên sát thủ.
Bị trúng đòn, hắn ta liền lùi lại vài bước. Không bỏ sót bất cứ thời gian quý báu nào, Lý Thế Kiệt liền giơ chân, đạp thêm một cú vào bụng tên sát thủ khiến hắn ta ngã lăn xuống đất. Ngay lập tức anh liền tiến lên, vung chân đá thẳng vào đầu hắn ta.
Với phản xạ của một sát thủ, dù không thể né đòn nhưng hắn ta vẫn có thể đỡ được đòn đá này của Lý Thế Kiệt, sau đó liền xoay người, vòng tay qua đầu gối tung một đòn vật.
Không ngờ đến đòn tấn công này, Lý Thế Kiệt liền mất đà, bị tên sát thủ vậy cả người chúi về phía trước. Ngay lập tức hắn ta trèo lên người anh từ phía sau, một tiếng kéo xoẹt vang lên đến chói tai, tên sát thủ vòng một sợi dây cáp qua cổ Lý Thế Kiệt hòng siết cổ anh. Để tránh mình bị siết cổ đến chết, anh chỉ kịp đưa một tay lên nắm lấy vợi dây nhưng với thế chủ động, hắn tay liền kéo tay anh dính sát vào cổ.
Dù không nhìn thấy phía sau nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hắn ta đang ngày càng siết chặt dần.
Hơi thở trở nên đứt đoạn, mặt lập tức đỏ bừng lên. Lý Thế Kiệt cảm thấy tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt khiến nhịp thở trở nên khó khăn vô cùng.
Cả cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn của Lý Thế Kiệt hoàn toàn không đủ sức để đánh bật tên sát thủ khi bị hắn ta đè cả người lên.
Cả cơ thể gần như kiệt sức, một sát thủ số một vẫn chỉ là một con người bình thường. Khi bị thương vẫn biết đau, vẫn biết mệt và hầu như hoàn toàn không thể chống đỡ nổi một sát thủ chuyên nghiệp trong khi bản thân đang bị thương khá nặng.
Tầm mắt anh dần nhoè đi.
Đúng lúc này, khoé mắt anh bắt gặp một vật màu kim loại được dán bên dưới giường của mình. Đó là một con dao găm.
Không suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt liền cố gắng hết sức, giơ tay rút con dao găm ra khỏi nơi ẩn giấu, đâm mạnh về phía sau.
Tên sát thủ liền rên lên một tiếng, sợi dây cáp ở cổ được nới lỏng, Lý Thế Kiệt nhanh chóng trở mình để thoát khỏi hắn ta. Sau đó lập tức liền đâm dao về phía tên sát thủ.
Hắn ta nhanh nhẹn lăn người thoát được, đồng thời cũng nhanh chóng đứng lên giơ chân đá mạnh một cú vào bụng Lý Thế Kiệt khiến anh thở hắt ra.
Tưởng chừng tên sát thủ sẽ tiếp tục tấn công anh nhưng không. Hắn ta quy người, tăng tốc chạy thẳng về phía ô cửa sổ sát sàn.
Một tiếng xoảng lớn vang lên, cơn gió đêm bên ngoài lập tức thổi vào khiến mái tóc ngắn của Lý Thế Kiệt khẽ bay trong gió. Anh liền nén cơn đau, đứng dậy chạy về phía ô cửa sổ.
Tên sát thủ đã tiếp đất một cách gọn gàng trên bãi cỏ sau khi dùng cái cây gần đó để làm giảm trọng lực tác dụng lên mình. Hắn ta tăng tốc, phóng nhanh về phía cổng chính mà không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần nào.
Mảnh kính vụn nằm rải rác dưới mặt đất xuyến thủng âu đôi dép lê dưới chân của Lý Thế Kiệt, chạm vào bàn chân khiến anh hơi nhói. Biết mình không nên ở lại đây lâu nên anh xoay người đi thẳng ra cửa, mở cửa.
Y tá đứng bên ngoài đập cửa liên tục cuối cùng cũng được chạy vào. Cô ta mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong cùng ô cửa sổ lớn đã bị vỡ hoàn toàn. Cô ta hét lên một tiếng khi vừa quay người lại đã thấy Lý Thế Kiệt cầm con dao găm trên tay.
Mỗi cơn gió càng thổi mạnh hơn nữa khiến tấm rèm liên tục bay phấp phới.
"Có… có chuyện gì vậy?" Y tá gần như nói không nên lời vì kinh sợ.
"Báo bảo vệ. Có kẻ đột nhập." Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Cô ta hơi ngây ra: "Hả?"
"Cô còn ngây ra đó làm gì? Đi mau!" Lý Thế Kiệt giục.
"Dạ dạ." Y tá gật đầu liên tục nhưng vừa chạy ra cửa, cô ta liền dừng lại, chỉ vào tay phải của Lý Thế Kiệt: "Nhưng mà tay của anh chảy máu rồi."
Lúc này, Lý Thế Kiệt mới cảm thấu lòng bàn tay của mình hơi nhói lên. Máu đã rủ ra từ lúc nào và không ngừng chảy xuống các đầu ngón tay, tích tụ lại thành từng giọt rồi rơi xuống nền sàn.
Anh nghĩ: Có lẽ là do sợi dây cáp mà tên sát thủ khi nãy định siết cổ mình gây ra.
"Tôi biết rồi." Lý Thế Kiệt đáp rồi lập tức cho con dao kia vào trong túi đồ của mình, lập tức rời khỏi phòng.
Chuyện báo cáo, rà soát hay thậm chí là phong tỏa toàn bộ bệnh viện để truy bắt kẻ đột nhập kia bây giờ đã là chuyện của cá nhân bệnh viện. Lý Thế Kiệt cũng không cần để tâm đến. Nếu như họ bắt được hắn ta thì đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách bắt lại hắn ta sau vậy.
Không suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt đi thẳng một mạch xuống phòng cấp cứu. Anh biết vào giờ này, Gia Hân có ca trực ở đây.
Phòng cấp cứu vào khung giờ đêm khuya vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng vẫn có một vài ca tai nạn giao thông được đưa thẳng vào đây. Nhưng hiện tại, trong phòng cấp cứu không còn cả nào cần xử lý cả. Gia Hân đang ngồi cùng một đồng nghiệp ở quầy thông tin của phòng ban, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại cười đùa với nhau.
Vừa thấy Lý Thế Kiệt, Gia Hân hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy cánh tay chảy máu của anh, cô ấy cũng không lấy làm lạ nữa. Từ trước đến nay, cô ấy biết giữa Lý Thế Kiệt và mình luôn có một bức tường vô hình ngăn cách họ lại và anh luôn nghi ngờ mình nên khi anh xuống đến tận đây tìm thì chỉ có một duy nhất là anh bị thương.
Gia Hân nói với đồng nghiệp vài câu rồi đứng dậy, chỉ tay về một chiếc giường gần đó trong phòng ban rồi quay người cầm lấy bộ dụng cụ y tế. Trên đường đi, cô ấy lấy di động ra, đưa đến gần miệng rồi nói gì đó. Nói xong liền cất trở vào trong túi áo.
Lý Thế Kiệt cũng không lên tiếng hỏi vì anh liền hiểu ý, đi thẳng về phía chiếc giường kia rồi leo lên đó ngồi. Trong thời gian chờ đợi, anh nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi hồi phục.
Gia Hân kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, lấy thuốc từ bộ dụng cụ ra và bắt đầu bước khử trùng vết thương cho anh. Cô ấy rất tập trung nhưng miệng vẫn hỏi: "Sao anh bị thương vậy?"
Lý Thế Kiệt biết cô ấy đã biết chuyện anh là một sát thủ và John Davis cũng làm việc cho anh nên cũng không cần phải nói úp úp mở mở. Anh nhìn về phía quầy thông tin, mấy cô đồng nghiệp của Gia Hân dường như không quan tâm phía này.
"Bị ám sát." Lý Thế Kiệt vào thẳng trọng tâm.
"Vậy có bắt người đó không?" Gia Hân vẫn tập trung xử lý từng bước một mà không hề xảy ra bất kỳ sai sót nào.
"Không."
"Có biết đó là ai không?"
Lý Thế Kiệt mở mắt ra, nhìn Gia Hân vài giây. Cô ấy đang xử lý đến bước cuối cùng, vẫn rất tập trung mà không hề ngước lên nhìn anh.
"Không." Lý Thế Kiệt lại tiếp tục nhắm mắt. Anh muốn loại bỏ nghi ngờ về việc những chuyện xảy ra với anh đều có liên quan đến Gia Hân ra khỏi đầu.
John Davis là bạn thân của anh nên nên anh nghĩ anh ta cũng có thể có mắt nhìn người và biết được đối phương tiếp cận mình với mục đích gì.
"Tôi nói với John anh đã bị thương." Gia Hân nói trong lúc cô ấy giúp anh băng lại vết thương.
Lúc này Lý Thế Kiệt mới mở mắt nhìn thẳng về phía trước, phía chiếc giường trắng trống không trước mặt mà biết bao nhiêu người đã nằm trên đó với cơ thể đầy máu hoặc đang trong tình trạng nguy kịch, cũng trên chiếc giường đó biết bao nhiêu người được cứu sống hoặc không thể thoát khỏi bàn tay của thần chết.
"Cô gọi cho cậu ấy làm gì?" Lý Thế Kiệt hỏi.
"Tôi nghĩ anh ấy nên biết chuyện anh bị thương." Gia Hân hờ hững đáp, tiện tay thu lại bộ dụng cụ y tế: "Đâu phải anh không biết anh ấy rất quan tâm đến anh đâu."
"Nhưng người cậu ấy nên quan tâm bây giờ là cô, không phải tôi."
Gia Hân hơi khựng lại vài giây, sau đó tiếp tục thu dọn. Cô ấy cầm bộ dụng cụ lên, vừa bước được vài bước thì bất chợt dừng lại: "Nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm đến anh. Anh ấy nói anh cũng được xem là người thân của anh ấy."
Nói xong, Gia Hân liền bỏ đi một mạch về phía quầy thông tin.
Lý Thế Kiệt cũng không rời đi ngay. Phòng bệnh của anh đã trở nên hỗn loạn và hoang tàn nên cũng không thể quay về đó, hiện tại trong phòng cấp cứu này khá an toàn nên anh quyết định ở đây chợp mắt một chút cũng không có gì đáng lo ngại.
Vừa chợp mắt được vài phút, tiếng chân chạy hối hả trên hành lang vang lên liên tục, truyền đến bên tai Lý Thế Kiệt. Vừa mở mắt, anh bắt gặp John Davis đang nói chuyện với Gia Hân và cô ấy đang chỉ tay về phía này. Anh ta nói thêm vài câu với cô bạn gái của mình rồi quay người đi về phía của anh.
John Davis đút hai tay vào túi áo khoác dài đến đầu gối của mình, bình thản đi đến nhìn người bạn thân luôn gần như chết đi sống lại của mình.
"Vẫn chưa chết à?" John Davis hỏi.
Lý Thế Kiệt bật cười, trong tư thế tựa người vào đầu giường như thế này, anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Sao tôi có thể chết trước cậu được chứ!" Anh nói.
John Davis cũng cười, kéo chiếc ghế bên cạnh đến ngồi xuống.
"Cảm thấy thế nào?" Anh ta hỏi.
"Chỉ xây xát ngoài da thôi." Lý Thế Kiệt đáp.
"Mới hồi sáng thấy bình thường khoẻ mạnh, bay giờ lại gặp cậu dưới phòng cấp cứu thế này, cậu nên xem lại cách ăn ở của mình đi."
"Phải phải. Tôi phải xem lại cách ăn ở của mình để xem xem tại sao tôi bị như vậy rồi mà lại còn có người bạn cứ ở đó nói suốt vậy."
John Davis rời khỏi ghế, trèo lên cái giường bên cạnh, tựa người ở đầu giường, duỗi đôi chân dài của mình ra.
"Mới tỉnh lại mà đã có khách đến thăm rồi. Cậu đúng là được lòng công chúng quá rồi đấy."
Lý Thế Kiệt nghe ra ẩn ý trong câu nói của bạn thân mình. Anh thở dài một hơi, nhìn về phía bàn thông tin. Lúc này có một bệnh nhân nằm trên cáng được đẩy vào với tình trạng không mấy khả quan khi trên cơ thể người đó toàn là máu. Vây quanh chiếc xe đẩy đó còn có một vài nhân viên trực xe cấp cứu. Giờ phút này, lẫn bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu đều phải bắt đầu công việc của mình.
"Tôi cũng không ngờ vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu lại có người chào đón sớm như vậy." Anh nói.
"Cậu có nghĩ ra là ai không? Có khi nào…" John Davis hơi ấp úng không biết có nên nói luôn câu sau vào lúc này hay không.
Mắt Lý Thế Kiệt vẫn nhìn người của khoa cấp cứu đang cực lực cứu người. Anh nói: "Đừng úp úp mở mở. Nói vào trọng tâm."
"Có khi nào là người của tổ chức Rồng Đen hay không? Nếu là người của tổ chức đó thì hoàn toàn có thể dư sức theo dõi chúng ta từng li từng tí."
"Không phải người của nhóm Rồng Đen." Lý Thế Kiệt lập tức kéo John Davis ra khỏi sự lo âu của anh ta.
"Không phải? Sao cậu có thể chắc chắn điều đó chứ?"
"Dù không nhìn rõ nhưng theo ký ức lúc tôi giao đấu với nó, tôi nhớ là không có hình xăm rồng trên tay nó."
"Nếu không phải là người của Rồng Đen thì là của ai được kia chứ? Dù sao thì nhóm Thành Hưng cũng bị cậu với Quỷ Đỏ giết hết rồi mà."
"Chuyện đó tôi cũng đang muốn biết đây." Lý Thế Kiệt nhìn máu phun ra từ miệng người đang nằm trên giường cấp cứu. Anh nói tiếp: "Nhưng tôi thấy tên sát thủ này rất lạ."
"Lạ là lạ chỗ nào?"
"Tôi không biết. Chỉ là cảm giác thôi."
Anh chỉ cảm thấy tên sát thủ này rất lạ. Nhưng anh vẫn không biết tại sao mình lại có cảm giác này nữa.
John Davis như sực nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "Phải rồi. Phòng cậu có gắn camera không?"
"Cậu có thấy phòng bệnh nào có gắn camera không?"
John Davis lập tức á khẩu.
"Ở hành lang với ở ngoài vườn thì có." Lý Thế Kiệt nói.
"Vậy để tôi xem thử xem có tìm được manh mối gì không." John Davis đứng lên, lại đút hai tay vào túi áo khoác: "Bây giờ tôi đi kêu bệnh viện sắp xếp phòng cho cậu."
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp "ừ" một tiếng.
John Davis rời đi, Lý Thế Kiệt cũng nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi.
Không biết trôi qua bao lâu thì có một vài y tá đến gọi Lý Thế Kiệt dậy. Họ thông báo với anh đã chuẩn bị phòng và mời anh đi theo họ.
Trong lòng vẫn còn nghi ngờ xem người y tá này có phải lại là một cái bẫy để đưa anh đến chỗ vắng người hạ sát hay không thì anh liền bắt gặp Gia Hân. Cô ấy đi đến hỏi hai người làm gì mà lâu quá vậy rồi yêu cầu họ đi theo mình.
Có Gia Hân nên Lý Thế Kiệt cũng yên tâm phần nào. Trong lúc ngang qua chiếc giường đối diện, người vừa được cấp cứu ở đây đã không thấu đâu nữa. Anh nghĩ, có lẽ người đó đã được đưa lên phòng bệnh điều trị hoặc tình huống xấu nhất và người đó đã không qua khỏi.
Gia Hân đưa anh lên tầng ở giữa rồi băng qua một cái cầu bằng kính nối hai tòa nhà với nhau. Tòa nhà này sang trọng hơn tòa nhà ban đầu. Ở mỗi tầng cũng đều phân chia bệnh nhân của khoa nào ra khoa đó.
Dọc đường, Gia Hân thấy Lý Thế Kiệt nhìn xung quanh nên cũng nói cho Lý Thế Kiệt nghe phòng bệnh trong tòa nhà này là phòng bệnh độc lập và sang trọng nhất trong khu bệnh viện và hầu như các người ở tầng lớp thượng lưu sẽ chọn mấy căn phòng trong tòa nhà này để có thể im lặng hồi phục.
Có thế thấy toà nhà bên trong này hoàn toàn bị che khuất bởi tòa nhà bên ngoài, nếu không để ý sẽ không biết đến sự tồn tại của tòa nhà này.
Gia Hân đưa Lý Thế Kiệt đến tầng cao nhất và dừng lại trước một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang. Cửa phòng đang mở, bên trong được bày trí vô cùng sang trọng và bộ sô pha cũng rộng lớn hơn. Nếu chỉ đứng bên trong căn phòng sẽ có nhiều người lầm tưởng đây là một khách sạn chứ không phải bệnh viện.
"Về việc anh chuyển phòng, chúng tôi sẽ thông báo lại cho người nhà của anh." Gia Hân nói. Cô ấy tiện tay kéo cửa phòng đóng lại.
Vào lúc cửa phòng đóng được hơn một nửa, Gia Hân lại nói thêm: "Thứ anh John nói anh cần, tôi vẫn đặt nó ở vị trí cũ." Nói xong, cô ấy liền đóng cửa lại.
Lý Thế Kiệt biết từ "nó" mà Gia Hân ám chỉ đến cái gì. Đó chính là con dao găm được giấu dưới gầm giường đã cứu mạng anh khỏi tên sát thủ.
Thì ra con dao găm chuẩn bị dưới gầm giường là do John Davis chuẩn bị cho anh. Lý Thế Kiệt đã định lúc gặp anh ta sẽ hỏi chuyện này nhưng nhất thời anh lại quên bẵng đi mất. Bây giờ cũng có câu trả lời rồi nên cũng không sao.
Mọi thứ ở phòng bệnh cũ đều đã được chuyển hết tất cả sang đây và được đặt đúng như hiện trạng ban đầu lúc ở phòng cũ. Tấm rèm cửa cung được mở ra nhưng cửa kính đã đóng lại. Giờ phút này Lý Thế Kiệt mới nhận ra phòng này có ban công và bên ngoài ban công cũng có đặt hai chiếc ghế mây và một chiếc bàn bằng kính.
Anh cầm lấy bộ quần áo để ở trên đầu tủ bên cạnh lối vào. Trên đường đến đây Gia Hân cũng đã nói sẽ chuẩn bị cho anh một bộ quần áo mới nên anh đi thẳng vào nhà vệ sinh để thay.
Khi quay trở ra, Lý Thế Kiệt ngồi thử lên chiếc giường. Nó hoàn toàn êm hơn so với tấm nệm ở phòng cũ. Anh lập tức ngả lưng lên đó và không biết mình vào giấc từ lúc nào không hay.
Cả căn phòng không mở lấy một ngọn đèn nên trông càng âm u hơn bao giờ hết.
Cơn gió đêm mang theo chút hơi lạnh cuốn vào trong qua ô cửa sổ nhỏ phía trên đang mở.
Sau khi Trịnh Thu Cúc giận dỗi rời đi thì hầu như và nói chính xác hơn là không có thêm bất kỳ ai đến đây gặp Lý Thế Kiệt nữa. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình anh.
Lý Thế Kiệt chỉ sinh hoạt một mình, quanh quẩn trong khuôn viên bệnh viện. Thỉnh thoảng anh đi ra con đường quốc lộ lớn bên ngoài bệnh viện, nhìn xem dòng xe ô tô, xe tải lao vùn vụt trên đường với tốc độ cực nhanh.
Tuyến đường này là con đường huyết mạch dẫn đến các tỉnh thành khác nên cũng có không ít xe máy chạy đường dài về quê của mình.
Quê? Quê hương? Lý Thế Kiệt không thể biết rõ quê hương của mình nằm chính xác ở đâu, nói chính xác hơn là quê hương ba mẹ. Anh được sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, nhưng ba mẹ anh đã qua đời trước khi anh biết được quê hương của họ và khi ấy anh cũng còn quá nhỏ để tò mò đến mấy vấn đề đó. Còn người chú của anh, cả hai hầu như không đề cập đến mấy chuyện này vì ông luôn muốn anh trở thành một sát thủ toàn diện để có thể tự bảo vệ chính bản thân của mình.
Còn lại người bác Lý Hữu Bằng thì anh không muốn nói đến. Căn bản bởi vì cả hai không tiếp xúc với nhau quá nhiều, cộng thêm việc trước khi gặp được Trịnh Thu Cúc, anh đã gần như tê liệt tất cả cảm xúc để công việc sát thủ của mình có thể thuận lợi hơn bao giờ hết. Có như vậy mới không có thứ gì có thể ngăn cản anh trở thành sát thủ giỏi nhất được.
Nhưng kể cả dù đã tiếp xúc với Trịnh Thu Cúc và cô đã giúp Lý Thế Kiệt gần như khôi phục lại tất cả những cảm xúc nên có của một con người ra thì anh cũng gần như không có cảm giác muốn nói chuyện với Lý Hữu Bằng dù đó mới thật sự là người bác ruột của anh. Đối với anh hiện tại, anh chỉ có một người nhà duy nhất, đó chính là Trịnh Thu Cúc.
Không gian nhà vệ sinh bên trong phòng không quá nhỏ so với những bệnh viện bình thường. Nhưng nó cũng không khác gì so với môi trường bên ngoài khi nó không sáng đèn, chỉ tối đen như mực.
Ngọn gió đêm bên ngoài thổi liên tục vào cửa kính khiến nó phát ra một âm thanh rất khẽ, không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng nên lúc này âm thanh này càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vừa tắt vòi nước, Lý Thế Kiệt xoay người lấy khăn giấy lau khô tay của mình.
Đúng lúc này, Lý Thế Kiệt liền khựng vài giây khi nghe được tiếng cửa phòng mình mở ra. Lúc xoay người, một bóng người màu trắng xuất hiện lồ lộ trước mặt anh, đang đi hướng về phía giường bệnh.
Không phải những thứ tâm linh, chắc chắn cũng không phải bác sĩ vì vào khung giờ đêm như thế này, hầu như không một bác sĩ nào ở lại bệnh viện ngoại trừ những bác sĩ ở phòng ban cấp cứu. Nên bây giờ một người mặc trang phục bác sĩ xuất hiện trước mặt, Lý Thế Kiệt liền có cảm giác chẳng lành.
Một người giả dạng bác sĩ xuất hiện ở phòng bệnh của một bệnh nhân với lý do gì? Không cần nói cũng có thể nhận ra mục đích của người này chắc chắn muốn hạ sát bệnh nhân đó.
Bước đi của người bác sĩ này quá chậm và cố không để bản thân không phát ra tiếng động khi đến gần chiếc giường.
Xung quanh không gian nhà vệ sinh đều không có thứ gì để anh làm vũ khí cả. Chưa kể đến con dao gọt trái cây cũng đã để trên bàn đối diện với ghế sô pha bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Lý Thế Kiệt quyết định chiến đấu trực diện với đối phương. Chi dù bản thân hiện tại đang bị thương nên anh muốn bắt sống tên đột nhập này để xem hắn là người như thế nào và là người của ai cử đến.
Di chuyển trên mũi chân để không phát ra tiếng động, chỉ trong chớp nhoáng anh đã đi cửa ra vào, đưa tay vặn lấy chốt cửa.
Tiếng chốt cửa vang lên một tiếng cạch rất khẽ. Nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tên bác sĩ giả dạng kia. Hắn ta giật mình quay phắt lại nhìn phía sau.
"Ai cử mày đến đây?" Lý Thế Kiệt lạnh lùng hỏi. Anh đứng ở cửa, một chân trước một chân sau, tư thế và tâm lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu.
Bắt sống được tên bác sĩ giả dạng này, nếu là người của nhóm Rồng Đen thì bây giờ anh sẽ có thêm manh mối để điều tra về mối liên quan của băng nhóm này với gia đình của Trịnh Thu Cúc. Còn nếu không phải người của tổ chức Rồng Đen thì cũng có thể để anh biết được ngoài băng nhóm kia ra thì còn những ai muốn giết mình.
Tên bác sĩ giả dạng quay người lại, trên tay cầm theo ống tiêm. Hắn ta đeo khẩu trang y tế nên anh không tài nào có thể nhìn thấy rõ mặt của hắn được..
Chỉ vài giây sau, hắn ta liền lao về phía Lý Thế Kiệt, ống kiêm tiêm nhắm thẳng vào anh.
Vừa định di chuyển lách người né đi thì cơn đau trên thể xác liền truyền đến khiến tốc độ của Lý Thế Kiệt lập tức chậm lại. Không kịp né đòn, anh chỉ giơ tay lên đỡ, chặn lại ống tiêm không cho nó đâm vào người mình.
Với tốc độ lao đến và sức mạnh của hắn ta khiến cả người anh không giữ được thăng bằng liền bước lùi về sau, cả người đập vào cửa phòng bệnh rầm một tiếng vang vọng khắp cả hành lang.
Để tránh tên sát thủ giả bác sĩ này có thể hạ sát mình, Lý Thế Kiệt giơ một chân, dùng đầu gối cản ngay bụng của hắn để hắn ta không thể áp sát quá nhiều về mình.
Anh quyết định đánh cược.
Lý Thế Kiệt hất tay, đầy ống tiêm lệch sang một bên, đồng thời để tạo khoảng trống cho một bên tay còn lại. Ngay lập tức mũi kiêm tiêm đâm vào cánh cửa phía sau, chỉ cách cổ anh một đoạn vô cùng ngắn, gãy ngay lập tức. Chớp lấy thời cơ, anh dùng tay còn lại đấm một phát vào thẳng mặt tên sát thủ.
Bị trúng đòn, hắn ta liền lùi lại vài bước. Không bỏ sót bất cứ thời gian quý báu nào, Lý Thế Kiệt liền giơ chân, đạp thêm một cú vào bụng tên sát thủ khiến hắn ta ngã lăn xuống đất. Ngay lập tức anh liền tiến lên, vung chân đá thẳng vào đầu hắn ta.
Với phản xạ của một sát thủ, dù không thể né đòn nhưng hắn ta vẫn có thể đỡ được đòn đá này của Lý Thế Kiệt, sau đó liền xoay người, vòng tay qua đầu gối tung một đòn vật.
Không ngờ đến đòn tấn công này, Lý Thế Kiệt liền mất đà, bị tên sát thủ vậy cả người chúi về phía trước. Ngay lập tức hắn ta trèo lên người anh từ phía sau, một tiếng kéo xoẹt vang lên đến chói tai, tên sát thủ vòng một sợi dây cáp qua cổ Lý Thế Kiệt hòng siết cổ anh. Để tránh mình bị siết cổ đến chết, anh chỉ kịp đưa một tay lên nắm lấy vợi dây nhưng với thế chủ động, hắn tay liền kéo tay anh dính sát vào cổ.
Dù không nhìn thấy phía sau nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hắn ta đang ngày càng siết chặt dần.
Hơi thở trở nên đứt đoạn, mặt lập tức đỏ bừng lên. Lý Thế Kiệt cảm thấy tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt khiến nhịp thở trở nên khó khăn vô cùng.
Cả cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn của Lý Thế Kiệt hoàn toàn không đủ sức để đánh bật tên sát thủ khi bị hắn ta đè cả người lên.
Cả cơ thể gần như kiệt sức, một sát thủ số một vẫn chỉ là một con người bình thường. Khi bị thương vẫn biết đau, vẫn biết mệt và hầu như hoàn toàn không thể chống đỡ nổi một sát thủ chuyên nghiệp trong khi bản thân đang bị thương khá nặng.
Tầm mắt anh dần nhoè đi.
Đúng lúc này, khoé mắt anh bắt gặp một vật màu kim loại được dán bên dưới giường của mình. Đó là một con dao găm.
Không suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt liền cố gắng hết sức, giơ tay rút con dao găm ra khỏi nơi ẩn giấu, đâm mạnh về phía sau.
Tên sát thủ liền rên lên một tiếng, sợi dây cáp ở cổ được nới lỏng, Lý Thế Kiệt nhanh chóng trở mình để thoát khỏi hắn ta. Sau đó lập tức liền đâm dao về phía tên sát thủ.
Hắn ta nhanh nhẹn lăn người thoát được, đồng thời cũng nhanh chóng đứng lên giơ chân đá mạnh một cú vào bụng Lý Thế Kiệt khiến anh thở hắt ra.
Tưởng chừng tên sát thủ sẽ tiếp tục tấn công anh nhưng không. Hắn ta quy người, tăng tốc chạy thẳng về phía ô cửa sổ sát sàn.
Một tiếng xoảng lớn vang lên, cơn gió đêm bên ngoài lập tức thổi vào khiến mái tóc ngắn của Lý Thế Kiệt khẽ bay trong gió. Anh liền nén cơn đau, đứng dậy chạy về phía ô cửa sổ.
Tên sát thủ đã tiếp đất một cách gọn gàng trên bãi cỏ sau khi dùng cái cây gần đó để làm giảm trọng lực tác dụng lên mình. Hắn ta tăng tốc, phóng nhanh về phía cổng chính mà không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần nào.
Mảnh kính vụn nằm rải rác dưới mặt đất xuyến thủng âu đôi dép lê dưới chân của Lý Thế Kiệt, chạm vào bàn chân khiến anh hơi nhói. Biết mình không nên ở lại đây lâu nên anh xoay người đi thẳng ra cửa, mở cửa.
Y tá đứng bên ngoài đập cửa liên tục cuối cùng cũng được chạy vào. Cô ta mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong cùng ô cửa sổ lớn đã bị vỡ hoàn toàn. Cô ta hét lên một tiếng khi vừa quay người lại đã thấy Lý Thế Kiệt cầm con dao găm trên tay.
Mỗi cơn gió càng thổi mạnh hơn nữa khiến tấm rèm liên tục bay phấp phới.
"Có… có chuyện gì vậy?" Y tá gần như nói không nên lời vì kinh sợ.
"Báo bảo vệ. Có kẻ đột nhập." Lý Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Cô ta hơi ngây ra: "Hả?"
"Cô còn ngây ra đó làm gì? Đi mau!" Lý Thế Kiệt giục.
"Dạ dạ." Y tá gật đầu liên tục nhưng vừa chạy ra cửa, cô ta liền dừng lại, chỉ vào tay phải của Lý Thế Kiệt: "Nhưng mà tay của anh chảy máu rồi."
Lúc này, Lý Thế Kiệt mới cảm thấu lòng bàn tay của mình hơi nhói lên. Máu đã rủ ra từ lúc nào và không ngừng chảy xuống các đầu ngón tay, tích tụ lại thành từng giọt rồi rơi xuống nền sàn.
Anh nghĩ: Có lẽ là do sợi dây cáp mà tên sát thủ khi nãy định siết cổ mình gây ra.
"Tôi biết rồi." Lý Thế Kiệt đáp rồi lập tức cho con dao kia vào trong túi đồ của mình, lập tức rời khỏi phòng.
Chuyện báo cáo, rà soát hay thậm chí là phong tỏa toàn bộ bệnh viện để truy bắt kẻ đột nhập kia bây giờ đã là chuyện của cá nhân bệnh viện. Lý Thế Kiệt cũng không cần để tâm đến. Nếu như họ bắt được hắn ta thì đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách bắt lại hắn ta sau vậy.
Không suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt đi thẳng một mạch xuống phòng cấp cứu. Anh biết vào giờ này, Gia Hân có ca trực ở đây.
Phòng cấp cứu vào khung giờ đêm khuya vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng vẫn có một vài ca tai nạn giao thông được đưa thẳng vào đây. Nhưng hiện tại, trong phòng cấp cứu không còn cả nào cần xử lý cả. Gia Hân đang ngồi cùng một đồng nghiệp ở quầy thông tin của phòng ban, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại cười đùa với nhau.
Vừa thấy Lý Thế Kiệt, Gia Hân hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy cánh tay chảy máu của anh, cô ấy cũng không lấy làm lạ nữa. Từ trước đến nay, cô ấy biết giữa Lý Thế Kiệt và mình luôn có một bức tường vô hình ngăn cách họ lại và anh luôn nghi ngờ mình nên khi anh xuống đến tận đây tìm thì chỉ có một duy nhất là anh bị thương.
Gia Hân nói với đồng nghiệp vài câu rồi đứng dậy, chỉ tay về một chiếc giường gần đó trong phòng ban rồi quay người cầm lấy bộ dụng cụ y tế. Trên đường đi, cô ấy lấy di động ra, đưa đến gần miệng rồi nói gì đó. Nói xong liền cất trở vào trong túi áo.
Lý Thế Kiệt cũng không lên tiếng hỏi vì anh liền hiểu ý, đi thẳng về phía chiếc giường kia rồi leo lên đó ngồi. Trong thời gian chờ đợi, anh nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi hồi phục.
Gia Hân kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, lấy thuốc từ bộ dụng cụ ra và bắt đầu bước khử trùng vết thương cho anh. Cô ấy rất tập trung nhưng miệng vẫn hỏi: "Sao anh bị thương vậy?"
Lý Thế Kiệt biết cô ấy đã biết chuyện anh là một sát thủ và John Davis cũng làm việc cho anh nên cũng không cần phải nói úp úp mở mở. Anh nhìn về phía quầy thông tin, mấy cô đồng nghiệp của Gia Hân dường như không quan tâm phía này.
"Bị ám sát." Lý Thế Kiệt vào thẳng trọng tâm.
"Vậy có bắt người đó không?" Gia Hân vẫn tập trung xử lý từng bước một mà không hề xảy ra bất kỳ sai sót nào.
"Không."
"Có biết đó là ai không?"
Lý Thế Kiệt mở mắt ra, nhìn Gia Hân vài giây. Cô ấy đang xử lý đến bước cuối cùng, vẫn rất tập trung mà không hề ngước lên nhìn anh.
"Không." Lý Thế Kiệt lại tiếp tục nhắm mắt. Anh muốn loại bỏ nghi ngờ về việc những chuyện xảy ra với anh đều có liên quan đến Gia Hân ra khỏi đầu.
John Davis là bạn thân của anh nên nên anh nghĩ anh ta cũng có thể có mắt nhìn người và biết được đối phương tiếp cận mình với mục đích gì.
"Tôi nói với John anh đã bị thương." Gia Hân nói trong lúc cô ấy giúp anh băng lại vết thương.
Lúc này Lý Thế Kiệt mới mở mắt nhìn thẳng về phía trước, phía chiếc giường trắng trống không trước mặt mà biết bao nhiêu người đã nằm trên đó với cơ thể đầy máu hoặc đang trong tình trạng nguy kịch, cũng trên chiếc giường đó biết bao nhiêu người được cứu sống hoặc không thể thoát khỏi bàn tay của thần chết.
"Cô gọi cho cậu ấy làm gì?" Lý Thế Kiệt hỏi.
"Tôi nghĩ anh ấy nên biết chuyện anh bị thương." Gia Hân hờ hững đáp, tiện tay thu lại bộ dụng cụ y tế: "Đâu phải anh không biết anh ấy rất quan tâm đến anh đâu."
"Nhưng người cậu ấy nên quan tâm bây giờ là cô, không phải tôi."
Gia Hân hơi khựng lại vài giây, sau đó tiếp tục thu dọn. Cô ấy cầm bộ dụng cụ lên, vừa bước được vài bước thì bất chợt dừng lại: "Nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm đến anh. Anh ấy nói anh cũng được xem là người thân của anh ấy."
Nói xong, Gia Hân liền bỏ đi một mạch về phía quầy thông tin.
Lý Thế Kiệt cũng không rời đi ngay. Phòng bệnh của anh đã trở nên hỗn loạn và hoang tàn nên cũng không thể quay về đó, hiện tại trong phòng cấp cứu này khá an toàn nên anh quyết định ở đây chợp mắt một chút cũng không có gì đáng lo ngại.
Vừa chợp mắt được vài phút, tiếng chân chạy hối hả trên hành lang vang lên liên tục, truyền đến bên tai Lý Thế Kiệt. Vừa mở mắt, anh bắt gặp John Davis đang nói chuyện với Gia Hân và cô ấy đang chỉ tay về phía này. Anh ta nói thêm vài câu với cô bạn gái của mình rồi quay người đi về phía của anh.
John Davis đút hai tay vào túi áo khoác dài đến đầu gối của mình, bình thản đi đến nhìn người bạn thân luôn gần như chết đi sống lại của mình.
"Vẫn chưa chết à?" John Davis hỏi.
Lý Thế Kiệt bật cười, trong tư thế tựa người vào đầu giường như thế này, anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Sao tôi có thể chết trước cậu được chứ!" Anh nói.
John Davis cũng cười, kéo chiếc ghế bên cạnh đến ngồi xuống.
"Cảm thấy thế nào?" Anh ta hỏi.
"Chỉ xây xát ngoài da thôi." Lý Thế Kiệt đáp.
"Mới hồi sáng thấy bình thường khoẻ mạnh, bay giờ lại gặp cậu dưới phòng cấp cứu thế này, cậu nên xem lại cách ăn ở của mình đi."
"Phải phải. Tôi phải xem lại cách ăn ở của mình để xem xem tại sao tôi bị như vậy rồi mà lại còn có người bạn cứ ở đó nói suốt vậy."
John Davis rời khỏi ghế, trèo lên cái giường bên cạnh, tựa người ở đầu giường, duỗi đôi chân dài của mình ra.
"Mới tỉnh lại mà đã có khách đến thăm rồi. Cậu đúng là được lòng công chúng quá rồi đấy."
Lý Thế Kiệt nghe ra ẩn ý trong câu nói của bạn thân mình. Anh thở dài một hơi, nhìn về phía bàn thông tin. Lúc này có một bệnh nhân nằm trên cáng được đẩy vào với tình trạng không mấy khả quan khi trên cơ thể người đó toàn là máu. Vây quanh chiếc xe đẩy đó còn có một vài nhân viên trực xe cấp cứu. Giờ phút này, lẫn bác sĩ và y tá của khoa cấp cứu đều phải bắt đầu công việc của mình.
"Tôi cũng không ngờ vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu lại có người chào đón sớm như vậy." Anh nói.
"Cậu có nghĩ ra là ai không? Có khi nào…" John Davis hơi ấp úng không biết có nên nói luôn câu sau vào lúc này hay không.
Mắt Lý Thế Kiệt vẫn nhìn người của khoa cấp cứu đang cực lực cứu người. Anh nói: "Đừng úp úp mở mở. Nói vào trọng tâm."
"Có khi nào là người của tổ chức Rồng Đen hay không? Nếu là người của tổ chức đó thì hoàn toàn có thể dư sức theo dõi chúng ta từng li từng tí."
"Không phải người của nhóm Rồng Đen." Lý Thế Kiệt lập tức kéo John Davis ra khỏi sự lo âu của anh ta.
"Không phải? Sao cậu có thể chắc chắn điều đó chứ?"
"Dù không nhìn rõ nhưng theo ký ức lúc tôi giao đấu với nó, tôi nhớ là không có hình xăm rồng trên tay nó."
"Nếu không phải là người của Rồng Đen thì là của ai được kia chứ? Dù sao thì nhóm Thành Hưng cũng bị cậu với Quỷ Đỏ giết hết rồi mà."
"Chuyện đó tôi cũng đang muốn biết đây." Lý Thế Kiệt nhìn máu phun ra từ miệng người đang nằm trên giường cấp cứu. Anh nói tiếp: "Nhưng tôi thấy tên sát thủ này rất lạ."
"Lạ là lạ chỗ nào?"
"Tôi không biết. Chỉ là cảm giác thôi."
Anh chỉ cảm thấy tên sát thủ này rất lạ. Nhưng anh vẫn không biết tại sao mình lại có cảm giác này nữa.
John Davis như sực nhớ đến một chuyện, vội hỏi: "Phải rồi. Phòng cậu có gắn camera không?"
"Cậu có thấy phòng bệnh nào có gắn camera không?"
John Davis lập tức á khẩu.
"Ở hành lang với ở ngoài vườn thì có." Lý Thế Kiệt nói.
"Vậy để tôi xem thử xem có tìm được manh mối gì không." John Davis đứng lên, lại đút hai tay vào túi áo khoác: "Bây giờ tôi đi kêu bệnh viện sắp xếp phòng cho cậu."
Lý Thế Kiệt gật đầu đáp "ừ" một tiếng.
John Davis rời đi, Lý Thế Kiệt cũng nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi.
Không biết trôi qua bao lâu thì có một vài y tá đến gọi Lý Thế Kiệt dậy. Họ thông báo với anh đã chuẩn bị phòng và mời anh đi theo họ.
Trong lòng vẫn còn nghi ngờ xem người y tá này có phải lại là một cái bẫy để đưa anh đến chỗ vắng người hạ sát hay không thì anh liền bắt gặp Gia Hân. Cô ấy đi đến hỏi hai người làm gì mà lâu quá vậy rồi yêu cầu họ đi theo mình.
Có Gia Hân nên Lý Thế Kiệt cũng yên tâm phần nào. Trong lúc ngang qua chiếc giường đối diện, người vừa được cấp cứu ở đây đã không thấu đâu nữa. Anh nghĩ, có lẽ người đó đã được đưa lên phòng bệnh điều trị hoặc tình huống xấu nhất và người đó đã không qua khỏi.
Gia Hân đưa anh lên tầng ở giữa rồi băng qua một cái cầu bằng kính nối hai tòa nhà với nhau. Tòa nhà này sang trọng hơn tòa nhà ban đầu. Ở mỗi tầng cũng đều phân chia bệnh nhân của khoa nào ra khoa đó.
Dọc đường, Gia Hân thấy Lý Thế Kiệt nhìn xung quanh nên cũng nói cho Lý Thế Kiệt nghe phòng bệnh trong tòa nhà này là phòng bệnh độc lập và sang trọng nhất trong khu bệnh viện và hầu như các người ở tầng lớp thượng lưu sẽ chọn mấy căn phòng trong tòa nhà này để có thể im lặng hồi phục.
Có thế thấy toà nhà bên trong này hoàn toàn bị che khuất bởi tòa nhà bên ngoài, nếu không để ý sẽ không biết đến sự tồn tại của tòa nhà này.
Gia Hân đưa Lý Thế Kiệt đến tầng cao nhất và dừng lại trước một căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang. Cửa phòng đang mở, bên trong được bày trí vô cùng sang trọng và bộ sô pha cũng rộng lớn hơn. Nếu chỉ đứng bên trong căn phòng sẽ có nhiều người lầm tưởng đây là một khách sạn chứ không phải bệnh viện.
"Về việc anh chuyển phòng, chúng tôi sẽ thông báo lại cho người nhà của anh." Gia Hân nói. Cô ấy tiện tay kéo cửa phòng đóng lại.
Vào lúc cửa phòng đóng được hơn một nửa, Gia Hân lại nói thêm: "Thứ anh John nói anh cần, tôi vẫn đặt nó ở vị trí cũ." Nói xong, cô ấy liền đóng cửa lại.
Lý Thế Kiệt biết từ "nó" mà Gia Hân ám chỉ đến cái gì. Đó chính là con dao găm được giấu dưới gầm giường đã cứu mạng anh khỏi tên sát thủ.
Thì ra con dao găm chuẩn bị dưới gầm giường là do John Davis chuẩn bị cho anh. Lý Thế Kiệt đã định lúc gặp anh ta sẽ hỏi chuyện này nhưng nhất thời anh lại quên bẵng đi mất. Bây giờ cũng có câu trả lời rồi nên cũng không sao.
Mọi thứ ở phòng bệnh cũ đều đã được chuyển hết tất cả sang đây và được đặt đúng như hiện trạng ban đầu lúc ở phòng cũ. Tấm rèm cửa cung được mở ra nhưng cửa kính đã đóng lại. Giờ phút này Lý Thế Kiệt mới nhận ra phòng này có ban công và bên ngoài ban công cũng có đặt hai chiếc ghế mây và một chiếc bàn bằng kính.
Anh cầm lấy bộ quần áo để ở trên đầu tủ bên cạnh lối vào. Trên đường đến đây Gia Hân cũng đã nói sẽ chuẩn bị cho anh một bộ quần áo mới nên anh đi thẳng vào nhà vệ sinh để thay.
Khi quay trở ra, Lý Thế Kiệt ngồi thử lên chiếc giường. Nó hoàn toàn êm hơn so với tấm nệm ở phòng cũ. Anh lập tức ngả lưng lên đó và không biết mình vào giấc từ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.