Chương 114: Người quen
Kent Lee
10/06/2023
Mặt trăng treo lơ lửng giữa một màn đen kịt rộng lớn, tỏa ra ánh sáng nhàn
nhạt cùng những vì sao như những viên kim cương được đính xung quanh.
Không khí lạnh khi về đêm khiến Lý Thế Kiệt bất giác rụt cổ lại vào trong chiếc áo khoác, một làn khói trắng mờ phả ra từ miệng anh, không phải vì hút thuốc mà vì lạnh mà ra.
Cả con đường đều được chiếu sáng bởi hai dãy đèn đường hai bên. Xe hơi qua lại như mắc cửi, người người đi bộ liên tục trên vỉa hè.
Băng qua một, hai con đường, Lý Thế Kiệt tiến ra bờ sông Hàn. Anh tựa người ở ban công mé sông, lặng lẽ hút thuốc. Từng làn khói trắng mang theo mùi thuốc chậm rãi phả ra từ kẽ răng của anh.
Lần này, chính bản thân Lý Thế Kiệt còn cảm thấy hành động của mình là rất quá đáng. Dù có thể chắc chắn Trịnh Thu Cúc cũng có tình cảm đặc biệt với mình nhưng anh cũng không thể làm vậy. Chưa kể đến việc anh không đủ dũng cảm để thừa nhận với cô rằng chính anh đã cứu cô khi còn ở đại học W.
Có lẽ sau lần này, cô sẽ rất ghét anh, thậm chí là muốn giết chết anh.
Lý Thế Kiệt hạ tay cầm điếu thuốc xuống, dùng tay còn lại tát vào mình liên tục khiến những âm thanh bôm bốp vang lên liên hồi.
Một người đi đường ngang qua không hiểu chuyện gì cũng phải nhìn sang. Trong mắt của họ, Lý Thế Kiệt như một tên tâm thần đứng ở phố nên bọn họ cũng không nán lại lâu, muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Anh nhận ra điều đó. Chuyện bị bạn bè xa lánh, cô lập, bắt nạt, Lý Thế Kiệt đều hiểu cảm giác của nó như thế nào vì chính anh cũng từng trải nghiệm nó. Khi theo chân chú của mình sang nước Mỹ, khả năng ngoại ngữ của anh đã có sẵn nên có thể đi học ngay. Và thứ dẫn anh đến việc bị bắt nạt, cô lập chính là vấn đề gây nhức nhối ở nước Mỹ suốt nhiều năm qua. Đó chính là vấn nạn phân biệt chủng tộc.
Nhóm thanh thiếu niên đó gọi anh là "thằng da vàng" và một thế giới gần như phải gọi là địa ngục chính thức bắt đầu. Chỉ khi chú của Lý Thế Kiệt bắt đầu đào tạo, huấn luận anh trở thành một sát thủ thì việc những người khác trong trường gọi anh là "thằng da vàng" cũng không còn nữa.
Vấn đề bị người ta kì thị, Lý Thế Kiệt không quan tâm. Thứ mà khiến cho lòng anh như bị tảng đá đè nặng hiện tại chính là chuyện của Trịnh Thu Cúc.
Cô đã khóc.
Mà người làm ra chuyện đó không phải ai khác mà chính là chồng cô, Lý Thế Kiệt - người đã luôn miệng nói sẽ làm tất cả vì cô.
Anh đã tự nhủ với bản thân sẽ luôn bảo vệ Trịnh Thu Cúc, cho dù phải đánh đổi cả mạng sống cũng muốn cô có được an toàn, vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà đêm nay, chính anh lại là người làm cho cô phải khóc.
Trịnh Thu Cúc chỉ mới thay đổi một chút, quan tâm anh hơn một chút vậy mà lại chính tay Lý Thế Kiệt lại phá tan tất cả. Mày đúng là đồ ngu, Thế Kiệt!
Lý Thế Kiệt thầm nghĩ: Thế Kiệt ơi là Thế Kiệt. Mày đúng là một thằng tệ hại, một thằng thất bại. Mày là thằng nói được mà không làm được. Mày không xứng đáng làm đàn ông khi chính mày là người làm cho cô gái mày yêu phải khóc vì mày!
Hút hết điếu này đến điếu khác, tâm trạng Lý Thế Kiệt vẫn không thể vơi đi phần nào. Lần này anh thật sự rất sai khi đã làm như vậy với Trịnh Thu Cúc.
Chỉ đứng một chỗ mà suy nghĩ về những lỗi lầm mình đã gây ra rồi tự dằn vặt bản thân thì có ích lợi gì chứ? Đã kéo đến nước này rồi thì bây giờ chỉ còn cách đi xin lỗi thêm nhiều lần rồi bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra, có như vậy mới may ra Trịnh Thu Cúc tha lỗi cho mình.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt dụi tắt điếu thuốc ở ban công. Đốm lửa lập loè gần như bị dập tắt hết, tàn thuốc lập tức không thể đứng yên tại chỗ, bị cơn gió cuốn bay đi. Chạm vào thanh kim loại lạnh như băng của ban công khiến nó tắt một cách nhanh chóng. Ném điếu thuốc còn lại vào thùng rác bên cạnh, Lý Thế Kiệt kéo khoá áo cao lên rồi đi về phía khách sạn.
Vừa đi được vài bước, bất chợt không biết từ đâu đến, hai người ẩn thân trong nhóm người qua đường liền lao đến tấn công Lý Thế Kiệt một con dao ngắn trong tay. Không thể lách né, đỡ hoặc phản đòn, Lý Thế Kiệt chỉ còn cách cuộn người, lăn một vòng tránh đi đòn tấn công chí mạng đó.
Người dân địa phương qua lại như mắc cửi. Vài cặp đôi, gia đình hoặc người tập thể dục nhìn sang bên này liền la hét, chạy tán loạn, chỉ số ít đứng lại như đang xem một bộ phim hành động ngoài đời thực.
Không màng để tâm đến những con mắt người người dân địa phương, Lý Thế Kiệt liền hạ thấp trọng tâm, tung một đòn đá quét tầm thấp đá ngã tên đầu tiên lao đến. Thuận theo chiều xoay, anh định tung thêm một đòn quét vào tên còn lại.
Thấy đồng đội mình bị như vậy, gã ta không thể nào lại bị rời vào một cái bẫy tương tự như vậy nên liền thu một chân lên. Nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt lại không duỗi thẳng chân để tung đòn quét đó mà anh dùng chân đó chống xuống đất, xoay người dùng chân sau đá một cú vào thẳng đầu đối phương.
Cú đá trúng vào ngay phần hàm phát ra "bụp" một tiếng. Hai mắt gã ta trợn ngược lên, cả người căng cứng, các nhóm cơ như bị cơ rút cứng ngắc, làm gục ngay dưới đất.
Tựa như đang xem một giải đấu võ thuật. Cú đá vừa trúng vào đầu đối phương khiến gã ta bị nốc ao, những người vây xem xung quanh liền ồ lên một tiếng như là một trong những người hâm mộ của Lý Thế Kiệt vậy.
Đã có vài người lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi hình lại cuộc ẩu đả trên phố này. Nếu như đánh càng lâu thì tin tức sẽ được lan truyền càng dữ dội và với sự truyền đạt, lan truyền những thông tin cả tích cực và tiêu cực nhanh một cách chóng mặt như vậy, chắc chắn cảnh sát sẽ nhúng tay vào, sau đó điều tra anh là không phải dân địa phương rồi đưa về nước với nhiều loại giấy tờ khác nhau. Đến lúc đó phóng viên sẽ vây lấy anh như một đại minh tinh và sẽ tạo cơ hội cho những tay viết "đỉnh cao" của các nhà báo thể hiện bản thân mình.
Nhận thấy tình hình không ổn định, Lý Thế Kiệt biết mình không nên ở lại lâu. Thuận theo hướng chạy về phía khách sạn, Lý Thế Kiệt dùng chân đạp thẳng một cú vào mặt tên lúc đầu bị anh đánh ngã rồi phóng nhanh đi.
Đòn đạp cực mạnh ngay giữa mặt khiến sống mũi của hắn ta ngoẹo hẳn sang một bên. Máu từ hai lỗ mũi tuôn ra như suối.
Điện thoại của người dân địa phương như máy quay quay một bộ phim hành động, đuổi theo hướng nhân vật chính bỏ chạy nhưng máy quay vừa chĩa về hướng đó đã không thấy bóng dáng người đó đâu. Lý Thế Kiệt ẩn vào trong dòng người qua đường ở tuyến đèn giao thông ở ngã tư như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Rời khỏi khu vực thu hút nhiều người, khu vực vừa xảy ra cuộc ẩu đả đó, Lý Thế Kiệt hoà vào dòng người đi đường, chậm rãi bước từng bước trên vỉa hè. Đôi mắt sắc bén của anh chậm rãi đảo quanh, quan sát một vài người khả nghi khi sự cảnh giác của anh đã được đẩy lên cao nhất.
Hai tên vừa tấn công là ai? Họ làm việc theo lệnh của ai?
Câu trả lời này Lý Thế Kiệt vẫn chưa biết được. Trong lòng anh cũng chỉ có một suy nghĩ mơ hồ, liệu đó có phải là nhóm người mà Nhã Phương đã nói đến không? Nhưng nó lại khiến anh cảm thấy mâu thuẫn với lời nói của Nhã Phương. Cô ấy rất sợ hãi người của nhóm này trong khi hai tên tấn công hôm nay anh hoàn toàn dư sức hạ gục đó.
Họ tấn công anh nên Lý Thế Kiệt có thể nhận ra đây không phải là người của tổ chức Rồng Đen khi họ chỉ muốn giết anh, còn người của tổ chức Rồng Đen chỉ muốn tìm thứ gì đó ở vị trí của anh và của Trịnh Thu Cúc. Nhưng chắc chắn cũng không phải thành viên trong nhóm sát thủ đó. Hoặc nếu có, hai tên này chỉ do nhóm sát thủ đó thuê đến đây để giết anh.
Bất chợt, Lý Thế Kiệt cảm thấy eo mình hơi nhói lên. Vừa cúi đầu, anh liền nhìn thấy phần áo thun bên trong thấm ướt một mảng màu đỏ, dính vào cơ thể.
Chết tiệt!
Lý Thế Kiệt thầm chửi. Có lẽ lúc nãy một tên tấn công, anh đã lăn qua mà không để ý đến con dao của gã ta. Anh cúi đầu, vén áo lên. Vết thương không quá sâu và máu đã khô lại nên cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Trước khi quay về khách sạn, Lý Thế Kiệt ghé vào cửa hàng tiện lời gần đó. Mua cho mình một chai rượu thuộc loại rượu mạnh cùng túi khăn giấy và băng keo cá nhân. Sau đó anh di chuyển ra khu vực ăn uống ngoài trời của cửa hàng, đổ thẳng rượu mạnh vào vết thương sát khuẩn.
Chất lỏng mang theo hơi lạnh chạy dọc theo cơ thể xuống vết thương khiến nó hơi nhói lên. Nhưng nếu như so với lần bị Thành Hưng bắt và những lần bị đạn bắn thì vết thương này đối với Lý Thế Kiệt cũng chẳng nhằm nhò gì.
Dùng khăn giấy lau khô vết thương, Lý Thế Kiệt dán miếng băng keo vào vết thương rồi đứng lên, lập tức rời đi.
Anh cần quay về khách sạn.
Anh cần gặp Trịnh Thu Cúc.
Nhưng trong đầu Lý Thế Kiệt bỗng bật ra một suy nghĩ: Không biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa?
Hôm nay anh thật sự như một thằng tồi. Không phải việc gì đã làm rồi cũng có thể bù đắp nhưng, ngay bây giờ, anh sẽ làm tất cả… vì Trịnh Thu Cúc. Cho dù bây giờ cô lệnh cho anh đi ám sát bất kỳ người đứng đầu của nước nào đi chăng nữa mà không vì bất kỳ lý do gì, anh cũng sẽ làm đủ mọi cách để mục tiêu đó không còn tồn tại trên cõi đời này.
Anh phải vì cô mà làm nhiều thứ hơn nữa.
Về đến khách sạn đã là giữa đêm. Khuôn viên sảnh rộng lớn không một bóng người, chỉ có nhân viên khách sạn mặc đồng phục đứng bên ngoài và một nữ lễ tân đang ngồi tại quầy.
Thấy Lý Thế Kiệt đi vào, họ đều cúi đầu chào anh. Theo phép tắc lịch sự, anh khẽ gật đầu một cái để xem như một lời đáp lại đối với họ.
Dãy hành lang sáng đèn được trải một tấm thảm màu đỏ dọc theo con đường dẫn đến thang máy. Đang là giữa đêm, rất ít người ra vào nên thang máy rất nhanh đã đến tầng trệt.
Vừa lên đến tầng, Lý Thế Kiệt dừng lại trước cửa phòng Trịnh Thu Cúc vài phút. Cánh tay giơ lên định gõ lên cánh cửa liền dừng lại giữa không trung. Anh không biết nếu giờ phút này, cô biết anh là người gõ cửa thì cô liệu có mở cửa cho anh hay không.
Đấu tranh tư tưởng thêm vài phút, cuối cùng Lý Thế Kiệt cũng quyết định từ bỏ. Có lẽ đêm nay vẫn không nên làm phiền cô vậy. Có thể ngọn lửa giận trong người Trịnh Thu Cúc lúc này vẫn chưa thể nguôi ngoai đi phần nào nên chọn cách tạm lánh vẫn là cách tốt nhất trong các cách hiện tại.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt liền xoay người, quay về phòng của mình.
Vừa đi được vài bước gần đến cửa, bất chợt phía sau truyền đến tiếng cửa phòng Trịnh Thu Cúc mở ra khiến Lý Thế Kiệt lập tức dừng lại. Khuya như vậy rồi cô còn muốn đi đâu nữa? Anh quay đầu liền bắt gặp một cô gái khác với vẻ ngoài ưa nhìn vừa bước ra từ phòng Trịnh Thu Cúc ra.
Nụ cười của cô ấy đang trò chuyện với người bên trong phòng liền cứng đờ, nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt.
Anh nhận ra cô gái này. Cô ấy chính là người đã đi cùng Trịnh Thu Cúc quay về đây mà anh đã nhìn thấy qua màn hình camera giám sát.
Nhưng tại sao cô ấy lại nhìn anh chằm chằm như vậy? Không lẽ vết thương của cuộc ẩu đả kia đã lộ ra sao?
Lý Thế Kiệt cúi đầu. Không có gì cả. Chiếc áo thun thấm máu đã được chiếc áo khoác bên ngoài che lấp hoàn toàn. Người bên ngoài không thể nào biết được là anh đang bị thương cả.
Vậy tại sao cô gái này lại nhìn anh lâu đến như vậy?
"Luke?" Cô gái ngờ vực nói.
Luke. Tên đầy đủ là Luke Douglas. Một cái tên mới gần như cắt bỏ hoàn toàn mọi thứ liên quan đến quá khứ mà chú của Lý Thế Kiệt đặt cho anh. Cái tên này kể từ lúc về Việt Nam cho đến giờ anh đã không dùng đến nó rất lâu rồi. Theo như cách nói của cô gái này, rất có thể giữa hai người họ đã quen biết nhau khi còn ở bên Mỹ.
Cái tên này vốn cũng không dính líu gì đến việc anh có phải là một sát thủ hay không nên cũng không cần chối bỏ ngay. Lý Thế Kiệt hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt: "Cô là…?"
"Đúng rồi. Anh đúng là Luke rồi!" Cô gái mừng rỡ kêu lên. Cô ấy tiến lên một bước, hớn hở nói: "Anh nhớ tôi không? Tôi là Jessica, người mà anh đã chỉ bài cho tôi lúc tôi còn học đại học nè!"
Được Jessica gợi nhắc như vậy, Lý Thế Kiệt cũng cảm thấy có chút quen thuộc. Những ký ức lúc học đại học, anh vẫn chưa bao giờ quên được. Nên việc có giúp Jessica giải bài, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.
Anh từng gặp Jessica trong thư viện thành phố lúc còn học đại học. Nhưng khi đó Lý Thế Kiệt chỉ thấy cô ấy đang gặp khó khăn trong một bài tập do nhà trường đưa ra. Anh không ngờ chỉ sau lần đó, cô ấy lại có ấn tượng với anh như vậy. Suốt bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn nhớ được anh.
Lúc này, giọng Trịnh Thu Cúc từ trong truyền đến: "Jessica." Cô đi ra đến cửa, nhìn thấy Lý Thế Kiệt, cô hơi khựng lại vài giây, sau đó quay sang Jessica hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng. Chỉ cần nhìn thấy Trịnh Thu Cúc thôi, lòng anh đã cảm thấy vui rồi.
Jessica gật đầu: "Đúng rồi. Anh ấy là người mà mình đã kể cho cậu nghe lúc còn đi học đấy."
"Là anh ta sao?" Trịnh Thu Cúc luôn nghĩ người mà cô bạn này của mình nói là một người khác chứ không phải là Lý Thế Kiệt. Vả lại cô còn không biết tên gọi nước ngoài của anh: "Anh ta tên Luke sao?"
Trịnh Thu Cúc nhìn sang Lý Thế Kiệt. Anh liền đón nhận, nhún vai ra vẻ đây là điều hiển nhiên và anh cũng không biết là cô muốn biết tên của mình đến như vậy.
Jessica: "Đúng rồi."
Sự xuất hiện của Jessica ở đây là điều mà Lý Thế Kiệt không ngờ đến. Anh không biết nhiều về cô ấy. Trước kia anh giúp đỡ Jessica là vì thấy cô ấy khá chật vật với đống bài tập đó thôi. Sau lần đó hầu như là đường ai nấy đi nên chưa bao giờ gặp lại nhau cả.
"Luke, sao anh lại ở đây?" Jessica dường như không thể giấu được cảm xúc của mình: "Đúng là trái đất tròn thật! Đi đến tận đây mà cũng gặp được người quen luôn đấy!"
Như chợt nhận ra điều gì, Jessica nhìn Lý Thế Kiệt rồi nhìn Trịnh Thu Cúc, hỏi: "Ủa, mà hai người quen nhau à?"
Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng. Anh muốn để Trịnh Thu Cúc trả lời. Để cô quyết định xem mình có nên nói ra mối quan hệ giữa cả hai hay không.
Trịnh Thu Cúc "ừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Anh ta là người hồi nãy mình nói với cậu đấy."
"Hả? Cậu nói cái gì? Anh ấy là chồng của cậu á?" Jessica không khỏi kinh ngạc.
"Ừ."
Lúc Lý Thế Kiệt rời khỏi khách sạn chưa được bao lâu, Jessica đã đến tìm Trịnh Thu Cúc. Vừa gặp cô, Jessica giật mình hỏi cô tại sao lại khóc thì cô đã kể ra tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, kể cả việc người đó là chồng của cô.
Jessica: "Cậu kết hôn với anh ấy sao không nói cho mình biết?"
"Không phải lúc nãy mình đã kể rồi sao?"
"Ý mình không phải nói đến chuyện đó. Ý của mình nói là cậu không nói cho mình biết người đó…" Jessica ra hiệu về phía Lý Thế Kiệt: "Là Luke."
"Chuyện anh ta là Luke thì bây giờ mình mới biết đây." Trịnh Thu Cúc nói thật. Bây giờ cô mới biết đây.
Jessica lại cau mày nhìn Lý Thế Kiệt: "Luke. Sao anh lại bắt nạt bạn tôi vậy?"
Lý Thế Kiệt không nhìn Jessica mà nhìn Trịnh Thu Cúc. Cô cũng nhìn về phía anh như đang chờ đợi câu trả lời. Anh nói: "Tôi… xin lỗi."
Jessica chống nạnh nhìn Lý Thế Kiệt: "Chuyện của anh với Thu Cúc tôi biết mình không nên xen vào. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh là chuyện đó không phải anh cưỡng ép người ta là được đâu. Hai người đã là vợ chồng hay là cặp đôi đi chăng nữa cũng cần sự đồng thuận của cả hai. Tôi tin anh hiểu những gì tôi nói."
Những lời Jessica nói không sai. Lý Thế Kiệt cũng không muốn đôi co quá nhiều nên đành gật đầu tiếp nhận thông tin.
Lần này anh thật sự đã rất sai.
Jessica giơ tay xem đồng hồ rồi vẫy tay nói: "Thôi, trễ rồi. Mình về phòng trước nha."
Trịnh Thu Cúc gật đầu, vẫy tay. Jessica liền quay người đi về phía thang máy.
Vừa đi được vài bước, cô ấy liền dừng lại, quay đầu nói: "Luke. Hai ngày nữa tôi đám cưới. Anh cũng đi cùng với Thu Cúc tới đi."
Trịnh Thu Cúc không nói gì.
Lý Thế Kiệt đầu đáp: "Được."
Không khí lạnh khi về đêm khiến Lý Thế Kiệt bất giác rụt cổ lại vào trong chiếc áo khoác, một làn khói trắng mờ phả ra từ miệng anh, không phải vì hút thuốc mà vì lạnh mà ra.
Cả con đường đều được chiếu sáng bởi hai dãy đèn đường hai bên. Xe hơi qua lại như mắc cửi, người người đi bộ liên tục trên vỉa hè.
Băng qua một, hai con đường, Lý Thế Kiệt tiến ra bờ sông Hàn. Anh tựa người ở ban công mé sông, lặng lẽ hút thuốc. Từng làn khói trắng mang theo mùi thuốc chậm rãi phả ra từ kẽ răng của anh.
Lần này, chính bản thân Lý Thế Kiệt còn cảm thấy hành động của mình là rất quá đáng. Dù có thể chắc chắn Trịnh Thu Cúc cũng có tình cảm đặc biệt với mình nhưng anh cũng không thể làm vậy. Chưa kể đến việc anh không đủ dũng cảm để thừa nhận với cô rằng chính anh đã cứu cô khi còn ở đại học W.
Có lẽ sau lần này, cô sẽ rất ghét anh, thậm chí là muốn giết chết anh.
Lý Thế Kiệt hạ tay cầm điếu thuốc xuống, dùng tay còn lại tát vào mình liên tục khiến những âm thanh bôm bốp vang lên liên hồi.
Một người đi đường ngang qua không hiểu chuyện gì cũng phải nhìn sang. Trong mắt của họ, Lý Thế Kiệt như một tên tâm thần đứng ở phố nên bọn họ cũng không nán lại lâu, muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.
Anh nhận ra điều đó. Chuyện bị bạn bè xa lánh, cô lập, bắt nạt, Lý Thế Kiệt đều hiểu cảm giác của nó như thế nào vì chính anh cũng từng trải nghiệm nó. Khi theo chân chú của mình sang nước Mỹ, khả năng ngoại ngữ của anh đã có sẵn nên có thể đi học ngay. Và thứ dẫn anh đến việc bị bắt nạt, cô lập chính là vấn đề gây nhức nhối ở nước Mỹ suốt nhiều năm qua. Đó chính là vấn nạn phân biệt chủng tộc.
Nhóm thanh thiếu niên đó gọi anh là "thằng da vàng" và một thế giới gần như phải gọi là địa ngục chính thức bắt đầu. Chỉ khi chú của Lý Thế Kiệt bắt đầu đào tạo, huấn luận anh trở thành một sát thủ thì việc những người khác trong trường gọi anh là "thằng da vàng" cũng không còn nữa.
Vấn đề bị người ta kì thị, Lý Thế Kiệt không quan tâm. Thứ mà khiến cho lòng anh như bị tảng đá đè nặng hiện tại chính là chuyện của Trịnh Thu Cúc.
Cô đã khóc.
Mà người làm ra chuyện đó không phải ai khác mà chính là chồng cô, Lý Thế Kiệt - người đã luôn miệng nói sẽ làm tất cả vì cô.
Anh đã tự nhủ với bản thân sẽ luôn bảo vệ Trịnh Thu Cúc, cho dù phải đánh đổi cả mạng sống cũng muốn cô có được an toàn, vui vẻ, hạnh phúc. Vậy mà đêm nay, chính anh lại là người làm cho cô phải khóc.
Trịnh Thu Cúc chỉ mới thay đổi một chút, quan tâm anh hơn một chút vậy mà lại chính tay Lý Thế Kiệt lại phá tan tất cả. Mày đúng là đồ ngu, Thế Kiệt!
Lý Thế Kiệt thầm nghĩ: Thế Kiệt ơi là Thế Kiệt. Mày đúng là một thằng tệ hại, một thằng thất bại. Mày là thằng nói được mà không làm được. Mày không xứng đáng làm đàn ông khi chính mày là người làm cho cô gái mày yêu phải khóc vì mày!
Hút hết điếu này đến điếu khác, tâm trạng Lý Thế Kiệt vẫn không thể vơi đi phần nào. Lần này anh thật sự rất sai khi đã làm như vậy với Trịnh Thu Cúc.
Chỉ đứng một chỗ mà suy nghĩ về những lỗi lầm mình đã gây ra rồi tự dằn vặt bản thân thì có ích lợi gì chứ? Đã kéo đến nước này rồi thì bây giờ chỉ còn cách đi xin lỗi thêm nhiều lần rồi bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra, có như vậy mới may ra Trịnh Thu Cúc tha lỗi cho mình.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt dụi tắt điếu thuốc ở ban công. Đốm lửa lập loè gần như bị dập tắt hết, tàn thuốc lập tức không thể đứng yên tại chỗ, bị cơn gió cuốn bay đi. Chạm vào thanh kim loại lạnh như băng của ban công khiến nó tắt một cách nhanh chóng. Ném điếu thuốc còn lại vào thùng rác bên cạnh, Lý Thế Kiệt kéo khoá áo cao lên rồi đi về phía khách sạn.
Vừa đi được vài bước, bất chợt không biết từ đâu đến, hai người ẩn thân trong nhóm người qua đường liền lao đến tấn công Lý Thế Kiệt một con dao ngắn trong tay. Không thể lách né, đỡ hoặc phản đòn, Lý Thế Kiệt chỉ còn cách cuộn người, lăn một vòng tránh đi đòn tấn công chí mạng đó.
Người dân địa phương qua lại như mắc cửi. Vài cặp đôi, gia đình hoặc người tập thể dục nhìn sang bên này liền la hét, chạy tán loạn, chỉ số ít đứng lại như đang xem một bộ phim hành động ngoài đời thực.
Không màng để tâm đến những con mắt người người dân địa phương, Lý Thế Kiệt liền hạ thấp trọng tâm, tung một đòn đá quét tầm thấp đá ngã tên đầu tiên lao đến. Thuận theo chiều xoay, anh định tung thêm một đòn quét vào tên còn lại.
Thấy đồng đội mình bị như vậy, gã ta không thể nào lại bị rời vào một cái bẫy tương tự như vậy nên liền thu một chân lên. Nhưng nào ngờ Lý Thế Kiệt lại không duỗi thẳng chân để tung đòn quét đó mà anh dùng chân đó chống xuống đất, xoay người dùng chân sau đá một cú vào thẳng đầu đối phương.
Cú đá trúng vào ngay phần hàm phát ra "bụp" một tiếng. Hai mắt gã ta trợn ngược lên, cả người căng cứng, các nhóm cơ như bị cơ rút cứng ngắc, làm gục ngay dưới đất.
Tựa như đang xem một giải đấu võ thuật. Cú đá vừa trúng vào đầu đối phương khiến gã ta bị nốc ao, những người vây xem xung quanh liền ồ lên một tiếng như là một trong những người hâm mộ của Lý Thế Kiệt vậy.
Đã có vài người lấy điện thoại ra, bắt đầu ghi hình lại cuộc ẩu đả trên phố này. Nếu như đánh càng lâu thì tin tức sẽ được lan truyền càng dữ dội và với sự truyền đạt, lan truyền những thông tin cả tích cực và tiêu cực nhanh một cách chóng mặt như vậy, chắc chắn cảnh sát sẽ nhúng tay vào, sau đó điều tra anh là không phải dân địa phương rồi đưa về nước với nhiều loại giấy tờ khác nhau. Đến lúc đó phóng viên sẽ vây lấy anh như một đại minh tinh và sẽ tạo cơ hội cho những tay viết "đỉnh cao" của các nhà báo thể hiện bản thân mình.
Nhận thấy tình hình không ổn định, Lý Thế Kiệt biết mình không nên ở lại lâu. Thuận theo hướng chạy về phía khách sạn, Lý Thế Kiệt dùng chân đạp thẳng một cú vào mặt tên lúc đầu bị anh đánh ngã rồi phóng nhanh đi.
Đòn đạp cực mạnh ngay giữa mặt khiến sống mũi của hắn ta ngoẹo hẳn sang một bên. Máu từ hai lỗ mũi tuôn ra như suối.
Điện thoại của người dân địa phương như máy quay quay một bộ phim hành động, đuổi theo hướng nhân vật chính bỏ chạy nhưng máy quay vừa chĩa về hướng đó đã không thấy bóng dáng người đó đâu. Lý Thế Kiệt ẩn vào trong dòng người qua đường ở tuyến đèn giao thông ở ngã tư như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Rời khỏi khu vực thu hút nhiều người, khu vực vừa xảy ra cuộc ẩu đả đó, Lý Thế Kiệt hoà vào dòng người đi đường, chậm rãi bước từng bước trên vỉa hè. Đôi mắt sắc bén của anh chậm rãi đảo quanh, quan sát một vài người khả nghi khi sự cảnh giác của anh đã được đẩy lên cao nhất.
Hai tên vừa tấn công là ai? Họ làm việc theo lệnh của ai?
Câu trả lời này Lý Thế Kiệt vẫn chưa biết được. Trong lòng anh cũng chỉ có một suy nghĩ mơ hồ, liệu đó có phải là nhóm người mà Nhã Phương đã nói đến không? Nhưng nó lại khiến anh cảm thấy mâu thuẫn với lời nói của Nhã Phương. Cô ấy rất sợ hãi người của nhóm này trong khi hai tên tấn công hôm nay anh hoàn toàn dư sức hạ gục đó.
Họ tấn công anh nên Lý Thế Kiệt có thể nhận ra đây không phải là người của tổ chức Rồng Đen khi họ chỉ muốn giết anh, còn người của tổ chức Rồng Đen chỉ muốn tìm thứ gì đó ở vị trí của anh và của Trịnh Thu Cúc. Nhưng chắc chắn cũng không phải thành viên trong nhóm sát thủ đó. Hoặc nếu có, hai tên này chỉ do nhóm sát thủ đó thuê đến đây để giết anh.
Bất chợt, Lý Thế Kiệt cảm thấy eo mình hơi nhói lên. Vừa cúi đầu, anh liền nhìn thấy phần áo thun bên trong thấm ướt một mảng màu đỏ, dính vào cơ thể.
Chết tiệt!
Lý Thế Kiệt thầm chửi. Có lẽ lúc nãy một tên tấn công, anh đã lăn qua mà không để ý đến con dao của gã ta. Anh cúi đầu, vén áo lên. Vết thương không quá sâu và máu đã khô lại nên cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Trước khi quay về khách sạn, Lý Thế Kiệt ghé vào cửa hàng tiện lời gần đó. Mua cho mình một chai rượu thuộc loại rượu mạnh cùng túi khăn giấy và băng keo cá nhân. Sau đó anh di chuyển ra khu vực ăn uống ngoài trời của cửa hàng, đổ thẳng rượu mạnh vào vết thương sát khuẩn.
Chất lỏng mang theo hơi lạnh chạy dọc theo cơ thể xuống vết thương khiến nó hơi nhói lên. Nhưng nếu như so với lần bị Thành Hưng bắt và những lần bị đạn bắn thì vết thương này đối với Lý Thế Kiệt cũng chẳng nhằm nhò gì.
Dùng khăn giấy lau khô vết thương, Lý Thế Kiệt dán miếng băng keo vào vết thương rồi đứng lên, lập tức rời đi.
Anh cần quay về khách sạn.
Anh cần gặp Trịnh Thu Cúc.
Nhưng trong đầu Lý Thế Kiệt bỗng bật ra một suy nghĩ: Không biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa?
Hôm nay anh thật sự như một thằng tồi. Không phải việc gì đã làm rồi cũng có thể bù đắp nhưng, ngay bây giờ, anh sẽ làm tất cả… vì Trịnh Thu Cúc. Cho dù bây giờ cô lệnh cho anh đi ám sát bất kỳ người đứng đầu của nước nào đi chăng nữa mà không vì bất kỳ lý do gì, anh cũng sẽ làm đủ mọi cách để mục tiêu đó không còn tồn tại trên cõi đời này.
Anh phải vì cô mà làm nhiều thứ hơn nữa.
Về đến khách sạn đã là giữa đêm. Khuôn viên sảnh rộng lớn không một bóng người, chỉ có nhân viên khách sạn mặc đồng phục đứng bên ngoài và một nữ lễ tân đang ngồi tại quầy.
Thấy Lý Thế Kiệt đi vào, họ đều cúi đầu chào anh. Theo phép tắc lịch sự, anh khẽ gật đầu một cái để xem như một lời đáp lại đối với họ.
Dãy hành lang sáng đèn được trải một tấm thảm màu đỏ dọc theo con đường dẫn đến thang máy. Đang là giữa đêm, rất ít người ra vào nên thang máy rất nhanh đã đến tầng trệt.
Vừa lên đến tầng, Lý Thế Kiệt dừng lại trước cửa phòng Trịnh Thu Cúc vài phút. Cánh tay giơ lên định gõ lên cánh cửa liền dừng lại giữa không trung. Anh không biết nếu giờ phút này, cô biết anh là người gõ cửa thì cô liệu có mở cửa cho anh hay không.
Đấu tranh tư tưởng thêm vài phút, cuối cùng Lý Thế Kiệt cũng quyết định từ bỏ. Có lẽ đêm nay vẫn không nên làm phiền cô vậy. Có thể ngọn lửa giận trong người Trịnh Thu Cúc lúc này vẫn chưa thể nguôi ngoai đi phần nào nên chọn cách tạm lánh vẫn là cách tốt nhất trong các cách hiện tại.
Nghĩ vậy, Lý Thế Kiệt liền xoay người, quay về phòng của mình.
Vừa đi được vài bước gần đến cửa, bất chợt phía sau truyền đến tiếng cửa phòng Trịnh Thu Cúc mở ra khiến Lý Thế Kiệt lập tức dừng lại. Khuya như vậy rồi cô còn muốn đi đâu nữa? Anh quay đầu liền bắt gặp một cô gái khác với vẻ ngoài ưa nhìn vừa bước ra từ phòng Trịnh Thu Cúc ra.
Nụ cười của cô ấy đang trò chuyện với người bên trong phòng liền cứng đờ, nhìn chằm chằm Lý Thế Kiệt.
Anh nhận ra cô gái này. Cô ấy chính là người đã đi cùng Trịnh Thu Cúc quay về đây mà anh đã nhìn thấy qua màn hình camera giám sát.
Nhưng tại sao cô ấy lại nhìn anh chằm chằm như vậy? Không lẽ vết thương của cuộc ẩu đả kia đã lộ ra sao?
Lý Thế Kiệt cúi đầu. Không có gì cả. Chiếc áo thun thấm máu đã được chiếc áo khoác bên ngoài che lấp hoàn toàn. Người bên ngoài không thể nào biết được là anh đang bị thương cả.
Vậy tại sao cô gái này lại nhìn anh lâu đến như vậy?
"Luke?" Cô gái ngờ vực nói.
Luke. Tên đầy đủ là Luke Douglas. Một cái tên mới gần như cắt bỏ hoàn toàn mọi thứ liên quan đến quá khứ mà chú của Lý Thế Kiệt đặt cho anh. Cái tên này kể từ lúc về Việt Nam cho đến giờ anh đã không dùng đến nó rất lâu rồi. Theo như cách nói của cô gái này, rất có thể giữa hai người họ đã quen biết nhau khi còn ở bên Mỹ.
Cái tên này vốn cũng không dính líu gì đến việc anh có phải là một sát thủ hay không nên cũng không cần chối bỏ ngay. Lý Thế Kiệt hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt: "Cô là…?"
"Đúng rồi. Anh đúng là Luke rồi!" Cô gái mừng rỡ kêu lên. Cô ấy tiến lên một bước, hớn hở nói: "Anh nhớ tôi không? Tôi là Jessica, người mà anh đã chỉ bài cho tôi lúc tôi còn học đại học nè!"
Được Jessica gợi nhắc như vậy, Lý Thế Kiệt cũng cảm thấy có chút quen thuộc. Những ký ức lúc học đại học, anh vẫn chưa bao giờ quên được. Nên việc có giúp Jessica giải bài, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng anh vẫn nhớ rất rõ.
Anh từng gặp Jessica trong thư viện thành phố lúc còn học đại học. Nhưng khi đó Lý Thế Kiệt chỉ thấy cô ấy đang gặp khó khăn trong một bài tập do nhà trường đưa ra. Anh không ngờ chỉ sau lần đó, cô ấy lại có ấn tượng với anh như vậy. Suốt bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn nhớ được anh.
Lúc này, giọng Trịnh Thu Cúc từ trong truyền đến: "Jessica." Cô đi ra đến cửa, nhìn thấy Lý Thế Kiệt, cô hơi khựng lại vài giây, sau đó quay sang Jessica hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng. Chỉ cần nhìn thấy Trịnh Thu Cúc thôi, lòng anh đã cảm thấy vui rồi.
Jessica gật đầu: "Đúng rồi. Anh ấy là người mà mình đã kể cho cậu nghe lúc còn đi học đấy."
"Là anh ta sao?" Trịnh Thu Cúc luôn nghĩ người mà cô bạn này của mình nói là một người khác chứ không phải là Lý Thế Kiệt. Vả lại cô còn không biết tên gọi nước ngoài của anh: "Anh ta tên Luke sao?"
Trịnh Thu Cúc nhìn sang Lý Thế Kiệt. Anh liền đón nhận, nhún vai ra vẻ đây là điều hiển nhiên và anh cũng không biết là cô muốn biết tên của mình đến như vậy.
Jessica: "Đúng rồi."
Sự xuất hiện của Jessica ở đây là điều mà Lý Thế Kiệt không ngờ đến. Anh không biết nhiều về cô ấy. Trước kia anh giúp đỡ Jessica là vì thấy cô ấy khá chật vật với đống bài tập đó thôi. Sau lần đó hầu như là đường ai nấy đi nên chưa bao giờ gặp lại nhau cả.
"Luke, sao anh lại ở đây?" Jessica dường như không thể giấu được cảm xúc của mình: "Đúng là trái đất tròn thật! Đi đến tận đây mà cũng gặp được người quen luôn đấy!"
Như chợt nhận ra điều gì, Jessica nhìn Lý Thế Kiệt rồi nhìn Trịnh Thu Cúc, hỏi: "Ủa, mà hai người quen nhau à?"
Lý Thế Kiệt vẫn không lên tiếng. Anh muốn để Trịnh Thu Cúc trả lời. Để cô quyết định xem mình có nên nói ra mối quan hệ giữa cả hai hay không.
Trịnh Thu Cúc "ừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Anh ta là người hồi nãy mình nói với cậu đấy."
"Hả? Cậu nói cái gì? Anh ấy là chồng của cậu á?" Jessica không khỏi kinh ngạc.
"Ừ."
Lúc Lý Thế Kiệt rời khỏi khách sạn chưa được bao lâu, Jessica đã đến tìm Trịnh Thu Cúc. Vừa gặp cô, Jessica giật mình hỏi cô tại sao lại khóc thì cô đã kể ra tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, kể cả việc người đó là chồng của cô.
Jessica: "Cậu kết hôn với anh ấy sao không nói cho mình biết?"
"Không phải lúc nãy mình đã kể rồi sao?"
"Ý mình không phải nói đến chuyện đó. Ý của mình nói là cậu không nói cho mình biết người đó…" Jessica ra hiệu về phía Lý Thế Kiệt: "Là Luke."
"Chuyện anh ta là Luke thì bây giờ mình mới biết đây." Trịnh Thu Cúc nói thật. Bây giờ cô mới biết đây.
Jessica lại cau mày nhìn Lý Thế Kiệt: "Luke. Sao anh lại bắt nạt bạn tôi vậy?"
Lý Thế Kiệt không nhìn Jessica mà nhìn Trịnh Thu Cúc. Cô cũng nhìn về phía anh như đang chờ đợi câu trả lời. Anh nói: "Tôi… xin lỗi."
Jessica chống nạnh nhìn Lý Thế Kiệt: "Chuyện của anh với Thu Cúc tôi biết mình không nên xen vào. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh là chuyện đó không phải anh cưỡng ép người ta là được đâu. Hai người đã là vợ chồng hay là cặp đôi đi chăng nữa cũng cần sự đồng thuận của cả hai. Tôi tin anh hiểu những gì tôi nói."
Những lời Jessica nói không sai. Lý Thế Kiệt cũng không muốn đôi co quá nhiều nên đành gật đầu tiếp nhận thông tin.
Lần này anh thật sự đã rất sai.
Jessica giơ tay xem đồng hồ rồi vẫy tay nói: "Thôi, trễ rồi. Mình về phòng trước nha."
Trịnh Thu Cúc gật đầu, vẫy tay. Jessica liền quay người đi về phía thang máy.
Vừa đi được vài bước, cô ấy liền dừng lại, quay đầu nói: "Luke. Hai ngày nữa tôi đám cưới. Anh cũng đi cùng với Thu Cúc tới đi."
Trịnh Thu Cúc không nói gì.
Lý Thế Kiệt đầu đáp: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.