Chương 91: Truy sát (2)
Kent Lee
23/05/2023
Băng nhanh qua con đường đầy cỏ cây xung quanh, Lý Thế Kiệt liền tăng tốc ngay khi vừa vượt qua công rào của thành phố này.
Cuộc đời không ai biết trước được tương lai. Dù bạn đã chuẩn bị cho mình một kế hoạch hoàn hảo không có bất kỳ lỗ hỏng nào thì vẫn luôn sẽ xảy ra một điều mà chúng ta không ngờ đến. Và…
Lý Thế Kiệt cũng không ngoại lệ.
Bất chợt khóe mắt anh phát hiện một cái bóng cực lớn đang lao nhanh về phía mình với tốc độ cao ngay ngã tư đường lớn, và hướng anh di chuyển đang bật đèn xanh. Đến khi Lý Thế Kiệt quay đầu xác định kia là chiếc xe đầu kéo chở theo cùng container phía sau lao đến, anh mới nhanh chóng đánh tay lái tránh đi.
Nhưng với tốc độ và quán tính của chiếc xe đầu kéo mang lại. Cả phần đầu xe của xe đầu kéo tông mạnh vào phần đuôi xe của Lý Thế Kiệt khiến anh lạc tay lái, chiếc xe xoay vòng cực nhanh rồi lật xe.
Chiếc xe lật ngửa hướng mặt lên trời, bốn bánh xe vẫn còn xoay vòng trông như chú rùa bị lật ngược không ngừng giãy dụa. Phần thân máy và đầu xe bốc khói nghi ngút. Mảnh kính cửa sổ vỡ vụn văng khắp nơi. Phần đuôi xe dưới lực tác động cực mạnh khiến nó bị móp méo nghiêm trọng hơn phần đầu, ở vị trí bình xăng đang không ngừng chảy xăng ra ngoài.
Cú va đập mạnh khiến đầu Lý Thế Kiệt va vào cửa xe khiến đầu ong lên vì đau nhức. Bất chợt, như những bộ phim viễn tưởng thưởng thấy, tầm nhìn của anh lại chuyển cảnh đến một nơi không thể định hình được, chỉ một màu trắng xóa duy nhất nhưng bóng người đã xuất hiện lần trước lại một lần nữa xuất hiện.
Trong thứ có thể được cho là "miền ký ức", vô định trong đầu Lý Thế Kiệt, bóng người đó không phải là mối nguy đối với anh ở thực tế. Người đó đang làm thứ gì đó, trông các thao tác cứ như đang nấu một bữa ăn.
Cảm giác rất chân thật khi gần như Lý Thế Kiệt là một trong những nhân vật của câu chuyện mà anh nhìn thấy nhưng…
Không biết vì sao mà Lý Thế Kiệt bất ngờ bị lôi tuột khỏi "miền ký ức" đó, trở về với thực tại. Mọi thứ cứ như trải qua rất lâu nhưng so với thực tế, những hình ảnh này chỉ như một bộ phim chiếu trong đầu của Lý Thế Kiệt chỉ trong vài giây.
Anh cảm nhận được một bên thái dương của mình ướt đẫm và chất lỏng màu đỏ chảy ngược lên trên đầu anh, nhiễu từng giọt, từng giọt xuống đất.
Lúc này Lý Thế Kiệt mới nhận ra mình bị treo ngược. Anh vội giơ tay tháo dây an toàn. Cả cơ thể to lớn của anh liền rơi xuống trần xe.
Cảm giác đau nhói lập tức truyền đến từ lưng ngay khi anh vừa tiếp đất. Một mảnh vỡ thủy tinh đâm xuyên qua lớp áo vest, cắm thẳng vào lưng Lý Thế Kiệt khiến anh phải nhăn mặt nén lại cơn đau.
Anh lập tức ngồi dậy, quay về phía sau. Trịnh Thu Cúc cũng không khác gì anh. Cô cũng bị treo ngược lên nhưng lúc này cô thoát ra được nhưng không thể rời khỏi xe khi chân bị kẹt giữa hàng ghế dài.
Dùng hết cả sức lực của mình, không quan tâm đến cơn đau, Lý Thế Kiệt nhanh chóng chui ra khỏi xe, chạy về phía sau. Anh hét lên kêu Trịnh Thu Cúc co người lại. Ngay khi cô làm theo, anh đạp vỡ cửa sổ bên ngoài, cúi người cố kéo cô ra ngoài.
Ánh nắng bữa trưa vô cùng nóng, cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng thổi vào người. Trong cơn gió đó, nó cuốn theo mùi xăng bay thẳng vào khoang mũi của Lý Thế Kiệt.
Chết tiệt! Lý Thế Kiệt chửi thầm rồi chui người vào trong, cố gắng nâng chiếc ghế kia lên.
Hai người họ phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Lúc này, Trịnh Thu Cúc giơ tay nắm lấy vạt áo Lý Thế Kiệt. Cô nói: "Anh chạy trước đi. Không cần lo cho tôi."
"Không." Lý Thế Kiệt lớn tiếng nói. Anh vẫn tập trung kéo chân cô ra khỏi chiếc ghế kia: "Tôi không đi đâu hết. Chỉ tôi kêu cô chạy cô mới phải chạy, chỉ mình cô mới có thể bỏ tôi đi. Còn cô kêu tôi chạy thì không đời nào. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình đâu."
Nói đoạn, Lý Thế Kiệt một lần nữa cố dùng hết sức của mình. Do vết thương mới ở lưng nên khi dùng sức, anh có cảm giác như nó bị xé toạc ra làm miệng vết thương rộng hơn nữa. Áo anh rất nhanh đã ướt đẫm một mảng ở lưng.
Khoảnh khắc anh cảm thấy miệng vết thương ở lưng thực sự bị xé rộng một chút thì chiếc ghế bị anh nhấc bổng lên. Trịnh Thu Cúc liền rút chân ra, lập tức giơ tay túm lấy áo của Lý Thế Kiệt, kéo anh ra ngoài.
Xăng vẫn đang nhiễu từng giọt, từng giọt dưới cái nóng của mặt trời.
Cả hai người họ chỉ vừa ra khỏi xe, đi được gần mười bước thì một tiếng nổ lớn vang lên phía sau lưng.
Chiếc xe nổ tung toả ra một luồng bức xạ cực mạnh thổi bay Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc bay về phía trước.
Lý Thế Kiệt cố đứng lên, anh cảm nhận thấy chân tay mình như bị đeo tạ trở nên nặng trịch. Dù trước đây đã trải qua nhiều pha sống chết nhưng trường hợp dính đến chất nổ thì hầu như anh chưa tiếp xúc đến.
Vừa quay đầu, Lý Thế Kiệt bắt gặp một người bịt kín từ trên xuống, đầu đội chiếc mũ bảo hiểm trùm đầu đứng đó nhìn anh và Trịnh Thu Cúc. Trên tay hắn ta cầm một con dao cỡ lớn.
Đột nhiên tiếng phanh xe gấp vang lên, truyền đến tai Lý Thế Kiệt. Anh bắt gặp nhiều chiếc xe ô tô bốn chỗ và mười sáu chỗ chạy đến, ngừng lại gần như bao vây cả Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc.
Hơn chục người bước xuống từ mấy chiếc xe, trên tay họ cầm đủ loại vũ khí cận chiến từ búa, dao… Ai nấy cũng đều bịt mặt và nhìn về phía hai người tàn tạ trước mặt mình.
Nhóm người dân xung quanh liền trở nên náo loạn. Người la hét bỏ trốn, người thì sợ nhưng vẫn ở lại xem, người thì lấy di động ra quay phim.
Một sức mạnh vô hình chạy dọc cơ thể Lý Thế Kiệt, nó mang nguồn gốc từ bản năng sinh tồn. Anh lập tức đứng dậy, kéo Trịnh Thu Cúc chạy nhanh vào một con hẻm gần đó.
Con hẻm quanh co và gấp khúc với nhiều nhánh nhỏ ở hai bên trái phải đều hướng vào trong con hẻm này, trông như một khu mê cung huyền bí. Xung quanh hẻm có nhà mở cửa, nhà đóng. Bàn ghế của một vài quán ăn nhỏ, chiếc tủ nhỏ của tạp hoá đặt bên ngoài khiến cả con hẻm trông nhỏ hơn so với chiều rộng thực tế của hẻm.
Rượt đuổi một lúc, Lý Thế Kiệt dẫn Trịnh Thu Cúc lạng lách liên tục trong các con hẻm nên số lượng của nhóm sát thủ cũng giảm dần khi phải liên tục chia nhỏ ra để tìm kiếm.
Dù Trịnh Thu Cúc vừa đau vừa mệt rã rời nhưng với sức kéo của Lý Thế Kiệt, cô vẫn phải gắng sức theo sau anh.
Vừa chạy, Lý Thế Kiệt vừa lấy điện thoại ra, ấn số của John Davis rồi gọi đi.
Anh biết mình đã hứa với John Davis là sẽ không tìm anh ta trong những ngày này nhưng đây là chuyện cấp bách, chỉ mình anh ta mới có thể giúp đỡ anh.
Nếu là trước kia, trong những tình huống bị truy sát như thế này, Lý Thế Kiệt sẽ không gọi cho John Davis bởi dù số lượng của nhóm sát thủ dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn có thể xoay sở được.
Còn lần này có Trịnh Thu Cúc đi cùng, sự an toàn của cô là uy tiên hàng đầu cho tất cả nên dù không biết John Davis có thể thực sự giúp mình hay không khi anh ta đang đi du lịch cùng Gia Hân nhưng anh vẫn quyết định gọi thử xem như thế nào.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói biếng nhác của John Davis: "Không phải tôi dặn cậu đừng tìm tôi mấy ngày này sao?"
"Tôi đang bị truy sát." Lý Thế Kiệt vào thẳng trọng tâm. Anh nắm chặt lấy tay Trịnh Thu Cúc, liên tục rẽ vào những nhánh hẻm khác nhau.
"Hả? Cái gì?" John Davis giật mình.
Không để tâm đến trạng thái làm thái hóa mọi thứ của người bạn thân của mình, Lý Thế Kiệt nói: "Thu Cúc đang đi cùng tôi. Tôi cần đảm bảo cô ấy an toàn. Tôi biết cậu đang đi du lịch nhưng… Cậu có thể giúp tôi được không?"
"Nếu muốn giúp cũng đâu giúp được. Tôi đang ở thành phố T. Còn cậu? Cậu đang ở đâu?"
"Tôi cũng ở thành phố T." Lý Thế Kiệt nói.
"Vậy cậu đang ở đâu?" Giọng John Davis có chút gấp gáp.
Lý Thế Kiệt dừng lại ở ngã rẽ, nghiêng đầu nhìn xem nhánh hẻm tiếp theo có sát thủ hay không. Xác nhận không có, anh liền kéo Trịnh Thu Cúc chạy vào hướng đó.
"Tôi không nhớ tên." Lý Thế Kiệt đáp: "Tôi chỉ biết đây là một thành phố nằm ở gần tuyến đường lớn dẫn vào khu resort trên núi."
John Davis suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi. Cậu cứ ở đó đợi tôi. Tôi sẽ đến ngay."
Cuộc gọi kết thúc, Lý Thế Kiệt liền cất điện thoại vào trong túi. Giờ phút này điện thoại là thứ quan trọng nhất để cứu mạng anh và Trịnh Thu Cúc. Nó như một chiếc phao cứu sinh bất ngờ được ném ra và nạn nhân phải biết tự mình bám víu, giữ chặt lấy nó.
Vừa đến ngã rẽ, bất ngờ hai tên sát thủ xuất hiện. Một tên như con hổ bay đến vồ lấy Lý Thế Kiệt. Do quá bất ngờ nên anh mất đà, ngã ngay xuống đất.
Hắn ta ngồi lên người anh, dùng cả sức nặng cơ thể của mình để đâm con dao vào cổ của anh. Lý Thế Kiệt chắn ngang tay qua, cố chống đỡ lại khiến con dao chỉ cách cổ anh vài xăng ti mét.
Từ đôi mắt của hắn, Lý Thế Kiệt không thấy gì ngoài sự trống rỗng của chết chóc. Các sợi dây thần kinh của anh căng ra, cố dùng hết sức lực cơ bắp của mình để chống đỡ.
Giữa lúc cơn dao chì còn cách cổ mình vài mi li mét, Lý Thế Kiệt nhận ra tư thế tên sát thủ này ngồi lên người mình giống như lúc anh đè lên người của Trịnh Thu Cúc lúc ở tỉnh Q. Anh liền thúc mạnh đầu gối lên, trúng ngay vào hạ bộ của tên sát thủ khiến hắn rên lên một tiếng.
Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi lúc hắn đang bị đau, Lý Thế Kiệt đẩy con dao sang một bên khiến nó cắm xuống mặt đường phát ra keng một tiếng. Anh liên chụp lấy con dao, đồng thời dùng sức chân xoay người, chuyển mình sang vị trí phía trên. Sau đó anh tung một thêm đấm vào mặt rồi lập tức chạy ngay về phía tên sát thủ đang đuổi theo Trịnh Thu Cúc.
Trịnh Thu Cúc bị túm lấy áo, kéo mạnh về sau làm cô va đập vào bức tường. Tận dụng lúc cô chưa tỉnh táo hẳn, tên sát thủ liền đâm dao đến theo hướng từ trên xuống và chiều từ phải sang trái, nhắm thẳng vào vị trí động mạch trên cổ của cô.
Con dao gần chạm đến cần cổ trắng ngần của Trịnh Thu Cúc liền bị cản lại khi Lý Thế Kiệt bắt lấy tay của tên sát thủ. Động tác nhanh nhẹn và nhuần nhuyễn, anh tung một đòn vật tay khiến hắn ta ngã lăn ra đất.
Chưa kịp kết liễu hắn thì không biết từ nhánh hẻm nào, một tên sát thủ bất ngờ lao đến với tốc độ cực nhanh. Hắn ta không vội kết liễu anh mà để ngăn chặn khả năng chạy trốn của anh nên con dao trong tay hắn từ vị trí cổ liền chuyển xuống, cắm phập vào phần đùi của anh làm máu lập tức bắn ra.
Anh bất giác nhăn mặt, túm lấy tay đang cầm con dao vẫn còn cắm trên người mình, tung một đấm vào mặt đối phương nhưng hắn ta đội mũ bảo hiểm trùm đầu nên không hề hấn gì. Tay còn lại của hắn liền đánh liên tục vào người Lý Thế Kiệt.
Căn chuẩn thời cơ, Lý Thế Kiệt giữ chặt tay của tên sát thủ lại, khóa chặt hắn với mình rồi quay sang nhìn Trịnh Thu Cúc hét lớn: "Chạy đi! Mau chạy đi!"
Trịnh Thu Cúc vẫn còn tựa người vào tường để cố chống đỡ cơ thể. Cô không lên tiếng nhưng từ sâu trong đôi mắt, Lý Thế Kiệt có thể nhận ra cô thật sự không muốn bỏ anh lại một mình trong lúc này.
"Đi đi!" Lý Thế Kiệt hét lên như đang ra lệnh: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Chỉ tôi kêu cô chạy thì cô phải chạy!"
Lúc này, phía cuối con hẻm gần năm trăm mét, nhóm sát thủ đã nhìn về phía này liền tăng tốc chạy về đây.
"Đi!" Lý Thế Kiệt như đang gầm lên.
"Tôi… tôi xin lỗi." Trịnh Thu Cúc nói trong đau đớn rồi cô lập tức quay người bỏ chạy.
Tên sát thủ đội mũ trùm đầu thấy vậy định đuổi theo những vẫn bị Lý Thế Kiệt giữ chặt. Anh trừng mắt nhìn hắn ta rồi lập tức buông tay không cầm dao ra, sử dụng lực nắm của mình anh bóp, báu chặt lấy cổ tên sát thủ.
Hắn ta không ngờ anh lại còn sức phản kháng như vậy nên có chút hoảng loạn. Không cho tên sát thủ thêm bất kỳ cơ hội nào, ngón tay Lý Thế Kiệt càng báu chặt vào cổ của tên sát thủ, anh hét lên một tiếng cực lớn rồi xé toạc phần thịt ở cổ họng hắn ra khiến máu của hắn không ngừng bắn ra như vòi rồng, dính đầy mặt anh.
Cả cơ thể của tên sát thủ như con rối bị cắt đứt dây liền ngã sụp xuống dưới đất. Sau đó anh liền rút con dao cắm ở đùi mình ra, phóng thẳng nó đi đâm vào tên sát thủ ban đầu tấn công Trịnh Thu Cúc.
Nhóm sát thủ ngày một đến gần hơn. Dùng cả sức lực của bản năng sinh tồn, dù cả cơ thể đã rất đau nhưng Lý Thế Kiệt vẫn gắng sức quay đầu bỏ chạy.
Từng bước chạy lại như một nhát dao khiến vết thương ở phần đùi càng thêm đau nhói. Nhưng nếu không chạy thì phải chết. Lý Thế Kiệt cắn chặt răng, hít thở nhanh hơn để giảm nhẹ cơn đau, tiếp tục chạy quanh giữa những con hẻm như mê cung này.
Anh không biết những con hẻm này sẽ đi đến đâu nhưng nó là lối thoát duy nhất. Là con đường để dẫn đến sự sống duy nhất mà anh có thể đi.
Cuộc đời không ai biết trước được tương lai. Dù bạn đã chuẩn bị cho mình một kế hoạch hoàn hảo không có bất kỳ lỗ hỏng nào thì vẫn luôn sẽ xảy ra một điều mà chúng ta không ngờ đến. Và…
Lý Thế Kiệt cũng không ngoại lệ.
Bất chợt khóe mắt anh phát hiện một cái bóng cực lớn đang lao nhanh về phía mình với tốc độ cao ngay ngã tư đường lớn, và hướng anh di chuyển đang bật đèn xanh. Đến khi Lý Thế Kiệt quay đầu xác định kia là chiếc xe đầu kéo chở theo cùng container phía sau lao đến, anh mới nhanh chóng đánh tay lái tránh đi.
Nhưng với tốc độ và quán tính của chiếc xe đầu kéo mang lại. Cả phần đầu xe của xe đầu kéo tông mạnh vào phần đuôi xe của Lý Thế Kiệt khiến anh lạc tay lái, chiếc xe xoay vòng cực nhanh rồi lật xe.
Chiếc xe lật ngửa hướng mặt lên trời, bốn bánh xe vẫn còn xoay vòng trông như chú rùa bị lật ngược không ngừng giãy dụa. Phần thân máy và đầu xe bốc khói nghi ngút. Mảnh kính cửa sổ vỡ vụn văng khắp nơi. Phần đuôi xe dưới lực tác động cực mạnh khiến nó bị móp méo nghiêm trọng hơn phần đầu, ở vị trí bình xăng đang không ngừng chảy xăng ra ngoài.
Cú va đập mạnh khiến đầu Lý Thế Kiệt va vào cửa xe khiến đầu ong lên vì đau nhức. Bất chợt, như những bộ phim viễn tưởng thưởng thấy, tầm nhìn của anh lại chuyển cảnh đến một nơi không thể định hình được, chỉ một màu trắng xóa duy nhất nhưng bóng người đã xuất hiện lần trước lại một lần nữa xuất hiện.
Trong thứ có thể được cho là "miền ký ức", vô định trong đầu Lý Thế Kiệt, bóng người đó không phải là mối nguy đối với anh ở thực tế. Người đó đang làm thứ gì đó, trông các thao tác cứ như đang nấu một bữa ăn.
Cảm giác rất chân thật khi gần như Lý Thế Kiệt là một trong những nhân vật của câu chuyện mà anh nhìn thấy nhưng…
Không biết vì sao mà Lý Thế Kiệt bất ngờ bị lôi tuột khỏi "miền ký ức" đó, trở về với thực tại. Mọi thứ cứ như trải qua rất lâu nhưng so với thực tế, những hình ảnh này chỉ như một bộ phim chiếu trong đầu của Lý Thế Kiệt chỉ trong vài giây.
Anh cảm nhận được một bên thái dương của mình ướt đẫm và chất lỏng màu đỏ chảy ngược lên trên đầu anh, nhiễu từng giọt, từng giọt xuống đất.
Lúc này Lý Thế Kiệt mới nhận ra mình bị treo ngược. Anh vội giơ tay tháo dây an toàn. Cả cơ thể to lớn của anh liền rơi xuống trần xe.
Cảm giác đau nhói lập tức truyền đến từ lưng ngay khi anh vừa tiếp đất. Một mảnh vỡ thủy tinh đâm xuyên qua lớp áo vest, cắm thẳng vào lưng Lý Thế Kiệt khiến anh phải nhăn mặt nén lại cơn đau.
Anh lập tức ngồi dậy, quay về phía sau. Trịnh Thu Cúc cũng không khác gì anh. Cô cũng bị treo ngược lên nhưng lúc này cô thoát ra được nhưng không thể rời khỏi xe khi chân bị kẹt giữa hàng ghế dài.
Dùng hết cả sức lực của mình, không quan tâm đến cơn đau, Lý Thế Kiệt nhanh chóng chui ra khỏi xe, chạy về phía sau. Anh hét lên kêu Trịnh Thu Cúc co người lại. Ngay khi cô làm theo, anh đạp vỡ cửa sổ bên ngoài, cúi người cố kéo cô ra ngoài.
Ánh nắng bữa trưa vô cùng nóng, cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng thổi vào người. Trong cơn gió đó, nó cuốn theo mùi xăng bay thẳng vào khoang mũi của Lý Thế Kiệt.
Chết tiệt! Lý Thế Kiệt chửi thầm rồi chui người vào trong, cố gắng nâng chiếc ghế kia lên.
Hai người họ phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Lúc này, Trịnh Thu Cúc giơ tay nắm lấy vạt áo Lý Thế Kiệt. Cô nói: "Anh chạy trước đi. Không cần lo cho tôi."
"Không." Lý Thế Kiệt lớn tiếng nói. Anh vẫn tập trung kéo chân cô ra khỏi chiếc ghế kia: "Tôi không đi đâu hết. Chỉ tôi kêu cô chạy cô mới phải chạy, chỉ mình cô mới có thể bỏ tôi đi. Còn cô kêu tôi chạy thì không đời nào. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình đâu."
Nói đoạn, Lý Thế Kiệt một lần nữa cố dùng hết sức của mình. Do vết thương mới ở lưng nên khi dùng sức, anh có cảm giác như nó bị xé toạc ra làm miệng vết thương rộng hơn nữa. Áo anh rất nhanh đã ướt đẫm một mảng ở lưng.
Khoảnh khắc anh cảm thấy miệng vết thương ở lưng thực sự bị xé rộng một chút thì chiếc ghế bị anh nhấc bổng lên. Trịnh Thu Cúc liền rút chân ra, lập tức giơ tay túm lấy áo của Lý Thế Kiệt, kéo anh ra ngoài.
Xăng vẫn đang nhiễu từng giọt, từng giọt dưới cái nóng của mặt trời.
Cả hai người họ chỉ vừa ra khỏi xe, đi được gần mười bước thì một tiếng nổ lớn vang lên phía sau lưng.
Chiếc xe nổ tung toả ra một luồng bức xạ cực mạnh thổi bay Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc bay về phía trước.
Lý Thế Kiệt cố đứng lên, anh cảm nhận thấy chân tay mình như bị đeo tạ trở nên nặng trịch. Dù trước đây đã trải qua nhiều pha sống chết nhưng trường hợp dính đến chất nổ thì hầu như anh chưa tiếp xúc đến.
Vừa quay đầu, Lý Thế Kiệt bắt gặp một người bịt kín từ trên xuống, đầu đội chiếc mũ bảo hiểm trùm đầu đứng đó nhìn anh và Trịnh Thu Cúc. Trên tay hắn ta cầm một con dao cỡ lớn.
Đột nhiên tiếng phanh xe gấp vang lên, truyền đến tai Lý Thế Kiệt. Anh bắt gặp nhiều chiếc xe ô tô bốn chỗ và mười sáu chỗ chạy đến, ngừng lại gần như bao vây cả Lý Thế Kiệt và Trịnh Thu Cúc.
Hơn chục người bước xuống từ mấy chiếc xe, trên tay họ cầm đủ loại vũ khí cận chiến từ búa, dao… Ai nấy cũng đều bịt mặt và nhìn về phía hai người tàn tạ trước mặt mình.
Nhóm người dân xung quanh liền trở nên náo loạn. Người la hét bỏ trốn, người thì sợ nhưng vẫn ở lại xem, người thì lấy di động ra quay phim.
Một sức mạnh vô hình chạy dọc cơ thể Lý Thế Kiệt, nó mang nguồn gốc từ bản năng sinh tồn. Anh lập tức đứng dậy, kéo Trịnh Thu Cúc chạy nhanh vào một con hẻm gần đó.
Con hẻm quanh co và gấp khúc với nhiều nhánh nhỏ ở hai bên trái phải đều hướng vào trong con hẻm này, trông như một khu mê cung huyền bí. Xung quanh hẻm có nhà mở cửa, nhà đóng. Bàn ghế của một vài quán ăn nhỏ, chiếc tủ nhỏ của tạp hoá đặt bên ngoài khiến cả con hẻm trông nhỏ hơn so với chiều rộng thực tế của hẻm.
Rượt đuổi một lúc, Lý Thế Kiệt dẫn Trịnh Thu Cúc lạng lách liên tục trong các con hẻm nên số lượng của nhóm sát thủ cũng giảm dần khi phải liên tục chia nhỏ ra để tìm kiếm.
Dù Trịnh Thu Cúc vừa đau vừa mệt rã rời nhưng với sức kéo của Lý Thế Kiệt, cô vẫn phải gắng sức theo sau anh.
Vừa chạy, Lý Thế Kiệt vừa lấy điện thoại ra, ấn số của John Davis rồi gọi đi.
Anh biết mình đã hứa với John Davis là sẽ không tìm anh ta trong những ngày này nhưng đây là chuyện cấp bách, chỉ mình anh ta mới có thể giúp đỡ anh.
Nếu là trước kia, trong những tình huống bị truy sát như thế này, Lý Thế Kiệt sẽ không gọi cho John Davis bởi dù số lượng của nhóm sát thủ dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn có thể xoay sở được.
Còn lần này có Trịnh Thu Cúc đi cùng, sự an toàn của cô là uy tiên hàng đầu cho tất cả nên dù không biết John Davis có thể thực sự giúp mình hay không khi anh ta đang đi du lịch cùng Gia Hân nhưng anh vẫn quyết định gọi thử xem như thế nào.
Cuộc gọi vừa được kết nối đã truyền đến giọng nói biếng nhác của John Davis: "Không phải tôi dặn cậu đừng tìm tôi mấy ngày này sao?"
"Tôi đang bị truy sát." Lý Thế Kiệt vào thẳng trọng tâm. Anh nắm chặt lấy tay Trịnh Thu Cúc, liên tục rẽ vào những nhánh hẻm khác nhau.
"Hả? Cái gì?" John Davis giật mình.
Không để tâm đến trạng thái làm thái hóa mọi thứ của người bạn thân của mình, Lý Thế Kiệt nói: "Thu Cúc đang đi cùng tôi. Tôi cần đảm bảo cô ấy an toàn. Tôi biết cậu đang đi du lịch nhưng… Cậu có thể giúp tôi được không?"
"Nếu muốn giúp cũng đâu giúp được. Tôi đang ở thành phố T. Còn cậu? Cậu đang ở đâu?"
"Tôi cũng ở thành phố T." Lý Thế Kiệt nói.
"Vậy cậu đang ở đâu?" Giọng John Davis có chút gấp gáp.
Lý Thế Kiệt dừng lại ở ngã rẽ, nghiêng đầu nhìn xem nhánh hẻm tiếp theo có sát thủ hay không. Xác nhận không có, anh liền kéo Trịnh Thu Cúc chạy vào hướng đó.
"Tôi không nhớ tên." Lý Thế Kiệt đáp: "Tôi chỉ biết đây là một thành phố nằm ở gần tuyến đường lớn dẫn vào khu resort trên núi."
John Davis suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi. Cậu cứ ở đó đợi tôi. Tôi sẽ đến ngay."
Cuộc gọi kết thúc, Lý Thế Kiệt liền cất điện thoại vào trong túi. Giờ phút này điện thoại là thứ quan trọng nhất để cứu mạng anh và Trịnh Thu Cúc. Nó như một chiếc phao cứu sinh bất ngờ được ném ra và nạn nhân phải biết tự mình bám víu, giữ chặt lấy nó.
Vừa đến ngã rẽ, bất ngờ hai tên sát thủ xuất hiện. Một tên như con hổ bay đến vồ lấy Lý Thế Kiệt. Do quá bất ngờ nên anh mất đà, ngã ngay xuống đất.
Hắn ta ngồi lên người anh, dùng cả sức nặng cơ thể của mình để đâm con dao vào cổ của anh. Lý Thế Kiệt chắn ngang tay qua, cố chống đỡ lại khiến con dao chỉ cách cổ anh vài xăng ti mét.
Từ đôi mắt của hắn, Lý Thế Kiệt không thấy gì ngoài sự trống rỗng của chết chóc. Các sợi dây thần kinh của anh căng ra, cố dùng hết sức lực cơ bắp của mình để chống đỡ.
Giữa lúc cơn dao chì còn cách cổ mình vài mi li mét, Lý Thế Kiệt nhận ra tư thế tên sát thủ này ngồi lên người mình giống như lúc anh đè lên người của Trịnh Thu Cúc lúc ở tỉnh Q. Anh liền thúc mạnh đầu gối lên, trúng ngay vào hạ bộ của tên sát thủ khiến hắn rên lên một tiếng.
Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi lúc hắn đang bị đau, Lý Thế Kiệt đẩy con dao sang một bên khiến nó cắm xuống mặt đường phát ra keng một tiếng. Anh liên chụp lấy con dao, đồng thời dùng sức chân xoay người, chuyển mình sang vị trí phía trên. Sau đó anh tung một thêm đấm vào mặt rồi lập tức chạy ngay về phía tên sát thủ đang đuổi theo Trịnh Thu Cúc.
Trịnh Thu Cúc bị túm lấy áo, kéo mạnh về sau làm cô va đập vào bức tường. Tận dụng lúc cô chưa tỉnh táo hẳn, tên sát thủ liền đâm dao đến theo hướng từ trên xuống và chiều từ phải sang trái, nhắm thẳng vào vị trí động mạch trên cổ của cô.
Con dao gần chạm đến cần cổ trắng ngần của Trịnh Thu Cúc liền bị cản lại khi Lý Thế Kiệt bắt lấy tay của tên sát thủ. Động tác nhanh nhẹn và nhuần nhuyễn, anh tung một đòn vật tay khiến hắn ta ngã lăn ra đất.
Chưa kịp kết liễu hắn thì không biết từ nhánh hẻm nào, một tên sát thủ bất ngờ lao đến với tốc độ cực nhanh. Hắn ta không vội kết liễu anh mà để ngăn chặn khả năng chạy trốn của anh nên con dao trong tay hắn từ vị trí cổ liền chuyển xuống, cắm phập vào phần đùi của anh làm máu lập tức bắn ra.
Anh bất giác nhăn mặt, túm lấy tay đang cầm con dao vẫn còn cắm trên người mình, tung một đấm vào mặt đối phương nhưng hắn ta đội mũ bảo hiểm trùm đầu nên không hề hấn gì. Tay còn lại của hắn liền đánh liên tục vào người Lý Thế Kiệt.
Căn chuẩn thời cơ, Lý Thế Kiệt giữ chặt tay của tên sát thủ lại, khóa chặt hắn với mình rồi quay sang nhìn Trịnh Thu Cúc hét lớn: "Chạy đi! Mau chạy đi!"
Trịnh Thu Cúc vẫn còn tựa người vào tường để cố chống đỡ cơ thể. Cô không lên tiếng nhưng từ sâu trong đôi mắt, Lý Thế Kiệt có thể nhận ra cô thật sự không muốn bỏ anh lại một mình trong lúc này.
"Đi đi!" Lý Thế Kiệt hét lên như đang ra lệnh: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Chỉ tôi kêu cô chạy thì cô phải chạy!"
Lúc này, phía cuối con hẻm gần năm trăm mét, nhóm sát thủ đã nhìn về phía này liền tăng tốc chạy về đây.
"Đi!" Lý Thế Kiệt như đang gầm lên.
"Tôi… tôi xin lỗi." Trịnh Thu Cúc nói trong đau đớn rồi cô lập tức quay người bỏ chạy.
Tên sát thủ đội mũ trùm đầu thấy vậy định đuổi theo những vẫn bị Lý Thế Kiệt giữ chặt. Anh trừng mắt nhìn hắn ta rồi lập tức buông tay không cầm dao ra, sử dụng lực nắm của mình anh bóp, báu chặt lấy cổ tên sát thủ.
Hắn ta không ngờ anh lại còn sức phản kháng như vậy nên có chút hoảng loạn. Không cho tên sát thủ thêm bất kỳ cơ hội nào, ngón tay Lý Thế Kiệt càng báu chặt vào cổ của tên sát thủ, anh hét lên một tiếng cực lớn rồi xé toạc phần thịt ở cổ họng hắn ra khiến máu của hắn không ngừng bắn ra như vòi rồng, dính đầy mặt anh.
Cả cơ thể của tên sát thủ như con rối bị cắt đứt dây liền ngã sụp xuống dưới đất. Sau đó anh liền rút con dao cắm ở đùi mình ra, phóng thẳng nó đi đâm vào tên sát thủ ban đầu tấn công Trịnh Thu Cúc.
Nhóm sát thủ ngày một đến gần hơn. Dùng cả sức lực của bản năng sinh tồn, dù cả cơ thể đã rất đau nhưng Lý Thế Kiệt vẫn gắng sức quay đầu bỏ chạy.
Từng bước chạy lại như một nhát dao khiến vết thương ở phần đùi càng thêm đau nhói. Nhưng nếu không chạy thì phải chết. Lý Thế Kiệt cắn chặt răng, hít thở nhanh hơn để giảm nhẹ cơn đau, tiếp tục chạy quanh giữa những con hẻm như mê cung này.
Anh không biết những con hẻm này sẽ đi đến đâu nhưng nó là lối thoát duy nhất. Là con đường để dẫn đến sự sống duy nhất mà anh có thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.