Chàng Rể Chiến Thần

Chương 558: Anh nên mừng

Tiếu Ngạo Dư Sinh

13/07/2021

Nghe đến hai chữ Vương tộc, trong mắt Lạc Khải đầu vẻ khiếp sợ.

Trong mắt ông, Yên Đô Bát Môn đã là những gia tộc giàu có bậc nhất rồi, còn Vương tộc và hoàng tộc, đối với ông mà nói, là một gia tộc vô cùng xa vời.

Hôm nay, người Vương tộc lại đến.

Càng làm ông hoảng sợ là, Dương Chấn vẫn dám lớn lối như thế trước mặt người Vương tộc.

Người trung niên thuộc Vương tộc nghe Dương Chấn nói thế, lập tức sửng sốt, hình như còn tưởng rằng ông đã nghe lầm.

Ở Cửu Châu, cho dù chỉ là một con chó của Vương tộc thì người khác cũng phải đối mặt cẩn thận.

“Nhóc con, cậu nói cái gì?”

Người trung niên xụ mặt hỏi, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: “Tôi cho cậu cơ hội nói lại lần nữa.”

“Bốp!”

Ông vừa nói xong, cũng cảm giác được có một bóng đen đột nhiên đến gần, ngay sau đó, ông bị tát thật mạnh vào mặt, cơ thể văng ra xa mấy mét.

“Một con chó cũng dám sủa bậy trước mặt tôi?”

Mặt Dương Chấn không chút thay đổi nhìn người đàn ông trung niên bị văng ra xa mấy mét.

Lúc này, Lạc Khải đang đứng bên cạnh Dương Chấn đã trợn to hai mắt, đây chính là người của Vương tộc, lại bị Dương Chấn tát bay.

Tiếng ồn ào bên này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy tên vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh xe Roll Royces.

Cửa kính hàng ghế sau xe đột nhiên hạ xuống, bởi vì cách quá xa nên Lạc Khải cũng không nhìn thấy được người bên trong xe.

Nhưng ngay giây phút cửa kính xe hạ xuống, một vệ sĩ mặc đồ đen lập tức bước lên, hình như người bên trong ra lệnh gì đó, chỉ thấy tên vệ sĩ áo đen kia lập tức đi về phía bọn họ, Lúc này, Lạc Khải chỉ cảm thấy cơ thể lạnh thấu xương, hoảng sợ run lẩy bẩy.

Vương tộc là gia tộc giàu có trấn thủ một châu lục, cho dù là người có thực lực yếu nhất trong bốn Vương tộc lớn cũng đã là người có thể nhẹ nhàng giơ tay tiêu diệt Yên Đô Bát Môn.

Nhưng một thế lực khổng lồ như thế, Dương Chấn lại không hề sợ hãi.

“Cậu dám đánh tôi, cậu chết chắc rồi!”

Người đàn ông trung niên bị Dương Chấn tát bay từ dưới đất bò dậy, mặt đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt khi nhìn Dương Chấn giống như đang nhìn một người chết.

Dương Chấn không thèm nhìn đối phương, mà lại nói với Lạc Khải đang đờ đẫn ở bên cạnh: “Ông ngẩn ra làm gì? Còn không đi theo giáo sư Đỗ!”

Giáo sư Đỗ vừa xuống xe, nhìn thấy khoảng đất trống vùng ngoại thành phía Nam này đã không kềm được kích động, bây giờ đã đi sâu vào phía trong mảnh đất.

“Ồ!”

Lúc này Lạc Khải mới lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, vừa định đuổi theo giáo sư Đỗ, lại hơi lo lắng nhắc nhở: “Chủ tịch, người Vương tộc không phải dạng vừa đâu!”

Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Lạc Khải, trong mắt hình như có hơi thất vọng: “Ngay từ ngày đầu tiên ông đi theo tôi, tôi đã từng nói với ông, trong khắp Cửu Châu này, không có bất cứ nhà giàu có nào có thể để Dương Chấn tôi nhìn thẳng vào cả.”



Lạc Khải chỉ cảm thấy trong đầu kêu vang, cảm nhận được sự tự tin và bá đạo trong giọng điệu của Dương Chấn, còn có chút thất vọng trong ánh mắt, ông đột nhiên hơi hối hận.

Từ lúc bắt đầu đi theo Dương Chấn, đúng là không có chuyện gì mà Dương Chấn không giải quyết được.

“Chủ tịch, tôi sai rồi!”

Lạc Khải vô cùng áy náy, cúi đầu.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Đi đi!”

Lúc này Lạc Khải mới vội vàng chạy về phía giáo sư Đỗ.

Lúc này, tên vệ sĩ áo đen của Vương tộc đã đi dến trước mặt Dương Chấn.

So sánh với cơ thể vạm vỡ của đối phương, cơ thể của Dương Chấn trông có vẻ cơ hơi gầy yếu.

“Nhóc con, anh có biết chúng tôi là ai không? Còn dám đánh người nữa?”

Vệ sĩ vô cùng hung dữ, nhìn chằm chằm Dương Chấn chất vấn.

Lúc này người trung niên cũng đi đến, phần mặt trái đã sưng vù, cắn răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc này dám sỉ nhục Vương tộc, lập tức giết cậu ta ngay!”

Vệ sĩ áo đen nhíu mày: “Anh dám sỉ nhục Vương tộc?”

“Các người chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi, tôi cho các người một phút, lập tức biến khỏi nơi này, tôi có thể xem như chưa có việc gì xảy ra.” Mặt Dương Chấn không chút thay đổi nói.

“Anh biết anh đang làm gì không?”

Mặt của vệ sĩ áo đen đã vô cùng đen tối, híp mắt nói: “Anh đang khiêu khích Vương tộc, một gia tộc cực kỳ khổng lồ đối với một con kiến hôi như anh.

“Người thanh niên, nể tình anh còn trẻ chưa hiểu chuyện, tôi có thể cho anh một con đường sống, đi đi!”

Dương Chấn nhướng mày: “Anh không nghe rõ lời tôi nói sao?”

Cái gì.

Vệ sĩ áo đen cũng bối rối, không lẽ không phải là anh đang uy hiếp Dương Chấn sáo?

Sao ngược lại biến thành Dương Chấn uy hiếp anh rồi?

“Nhóc con, anh đang tự tìm cái chết!”

Vệ sĩ áo đen không giận mà lại bật cười, trong mắt đầy sát ý.

Dương Chấn đột nhiên không biết làm sao, rõ ràng anh đã cho người này cơ hội, sao bọn họ lại không biết quý trọng cơ hội chứ?

Anh dứt khoát không thèm để ý đến, xoay người đi về phía giáo sư Đỗ và Lạc Khải.

“Nhóc con tự tìm đường chết!”

Hình như vệ sĩ áo đen chỉ biết nói câu này, nổi giận gầm lên, đánh thẳng vào đầu Dương Chấn.



Tốc độ của anh ta rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã xông đến sau lưng Dương Chấn, nắm đấm đang vươn ra lập tức biến thành trảo, túm thẳng vào đầu Dương Chấn.

“Vù!”

Đối phương có tốc độ và sức lực vô cùng nhanh và mạnh, còn mang theo tiếng xé gió.

“Cậu chết chắc rồi!”

Người trung niên bị Dương Chấn tát bay lúc nãy nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng dữ tợn, hình như đã nhìn thấy cảnh Dương Chấn bị vệ sĩ áo đen giết chết.

Cho dù ông không phải dòng chính của Vương tộc, nhưng cũng là một con chó của người thuộc dòng chính Vương tộc, cho dù là gia chủ của Yên Đô Bát Môn khi nhìn thấy ông cũng phải vô cùng lễ phép.

Hôm nay, một người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi lại dám tát bay ông.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt ông cứng đờ lại, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ và khó tin.

Lúc nãy ông rõ ràng nhìn thấy vệ sĩ áo đen đã túm được đầu của Dương Chấn, nhưng ông chỉ mới nháy mắt, lập tức phát hiện tất cả đều thay đổi.

Chỉ thấy Dương Chấn đã túm được tay của vệ sĩ áo đen.

Vệ sĩ áo đen biết Dương Chấn có thể tát người đàn ông trung niên văng xa mấy mét, đương nhiên có thực lực không tầm thường, nhưng không ngờ phản ứng và sức lực của Dương Chấn lại mạnh đến mức độ này.

Anh bị Dương Chấn túm cổ tay, không thể nào tránh thoát, cho dù đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể làm được gì.

“Buông tay!”

Vệ sĩ áo đen nghiến răng nghiến lợi nói.

“Lúc này anh ra tay đã dùng sát chiêu, định giết tôi sao? Như vậy, nếu tôi xử anh thì cũng không quá đáng đúng không?” Dương Chấn tự nhiên nói.

Mặt vệ sĩ áo đen tái nhợt, anh đã biết Dương Chấn định làm gì rồi.

“Rắc rắc!”

Anh vừa nghĩ đến khả năng này, cổ tay đột nhiên vang lên tiếng gãy xương, đồng thời, cổ tay lập tức cong xuống chín mươi độ.

Gần như cùng lúc đó, cảm giác đau nhói kinh khủng truyền từ cổ tay đến, hơn nữa còn liên tục lan ra khắp cánh tay.

“Anh… Anh dám làm tôi bị thương!”

Vệ sĩ áo đen không thể tin nổi, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cơn đau nơi cổ tay bị gãy làm cơ thể anh ta run rẩy, mồ hôi thấm ướt quần áo anh.

Không hổ danh là cao thủ do Vương tộc đào tạo, cho dù chịu đựng cơn đau bị gãy cổ tay mà vẫn nhịn xuống không kêu gào.

Dương Chấn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, sau đó nói: “Anh nên mừng là giáo sư Đỗ ở đây, nếu không thì sẽ không đơn giản là bẻ gãy cổ tay của anh thôi đâu.”

Nói xong, anh xoay người đi về phía giáo sư Đỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook