Chương 702
Tiếu Ngạo Dư Sinh
10/08/2021
Dương Chấn đứng im tại chỗ, ánh mắt lấp lóe.
“Bốp!”
Thấy bà già kia sắp đánh tới, anh giơ tay đánh thẳng vào bàn tay bà ta.
Bà ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp va vào bàn tay mình rồi tràn ra cả cánh tay.
Bà ta không chịu nổi, đau đớn hét lên, cơ thể bị đẩy lùi.
Dương Chấn nhanh tay túm lấy bà ta.
Bà ta giật mình kinh hãi, không ngờ cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết như mình lại không chịu nổi một đòn của Dương Chấn.
Quan trọng là Dương Chấn còn quá trẻ. Bà ta chợt hiểu tại sao Tiết Nguyên Bá phải trốn ở ngoại ô ròng rã ba ngày.
“Này bà già, đi đường cẩn thận vào, đông người dễ té lắm!”
Dương Chấn nở nụ cười tươi rói nhưng bà già kia chỉ thấy sởn da gà.
Vừa rồi bà ta mới bàng hoàng nhận ra, Dương Chấn đã phế bỏ đan điền của bà ta.
Người luyện võ bị hủy đan điền chẳng khác gì tàn phế.
“Ranh con, đối đầu với nhà họ Tiết sẽ chết rất thảm!”
Mặc dù đã bị phế bỏ nhưng sắc mặt bà ta vẫn rất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Dương Chấn tràn ngập sát khí.
Dương Chấn không muốn làm lớn chuyện ở nơi công cộng nên mới kìm hãm sức mạnh của mình.
“Ngu ngốc!”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng, quăng bà ta xuống đất rồi quay lưng đuổi theo Tiết Nguyên Bá.
Lúc này Tiết Nguyên Bá đang sợ mất mật. Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh, đến cả cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết cũng không đánh lại được.
Tuy võ thuật của ông ta không tệ nhưng chỉ là so với hai người anh mà thôi. So với Dương Chấn chẳng khác nào người trên trời kẻ dưới đất.
Ông ta cứ tưởng hóa trang xong là có thể an toàn rời khỏi Yến Đô, nào ngờ hóa trang thành một lão già mà vẫn bị Dương Chấn nhận ra.
Nhưng cao thủ bên người Tiết Nguyên Bá cũng là cao thủ hàng đầu của gia tộc, dù không đánh bại được Dương Chấn nhưng cầm chân anh một lúc hẳn là có thể.
Ông ta thuận lợi qua vòng soát vé. Lúc sắp bước lên toa tàu lại nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên phía sua.
“Đường đường là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết trở thành con chuột nhắt từ bao giờ vậy?”
Lông tơ toàn thân Tiết Nguyên Bá đều dựng đứng. Ông ta ngó lơ đối phương, cố bước lên tàu.
Nhưng áo bị người ta nắm lấy. Nếu ông ta không giãy ra thì không thể tiến lên phía trước.
“Chàng trai trẻ không biết kính già yêu trẻ chú nào!”
Tiết Nguyên Bá vờ đáng thương kêu cứu với mọi người xung quanh: “Ối giời ơi! Đánh người rồi! Cứu tôi với!”
Dương Chấn hứng thú nhìn ông ta diễn trò.
“Mau thả ông ấy ra!”
“Cậu Chấn niên này sao lại bắt nạt ông cụ già? Cậu có còn là người không?”
“Thằng nhóc này mau buông ông ấy ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
…
Hành khách bốn phía thấy một ông già bị chàng trai trẻ bắt nạt đều chỉ trỏ chê trách Dương Chấn. Có mấy người trẻ tuổi còn định tới ngăn cản.
“Vừa nãy tôi chỉ sơ ý giẫm lên giày của cậu thôi, sao cậu không chịu tha cho tôi. Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Chấn chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá khẩn khoản nói, hai chân khuỵu xuống định quỳ.
“Này ông ơi, đừng quỳ xuống!”
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng bước tới ngăn cản Tiết Nguyên Bá đang định quỳ xuống.
Ông ta lập tức bật khóc, vừa lau vừa mắt vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cháu. Nhưng nếu ông không quỳ, cậu ta không thả ông đi đâu”.
“Quê ông ở thành phố Trường Hà, tới Yến Đô vay tiền họ hàng. Vợ ông nhập viện rồi, vẫn đang đợi ông mang tiền về chạy chữa”.
“Khó khăn lắm ông mới mua được một cái vé tàu để về nhà. Nếu lỡ chuyến này vợ ông sẽ bị bệnh viện ngừng trị liệu”.
“Cháu gái đừng lo cho ông. Cứ để ông quỳ đi, cậu ta sẽ tha cho ông”.
Tiết Nguyên Bá diễn rất đạt, nhiều người đều căm tức nhìn chằm chằm Dương Chấn, muốn xông lên cho anh no đòn.
“Bốp!”
Thấy bà già kia sắp đánh tới, anh giơ tay đánh thẳng vào bàn tay bà ta.
Bà ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp va vào bàn tay mình rồi tràn ra cả cánh tay.
Bà ta không chịu nổi, đau đớn hét lên, cơ thể bị đẩy lùi.
Dương Chấn nhanh tay túm lấy bà ta.
Bà ta giật mình kinh hãi, không ngờ cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết như mình lại không chịu nổi một đòn của Dương Chấn.
Quan trọng là Dương Chấn còn quá trẻ. Bà ta chợt hiểu tại sao Tiết Nguyên Bá phải trốn ở ngoại ô ròng rã ba ngày.
“Này bà già, đi đường cẩn thận vào, đông người dễ té lắm!”
Dương Chấn nở nụ cười tươi rói nhưng bà già kia chỉ thấy sởn da gà.
Vừa rồi bà ta mới bàng hoàng nhận ra, Dương Chấn đã phế bỏ đan điền của bà ta.
Người luyện võ bị hủy đan điền chẳng khác gì tàn phế.
“Ranh con, đối đầu với nhà họ Tiết sẽ chết rất thảm!”
Mặc dù đã bị phế bỏ nhưng sắc mặt bà ta vẫn rất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Dương Chấn tràn ngập sát khí.
Dương Chấn không muốn làm lớn chuyện ở nơi công cộng nên mới kìm hãm sức mạnh của mình.
“Ngu ngốc!”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng, quăng bà ta xuống đất rồi quay lưng đuổi theo Tiết Nguyên Bá.
Lúc này Tiết Nguyên Bá đang sợ mất mật. Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh, đến cả cao thủ xếp thứ ba nhà họ Tiết cũng không đánh lại được.
Tuy võ thuật của ông ta không tệ nhưng chỉ là so với hai người anh mà thôi. So với Dương Chấn chẳng khác nào người trên trời kẻ dưới đất.
Ông ta cứ tưởng hóa trang xong là có thể an toàn rời khỏi Yến Đô, nào ngờ hóa trang thành một lão già mà vẫn bị Dương Chấn nhận ra.
Nhưng cao thủ bên người Tiết Nguyên Bá cũng là cao thủ hàng đầu của gia tộc, dù không đánh bại được Dương Chấn nhưng cầm chân anh một lúc hẳn là có thể.
Ông ta thuận lợi qua vòng soát vé. Lúc sắp bước lên toa tàu lại nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên phía sua.
“Đường đường là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết trở thành con chuột nhắt từ bao giờ vậy?”
Lông tơ toàn thân Tiết Nguyên Bá đều dựng đứng. Ông ta ngó lơ đối phương, cố bước lên tàu.
Nhưng áo bị người ta nắm lấy. Nếu ông ta không giãy ra thì không thể tiến lên phía trước.
“Chàng trai trẻ không biết kính già yêu trẻ chú nào!”
Tiết Nguyên Bá vờ đáng thương kêu cứu với mọi người xung quanh: “Ối giời ơi! Đánh người rồi! Cứu tôi với!”
Dương Chấn hứng thú nhìn ông ta diễn trò.
“Mau thả ông ấy ra!”
“Cậu Chấn niên này sao lại bắt nạt ông cụ già? Cậu có còn là người không?”
“Thằng nhóc này mau buông ông ấy ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
…
Hành khách bốn phía thấy một ông già bị chàng trai trẻ bắt nạt đều chỉ trỏ chê trách Dương Chấn. Có mấy người trẻ tuổi còn định tới ngăn cản.
“Vừa nãy tôi chỉ sơ ý giẫm lên giày của cậu thôi, sao cậu không chịu tha cho tôi. Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Chấn chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá khẩn khoản nói, hai chân khuỵu xuống định quỳ.
“Này ông ơi, đừng quỳ xuống!”
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng bước tới ngăn cản Tiết Nguyên Bá đang định quỳ xuống.
Ông ta lập tức bật khóc, vừa lau vừa mắt vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cháu. Nhưng nếu ông không quỳ, cậu ta không thả ông đi đâu”.
“Quê ông ở thành phố Trường Hà, tới Yến Đô vay tiền họ hàng. Vợ ông nhập viện rồi, vẫn đang đợi ông mang tiền về chạy chữa”.
“Khó khăn lắm ông mới mua được một cái vé tàu để về nhà. Nếu lỡ chuyến này vợ ông sẽ bị bệnh viện ngừng trị liệu”.
“Cháu gái đừng lo cho ông. Cứ để ông quỳ đi, cậu ta sẽ tha cho ông”.
Tiết Nguyên Bá diễn rất đạt, nhiều người đều căm tức nhìn chằm chằm Dương Chấn, muốn xông lên cho anh no đòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.