Chương 743
Tiếu Ngạo Dư Sinh
13/08/2021
Người trung niên cầm đầu nổi giận đá vào mông của một cao thủ nhà họ Tôn.
“Vèo!”
Đúng lúc này, Dương Chấn lại biến mất.
“Bốp!”
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Dương Chấn đã xuất hiện trước mặt người trung niên cầm đầu, bóp cổ ông ta nhấc lên như gà con.
Ông ta điên cuồng giãy giụa, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Các cao thủ nhà họ Tôn trợn tròn mắt, sợ ngây người.
Vừa nãy Dương Chấn đứng cách xa người trung niên cầm đầu mười mấy mét, vậy mà nháy mắt đã tới trước mặt ông ta như bóng ma.
Đây là tốc độ con người có thể đạt tới sao?
“Ranh con, mau thả quản gia Hồ ra!”
Một lúc sau mới có người lấy lại tinh thần, chỉ vào Dương Chấn quát lớn.
Dương Chấn khinh thường nhìn đối phương, quét mắt nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn liên lụy tới người vô tội. Không muốn chết thì cút hết đi!”
“Bịch!”
Dứt lời, anh tiện tay vung lên một cái, cơ thể nặng tám mươi cân của quản gia Hồ bay ra xa mười mất mét, đâm vào một cột trụ bằng đá, phun máu hôn mê.
Đám người còn lại nhìn Dương Chấn như ma quỷ. Tiện tay ném một người trưởng thành ra xa mười mấy mét, sức mạnh khủng bố này rất dọa người.
Dương Chấn không thèm để ý tới bọn họ, nghênh ngang đi về phía trước.
Cùng lúc đó trong một căn biệt thự xa hoa của trang viên nhà họ Tôn.
Chủ gia tộc Tôn Húc đang khúm núm đứng ở một bên, trên sofa trước mặt ông ta có một người trẻ tuổi đang ngồi, chính là Tào Trí.
Có người tới báo cáo chuyện xảy ra bên ngoài.
Sắc mặt Tôn Húc cực kỳ khó coi. Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này. Gần trăm cao thủ nhà họ Tôn cũng không làm gì được anh.
“Ông chủ, Dương Chấn đang đi tới chỗ này. Trong gia tộc không có ai đánh lại được cậu ta. Hay là ông trốn đi trước?”
Người của Tôn Húc vội vàng báo cáo.
Tôn Húc chưa kịp lên tiếng, Tào Trí đã cười lạnh nói: “Tám gia tộc Yến Đô đúng là càng ngày càng yếu kém. Một thằng ranh con cũng có thể xông thẳng vào”.
Tôn Húc dè dặt nói: “Cậu chủ Tào, Dương Chấn không đơn giản đâu. Cậu ta rất giỏi võ, nghe nói là cao thủ bước ra từ chiến trường”.
“Chiến trường?”
Tào Trí cười nhạo một tiếng: “Đi ra từ chiến trường thì đã sao? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể né được đạn nữa à?”
Nghe vậy, hai mắt Tôn Húc sáng rực. Tào Trí đang ám chỉ ông ta dùng súng đối phó Dương Chấn sao?
“Tôi biết phải làm gì rồi!”
Tôn Húc vội vàng nói rồi làm động tác bắn súng với cấp dưới: “Đi làm đi!”
Lúc này Dương Chấn như vào chốn không người. Mấy trăm vệ sĩ nhà họ Tôn không ai dám xông lên.
“Không ổn, còn đi tiếp chính là biệt thự của ông chủ. Không thể cho cậu ta đi vào!”
Thấy Dương Chấn sắp đi vào cánh cổng hình vòm, một vệ sĩ nhà họ Tôn hoảng hốt cầm gậy dẫn đầu xông tới.
Thấy thế, mấy gã vệ sĩ khác cũng nhao nhao lên theo.
“Bịch bịch bịch!”
Vẫn giống như trước đó, không ai chạm tới người Dương Chấn đã bị đánh bay ra ngoài.
Dương Chấn vẫn không ngừng tiến lên.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên. Một cao thủ ngã xuống dưới chân anh bị nghiền nát đầu gối.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ nhà họ Tôn.
Hơn trăm vệ sĩ thấy vậy đều sợ hãi run rẩy.
“Ranh con dám đến nhà họ Tôn làm càn, đúng là chán sống rồi!”
Một cao thủ chặn lại trước cánh cổng hình vòm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng mày có chút võ công là có thể đến đây giương oai”.
“Nếu mấy trăm anh em chúng tao không xử lý nổi thằng ranh con như mày, sau này còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Tôn?”
Dứt lời, gã ta nhìn về phía đám vệ sĩ còn lại, tức giận quát: “Mau qua đây chặn đường, không được để nó xông vào cánh cổng này. Nếu không ông chủ sẽ không tha cho chúng ta đâu”.
“Vừa rồi nó đã đánh bại nhiều người như vậy, sức lực cạn kiệt rồi. Chẳng lẽ mấy trăm người chúng ta còn sợ nó sao?”
Nghe gã ta kêu gọi, vệ sĩ nhà họ Tôn lập tức chạy tới hai bên cổng canh giữ.
Thoáng chốc, cánh cổng vòm đã được hàng trăm vệ sĩ nhà họ Tôn che chắn.
“Vèo!”
Đúng lúc này, Dương Chấn lại biến mất.
“Bốp!”
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Dương Chấn đã xuất hiện trước mặt người trung niên cầm đầu, bóp cổ ông ta nhấc lên như gà con.
Ông ta điên cuồng giãy giụa, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Các cao thủ nhà họ Tôn trợn tròn mắt, sợ ngây người.
Vừa nãy Dương Chấn đứng cách xa người trung niên cầm đầu mười mấy mét, vậy mà nháy mắt đã tới trước mặt ông ta như bóng ma.
Đây là tốc độ con người có thể đạt tới sao?
“Ranh con, mau thả quản gia Hồ ra!”
Một lúc sau mới có người lấy lại tinh thần, chỉ vào Dương Chấn quát lớn.
Dương Chấn khinh thường nhìn đối phương, quét mắt nhìn đám người xung quanh, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn liên lụy tới người vô tội. Không muốn chết thì cút hết đi!”
“Bịch!”
Dứt lời, anh tiện tay vung lên một cái, cơ thể nặng tám mươi cân của quản gia Hồ bay ra xa mười mất mét, đâm vào một cột trụ bằng đá, phun máu hôn mê.
Đám người còn lại nhìn Dương Chấn như ma quỷ. Tiện tay ném một người trưởng thành ra xa mười mấy mét, sức mạnh khủng bố này rất dọa người.
Dương Chấn không thèm để ý tới bọn họ, nghênh ngang đi về phía trước.
Cùng lúc đó trong một căn biệt thự xa hoa của trang viên nhà họ Tôn.
Chủ gia tộc Tôn Húc đang khúm núm đứng ở một bên, trên sofa trước mặt ông ta có một người trẻ tuổi đang ngồi, chính là Tào Trí.
Có người tới báo cáo chuyện xảy ra bên ngoài.
Sắc mặt Tôn Húc cực kỳ khó coi. Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này. Gần trăm cao thủ nhà họ Tôn cũng không làm gì được anh.
“Ông chủ, Dương Chấn đang đi tới chỗ này. Trong gia tộc không có ai đánh lại được cậu ta. Hay là ông trốn đi trước?”
Người của Tôn Húc vội vàng báo cáo.
Tôn Húc chưa kịp lên tiếng, Tào Trí đã cười lạnh nói: “Tám gia tộc Yến Đô đúng là càng ngày càng yếu kém. Một thằng ranh con cũng có thể xông thẳng vào”.
Tôn Húc dè dặt nói: “Cậu chủ Tào, Dương Chấn không đơn giản đâu. Cậu ta rất giỏi võ, nghe nói là cao thủ bước ra từ chiến trường”.
“Chiến trường?”
Tào Trí cười nhạo một tiếng: “Đi ra từ chiến trường thì đã sao? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể né được đạn nữa à?”
Nghe vậy, hai mắt Tôn Húc sáng rực. Tào Trí đang ám chỉ ông ta dùng súng đối phó Dương Chấn sao?
“Tôi biết phải làm gì rồi!”
Tôn Húc vội vàng nói rồi làm động tác bắn súng với cấp dưới: “Đi làm đi!”
Lúc này Dương Chấn như vào chốn không người. Mấy trăm vệ sĩ nhà họ Tôn không ai dám xông lên.
“Không ổn, còn đi tiếp chính là biệt thự của ông chủ. Không thể cho cậu ta đi vào!”
Thấy Dương Chấn sắp đi vào cánh cổng hình vòm, một vệ sĩ nhà họ Tôn hoảng hốt cầm gậy dẫn đầu xông tới.
Thấy thế, mấy gã vệ sĩ khác cũng nhao nhao lên theo.
“Bịch bịch bịch!”
Vẫn giống như trước đó, không ai chạm tới người Dương Chấn đã bị đánh bay ra ngoài.
Dương Chấn vẫn không ngừng tiến lên.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên. Một cao thủ ngã xuống dưới chân anh bị nghiền nát đầu gối.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ nhà họ Tôn.
Hơn trăm vệ sĩ thấy vậy đều sợ hãi run rẩy.
“Ranh con dám đến nhà họ Tôn làm càn, đúng là chán sống rồi!”
Một cao thủ chặn lại trước cánh cổng hình vòm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng mày có chút võ công là có thể đến đây giương oai”.
“Nếu mấy trăm anh em chúng tao không xử lý nổi thằng ranh con như mày, sau này còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Tôn?”
Dứt lời, gã ta nhìn về phía đám vệ sĩ còn lại, tức giận quát: “Mau qua đây chặn đường, không được để nó xông vào cánh cổng này. Nếu không ông chủ sẽ không tha cho chúng ta đâu”.
“Vừa rồi nó đã đánh bại nhiều người như vậy, sức lực cạn kiệt rồi. Chẳng lẽ mấy trăm người chúng ta còn sợ nó sao?”
Nghe gã ta kêu gọi, vệ sĩ nhà họ Tôn lập tức chạy tới hai bên cổng canh giữ.
Thoáng chốc, cánh cổng vòm đã được hàng trăm vệ sĩ nhà họ Tôn che chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.