Chương 761
Tiếu Ngạo Dư Sinh
14/08/2021
Tào Khánh nói với vẻ đầy hống hách: “Ngay cả chủ gia tộc của tám gia tộc lớn ở Yến Đô gặp anh tao cũng phải theo sau như con chó”.
“Càng huống hồ là mày? Đợi anh tao đến đây rồi, e rằng mày sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đâu”.
“Có điều mày yên tâm đi. Mày chết rồi, tao sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của mày”.
“He he. Hạ Hà, em cũng đừng lo, anh rất dịu dàng, anh còn có cả đám anh em đầy dũng mãnh. Chờ sau khi anh chơi chán rồi sẽ tặng em cho đám anh em dũng mãnh đó của anh, để em đêm nào cũng được làm cô dâu”.
Trên mặt Tào Khánh lộ ra nụ cười khiến người ta phải kinh tởm, Hạ Hà tức đến nỗi toàn thân run lên: “Đồ khốn kiếp, khốn nạn!”
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Chấn: “Nếu mày còn dám làm nhục Hạ Hà thêm một câu nữa, chờ sau khi anh mày đến, tao sẽ cắt lưỡi mày trước”.
Tào Khánh đang định nói tiếp thì bị vệ sĩ bên cạnh hắn ngăn lại, hắn ghé tai Tào Khánh nói nhỏ: “Anh đừng manh động, hắn rất mạnh, hắn chỉ dùng một chân đá bay cái cốc đã khiến cho chân của ông chủ quán bar tàn phế, đủ để biết thực lực của hắn rất mạnh”.
“Đợi cậu Trí đến, anh muốn xử lý thằng ranh đó thế nào đều sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nữa”.
Tào Khánh nghe lời của vệ sĩ mới ngậm miệng lại. Có điều ánh mắt hắn nhìn Dương Chấn đầy hằn học.
Trong đầu hắn đã bắt đầu nghĩ ra kế hoạch lát nữa sẽ hành hạ Dương Chấn như thế nào.
“Dương Chấn, anh cứ mặc em, với thực lực của anh, chắc chắn có thể rời khỏi đây một cách bình an vô sự”.
Hạ Hà đỏ mắt nhìn anh và nói: “Coi như em cầu xin anh đấy, cứ mặc kệ em, mau rời khỏi đây đi, có được không?”
“Không được!”
Dương Chấn lắc đầu: “Anh đã nói rồi, cho dù Thiên Vương có đến đây cũng không làm gì được chúng ta, em không tin anh sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Chấn, Hạ Hà đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ.
Ngẩn ra mất một hồi lâu cô ta mới cắn đôi môi đỏ mọng và gật đâu nói: “Em tin anh!”
Ngay cả Hạ Hà cũng không biết tại sao, lời nói của Dương Chấn như có mê lực, rõ ràng nhìn thế nào họ cũng không có cơ hội chiến thắng, nhưng lời nói của Dương Chấn lại có thể thuyết phục được cô ta.
Xem ra, chỉ cần người đàn ông này ở bên cạnh, không ai có thể ức hiếp cô ta cả.
Nhưng ngay sau đó, một khuôn mặt ngây thơ và dễ thương khác xuất hiện trong đầu cô ta. Nghĩ đến Tiêu Tiêu, cô ta lại buộc phải loại bỏ mấy ý nghĩ phi thực tế ra khỏi đầu mình.
Lúc cô ta nhìn lại Dương Chấn, gương mặt cô ta vẫn còn chút tội lỗi.
Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ trong mười phút, có tiếng bước chân ở cửa quán bar vọng tới.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Tào Khánh lập tức vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người đang đến, hắn vội vàng đi về phía trước.
“Thằng nhóc này, đến đây rồi cũng không tìm anh mà lại tự mình chạy đến đây vui chơi”.
Tào Trí vỗ vai Tào Khánh thật nặng và nói với vẻ không vui.
Rõ ràng mối quan hệ giữa hai anh em rất thân thiết.
“Anh à, sao trách em được. Vốn dĩ em chỉ định đến đây uống rượu rồi đi tìm anh”.
Tào Khánh thêm mắm thêm muối, chỉ tay về phía Dương Chấn: “Nhưng không ngờ lại gặp phải một thằng ngu ở đây, cao giọng muốn anh phải quỳ lạy xin tha”.
Trong mắt Tào Khánh tràn ngập trêu tức như đang nói với Dương Chấn đây là hậu quả khi chống đối hắn.
“Ranh con ngông cuồng, dám bảo Tào Trí tao quỳ xuống cầu xin sao?”
Tào Trí không nhìn thấy rõ mặt của Dương Chấn, vừa đến gần anh vừa nói: “Mày là cái thá gì mà dám…”
Nhưng hắn ta mới đi được mấy bước đã không nói nên lời.
Bởi vì hắn ta đã thấy rõ gương mặt của Dương Chấn, vô cùng khiếp sợ.
“Ranh con vừa rồi huênh hoang tuyên bố bắt anh tao quỳ xuống xin tha cơ mà?”
“Giờ anh tao tới rồi, huênh hoang tiếp đi?”
“Mày cũng dám bắt anh tao quỳ xuống sao?”
Tào Khánh không nhận ra vẻ mặt Tào Trí thay đổi, lại càng ngông nghênh hơn, đi tới trước mặt Dương Chấn giơ tay định tát anh.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội.
Nhưng không phải Tào Khánh tát Dương Chấn mà là Tào Trí tát Tào Khánh.
“Sao anh lại đánh em?”
Tào Khánh trợn tròn mắt không dám tin.
Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tào Trí đánh hắn.
“Càng huống hồ là mày? Đợi anh tao đến đây rồi, e rằng mày sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đâu”.
“Có điều mày yên tâm đi. Mày chết rồi, tao sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của mày”.
“He he. Hạ Hà, em cũng đừng lo, anh rất dịu dàng, anh còn có cả đám anh em đầy dũng mãnh. Chờ sau khi anh chơi chán rồi sẽ tặng em cho đám anh em dũng mãnh đó của anh, để em đêm nào cũng được làm cô dâu”.
Trên mặt Tào Khánh lộ ra nụ cười khiến người ta phải kinh tởm, Hạ Hà tức đến nỗi toàn thân run lên: “Đồ khốn kiếp, khốn nạn!”
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Chấn: “Nếu mày còn dám làm nhục Hạ Hà thêm một câu nữa, chờ sau khi anh mày đến, tao sẽ cắt lưỡi mày trước”.
Tào Khánh đang định nói tiếp thì bị vệ sĩ bên cạnh hắn ngăn lại, hắn ghé tai Tào Khánh nói nhỏ: “Anh đừng manh động, hắn rất mạnh, hắn chỉ dùng một chân đá bay cái cốc đã khiến cho chân của ông chủ quán bar tàn phế, đủ để biết thực lực của hắn rất mạnh”.
“Đợi cậu Trí đến, anh muốn xử lý thằng ranh đó thế nào đều sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nữa”.
Tào Khánh nghe lời của vệ sĩ mới ngậm miệng lại. Có điều ánh mắt hắn nhìn Dương Chấn đầy hằn học.
Trong đầu hắn đã bắt đầu nghĩ ra kế hoạch lát nữa sẽ hành hạ Dương Chấn như thế nào.
“Dương Chấn, anh cứ mặc em, với thực lực của anh, chắc chắn có thể rời khỏi đây một cách bình an vô sự”.
Hạ Hà đỏ mắt nhìn anh và nói: “Coi như em cầu xin anh đấy, cứ mặc kệ em, mau rời khỏi đây đi, có được không?”
“Không được!”
Dương Chấn lắc đầu: “Anh đã nói rồi, cho dù Thiên Vương có đến đây cũng không làm gì được chúng ta, em không tin anh sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Chấn, Hạ Hà đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ.
Ngẩn ra mất một hồi lâu cô ta mới cắn đôi môi đỏ mọng và gật đâu nói: “Em tin anh!”
Ngay cả Hạ Hà cũng không biết tại sao, lời nói của Dương Chấn như có mê lực, rõ ràng nhìn thế nào họ cũng không có cơ hội chiến thắng, nhưng lời nói của Dương Chấn lại có thể thuyết phục được cô ta.
Xem ra, chỉ cần người đàn ông này ở bên cạnh, không ai có thể ức hiếp cô ta cả.
Nhưng ngay sau đó, một khuôn mặt ngây thơ và dễ thương khác xuất hiện trong đầu cô ta. Nghĩ đến Tiêu Tiêu, cô ta lại buộc phải loại bỏ mấy ý nghĩ phi thực tế ra khỏi đầu mình.
Lúc cô ta nhìn lại Dương Chấn, gương mặt cô ta vẫn còn chút tội lỗi.
Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ trong mười phút, có tiếng bước chân ở cửa quán bar vọng tới.
“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Tào Khánh lập tức vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người đang đến, hắn vội vàng đi về phía trước.
“Thằng nhóc này, đến đây rồi cũng không tìm anh mà lại tự mình chạy đến đây vui chơi”.
Tào Trí vỗ vai Tào Khánh thật nặng và nói với vẻ không vui.
Rõ ràng mối quan hệ giữa hai anh em rất thân thiết.
“Anh à, sao trách em được. Vốn dĩ em chỉ định đến đây uống rượu rồi đi tìm anh”.
Tào Khánh thêm mắm thêm muối, chỉ tay về phía Dương Chấn: “Nhưng không ngờ lại gặp phải một thằng ngu ở đây, cao giọng muốn anh phải quỳ lạy xin tha”.
Trong mắt Tào Khánh tràn ngập trêu tức như đang nói với Dương Chấn đây là hậu quả khi chống đối hắn.
“Ranh con ngông cuồng, dám bảo Tào Trí tao quỳ xuống cầu xin sao?”
Tào Trí không nhìn thấy rõ mặt của Dương Chấn, vừa đến gần anh vừa nói: “Mày là cái thá gì mà dám…”
Nhưng hắn ta mới đi được mấy bước đã không nói nên lời.
Bởi vì hắn ta đã thấy rõ gương mặt của Dương Chấn, vô cùng khiếp sợ.
“Ranh con vừa rồi huênh hoang tuyên bố bắt anh tao quỳ xuống xin tha cơ mà?”
“Giờ anh tao tới rồi, huênh hoang tiếp đi?”
“Mày cũng dám bắt anh tao quỳ xuống sao?”
Tào Khánh không nhận ra vẻ mặt Tào Trí thay đổi, lại càng ngông nghênh hơn, đi tới trước mặt Dương Chấn giơ tay định tát anh.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội.
Nhưng không phải Tào Khánh tát Dương Chấn mà là Tào Trí tát Tào Khánh.
“Sao anh lại đánh em?”
Tào Khánh trợn tròn mắt không dám tin.
Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Tào Trí đánh hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.