Chương 810
Tiếu Ngạo Dư Sinh
17/08/2021
“Tôi không phủ nhận việc rất nhiều fan muốn Hạ Hà làm nữ chính, nhưng dù sao Hạ Hà cũng là người mới”.
“Cho dù cô ta xuất sắc đến mấy thì cũng không thể sánh bằng người đi trước đúng không?”
“Không giấu gì ông, tôi đã liên lạc với Nhiếp Nhã Kỳ, cô ấy đã đồng ý sẽ làm nữ chính của bộ phim”.
“Chắc đạo diễn Vương sẽ không cho rằng Nhiếp Nhã Kỳ thuộc bốn tiểu hoa đán còn không nổi tiếng bằng Hạ Hà chứ?”
Nghe thấy Ngô Thiên Hữu nói thế, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
Ngay cả đạo diễn Vương cũng trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin: “Nhiếp Nhã Kỳ đồng ý đến đoàn làm phim của chúng ta thật à?”
Ngô Thiên Hữu kiêu ngạo nói: “Đạo diễn Vương, ông quên chị họ tôi là ai à? Chị ấy là dòng chính của nhà họ Tôn, quan trọng nhất là chị ấy cũng là bạn thân của Nhiếp Nhã Kỳ”.
“Nhưng cát-xê của cô ấy hơi cao, phải xem đoàn làm phim có đồng ý không”.
Đạo diễn Vương nói ngay: “Đồng ý! Đồng ý! Chỉ cần cô ấy không yêu cầu quá đáng, chắc chắn công ty sẽ đồng ý thôi!”
“Vậy cát-xê của mấy diễn viên chính như chúng tôi có được tăng gấp đôi không thế?”, Ngô Thiên Hữu cười híp mắt, nhìn đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương gật đầu lia lịa: “Được, được chứ! Giờ tôi liên lạc với công ty ngay”.
Đạo diễn Vương lập tức gọi điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy.
“Đạo diễn Vương, công ty nói thế nào?”
Đám người Ngô Thiên Hữu mấy người đều có vẻ chờ mong.
Đạo diễn Vương vui vẻ nói: “Công ty đã đồng ý, chỉ cần Viên Nhã Kỳ bằng lòng tham gia đoàn làm phim rồi đảm nhiệm vai nữ chính, cát-xê của mọi người sẽ tăng gấp đôi!”
Viên Nhã Kỳ là một trong bốn tiểu hoa đán trong nước, bây giờ đang nổi như cồn, trừ khi bỏ ra số tiền khổng lồ để mời cô ta quay phim, bằng không cô ta sẽ từ chối hết.
Nhưng những bộ phim có Viên Nhã Kỳ làm nữ chính đều có tỷ lệ người xem và doanh thu phòng vé cực cao.
Có thể tưởng tượng, một khi Viên Nhã Kỳ đến đoàn làm phim Chiến Thần Bất Bại, chắc chắn bộ phim này sẽ được rất nhiều người chú ý.
Ngô Thiên Hữu đã đạt được điều mình muốn, cũng không giả vờ nữa, lập tức đứng dậy.
“Đạo diễn Vương, đây là xe bảy chỗ, trừ đạo diễn Vương và tài xế thì chỉ còn năm chỗ mà thôi, hình như chúng ta thừa ra một người ”.
Hạ Hà đang định lên xe thì bị Ngô Thiên Hữu chắn đường, anh ta cười ha hả.
Đạo diễn Vương cũng rất khôn khéo, tuy ông ta rất tán thưởng nhân phẩm và kỹ thuật diễn xuất của Hạ Hà, nhưng cũng biết Ngô Thiên Hữu đang cố ý làm khó cô ta.
Thế nên ông ta nhìn Hạ Hà, áy náy nói: “Hạ Hà, cô xem, họ đều vào nghề sớm hơn cô, cũng xem như đàn anh đàn chị của cô, hay cô chịu khó bắt xe đến đoàn làm phim nhé?”
Đạo diễn Vương nói rồi đưa một trăm tệ cho Hạ Hà: “Xem như đây là tiền bắt xe”.
Ngô Thiên Hữu hơi nhếch môi, mỉm cười trêu tức: “Hạ Hà, cô chịu khó nhé, các đàn anh đàn chị đến đoàn làm phim trước đây, cô cũng đừng tới muộn, bằng không đoàn làm phim sẽ trừ cát-xê của cô đấy”.
Mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Cô ta ném luôn tờ một trăm tệ vào người đạo diễn Vương đang ngồi ở ghế phụ: “Đạo diễn Vương, tôi vẫn trả được tiền bắt xe ạ!”
Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.
Nhìn xe công vụ rời đi, Hạ Hà không kìm nổi nước mắt nữa: “Tại sao chứ? Mình đã nhường nhịn họ lắm rồi, tại sao họ vẫn đối xử với mình như vậy?”
Hạ Hà rất ấm ức, lần đầu tiên cô ta nghĩ đến việc rời khỏi đoàn làm phim.
Có lẽ cô ta không phù hợp với con đường này.
Nửa tiếng sau, Hạ Hà tới đoàn làm phim.
“Hạ Hà, sao giờ cô mới đến? Chúng tôi chờ cô hai tiếng rồi”.
“Có phải cô nghĩ cô nổi tiếng rồi nên có thể lên mặt không?”
“Cô biết việc cô đến muộn hai tiếng sẽ ảnh hưởng thế nào tới đoàn làm phim không hả?”
“Cho dù cô ta xuất sắc đến mấy thì cũng không thể sánh bằng người đi trước đúng không?”
“Không giấu gì ông, tôi đã liên lạc với Nhiếp Nhã Kỳ, cô ấy đã đồng ý sẽ làm nữ chính của bộ phim”.
“Chắc đạo diễn Vương sẽ không cho rằng Nhiếp Nhã Kỳ thuộc bốn tiểu hoa đán còn không nổi tiếng bằng Hạ Hà chứ?”
Nghe thấy Ngô Thiên Hữu nói thế, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
Ngay cả đạo diễn Vương cũng trợn tròn mắt, nói với vẻ không dám tin: “Nhiếp Nhã Kỳ đồng ý đến đoàn làm phim của chúng ta thật à?”
Ngô Thiên Hữu kiêu ngạo nói: “Đạo diễn Vương, ông quên chị họ tôi là ai à? Chị ấy là dòng chính của nhà họ Tôn, quan trọng nhất là chị ấy cũng là bạn thân của Nhiếp Nhã Kỳ”.
“Nhưng cát-xê của cô ấy hơi cao, phải xem đoàn làm phim có đồng ý không”.
Đạo diễn Vương nói ngay: “Đồng ý! Đồng ý! Chỉ cần cô ấy không yêu cầu quá đáng, chắc chắn công ty sẽ đồng ý thôi!”
“Vậy cát-xê của mấy diễn viên chính như chúng tôi có được tăng gấp đôi không thế?”, Ngô Thiên Hữu cười híp mắt, nhìn đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương gật đầu lia lịa: “Được, được chứ! Giờ tôi liên lạc với công ty ngay”.
Đạo diễn Vương lập tức gọi điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy.
“Đạo diễn Vương, công ty nói thế nào?”
Đám người Ngô Thiên Hữu mấy người đều có vẻ chờ mong.
Đạo diễn Vương vui vẻ nói: “Công ty đã đồng ý, chỉ cần Viên Nhã Kỳ bằng lòng tham gia đoàn làm phim rồi đảm nhiệm vai nữ chính, cát-xê của mọi người sẽ tăng gấp đôi!”
Viên Nhã Kỳ là một trong bốn tiểu hoa đán trong nước, bây giờ đang nổi như cồn, trừ khi bỏ ra số tiền khổng lồ để mời cô ta quay phim, bằng không cô ta sẽ từ chối hết.
Nhưng những bộ phim có Viên Nhã Kỳ làm nữ chính đều có tỷ lệ người xem và doanh thu phòng vé cực cao.
Có thể tưởng tượng, một khi Viên Nhã Kỳ đến đoàn làm phim Chiến Thần Bất Bại, chắc chắn bộ phim này sẽ được rất nhiều người chú ý.
Ngô Thiên Hữu đã đạt được điều mình muốn, cũng không giả vờ nữa, lập tức đứng dậy.
“Đạo diễn Vương, đây là xe bảy chỗ, trừ đạo diễn Vương và tài xế thì chỉ còn năm chỗ mà thôi, hình như chúng ta thừa ra một người ”.
Hạ Hà đang định lên xe thì bị Ngô Thiên Hữu chắn đường, anh ta cười ha hả.
Đạo diễn Vương cũng rất khôn khéo, tuy ông ta rất tán thưởng nhân phẩm và kỹ thuật diễn xuất của Hạ Hà, nhưng cũng biết Ngô Thiên Hữu đang cố ý làm khó cô ta.
Thế nên ông ta nhìn Hạ Hà, áy náy nói: “Hạ Hà, cô xem, họ đều vào nghề sớm hơn cô, cũng xem như đàn anh đàn chị của cô, hay cô chịu khó bắt xe đến đoàn làm phim nhé?”
Đạo diễn Vương nói rồi đưa một trăm tệ cho Hạ Hà: “Xem như đây là tiền bắt xe”.
Ngô Thiên Hữu hơi nhếch môi, mỉm cười trêu tức: “Hạ Hà, cô chịu khó nhé, các đàn anh đàn chị đến đoàn làm phim trước đây, cô cũng đừng tới muộn, bằng không đoàn làm phim sẽ trừ cát-xê của cô đấy”.
Mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Cô ta ném luôn tờ một trăm tệ vào người đạo diễn Vương đang ngồi ở ghế phụ: “Đạo diễn Vương, tôi vẫn trả được tiền bắt xe ạ!”
Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.
Nhìn xe công vụ rời đi, Hạ Hà không kìm nổi nước mắt nữa: “Tại sao chứ? Mình đã nhường nhịn họ lắm rồi, tại sao họ vẫn đối xử với mình như vậy?”
Hạ Hà rất ấm ức, lần đầu tiên cô ta nghĩ đến việc rời khỏi đoàn làm phim.
Có lẽ cô ta không phù hợp với con đường này.
Nửa tiếng sau, Hạ Hà tới đoàn làm phim.
“Hạ Hà, sao giờ cô mới đến? Chúng tôi chờ cô hai tiếng rồi”.
“Có phải cô nghĩ cô nổi tiếng rồi nên có thể lên mặt không?”
“Cô biết việc cô đến muộn hai tiếng sẽ ảnh hưởng thế nào tới đoàn làm phim không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.