Chương 867
Tiếu Ngạo Dư Sinh
21/08/2021
Hạ Hà không dám nhìn thẳng Dương Chấn chỉ yếu ớt gật đầu, không nói tiếng nào.
Dương Chấn thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hạ Hà, cô phải biết nếu bỏ qua cho loại người không có giới hạn thế này thì rất có thể bọn họ sẽ lại hại cô lần nữa”.
“Lần này, là tôi chạy tới kịp. Nếu còn có lần sau thì sao? Chẳng lẽ lần nào tôi cũng kịp thời chạy tới cứu cô sao?”
“Ngoài ra, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi không làm gì được nhà họ Tôn thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đến đây cứu cô?”
Mấy câu nói của Dương Chấn khiến trong lòng Hạ Hà ngập tràn hổ thẹn.
Nhưng bởi vì cô ta mà hại chết Tôn Chí Kiều, đúng là cô ta không làm được.
“Dương Chấn, xin lỗi!”
Qua một lúc, Hạ Hà bỗng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn cảm giác áy náy.
Dương Chấn đã đoán được Hạ Hà sẽ làm như vậy.
Anh cũng không thật sự muốn giết chết Tôn Chí Kiều trước mặt Hạ Hà mà chỉ muốn thông qua chuyện này khiến Hạ Hà tỉnh ngộ.
“Được, nể mặt cô tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống”.
Dương Chấn bỗng lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát!”
Dương Chấn nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.
Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất. Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.
Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: “Cậu Chấn, cậu muốn thế nào?”
“Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?”
Dương Chấn hỏi Tôn Húc.
Tôn Húc gật đầu lia lịa: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Chấn!”
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: “Còn không mau cảm ơn cậu Chấn?”
Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã. Dương Chấn muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?
Nhưng cô ta không dám phản kháng: “Cảm ơn Anh Chấn!”
“Ông tự ra tay đi!”
Dương Chấn nói với Tôn Húc.
“Pằng!”
“Pằng!”
Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.
Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.
Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.
Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Chấn đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Chấn.
Dương Chấn cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.
Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Chí Kiều bị Tôn Húc bắn liên tiếp hai phát vào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Chấn.
“Cậu Chấn, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?”
Tôn Húc hỏi.
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Tôn Húc, tôi mong đây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu”.
“Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân”.
“Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?”
Dương Chấn thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hạ Hà, cô phải biết nếu bỏ qua cho loại người không có giới hạn thế này thì rất có thể bọn họ sẽ lại hại cô lần nữa”.
“Lần này, là tôi chạy tới kịp. Nếu còn có lần sau thì sao? Chẳng lẽ lần nào tôi cũng kịp thời chạy tới cứu cô sao?”
“Ngoài ra, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi không làm gì được nhà họ Tôn thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đến đây cứu cô?”
Mấy câu nói của Dương Chấn khiến trong lòng Hạ Hà ngập tràn hổ thẹn.
Nhưng bởi vì cô ta mà hại chết Tôn Chí Kiều, đúng là cô ta không làm được.
“Dương Chấn, xin lỗi!”
Qua một lúc, Hạ Hà bỗng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn cảm giác áy náy.
Dương Chấn đã đoán được Hạ Hà sẽ làm như vậy.
Anh cũng không thật sự muốn giết chết Tôn Chí Kiều trước mặt Hạ Hà mà chỉ muốn thông qua chuyện này khiến Hạ Hà tỉnh ngộ.
“Được, nể mặt cô tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống”.
Dương Chấn bỗng lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Chí Kiều lạnh lùng nói: “Tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát!”
Dương Chấn nói xong, một luồng khí mạnh mẽ toát ra từ người anh.
Tôn Chí Kiều cảm thấy rõ ràng nhất. Cô ta bỗng thấy một biển máu che ngợp trời cuốn lấy cô ta, khiến cô ta nghẹt thở.
Tôn Húc nhất thời sốt ruột nói: “Cậu Chấn, cậu muốn thế nào?”
“Tôi muốn một tay và một chân của cô ta được không?”
Dương Chấn hỏi Tôn Húc.
Tôn Húc gật đầu lia lịa: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Cảm ơn cậu Chấn!”
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tôn Chí Kiều giục: “Còn không mau cảm ơn cậu Chấn?”
Trong lòng Tôn Chí Kiều tràn đầy nhục nhã. Dương Chấn muốn phế một chân và một tay của cô ta, thế mà cô ta vẫn phải cảm ơn anh, nực cười cỡ nào?
Nhưng cô ta không dám phản kháng: “Cảm ơn Anh Chấn!”
“Ông tự ra tay đi!”
Dương Chấn nói với Tôn Húc.
“Pằng!”
“Pằng!”
Tôn Húc không hề do dự, rút ngay khẩu súng từ trong áo vest ra bắn hai phát vào người Tôn Chí Kiều.
Tôn Chí Kiều đau đến cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhịn không nổi kêu rên.
Chỗ trúng đạn trên cánh tay và bắp đùi khiến cô ta đau đến gần như bất tỉnh.
Nhưng cô ta không hề biết ơn vì Dương Chấn đã tha mạng cho mình, ngược lại còn đổ hết mối hận bị phế bỏ tay chân lên người Dương Chấn.
Dương Chấn cảm thấy rất rõ sự thù hận từ đáy mắt Tôn Chí Kiều.
Hạ Hà tận mắt thấy Tôn Chí Kiều bị Tôn Húc bắn liên tiếp hai phát vào người, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay nắm chặt áo Dương Chấn.
“Cậu Chấn, tôi làm vậy cậu đã hài lòng chưa?”
Tôn Húc hỏi.
Dương Chấn lạnh nhạt nói: “Tôn Húc, tôi mong đây là lần cuối cùng, nếu lần sau còn có người của nhà họ Tôn đụng đến người thân của tôi nữa, thì nhà họ Tôn cũng không cần thiết tồn tại nữa đâu”.
“Đừng tưởng rằng dựa vào nhà họ Tào thì có thể đạp tôi dưới chân”.
“Nếu đúng vậy, ông tưởng với ân oán giữa tôi và nhà họ Tào, tôi có thể sống tới bây giờ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.