Chương 904
Tiếu Ngạo Dư Sinh
23/08/2021
“Dừng xe! Tôi bảo ông dừng xe!”
Tần Nhã quên đi nỗi sợ, giơ tay túm lấy vô lăng.
Quỷ Kiến Sầu đập vào gáy Tần Nhã khiến cô ngất xỉu, đầu dựa vào lưng ghế.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đuổi tới tiệm ăn nhà họ Trần.
Nhưng anh gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không thấy Tần Nhã nhấc máy. Lòng anh trầm xuống.
Anh đã cố hết sức chạy tới nhưng vẫn không thấy người đâu. Rất có thể cô đã bị bắt đi.
Chợt Dương Chấn trông thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi tiệm ăn.
Anh ta chính là Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, Tâm đâu rồi?”
Dương Chấn vội vã chạy tới gặng hỏi.
“Xin lỗi cậu, có lẽ Nhã gặp chuyện không may rồi”.
Diệp Phàm áy náy nói: “Vừa nãy Nhã đi thanh toán, anh vào nhà vệ sinh rồi bị người ta đánh ngất xỉu. Đến lúc anh tỉnh lại đã không thấy quần áo trên người đâu nữa”.
“May mà điện thoại vẫn còn. Anh dùng giá cao mua lại quần áo của người khác rồi gọi cho Nhã nhưng gọi mãi không được”.
Nghe thấy thế, Dương Chấn càng chắc chắn Tần Nhã đã xảy ra chuyện.
“Mặc kệ là ai, dám động đến vợ tôi đều phải chết!”
Dương Chấn quay người lên xe, đồng thời gọi điện thoại: “Tiết Nguyên Cát, rốt cuộc ông muốn gì?”
Lúc trước Tiết Nguyên Bá đã cho anh số điện thoại của Tiết Nguyên Cát.
“Muốn cái gì là sao?”
Tiết Nguyên Cát cười hỏi: “Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu”.
Giọng điệu tràn đầy trêu tức.
Dương Chấn cố nén giận nói: “Ông biết tôi đang nói gì mà. Nếu ông đã tới Yến Đô, chắc cũng biết tôi là người thế nào rồi”.
“Ông làm vậy thực sự không sợ gây thù với tôi sao?”
“Hay là ông nghĩ bên cạnh ông có cao thủ mạnh hơn bảo vệ là có thể an toàn?”
Lời nói của Dương Chấn mang theo sát khí.
“Ha ha!”
Tiết Nguyên Cát cười phá lên: “Tôi có thể hiểu là cậu đang uy hiếp tôi không?”
“Ông muốn hiểu thế nào cũng được. Tôi chỉ nói một câu, đừng làm hại vợ tôi, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của ông”.
Dương Chấn bỗng nhiên nói.
“Vợ cậu thật sự không ở trong tay tôi!”
Tiết Nguyên Cát cười nói: “Nếu tôi bắt, đương nhiên tôi sẽ nhận!”
“Dù sao cậu cũng nói sẽ đồng ý mọi điều kiện của tôi. Sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đúng không?”
Dương Chấn nhíu mày, bỗng hoài nghi liệu Tiết Nguyên Cát có phải vẫn luôn như vậy hay không.
Anh không phân biệt nổi Tần Nhã có bị ông ta bắt đi hay không.
Giống như lời Tiết Nguyên Cát vừa nói, ông ta vẫn luôn thèm muốn mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia. Nếu Tần Nhã thực sự trong tay ông ta, ông ta hoàn toàn có thể dùng cô đổi lấy mảnh đất đó.
“Vợ tôi thực sự không bị ông bắt sao?”
Dương Chấn sốt ruột hỏi.
Anh vẫn luôn cho rằng Tần Nhã bị Tiết Nguyên Cát bắt cóc, Tiết Nguyên Bá cũng báo tin này cho anh biết.
Tần Nhã quên đi nỗi sợ, giơ tay túm lấy vô lăng.
Quỷ Kiến Sầu đập vào gáy Tần Nhã khiến cô ngất xỉu, đầu dựa vào lưng ghế.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đã đuổi tới tiệm ăn nhà họ Trần.
Nhưng anh gọi mấy cuộc điện thoại vẫn không thấy Tần Nhã nhấc máy. Lòng anh trầm xuống.
Anh đã cố hết sức chạy tới nhưng vẫn không thấy người đâu. Rất có thể cô đã bị bắt đi.
Chợt Dương Chấn trông thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi tiệm ăn.
Anh ta chính là Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, Tâm đâu rồi?”
Dương Chấn vội vã chạy tới gặng hỏi.
“Xin lỗi cậu, có lẽ Nhã gặp chuyện không may rồi”.
Diệp Phàm áy náy nói: “Vừa nãy Nhã đi thanh toán, anh vào nhà vệ sinh rồi bị người ta đánh ngất xỉu. Đến lúc anh tỉnh lại đã không thấy quần áo trên người đâu nữa”.
“May mà điện thoại vẫn còn. Anh dùng giá cao mua lại quần áo của người khác rồi gọi cho Nhã nhưng gọi mãi không được”.
Nghe thấy thế, Dương Chấn càng chắc chắn Tần Nhã đã xảy ra chuyện.
“Mặc kệ là ai, dám động đến vợ tôi đều phải chết!”
Dương Chấn quay người lên xe, đồng thời gọi điện thoại: “Tiết Nguyên Cát, rốt cuộc ông muốn gì?”
Lúc trước Tiết Nguyên Bá đã cho anh số điện thoại của Tiết Nguyên Cát.
“Muốn cái gì là sao?”
Tiết Nguyên Cát cười hỏi: “Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu”.
Giọng điệu tràn đầy trêu tức.
Dương Chấn cố nén giận nói: “Ông biết tôi đang nói gì mà. Nếu ông đã tới Yến Đô, chắc cũng biết tôi là người thế nào rồi”.
“Ông làm vậy thực sự không sợ gây thù với tôi sao?”
“Hay là ông nghĩ bên cạnh ông có cao thủ mạnh hơn bảo vệ là có thể an toàn?”
Lời nói của Dương Chấn mang theo sát khí.
“Ha ha!”
Tiết Nguyên Cát cười phá lên: “Tôi có thể hiểu là cậu đang uy hiếp tôi không?”
“Ông muốn hiểu thế nào cũng được. Tôi chỉ nói một câu, đừng làm hại vợ tôi, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của ông”.
Dương Chấn bỗng nhiên nói.
“Vợ cậu thật sự không ở trong tay tôi!”
Tiết Nguyên Cát cười nói: “Nếu tôi bắt, đương nhiên tôi sẽ nhận!”
“Dù sao cậu cũng nói sẽ đồng ý mọi điều kiện của tôi. Sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đúng không?”
Dương Chấn nhíu mày, bỗng hoài nghi liệu Tiết Nguyên Cát có phải vẫn luôn như vậy hay không.
Anh không phân biệt nổi Tần Nhã có bị ông ta bắt đi hay không.
Giống như lời Tiết Nguyên Cát vừa nói, ông ta vẫn luôn thèm muốn mảnh đất ở ngoại ô phía Nam kia. Nếu Tần Nhã thực sự trong tay ông ta, ông ta hoàn toàn có thể dùng cô đổi lấy mảnh đất đó.
“Vợ tôi thực sự không bị ông bắt sao?”
Dương Chấn sốt ruột hỏi.
Anh vẫn luôn cho rằng Tần Nhã bị Tiết Nguyên Cát bắt cóc, Tiết Nguyên Bá cũng báo tin này cho anh biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.