Chương 937
Tiếu Ngạo Dư Sinh
26/08/2021
“Sư phụ, anh định nhận em làm đồ đệ sao?”
Sau khi lên xe, Quan Duyệt kích động hỏi.
Dương Chấn lắc đầu nói: “Công trường của Thành Cửu Châu cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi đường, vốn là vùng ngoại ô hẻo lánh, ít xe qua lại. Cô định đi bộ tới khi nào?”
Thấy Dương Chấn lắc đầu, nụ cười trên mặt Quan Duyệt lập tức cứng đờ.
Cả hai im lặng đến khi tới trung tâm thành phố, Dương Chấn mới hỏi: “Cô muốn đi đâu? Để tôi đưa đi”.
“Em nghe nói người của nhà họ Quan đã tới Yến Đô rồi. Em vẫn nên rời khỏi đây thôi!”
Quan Duyệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Anh đưa em đến sân bay đi, em sẽ đi chuyến bay gần nhất”.
Dương Chấn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của Quan Duyệt. Mặc dù anh thấy thương hại cô ta nhưng dù sao cũng mới gặp nhau hai lần, anh không cần vì giúp cô mà đắc tội thêm một Vương tộc khác.
Hai mươi phút sau, Dương Chấn lái xe tới sân bay quốc tế Yến Đô.
Sau khi xuống xe, Quan Duyệt lưu luyến nhìn Dương Chấn: “Sư phụ, dù anh có nhận em hay không, em vẫn coi anh là sư phụ”.
Dứt lời, cô ta quay lưng nhanh chân bước tới chỗ xếp hàng.
Dương Chấn cười khổ lắc đầu, nổ máy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này có mấy gã cao lớn xông tới cản đường Quan Duyệt.
“Cô đang định đi đâu vậy? Ông nội vẫn đang ở nhà chờ cô đấy”.
Người dẫn đầu là một cô gái chừng hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài tương tự Quan Duyệt, ngạo nghễ nhìn cô ta.
Quan Duyệt cắn răng nói: “Quan Hân, tôi muốn đi đâu liên quan gì tới chị? Mau bảo người của chị tránh ra, nếu không đừng trách tôi không nương tay”.
“Hừ!”
Quan Hân hừ lạnh một tiếng: “Ông nội có lệnh bất kỳ ai trong nhà họ Quan gặp cô đều phải dẫn về gia tộc, nếu không sẽ coi như tội bao che. Dù tôi không hứng thú với hành tung của cô thì hôm nay vẫn phải đưa cô về”.
“Ra tay đi!”
Quan Hân dứt lời, bốn gã cao to cùng xông tới chỗ Quan Duyệt.
Quan Duyệt hoảng sợ vội vàng tung đấm.
“Bịch!”
Nào ngờ một đấm này vẫn không khiến gã vệ sĩ kia rung chuyển chút nào.
Bản thân cô ta biết rõ sức lực của mình lớn tới mức nào. Một đấm vừa rồi cô ta đã dùng tới 80% sức lực, vậy mà không thể làm gì được đối phương.
“Cô đừng phí sức nữa. Tôi biết cô rất mạnh nên đã tìm cao thủ chỉ nhằm vào cô. Cô không thoát được đâu”.
Quan Hân khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói: “Lần này cô đào hôn, ông nội vô cùng tức giận, còn ra lệnh có thể dùng vũ lực với cô nếu cần thiết”.
“Hôm nay dù có phải bắt cóc cô, tôi cũng phải lôi cô về gia tộc!”
Quan Duyệt giận dữ nói: “Chị chính là đồ khốn nạn. Muốn liên hôn sao chị không tự đi đi? Tại sao lại bắt tôi phải đi?”
“Hết cách rồi, ai bảo tôi là phụ tá đắc lực của ông nội cơ chứ? Gả tôi đi chính là tổn thất lớn của nhà họ Quan. Muốn gả cũng phải gả loại vô dụng như cô”.
Quan Hân cười đắc ý nói.
“Chị câm miệng cho tôi!”
Quan Duyệt thẹn quá hóa giận, vung tay tát vào mặt cô ta.
Sau khi lên xe, Quan Duyệt kích động hỏi.
Dương Chấn lắc đầu nói: “Công trường của Thành Cửu Châu cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi đường, vốn là vùng ngoại ô hẻo lánh, ít xe qua lại. Cô định đi bộ tới khi nào?”
Thấy Dương Chấn lắc đầu, nụ cười trên mặt Quan Duyệt lập tức cứng đờ.
Cả hai im lặng đến khi tới trung tâm thành phố, Dương Chấn mới hỏi: “Cô muốn đi đâu? Để tôi đưa đi”.
“Em nghe nói người của nhà họ Quan đã tới Yến Đô rồi. Em vẫn nên rời khỏi đây thôi!”
Quan Duyệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói: “Anh đưa em đến sân bay đi, em sẽ đi chuyến bay gần nhất”.
Dương Chấn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lời nói của Quan Duyệt. Mặc dù anh thấy thương hại cô ta nhưng dù sao cũng mới gặp nhau hai lần, anh không cần vì giúp cô mà đắc tội thêm một Vương tộc khác.
Hai mươi phút sau, Dương Chấn lái xe tới sân bay quốc tế Yến Đô.
Sau khi xuống xe, Quan Duyệt lưu luyến nhìn Dương Chấn: “Sư phụ, dù anh có nhận em hay không, em vẫn coi anh là sư phụ”.
Dứt lời, cô ta quay lưng nhanh chân bước tới chỗ xếp hàng.
Dương Chấn cười khổ lắc đầu, nổ máy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này có mấy gã cao lớn xông tới cản đường Quan Duyệt.
“Cô đang định đi đâu vậy? Ông nội vẫn đang ở nhà chờ cô đấy”.
Người dẫn đầu là một cô gái chừng hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài tương tự Quan Duyệt, ngạo nghễ nhìn cô ta.
Quan Duyệt cắn răng nói: “Quan Hân, tôi muốn đi đâu liên quan gì tới chị? Mau bảo người của chị tránh ra, nếu không đừng trách tôi không nương tay”.
“Hừ!”
Quan Hân hừ lạnh một tiếng: “Ông nội có lệnh bất kỳ ai trong nhà họ Quan gặp cô đều phải dẫn về gia tộc, nếu không sẽ coi như tội bao che. Dù tôi không hứng thú với hành tung của cô thì hôm nay vẫn phải đưa cô về”.
“Ra tay đi!”
Quan Hân dứt lời, bốn gã cao to cùng xông tới chỗ Quan Duyệt.
Quan Duyệt hoảng sợ vội vàng tung đấm.
“Bịch!”
Nào ngờ một đấm này vẫn không khiến gã vệ sĩ kia rung chuyển chút nào.
Bản thân cô ta biết rõ sức lực của mình lớn tới mức nào. Một đấm vừa rồi cô ta đã dùng tới 80% sức lực, vậy mà không thể làm gì được đối phương.
“Cô đừng phí sức nữa. Tôi biết cô rất mạnh nên đã tìm cao thủ chỉ nhằm vào cô. Cô không thoát được đâu”.
Quan Hân khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói: “Lần này cô đào hôn, ông nội vô cùng tức giận, còn ra lệnh có thể dùng vũ lực với cô nếu cần thiết”.
“Hôm nay dù có phải bắt cóc cô, tôi cũng phải lôi cô về gia tộc!”
Quan Duyệt giận dữ nói: “Chị chính là đồ khốn nạn. Muốn liên hôn sao chị không tự đi đi? Tại sao lại bắt tôi phải đi?”
“Hết cách rồi, ai bảo tôi là phụ tá đắc lực của ông nội cơ chứ? Gả tôi đi chính là tổn thất lớn của nhà họ Quan. Muốn gả cũng phải gả loại vô dụng như cô”.
Quan Hân cười đắc ý nói.
“Chị câm miệng cho tôi!”
Quan Duyệt thẹn quá hóa giận, vung tay tát vào mặt cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.