Chàng Rể Chiến Thần

Chương 567: Đừng kích động

Tiếu Ngạo Dư Sinh

15/07/2021

Cảnh tượng Dương Chấn đá bay Tống Hoa Đông khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Sau vài giây chết chóc ngắn ngủi, hiện trường lại náo loạn, tiếng hoan hô vang vọng cả hội trường.

Ánh mắt của cường giả trung niên phía sau Tống Hoa Vĩ tràn đầy sự cảnh giác, như đang lo lắng Dương Chấn sẽ đột ngột ra tay với Tống Hoa Vĩ, ông ta vô thức tiến lên một bước, bảo vệ Tống Hoa Vĩ ở phía sau.

“Cậu lại dám giết chi chính của nhà họ Tống tôi?”

Sắc mặt Tống Hoa Vĩ tỏ vẻ không thể tin được, giận dữ như sắp bùng nổ.

Dương Chấn híp mắt nói: “Tôi không để ý việc người khác có suy nghĩ muốn giết tôi, nhưng một khi đối phương thật sự hành động, vậy thì chỉ có thể chết!”

Lúc này, toàn thân Dương Chấn đều tỏa ra sự uy nghiêm của một người trên cơ.

Đường đường là người canh giữ biên giới phía Bắc, bất kể thực lực hay địa vị đều là thiên hạ vô song, khắp đất trời này, còn có mấy người có thế lực như anh?

Tống Hoa Vĩ bị Dương Chấn nhìn vào, giây phút này, anh ta chỉ cảm thấy mình như bị một con thú hoang khổng lồ nhìn trúng, toàn thân run rẩy mạnh mẽ.

Anh ta là con trưởng của đời thứ ba nhà họ Tống, còn là người có khả năng cao nhất trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống, sao có thể là một kẻ ngu ngốc được.

Từ giây phút cường giả trung niên đứng chắn trước mặt anh ta, anh ta đã biết được, thực lực của Dương Chấn rất mạnh, cho dù là cường giả bên cạnh anh ta cũng cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.

Nếu không, cường giả trung niên sẽ không đứng chắn trước mặt anh ta.

“Anh cả, anh đừng kích động!”

Lúc này, Tống Hoa Nghĩa cũng tỉnh táo lại, vội tiến lên, sắc mặt lo lắng nói.

Theo anh ta thấy, địa vị của Dương Chấn trong quân đội rất cao, rất có thể là kiểu đã tiến gần tới trung tâm quyền lợi, đó là vị trí tương đương với dòng chính Hoàng tộc.

Giờ đây, Dương Chấn đã giết Tống Hoa Đông, nếu giết cả Tống Hoa Vĩ nữa, e là giữa nhà họ Tống và Dương Chấn sẽ thật sự dây dưa đến chết mới thôi.

Đến lúc đó, nhà họ Tống rất có thể sẽ gặp họa lớn.

Anh ta chủ động qua lại với Dương Chấn, hơn nữa muốn Dương Chấn giúp anh ta ra trận, nhưng chưa từng nghĩ đến việc nhờ Dương Chấn giết đối thủ của anh ta.

“Tống Hoa Nghĩa, đây chính là người mà cậu tìm tới giúp cậu thi đấu sao?”

Ánh mắt sắc bén của Tống Hoa Vĩ rơi lên người Tống Hoa Nghĩa, nghiến răng nói: “Hôm nay, cậu ta giết em ba, tôi muốn xem xem cậu giải thích với gia tộc như thế nào!”

Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa có chút khó coi, đến lúc đó thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không được.

“Muốn mời tôi thi đấu, cho dù có là chủ nhà họ Tống cũng không có tư cách!” Dương Chấn vô cùng lạnh lùng nói.

Tuy anh không quan tâm sống chết của Tống Hoa Nghĩa, nhưng hai người cũng xem như là bạn bè, không nhất thiết kéo cả Tống Hoa Nghĩa vào chuyện này.

Tống Hoa Vĩ hiển nhiên muốn nhân cơ hội này trừ khử Tống Hoa Nghĩa.



Dù sao, Tống Hoa Đông đã chết rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi Tống Hoa Nghĩa là còn tư cách tranh giành với anh ta.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Tống Hoa Vĩ nhìn Dương Chấn một lúc lâu, đột nhiên trầm giọng nói.

Bất kể thực lực mạnh mẽ mà Dương Chấn thể hiện ra hay là khí thế của Dương Chấn đều khiến anh ta cảm nhận được lai lịch của Dương Chấn không tầm thường.

“Cậu ta cũng chỉ là một đứa con bị bỏ rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi, anh không cần cố kị gì cả.”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy châm biếm vang lên.

Mọi người lần lượt quay ra nhìn, chỉ thấy một dáng người trẻ tuổi đang chầm chậm bước tới.

Tống Hoa Vĩ nhìn người bước tới, lập tức nướng mày: “Vũ Văn Bân!”

Người đến chính là Vũ Văn Bân, đằng sau còn có lão giả mặc đồ trang Đường lần trước đã cứu anh ta rời đi.

“Nói ra thì, cậu ta còn là em trai của tôi, hơn mười năm trước cậu ta đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, thậm chí là bị đuổi khỏi Yên Đô nữa.”

“Năm năm trước, cậu ta cũng chỉ là một tên ở rể không nhà để về, sau đó nhập ngũ năm năm, mới trở về cách đây không lâu.”

“Một thân bản lĩnh này cũng là học trong quân đội.”

“Nhưng bất kể thực lực của cậu ta có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một con người mà thôi.”

Vũ Văn Bân cười híp mắt nói.

Nghe vậy, Tống Hoa Vĩ mới biết được thân phận của Dương Chấn, hóa ra là lính từng nhập ngũ năm năm, chẳng trách thực lực lại mạnh đến vậy.

“Vũ Văn Bân, đây là chuyện nhà họ Tống của tôi, không liên quan gì đến anh, anh đừng mong giở trò li gián.” Tống Hoa Nghĩa cũng đứng dậy, sắc mặt không vui nói.

Những lời Vũ Văn Bân nói, anh ta đều biết rõ, chỉ là những điều đó quá đơn giản rồi, thân thủ này của Dương Chấn, nào chỉ là một quân nhân bình thường?

Vũ Văn Bân nhún vai, cười nói: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, nếu mấy người muốn xem là tôi đang giở trò li gián thì cũng chẳng sao cả.”

Tống Hoa Vĩ không nói gì, hai mắt nhìn chằm chặp Dương Chấn.

Nếu cứ bỏ qua như vậy, không chỉ anh ta mất mặt mà cả nhà họ Tống cũng mất mặt.

Nhưng nếu như thật sự phải ra tay với Dương Chấn, cường giả mà anh ta đưa đến có thể ứng phó nổi không?

Tuy anh ta biết Dương Chấn là đứa con bị bỏ rơi của gia tộc Vũ Văn, nhưng cũng sẽ không thật sự ngu ngốc mà cho rằng Dương Chấn thật sự chỉ là một người xuất ngũ bình thường.

Một cú đá đã giết chết được cường giả mà Tống Hoa Đông đưa tới tham gia thi đấu, lại một cú đá giết chết Tống Hoa Đông.

Người như vậy, nào phải người bình thường?



“Trên võ đài, tôi sẽ cho cậu biết, hậu quả của việc đắc tội nhà họ Tống là như thế nào!”

Đúng lúc này, cường giả trung niên bên cạnh Tống Hoa Vĩ đột nhiên lên tiếng.

“Nếu cậu là một người đàn ông thì gặp trên võ đài!” Tống Hoa Vĩ cũng tìm được một bậc thang, uy hiếp Dương Chấn một câu rồi đưa người rời đi.

Dương Chấn không hề để ý đến lời uy hiếp của đối phương, mà híp mắt nhìn Vũ Văn Bân nói: “Lần trước chưa giết được anh, không phải anh cho rằng, hôm nay anh vẫn còn có thể sống chứ?”

Đối diện với ánh mắt hung ác của Dương Chấn, cơ thể Vũ Văn Bân không khỏi run rẩy, sắc mặt giận dữ, nói: “Nếu là ở bên ngoài, có lẽ tôi đã bị lời uy hiếp này của cậu dọa sợ rồi, nhưng ở trong club Hoàng Kim, muốn giết tôi, mơ đi!”

Anh ta vốn còn muốn xem Tống Hoa Vĩ và Dương Chấn đối đầu với nhau, nhưng không ngờ, Tống Hoa Vĩ đã bị dọa lùi bước rồi.

“Vậy sao?”

Dương Chấn nhếch miệng, tạo thành một nụ cười khinh bỉ.

Ông cụ mặc đồ thời Đường lập tức tiến lên một bước, cảnh giác nhìn Dương Chấn nói: “Nhóc, tôi dám đảm bảo, chỉ cần cậu dám ra tay ở đây, cậu chắc chắn sẽ chết không có đất chôn thân!”

“Uy hiếp tôi?”

Dương Chấn cười.

Chỉ là giây sau đó, cơ thể anh đột nhiên biến mất rồi lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Văn Bân.

“Bộp!”

Một tay anh bóp cổ Vũ Văn Bân sau đó dùng sức, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cơ thể Vũ Văn Bân bị giơ lên không trung.

Giây phút này, ánh mắt ông cụ mặc đồ thời Đường toàn là vẻ chấn động.

Ông ta đừng giao đấu với Dương Chấn, đương nhiên biết rõ thực lực của Dương Chấn, nhưng không thể nào ngờ tới, dưới mí mắt của ông ta mà Dương Chấn lại có cơ hội khống chế sống chết của Vũ Văn Bân.

Lần trước giao đấu với ông cụ mặc đồ thời Đường, Dương Chấn không hề phát huy hết sức, sở dĩ thả bọn họ rời đi, cũng là vì Vũ Văn Bân biết rõ bí mật của mẹ anh.

“Bây giờ sống chết của Vũ Văn Bân cũng chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của tôi thôi, ông có thể làm gì tôi?”

Dương Chấn khinh thường nhìn ông cụ mặc đồ thời Đường, lạnh lùng chất vấn.

Dường như sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Dương Chấn, dù sao ban nãy anh cũng mới giết một chi chính của nhà họ Tống.

Bây giờ, lại có một chi chính của Yên Đô Bát Môn bị Dương Chấn khống chế sống chết, chẳng lẽ, anh còn muốn giết người?

Vũ Văn Bân chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, trước mặt bao nhiêu người như vậy lại bị Dương Chấn xách lên như xách một con gà, đúng là một sự sỉ nhục.

“Cậu đừng kích động!” Ông cụ mặc đồ thời Đường không dám kích thích Dương Chấn, sắc mặt nghiêm trọng nói.

Lúc này, vô số luồng khí mạnh mẽ ẩn giấu trong club Hoàng Kim bao trùm lên người Dương Chấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook