Chương 258: Đường bị chặn
Tiếu Ngạo Dư Sinh
15/05/2021
Tầng cao nhất Bắc Viên Xuân, trong phòng chí tôn. Dương Chấn ngồi ở ghế chủ vị, hai cha con Tô Thanh Sơn và Tô San, một trái một phải ngồi hai bên cạnh. Trên bàn cơm bày rất nhiều món ngon, còn có mấy bình Lafie lâu năm.
Tô Thanh Sơn tự mình rót hai ly Lafie, đưa cho Dương Chấn một ly, tự mình bưng một ly, đứng dậy nói: “Ngài Dương, hôm nay mời ngài, chủ yếu là biểu đạt một chút lòng biết ơn của tôi đối với ngài”
“Trước đó tại cửa nhà họ Tô, có người muốn ám sát Tô San, là ngài cứu con bé!”
“Đầu tuần, trên đường đến Châu Thành, Tô San lần nữa gặp ám sát, lại là ngài cứu con bé!”
“Lại sau đó cũng chính là ngày ở nhà họ Viên, là ngài, cho chúng tôi biết được, người muốn ám sát Tô San, là nhà họ Viên” Lúc này, Tô San cũng bưng ly rượu lên, gương mặt cảm kích nói: “Dương Chấn, cảm ơn anh!”
Dương Chấn sở dĩ đồng ý với lời mời trước đó, vốn có ý đồ lôi kéo nhà họ Tô, hôm nay Hạ Hà cũng trở thành tổng giám đốc nhà hàng Bắc Viên Xuân, mặt mũi của Tô Thanh Sơn, Dương Chẩn đương nhiên phải nể.
“Tô gia chủ khách khí rồi!”
Anh cũng nâng ly rượu lên, đứng dậy nói: “Tô San là chị em tốt của vợ tôi, đã gặp rồi, tôi nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Tô Thanh Sơn có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vốn ông ta đã sớm chuẩn bị bị Dương Chấn lạnh nhạt, không ngờ Dương Chấn không chỉ không có, mà lại còn cho ông ta mặt mũi.
“Ha ha, tôi đây cũng không khách khí nữa, Ngài Dương, tôi với Tô San mời ngài một ly, chúng tôi cạn, ngài tùy ý!!”
Tô Thanh Sơn cười lớn, một ngụm hết non nửa ly rượu đỏ.
Tô San lại cảm thấy mất mát, vì Dương Chấn cứu cô, cũng không phải vì cô là Tô San, mà là vì cô là chị em của Tân Nhã
Từ lần trước, ở cửa nhà họ Tô, sau khi cô được Dương Chấn cứu, ngay trong khoảnh khắc đó, cô đã vừa gặp đã yêu Dương Chấn. Nhưng nghĩ đến Dương Chấn là chồng của người chị em tốt của mình, cô cũng không thể không áp chế sự rung động này trong lòng. Nhưng về sau, cô lại phát hiện, cảm tình của cô đối với Dương Chấn, căn bản không đè được, ngược lại càng đè càng bùng nổ.
Rồi sau đó nữa, Dương Chẩn lại cứu cô trên đường đến Châu Thành, cô mới ý thức được, mình đã yêu một người đàn ông không thuộc về mình đến mức hết thuốc chữa.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Tô San càng thêm mất mát, cô cũng theo Tô Thanh Sơn, một hơi uống cạn. Bữa cơm này, người nào cũng đều có tâm sự riêng. Tô Thanh Sơn một lòng muốn trèo lên Dương Chấn, Tô San yêu chồng của bạn thân mà không được, Hạ Hà lòng mang cảm kích, Dương Chấn cố gắng lôi kéo nhà họ Tô.
“Ngài Dương, người nhà họ Ngụy, cũng không phải đèn cạn dầu, hôm nay ngài làm nhục con gái họ trước mặt mọi người như vậy, nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không từ bỏ”
Tô Thanh Sơn đột nhiên mở miệng nhắc nhỏ, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng mà Ngài Dương yên tâm, nếu như nhà họ Ngụy thật sự có can đảm đứng sau, làm chuyện gì mờ ám với ngài, cho dù liều cả mạng, nhà họ Tô cũng sẽ không để nhà họ Ngụy sống yên ổn.”
Dương Chấn khinh thường cười: “Tôi còn lo nhà họ Ngụy không tìm tôi làm phiền!”
Nhưng mà anh sẽ nhớ kỹ nhà họ Ngụy, sau khi biết được nhà họ Ngụy lập nghiệp buôn bán người đẹp, nhà họ Ngụy sớm đã bị anh xếp vào sổ đen. Nếu như không phải lo bứt dây đồng rừng, anh đã sớm động thú với nhà họ Ngụy. Tô Thanh Sơn đương nhiên hiểu, nhà họ Ngụy thật sự dám động thủ với Dương Chấn, chỉ có một con đườn chết.
Nhưng mà thế lực thần bí sau lưng nhà họ Ngụy, Tô Thanh Sơn vẫn nhắc nhở: “Ngài Dương, ngài cũng ngàn vạn đừng khinh thường nhà họ Ngụy, ở Giang Châu, nhà họ Tô, nhà họ Quan, nhà họ Trang, nhà họ Ngụy được xưng là Giang châu tử tộc, nhưng nhà họ Ngụy lại là gia tộc thần bí nhất, vô cùng có khả năng, nhà họ Ngụy tổng hợp thể lực, muốn vượt qua ba gia tộc khác!”
“A?”
Dương Chấn có chút kinh ngạc, chợt nhớ đến sau lưng nhà họ Ngụy, cái mạng lưới quan hệ vận chuyển người đẹp khắp cả tỉnh Giang Bình.
“Chẳng lẽ nói, sau lưng nhà họ Ngụy còn có chỗ dựa lớn nào hay sao?” Dương Chấn hỏi.
Tô Thanh Sơn gật đầu, trầm giọng nói: “Cho nên tôi muốn nói như vậy, cũng là vì chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, quá thần bí, nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện”
“Nhà họ Trang cùng với nhà họ Mạnh ở thành phố quan hệ tốt, nhà họ Quan là dựa vào thực lực của mình, đứng ở hàng Giang Châu tứ tộc, mà nhà họ Tô chúng tôi, cũng là vì trước kia, nhận được giúp đỡ từ lão quản gia gia tộc Vũ Văn Hàn Triết Viễn, mới có hôm nay.”
“Chỉ có nhà họ Ngụy, sâu không lường được, chỗ dựa sau lưng cũng vô cùng thần bí. Hơn nữa nhà họ Ngụy liên quan đến rất nhiều sản nghiệp, đoán sơ qua, tài sản cố định nhà họ Ngụy, vượt qua nhà họ Tô!”
“Kỳ thật, thủ phủ Giang Châu chân chính, hẳn là nhà họ Ngụy, chỉ là không biết tại sao, nhà họ Ngụy công bố tin tức ra ngoài cho thấy, tài sản nhà họ Ngụy, chỉ đứng kế cuối trong Giang Châu tứ tộc” Nghe Tô Thanh Sơn nói xong mấy lời này, hai đầu lông mày Dương Chấn xuất hiện mấy phần nặng nề. Cũng không phải bị nhà họ Ngụy dọa, mà tất cả mọi thứ đều nói lên rằng, chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, địa vị có thể rất lớn.
Thậm chí anh suy đoán, chỗ dựa của nhà họ Nguy, chính là thế lực vận chuyển người đẹp cho nhà họ Nguy.
Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nói rõ, phần lớn lợi nhuận của nhà họ Ngụy, cũng sẽ giao cho thế lực sau lưng. Như vậy, có thể giải thích, tài sản cố định nhà họ Ngụy rõ ràng vượt qua nhà họ Tô, nhưng là đứng kế cuối trong Giang Châu tứ tộc. Mà thế lực này, không chỉ vận chuyển người đẹp cho nhà họ Ngụy, mà còn có các gia tộc khác ở tỉnh Giang Bình. Thậm chí có khả năng, ở các tỉnh khác, cũng có giao dịch như vậy.
Vậy cả Cửu Châu, có bao nhiêu, gia tộc như là nhà họ Ngụy? Mỗi gia tộc đều phải giao hơn phân nửa lợi nhuận cho thế lực này, tất cả cộng lại, lại lén chuyển bao nhiêu lợi nhuận cho thế lực này? Thể lực có một khoản tiền khổng lồ như thế, cho dù là hào môn ở tỉnh, cũng còn lâu mới đủ, chỉ có cấp bậc như Yên Đô Bát Môn, mới có thể. Nếu thật sự là như vậy, vậy thì không dễ làm rồi.
“Ngài Dương?” Tô Thanh Sơn thấy Dương Chấn không có phản ứng, cẩn thận gọi mấy tiếng. Lúc này Dương Chấn mới lấy lại tinh thần, hỏi lại: “Về tình báo chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, chẳng lẽ một chút cũng không có sao?” Tô Thanh Sơn đau khổ lắc đầu: “Quả thật không có!”
Dương Chấn gật nhẹ đầu, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể nắm giữ tin tình báo của đối phương, chỉ có thể nói rằng, năng lực phản trinh sát của thế lực này, rất mạnh.
“Thời gian cũng muộn rồi, hôm nay đến đây thôi!” Dương Chấn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, Tân Nhã và Tiếu Tiếu còn đang ở nhà chờ mình, vì vậy đứng dậy xin phép.
“Được, vậy không quấy rầy Ngài Dương nữa, sau này, nếu như Ngài Dương cần gì ở chỗ của tôi, cứ mở miệng” Tô Thanh Sơn vừa cười vừa nói, đối với bữa tiệc hôm nay, ông ta vô cùng hài lòng. Ông ta và Tô San đưa Dương Chẩn đến cửa khách sạn, đưa mắt nhìn Dương Chấn rời đi xong, hai cha con cô mới rời đi.
Trên đường về Tô Thanh Sơn cả mặt đều vui mừng, cười lớn nói: “San San, lần này phiền đến con, bằng không, ai biết nhà họ Tô chúng ta đến bao giờ mới có thể thiết lập quan hệ với Ngài Dương”
Tô San không hào hứng lắm, trong ánh mắt còn có chút mất mát.
“Con sao lại không vui? Con biết Ngài Dương là ai không? Cậu ta cũng là..”
Tô Thanh Sơn vừa muốn nói quan hệ giữa Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn, đột nhiên nghĩ đến mối hận của Dương Chấn với gia tộc Vũ Văn, vội vàng nuốt trở lại.
“San San, sau này, con nhất định phải nghĩa cách, tiếp xúc nhiều với Ngài Dương một chút.”
Trong mắt Tô Thanh Sơn có chút khác lạ, bỗng nhiên lại nói: “Nếu như, có thể trở thành người phụ nữ của Ngài Dương, thành tựu tương lại nhà họ Tô chúng ta đây, không thể tưởng tượng!”
Tô San khổ sở lắc đầu: “Ba, con có chút mệt, lúc về đến nhà rồi, ba gọi con!” Nói xong, Tô San dựa vào chỗ tựa lưng thoải mái của ghế nghỉ ngơi.
Bên kia, Dương Chấn vừa đến biệt thự Cửu Thành Sơn, sắp thông qua đường cái nối thẳng với đỉnh núi Vân Phong thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người màu đen, đang chặn giữa đường cái.
Tô Thanh Sơn tự mình rót hai ly Lafie, đưa cho Dương Chấn một ly, tự mình bưng một ly, đứng dậy nói: “Ngài Dương, hôm nay mời ngài, chủ yếu là biểu đạt một chút lòng biết ơn của tôi đối với ngài”
“Trước đó tại cửa nhà họ Tô, có người muốn ám sát Tô San, là ngài cứu con bé!”
“Đầu tuần, trên đường đến Châu Thành, Tô San lần nữa gặp ám sát, lại là ngài cứu con bé!”
“Lại sau đó cũng chính là ngày ở nhà họ Viên, là ngài, cho chúng tôi biết được, người muốn ám sát Tô San, là nhà họ Viên” Lúc này, Tô San cũng bưng ly rượu lên, gương mặt cảm kích nói: “Dương Chấn, cảm ơn anh!”
Dương Chấn sở dĩ đồng ý với lời mời trước đó, vốn có ý đồ lôi kéo nhà họ Tô, hôm nay Hạ Hà cũng trở thành tổng giám đốc nhà hàng Bắc Viên Xuân, mặt mũi của Tô Thanh Sơn, Dương Chẩn đương nhiên phải nể.
“Tô gia chủ khách khí rồi!”
Anh cũng nâng ly rượu lên, đứng dậy nói: “Tô San là chị em tốt của vợ tôi, đã gặp rồi, tôi nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Tô Thanh Sơn có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vốn ông ta đã sớm chuẩn bị bị Dương Chấn lạnh nhạt, không ngờ Dương Chấn không chỉ không có, mà lại còn cho ông ta mặt mũi.
“Ha ha, tôi đây cũng không khách khí nữa, Ngài Dương, tôi với Tô San mời ngài một ly, chúng tôi cạn, ngài tùy ý!!”
Tô Thanh Sơn cười lớn, một ngụm hết non nửa ly rượu đỏ.
Tô San lại cảm thấy mất mát, vì Dương Chấn cứu cô, cũng không phải vì cô là Tô San, mà là vì cô là chị em của Tân Nhã
Từ lần trước, ở cửa nhà họ Tô, sau khi cô được Dương Chấn cứu, ngay trong khoảnh khắc đó, cô đã vừa gặp đã yêu Dương Chấn. Nhưng nghĩ đến Dương Chấn là chồng của người chị em tốt của mình, cô cũng không thể không áp chế sự rung động này trong lòng. Nhưng về sau, cô lại phát hiện, cảm tình của cô đối với Dương Chấn, căn bản không đè được, ngược lại càng đè càng bùng nổ.
Rồi sau đó nữa, Dương Chẩn lại cứu cô trên đường đến Châu Thành, cô mới ý thức được, mình đã yêu một người đàn ông không thuộc về mình đến mức hết thuốc chữa.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Tô San càng thêm mất mát, cô cũng theo Tô Thanh Sơn, một hơi uống cạn. Bữa cơm này, người nào cũng đều có tâm sự riêng. Tô Thanh Sơn một lòng muốn trèo lên Dương Chấn, Tô San yêu chồng của bạn thân mà không được, Hạ Hà lòng mang cảm kích, Dương Chấn cố gắng lôi kéo nhà họ Tô.
“Ngài Dương, người nhà họ Ngụy, cũng không phải đèn cạn dầu, hôm nay ngài làm nhục con gái họ trước mặt mọi người như vậy, nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ không từ bỏ”
Tô Thanh Sơn đột nhiên mở miệng nhắc nhỏ, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng mà Ngài Dương yên tâm, nếu như nhà họ Ngụy thật sự có can đảm đứng sau, làm chuyện gì mờ ám với ngài, cho dù liều cả mạng, nhà họ Tô cũng sẽ không để nhà họ Ngụy sống yên ổn.”
Dương Chấn khinh thường cười: “Tôi còn lo nhà họ Ngụy không tìm tôi làm phiền!”
Nhưng mà anh sẽ nhớ kỹ nhà họ Ngụy, sau khi biết được nhà họ Ngụy lập nghiệp buôn bán người đẹp, nhà họ Ngụy sớm đã bị anh xếp vào sổ đen. Nếu như không phải lo bứt dây đồng rừng, anh đã sớm động thú với nhà họ Ngụy. Tô Thanh Sơn đương nhiên hiểu, nhà họ Ngụy thật sự dám động thủ với Dương Chấn, chỉ có một con đườn chết.
Nhưng mà thế lực thần bí sau lưng nhà họ Ngụy, Tô Thanh Sơn vẫn nhắc nhở: “Ngài Dương, ngài cũng ngàn vạn đừng khinh thường nhà họ Ngụy, ở Giang Châu, nhà họ Tô, nhà họ Quan, nhà họ Trang, nhà họ Ngụy được xưng là Giang châu tử tộc, nhưng nhà họ Ngụy lại là gia tộc thần bí nhất, vô cùng có khả năng, nhà họ Ngụy tổng hợp thể lực, muốn vượt qua ba gia tộc khác!”
“A?”
Dương Chấn có chút kinh ngạc, chợt nhớ đến sau lưng nhà họ Ngụy, cái mạng lưới quan hệ vận chuyển người đẹp khắp cả tỉnh Giang Bình.
“Chẳng lẽ nói, sau lưng nhà họ Ngụy còn có chỗ dựa lớn nào hay sao?” Dương Chấn hỏi.
Tô Thanh Sơn gật đầu, trầm giọng nói: “Cho nên tôi muốn nói như vậy, cũng là vì chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, quá thần bí, nhiều năm như vậy, chưa từng xuất hiện”
“Nhà họ Trang cùng với nhà họ Mạnh ở thành phố quan hệ tốt, nhà họ Quan là dựa vào thực lực của mình, đứng ở hàng Giang Châu tứ tộc, mà nhà họ Tô chúng tôi, cũng là vì trước kia, nhận được giúp đỡ từ lão quản gia gia tộc Vũ Văn Hàn Triết Viễn, mới có hôm nay.”
“Chỉ có nhà họ Ngụy, sâu không lường được, chỗ dựa sau lưng cũng vô cùng thần bí. Hơn nữa nhà họ Ngụy liên quan đến rất nhiều sản nghiệp, đoán sơ qua, tài sản cố định nhà họ Ngụy, vượt qua nhà họ Tô!”
“Kỳ thật, thủ phủ Giang Châu chân chính, hẳn là nhà họ Ngụy, chỉ là không biết tại sao, nhà họ Ngụy công bố tin tức ra ngoài cho thấy, tài sản nhà họ Ngụy, chỉ đứng kế cuối trong Giang Châu tứ tộc” Nghe Tô Thanh Sơn nói xong mấy lời này, hai đầu lông mày Dương Chấn xuất hiện mấy phần nặng nề. Cũng không phải bị nhà họ Ngụy dọa, mà tất cả mọi thứ đều nói lên rằng, chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, địa vị có thể rất lớn.
Thậm chí anh suy đoán, chỗ dựa của nhà họ Nguy, chính là thế lực vận chuyển người đẹp cho nhà họ Nguy.
Nếu quả thật là như vậy, vậy thì nói rõ, phần lớn lợi nhuận của nhà họ Ngụy, cũng sẽ giao cho thế lực sau lưng. Như vậy, có thể giải thích, tài sản cố định nhà họ Ngụy rõ ràng vượt qua nhà họ Tô, nhưng là đứng kế cuối trong Giang Châu tứ tộc. Mà thế lực này, không chỉ vận chuyển người đẹp cho nhà họ Ngụy, mà còn có các gia tộc khác ở tỉnh Giang Bình. Thậm chí có khả năng, ở các tỉnh khác, cũng có giao dịch như vậy.
Vậy cả Cửu Châu, có bao nhiêu, gia tộc như là nhà họ Ngụy? Mỗi gia tộc đều phải giao hơn phân nửa lợi nhuận cho thế lực này, tất cả cộng lại, lại lén chuyển bao nhiêu lợi nhuận cho thế lực này? Thể lực có một khoản tiền khổng lồ như thế, cho dù là hào môn ở tỉnh, cũng còn lâu mới đủ, chỉ có cấp bậc như Yên Đô Bát Môn, mới có thể. Nếu thật sự là như vậy, vậy thì không dễ làm rồi.
“Ngài Dương?” Tô Thanh Sơn thấy Dương Chấn không có phản ứng, cẩn thận gọi mấy tiếng. Lúc này Dương Chấn mới lấy lại tinh thần, hỏi lại: “Về tình báo chỗ dựa sau lưng nhà họ Ngụy, chẳng lẽ một chút cũng không có sao?” Tô Thanh Sơn đau khổ lắc đầu: “Quả thật không có!”
Dương Chấn gật nhẹ đầu, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể nắm giữ tin tình báo của đối phương, chỉ có thể nói rằng, năng lực phản trinh sát của thế lực này, rất mạnh.
“Thời gian cũng muộn rồi, hôm nay đến đây thôi!” Dương Chấn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, Tân Nhã và Tiếu Tiếu còn đang ở nhà chờ mình, vì vậy đứng dậy xin phép.
“Được, vậy không quấy rầy Ngài Dương nữa, sau này, nếu như Ngài Dương cần gì ở chỗ của tôi, cứ mở miệng” Tô Thanh Sơn vừa cười vừa nói, đối với bữa tiệc hôm nay, ông ta vô cùng hài lòng. Ông ta và Tô San đưa Dương Chẩn đến cửa khách sạn, đưa mắt nhìn Dương Chấn rời đi xong, hai cha con cô mới rời đi.
Trên đường về Tô Thanh Sơn cả mặt đều vui mừng, cười lớn nói: “San San, lần này phiền đến con, bằng không, ai biết nhà họ Tô chúng ta đến bao giờ mới có thể thiết lập quan hệ với Ngài Dương”
Tô San không hào hứng lắm, trong ánh mắt còn có chút mất mát.
“Con sao lại không vui? Con biết Ngài Dương là ai không? Cậu ta cũng là..”
Tô Thanh Sơn vừa muốn nói quan hệ giữa Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn, đột nhiên nghĩ đến mối hận của Dương Chấn với gia tộc Vũ Văn, vội vàng nuốt trở lại.
“San San, sau này, con nhất định phải nghĩa cách, tiếp xúc nhiều với Ngài Dương một chút.”
Trong mắt Tô Thanh Sơn có chút khác lạ, bỗng nhiên lại nói: “Nếu như, có thể trở thành người phụ nữ của Ngài Dương, thành tựu tương lại nhà họ Tô chúng ta đây, không thể tưởng tượng!”
Tô San khổ sở lắc đầu: “Ba, con có chút mệt, lúc về đến nhà rồi, ba gọi con!” Nói xong, Tô San dựa vào chỗ tựa lưng thoải mái của ghế nghỉ ngơi.
Bên kia, Dương Chấn vừa đến biệt thự Cửu Thành Sơn, sắp thông qua đường cái nối thẳng với đỉnh núi Vân Phong thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người màu đen, đang chặn giữa đường cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.