Chàng Rể Chiến Thần

Chương 392: Giết là xong

Tiếu Ngạo Dư Sinh

10/06/2021

Là Hàn Khiếu Thiên gọi tới.

Mặc dù chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng đã chọc Dương Chấn bùng lửa giận.

Mới nãy, một nhà quyền thế hàng đầu ở tỉnh Nam Dương bị Hiệp hội Võ đạo tiêu diệt.

Tỉnh Nam Dương là tỉnh nằm cạnh Giang Bình, mà ở đó gia tộc bị hủy diệt kia có địa vị tương đương với nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Bình.

Một chiếc Phaeton màu đen lao thẳng đến tỉnh Nam Dương.

Nhà họ Chu ở tỉnh Nam Dương.

Trong một trang viên xa hoa, đèn đuốc sáng trưng.

Gia chủ các nhà quyền thế lớn tỉnh Nam Dương đã ngồi chật kín phòng nghị sự rộng lớn.

Ngoài gia chủ nhà quyền thế bản thổ tỉnh Nam Dương, thì còn có hai khuôn mặt ở tỉnh Giang Bình, đó là Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.

Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh bị tiêu diệt, thì ba nhà quyền thế lớn ở Thành phố ban đầu, chỉ còn lại mình nhà họ Hàn.

Nhà họ Trần vốn là gia tộc đầu tiên dưới trướng ba nhà quyền thế lớn, cũng mượn thế của Dương Chấn – người đứng đầu Giang Bình, trở thành gia tộc thứ hai trong tỉnh.

Trong đại sảnh, tay gia chủ nào cũng cầm một tấm thiệp mời mạ vàng.

Nếu Dương Chấn có mặt ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra tấm thiếp mời này giống hệt với cái mà Hiệp hội Võ đạo đã gửi cho anh.

“Mọi người nghĩ gì về chuyện nhà họ Hồ bị Hiệp hội Võ đạo tiêu diệt?”

Trên ghế dẫn đầu, một bóng người già dặn liếc nhìn mọi người, rồi trầm giọng hỏi.

Ông là Chu Quảng Chí – gia chủ tiền nhiệm nhà họ Chu.

Nếu không phải nhà họ Hồ bị tiêu diệt, thì ông sẽ không đích thân ra mặt, chủ trì cuộc họp lần này.

Nhà họ Chu vốn là gia tộc lớn thứ hai tỉnh Nam Dương, giờ nhà họ Hồ diệt vong, thì nhà họ Chu sẽ vươn lên dẫn đầu.

“Gia chủ nhà họ Chu, rõ ràng lần này Hiệp hội Võ đạo đang nhắm vào tỉnh Nam Dương, có phải bọn họ diệt nhà họ Hồ để ra uy với chúng ta đúng không?”

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, đứng dậy nói đầu tiên.

“Gia chủ nhà họ Vương nói đúng, nhà họ Hồ chống lại Hiệp hội Võ đạo cái quỷ gì, rõ ràng đang kiếm cớ để khống chế tỉnh Nam Dương.”

“Gia chủ nhà họ Hồ là người nhã nhặn đến cỡ nào, sao có thể làm chuyện quá đáng với Hiệp hội Võ đạo được?”

“Hiệp hội Võ đạo thật quá đáng!”



Có người đi đầu, nhất thời cả phòng hội nghị rộng lớn đều sôi sục, ai cũng mặt mày phẫn nộ.

“Gia chủ nhà họ Hàn, ông thấy thế nào?”

Đợi mọi người bình tĩnh lại, Chu Quảng Chí liền nhìn Hàn Khiếu Thiên hỏi.

Hàn Khiếu Thiên nghiêm mặt đáp: “Hôm qua, Hiệp hội Võ đạo mới phát thiệp mời tới toàn bộ nhà quyền thế lớn tỉnh Giang Bình, định tổ chức võ hội, dùng võ quyết định người đứng đầu Giang Bình vào ngày 15 tháng 8 ở trung tâm thể thao Thành phố.”

“Hôm nay, nhà họ Hồ tỉnh Nam Dương bị diệt vong, Hiệp hội Võ đạo cũng phát thư mời tới toàn bộ nhà quyền thế lớn, hơn nữa nội dung cũng giống hệt, chỉ khác một điều là tỉnh Nam Dương dùng võ để quyết định người đứng đầu Nam Vương.”

“Điều này chứng tỏ, dã tâm lần này của Hiệp hội Võ đạo là phải lấy được Giang Bình và Nam Dương.”

“Nếu chúng ta không thể nào ứng phó, chỉ sợ sau này mọi người đang ngồi ở đây sẽ bị ép trở thành gia tộc lệ thuộc vào Hiệp hội Võ đạo.”

“Nếu Hiệp hội Võ đạo cùng khiêu khích hai tỉnh chúng ta, tất nhiên chúng ta phải hợp sức chống lại bọn họ.”

Lời nói của Hàn Khiếu Thiên, xem như đã cho các nhà quyền thế lớn tỉnh Nam Dương uống một viên thuốc an thần.



Trần Hưng Hải cũng vội bày tỏ thái độ: “Gia chủ nhà họ Hàn nói đúng, chúng ta phải hợp sức chống lại, để Hiệp hội Võ đạo biết, chúng ta không phải cá thịt mặc người khác mổ xẻ.”

Sở dĩ Chu Quảng Chí mời Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải tới, là để họ nói những lời này.

“Gia chủ nhà họ Hàn và họ Trần thật nghĩa hiệp! Chu Quảng Chí tôi thay mặt các nhà quyền thế lớn tỉnh Nam Dương, bày tỏ lòng cảm ơn chân thành với hai vị.”

Chu Quảng Chí đứng trước mặt mọi người, nhìn hai người cảm kích.

“Gia chủ nhà họ Chu nói quá rồi, là do Hiệp hội Võ đạo hùng hổ dọa người, buộc chúng ta phải hợp sức lại.” Hàn Khiếu Thiên vội nói.

“Đúng rồi, không biết khi nào cậu Dương – người đứng đầu Giang Bình sẽ tới đây?” Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng hỏi.

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải chỉ đại diện cho gia tộc, với ông, người đứng đầu Giang Bình mới là người ông mong đợi nhất.

Hàn Khiếu Thiên giơ cổ tay lên xem giờ, rồi nói: “Từ Giang Châu đến Nam Dương hơn 150km, nếu không kẹt xe, thì mất khoảng 2 tiếng đi xe, chắc cậu Dương cũng sắp tới rồi.”

“Nhưng một thanh niên hơn 20 tuổi thì làm gì có tư cách để trở thành người đứng đầu Giang Bình?”

Đúng lúc này, một giọng nói đầy mỉa mai bỗng vang lên: “Theo tôi thấy, người đứng đầu Giang Bình chỉ là trò cười mà thôi.”

Người nói là một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh, luôn ngồi bên cạnh Chu Quảng Chí.

Ông ta vừa dứt lời, phòng hội nghị nhất thời trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh.

“Khốn khiếp! Ông mới nói gì?”

Hàn Khiếu Thiên nhất thời nổi giận, đứng phắt dậy.

Trần Hưng Hải cũng thế, ông giận dữ, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh, rồi lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm ông là ai, nhưng nếu ông dám sỉ nhục cậu Dương, thì ông nhất định phải xin lỗi.”

“Các ông bảo tôi phải xin lỗi?”

Người đàn ông trung niên cười khẩy, ánh mắt thoáng qua tia chế nhạo nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải: “Các ông xứng à?”

“Ông…”

Hàn Khiếu Thiên cực kỳ tức giận, mặt mày giận dữ.

Trần Hưng Hải cũng thế, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi là khách quý, được gia chủ nhà họ Chu mời tới, để hợp sức đối địch với các nhà quyền thế lớn tỉnh Nam Dương.”

“Còn cậu Dương là người đứng đầu Giang Bình, nhưng ông là cái thá gì? Ông có tư cách để đánh giá cậu ấy à?”

Trần Hưng Hải không hề khách sáo nói.

“Ông muốn chết đúng không?”

Sắc mặt người đàn ông mặc áo bào xanh nhất thời u ám.

“Rầm!”

Chỉ thấy ông ta đập mạnh xuống bàn, bàn hội nghị được làm bằng gỗ đặc khá vững chắc, nhất thời xuất hiện một dấu tay bị lõm sâu.

Lấy lòng bàn tay của ông ta làm trung tâm, mấy vết nứt bắt đầu lan ra bốn phía.

Cảnh tượng này đã làm mọi người chết lặng.

Trong lòng Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải cũng khiếp sợ.

Chiêu thức này thật sự vượt xa người tầm thường.

Cậu Dương có làm như vậy được không?

“Hồng đại sư, mong ông nể mặt tôi mà nguôi giận.”

Cuối cùng Chu Quảng Chí cũng lên tiếng.

“Được, nể mặt gia chủ nhà họ Chu, tôi sẽ tha cho các ông một mạng.”



Hồng đại sư lạnh lùng liếc nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.

Trong lòng Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải đều bùng lửa giận, không chỉ là vì Hồng đại sư sỉ nhục bọn họ, mà còn có cả biểu hiện của Chu Quảng Chí.

Nhìn thì có vẻ Chu Quảng Chí đang cầu xin Hồng đại sư giúp họ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, ông ta đang chứng tỏ địa vị của mình.

Ở đây là nhà họ Chu ở Nam Dương, Hồng đại sư luôn ngồi bên cạnh ông ta, rõ ràng ông ta là cao thủ hàng đầu nhà họ Chu.

Về việc Hồng đại sư sỉ nhục Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải, Chu Quảng Chí chỉ nói một câu Hồng đại sư nguôi giận, là xong chuyện à?

Đây là thái độ mà ông ta mời bọn họ tới để cùng bàn bạc cách đối phó với Hiệp hội Võ đạo à?

Mãi đến bây giờ, bọn họ mới hiểu rõ, mục đích đối phương mời họ tới không hề đơn giản.

“Nếu cậu Dương vẫn chưa tới, thì chúng ta đừng đợi nữa, mà tiếp tục thảo luận chuyện sau này đi.”

Chu Quảng Chí bỗng lên tiếng.

Nhà họ Hồ diệt vong, sau này Nam Dương sẽ do nhà họ Chu làm chủ.

Mọi người đều cảm nhận được điều bất ổn trong câu nói này của ông ta.

“Sau này?”

Hàn Khiếu Thiên đã cảm nhận được điều khác thường, nên nhíu mày hỏi.

Chu Quảng Chí cười đáp: “Gia chủ nhà họ Hàn, ông cũng biết, 10 năm trước, Nam Dương và Giang Bình vốn là một, tôi cảm thấy đây là thời cơ để sáp nhập hai tỉnh lại lần nữa.”

Hàn Khiếu Thiên cười khẩy: “Sáp nhập hai tỉnh, dã tâm của gia chủ nhà họ Chu thật sự không hề nhỏ.”

Chu Quảng Chí cười lớn, híp mắt nói: “Đây không phải dã tâm của tôi, mà tôi chỉ thuận theo mọi chuyện.”

“Hiệp hội Võ đạo định đối phó với nhà quyền thế hai tỉnh chúng ta, đến cuối cùng, một là bọn họ thắng, hai là chúng ta thắng.”

“Nếu Hiệp hội Võ đạo thắng, thì chúng ta có nói gì cũng vô ích, nhưng lỡ hai tỉnh chúng ta thắng, thì tính thế nào?”

Chu Quảng Chí cười hỏi, khuôn mặt già nua đầy xảo quyệt.

“Giang Bình là Giang Bình, Nam Dương là Nam Dương, chứ còn tính cái gì?” Hàn Khiếu Thiên lạnh nhạt nói.

Chu Quảng Chí lắc đầu đáp: “Vậy thì không được.”

“Sao lại không được?”

“Nếu người nhà họ Chu tôi ra mặt, đánh thắng Hiệp hội Võ đạo, vậy chẳng phải, chúng tôi đã giúp Giang Bình giải quyết nguy cơ lần này à?”

Chu Quảng Chí cười híp mắt nói.

“Ông thật sự rất tự tin!”

Hàn Khiếu Thiên cười chế giễu: “Võ hội còn chưa bắt đầu, mà ông đã sốt sắng định chiếm đoạt toàn bộ Giang Bình, nếu thế thì nhà họ Chu có khác gì Hiệp hội Võ đạo?”

“Gia chủ nhà họ Hàn, tất nhiên là phải khác rồi.” Trần Hưng Hải cười nói.

“Ồ? Khác chỗ nào?” Hàn Khiếu Thiên giả vờ thắc mắc.

“Đó là thực lực của Hiệp hội Võ đạo mạnh hơn nhà họ Chu!” Trần Hưng Hải đáp.

“Ha ha! Quả thật rất khác.”

Hàn Khiếu Thiên cười lớn, rồi nụ cười trên mặt dần dập tắt: “Vẫn còn một điều nữa, đó là nhà họ Chu vô liêm sỉ hơn Hiệp hội Võ đạo.”

Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải kẻ xướng người họa, làm nụ cười trên mặt Chu Quảng Chí hoàn toàn dập tắt, tiếp tục thay thế bằng sự lạnh lẽo.

Giờ Hồng đại sư cũng chậm rãi đứng dậy nói: “Gia chủ nhà họ Chu, tôi đã sớm nói rồi, chúng ta không cần phải bàn hợp tác với họ, cứ giết thẳng tay thì nhanh gọn biết mấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook