Chương 57: Kẻ đáng thương
Tiếu Ngạo Dư Sinh
11/04/2021
Dương Chấn lẳng lặng liếc nhìn Dương Cẩn, đây là lần thứ hai anh gặp lại tên khốn này, lần trước ở tập đoàn Tần thị, ánh mắt của anh ta nhìn Tần Nhã đã không đàng hoàng rồi, lần này vẫn vậy.
Lúc ấy sau khi tra được Dương Cẩn muốn mở rộng thị trường Giang Châu, Dương Chấn liền dặn dò Lạc Khải, không cho phép cơ sở làm ăn của nhà họ Dương xuất hiện ở Dương Châu, nhưng Dương Cẩn vẫn còn ở Dương Châu, xem ra nhà họ Dương đã không coi trọng việc đó.
“Một người phụ nữ dùng nhan sắc để trèo lên mà tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm.” Nhìn thấy Dương Chấn cùng Tần Nhã rời đi, Phương Ưu lạnh lùng nói.
Dương Cẩn ảm đạm cười, nói: “Tôi và nhà họ Tần vốn dĩ có qua lại làm ăn, nếu đã gặp người nhà họ ở đây thì theo theo lý cũng nên chiêu đãi.”
“Anh Dương, đừng nói là anh để ý người phụ nữ đó nhé?” Phương Ưu lập tức không vui.
Dương Cẩn cười cười, nắm tay Phương Ưu nói: “Anh đã nói rồi mà, đợt này về Chu Thành, anh sẽ nói cha anh đến nhà họ Tần cầu hôn thì sao có thể thích người phụ nữ khác chứ? Hơn nữa, trong lòng anh chỉ có em, ở chung suốt mấy hôm rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu được lòng anh sao?”
Mấy ngày này, Phương Ưu luôn bám theo Dương Cẩn lêu lổng chơi bời, quan hệ giữa hai người cũng tiến bộ thần tốc, đã sớm ngủ cùng nhau rồi.
Giờ phút này nghe Dương Cẩn nhắc đến chuyện cầu hôn, Phương Ưu tỏ vẻ vui mừng, dù sao nhà họ Dương cũng là gia tộc hàng đầu ở Chu Thành, địa vị ăn đứt nhà họ Tần.
“Nếu anh Dương đã nói như vậy thì chúng ta hãy đến với nhau đi! Nhưng, anh không được nhìn người phụ nữ đó nữa.” Phương Ưu dặn dò.
“Yên tâm đi, trong lòng anh chỉ có em mà thôi.” Dương Cẩn đã sớm nắm được Phương Ưu trong lòng bàn tay nên chỉ cần vài câu lời ngon tiếng ngọt, nhiều lắm là tốn thêm chút tiền liền có thể khiến cho Phương Ưu ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Dương Chấn cùng Tần Nhã tươi cười tìm được phòng bao thì, Tần Yên cùng Chu Kim Hảo đã đến nhưng Tần Đại Quang vẫn không có mặt.
Có thể thấy là Chu Kim Hảo đã trang điểm nhẹ, mắt mũi miệng đều rất sắc xảo, nét nào ra nét đó, có thể sinh ra hai đứa con gái xinh đẹp như Tần Nhã cùng Tần Yên thì hiển nhiên là người mẹ sao có thể không có chút nhan sắc chứ?
Trên cổ tay bà còn đeo một chiếc vòng ngọc màu sắc trang nhã, mặc một chiếc áo sơ mi không cổ màu vàng nhạt, toàn thân thoạt trông toát lên dáng vẻ sang trọng với nét đẹp ung dung chẳng khác nào một quý bà.
Tần Yên vốn dĩ đương độ thanh xuân ngập tràn sức sống, trẻ trung lại xinh đẹp, nên dù chỉ mặc một chiếc áo sơm mi trắng nhưng vẫn không thể che lấp được vóc dáng hoàn mỹ của cô.
Tần Nhã đi cùng Dương Chấn cả ngày tươi cười không ngớt, trên mặt còn vương vài phần mỏi mệt nhưng dung mạo xinh đẹp vẫn không có chỗ nào để chê.
Kể cả khi cười cũng giống như một công chúa nhỏ, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng từng đường nét trên gương mặt đã vô cùng tinh xảo, đáng yêu như một con búp bê sứ.
“Chị, hai người đến muộn rồi! Phạt ba chén trước đã!” Trong lúc nói chuyện, Tần Yên đã rót đầy ba chén.
Tần Nhã cười cười: “Em tạm thời ghi sổ cho anh chị đi! Dương Chấn còn phải lái xe, chị gần đây cũng không khỏe, không thể uống rượu.”
“A? Nhanh như vậy đã có rồi sao?” Tần Yên nghe vậy liền giật mình, tay run rẩy, rượu sánh hết cả ra bàn.
Chu Kim Hảo đang cắm cúi mân mê điện thoại, nghe được lời này của Tần Yên liền ngẩng đầu: “Con có rồi?”
Tần Nhã ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ngây dại chỉ kéo dài trong chốc lát liền bị thay thế bằng sự giận dữ, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý của con là con đang tới kỳ.”
“Làm em sợ muốn chết, em còn cho rằng anh chị sắp có em bé chứ.” Tần Yên nhẹ nhàng vỗ ngực.
Chu Kim Hảo hung hăng trừng mắt Tần Yên: “Không biết chuyện thì đừng có nói bừa!”
Tần Yên thè lưỡi, cực kỳ hào sản, bưng ly rượu vang vừa được rót đầy lên uống một hơi cạn sạch: “Coi như em tự phạt đi!”
Cạch! Cạch!Cạch!
Lúc này, phòng bao liền có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!” Tần Yên tưởng là nhân viên phục vụ nên gọi với ra.
Cửa phòng bao vừa bị đẩy ra, liền thấy hai người trẻ tuổi đi vào, chính là Dương Cẩn mà vừa nãy Tần Nhã không để ý tới và còn có cả Phương Ưu nữa.
“Sao các người lại đến đây?” Thấy hai người họ, Tần Yên nhíu mày.
Dương Chấn khẽ nheo mắt, không biết bọn họ đến đây là chủ ý của Phương Ưu hay là chủ ý của Dương Cẩn nữa.
“Yên, vừa rồi tụi chị gặp chị họ ngoài cửa, biết mọi người đang ở trong này ăn cơm nên nghĩ rằng càng đông càng vui, tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, bạn trai chị sẽ mời khách.”
Phương Ưu ngọt ngào ôm lấy cánh tay Dương Cẩn rồi giới thiệu: “Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút, đây là Dương Cẩn của nhà họ Dương, gia tộc hàng đầu ở Chu Thành, hiện tại đang cùng gia tộc hợp tác làm ăn, đồng thời, anh ấy cũng là của bạn trai của tôi.”
Tần Yên tỏ vẻ chán ghét khi nhìn thấy sắc mặt của Phương Ưu, cô lạnh lùng nói: “Đây là tiệc của nhà chúng tôi, không liên quan tới người ngoài, chúng tôi tự trả tiền được, nếu không còn việc gì khác thì phiền hai người rời khỏi đây cho!”
Dương Cẩn vừa tiến vào phòng bao đã bị nhan sắc xinh đẹp của Tần Nhã cùng Tần Yên hấp dẫn, nhìn hai chị em xinh như hoa như ngọc rồi nhìn lại Phương Ưu bên cạnh mình đúng là trời đất cách biệt, hoàn toàn không thể so sánh.
Khi nghe đến đoạn Dương Cẩn là con cháu nhà họ Dương, gia tộc số một ở Chu Thành, ánh mắt của Chu Kim Hảo liền thay đổi, tuy rằng bên cạnh Dương Cẩn đã có Phương Ưu, nhưng chuyện đó cũng chẳng ngăn cản bà nhìn trúng Dương Cẩn.
Dương Cẩn mang một chiếc kính gọng đen, thân hình cao ráo, mắt mũi miệng cũng đường hoàng, gia thế lại tốt, hoàn toàn phù hợp với hình tượng con rể trong lòng Chu Kim Hảo.
“Dì chính là dì Chu à?” Dương Cẩn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Chu Kim Hảo nên vội vàng chủ động hỏi thăm.
Vừa nãy, Phương Ưu cũng đã nói cha anh ta biết hết thông tin về cả nhà bà, cho nên vừa nhìn sơ qua, anh ta đã đoán được thân phận của Chu Kim Hảo.
Chu Kim Hảo không ngờ đối phương lại biết mình, đột nhiên có cảm giác vừa mừng vừa lo, vội vàng đáp: “Dì là mẹ của Tần Nhã và Tần Yên, nếu không ngại thì có thể gọi dì là dì Chu.”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cháu chào dì Chu! Dì cứ gọi cháu là Cẩn.” Dương Cẩn lễ phép cười nói.
Càng nhìn Chu Kim Hảo lại càng thích Dương Cẩn, bà vội vàng chỉ vào ghế trống nói: “Mau ngồi đi!”
“Mẹ, lần này là con đãi, con muốn chúc mừng chị được thăng chức Giám đốc, mẹ gọi người ngoài lại làm gì?” Tần Yên tỏ vẻ giận dỗi.
Chu Kim Hảo trừng mắt với Tần Yên nói: “Nếu muốn chúc mừng thì càng đông càng vui chứ, Phương Ưu cũng không phải người ngoài, dù gì con bé còn là chị họ của con đấy!”
“Đúng rồi đó Yên, tuy chị chỉ ra trước em có một tuần nhưng vẫn là chị họ của em.” Phương Ưu cười ha ha nói.
Tần Yên sụ mặt, không thèm nói một lời, cô im lìm, ngồi phịch xuống ghế.
Phương Ưu cùng Dương Cẩn đều đã ngồi xuống, nếu còn đuổi khách cũng không tiện, lại có Chu Kim Hảo bênh vực bọn họ nên đành phải để bọn họ ở lại.
“Cẩn, cháu là người nhà họ Dương ở Chu Thành sao?”
“Năm nay bao tuổi rồi?”
“Chắc là vẫn chưa kết hôn hả?”
“Có em chị em gì không?”
Dương Cẩn vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Chu Kim Hảo đã hỏi một đống câu nhưng Dương Cẩn vẫn trả lời rành rọt.
Điều này khiến cho sắc mặt của Phương Ưu càng ngày càng khó coi, Chu Kim Hảo rõ ràng là muốn hẫng tay trên của cô ta.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ có để yên cho người ta ăn không vậy?” Tần Yên bất mãn nói. . Truyện Khác
Nhìn sơ thôi cô cũng biết Dương Cẩn là một gã đàn ông gian manh xảo trá, một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, mỗi lần nhìn về phía cô và chị gái, anh ta đều để lộ dáng vẻ mê mị.
“Con ăn phần con còn mẹ nói chuyện của mẹ, ảnh hưởng gì tới con hả?”
Chu Kim Hảo bị lời lẽ của Tần Yên chọc giận liền tức anh ách, khẽ trách.
“Mợ, Dương Cẩn là bạn trai của con, mợ hỏi anh ấy nhiều như vậy làm gì?”
Phương Ưu lúc này rốt cuộc cũng bộc phát, đứng bật dậy.
“Cháu nói chuyện với người lớn kiểu gì vậy hả? Rất không lễ phép, sao Cẩn có thể thích dáng vẻ đó của cháu chứ? Nếu mợ là Cẩn thì đã sớm đá cháu rồi.” Chu Kim Hảo lộ vẻ không vui.
Phương Ưu tức run cả người, cô ta trực tiếp lôi kéo Dương Cẩn nói: “Anh Dương, ăn cơm cùng người như vậy, em thấy ghê tởm lắm, chẳng còn biết ngon miệng là gì, chúng ta đổi sang chỗ khác đi!”
“Phương Ưu, anh thấy dì Chu nói đúng đó, dù sao dì ấy cũng là người lớn, sao em có thể nói chuyện với người lớn như vậy chứ? Em lập tức xin lỗi dì Chu đi!”
Phương Ưu không ngờ Dương Cẩn không những không giúp mình, ngược lại còn giải thích thay cho Chu Kim Hảo.
“Anh Dương, chẳng lẽ anh còn không nhận ra sao? Bà ta như vậy sao có thể gọi là nói chuyện bình thường chứ, rõ ràng là muốn đánh tiếng để gả con gái mình cho anh đấy.” Phương Ưu đỏ mắt nói.
“Lập tức xin lỗi đi!” Dương Cẩn lạnh lùng.
Phương Ưu lập tức ngây dại, trong khoảng thời gian chung chạ cùng nhau, Dương Cẩn luôn nghe lời, chiều chuộng cô ta, mua cho cô ta rất nhiều thứ đắc tiền, đối xử với cô ta vô cùng tốt nhưng bây giờ lại vì một kẻ xa lạ mà nói chuyện với cô ta như vậy.
“Em không sai thì sao phải xin lỗi chứ?” Phương Ưu nghiến răng nói.
“Bốp!”
Dương Cẩn tát Phương Ưu một cái, cả giận nói: “Nếu cô không chịu xin lỗi thì cút cho tôi, từ nay về sau, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
“Anh Dương, anh nói gì? Anh muốn chia tay với em?” Phương Ưu bưng bên mặt bị Dương Cẩn tát, nước mắt tuôn ào ào.
“Đúng, tôi muốn chia ta với cô! Dì Chu nói rất đúng, cô bây giờ ngay cả người lớn trong nhà cũng không biết tôn trọng, nếu thật sự bước chân vào nhà họ Dương chúng tôi thì chẳng phải ngay cả người lớn bên nhà tôi, cô cũng không xem ra gì sao?”
Dương Cẩn làm ra vẻ đau lòng rồi tiếp tục nói: “Nhà họ Dương tôi dù sao cũng là danh môn vọng tộc, nếu để cho người khác biết tôi có một người vợ hỗn hào với người lớn thì tôi còn biết giấu mặt vào đâu đây?”
Lúc này Dương Cẩn đã tạo cho Phương Ưu cái cảm giác như thể hai người họ là những kẻ xa lạ vậy.
Mãi đến lúc này, cô ta mới ý thức được, Dương Cẩn thật sự muốn chia ta cô ta.
“Anh Dương, em biết sai rồi, xin anh đừng chia tay với em được không, em sẽ xin lỗi bà ấy mà, xin lỗi! Xin lỗi mợ! Cháu sai lầm rồi!” Phương Ưu lập tức lo lắng, kích động cầm tay Dương Cẩn rồi quay sang xin lỗi Chu Kim Hảo.
“Phương Ưu, tôi hy vọng chuyện lần này sẽ là một bài học đích đáng đối với cô.”
Dương Cẩn vẫn còn nghiêm túc khi nhìn Phương Ưu: “Tôi không thể dễ dãi với vợ tương lai của mình được, hỗn hào với người lớn dù chỉ một lần cũng không được, từ giờ trở đi, chúng ta triệt để cắt đứt quan hệ đi.”
“Anh Dương, em thật sự biết sai rồi mà, xin anh ahxy cho em một cơ hội nữa đi, chỉ một cơ hội nữa thôi, em không thể sống thiếu anh được, xin anh hãy cho em một cơ hội nữa thôi mà.” Phương Ưu giống như phát điên, ôm chặt lấy cánh tay Dương Cẩn không chịu buông.
Mấy ngày nay, cô ta đã trao thân cho Dương Cẩn, nếu Dương Cẩn chia tay thì cô ta sẽ trắng tay.
“Cút ngay!” Dương Cẩn gầm lên một tiếng, đẩy Phương Ưu ra.
“Dì Chu, thật xin lỗi quá, quấy rầy nhã hứng của dì rồi, ngày khác cháu sẽ đến tận nhà chào hỏi.” Dương Cẩn nói xong, xoay người rời khỏi phòng bao.
Lúc ấy sau khi tra được Dương Cẩn muốn mở rộng thị trường Giang Châu, Dương Chấn liền dặn dò Lạc Khải, không cho phép cơ sở làm ăn của nhà họ Dương xuất hiện ở Dương Châu, nhưng Dương Cẩn vẫn còn ở Dương Châu, xem ra nhà họ Dương đã không coi trọng việc đó.
“Một người phụ nữ dùng nhan sắc để trèo lên mà tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm.” Nhìn thấy Dương Chấn cùng Tần Nhã rời đi, Phương Ưu lạnh lùng nói.
Dương Cẩn ảm đạm cười, nói: “Tôi và nhà họ Tần vốn dĩ có qua lại làm ăn, nếu đã gặp người nhà họ ở đây thì theo theo lý cũng nên chiêu đãi.”
“Anh Dương, đừng nói là anh để ý người phụ nữ đó nhé?” Phương Ưu lập tức không vui.
Dương Cẩn cười cười, nắm tay Phương Ưu nói: “Anh đã nói rồi mà, đợt này về Chu Thành, anh sẽ nói cha anh đến nhà họ Tần cầu hôn thì sao có thể thích người phụ nữ khác chứ? Hơn nữa, trong lòng anh chỉ có em, ở chung suốt mấy hôm rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu được lòng anh sao?”
Mấy ngày này, Phương Ưu luôn bám theo Dương Cẩn lêu lổng chơi bời, quan hệ giữa hai người cũng tiến bộ thần tốc, đã sớm ngủ cùng nhau rồi.
Giờ phút này nghe Dương Cẩn nhắc đến chuyện cầu hôn, Phương Ưu tỏ vẻ vui mừng, dù sao nhà họ Dương cũng là gia tộc hàng đầu ở Chu Thành, địa vị ăn đứt nhà họ Tần.
“Nếu anh Dương đã nói như vậy thì chúng ta hãy đến với nhau đi! Nhưng, anh không được nhìn người phụ nữ đó nữa.” Phương Ưu dặn dò.
“Yên tâm đi, trong lòng anh chỉ có em mà thôi.” Dương Cẩn đã sớm nắm được Phương Ưu trong lòng bàn tay nên chỉ cần vài câu lời ngon tiếng ngọt, nhiều lắm là tốn thêm chút tiền liền có thể khiến cho Phương Ưu ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Dương Chấn cùng Tần Nhã tươi cười tìm được phòng bao thì, Tần Yên cùng Chu Kim Hảo đã đến nhưng Tần Đại Quang vẫn không có mặt.
Có thể thấy là Chu Kim Hảo đã trang điểm nhẹ, mắt mũi miệng đều rất sắc xảo, nét nào ra nét đó, có thể sinh ra hai đứa con gái xinh đẹp như Tần Nhã cùng Tần Yên thì hiển nhiên là người mẹ sao có thể không có chút nhan sắc chứ?
Trên cổ tay bà còn đeo một chiếc vòng ngọc màu sắc trang nhã, mặc một chiếc áo sơ mi không cổ màu vàng nhạt, toàn thân thoạt trông toát lên dáng vẻ sang trọng với nét đẹp ung dung chẳng khác nào một quý bà.
Tần Yên vốn dĩ đương độ thanh xuân ngập tràn sức sống, trẻ trung lại xinh đẹp, nên dù chỉ mặc một chiếc áo sơm mi trắng nhưng vẫn không thể che lấp được vóc dáng hoàn mỹ của cô.
Tần Nhã đi cùng Dương Chấn cả ngày tươi cười không ngớt, trên mặt còn vương vài phần mỏi mệt nhưng dung mạo xinh đẹp vẫn không có chỗ nào để chê.
Kể cả khi cười cũng giống như một công chúa nhỏ, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng từng đường nét trên gương mặt đã vô cùng tinh xảo, đáng yêu như một con búp bê sứ.
“Chị, hai người đến muộn rồi! Phạt ba chén trước đã!” Trong lúc nói chuyện, Tần Yên đã rót đầy ba chén.
Tần Nhã cười cười: “Em tạm thời ghi sổ cho anh chị đi! Dương Chấn còn phải lái xe, chị gần đây cũng không khỏe, không thể uống rượu.”
“A? Nhanh như vậy đã có rồi sao?” Tần Yên nghe vậy liền giật mình, tay run rẩy, rượu sánh hết cả ra bàn.
Chu Kim Hảo đang cắm cúi mân mê điện thoại, nghe được lời này của Tần Yên liền ngẩng đầu: “Con có rồi?”
Tần Nhã ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ngây dại chỉ kéo dài trong chốc lát liền bị thay thế bằng sự giận dữ, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý của con là con đang tới kỳ.”
“Làm em sợ muốn chết, em còn cho rằng anh chị sắp có em bé chứ.” Tần Yên nhẹ nhàng vỗ ngực.
Chu Kim Hảo hung hăng trừng mắt Tần Yên: “Không biết chuyện thì đừng có nói bừa!”
Tần Yên thè lưỡi, cực kỳ hào sản, bưng ly rượu vang vừa được rót đầy lên uống một hơi cạn sạch: “Coi như em tự phạt đi!”
Cạch! Cạch!Cạch!
Lúc này, phòng bao liền có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!” Tần Yên tưởng là nhân viên phục vụ nên gọi với ra.
Cửa phòng bao vừa bị đẩy ra, liền thấy hai người trẻ tuổi đi vào, chính là Dương Cẩn mà vừa nãy Tần Nhã không để ý tới và còn có cả Phương Ưu nữa.
“Sao các người lại đến đây?” Thấy hai người họ, Tần Yên nhíu mày.
Dương Chấn khẽ nheo mắt, không biết bọn họ đến đây là chủ ý của Phương Ưu hay là chủ ý của Dương Cẩn nữa.
“Yên, vừa rồi tụi chị gặp chị họ ngoài cửa, biết mọi người đang ở trong này ăn cơm nên nghĩ rằng càng đông càng vui, tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, bạn trai chị sẽ mời khách.”
Phương Ưu ngọt ngào ôm lấy cánh tay Dương Cẩn rồi giới thiệu: “Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút, đây là Dương Cẩn của nhà họ Dương, gia tộc hàng đầu ở Chu Thành, hiện tại đang cùng gia tộc hợp tác làm ăn, đồng thời, anh ấy cũng là của bạn trai của tôi.”
Tần Yên tỏ vẻ chán ghét khi nhìn thấy sắc mặt của Phương Ưu, cô lạnh lùng nói: “Đây là tiệc của nhà chúng tôi, không liên quan tới người ngoài, chúng tôi tự trả tiền được, nếu không còn việc gì khác thì phiền hai người rời khỏi đây cho!”
Dương Cẩn vừa tiến vào phòng bao đã bị nhan sắc xinh đẹp của Tần Nhã cùng Tần Yên hấp dẫn, nhìn hai chị em xinh như hoa như ngọc rồi nhìn lại Phương Ưu bên cạnh mình đúng là trời đất cách biệt, hoàn toàn không thể so sánh.
Khi nghe đến đoạn Dương Cẩn là con cháu nhà họ Dương, gia tộc số một ở Chu Thành, ánh mắt của Chu Kim Hảo liền thay đổi, tuy rằng bên cạnh Dương Cẩn đã có Phương Ưu, nhưng chuyện đó cũng chẳng ngăn cản bà nhìn trúng Dương Cẩn.
Dương Cẩn mang một chiếc kính gọng đen, thân hình cao ráo, mắt mũi miệng cũng đường hoàng, gia thế lại tốt, hoàn toàn phù hợp với hình tượng con rể trong lòng Chu Kim Hảo.
“Dì chính là dì Chu à?” Dương Cẩn tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Chu Kim Hảo nên vội vàng chủ động hỏi thăm.
Vừa nãy, Phương Ưu cũng đã nói cha anh ta biết hết thông tin về cả nhà bà, cho nên vừa nhìn sơ qua, anh ta đã đoán được thân phận của Chu Kim Hảo.
Chu Kim Hảo không ngờ đối phương lại biết mình, đột nhiên có cảm giác vừa mừng vừa lo, vội vàng đáp: “Dì là mẹ của Tần Nhã và Tần Yên, nếu không ngại thì có thể gọi dì là dì Chu.”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cháu chào dì Chu! Dì cứ gọi cháu là Cẩn.” Dương Cẩn lễ phép cười nói.
Càng nhìn Chu Kim Hảo lại càng thích Dương Cẩn, bà vội vàng chỉ vào ghế trống nói: “Mau ngồi đi!”
“Mẹ, lần này là con đãi, con muốn chúc mừng chị được thăng chức Giám đốc, mẹ gọi người ngoài lại làm gì?” Tần Yên tỏ vẻ giận dỗi.
Chu Kim Hảo trừng mắt với Tần Yên nói: “Nếu muốn chúc mừng thì càng đông càng vui chứ, Phương Ưu cũng không phải người ngoài, dù gì con bé còn là chị họ của con đấy!”
“Đúng rồi đó Yên, tuy chị chỉ ra trước em có một tuần nhưng vẫn là chị họ của em.” Phương Ưu cười ha ha nói.
Tần Yên sụ mặt, không thèm nói một lời, cô im lìm, ngồi phịch xuống ghế.
Phương Ưu cùng Dương Cẩn đều đã ngồi xuống, nếu còn đuổi khách cũng không tiện, lại có Chu Kim Hảo bênh vực bọn họ nên đành phải để bọn họ ở lại.
“Cẩn, cháu là người nhà họ Dương ở Chu Thành sao?”
“Năm nay bao tuổi rồi?”
“Chắc là vẫn chưa kết hôn hả?”
“Có em chị em gì không?”
Dương Cẩn vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Chu Kim Hảo đã hỏi một đống câu nhưng Dương Cẩn vẫn trả lời rành rọt.
Điều này khiến cho sắc mặt của Phương Ưu càng ngày càng khó coi, Chu Kim Hảo rõ ràng là muốn hẫng tay trên của cô ta.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ có để yên cho người ta ăn không vậy?” Tần Yên bất mãn nói. . Truyện Khác
Nhìn sơ thôi cô cũng biết Dương Cẩn là một gã đàn ông gian manh xảo trá, một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, mỗi lần nhìn về phía cô và chị gái, anh ta đều để lộ dáng vẻ mê mị.
“Con ăn phần con còn mẹ nói chuyện của mẹ, ảnh hưởng gì tới con hả?”
Chu Kim Hảo bị lời lẽ của Tần Yên chọc giận liền tức anh ách, khẽ trách.
“Mợ, Dương Cẩn là bạn trai của con, mợ hỏi anh ấy nhiều như vậy làm gì?”
Phương Ưu lúc này rốt cuộc cũng bộc phát, đứng bật dậy.
“Cháu nói chuyện với người lớn kiểu gì vậy hả? Rất không lễ phép, sao Cẩn có thể thích dáng vẻ đó của cháu chứ? Nếu mợ là Cẩn thì đã sớm đá cháu rồi.” Chu Kim Hảo lộ vẻ không vui.
Phương Ưu tức run cả người, cô ta trực tiếp lôi kéo Dương Cẩn nói: “Anh Dương, ăn cơm cùng người như vậy, em thấy ghê tởm lắm, chẳng còn biết ngon miệng là gì, chúng ta đổi sang chỗ khác đi!”
“Phương Ưu, anh thấy dì Chu nói đúng đó, dù sao dì ấy cũng là người lớn, sao em có thể nói chuyện với người lớn như vậy chứ? Em lập tức xin lỗi dì Chu đi!”
Phương Ưu không ngờ Dương Cẩn không những không giúp mình, ngược lại còn giải thích thay cho Chu Kim Hảo.
“Anh Dương, chẳng lẽ anh còn không nhận ra sao? Bà ta như vậy sao có thể gọi là nói chuyện bình thường chứ, rõ ràng là muốn đánh tiếng để gả con gái mình cho anh đấy.” Phương Ưu đỏ mắt nói.
“Lập tức xin lỗi đi!” Dương Cẩn lạnh lùng.
Phương Ưu lập tức ngây dại, trong khoảng thời gian chung chạ cùng nhau, Dương Cẩn luôn nghe lời, chiều chuộng cô ta, mua cho cô ta rất nhiều thứ đắc tiền, đối xử với cô ta vô cùng tốt nhưng bây giờ lại vì một kẻ xa lạ mà nói chuyện với cô ta như vậy.
“Em không sai thì sao phải xin lỗi chứ?” Phương Ưu nghiến răng nói.
“Bốp!”
Dương Cẩn tát Phương Ưu một cái, cả giận nói: “Nếu cô không chịu xin lỗi thì cút cho tôi, từ nay về sau, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
“Anh Dương, anh nói gì? Anh muốn chia tay với em?” Phương Ưu bưng bên mặt bị Dương Cẩn tát, nước mắt tuôn ào ào.
“Đúng, tôi muốn chia ta với cô! Dì Chu nói rất đúng, cô bây giờ ngay cả người lớn trong nhà cũng không biết tôn trọng, nếu thật sự bước chân vào nhà họ Dương chúng tôi thì chẳng phải ngay cả người lớn bên nhà tôi, cô cũng không xem ra gì sao?”
Dương Cẩn làm ra vẻ đau lòng rồi tiếp tục nói: “Nhà họ Dương tôi dù sao cũng là danh môn vọng tộc, nếu để cho người khác biết tôi có một người vợ hỗn hào với người lớn thì tôi còn biết giấu mặt vào đâu đây?”
Lúc này Dương Cẩn đã tạo cho Phương Ưu cái cảm giác như thể hai người họ là những kẻ xa lạ vậy.
Mãi đến lúc này, cô ta mới ý thức được, Dương Cẩn thật sự muốn chia ta cô ta.
“Anh Dương, em biết sai rồi, xin anh đừng chia tay với em được không, em sẽ xin lỗi bà ấy mà, xin lỗi! Xin lỗi mợ! Cháu sai lầm rồi!” Phương Ưu lập tức lo lắng, kích động cầm tay Dương Cẩn rồi quay sang xin lỗi Chu Kim Hảo.
“Phương Ưu, tôi hy vọng chuyện lần này sẽ là một bài học đích đáng đối với cô.”
Dương Cẩn vẫn còn nghiêm túc khi nhìn Phương Ưu: “Tôi không thể dễ dãi với vợ tương lai của mình được, hỗn hào với người lớn dù chỉ một lần cũng không được, từ giờ trở đi, chúng ta triệt để cắt đứt quan hệ đi.”
“Anh Dương, em thật sự biết sai rồi mà, xin anh ahxy cho em một cơ hội nữa đi, chỉ một cơ hội nữa thôi, em không thể sống thiếu anh được, xin anh hãy cho em một cơ hội nữa thôi mà.” Phương Ưu giống như phát điên, ôm chặt lấy cánh tay Dương Cẩn không chịu buông.
Mấy ngày nay, cô ta đã trao thân cho Dương Cẩn, nếu Dương Cẩn chia tay thì cô ta sẽ trắng tay.
“Cút ngay!” Dương Cẩn gầm lên một tiếng, đẩy Phương Ưu ra.
“Dì Chu, thật xin lỗi quá, quấy rầy nhã hứng của dì rồi, ngày khác cháu sẽ đến tận nhà chào hỏi.” Dương Cẩn nói xong, xoay người rời khỏi phòng bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.