Chương 647: Không có chỗ dựa
Tiếu Ngạo Dư Sinh
31/07/2021
Không chỉ Dương Chấn, Quan Tôn Sắc, Hàn Khiếu Thiên và cả Tô Thanh Sơn đều đã đến.
Nhà họ Tiết mời chủ của năm gia tộc quyền quý hàng đầu Giang Bình, ngoại trừ chủ của ba gia tộc lớn và Dương Chấn còn có nhà họ Khổng và nhà họ Đặng.
“Ngài Dương, ngài đã tới rồi!”
Dương Chấn vừa đến cửa khách sạn, mấy gương mặt quen thuộc đã xuất hiện. Đó chính là Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc, rõ ràng bọn họ đã tới sớm nhưng vẫn đứng ở cửa chờ anh.
Phía sau Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc còn có ba người, một người là Tô Thanh Sơn, hai người khác là gia chủ nhà họ Khổng và nhà họ Đặng.
“Ngài Dương!”
Mấy người khác cũng chủ động chào hỏi Dương Chấn.
Đặc biệt là Tô Thanh Sơn nhìn Dương Chấn với ánh mắt đầy xấu hổ.
“Chúng ta vào thôi!”
Dương Chấn vừa dứt lời đã bước vào trong khách sạn trước.
Bọn họ vừa vào khách sạn, một người trung niên mặc đồ vest vội vàng bước tới chủ động chào hỏi: “Hoan nghênh các gia chủ đến khách sạn Long Hòa. Ngài Tiết đã ở trong phòng Vip Đế Vương chờ các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Cho dù người trung niên mặc bộ comple không đeo thẻ công tác nhưng có thể đoán được thân phận của ông ta chắc là chủ khách sạn Long Hòa.
Lúc này, không ngờ trong khách sạn lớn như vậy ngoài nhân viên lại không có ai khác, rõ ràng đã được bao hết.
Điều này làm mấy gia chủ gia tộc quyền quý của Giang Bình càng thấy căng thẳng hơn.
Bọn họ được chủ khách sạn dẫn đường, chẳng bao lâu đã tới phòng Vip Đế Vương lớn nhất ở tầng trên cùng.
“Ngài Tiết đang ở bên trong, mời mấy vị gia chủ vào trong!”
Ông chủ đứng ở cửa phòng Vip Đế Vương hơi cúi người nói, thái độ vô cùng cung kính.
Mấy gia chủ nhìn nhau và hít sâu một hơi, lần lượt đi theo Dương Chấn vào trong.
Sau khi bọn họ vào phòng Vip, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên với dáng vẻ vạm vỡ ngồi ở vị trí chủ tọa. Mà ngồi bên cạnh ông ta còn có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, không ngờ lại là Tiết Khải.
Điều này đã nói rõ thân phận của người đàn ông vạm vỡ này chính là Tiết Nguyên Bá con trai út của Tiết gia chi vương – một trong năm Vương tộc lớn.
Tiết Nguyên Bá ngồi ở đó lại giống như một ngọn núi nhỏ đầy vẻ dữ tợn, toàn thân lộ ra cơ bắp cuộn cuộn, ngay cả bắp tay cũng có thể to ngang với bắp đùi của các gia chủ quyền quý này.
Trái lại, Tiết Khải – con trai ông ta trông gầy yếu hơn. Anh ta cao một mét tám mà ở bên cạnh Tiết Nguyên Bá lại có vẻ rất thấp.
Mà ở phía sau Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đều có một cao thủ mặc áo vải đứng đó lại giống như hai thanh kiếm sắc bén, toàn thân mơ hồ lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Mấy người vừa vào trong phòng Vip, Tiết Nguyên Bá đã nhìn qua. Nhưng ông ta chỉ nhìn lướt qua mấy chủ gia tộc quyền quý với vẻ khinh thường, cuối cùng dừng lại trên người Dương Chấn đứng ở chính giữa.
Bản thân Tiết Nguyên Bá vốn có sức mạnh hơn người lại đặc biệt nhạy bén về khí thế, chỉ liếc nhìn Dương Chấn đã cảm giác được anh không đơn giản.
Dương Chấn mới hai mươi bảy tuổi, là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, năm năm trước còn là một người bình thường tay trói gà không chặt lại đột nhiên mất tích năm năm, sau khi trở về lại có võ thuật tuyệt vời.
Đây là những gì Tiết Nguyên Bá biết được về Dương Chấn nhưng ông ta đã đoán được anh đến từ đâu.
“Cậu chính là Dương Chấn?”
Tiết Nguyên Bá chợt nói.
Giọng ông ta rất lớn, cũng đặc biệt vang dội.
Dương Chấn đi thẳng lên trước và ngồi xuống vị trí đối diện với Tiết Nguyên Bá, lúc này mới thản nhiên nói: “Là tôi!”
“Cậu còn trẻ, chỉ dựa vào thực lực của mình lại có thể nắm giữ mọi thứ như bây giờ, quả nhiên không tầm thường!”
Tiết Nguyên Bá nói với vẻ khen ngợi.
Theo hiểu biết của ông ta về Dương Chấn hiện nay, với sự xuất sắc của anh, cho dù là trong Hoàng tộc cũng chưa chắc có ai có thể sánh được.
Cho nên những lời khen ngợi này của ông ta không phải là lời giả dối.
“Các vị không cần câu nệ, tất cả đều ngồi đi!”
Tiết Nguyên Bá nhìn năm gia chủ vẫn đứng phía sau Dương Chấn.
Nghe thấy Tiết Nguyên Bá nói vậy, lúc này mấy người mới thầm thở phào nhẹ nhõm và đều ngồi vào chỗ.
“Không biết ngài Tiết tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Hàn Khiếu Thiên hỏi đầu tiên.
Mấy gia chủ khác cũng muốn biết điều này, nhất thời đều căng thẳng nhìn về phía Tiết Nguyên Bá.
“Không vội, chúng ta ăn cơm trước, ăn uống no rồi lại bàn tới chuyện khác sau!”
Tiết Nguyên Bá vung tay lên căn dặn: “Mang thức ăn lên!”
Không hổ danh là phòng Vip Đế Vương của khách sạn Long Hòa, từng món ăn với nguyên liệu cao cấp của khách sạn năm sao được đưa lên bàn.
Không chờ Tiết Nguyên Bá mở miệng, Dương Chấn đã cầm đũa lên ăn.
Những người khác đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao người ngồi đối diện với bọn họ là người con trai được Tiết gia chi vương thích nhất. Nói cách khác, Tiết Nguyên Bá rất có thể sẽ trở thành người thừa kế vị trí vương của nhà họ Tiết.
Đối mặt với nhân vật lớn như vậy, không ngờ Dương Chấn lại chẳng hề sợ hãi.
Tiết Nguyên Bá cũng không để ý lắm, trái lại ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn có phần thưởng thức.
“Mọi người đều ăn đi, đừng khách sáo!”
Tiết Nguyên Bá chủ động nói.
Có những lời này của ông ta, lúc này những người khác mới dám cầm đũa lên.
Nhưng ngoại trừ Dương Chấn, bọn họ ăn những món ngon cao cấp đầy bàn này chẳng khác nào nhai nến.
Trên thế giới, điều làm cho con người sợ hãi nhất chính là những gì mình không biết. Cho dù bây giờ Tiết Nguyên Bá nổi giận, tuyên bố muốn tiêu diệt bọn họ, bọn họ cũng có thể tiếp nhận được. Nhưng ông ta không vội nói chuyện, trái lại mời bọn họ ăn cơm.
Bọn họ biết rõ đây là một bữa Hồng Môn Yến nhưng không thể không tham dự.
“Dương Chấn, nghe nói cậu là bộ đội đã xuất ngũ? Không biết cậu từng ở trong quân đội nào vậy? Biên giới phía Tây? Biên giới phía Nam? Hay là biên giới phía Đông?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên nhìn Dương Chấn hỏi.
Dương Chấn tất nhiên hiểu rõ đối phương đang thử thăm dò mình. Anh lấy khăn lau dầu mỡ dính bên miệng một cách tao nhã, sau đó lại lau hai tay.
Lúc này anh mới nhìn về phía Tiết Nguyên Bá nhưng không trả lời mà trái lại hỏi: “Vì sao không thể là biên giới phía Bắc?”
Vừa rồi Tiết Nguyên Bá đã nói ra ba trong bốn biên giới, duy nhất chỉ có biên giới phía Bắc là không nhắc tới.
Tiết Nguyên Bá cũng không ngờ Dương Chấn sẽ hỏi như vậy, ông ta thoáng ngây người rồi mới vừa cười vừa nói: “Chẳng lẽ cậu từng ở trong quân đội biên giới phía Bắc?”
Dương Chấn thản nhiên liếc nhìn ông ta nhưng vẫn không trả lời mà nói thẳng vào vấn đề: “Ông không cần thăm dò rắc rối như vậy. Ông không cần hỏi tôi là người thế nào, hoặc xuất ngũ từ biên giới nào, tôi cho ông biết là được rồi.”
“Tất cả những gì tôi có được bây giờ đều không dựa vào bất kỳ thế lực nào, mà tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi!”
Dương Chấn ngạo nghễ nói.
Tiết Nguyên Bá thầm chấn động. Ông ta vốn tưởng Dương Chấn từng là bộ đội của một trong ba biên giới Đông, Tây, Nam, nhưng chưa từng nghĩ tới anh là bộ đội của biên giới phía Bắc đã xuất ngũ.
Bởi vì biên giới phía Bắc là nơi gian khổ nhất trong bốn biên giới lớn, mà người canh giữ biên giới phía Bắc còn là người đứng đầu trong bốn người canh giữ biên giới.
Nói chính xác hơn là ông ta không muốn tin Dương Chấn từng là bộ đội của biên giới phía Bắc, nếu đúng là vậy, cho dù anh chỉ là người bên cạnh người canh giữ biên giới phía Bắc, ông ta cũng không thể đắc tội được.
Mà lời Dương Chấn nói cũng không khẳng định anh xuất ngũ từ biên giới đó nhưng trong giọng nói đầy tự tin.
Lúc này, năm gia chủ khác đều đặt đũa xuống, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Nhà họ Tiết mời chủ của năm gia tộc quyền quý hàng đầu Giang Bình, ngoại trừ chủ của ba gia tộc lớn và Dương Chấn còn có nhà họ Khổng và nhà họ Đặng.
“Ngài Dương, ngài đã tới rồi!”
Dương Chấn vừa đến cửa khách sạn, mấy gương mặt quen thuộc đã xuất hiện. Đó chính là Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc, rõ ràng bọn họ đã tới sớm nhưng vẫn đứng ở cửa chờ anh.
Phía sau Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc còn có ba người, một người là Tô Thanh Sơn, hai người khác là gia chủ nhà họ Khổng và nhà họ Đặng.
“Ngài Dương!”
Mấy người khác cũng chủ động chào hỏi Dương Chấn.
Đặc biệt là Tô Thanh Sơn nhìn Dương Chấn với ánh mắt đầy xấu hổ.
“Chúng ta vào thôi!”
Dương Chấn vừa dứt lời đã bước vào trong khách sạn trước.
Bọn họ vừa vào khách sạn, một người trung niên mặc đồ vest vội vàng bước tới chủ động chào hỏi: “Hoan nghênh các gia chủ đến khách sạn Long Hòa. Ngài Tiết đã ở trong phòng Vip Đế Vương chờ các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Cho dù người trung niên mặc bộ comple không đeo thẻ công tác nhưng có thể đoán được thân phận của ông ta chắc là chủ khách sạn Long Hòa.
Lúc này, không ngờ trong khách sạn lớn như vậy ngoài nhân viên lại không có ai khác, rõ ràng đã được bao hết.
Điều này làm mấy gia chủ gia tộc quyền quý của Giang Bình càng thấy căng thẳng hơn.
Bọn họ được chủ khách sạn dẫn đường, chẳng bao lâu đã tới phòng Vip Đế Vương lớn nhất ở tầng trên cùng.
“Ngài Tiết đang ở bên trong, mời mấy vị gia chủ vào trong!”
Ông chủ đứng ở cửa phòng Vip Đế Vương hơi cúi người nói, thái độ vô cùng cung kính.
Mấy gia chủ nhìn nhau và hít sâu một hơi, lần lượt đi theo Dương Chấn vào trong.
Sau khi bọn họ vào phòng Vip, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên với dáng vẻ vạm vỡ ngồi ở vị trí chủ tọa. Mà ngồi bên cạnh ông ta còn có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, không ngờ lại là Tiết Khải.
Điều này đã nói rõ thân phận của người đàn ông vạm vỡ này chính là Tiết Nguyên Bá con trai út của Tiết gia chi vương – một trong năm Vương tộc lớn.
Tiết Nguyên Bá ngồi ở đó lại giống như một ngọn núi nhỏ đầy vẻ dữ tợn, toàn thân lộ ra cơ bắp cuộn cuộn, ngay cả bắp tay cũng có thể to ngang với bắp đùi của các gia chủ quyền quý này.
Trái lại, Tiết Khải – con trai ông ta trông gầy yếu hơn. Anh ta cao một mét tám mà ở bên cạnh Tiết Nguyên Bá lại có vẻ rất thấp.
Mà ở phía sau Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đều có một cao thủ mặc áo vải đứng đó lại giống như hai thanh kiếm sắc bén, toàn thân mơ hồ lộ ra khí thế mạnh mẽ.
Mấy người vừa vào trong phòng Vip, Tiết Nguyên Bá đã nhìn qua. Nhưng ông ta chỉ nhìn lướt qua mấy chủ gia tộc quyền quý với vẻ khinh thường, cuối cùng dừng lại trên người Dương Chấn đứng ở chính giữa.
Bản thân Tiết Nguyên Bá vốn có sức mạnh hơn người lại đặc biệt nhạy bén về khí thế, chỉ liếc nhìn Dương Chấn đã cảm giác được anh không đơn giản.
Dương Chấn mới hai mươi bảy tuổi, là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn, năm năm trước còn là một người bình thường tay trói gà không chặt lại đột nhiên mất tích năm năm, sau khi trở về lại có võ thuật tuyệt vời.
Đây là những gì Tiết Nguyên Bá biết được về Dương Chấn nhưng ông ta đã đoán được anh đến từ đâu.
“Cậu chính là Dương Chấn?”
Tiết Nguyên Bá chợt nói.
Giọng ông ta rất lớn, cũng đặc biệt vang dội.
Dương Chấn đi thẳng lên trước và ngồi xuống vị trí đối diện với Tiết Nguyên Bá, lúc này mới thản nhiên nói: “Là tôi!”
“Cậu còn trẻ, chỉ dựa vào thực lực của mình lại có thể nắm giữ mọi thứ như bây giờ, quả nhiên không tầm thường!”
Tiết Nguyên Bá nói với vẻ khen ngợi.
Theo hiểu biết của ông ta về Dương Chấn hiện nay, với sự xuất sắc của anh, cho dù là trong Hoàng tộc cũng chưa chắc có ai có thể sánh được.
Cho nên những lời khen ngợi này của ông ta không phải là lời giả dối.
“Các vị không cần câu nệ, tất cả đều ngồi đi!”
Tiết Nguyên Bá nhìn năm gia chủ vẫn đứng phía sau Dương Chấn.
Nghe thấy Tiết Nguyên Bá nói vậy, lúc này mấy người mới thầm thở phào nhẹ nhõm và đều ngồi vào chỗ.
“Không biết ngài Tiết tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Hàn Khiếu Thiên hỏi đầu tiên.
Mấy gia chủ khác cũng muốn biết điều này, nhất thời đều căng thẳng nhìn về phía Tiết Nguyên Bá.
“Không vội, chúng ta ăn cơm trước, ăn uống no rồi lại bàn tới chuyện khác sau!”
Tiết Nguyên Bá vung tay lên căn dặn: “Mang thức ăn lên!”
Không hổ danh là phòng Vip Đế Vương của khách sạn Long Hòa, từng món ăn với nguyên liệu cao cấp của khách sạn năm sao được đưa lên bàn.
Không chờ Tiết Nguyên Bá mở miệng, Dương Chấn đã cầm đũa lên ăn.
Những người khác đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Dù sao người ngồi đối diện với bọn họ là người con trai được Tiết gia chi vương thích nhất. Nói cách khác, Tiết Nguyên Bá rất có thể sẽ trở thành người thừa kế vị trí vương của nhà họ Tiết.
Đối mặt với nhân vật lớn như vậy, không ngờ Dương Chấn lại chẳng hề sợ hãi.
Tiết Nguyên Bá cũng không để ý lắm, trái lại ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn có phần thưởng thức.
“Mọi người đều ăn đi, đừng khách sáo!”
Tiết Nguyên Bá chủ động nói.
Có những lời này của ông ta, lúc này những người khác mới dám cầm đũa lên.
Nhưng ngoại trừ Dương Chấn, bọn họ ăn những món ngon cao cấp đầy bàn này chẳng khác nào nhai nến.
Trên thế giới, điều làm cho con người sợ hãi nhất chính là những gì mình không biết. Cho dù bây giờ Tiết Nguyên Bá nổi giận, tuyên bố muốn tiêu diệt bọn họ, bọn họ cũng có thể tiếp nhận được. Nhưng ông ta không vội nói chuyện, trái lại mời bọn họ ăn cơm.
Bọn họ biết rõ đây là một bữa Hồng Môn Yến nhưng không thể không tham dự.
“Dương Chấn, nghe nói cậu là bộ đội đã xuất ngũ? Không biết cậu từng ở trong quân đội nào vậy? Biên giới phía Tây? Biên giới phía Nam? Hay là biên giới phía Đông?”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên nhìn Dương Chấn hỏi.
Dương Chấn tất nhiên hiểu rõ đối phương đang thử thăm dò mình. Anh lấy khăn lau dầu mỡ dính bên miệng một cách tao nhã, sau đó lại lau hai tay.
Lúc này anh mới nhìn về phía Tiết Nguyên Bá nhưng không trả lời mà trái lại hỏi: “Vì sao không thể là biên giới phía Bắc?”
Vừa rồi Tiết Nguyên Bá đã nói ra ba trong bốn biên giới, duy nhất chỉ có biên giới phía Bắc là không nhắc tới.
Tiết Nguyên Bá cũng không ngờ Dương Chấn sẽ hỏi như vậy, ông ta thoáng ngây người rồi mới vừa cười vừa nói: “Chẳng lẽ cậu từng ở trong quân đội biên giới phía Bắc?”
Dương Chấn thản nhiên liếc nhìn ông ta nhưng vẫn không trả lời mà nói thẳng vào vấn đề: “Ông không cần thăm dò rắc rối như vậy. Ông không cần hỏi tôi là người thế nào, hoặc xuất ngũ từ biên giới nào, tôi cho ông biết là được rồi.”
“Tất cả những gì tôi có được bây giờ đều không dựa vào bất kỳ thế lực nào, mà tôi chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi!”
Dương Chấn ngạo nghễ nói.
Tiết Nguyên Bá thầm chấn động. Ông ta vốn tưởng Dương Chấn từng là bộ đội của một trong ba biên giới Đông, Tây, Nam, nhưng chưa từng nghĩ tới anh là bộ đội của biên giới phía Bắc đã xuất ngũ.
Bởi vì biên giới phía Bắc là nơi gian khổ nhất trong bốn biên giới lớn, mà người canh giữ biên giới phía Bắc còn là người đứng đầu trong bốn người canh giữ biên giới.
Nói chính xác hơn là ông ta không muốn tin Dương Chấn từng là bộ đội của biên giới phía Bắc, nếu đúng là vậy, cho dù anh chỉ là người bên cạnh người canh giữ biên giới phía Bắc, ông ta cũng không thể đắc tội được.
Mà lời Dương Chấn nói cũng không khẳng định anh xuất ngũ từ biên giới đó nhưng trong giọng nói đầy tự tin.
Lúc này, năm gia chủ khác đều đặt đũa xuống, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.