Chương 321: Oan gia ngõ hẹp
Tiếu Ngạo Dư Sinh
27/05/2021
Bà Hoàng này là mẹ ruột của Mạnh Huy, cũng chính là con dâu của Mạnh Hoành Nghiệp.
Cho dù vậy, Mạnh Hoành Nghiệp cũng không dám lạnh nhạt chút nào, ngược lại còn để bà Hoàng ngồi vị trí chủ vị.
Có thể được Mạnh Hoành Nghiệp đối xử như vậy, còn là họ Hoàng, chỉ có một gia tộc đó chính là nhà họ Hoàng, là một trong Yên Đô Bát Môn.
Mà người đàn bà này tên là Hoàng Mai.
Lần này đến Giang Châu chính là vì Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu.
Trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp run sợ, nhưng mà trên mặt lại mang theo bộ dạng đau khổ, hai mắt đỏ ngầu: “Bà Hoàng, cái chết của Huy và Thiên Kiêu đều là do một người trẻ tuổi tên Dương Chấn gây ra.”
Tiếp theo đó ông ta lại nói chuyện của Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu rõ một lần.
Điều nên nói cũng đã nói, duy nhất chỉ có chuyện ông ta trực tiếp trục xuất Mạnh Huy ở trước mặt của mọi người, cùng với việc Mạnh Thiên Kiêu xin ra mặt báo thù cho gia tộc lại bị ông ta từ chối, ông ta hoàn toàn che dấu.
Nghe thấy Mạnh Hoành Nghiệp nói những chuyện đó, hai mắt của Hoàng Mai đỏ ngầu, nơi sâu trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
“Sao tôi còn nghe nói là ông không đồng ý ra mặt vì con trai của tôi, trục xuất nó ra khỏi gia tộc trước mặt mọi người? Còn có việc Mạnh Thiên Kiều cũng đã đi tìm ông, muốn dựa vào thế lực của nhà họ Mạnh để báo thù rửa hận cho con trai tôi, lại bị ông từ chối?”
Hoàng Mai trông có vẻ bình tĩnh nhưng mà khí chất lỗi lạc không giận tự uy.
Vừa mới hỏi lời này xong, sắc mặt của Mạnh Hoành Nghiệp đã thay đổi, ông ta biết rằng Hoàng Mai là người của nhà họ Hoàng Yên Đô Bát Môn, sao ông ta dám trục xuất Mạnh Huy ra khỏi gia tộc? Sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của Mạnh Thiên Kiêu được?
Thậm chí chuyện giữa Hoàng Mai và Mạnh Thiên Kiêu ông ta đều không rõ ràng.
Chỉ biết là một ngày nào đó hơn ba mươi năm trước, Mạnh Thiên Kiêu bỗng nhiên lại mang về một bé trai nói là con của ông ta.
Mà đứa bé trai này chính là Mạnh Huy.
Mạnh Hoành Nghiệp âm thầm làm giám định máu mủ cho Mạnh Huy, xác định Mạnh Huy quả thật là con trai của Mạnh Thiên Kiêu, ông ta mới nhận Mạnh Huy.
Bây giờ Hoàng Mai lại cường thể đến nhà, đến tra hỏi nguyên nhân cái chết của Mạnh Thiên Kiều và Mạnh Huy.
Điều này làm trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp tràn đầy hối hận, nhưng mà giờ phút này cũng chỉ có thể thấp thỏm lo âu.
“Bà Hoàng, tôi cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi.”
Mạnh Hoành Nghiệp hoảng sợ, sắc mặt thay đổi: “Kỳ vọng của tôi đối với Thiên Kiều và Huy rõ như ban ngày, thậm chí tôi còn phá lệ cho Huy và các chú bác trong nhà tranh đoạt tư cách thừa kế gia chủ.”
“Là thằng nhóc Dương Chấn đó có thực lực quá mạnh, một mình nó đã có thể càn quét nhà họ Mạnh của tôi.”
“Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, chờ sau khi bà Hoàng tự mình điều tra liền có thể biết tôi không giấu giếm ngài nửa phần.”
“Cho dù như thế nào thì Thiên Kiều vẫn là đứa con trai mà tôi tự hào nhất, Huy cũng là đứa cháu trai mà tôi tự hào nhất, nếu như không phải bất đắc dĩ sao tôi có thể từ bỏ bọn nó được chứ?”
Mạnh Hoành Nghiệp đứng dậy, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, nếu như không phải vai vế của Hoàng Mai thấp, thậm chí là ông ta còn muốn quỳ gối cầu xin tha thứ.
Đương nhiên Hoàng Mai biết rõ ràng Mạnh Hoành Nghiệp không dám lừa gạt bà ta.
Chính là bởi vì Mạnh Hoành Nghiệp là ba của Mạnh Thiên Kiêu, ông nội của Mạnh Huy, nếu không thì bà ta cũng sẽ không nói nhảm với Mạnh Hoành Nghiệp nhiều như vậy.
“Dương Chấn mà ông nói tới thật sự lợi hại như vậy à? Một kích liền có thể đánh bại cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh?” Hoàng Mai nhíu mày hỏi.
Những năm gần đây mặc dù bà ta chưa từng tới nhà họ Mạnh bao giờ, nhưng mà bà ta nắm rõ mọi thứ ở nhà họ Mạnh như lòng bàn tay.
Cũng nắm rõ nội tình nhà họ Mạnh thâm hậu đến cỡ nào.
Lại không ngờ đến nhà họ Mạnh to lớn như thế lại bị một người trẻ tuổi thiếu chút nữa phá hủy!
“Bà Hoàng, những điều mà tôi nói đều là sự thật, một chữ cũng không dám lừa gạt ngài.”
Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói, sợ là Hoàng Mai mà không vui thì sẽ giết ông ta mất.
Hoàng Mai không nói chuyện, giữa lông mày đều là vẻ nghiêm túc.
Thân là con gái của nhà họ Hoàng, bà ta cũng không phải là một kẻ ngu.
Một người trẻ tuổi, chỉ có hai mươi bảy tuổi, thế mà dùng một kích đã đánh bại được cao thủ mạnh nhất của nhà họ Mạnh, thực lực như vậy cho dù đặt ở Yên Đô Bát Môn, hiếm có một cường giả trẻ tuổi nào lại mạnh như thế.
“Đàm đại sự, ông thấy như thế nào?”
Hoàng Mai bỗng nhiên nhìn về phía một người trung niên ở bên cạnh bà ta, lên tiếng hỏi.
Đàm đại sự là cao thủ bà ta mang đến từ nhà họ Hoàng, phụ trách bảo vệ sự an toàn của bà ta, thực lực rất mạnh.
Về chuyện võ đạo, hỏi Đàm đại sư đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Đàm đại sự đột nhiên lại hỏi: “Mạnh Hoành Nghiệp, cao thủ mạnh nhất ở nhà họ Mạnh của ông là ai?”
“Hắc Bào.”
Mạnh Hoành Nghiệp kêu lên, một người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bước ra từ sau lưng ông ta.
Đàm đại sự đi lên phía trước, nhìn về phía Hắc Bào rồi nói: “Sử dụng thực lực mạnh nhất của ông đánh với tôi một trận.”
“Được.”
Hắc Bào nói.
“Xẹt!”
Cùng lúc đó, Hắc Bào rút dao của ông ta ra.
Trong giang hồ ở thành phố có lưu truyền câu nói “Hắc Bào rút dao, máu chảy thành sông”, ở trước mặt của Đàm đại sự dường như cũng không đáng giá để nhắc tới.
“Đến đi.”
Đàm đại sư đứng chắp tay ra sau lưng, hét lớn một tiếng với Hắc Bào.
Nhưng mà Hắc Báo lại không dám thất lễ chút nào, ông ta có thể cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn từ trên người của Đàm đại sư.
Cho dù biết là mình sẽ thất bại, ông ta cũng nhất định phải đánh một trận.
“Ya!”
Hắc Báo gầm thét lên một tiếng, lúc đó dưới chân khẽ động, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ mạnh nhất.
Người ở đây chỉ nhìn thấy có một bóng dáng màu đen đánh úp về phía Đàm đại sự, mà Đàm đại sự vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, một cái tay chắp ở sau lưng, tay kia tự nhiên rũ xuống bên người.
Hiển nhiên là Đàm đại sự muốn dùng tay này để đối phó với Hắc Bào.
Cũng không phải là ông ta kiêu căng, mà là ông ta có tư cách để kiêu ngạo như thế, cho dù là ở Yên Đô, ông ta cũng có thể đứng ở hàng ngũ cao thủ.
Chỉ là cao thủ đứng đầu hào môn ở thành phố ở trước mặt của ông ta cũng không đáng giá để nhắc tới.
Ông ta để Hắc Bào bộc phát thực lực mạnh nhất để đánh với ông ta một trận cũng chỉ là muốn mượn cơ hội này để biết rõ ràng thực lực của Dương Chấn.
“Chết đi!”
Trong lúc đó, Hắc Bào đã đi đến trước mặt Đàm đại sự, hai tay cầm đao, bỗng nhiên một dao chém xuống.
“Keng.”
Mắt thấy con dao của Hắc Bào sắp rơi ở trên đầu của Đàm đại sự, đúng lúc này Đàm đại sư bỗng nhiên đưa tay ra, ngón tay cong lại rồi búng ra, một tiếng kim loại thanh thúy vang lên.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn khiếp sợ, đạo của Hắc Bào vậy mà lại bay ra ngoài trong vận tốc đạn bay.
“Bich!”
Hắc Bào một mặt ngốc trệ, còn chưa lấy lại tinh thần thì lồng ngực của ông ta đã bị một sức lực vô cùng mạnh đánh trúng.
Ông ta vẫn còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, phun ra một ngụm máu, cả người bay ra xa mấy mét, lúc rơi xuống đất đã ngất đi.
Tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn im lặng.
Hai mắt của Mạnh Hoành Nghiệp mở to nhìn chằm chằm vào Đàm đại sư đang chắp hai tay sau lưng đứng trong phòng khách.
Một ngón tay đã bắn bay Hắc Bào.
Một chương đã đánh bay Hắc Bào.
Trên đời này thật sự có cao thủ cường đại như vậy à?
Mặc dù ông ta biết Hắc Bào thua là điều không nghi ngờ, nhưng mà cũng không ngờ đến lại thua dứt khoát như thế.
“Không chịu nổi một đòn.”
Đàm đại sư mặt không đổi sắc ném xuống câu nói này, quay người trở lại ngồi xuống bên cạnh Hoàng Mai.
Hoàng Mai cũng không cảm thấy bất ngờ gì hết, nhìn về phía Mạnh Hoành Nghiệp, lạnh nhạt hỏi: “Ông cho rằng người trẻ tuổi tên là Dương Chấn đó so sánh với Đàm đại sư, ai mạnh ai yếu?”
Lúc này Mạnh Hoành Nghiệp mới lấy lại tinh thần, một mặt kích động nói: “Võ công của Đàm đại sư cái thế vô song, Dương Chấn căn bản không có tư cách để so sánh với Đàm đại sư.”
Cũng không phải là ông tao vuốt mông ngựa, mà là trong cái nhìn của ông ta, Dương Chấn quả thật kém Đàm đại sư.
Đàm đại sự bình tĩnh bưng ly trà bằng sứ trắng ở bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại bỏ xuống, mới mở miệng nói: “Bà Hoàng, không bằng để tôi để chăm sóc cho cái người trẻ tuổi đó, xem xem rốt cuộc cậu ta mạnh tới bao nhiêu?”
Hoàng Mai không nói chuyện, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lát sau bà ta mới hỏi: “Rốt cuộc là Dương Chấn có lại lịch gì?”
Đây chính là chuyện mà bà ta quan tâm nhất, bà ta cũng tin rằng Đàm đại sư đã ra tay thì Dương Chấn sẽ chết không nghi ngờ gì.
Nhưng mà bà ta cũng hiểu Dương Chấn còn trẻ tuổi như vậy, mà thực lực lại mạnh như thế, thân phận và bối cảnh chắc chắn sẽ không tầm thường.
Đây chính là quy tắc đối xử với đời của nhà họ Hoàng, đứng trước mặt hận thù nào, việc đầu tiên phải làm chính là biết bối cảnh của kẻ thù.
Bởi vì điểm này nhà họ Hoàng mới có thể đứng sừng sững ở Yên Đô, là một trong Yên Đô Bát Môn, đứng mãi không ngã.
Lúc này Mạnh Hoành Nghiệp mới nhớ tới thiếu chút nữa là mình đã bỏ sót một chuyện hết sức quan trọng, sắc mặt có hơi nghiêm túc, vội vàng nói: “Bà Hoàng, căn cứ vào điều tra của tôi, Dương Chấn là con rơi của gia tộc Vũ Văn, mười tám năm trước cậu ta với mẹ của cậu ta đã bị đuổi ra khỏi Yên Độ.”
“Chỉ là không biết tại sao vào nửa năm trước gia tộc Vũ Văn lại giao tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn.”
“Cũng là bởi vì điểm này cho nên ngay từ đầu lúc muốn đối phó với Dương Chấn, bởi vì tôi kiêng kỵ gia tộc Vũ Văn cho nên không dám ra đòn tử với cậu ta.”
Mạnh Hoành Nghiệp nói hết tất cả những gì mà mình biết cho Hoàng Mai nghe.
Hai mắt của Hoàng Mai híp lại: “Nghe ông nói như thế, ngược lại tôi thật sự nhớ ra chuyện này, hóa ra trong cơ thể của cậu ta vẫn còn chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn.”
“Cho dù vậy thì như thế nào chứ? Con trai của tôi và chồng của tôi đều bởi vì cậu ta mà chết, vậy thì cậu ta nhất định phải trả một cái giá đắt.”
Hoàng Mai gần như là nghiến răng nói ra câu nói này.
Nếu như là huyết mạch chính thống của gia tộc Vũ Văn, có lẽ là bà ta sẽ còn cân nhắc xem có thể ra tay với Dương Chấn không, nhưng mà chỉ là một đứa con rơi, không cần phải kiêng kỵ làm gì.
Đúng lúc này có một bóng dáng trẻ tuổi đi vào nhà họ Mạnh.
“Thưa cô.”
Anh ta đi đến bên cạnh Hoàng Mai, khẽ gật đầu, thái độ cực kỳ cung kính.
“Hoàng An, cổ của cháu bị gì vậy?”
Hoàng Mai nhìn thấy ở trên cố của Hoàng An có dấu ngón tay rất rõ ràng, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hoàng An nghiến răng nghiến lợi nói: “Thưa cô, cháu bị người ta đánh ở Giang Châu.”
“Cái gì chứ? Một Giang Châu nho nhỏ cũng có thể dám đụng đến người nhà họ Hoàng chúng ta nữa à?”
Hoàng Mai lập tức nổi giận, bà ta đến Giang Châu vốn dĩ là vì con trai và chồng trước của mình.
Bây giờ ngay cả cháu trai của mình cũng bị người ta đánh.
Đối với bà ta mà nói, Giang Châu giống như là tiểu học, thành phố giống như trung học, mà Yên Đó chính là đại học.
Bây giờ sinh viên lại bị học sinh tiểu học đánh ở trường tiểu học.
Có thể nghĩ đến tâm trạng lúc này của bà ta.
“Chuyện này, nhà họ Mạnh của ông chắc là có thể xử lý nhỉ?”
Hoàng Mai híp mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hoành Nghiệp rồi hỏi.
Đối với bà ta mà nói, để người của nhà họ Hoàng ra tay chính là vũ nhục.
Mạnh Hoành Nghiệp liền vội vàng gật đầu: “Bà Hoàng, ngài cứ yên tâm đi, cho dù là ai dám động vào cậu An thì đó chính là kẻ thù của nhà họ Mạnh chúng tôi! Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người báo thù rửa hận cho cậu An.”
“Để lại cho nó một con đường sống, tôi muốn để nó sống không bằng chết!”
Hoàng An dữ tợn nói.
Nhớ đến lại cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Anh ta đường đường là dòng chính của nhà họ Hoàng, lại bị một người trẻ tuổi hơn mình thiếu chút nữa giết chết ở bên đường, mối thù này anh ta nhất định phải báo.
“Cậu An yên tâm đi, tôi sẽ để lại cho hắn ta con đường sống, tùy cậu xử lý.” Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói.
Cho dù vậy, Mạnh Hoành Nghiệp cũng không dám lạnh nhạt chút nào, ngược lại còn để bà Hoàng ngồi vị trí chủ vị.
Có thể được Mạnh Hoành Nghiệp đối xử như vậy, còn là họ Hoàng, chỉ có một gia tộc đó chính là nhà họ Hoàng, là một trong Yên Đô Bát Môn.
Mà người đàn bà này tên là Hoàng Mai.
Lần này đến Giang Châu chính là vì Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu.
Trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp run sợ, nhưng mà trên mặt lại mang theo bộ dạng đau khổ, hai mắt đỏ ngầu: “Bà Hoàng, cái chết của Huy và Thiên Kiêu đều là do một người trẻ tuổi tên Dương Chấn gây ra.”
Tiếp theo đó ông ta lại nói chuyện của Mạnh Huy và Mạnh Thiên Kiêu rõ một lần.
Điều nên nói cũng đã nói, duy nhất chỉ có chuyện ông ta trực tiếp trục xuất Mạnh Huy ở trước mặt của mọi người, cùng với việc Mạnh Thiên Kiêu xin ra mặt báo thù cho gia tộc lại bị ông ta từ chối, ông ta hoàn toàn che dấu.
Nghe thấy Mạnh Hoành Nghiệp nói những chuyện đó, hai mắt của Hoàng Mai đỏ ngầu, nơi sâu trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
“Sao tôi còn nghe nói là ông không đồng ý ra mặt vì con trai của tôi, trục xuất nó ra khỏi gia tộc trước mặt mọi người? Còn có việc Mạnh Thiên Kiều cũng đã đi tìm ông, muốn dựa vào thế lực của nhà họ Mạnh để báo thù rửa hận cho con trai tôi, lại bị ông từ chối?”
Hoàng Mai trông có vẻ bình tĩnh nhưng mà khí chất lỗi lạc không giận tự uy.
Vừa mới hỏi lời này xong, sắc mặt của Mạnh Hoành Nghiệp đã thay đổi, ông ta biết rằng Hoàng Mai là người của nhà họ Hoàng Yên Đô Bát Môn, sao ông ta dám trục xuất Mạnh Huy ra khỏi gia tộc? Sao có thể từ chối lời thỉnh cầu của Mạnh Thiên Kiêu được?
Thậm chí chuyện giữa Hoàng Mai và Mạnh Thiên Kiêu ông ta đều không rõ ràng.
Chỉ biết là một ngày nào đó hơn ba mươi năm trước, Mạnh Thiên Kiêu bỗng nhiên lại mang về một bé trai nói là con của ông ta.
Mà đứa bé trai này chính là Mạnh Huy.
Mạnh Hoành Nghiệp âm thầm làm giám định máu mủ cho Mạnh Huy, xác định Mạnh Huy quả thật là con trai của Mạnh Thiên Kiêu, ông ta mới nhận Mạnh Huy.
Bây giờ Hoàng Mai lại cường thể đến nhà, đến tra hỏi nguyên nhân cái chết của Mạnh Thiên Kiều và Mạnh Huy.
Điều này làm trong lòng của Mạnh Hoành Nghiệp tràn đầy hối hận, nhưng mà giờ phút này cũng chỉ có thể thấp thỏm lo âu.
“Bà Hoàng, tôi cũng chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi.”
Mạnh Hoành Nghiệp hoảng sợ, sắc mặt thay đổi: “Kỳ vọng của tôi đối với Thiên Kiều và Huy rõ như ban ngày, thậm chí tôi còn phá lệ cho Huy và các chú bác trong nhà tranh đoạt tư cách thừa kế gia chủ.”
“Là thằng nhóc Dương Chấn đó có thực lực quá mạnh, một mình nó đã có thể càn quét nhà họ Mạnh của tôi.”
“Chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, chờ sau khi bà Hoàng tự mình điều tra liền có thể biết tôi không giấu giếm ngài nửa phần.”
“Cho dù như thế nào thì Thiên Kiều vẫn là đứa con trai mà tôi tự hào nhất, Huy cũng là đứa cháu trai mà tôi tự hào nhất, nếu như không phải bất đắc dĩ sao tôi có thể từ bỏ bọn nó được chứ?”
Mạnh Hoành Nghiệp đứng dậy, ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, nếu như không phải vai vế của Hoàng Mai thấp, thậm chí là ông ta còn muốn quỳ gối cầu xin tha thứ.
Đương nhiên Hoàng Mai biết rõ ràng Mạnh Hoành Nghiệp không dám lừa gạt bà ta.
Chính là bởi vì Mạnh Hoành Nghiệp là ba của Mạnh Thiên Kiêu, ông nội của Mạnh Huy, nếu không thì bà ta cũng sẽ không nói nhảm với Mạnh Hoành Nghiệp nhiều như vậy.
“Dương Chấn mà ông nói tới thật sự lợi hại như vậy à? Một kích liền có thể đánh bại cao thủ mạnh nhất nhà họ Mạnh?” Hoàng Mai nhíu mày hỏi.
Những năm gần đây mặc dù bà ta chưa từng tới nhà họ Mạnh bao giờ, nhưng mà bà ta nắm rõ mọi thứ ở nhà họ Mạnh như lòng bàn tay.
Cũng nắm rõ nội tình nhà họ Mạnh thâm hậu đến cỡ nào.
Lại không ngờ đến nhà họ Mạnh to lớn như thế lại bị một người trẻ tuổi thiếu chút nữa phá hủy!
“Bà Hoàng, những điều mà tôi nói đều là sự thật, một chữ cũng không dám lừa gạt ngài.”
Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói, sợ là Hoàng Mai mà không vui thì sẽ giết ông ta mất.
Hoàng Mai không nói chuyện, giữa lông mày đều là vẻ nghiêm túc.
Thân là con gái của nhà họ Hoàng, bà ta cũng không phải là một kẻ ngu.
Một người trẻ tuổi, chỉ có hai mươi bảy tuổi, thế mà dùng một kích đã đánh bại được cao thủ mạnh nhất của nhà họ Mạnh, thực lực như vậy cho dù đặt ở Yên Đô Bát Môn, hiếm có một cường giả trẻ tuổi nào lại mạnh như thế.
“Đàm đại sự, ông thấy như thế nào?”
Hoàng Mai bỗng nhiên nhìn về phía một người trung niên ở bên cạnh bà ta, lên tiếng hỏi.
Đàm đại sự là cao thủ bà ta mang đến từ nhà họ Hoàng, phụ trách bảo vệ sự an toàn của bà ta, thực lực rất mạnh.
Về chuyện võ đạo, hỏi Đàm đại sư đương nhiên không còn gì tốt hơn.
Đàm đại sự đột nhiên lại hỏi: “Mạnh Hoành Nghiệp, cao thủ mạnh nhất ở nhà họ Mạnh của ông là ai?”
“Hắc Bào.”
Mạnh Hoành Nghiệp kêu lên, một người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bước ra từ sau lưng ông ta.
Đàm đại sự đi lên phía trước, nhìn về phía Hắc Bào rồi nói: “Sử dụng thực lực mạnh nhất của ông đánh với tôi một trận.”
“Được.”
Hắc Bào nói.
“Xẹt!”
Cùng lúc đó, Hắc Bào rút dao của ông ta ra.
Trong giang hồ ở thành phố có lưu truyền câu nói “Hắc Bào rút dao, máu chảy thành sông”, ở trước mặt của Đàm đại sự dường như cũng không đáng giá để nhắc tới.
“Đến đi.”
Đàm đại sư đứng chắp tay ra sau lưng, hét lớn một tiếng với Hắc Bào.
Nhưng mà Hắc Báo lại không dám thất lễ chút nào, ông ta có thể cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn từ trên người của Đàm đại sư.
Cho dù biết là mình sẽ thất bại, ông ta cũng nhất định phải đánh một trận.
“Ya!”
Hắc Báo gầm thét lên một tiếng, lúc đó dưới chân khẽ động, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ mạnh nhất.
Người ở đây chỉ nhìn thấy có một bóng dáng màu đen đánh úp về phía Đàm đại sự, mà Đàm đại sự vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, một cái tay chắp ở sau lưng, tay kia tự nhiên rũ xuống bên người.
Hiển nhiên là Đàm đại sự muốn dùng tay này để đối phó với Hắc Bào.
Cũng không phải là ông ta kiêu căng, mà là ông ta có tư cách để kiêu ngạo như thế, cho dù là ở Yên Đô, ông ta cũng có thể đứng ở hàng ngũ cao thủ.
Chỉ là cao thủ đứng đầu hào môn ở thành phố ở trước mặt của ông ta cũng không đáng giá để nhắc tới.
Ông ta để Hắc Bào bộc phát thực lực mạnh nhất để đánh với ông ta một trận cũng chỉ là muốn mượn cơ hội này để biết rõ ràng thực lực của Dương Chấn.
“Chết đi!”
Trong lúc đó, Hắc Bào đã đi đến trước mặt Đàm đại sự, hai tay cầm đao, bỗng nhiên một dao chém xuống.
“Keng.”
Mắt thấy con dao của Hắc Bào sắp rơi ở trên đầu của Đàm đại sự, đúng lúc này Đàm đại sư bỗng nhiên đưa tay ra, ngón tay cong lại rồi búng ra, một tiếng kim loại thanh thúy vang lên.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn khiếp sợ, đạo của Hắc Bào vậy mà lại bay ra ngoài trong vận tốc đạn bay.
“Bich!”
Hắc Bào một mặt ngốc trệ, còn chưa lấy lại tinh thần thì lồng ngực của ông ta đã bị một sức lực vô cùng mạnh đánh trúng.
Ông ta vẫn còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, phun ra một ngụm máu, cả người bay ra xa mấy mét, lúc rơi xuống đất đã ngất đi.
Tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn im lặng.
Hai mắt của Mạnh Hoành Nghiệp mở to nhìn chằm chằm vào Đàm đại sư đang chắp hai tay sau lưng đứng trong phòng khách.
Một ngón tay đã bắn bay Hắc Bào.
Một chương đã đánh bay Hắc Bào.
Trên đời này thật sự có cao thủ cường đại như vậy à?
Mặc dù ông ta biết Hắc Bào thua là điều không nghi ngờ, nhưng mà cũng không ngờ đến lại thua dứt khoát như thế.
“Không chịu nổi một đòn.”
Đàm đại sư mặt không đổi sắc ném xuống câu nói này, quay người trở lại ngồi xuống bên cạnh Hoàng Mai.
Hoàng Mai cũng không cảm thấy bất ngờ gì hết, nhìn về phía Mạnh Hoành Nghiệp, lạnh nhạt hỏi: “Ông cho rằng người trẻ tuổi tên là Dương Chấn đó so sánh với Đàm đại sư, ai mạnh ai yếu?”
Lúc này Mạnh Hoành Nghiệp mới lấy lại tinh thần, một mặt kích động nói: “Võ công của Đàm đại sư cái thế vô song, Dương Chấn căn bản không có tư cách để so sánh với Đàm đại sư.”
Cũng không phải là ông tao vuốt mông ngựa, mà là trong cái nhìn của ông ta, Dương Chấn quả thật kém Đàm đại sư.
Đàm đại sự bình tĩnh bưng ly trà bằng sứ trắng ở bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại bỏ xuống, mới mở miệng nói: “Bà Hoàng, không bằng để tôi để chăm sóc cho cái người trẻ tuổi đó, xem xem rốt cuộc cậu ta mạnh tới bao nhiêu?”
Hoàng Mai không nói chuyện, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lát sau bà ta mới hỏi: “Rốt cuộc là Dương Chấn có lại lịch gì?”
Đây chính là chuyện mà bà ta quan tâm nhất, bà ta cũng tin rằng Đàm đại sư đã ra tay thì Dương Chấn sẽ chết không nghi ngờ gì.
Nhưng mà bà ta cũng hiểu Dương Chấn còn trẻ tuổi như vậy, mà thực lực lại mạnh như thế, thân phận và bối cảnh chắc chắn sẽ không tầm thường.
Đây chính là quy tắc đối xử với đời của nhà họ Hoàng, đứng trước mặt hận thù nào, việc đầu tiên phải làm chính là biết bối cảnh của kẻ thù.
Bởi vì điểm này nhà họ Hoàng mới có thể đứng sừng sững ở Yên Đô, là một trong Yên Đô Bát Môn, đứng mãi không ngã.
Lúc này Mạnh Hoành Nghiệp mới nhớ tới thiếu chút nữa là mình đã bỏ sót một chuyện hết sức quan trọng, sắc mặt có hơi nghiêm túc, vội vàng nói: “Bà Hoàng, căn cứ vào điều tra của tôi, Dương Chấn là con rơi của gia tộc Vũ Văn, mười tám năm trước cậu ta với mẹ của cậu ta đã bị đuổi ra khỏi Yên Độ.”
“Chỉ là không biết tại sao vào nửa năm trước gia tộc Vũ Văn lại giao tập đoàn Nhạn Chấn cho Dương Chấn.”
“Cũng là bởi vì điểm này cho nên ngay từ đầu lúc muốn đối phó với Dương Chấn, bởi vì tôi kiêng kỵ gia tộc Vũ Văn cho nên không dám ra đòn tử với cậu ta.”
Mạnh Hoành Nghiệp nói hết tất cả những gì mà mình biết cho Hoàng Mai nghe.
Hai mắt của Hoàng Mai híp lại: “Nghe ông nói như thế, ngược lại tôi thật sự nhớ ra chuyện này, hóa ra trong cơ thể của cậu ta vẫn còn chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn.”
“Cho dù vậy thì như thế nào chứ? Con trai của tôi và chồng của tôi đều bởi vì cậu ta mà chết, vậy thì cậu ta nhất định phải trả một cái giá đắt.”
Hoàng Mai gần như là nghiến răng nói ra câu nói này.
Nếu như là huyết mạch chính thống của gia tộc Vũ Văn, có lẽ là bà ta sẽ còn cân nhắc xem có thể ra tay với Dương Chấn không, nhưng mà chỉ là một đứa con rơi, không cần phải kiêng kỵ làm gì.
Đúng lúc này có một bóng dáng trẻ tuổi đi vào nhà họ Mạnh.
“Thưa cô.”
Anh ta đi đến bên cạnh Hoàng Mai, khẽ gật đầu, thái độ cực kỳ cung kính.
“Hoàng An, cổ của cháu bị gì vậy?”
Hoàng Mai nhìn thấy ở trên cố của Hoàng An có dấu ngón tay rất rõ ràng, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hoàng An nghiến răng nghiến lợi nói: “Thưa cô, cháu bị người ta đánh ở Giang Châu.”
“Cái gì chứ? Một Giang Châu nho nhỏ cũng có thể dám đụng đến người nhà họ Hoàng chúng ta nữa à?”
Hoàng Mai lập tức nổi giận, bà ta đến Giang Châu vốn dĩ là vì con trai và chồng trước của mình.
Bây giờ ngay cả cháu trai của mình cũng bị người ta đánh.
Đối với bà ta mà nói, Giang Châu giống như là tiểu học, thành phố giống như trung học, mà Yên Đó chính là đại học.
Bây giờ sinh viên lại bị học sinh tiểu học đánh ở trường tiểu học.
Có thể nghĩ đến tâm trạng lúc này của bà ta.
“Chuyện này, nhà họ Mạnh của ông chắc là có thể xử lý nhỉ?”
Hoàng Mai híp mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hoành Nghiệp rồi hỏi.
Đối với bà ta mà nói, để người của nhà họ Hoàng ra tay chính là vũ nhục.
Mạnh Hoành Nghiệp liền vội vàng gật đầu: “Bà Hoàng, ngài cứ yên tâm đi, cho dù là ai dám động vào cậu An thì đó chính là kẻ thù của nhà họ Mạnh chúng tôi! Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người báo thù rửa hận cho cậu An.”
“Để lại cho nó một con đường sống, tôi muốn để nó sống không bằng chết!”
Hoàng An dữ tợn nói.
Nhớ đến lại cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Anh ta đường đường là dòng chính của nhà họ Hoàng, lại bị một người trẻ tuổi hơn mình thiếu chút nữa giết chết ở bên đường, mối thù này anh ta nhất định phải báo.
“Cậu An yên tâm đi, tôi sẽ để lại cho hắn ta con đường sống, tùy cậu xử lý.” Mạnh Hoành Nghiệp vội vàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.