Chương 105: Phong ba kỳ lạ
Tiếu Ngạo Dư Sinh
11/04/2021
Sở dĩ Bành Cương dám đứng ra đối đầu với Lạc Khải ở trước mặt mọi người là dựa vào người phía sau.
Bây giờ thấy Lạc Khải khí thế như vậy, anh ta đột nhiên hơi hoảng loạn.
Anh ta càng không ngờ Lạc Khải lại phái hai vệ sĩ tới ép cung mình ngay trước mặt mọi người.
Những người khác cũng không ngờ. Bọn họ vốn còn nghi ngờ Tần Yên và Lạc Khải có quan hệ mờ ám. Nhưng bây giờ xem ra, lời Bành Cương nói cũng chưa chắc đã là sự thật.
“Lạc Khải, ông muốn làm gì? Tôi cho ông biết, ông đừng tưởng uy hiếp tôi là có thể che giấu được những chuyện xấu xa mà ông đã làm.”
Bành Cương sợ hãi, vội vàng đứng lên, vừa phẫn nộ chỉ trích Lạc Khải, vừa không ngừng lùi lại, cố gắng chạy trốn.
Nếu Bành Cương nói xấu ông ta và người khác thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo Tần Yên vào, cho nên ông ta mới dám gióng trống khua chiêng đối phó với Bành Cương.
Hai vệ sĩ này là cao thủ do công ty bỏ ra số tiền lớn mời về, làm sao Bành Cương có thể chạy thoát được?
Anh ta nhanh chóng bị hai vệ sĩ kẹp ở giữa và bị đấm vào mắt trái. Anh ta đau kêu “ối” một tiếng, còn chưa kịp che mắt đã bị hai vệ sĩ một trái một phải nhấc lên, đưa thẳng tới trước mặt Lạc Khải.
“Nói, rốt cuộc là ai sai khiến cậu làm như vậy?” Sắc mặt Lạc Khải lạnh lùng.
Quanh mắt trái của Bành Cương tím bầm, tròng mắt cũng đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
“Lạc Khải, ông làm vậy là hành hung trước mặt mọi người, ông muốn ép cung sao? Tôi sẽ tố cáo ông! Tố cáo ông lạm dụng chức quyền! Tố cáo ông dùng người không khách quan!” Bành Cương tức giận giãy dụa.
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy thì bẻ gãy một ngón tay của cậu ta cho tôi.”
Lạc Khải cười lạnh: “Nếu còn không nói, vậy lại bẻ gãy một ngón nữa. Mười ngón tay không đủ, còn có mười ngón chân. Ngón chân cũng không đủ, vậy còn có hai cánh tay, hai cái chân. Tôi không tin cậu không nói lời nào.”
Ở tập đoàn Nhạn Thần, ông ta không có thủ đoạn làm có thể làm được đến chức tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu?
Sau khi ông ta nói ra lời uy hiếp, Bành Cương sợ suýt nữa són ra quần, cả người đều run lẩy rẩy.
“Lạc Khải, ông không thể động vào tôi, nếu không ông chắc chắn sẽ phải hối hận cho xem.” Bành Cương hét lớn.
“Ra tay!”
Lạc Khải ra lệnh.
“Rắc!”
“A…”
Mọi người vốn tưởng Lạc Khải chỉ dọa Bành Cương, nhưng chẳng ai ngờ được Lạc Khải lại ra lệnh bẻ gãy ngón tay của Bành Cương thật.
Mọi người ở đây đều có cảm giác rợn cả tóc gáy. Mặt Tần Yên cũng tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Tôn Điềm bên cạnh.
Phần lớn nhân viên ở đây đều là người ở tầng lớp dưới cùng, đã bao giờ trông thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy. Rất nhiều người bị dọa cho tái mặt.
Điều này thật sự có ảnh hưởng không tốt, nhưng Lạc Khải hiểu rõ ông ta phải làm vậy mới có khả năng loại bỏ hiểu nhầm của người khác đối với Tần Yên.
Nếu chờ su này mới xử lý, ông ta có cả trăm cách giết chết Bành Cương. Nhưng cho dù biết chân tướng, đến lúc đó còn ai tin tưởng vào sự trong sạch của Tần Yên?
Dương Chấn bảo ông ta cố gắng đề bạt Tần Yên nhưng không phải là hi sinh sự trong sạch.
Ông ta biết rất rõ thủ đoạn của Dương Chấn. Nếu ông ta không thể giải quyết tốt chuyện này, Dương Chấn tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc là ai sai cậu làm như vậy?”
Lạc Khải hỏi lần nữa, giọng điệu bình thản như đang tùy ý bàn công việc vậy.
Nhưng ai cũng cảm giác được sự đáng sợ của Lạc Khải. Mọi người ở đó đều câm như hến, không ai dám phát ra một tiếng động nào.
“Lạc Khải, ông có giỏi thì giết tôi đi… A…”
Bành Cương vẫn còn mạnh miệng. Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Lạc Khải đã dùng mắt ra hiệu, vệ sĩ lại bẻ gãy ngón tay thứ hai của Bành Cương.
“Xem ra, mức độ trừng phạt của tôi còn quá yếu, nếu không cậu sẽ không mạnh miệng như vậy.”
Lạc Khải mỉm cười và chợt nói: “Nếu câu trả lời của cậu không thể làm tôi thỏa mãn, tiếp theo cứ bắt đầu từ hai tay, hai chân của cậu trước đi.”
“Nói, là ai sai khiến cậu làm vậy?”
Lạc Khải hỏi lần nữa.
Bành Cương liên tục bị bẻ gãy hai ngón tay, đã sớm đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Vệ sĩ vừa nắm lấy cánh tay anh ta, anh ta cuối cùng đã hoảng sợ: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Là Trần Hải, ông ta đưa cho tôi những tấm ảnh này, bảo tôi vu oan hãm hại ông trước mặt mọi người, sau đó sẽ truyền tin tức này đi. Đến lúc đó danh tiếng của chi nhánh Giang Châu lại hoàn toàn thối hoắc. Chỉ cần tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, ông ta sẽ đề bạt tôi tới làm việc ở trụ sở chính.”
“Tổng giám đốc Lạc, tôi bị ép buộc thôi. Trần Hải nói, nếu tôi không làm sẽ đá tôi ra khỏi tập đoàn Nhạn Thần. Dù sao ông ấy cũng là Phó tổng giám đốc ở trụ sở chính, tôi không dám không nghe theo!”
Bành Cương thật sự hoảng sợ nên hoàn toàn không dám giấu nữa. Anh ta còn lấy điện thoại di động ra nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Lạc, tôi còn giữ lại ghi âm của cuộc nói chuyện.”
Anh ta nói xong lại mở file ghi âm ra. Một đoạn nói chuyện vang lên. Đúng như Bành Cương nói, đối phương thật sự uy hiếp anh ta làm chuyện này.
Cho đến lúc này, chân tướng mới xem như hoàn toàn lộ rõ. Các nhân viên vốn còn thầm oán trách Lạc Khải, lúc này cũng chợt hiểu ra.
Hai mắt Tần Yên đỏ hoe. Bây giờ cô mới hiểu mình suýt nữa đã trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh quyền đoạt thế của các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Nhạn Thần.
“Chân tướng đã rõ ràng, từ hôm nay trở đi, cậu hãy cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thần!” Lúc này Lạc Khải quyết định.
“Tổng giám đốc Lạc, mỗi tháng tôi đều phải trả góp tiền nhà hết mấy chục triệu, trong nhà còn phải nuôi ba mẹ và con cái, xin ông hãy tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Bành Cương lập tức cuống lên, quỳ xuống dưới chân Lạc Khải van nài.
Mặc dù anh ta chỉ là trưởng phòng kinh doanh nhưng đãi ngộ của công ty rất tốt, ngoài đóng năm loại bảo hiểm một năm, mỗi tháng còn có thể cầm về mấy chục triệu.
Tháng trước anh ta mới mua trả góp biệt thự, bây giờ mỗi tháng cũng mất mấy chục triệu.
Anh ta chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Hải giao, hy vọng đi tới trụ sở chính cũng hoàn toàn biến mất. Nếu Lạc Khải cũng muốn đuổi việc anh ta, anh ta sẽ thật sự chỉ còn lại khai bàn tay trắng, ngay cả nhà trả góp cũng không thể trả nổi.
“Đã sai thì phải chịu sự trừng phạt. Tôi không giao cậu cho cảnh sát, chỉ bảo cậu rời khỏi công ty đã là hết lòng hết dạ rồi. Nếu cậu còn muốn dây dưa, vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Lạc Khải lạnh lùng nói.
Nghe đến báo cảnh sát, Bành Cương giật mình. Dù sao anh ta cũng đã phỉ báng cấp trên ngay trước mặt mọi người, chứng cứ rõ ràng, thật sự cấu thành tội phạm.
Một khi bị ghi vào hồ sơ, cả đời anh ta cũng đừng mong tìm được một chức vụ như bây giờ.
Anh ta chỉ có thể rời đi.
Phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại. Lạc Khải nhìn mọi người ở đó và nói: “Tôi hy vọng chuyện hôm nay sẽ trở thành bài học cảnh giác cho mọi người. Nếu có người lại phạm phải, tôi sẽ lấy danh nghĩa công ty để truy tố, tan họp!”
Lạc Khải vừa quay về văn phòng, phát hiện Dương Chấn đã tới rồi. Ông ta vội vàng báo cáo lại chuyện mới xảy ra.
Trong mắt Dương Chấn ánh lên vẻ lạnh lùng: “Xem ra, tôi cần phải dọn sạch một lượt mấy kẻ sâu mọt trong trụ sở chính rồi.”
“Chủ tịch, tôi cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Trần Hải chỉ là Phó tổng giám đốc của tập đoàn lại muốn chi nhánh Giang Châu hoàn toàn sụp đổ, bản thân điều này đã không hợp lý rồi.” Lạc Khải nói ra suy đoán của mình.
“Ông giải quyết chuyện hôm nay rất tốt, chuyện trụ sở chính không cần ông quan tâm. Tôi sẽ đích thân xử lý.”
Dương Chấn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Lạc Khải nên cảnh cáo một câu, sau đó còn nói thêm: “Bây giờ chính là lúc tôi cần người, chỉ cần ông trung thành, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi ông.”
Lạc Khải nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói: “Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm cho ngài phải thất vọng đâu!”
Ông ta vốn lo lắng thủ đoạn vừa rồi của mình quá cực đoan, không ngờ Dương Chấn lại rất hài lòng, còn ám chỉ ông ta đã là người của mình, điều này làm ông ta rất kích động.
“Tổng giám đốc Lạc, không xong, Bành Cương chết rồi!”
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào, vẻ mặt đầy hoảng sợ nói.
“Cái gì? Cậu ta đã chết à? Chết như thế nào?”
Lạc Khải chợt đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Bây giờ thấy Lạc Khải khí thế như vậy, anh ta đột nhiên hơi hoảng loạn.
Anh ta càng không ngờ Lạc Khải lại phái hai vệ sĩ tới ép cung mình ngay trước mặt mọi người.
Những người khác cũng không ngờ. Bọn họ vốn còn nghi ngờ Tần Yên và Lạc Khải có quan hệ mờ ám. Nhưng bây giờ xem ra, lời Bành Cương nói cũng chưa chắc đã là sự thật.
“Lạc Khải, ông muốn làm gì? Tôi cho ông biết, ông đừng tưởng uy hiếp tôi là có thể che giấu được những chuyện xấu xa mà ông đã làm.”
Bành Cương sợ hãi, vội vàng đứng lên, vừa phẫn nộ chỉ trích Lạc Khải, vừa không ngừng lùi lại, cố gắng chạy trốn.
Nếu Bành Cương nói xấu ông ta và người khác thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại kéo Tần Yên vào, cho nên ông ta mới dám gióng trống khua chiêng đối phó với Bành Cương.
Hai vệ sĩ này là cao thủ do công ty bỏ ra số tiền lớn mời về, làm sao Bành Cương có thể chạy thoát được?
Anh ta nhanh chóng bị hai vệ sĩ kẹp ở giữa và bị đấm vào mắt trái. Anh ta đau kêu “ối” một tiếng, còn chưa kịp che mắt đã bị hai vệ sĩ một trái một phải nhấc lên, đưa thẳng tới trước mặt Lạc Khải.
“Nói, rốt cuộc là ai sai khiến cậu làm như vậy?” Sắc mặt Lạc Khải lạnh lùng.
Quanh mắt trái của Bành Cương tím bầm, tròng mắt cũng đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
“Lạc Khải, ông làm vậy là hành hung trước mặt mọi người, ông muốn ép cung sao? Tôi sẽ tố cáo ông! Tố cáo ông lạm dụng chức quyền! Tố cáo ông dùng người không khách quan!” Bành Cương tức giận giãy dụa.
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy thì bẻ gãy một ngón tay của cậu ta cho tôi.”
Lạc Khải cười lạnh: “Nếu còn không nói, vậy lại bẻ gãy một ngón nữa. Mười ngón tay không đủ, còn có mười ngón chân. Ngón chân cũng không đủ, vậy còn có hai cánh tay, hai cái chân. Tôi không tin cậu không nói lời nào.”
Ở tập đoàn Nhạn Thần, ông ta không có thủ đoạn làm có thể làm được đến chức tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu?
Sau khi ông ta nói ra lời uy hiếp, Bành Cương sợ suýt nữa són ra quần, cả người đều run lẩy rẩy.
“Lạc Khải, ông không thể động vào tôi, nếu không ông chắc chắn sẽ phải hối hận cho xem.” Bành Cương hét lớn.
“Ra tay!”
Lạc Khải ra lệnh.
“Rắc!”
“A…”
Mọi người vốn tưởng Lạc Khải chỉ dọa Bành Cương, nhưng chẳng ai ngờ được Lạc Khải lại ra lệnh bẻ gãy ngón tay của Bành Cương thật.
Mọi người ở đây đều có cảm giác rợn cả tóc gáy. Mặt Tần Yên cũng tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Tôn Điềm bên cạnh.
Phần lớn nhân viên ở đây đều là người ở tầng lớp dưới cùng, đã bao giờ trông thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy. Rất nhiều người bị dọa cho tái mặt.
Điều này thật sự có ảnh hưởng không tốt, nhưng Lạc Khải hiểu rõ ông ta phải làm vậy mới có khả năng loại bỏ hiểu nhầm của người khác đối với Tần Yên.
Nếu chờ su này mới xử lý, ông ta có cả trăm cách giết chết Bành Cương. Nhưng cho dù biết chân tướng, đến lúc đó còn ai tin tưởng vào sự trong sạch của Tần Yên?
Dương Chấn bảo ông ta cố gắng đề bạt Tần Yên nhưng không phải là hi sinh sự trong sạch.
Ông ta biết rất rõ thủ đoạn của Dương Chấn. Nếu ông ta không thể giải quyết tốt chuyện này, Dương Chấn tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc là ai sai cậu làm như vậy?”
Lạc Khải hỏi lần nữa, giọng điệu bình thản như đang tùy ý bàn công việc vậy.
Nhưng ai cũng cảm giác được sự đáng sợ của Lạc Khải. Mọi người ở đó đều câm như hến, không ai dám phát ra một tiếng động nào.
“Lạc Khải, ông có giỏi thì giết tôi đi… A…”
Bành Cương vẫn còn mạnh miệng. Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Lạc Khải đã dùng mắt ra hiệu, vệ sĩ lại bẻ gãy ngón tay thứ hai của Bành Cương.
“Xem ra, mức độ trừng phạt của tôi còn quá yếu, nếu không cậu sẽ không mạnh miệng như vậy.”
Lạc Khải mỉm cười và chợt nói: “Nếu câu trả lời của cậu không thể làm tôi thỏa mãn, tiếp theo cứ bắt đầu từ hai tay, hai chân của cậu trước đi.”
“Nói, là ai sai khiến cậu làm vậy?”
Lạc Khải hỏi lần nữa.
Bành Cương liên tục bị bẻ gãy hai ngón tay, đã sớm đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Vệ sĩ vừa nắm lấy cánh tay anh ta, anh ta cuối cùng đã hoảng sợ: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Là Trần Hải, ông ta đưa cho tôi những tấm ảnh này, bảo tôi vu oan hãm hại ông trước mặt mọi người, sau đó sẽ truyền tin tức này đi. Đến lúc đó danh tiếng của chi nhánh Giang Châu lại hoàn toàn thối hoắc. Chỉ cần tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, ông ta sẽ đề bạt tôi tới làm việc ở trụ sở chính.”
“Tổng giám đốc Lạc, tôi bị ép buộc thôi. Trần Hải nói, nếu tôi không làm sẽ đá tôi ra khỏi tập đoàn Nhạn Thần. Dù sao ông ấy cũng là Phó tổng giám đốc ở trụ sở chính, tôi không dám không nghe theo!”
Bành Cương thật sự hoảng sợ nên hoàn toàn không dám giấu nữa. Anh ta còn lấy điện thoại di động ra nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Lạc, tôi còn giữ lại ghi âm của cuộc nói chuyện.”
Anh ta nói xong lại mở file ghi âm ra. Một đoạn nói chuyện vang lên. Đúng như Bành Cương nói, đối phương thật sự uy hiếp anh ta làm chuyện này.
Cho đến lúc này, chân tướng mới xem như hoàn toàn lộ rõ. Các nhân viên vốn còn thầm oán trách Lạc Khải, lúc này cũng chợt hiểu ra.
Hai mắt Tần Yên đỏ hoe. Bây giờ cô mới hiểu mình suýt nữa đã trở thành vật hy sinh cho cuộc tranh quyền đoạt thế của các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Nhạn Thần.
“Chân tướng đã rõ ràng, từ hôm nay trở đi, cậu hãy cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thần!” Lúc này Lạc Khải quyết định.
“Tổng giám đốc Lạc, mỗi tháng tôi đều phải trả góp tiền nhà hết mấy chục triệu, trong nhà còn phải nuôi ba mẹ và con cái, xin ông hãy tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Bành Cương lập tức cuống lên, quỳ xuống dưới chân Lạc Khải van nài.
Mặc dù anh ta chỉ là trưởng phòng kinh doanh nhưng đãi ngộ của công ty rất tốt, ngoài đóng năm loại bảo hiểm một năm, mỗi tháng còn có thể cầm về mấy chục triệu.
Tháng trước anh ta mới mua trả góp biệt thự, bây giờ mỗi tháng cũng mất mấy chục triệu.
Anh ta chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Hải giao, hy vọng đi tới trụ sở chính cũng hoàn toàn biến mất. Nếu Lạc Khải cũng muốn đuổi việc anh ta, anh ta sẽ thật sự chỉ còn lại khai bàn tay trắng, ngay cả nhà trả góp cũng không thể trả nổi.
“Đã sai thì phải chịu sự trừng phạt. Tôi không giao cậu cho cảnh sát, chỉ bảo cậu rời khỏi công ty đã là hết lòng hết dạ rồi. Nếu cậu còn muốn dây dưa, vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Lạc Khải lạnh lùng nói.
Nghe đến báo cảnh sát, Bành Cương giật mình. Dù sao anh ta cũng đã phỉ báng cấp trên ngay trước mặt mọi người, chứng cứ rõ ràng, thật sự cấu thành tội phạm.
Một khi bị ghi vào hồ sơ, cả đời anh ta cũng đừng mong tìm được một chức vụ như bây giờ.
Anh ta chỉ có thể rời đi.
Phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại. Lạc Khải nhìn mọi người ở đó và nói: “Tôi hy vọng chuyện hôm nay sẽ trở thành bài học cảnh giác cho mọi người. Nếu có người lại phạm phải, tôi sẽ lấy danh nghĩa công ty để truy tố, tan họp!”
Lạc Khải vừa quay về văn phòng, phát hiện Dương Chấn đã tới rồi. Ông ta vội vàng báo cáo lại chuyện mới xảy ra.
Trong mắt Dương Chấn ánh lên vẻ lạnh lùng: “Xem ra, tôi cần phải dọn sạch một lượt mấy kẻ sâu mọt trong trụ sở chính rồi.”
“Chủ tịch, tôi cho rằng chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Trần Hải chỉ là Phó tổng giám đốc của tập đoàn lại muốn chi nhánh Giang Châu hoàn toàn sụp đổ, bản thân điều này đã không hợp lý rồi.” Lạc Khải nói ra suy đoán của mình.
“Ông giải quyết chuyện hôm nay rất tốt, chuyện trụ sở chính không cần ông quan tâm. Tôi sẽ đích thân xử lý.”
Dương Chấn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Lạc Khải nên cảnh cáo một câu, sau đó còn nói thêm: “Bây giờ chính là lúc tôi cần người, chỉ cần ông trung thành, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi ông.”
Lạc Khải nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói: “Chủ tịch, ngài cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm cho ngài phải thất vọng đâu!”
Ông ta vốn lo lắng thủ đoạn vừa rồi của mình quá cực đoan, không ngờ Dương Chấn lại rất hài lòng, còn ám chỉ ông ta đã là người của mình, điều này làm ông ta rất kích động.
“Tổng giám đốc Lạc, không xong, Bành Cương chết rồi!”
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào, vẻ mặt đầy hoảng sợ nói.
“Cái gì? Cậu ta đã chết à? Chết như thế nào?”
Lạc Khải chợt đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.